Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ngay cả Doanh Thừa Phong ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong cũng nhiều thêm vài phần khác thường.
Doanh Thừa Phong đối với Linh Đạo thế gia hiểu biết cũng không nhiều, lúc trước bởi vì liên quan tới Trầm Ngọc Kỳ cho nên hắn mới biết Linh Đạo thế gia là những cỗ thế lực được truyền thừa lại từ xa xưa. Hơn nữa bọn họ tu luyện công pháp Linh Đạo cực kỳ đặc thù, ngay cả với thân phận và thực lực của Phong Huống cũng không hề dám có chút khinh thường.
Cho nên, khi tên Thái Hồ Hồ Chánh Đức này đột ngột xuất hiện ở trước mặt, hắn cũng chỉ có thể mỉm cười từ chối một cách nhã nhặn.
Nhưng biểu hiện của Lâm Phong so với hắn thì trực tiếp gấp trăm lần, còn chưa đợi Hồ Chánh Đức mở miệng nói chuyện hắn đã trực tiếp phun ra câu: Không có hứng thú.
Thái độ này của hắn vô cùng ác liệt.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức thoáng trở nên âm trầm, hắn chậm rãi nói:
- Lâm huynh chẳng lẽ ngay cả mặt mũi Thái Hồ Hồ gia chúng ta cũng không coi ra gì?
Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không xuất hiện dù chỉ là một tia gợn sóng. Dường như hắn nhìn cũng không phải là một con người, mà chỉ là một cọng cỏ dại mà thôi.
Theo đó, hắn căn bản không hề để ý tới Hồ Chánh Đức, mà trực tiếp tiến về phía trước.
Bên kia, đám người đi cùng thanh niên họ Trầm thoáng đảo mắt nhìn lại, trong lòng bọn họ vừa có chút buồn cười, vừa có chút khó chịu.
Thấy Hồ Chánh Đức bị mất mặt như vậy, bọn họ cũng hết sức cao hứng. Thế nhưng nghĩ tới đối phương không để Linh Đạo thế gia vào mắt thì trong lòng lại xuất hiện một tia tức giận.
Hai tên tiểu tử kiệt xuất này không hề cố kỵ Thái Hồ Hồ gia thì cũng thôi, nhưng chỉ cần bọn họ đối với các Linh Đạo thế gia khác vẫn bảo trì kính ý thì chuyện cũng chẳng có gì.
Linh Đạo thế gia mặc dù là không phải nói riêng một nhà nào, nhưng giữa bọn họ luôn có điểm mấu chốt cuối cùng. Nếu như quả thật có ai đó đứng ra khiêu chiến uy nghiêm của Linh Đạo thế gia, như vậy sẽ lọt vào trong vòng công kích của tất cả các thế gia.
Đây chính là truyền thống của các Linh Đạo thế gia, hơn nữa cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ có thể chống lại các tông môn.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức trở nên xanh mét, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Chỉ là một tên võ sĩ mà không ngờ lại cuồng vọng như thế. Đáng đánh.
Hắn vung tay lên, một đạo tinh quang từ trong ống tay áo bắn ra với tốc độ rất nhanh.
Chẳng qua, hắn xuống tay cũng rất có chừng mực, chỉ nghĩ muốn giáo huấn đối phương một chút, chứ không hề muốn đả thương.
Bởi vì hắn nhìn ra được Vũ lão đối với hai thanh niên tuổi trẻ này có vài phần coi trọng, nếu hắn thật sự đả thương Lâm Phong, như vậy có trời mới biết lão nhân gia khủng bố kia sẽ làm ra loại chuyện tình gì.
Tuy rằng, Hồ Chánh Đức tin tưởng vị lão nhân gia kia sẽ không vứt bỏ thân phận mà làm khó hắn, nhưng hắn cũng không muốn lấy thân thử nghiệm.
Đạo hàn quang kia nhanh như tia chớp, chỉ thoáng cái đã sắp đâm vào người Lâm Phong.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên nâng cánh tay lên, bên người hắn lập tức xuất hiện một tấm thuẫn, tấm thuẫn này theo đó lóe lên ánh sáng chói mắt vô cùng.
