Doanh Thừa Phong trở về tông môn đảo mắt đã nửa tháng, trong nửa tháng này, hắn tương đối thảnh thơi.
Kỳ thật sau bốn tháng, khi hắn đột nhiên từ không gian tháp Truyền Thừa đi ra, cũng đã đưa tới oanh động cực lớn trong tông môn.
Vô số cường nhân trẻ tuổi, đều có nguyện vọng muốn khiêu chiến với hắn.
Theo đó thanh danh của Doanh Thừa Phong ngày càng lên cao, truyền khắp toàn bộ tông môn, thậm chí cả các phái trong thiên hạ, những người có ý niệm này ngày càng nhiều hơn.
Trương Học Lâm không chút do dự, ngẩng đầu khiêu chiến Doanh Thừa Phong, không phải vì duyên cớ này.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong ở trên lôi đài Chấp Pháp đường, dễ dàng chiến thắng Trương Học Lâm, liền không còn ai dám chủ động khiêu chiến với hắn.
Vì tất cả mọi người đều minh bạch một việc, Doanh Thừa Phong không chỉ là một vị Linh Vũ giả, hơn nữa còn là một vị Linh Vũ giả có được Linh Vũ thần binh.
Cường nhân như vậy, được xưng là cùng giai vô địch, cho dù là Trương Học Lâm có tu vi Hắc Thiết Cảnh đỉnh cao, không ngờ cũng không đỡ được một kiếm của hắn.
Một kiếm kia của Doanh Thừa Phong, đã khắc sâu ấn tượng không thể xóa nhòa trong đầu mọi người, và từ trong miệng bọn họ lan truyền ra ngoài. Tuy rằng rất nhiều người chưa thấy còn bán tín bán nghi, nhưng tin đồn lan truyền khắp nơi, cho dù là người to gan lớn mật cũng phải suy nghĩ một chút.
Tuy nhiên, ba ngày trước, một tin tức cực kỳ chấn động từ Thái Hồ xa xôi truyền ra, từ nay về sau, trong cùng thế hệ người tu luyện, không còn ai dám có chủ ý khiêu chiến Doanh Thừa Phong nữa.
Chiến tích Doanh Thừa Phong dành được ở Thái Hồ rốt cuộc cũng râm ran thiên hạ.
Khi nghe tới một vị võ giả Bạch Ngân Cảnh và mấy vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh đều chết dưới tay Doanh Thừa Phong, trong lòng tất cả những người có ý muốn khiêu chiến đều không hẹn mà cùng bỏ đi ý niệm không biết tự lượng sức mình này.
Thanh Đồng Cảnh cường nhân thì thôi, người xuất sắc trong thế hệ của Doanh Thừa Phong nếu kích phát tiềm lực, đánh một trận có lẽ cũng có thể chiến thắng.
Nhưng đối mặt với Bạch Ngân Cảnh cường nhân, cho dù bọn họ thi triển tất cả mọi thủ đoạn, sợ là cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên, Doanh Thừa Phong xem như vượt qua cuộc sống yên ổn. Chỉ có điều cùng lúc đó, trong ánh mắt của những người trong tông môn nhìn về phía của hắn đã mang theo vẻ kính sợ nhè nhẹ.
Thậm chí, ngay cả khi đám người Doanh Lợi Đức ra bên ngoài, cũng nhận được sự tôn trọng đặc biệt.
Doanh Lợi Đức vô cùng xúc động, tình huống hiện giờ của bọn họ đã hoàn toàn khác so với mấy tháng trước.
Sau khi trải qua việc này, bọn họ xác thực minh bạch một việc.
Tất cả vinh dự và ưu đãi của bọn họ, đều là vì Doanh Thừa Phong, một khi Doanh Thừa Phong ngã xuống, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên cực kỳ gian khổ.
Tuy nhiên, việc chân chính khiến cho các thế lực lớn chấn động lại không chỉ là tin tức Doanh Thừa Phong chém giết Bạch Ngân Cảnh cường nhân.
