Nguồn ánh sáng ấm áp giống như ánh mặt trời nhảy nhót trên tường đá, hào quang màu trắng ngà bao phủ cả thông đạo và đại sảnh.
Doanh Thừa Phong cuộn tròn mình lại nằm trên mặt đất, dường như vì quá đau đớn mà hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Ở đằng trước hắn Đường Tử ngửa đầu cười dài, trong tiếng cười ẩn chứa vẻ đắc ý mãnh liệt tới cực điểm.
Doanh Thừa Phong đúng thật là một thiên tài nhưng vị thiên tài luôn khiến hắn đố kỵ đã ngã xuống dưới sự tính toán của hắn. Tuy việc tính kế này là được truyền từ đời này sang đời khách nhưng cho dù là gặp ai thì cũng chưa từng thất bại. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà ngay vào lúc tâm tình của hắn đang vô cùng đắc ý, một luồng hào quang màu hồng đột ngột từ trong mảnh hào quang trắng ngà phóng ra ngoài.
Tốc độ của luồng hào quang này cực nhanh đã đạt tới mức không thể ngờ, cho dù là động tác của chuột bay thì chưa chắc có thể so sánh được.
Trong lòng Đường Tử lóe lên cảnh giới, trong đầu hắn vừa mới dâng lên ý niệm tránh né thì luồng hồng quang này đã đụng tới tay hắn.
Sắc mặt của hắn đại biến, tuy nhiên vì đã có kinh nghiệm trải qua sinh tử ẩu đả nhiều năm nên đã tạo cho hắn bản năng phản ứng tại thời khắc này.
Cổ tay nhanh chóng khẽ run, một tấm lá chắn lớn lập tức dựng dọc trước người, mà gần như cùng lúc đó linh giáp trên người hắn cũng phát sáng.
Đường gia chính là linh đạo thế gia có một chi nhánh trọng yếu nhất nổi dạng hậu thế về việc luyện chế linh đan diệu dược. Thế nên, vì trong tay bọn họ có được số lượng lớn dược vật đặc thù nên cũng có thể dễ dàng đổi lấy linh khí thượng giai.
Linh giáp trên người Đường Tử chính là linh khí cực phẩm, mặc dù tu vi chân khí bị giới hạn, cấp bậc linh khí chỉ ở cấp sĩ nhưng trên linh khí này lại ẩn chức sức mạnh bí văn phòng hộ đặc thù.
Hắn rống to một tiếng, ở bên trên linh giáp phóng ra một luồng ánh sáng mãnh liệt, chủ động ngưng tụ thành một mặt khiên tròn nho nhỏ ngăn cản hồng quang đánh úp lại.
Mặc dù khiên tròn này không phải là thực thể nhưng lực phòng hộ của nó tuyệt đối còn mạnh hơn so với linh khí khiên tròn bình thường.
Đây là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng hùng mạnh nhất của Đường Tử, bên ngoài lá chắn lớn, bên trong là lá chắn nhỏ, hai lá chắn trước sau liên hợp, cho dù là gặp được một kích dùng hết toàn lực của cường nhân cấp sư cũng tuyệt đối có thể giữ được tính mạng.
Nhưng lúc này hắn lại tính sai.
- Oanh
Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một luồng hồng quang lạnh lẽo tuy rằng không đâm thủng lá chắn nhưng sức mạnh khổng lồ lại khiến hắn bay ra ngoài.
[CHARGE=2.1]
Lá chắn lớn đập vào phía trên lá chắn nhỏ, hai lá chắn chồng lực đánh vào khiến hắn gần như là ngất đi.
Tuy nhiên phản ứng cũng rất nhanh, ở vào thời khắc mấu chốt này lại cắn chặt răng, vung tay lên, một mảnh hắc ám lập tức phóng ra ngoài.
Đây là một màn sương đen, nhưng dưới sự khống chế của hắn lại giống như một dây xích sát màu đen cuốn lấy Doanh Thừa Phong đang nằm sấp trên mặt đất.