Mọi người xung quanh theo đó đều nheo mắt lại, đặc biệt là Hồ Chánh Đức đối mặt chính diện với tấm thuẫn thì càng chịu nhiều ảnh hưởng, hắn không khỏi mắng thầm trong lòng.
- Đinh....
Một đạo thanh âm giòn dã vang lên, đạo hàn quang kia ở giữa không trung vẽ một đường cong rồi rơi xuống mặt đất.
Đây là một chiếc phi đao nhỏ, chỉ có điều lúc này trên thân phi đao đang không ngừng có điện quang lóe lên không ngừng. Khi những tia điện quang đó hoàn toàn biến mất, thanh phi đao đã bị tổn hại vô cùng.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức thoáng thay đổi, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi không ngờ lại có thể phát huy uy lực sư cấp linh khí.
Lâm Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Tấm thuẫn này là do ta tạo ra, vì sao lại không thể phóng thích uy năng của nó?
Sư cấp linh khí nếu có thể phát huy ra uy lực của nó, như vậy cho thấy người cầm khẳng định là võ sư. Sĩ cấp võ giả bình thường căn bản không thể phát huy được uy lực của loại linh khí này.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Tấm thuẫn này là do ta quán linh thành, các hạ chẳng lẽ quên rồi sao?
Hồ Chánh Đức hơi giật mình, sắc mặt hắn hơi hồng lên, sau khi tự mình thử nghiệm uy lực của tấm thuẫn trong lòng hắn lại xuất hiện tham niệm.
Loại thần binh lợi khí như vậy cũng chỉ có hắn mới xứng sử dụng mà thôi.
- Hừ! Hoàng mao tiểu tử! Ngươi đây là đang cố tình gây hấn với uy danh Thái Hồ Hồ gia chúng ta, đã như vậy bản công tử cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ giáo huấn ngươi một chút.
Lâm Phong không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn lại, tuy rằng thân phận và lai lịch của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa thực lực cũng cao hơn hắn, nhưng hắn lại không hề có ý định lùi bước.
Cổ tay hơi đảo một cái, tấm thuẫn được dựng ở trước người, đồng thời hắn đưa tay ra sau lưng lấy ra một thanh trường kiếm, vẻ mặt đề phòng nhìn đối phương.
Lúc này, bọn họ đã gần ly khai khỏi tầng thứ năm, hơn nữa còn trên đường đi xuống tầng một. Ở trong cầu thang có chút chật chội, cho nên mọi người biết trận chiến này có chút không công bình.
Hồ Chánh Đức cười dữ tợn một tiếng, hắn mặc dù biết tấm thuẫn trong tay đối phương rất khó đối phó, nhưng bản thân hắn là một thành viên của Thái Hồ Hồ gia cho nên cũng có đòn sát thủ của mình.
Hắn từ trong người lấy ra một cặp linh cụ hình tròn kỳ dị giống như một đôi Nạo Bạt, hắn cầm mỗi tay một cái rồi đập vào nhau. Theo đó một cỗ âm ba vô hình khuếch tán ra ngoài, trong lòng mọi người như có cái gì đó nổ tung khiến cho sắc mặt bọn họ thay đổi.
Tâm thần Lâm Phong thì trở nên kích động, linh cụ trong tay đối phương có lực lượng quỷ dị tới cực điểm, thậm chí còn có tác dụng mê hoặc thần trí.
Ánh mắt hắn thoáng trở nên nghiêm nghị, nghĩ tới vị lão nhân trong nhà từng nhiều lần nói qua: Linh Đạo thế gia truyền thừa vô số năm, thực lực của họ so với những môn phái bình thường còn thâm hậu hơn vài phần. Cho nên nếu gặp phải đệ tử thế gia thì ngàn vạn lần không được dễ dàng đắc tội với bọn họ.
Lúc nãy, Lâm Phong bởi vì trong tỷ thí bị đánh bại, trong lòng đang vô cùng ảo não, hắn làm sao có thể nhớ được nhiều chuyện như thế?
Song phương một lời không hợp đã lập tức động thủ, hắn không khỏi cảm thấy oan uổng cực kỳ.
Hồ Chánh Đức lại nhẹ nhàng vỗ vài cãi, mỗi một lần vỗ của hắn đều có một cỗ lực lượng âm ba tấn công về phía Lâm Phong.