Mà là một nữ nhân mặc áo bào trắng thần bí đã thả ra một cự thú khủng bố, dọa đuổi Tử Kim Cảnh Tề Thiên Lão Tổ, trong nháy mắt giết chết Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên, phá hủy hoàn toàn Hồ Gia.
Vị bạch y nhân thần bí này mới là người các môn phái quan tâm nhất, chỉ có điều, bất kể bọn họ tra xét như thế nào, cũng không tìm được một chút tin tức có liên quan đến Văn Tinh.
Người này giống như từ trên trời rơi xuống, sau khi giết chết Hồ Gia, lại trở về Thiên cung, không màng thế sự.
Chỉ có điều, sau khi xác định người này tồn tại, tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, đặc biệt đối với Doanh Thừa Phong của Khí Đạo Tông, càng cẩn thận chú ý, không dám trêu chọc.
Ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không biết rằng, chính vì sự hiện hữu của Văn Tinh, làm cho bản thân hắn bớt đi rất nhiều nguy hiểm và phiền toái.
Sau khi biết được tin tức Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng chém giết Bạch Ngân Cảnh cường nhân, đại lão khắp nơi đều đoán ra lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới trình độ Bạch Ngân Cảnh. Tiến bộ thần tốc như vậy, càng làm cho người ta liên tưởng đến kế thừa cuối cùng. Đối với kế thừa này, đương nhiên có rất nhiều người rục rịch, muốn cướp làm của riêng.
Nhưng sự hiện hữu của Văn Tinh lại như một tòa núi cao, đè ép bọn họ tới không thở nổi.
Nếu người này có thể dễ dàng hủy diệt Hồ Gia, bức lui Tử Kim Cảnh cường nhân, như vậy còn có gia tộc nào có thể chống đỡ lửa giận của nàng.
Nghĩ đến đây, tất cả những người có chủ ý đối với Doanh Thừa Phong đều do dự mãi, cho dù chưa hết hy vọng, cũng muốn hành quân lặng lẽ, chờ cơ hội.
Một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, Doanh Thừa Phong đang nhắm hai mắt, đột nhiên từ trên ghế mây nhảy dựng lên, cười nói:
- Sư tổ, lão nhân ngài lại tới nữa.
Một nhân ảnh từ phía sau đại thụ lắc mình đi ra, Phong Huống cười mắng:
- Tiểu tử này, cái mũi ngày càng linh, lão phu vẫn không giấu được ngươi.
Từ sau khi Doanh Thừa Phong thể hiện ra thực lực siêu cường trên lôi đài, Phong Huống rất tâm động.
Hắn đương nhiên không thể học cách của Trương Học Lâm, đi khiêu chiến Doanh Thừa Phong, vì thế mỗi lần tiến đến đều lén lút. Nhưng Doanh Thừa Phong hiện giờ trường kỳ đội đồ trang sức, cho dù động tác của Phong Huống không một chút phân tâm, nhưng mức độ ánh sáng do Bạch Ngân Cảnh cường nhân phóng xuât ra quá lớn, cho dù Doanh Thừa Phong không muốn chú ý cũng khó.
Chỉ có điều Phong Huống càng bị Doanh Thừa Phong nhìn thấu hành tung, hắn càng hứng trí, khiến Doanh Thừa Phong cũng có chút bất đắc dĩ.
Cười ha ha, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư tổ, ngài tới tìm ta, không biết có chuyện gì.
Phong Huống trừng mắt, nói:
- Thế nào, không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?
Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:
- Sư tổ nói gì vậy, ngài đến chỉ điểm tiểu tử tu luyện võ đạo, tiểu tử cảm kích còn không kịp.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng nét mặt già nua ửng đỏ, nhưng trong lòng lại có chút hưởng thụ.
Sau một lát, hắn nhẹ nhàng vỗ trán, nói:
- Thừa Phong, tông chủ sư huynh kêu ta chuyển lời cho ngươi, một tháng nữa, chính là đại hội giao dịch của Linh Đạo Thánh Đường, đến lúc đó lão phu và Đoàn sư huynh sẽ cùng nhau tới đó, nếu ngươi có hứng thú, hãy đi cùng chúng ta.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đại hội giao dịch gì?