Tuy hắn không thấy rõ vật gì đánh bất ngờ mình nhưng ở trong này chỉ có hai người bọn họ, vậy thì hiềm nghi lớn nhất chính là Doanh Thừa Phong. Cho nên hắn không chút nghĩ ngợi liền phát ra công kích.
Chỉ có điều lúc màn sương đen vừa mới xuất hiện, khóe mắt hắn liền phát hiện ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Doanh Thừa Phong lúc trước còn nằm phủ phục trên mặt đất giờ đã biến mất, hắn khống chế màn sương đen này cuốn trúng một khoảng không.
Hắn hoảng sợ quay đầu lại, đôi mắt đột nhiên cứng lại.
Hắn nhìn thấy Doanh Thừa Phong đang kiêu ngạo đứng phía sau hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Sau đó hắn liền thấy trên tay Doanh Thừa Phong xuất hiện một luồng hào quang sáng ngời, đây chính là hào quang màu trắng ngà bao ơhur cả khu vực này, luông ánh sáng này thật sự quá chói mắt.
- Đùng.
Điện quang, đây chính là năng lượng lôi điện hùng mạnh.
Lúc thân thể Đường Tử chưa té ngã xuống đất thì luồng điện quang này đã quấn quanh, hung hăng đánh vào trên thân thể hắn.
Lá chắn lớn và lá chắn nhỏ trên tay hắn đều dùng để ngăn cản khí tức vô cùng hung hãn của hồng quang kia cho nên mới bị một luồng điện quang này thừa cơ tiến vào.
Lực lôi điện này thật ra cũng không hề mạnh, không đáng sợ giống như luồng hồng quang kia. Nhưng vào lúc này lại trúng một kích lôi điện lại chính là một kích trí mạng.
Hắn không tự chủ được co quáp lại, trên mặt co rúm lại, ngay cả nước mắt nước mũi cũng đều chảy ra.
- Cạch
Một tiếng vang nhỏ, tay hắn rốt cục không thể cầm được lá chắn lớn khiến nó rơi xuống trên mặt đất.
Hơn nữa càng cố gắng miễn cưỡng trấn định lại thần trí càng làm cho hắn nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Doanh Thừa Phong vẫy vẫy tay, luồng hồng quang kia lập tức bay vào trong tay hắn.
Cái này cũng không hề liên quan đến chân khí mà hoàn toàn là do sức lực tinh thần thuần túy khống chế.
Bá Vương thương, dĩ nhiên cũng giống như có sinh mạng bay vào trong tay hắn. Theo sau đó Doanh Thừa Phong cầm Bá Vương thương trong tay đâm một thương.
- Phốc
Không còn sức lực để chống cự lại, một phát này đâm sâu vào trên hõm vai của Đường Tử.
- A
Đường Tử kêu thảm một tiếng, vẻ mặt lập tức trên hung tợn đáng sợ.
Hõm vai tuy rằng không phải là một nơi trí mạng nhưng chân khí tràn vào từ hỗm vai trong nháy mắt đánh tan chân khí phản kháng trong cơ thể hắn, hơn nữa trên cây trường thương này lại có cái gì đó khiến hắn khó có thể kháng cự lại được, chính là đang điên cuồng hấp thụ sức lực trong cơ thể hắn.
- Phù phù phù.
Từ trong miệng Đường Tử không ngừng phát ra tiếng hít gió, đây chính là biểu hiện đau đến cực điểm.
Trên mặt Doanh Thừa Phong mang theo một nụ cười lạnh nhưng sát khí trong đôi mắt lại không chút che giấu mà hiện ra.
Lúc này trong lòng của hắn có chút buồn bã.
Tuy rằng hắn đã sớm biết Đường Tử chắc chắn sẽ có đòn sát thủ cuối cùng để đối phó hắn, nhưng thật không ngờ đó lại chính là hỗn độc trong truyền thuyết, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn cũng không biết tại sao mình lại bị trúng độc.