Mọi người ở xung quanh chỉ vì chịu chút tạp âm đó mà đầu đã đau như muốn nứt ra, chỉ muốn nhanh chóng trốn ra xa, vậy còn Lâm Phong bị Hồ Chánh Đức nhằm vào sẽ phải chịu áp lực lớn tới mức nào a?
Hai chân hắn hơi run lên, chính như đối phương nói thực lực của hắn mới chỉ thập tầng chân khí, lực lượng tinh thần so với đối phương còn kém cỏi hơn một bậc.
Nếu như đối phương dùng vũ khí bình thường công kích, hắn còn có tự tin bằng vào tấm đại thuẫn này giữ cho mình bình an. Nhưng đối phương lại vận dụng linh cụ quỷ dị bậc này a. Lực lượng âm ba cường đại khiến cho tinh thần của hắn không thể tập trung lại được.
Chẳng qua, hắn cũng không có vì vậy mà tỏ ra sợ hãi, thân hình mặc dù không ngừng dao động, nhưng hắn lại cắn chặt răng cầm tấm thuẫn tiến về trước một bước.
Thế nhưng, thân hình Hồ Chánh Đức cũng theo đó lui về phía sau, khoảng cách giữa hai người chẳng những không thu hẹp mà ngược lại còn kéo dãn ra một chút.
Lúc ở tầng thứ năm, hắn cũng từng nhìn thấy lực lượng bí văn cường đại của tấm thuẫn kia, lực lượng của Lôi Điện Quang Võng cường đại vô cùng, nếu như vô ý bị chúng nó bao vây thì hắn cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
- Cheng......
Âm ba quỷ dị một lần nữa vang lên, bước chân Lâm Phong thoáng lảo đảo, gương mặt hắn thì hồng cả lên, thân hình như sắp ngã xuống nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
- Hừ! Tiểu tử ngươi ý chí thật không kém a. - Hồ Chánh Đức cười dữ tợn nói:
- Chẳng qua, ngươi nếu không chịu ngã xuống, như vậy thì tự mình chuốc khổ mà thôi.
Chân khí trên người hắn nhanh chóng lưu chuyển, hai mặt linh cụ quỷ dị kia một lần nữa va chạm với nhau.
Một đạo thanh âm vang dội lập tức vang lên, tấn công về phía trước.
Phía xa xa, một đạo thân ảnh như ẩn như hiện, lòng bàn tay Vũ lão hơi xuất hiện một tầng hào quang.
Nhưng mà chính vào lúc này, phía trước mặt tấm thuẫn đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.
Hàn ý lạnh lẽo nhanh chóng tràn ra ngoài, sát khí cường đại tràn ngập trong khu vực xung quanh. Âm ba quỷ dị kia tạo thành hiện tượng quỷ dị trong không khí lập tức bị hàn khí và sát khí xông tới phá hủy.
Loại đạo cụ linh khí quỷ dị kia tuy rằng tạo thành hiện tượng quỷ dị vô cùng, nhưng làm sao nó có thể trực tiếp đối mặt với sát khí cường đại chứ?
Loại sát khí này là do Doanh Thừa Phong chém giết vô số sinh linh cô đọng mà thành, khi dùng để đối phó với những lực lượng tinh thần thì có tác dụng rất kỳ diệu.
Thân thể Lâm Phong đột nhiên run lên, ánh mắt của hắn một lần nữa khôi phục lại thần trí.
Hồ Chánh Đức tức giận hừ một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong! Đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi vì sao lại nhúng tay vào? Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với Thái Hồ Hồ gia chúng ta sao?
Doanh Thừa Phong mỉm cười thản nhiên, nói:
- Hồ huynh! Huynh dường như đã quên mất một chuyện.
- Chuyện gì? - Hồ Chánh Đức nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Lâm Phong chính là đệ tử Lâm gia Khí Đạo Tông, cũng là một thành viên của bổn tông. Hắc. Ngươi ra tay với huynh đệ đồng môn của Doanh mỗ, chẳng lẽ mỗ lại khoanh tay đứng nhìn sao?
Hồ Chánh Đức sửng sốt nửa ngày, không ngờ lại không có lời nào để nói.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong từ khi tiến vào tầng thứ năm thì song phương vẫn thể hiện sự không phục lẫn nhau. Ngay cả lúc rèn và quán linh cũng tình nguyện chọn cái khó nhất, mong muốn có thể vượt lên trên đối thủ.