Phong Huống giải thích:
- Đại hội này là do Linh Đạo Thánh Đường khởi xướng, cho các thế lực chúng ta một cơ hội trao đổi bảo vật.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Nói chung, đại hội sẽ được cử hành sau mấy tháng khi không gian tháp Truyền Thừa đóng cửa, lần này cũng không ngoại lệ.
Doanh Thừa Phong lập tức giật mình, bảo vật trong thiên hạ vô số. Cho dù một môn phái có cường đại đến đâu, cũng không thể thu thập đủ toàn bộ tất cả bảo vật. Bảo vật của mỗi người, mỗi thế lực cũng chưa chắc là thứ bọn họ cần, mà dùng để trao đổi bảo vật có nhu cầu, đây là chuyện tất cả mọi người đều nguyện ý.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thế lực cường đại như Linh Đạo Thánh Đường mới có tư cách triệu tập anh hào thiên hạ, và cung cấp bình đài như vậy.
Nếu như đổi thành một thế lực khác, có bao nhiêu người nguyện ý tham gia, thật sự là một vấn đề lớn.
Phong Huống chậm rãi nói:
- Trong hội giao dịch của mỗi giới, đều sẽ xuất hiện một số thứ tốt, nhưng có dành được hay không, còn phải xem cơ duyên của mọi ngươi. Ha ha, tiểu tử ngươi nói thật xem, ở tháp Truyền Thừa, ngươi có thu hoạch gì hay không.
Doanh Thừa Phong ngại ngùng cười, nói:
- Sư tổ, tiểu tử ở tháp Truyền Thừa đúng là chiếm được một ít dược thảo quý hiếm. Ngoài ra...
Hắn dừng một lát, giảm thấp thanh âm, nói:
- Bảo tàng mấy trăm năm của Hồ Gia cũng ở trong tay tiểu tử.
Khóe mắt Phong Huống chợt nhảy dựng, trong đôi mắt hiên lên một tia kinh ngạc.
Nếu Doanh Thừa Phong có thể đạt được kế thừa cuối cùng, như vậy có được một ít dược thảo quý hiếm cũng không có gì lạ. Nhưng câu nói sau cùng của hắn đúng là rất dọa người.
- Bảo tàng của Hồ Gia rơi vào tay ngươi rồi sao?
Phong Huống đồng dạng giảm thấp thanh âm, nói nhỏ.
- Đúng vậy.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Tiểu tử đã chỉnh lý lại một chút, liệt kê ra một danh sách, ngài nhìn xem, có cái gì vừa ý, cứ việc cầm đi.
Hắn rút ra một tờ giấy trắng trên người, cung kính đưa lên.
Trong Khí Đạo Tông, cũng chỉ có một mình Phong Huống đáng được hắn tín nhiệm và nguyện ý đem tất cả kho báu cam tâm tình nguyện kính dâng lên như vậy.
Phong Huống nhận lấy tờ giấy, đọc nhanh như gió.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu, cẩn thận nhìn lại.
Một lúc lâu sau, hắn buông tờ giấy xuống, cười khổ một tiếng, nói:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, không ngờ lại trở nên giàu có như vậy.
Hồ Gia kế thừa mấy trăm năm, bảo vật kiếm được nhiều vô số kể, nhìn tờ danh sách này, ngay cả với định lực lâu năm như hắn cũng không khỏi có chút hết hồn.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Sư tổ, ta xem qua rồi, mấy phần linh đan này có chút ưu đãi đối với thân thể của ngươi, ngài cứ lấy dùng đi. Ngoài ra, những khoáng vật này cũng là thứ tốt đế rèn Linh Binh, nếu ngài có thời gian rảnh, đừng ngại lấy ra luyện tay.
Phong Huống yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
Tên tiểu tử thối này cũng không phí công mình yêu thương hắn. Chỉ có điều, sau khi nghe những lời này của hắn, lão nhân cũng chỉ lắc lắc đầu, nói:
- Những đan dược này vô dụng đối với lão phu, cho dù ăn cũng lãng phí. Về phần khoáng vật, lão phu sẽ lấy ba khối, về phần những thứ khác, ngươi hãy cất giữ cẩn thận, sau này có lẽ sẽ có tác dụng.