Thuộc tính của loại độc này quá cường đại, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Một khắc lúc luồng hào quang màu trắng ngàu chiếu đến trên người hắn thì da trên thân thể hắn lập tức bắt đầu bị ăn mòn, hờn nữa còn nhanh chóng lan tràn vào trong cơ thể, bất kể hắn sử dụng chân khí để ngăn cản hay là dùng sức mạnh tinh thần để khống chế cũng đều không thể khiến loại kịch độc này dừng lại.
Loại độc chất này có lẽ đã hùng mạnh đến mức có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.
Doanh Thừa Phong hiểu rõ được tất cả, quyết định nhanh chóng mang độc vật chuyển lên trên người Khôi Lỗi nhân.
Khu vực não bộ trong Khôi Lỗi Nhân nhanh chóng khô héo, sinh mạng ẩn chứa sức mạnh hùng mạnh gần như chỉ trong nửa khắc liền biến mất toàn bộ.
Biến hóa như thế khiến Doanh Thừa Phong thật khiếp sợ và hối hận vô cùng.
Khôi Lỗi Nhân sau khi trải qua vô số lần dùng sinh mệnh rửa tội đã trở nên vô cùng hùng mạnh. Đặc biệt là sau khi hấp thụ sinh mạng của rồng đất sáu chân đã đề cao thêm không ít, nhảy lên một giai đoạn mới.
Nhưng sau khi bị loại độc chất này xâm vào lại khô héo nhanh chóng như thế, quả thực chính là sức cùng lực kiệt, nhanh chóng sẽ chết đi.
Nếu như Khôi Lỗi Nhân chưa từng tiến hóa hoặc vẫn mang bộ dáng như lúc Võ lão đưa cho hắn thì cho dù hôm nay hắn có sử dụng kỹ năng thế thân thì sợ là cũng đã bỏ mạng như thế.
Tuy rằng Khôi Lỗi Nhân có thể thay thế ký chủ nhận thương tổn nhưng loại thương tổn này cũng có cực hạn nhất định, nếu như vượt qua cực hạn này thì ký chủ cũng sẽ bị tổn thương mà chết.
Tuy nhiên cho dù hắn bảo vệ được tính mạng nhưng cũng hận Đường Tử thấu xương.
Khôi Lỗi Nhân chính là tiền vốn lớn nhất của hắn, không ngờ vào thời khắc này lại bị thương gần chết. Sau khi chịu loại thương tổn như thế này thì không biết được ngày sau còn có cơ hội khôi phục hay không.
- Đường Tử, thủ đoạn rất khá. Thanh âm của Doanh Thừa Phong rét lạnh như băng, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng truyền ra: - Chỉ là ta muốn nhìn thử hôm nay ai mới là người cười cuối cùng.
Cổ tay hắn nhẹ nhàng run lên, thân thương đâm vào trong hõm vãi Đường Tử khẽ chuyển động.
Đường Tử phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, thân thể phát run giống như bị động kinh.
Doanh Thừa Phong vạn chuyển chân khí, không chỉ xâm nhập vào trong kinh mạch của hắn mà còn xông vào đan điền phong tỏa hết chân khí của hắn.
Một khi Đường Tử có ý muốn phản kháng thì Bá Vương thương sẽ khẽ run run, từ miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn xé ruột xé gan khiến hắn không thể điều động chân khí một cách hợp lý.
Hắn nhe răng trợn mắt nhìn Bá Vương thương nói: - Linh vũ giả, ngươi. Không ngờ ngươi lại tìm được thần binh Linh Vũ.
Chuyện Doanh Thừa Phong là một Linh vũ giả đã sớm được các linh sư đồng môn truyền ra ngoài, nhưng không ai cho rằng hắn có thể tìm được thần binh Linh Vũ thích hợp với hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm.
Nhưng vừa rồi Bá Vương thương đột nhiên tập kích lại khiến Đường Tử rõ ràng một biệc.
Doanh Thừa Phong chính là một Linh vũ giả hùng mạnh.