Loại biểu hiện giống như cừu nhân sinh tử, khiến cho người ta quên mất hai người bọn họ đều là sư huynh đệ đồng môn.
Hồ Chánh Đức nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt nói:
- Tốt! Đã như vậy thì các ngươi hãy thử nhấm nháp một chút....
Hắn còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong đột ngột vẽ ra một đạo bạch quang, hắn không chút do dự vung tay lên. Một cái quang cầu được ngưng tụ bởi bạch quang ở trên đầu mũi kiếm lập tức bay về phía trước.
Hồ Chánh Đức hét lên một tiếng quái dị, cuối cùng bất chấp đang nói chuyện , hai chân dùng sức bật lui lại phía sau.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực của Băng Đống Cầu, linh khí trên người hắn hiện nay không có cái nào thích hợp để chống lại, cho nên không dám ngạnh kháng.
- Ngươi đánh lén.... - Khi còn ở giữa không trung, hắn hét lớn một tiếng đầy oán độc.
- Đánh lén cái cứt. - Doanh Thừa Phong quát lớn một tiếng, không hề nói lý cắt đứt lời đối phương. Ngay sau đó từ trên người hắn xuất hiện một tầng hơi nước dần khuếch tán ra xung quanh.
Hắn một khi không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay sẽ ngay lập tức phóng thích lực lượng của hai loại bí văn trên thanh trường kiếm.
Ánh mắt Hồ Chánh Đức hơi giật giật vài cái, hắn lập tức xoay người bỏ chạy về phía sau.
Ở trong khu vực không gian chật hẹp như thế này, nếu như bị bao vây ở trong Thủy Vụ Thế Giới, vậy hắn rõ ràng sẽ trở thành bia ngắm cho đối thủ, không có lực để hoàn thủ.
Chỉ có điều, mắt thấy thân hình sắp tới cửa rời khỏi tầng năm, chỉ cần bước thêm một bước là có thể tiến vào đó thì một đạo lôi điện đột ngột lóe lên....
Doanh Thừa Phong đối với Linh Đạo thế gia hiểu biết cũng không nhiều, lúc trước bởi vì liên quan tới Trầm Ngọc Kỳ cho nên hắn mới biết Linh Đạo thế gia là những cỗ thế lực được truyền thừa lại từ xa xưa. Hơn nữa bọn họ tu luyện công pháp Linh Đạo cực kỳ đặc thù, ngay cả với thân phận và thực lực của Phong Huống cũng không hề dám có chút khinh thường.
Cho nên, khi tên Thái Hồ Hồ Chánh Đức này đột ngột xuất hiện ở trước mặt, hắn cũng chỉ có thể mỉm cười từ chối một cách nhã nhặn.
Nhưng biểu hiện của Lâm Phong so với hắn thì trực tiếp gấp trăm lần, còn chưa đợi Hồ Chánh Đức mở miệng nói chuyện hắn đã trực tiếp phun ra câu: Không có hứng thú.
Thái độ này của hắn vô cùng ác liệt.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức thoáng trở nên âm trầm, hắn chậm rãi nói:
- Lâm huynh chẳng lẽ ngay cả mặt mũi Thái Hồ Hồ gia chúng ta cũng không coi ra gì?
Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không xuất hiện dù chỉ là một tia gợn sóng. Dường như hắn nhìn cũng không phải là một con người, mà chỉ là một cọng cỏ dại mà thôi.
Theo đó, hắn căn bản không hề để ý tới Hồ Chánh Đức, mà trực tiếp tiến về phía trước.
Bên kia, đám người đi cùng thanh niên họ Trầm thoáng đảo mắt nhìn lại, trong lòng bọn họ vừa có chút buồn cười, vừa có chút khó chịu.
Thấy Hồ Chánh Đức bị mất mặt như vậy, bọn họ cũng hết sức cao hứng. Thế nhưng nghĩ tới đối phương không để Linh Đạo thế gia vào mắt thì trong lòng lại xuất hiện một tia tức giận.
Hai tên tiểu tử kiệt xuất này không hề cố kỵ Thái Hồ Hồ gia thì cũng thôi, nhưng chỉ cần bọn họ đối với các Linh Đạo thế gia khác vẫn bảo trì kính ý thì chuyện cũng chẳng có gì.