- Hừ, Đường Tử, ngươi không cần quan tâm Doanh mỗ có phải là Linh vũ giả hay không. Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.
Trên mặt Đường Tử co rúm vài cái, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Nói cho ta biết, ngươi, ngươi làm sai tránh thoát được hỗn độc.
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn, nếu như không có đáp án thì hắn tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng nói - Ngươi đã hạ độc như thế nào vậy?
Đường Tử do dự một chút, nói: - Dược vật ta dùng để đuổi chuột bay chính là được luyện ra từ một loại thực vật vô cùng kỳ dị hắc ám. Loại hương khí này căn bản không gây bất kỳ thương tổn nào đối với con người, nhưng một khi phía trên bên ngoài thân người thì sẽ khiến con người có được một số sinh vật hắc ám đặc thù. Ánh mắt của hắn liếc nhìn tia sáng màu trắng ngà ở đại sảnh, nói: - Ở phía trước này tràn ngập ánh sáng, ngươi cũng biết kết quả sau khi ánh sáng và hắc ám gặp nhau chứ.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói: - Tinh lọc.
Sức mạnh ánh sáng vô cùng cường đại, đặc biệt là vào thời điểm gặp năng lượng hắc ám có thể tự động tinh lọc.
Màn sương đen trên người Doanh Thừa Phong vốn không có độc, đối với con người lại vô hại, nhưng khi ở dưới sức mạnh ánh sáng thuần túy lại trở thành độc dược độc nhất trên thế giới.
Đường Tử thở hổn hển mấy hơi, nói: - Ta biết rằng hôm nay chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng cầu ngươi nói cho ta biết làm sao ngươi có thể tránh thoát được hay không?
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn hắn một cái, người này không hổ là người của Đường gia, dưới tình huống như vậy mà vẫn si mê với cái này như thế.
Hắn trầm ngâm một chút, nói: - Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết cách để kết nối với linh hồn của tháp Truyền Thừa .
Doanh Thừa Phong cuộn tròn mình lại nằm trên mặt đất, dường như vì quá đau đớn mà hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Ở đằng trước hắn Đường Tử ngửa đầu cười dài, trong tiếng cười ẩn chứa vẻ đắc ý mãnh liệt tới cực điểm.
Doanh Thừa Phong đúng thật là một thiên tài nhưng vị thiên tài luôn khiến hắn đố kỵ đã ngã xuống dưới sự tính toán của hắn. Tuy việc tính kế này là được truyền từ đời này sang đời khách nhưng cho dù là gặp ai thì cũng chưa từng thất bại. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà ngay vào lúc tâm tình của hắn đang vô cùng đắc ý, một luồng hào quang màu hồng đột ngột từ trong mảnh hào quang trắng ngà phóng ra ngoài.
Tốc độ của luồng hào quang này cực nhanh đã đạt tới mức không thể ngờ, cho dù là động tác của chuột bay thì chưa chắc có thể so sánh được.
Trong lòng Đường Tử lóe lên cảnh giới, trong đầu hắn vừa mới dâng lên ý niệm tránh né thì luồng hồng quang này đã đụng tới tay hắn.
Sắc mặt của hắn đại biến, tuy nhiên vì đã có kinh nghiệm trải qua sinh tử ẩu đả nhiều năm nên đã tạo cho hắn bản năng phản ứng tại thời khắc này.
Cổ tay nhanh chóng khẽ run, một tấm lá chắn lớn lập tức dựng dọc trước người, mà gần như cùng lúc đó linh giáp trên người hắn cũng phát sáng.
Đường gia chính là linh đạo thế gia có một chi nhánh trọng yếu nhất nổi dạng hậu thế về việc luyện chế linh đan diệu dược. Thế nên, vì trong tay bọn họ có được số lượng lớn dược vật đặc thù nên cũng có thể dễ dàng đổi lấy linh khí thượng giai.
Linh giáp trên người Đường Tử chính là linh khí cực phẩm, mặc dù tu vi chân khí bị giới hạn, cấp bậc linh khí chỉ ở cấp sĩ nhưng trên linh khí này lại ẩn chức sức mạnh bí văn phòng hộ đặc thù.
Hắn rống to một tiếng, ở bên trên linh giáp phóng ra một luồng ánh sáng mãnh liệt, chủ động ngưng tụ thành một mặt khiên tròn nho nhỏ ngăn cản hồng quang đánh úp lại.
Mặc dù khiên tròn này không phải là thực thể nhưng lực phòng hộ của nó tuyệt đối còn mạnh hơn so với linh khí khiên tròn bình thường.
Đây là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng hùng mạnh nhất của Đường Tử, bên ngoài lá chắn lớn, bên trong là lá chắn nhỏ, hai lá chắn trước sau liên hợp, cho dù là gặp được một kích dùng hết toàn lực của cường nhân cấp sư cũng tuyệt đối có thể giữ được tính mạng.
Nhưng lúc này hắn lại tính sai.
- Oanh
Một tiếng gầm rú thật lớn vang lên, một luồng hồng quang lạnh lẽo tuy rằng không đâm thủng lá chắn nhưng sức mạnh khổng lồ lại khiến hắn bay ra ngoài.
[CHARGE=2.1]
Lá chắn lớn đập vào phía trên lá chắn nhỏ, hai lá chắn chồng lực đánh vào khiến hắn gần như là ngất đi.
Tuy nhiên phản ứng cũng rất nhanh, ở vào thời khắc mấu chốt này lại cắn chặt răng, vung tay lên, một mảnh hắc ám lập tức phóng ra ngoài.
Đây là một màn sương đen, nhưng dưới sự khống chế của hắn lại giống như một dây xích sát màu đen cuốn lấy Doanh Thừa Phong đang nằm sấp trên mặt đất.
Tuy hắn không thấy rõ vật gì đánh bất ngờ mình nhưng ở trong này chỉ có hai người bọn họ, vậy thì hiềm nghi lớn nhất chính là Doanh Thừa Phong. Cho nên hắn không chút nghĩ ngợi liền phát ra công kích.
Chỉ có điều lúc màn sương đen vừa mới xuất hiện, khóe mắt hắn liền phát hiện ra một chuyện khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Doanh Thừa Phong lúc trước còn nằm phủ phục trên mặt đất giờ đã biến mất, hắn khống chế màn sương đen này cuốn trúng một khoảng không.
Hắn hoảng sợ quay đầu lại, đôi mắt đột nhiên cứng lại.
Hắn nhìn thấy Doanh Thừa Phong đang kiêu ngạo đứng phía sau hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Sau đó hắn liền thấy trên tay Doanh Thừa Phong xuất hiện một luồng hào quang sáng ngời, đây chính là hào quang màu trắng ngà bao ơhur cả khu vực này, luông ánh sáng này thật sự quá chói mắt.
- Đùng.
Điện quang, đây chính là năng lượng lôi điện hùng mạnh.
Lúc thân thể Đường Tử chưa té ngã xuống đất thì luồng điện quang này đã quấn quanh, hung hăng đánh vào trên thân thể hắn.
Lá chắn lớn và lá chắn nhỏ trên tay hắn đều dùng để ngăn cản khí tức vô cùng hung hãn của hồng quang kia cho nên mới bị một luồng điện quang này thừa cơ tiến vào.
Lực lôi điện này thật ra cũng không hề mạnh, không đáng sợ giống như luồng hồng quang kia. Nhưng vào lúc này lại trúng một kích lôi điện lại chính là một kích trí mạng.
Hắn không tự chủ được co quáp lại, trên mặt co rúm lại, ngay cả nước mắt nước mũi cũng đều chảy ra.
- Cạch
Một tiếng vang nhỏ, tay hắn rốt cục không thể cầm được lá chắn lớn khiến nó rơi xuống trên mặt đất.