Linh Đạo thế gia mặc dù là không phải nói riêng một nhà nào, nhưng giữa bọn họ luôn có điểm mấu chốt cuối cùng. Nếu như quả thật có ai đó đứng ra khiêu chiến uy nghiêm của Linh Đạo thế gia, như vậy sẽ lọt vào trong vòng công kích của tất cả các thế gia.
Đây chính là truyền thống của các Linh Đạo thế gia, hơn nữa cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ có thể chống lại các tông môn.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức trở nên xanh mét, hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Chỉ là một tên võ sĩ mà không ngờ lại cuồng vọng như thế. Đáng đánh.
Hắn vung tay lên, một đạo tinh quang từ trong ống tay áo bắn ra với tốc độ rất nhanh.
Chẳng qua, hắn xuống tay cũng rất có chừng mực, chỉ nghĩ muốn giáo huấn đối phương một chút, chứ không hề muốn đả thương.
Bởi vì hắn nhìn ra được Vũ lão đối với hai thanh niên tuổi trẻ này có vài phần coi trọng, nếu hắn thật sự đả thương Lâm Phong, như vậy có trời mới biết lão nhân gia khủng bố kia sẽ làm ra loại chuyện tình gì.
Tuy rằng, Hồ Chánh Đức tin tưởng vị lão nhân gia kia sẽ không vứt bỏ thân phận mà làm khó hắn, nhưng hắn cũng không muốn lấy thân thử nghiệm.
Đạo hàn quang kia nhanh như tia chớp, chỉ thoáng cái đã sắp đâm vào người Lâm Phong.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên nâng cánh tay lên, bên người hắn lập tức xuất hiện một tấm thuẫn, tấm thuẫn này theo đó lóe lên ánh sáng chói mắt vô cùng.
Mọi người xung quanh theo đó đều nheo mắt lại, đặc biệt là Hồ Chánh Đức đối mặt chính diện với tấm thuẫn thì càng chịu nhiều ảnh hưởng, hắn không khỏi mắng thầm trong lòng.
- Đinh....
Một đạo thanh âm giòn dã vang lên, đạo hàn quang kia ở giữa không trung vẽ một đường cong rồi rơi xuống mặt đất.
Đây là một chiếc phi đao nhỏ, chỉ có điều lúc này trên thân phi đao đang không ngừng có điện quang lóe lên không ngừng. Khi những tia điện quang đó hoàn toàn biến mất, thanh phi đao đã bị tổn hại vô cùng.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức thoáng thay đổi, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi không ngờ lại có thể phát huy uy lực sư cấp linh khí.
Lâm Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Tấm thuẫn này là do ta tạo ra, vì sao lại không thể phóng thích uy năng của nó?
Sư cấp linh khí nếu có thể phát huy ra uy lực của nó, như vậy cho thấy người cầm khẳng định là võ sư. Sĩ cấp võ giả bình thường căn bản không thể phát huy được uy lực của loại linh khí này.
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Tấm thuẫn này là do ta quán linh thành, các hạ chẳng lẽ quên rồi sao?
Hồ Chánh Đức hơi giật mình, sắc mặt hắn hơi hồng lên, sau khi tự mình thử nghiệm uy lực của tấm thuẫn trong lòng hắn lại xuất hiện tham niệm.
Loại thần binh lợi khí như vậy cũng chỉ có hắn mới xứng sử dụng mà thôi.
- Hừ! Hoàng mao tiểu tử! Ngươi đây là đang cố tình gây hấn với uy danh Thái Hồ Hồ gia chúng ta, đã như vậy bản công tử cũng chỉ có thể tự mình xuất thủ giáo huấn ngươi một chút.
Lâm Phong không chút nào yếu thế trừng mắt nhìn lại, tuy rằng thân phận và lai lịch của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, hơn nữa thực lực cũng cao hơn hắn, nhưng hắn lại không hề có ý định lùi bước.
Cổ tay hơi đảo một cái, tấm thuẫn được dựng ở trước người, đồng thời hắn đưa tay ra sau lưng lấy ra một thanh trường kiếm, vẻ mặt đề phòng nhìn đối phương.