Hơn nữa càng cố gắng miễn cưỡng trấn định lại thần trí càng làm cho hắn nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Doanh Thừa Phong vẫy vẫy tay, luồng hồng quang kia lập tức bay vào trong tay hắn.
Cái này cũng không hề liên quan đến chân khí mà hoàn toàn là do sức lực tinh thần thuần túy khống chế.
Bá Vương thương, dĩ nhiên cũng giống như có sinh mạng bay vào trong tay hắn. Theo sau đó Doanh Thừa Phong cầm Bá Vương thương trong tay đâm một thương.
- Phốc
Không còn sức lực để chống cự lại, một phát này đâm sâu vào trên hõm vai của Đường Tử.
- A
Đường Tử kêu thảm một tiếng, vẻ mặt lập tức trên hung tợn đáng sợ.
Hõm vai tuy rằng không phải là một nơi trí mạng nhưng chân khí tràn vào từ hỗm vai trong nháy mắt đánh tan chân khí phản kháng trong cơ thể hắn, hơn nữa trên cây trường thương này lại có cái gì đó khiến hắn khó có thể kháng cự lại được, chính là đang điên cuồng hấp thụ sức lực trong cơ thể hắn.
- Phù phù phù.
Từ trong miệng Đường Tử không ngừng phát ra tiếng hít gió, đây chính là biểu hiện đau đến cực điểm.
Trên mặt Doanh Thừa Phong mang theo một nụ cười lạnh nhưng sát khí trong đôi mắt lại không chút che giấu mà hiện ra.
Lúc này trong lòng của hắn có chút buồn bã.
Tuy rằng hắn đã sớm biết Đường Tử chắc chắn sẽ có đòn sát thủ cuối cùng để đối phó hắn, nhưng thật không ngờ đó lại chính là hỗn độc trong truyền thuyết, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn cũng không biết tại sao mình lại bị trúng độc.
Thuộc tính của loại độc này quá cường đại, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Một khắc lúc luồng hào quang màu trắng ngàu chiếu đến trên người hắn thì da trên thân thể hắn lập tức bắt đầu bị ăn mòn, hờn nữa còn nhanh chóng lan tràn vào trong cơ thể, bất kể hắn sử dụng chân khí để ngăn cản hay là dùng sức mạnh tinh thần để khống chế cũng đều không thể khiến loại kịch độc này dừng lại.
Loại độc chất này có lẽ đã hùng mạnh đến mức có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.
Doanh Thừa Phong hiểu rõ được tất cả, quyết định nhanh chóng mang độc vật chuyển lên trên người Khôi Lỗi nhân.
Khu vực não bộ trong Khôi Lỗi Nhân nhanh chóng khô héo, sinh mạng ẩn chứa sức mạnh hùng mạnh gần như chỉ trong nửa khắc liền biến mất toàn bộ.
Biến hóa như thế khiến Doanh Thừa Phong thật khiếp sợ và hối hận vô cùng.
Khôi Lỗi Nhân sau khi trải qua vô số lần dùng sinh mệnh rửa tội đã trở nên vô cùng hùng mạnh. Đặc biệt là sau khi hấp thụ sinh mạng của rồng đất sáu chân đã đề cao thêm không ít, nhảy lên một giai đoạn mới.
Nhưng sau khi bị loại độc chất này xâm vào lại khô héo nhanh chóng như thế, quả thực chính là sức cùng lực kiệt, nhanh chóng sẽ chết đi.
Nếu như Khôi Lỗi Nhân chưa từng tiến hóa hoặc vẫn mang bộ dáng như lúc Võ lão đưa cho hắn thì cho dù hôm nay hắn có sử dụng kỹ năng thế thân thì sợ là cũng đã bỏ mạng như thế.
Tuy rằng Khôi Lỗi Nhân có thể thay thế ký chủ nhận thương tổn nhưng loại thương tổn này cũng có cực hạn nhất định, nếu như vượt qua cực hạn này thì ký chủ cũng sẽ bị tổn thương mà chết.
Tuy nhiên cho dù hắn bảo vệ được tính mạng nhưng cũng hận Đường Tử thấu xương.
Khôi Lỗi Nhân chính là tiền vốn lớn nhất của hắn, không ngờ vào thời khắc này lại bị thương gần chết. Sau khi chịu loại thương tổn như thế này thì không biết được ngày sau còn có cơ hội khôi phục hay không.
- Đường Tử, thủ đoạn rất khá. Thanh âm của Doanh Thừa Phong rét lạnh như băng, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng truyền ra: - Chỉ là ta muốn nhìn thử hôm nay ai mới là người cười cuối cùng.
Cổ tay hắn nhẹ nhàng run lên, thân thương đâm vào trong hõm vãi Đường Tử khẽ chuyển động.
Đường Tử phát ra một tiếng kêu vô cùng thê lương, thân thể phát run giống như bị động kinh.
Doanh Thừa Phong vạn chuyển chân khí, không chỉ xâm nhập vào trong kinh mạch của hắn mà còn xông vào đan điền phong tỏa hết chân khí của hắn.
Một khi Đường Tử có ý muốn phản kháng thì Bá Vương thương sẽ khẽ run run, từ miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn xé ruột xé gan khiến hắn không thể điều động chân khí một cách hợp lý.
Hắn nhe răng trợn mắt nhìn Bá Vương thương nói: - Linh vũ giả, ngươi. Không ngờ ngươi lại tìm được thần binh Linh Vũ.
Chuyện Doanh Thừa Phong là một Linh vũ giả đã sớm được các linh sư đồng môn truyền ra ngoài, nhưng không ai cho rằng hắn có thể tìm được thần binh Linh Vũ thích hợp với hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm.
Nhưng vừa rồi Bá Vương thương đột nhiên tập kích lại khiến Đường Tử rõ ràng một biệc.
Doanh Thừa Phong chính là một Linh vũ giả hùng mạnh.
- Hừ, Đường Tử, ngươi không cần quan tâm Doanh mỗ có phải là Linh vũ giả hay không. Ngươi vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.
Trên mặt Đường Tử co rúm vài cái, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Nói cho ta biết, ngươi, ngươi làm sai tránh thoát được hỗn độc.
Đây chính là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn, nếu như không có đáp án thì hắn tuyệt đối sẽ chết không nhắm mắt.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng nói - Ngươi đã hạ độc như thế nào vậy?
Đường Tử do dự một chút, nói: - Dược vật ta dùng để đuổi chuột bay chính là được luyện ra từ một loại thực vật vô cùng kỳ dị hắc ám. Loại hương khí này căn bản không gây bất kỳ thương tổn nào đối với con người, nhưng một khi phía trên bên ngoài thân người thì sẽ khiến con người có được một số sinh vật hắc ám đặc thù. Ánh mắt của hắn liếc nhìn tia sáng màu trắng ngà ở đại sảnh, nói: - Ở phía trước này tràn ngập ánh sáng, ngươi cũng biết kết quả sau khi ánh sáng và hắc ám gặp nhau chứ.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói: - Tinh lọc.
Sức mạnh ánh sáng vô cùng cường đại, đặc biệt là vào thời điểm gặp năng lượng hắc ám có thể tự động tinh lọc.
Màn sương đen trên người Doanh Thừa Phong vốn không có độc, đối với con người lại vô hại, nhưng khi ở dưới sức mạnh ánh sáng thuần túy lại trở thành độc dược độc nhất trên thế giới.
Đường Tử thở hổn hển mấy hơi, nói: - Ta biết rằng hôm nay chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng cầu ngươi nói cho ta biết làm sao ngươi có thể tránh thoát được hay không?
Doanh Thừa Phong chăm chú nhìn hắn một cái, người này không hổ là người của Đường gia, dưới tình huống như vậy mà vẫn si mê với cái này như thế.
Hắn trầm ngâm một chút, nói: - Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng trước tiên ngươi phải nói cho ta biết cách để kết nối với linh hồn của tháp Truyền Thừa .
/981
|