Lúc này, bọn họ đã gần ly khai khỏi tầng thứ năm, hơn nữa còn trên đường đi xuống tầng một. Ở trong cầu thang có chút chật chội, cho nên mọi người biết trận chiến này có chút không công bình.
Hồ Chánh Đức cười dữ tợn một tiếng, hắn mặc dù biết tấm thuẫn trong tay đối phương rất khó đối phó, nhưng bản thân hắn là một thành viên của Thái Hồ Hồ gia cho nên cũng có đòn sát thủ của mình.
Hắn từ trong người lấy ra một cặp linh cụ hình tròn kỳ dị giống như một đôi Nạo Bạt, hắn cầm mỗi tay một cái rồi đập vào nhau. Theo đó một cỗ âm ba vô hình khuếch tán ra ngoài, trong lòng mọi người như có cái gì đó nổ tung khiến cho sắc mặt bọn họ thay đổi.
Tâm thần Lâm Phong thì trở nên kích động, linh cụ trong tay đối phương có lực lượng quỷ dị tới cực điểm, thậm chí còn có tác dụng mê hoặc thần trí.
Ánh mắt hắn thoáng trở nên nghiêm nghị, nghĩ tới vị lão nhân trong nhà từng nhiều lần nói qua: Linh Đạo thế gia truyền thừa vô số năm, thực lực của họ so với những môn phái bình thường còn thâm hậu hơn vài phần. Cho nên nếu gặp phải đệ tử thế gia thì ngàn vạn lần không được dễ dàng đắc tội với bọn họ.
Lúc nãy, Lâm Phong bởi vì trong tỷ thí bị đánh bại, trong lòng đang vô cùng ảo não, hắn làm sao có thể nhớ được nhiều chuyện như thế?
Song phương một lời không hợp đã lập tức động thủ, hắn không khỏi cảm thấy oan uổng cực kỳ.
Hồ Chánh Đức lại nhẹ nhàng vỗ vài cãi, mỗi một lần vỗ của hắn đều có một cỗ lực lượng âm ba tấn công về phía Lâm Phong.
Mọi người ở xung quanh chỉ vì chịu chút tạp âm đó mà đầu đã đau như muốn nứt ra, chỉ muốn nhanh chóng trốn ra xa, vậy còn Lâm Phong bị Hồ Chánh Đức nhằm vào sẽ phải chịu áp lực lớn tới mức nào a?
Hai chân hắn hơi run lên, chính như đối phương nói thực lực của hắn mới chỉ thập tầng chân khí, lực lượng tinh thần so với đối phương còn kém cỏi hơn một bậc.
Nếu như đối phương dùng vũ khí bình thường công kích, hắn còn có tự tin bằng vào tấm đại thuẫn này giữ cho mình bình an. Nhưng đối phương lại vận dụng linh cụ quỷ dị bậc này a. Lực lượng âm ba cường đại khiến cho tinh thần của hắn không thể tập trung lại được.
Chẳng qua, hắn cũng không có vì vậy mà tỏ ra sợ hãi, thân hình mặc dù không ngừng dao động, nhưng hắn lại cắn chặt răng cầm tấm thuẫn tiến về trước một bước.
Thế nhưng, thân hình Hồ Chánh Đức cũng theo đó lui về phía sau, khoảng cách giữa hai người chẳng những không thu hẹp mà ngược lại còn kéo dãn ra một chút.
Lúc ở tầng thứ năm, hắn cũng từng nhìn thấy lực lượng bí văn cường đại của tấm thuẫn kia, lực lượng của Lôi Điện Quang Võng cường đại vô cùng, nếu như vô ý bị chúng nó bao vây thì hắn cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
- Cheng......
Âm ba quỷ dị một lần nữa vang lên, bước chân Lâm Phong thoáng lảo đảo, gương mặt hắn thì hồng cả lên, thân hình như sắp ngã xuống nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
- Hừ! Tiểu tử ngươi ý chí thật không kém a. - Hồ Chánh Đức cười dữ tợn nói:
- Chẳng qua, ngươi nếu không chịu ngã xuống, như vậy thì tự mình chuốc khổ mà thôi.
Chân khí trên người hắn nhanh chóng lưu chuyển, hai mặt linh cụ quỷ dị kia một lần nữa va chạm với nhau.
Một đạo thanh âm vang dội lập tức vang lên, tấn công về phía trước.
Phía xa xa, một đạo thân ảnh như ẩn như hiện, lòng bàn tay Vũ lão hơi xuất hiện một tầng hào quang.
Nhưng mà chính vào lúc này, phía trước mặt tấm thuẫn đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.
Hàn ý lạnh lẽo nhanh chóng tràn ra ngoài, sát khí cường đại tràn ngập trong khu vực xung quanh. Âm ba quỷ dị kia tạo thành hiện tượng quỷ dị trong không khí lập tức bị hàn khí và sát khí xông tới phá hủy.
Loại đạo cụ linh khí quỷ dị kia tuy rằng tạo thành hiện tượng quỷ dị vô cùng, nhưng làm sao nó có thể trực tiếp đối mặt với sát khí cường đại chứ?
Loại sát khí này là do Doanh Thừa Phong chém giết vô số sinh linh cô đọng mà thành, khi dùng để đối phó với những lực lượng tinh thần thì có tác dụng rất kỳ diệu.
Thân thể Lâm Phong đột nhiên run lên, ánh mắt của hắn một lần nữa khôi phục lại thần trí.
Hồ Chánh Đức tức giận hừ một tiếng, nói:
- Doanh Thừa Phong! Đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi vì sao lại nhúng tay vào? Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với Thái Hồ Hồ gia chúng ta sao?
Doanh Thừa Phong mỉm cười thản nhiên, nói:
- Hồ huynh! Huynh dường như đã quên mất một chuyện.
- Chuyện gì? - Hồ Chánh Đức nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Lâm Phong chính là đệ tử Lâm gia Khí Đạo Tông, cũng là một thành viên của bổn tông. Hắc. Ngươi ra tay với huynh đệ đồng môn của Doanh mỗ, chẳng lẽ mỗ lại khoanh tay đứng nhìn sao?
Hồ Chánh Đức sửng sốt nửa ngày, không ngờ lại không có lời nào để nói.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong từ khi tiến vào tầng thứ năm thì song phương vẫn thể hiện sự không phục lẫn nhau. Ngay cả lúc rèn và quán linh cũng tình nguyện chọn cái khó nhất, mong muốn có thể vượt lên trên đối thủ.
Loại biểu hiện giống như cừu nhân sinh tử, khiến cho người ta quên mất hai người bọn họ đều là sư huynh đệ đồng môn.
Hồ Chánh Đức nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt nói:
- Tốt! Đã như vậy thì các ngươi hãy thử nhấm nháp một chút....
Hắn còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong đột ngột vẽ ra một đạo bạch quang, hắn không chút do dự vung tay lên. Một cái quang cầu được ngưng tụ bởi bạch quang ở trên đầu mũi kiếm lập tức bay về phía trước.
Hồ Chánh Đức hét lên một tiếng quái dị, cuối cùng bất chấp đang nói chuyện , hai chân dùng sức bật lui lại phía sau.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy uy lực của Băng Đống Cầu, linh khí trên người hắn hiện nay không có cái nào thích hợp để chống lại, cho nên không dám ngạnh kháng.
- Ngươi đánh lén.... - Khi còn ở giữa không trung, hắn hét lớn một tiếng đầy oán độc.
- Đánh lén cái cứt. - Doanh Thừa Phong quát lớn một tiếng, không hề nói lý cắt đứt lời đối phương. Ngay sau đó từ trên người hắn xuất hiện một tầng hơi nước dần khuếch tán ra xung quanh.
Hắn một khi không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay sẽ ngay lập tức phóng thích lực lượng của hai loại bí văn trên thanh trường kiếm.
Ánh mắt Hồ Chánh Đức hơi giật giật vài cái, hắn lập tức xoay người bỏ chạy về phía sau.
Ở trong khu vực không gian chật hẹp như thế này, nếu như bị bao vây ở trong Thủy Vụ Thế Giới, vậy hắn rõ ràng sẽ trở thành bia ngắm cho đối thủ, không có lực để hoàn thủ.
Chỉ có điều, mắt thấy thân hình sắp tới cửa rời khỏi tầng năm, chỉ cần bước thêm một bước là có thể tiến vào đó thì một đạo lôi điện đột ngột lóe lên....
/981
|