Doanh Thừa Phong đang định khuyên nữa, Phong Huống đã trừng mắt, nói:
- Chuyện của lão phu, chẳng lẽ còn cần ngươi lắm miệng sao.
Gãi gãi đầu, Doanh Thừa Phong cười khổ không ngừng, hắn đương nhiên hiểu được tâm tư của lão nhân, tuy nhiên trong lòng hắn, cho dù những đan dược và khoáng vật này có giá trị lớn hơn nữa, cũng không thể sánh bằng tình cảm của lão nhân đối với mình.
Chỉ có điều, cảm nhận được khí tức kiên quyết trên người Phong Huống, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Dù sao mấy thứ này vẫn ở trong tay mình, sau này nếu lão nhân gia cần, lấy ra cũng không muộn.
Phong Huống nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói:
- Hảo tiểu tử, đi thu thập đi, ngày mai sẽ lên đường.
Hắn hữu ý liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi đã có kho báu Hồ Gia, lão phu sẽ không cần chuẩn bị cái gì cho ngươi nữa. Ha ha, lần này tới Linh Đạo Thánh Đường, ngươi có thể gặp lại Thẩm Ngọc Kỳ rồi, tiểu cô nương đó rất tốt, ngươi cũng không nên đứng núi này trông núi nọ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, khó hiểu nói:
- Sư tổ, tiểu tử đứng núi này trông núi nọ khi nào?
- Hừ, nếu ngươi và cô gái áo bào trắng kia không có quan hệ gì, sao nàng có thể thay ngươi ra mặt như vậy.
Phong Huống là lão già thành tinh, đương nhiên rất hiểu biết những chuyện như vậy:
- Ta đã nhận tiểu cô nương Thẩm Ngọc Kỳ làm cháu gái, nếu như ngươi làm nàng đau lòng, cẩn thận da thịt chịu khổ.
Nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Phong Huống, Doanh Thừa Phong chỉ có thể liên tục gật đầu, tuy nhiên trong đầu hắn, lại đồng thời hiện lên hai bóng hình xinh đẹp.
Tuy nhiên, chính bản thân hắn cũng không biết, rút cuộc là bóng hình nào chiếm được phân lượng nặng hơn.
Kỳ thật sau bốn tháng, khi hắn đột nhiên từ không gian tháp Truyền Thừa đi ra, cũng đã đưa tới oanh động cực lớn trong tông môn.
Vô số cường nhân trẻ tuổi, đều có nguyện vọng muốn khiêu chiến với hắn.
Theo đó thanh danh của Doanh Thừa Phong ngày càng lên cao, truyền khắp toàn bộ tông môn, thậm chí cả các phái trong thiên hạ, những người có ý niệm này ngày càng nhiều hơn.
Trương Học Lâm không chút do dự, ngẩng đầu khiêu chiến Doanh Thừa Phong, không phải vì duyên cớ này.
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong ở trên lôi đài Chấp Pháp đường, dễ dàng chiến thắng Trương Học Lâm, liền không còn ai dám chủ động khiêu chiến với hắn.
Vì tất cả mọi người đều minh bạch một việc, Doanh Thừa Phong không chỉ là một vị Linh Vũ giả, hơn nữa còn là một vị Linh Vũ giả có được Linh Vũ thần binh.
Cường nhân như vậy, được xưng là cùng giai vô địch, cho dù là Trương Học Lâm có tu vi Hắc Thiết Cảnh đỉnh cao, không ngờ cũng không đỡ được một kiếm của hắn.
Một kiếm kia của Doanh Thừa Phong, đã khắc sâu ấn tượng không thể xóa nhòa trong đầu mọi người, và từ trong miệng bọn họ lan truyền ra ngoài. Tuy rằng rất nhiều người chưa thấy còn bán tín bán nghi, nhưng tin đồn lan truyền khắp nơi, cho dù là người to gan lớn mật cũng phải suy nghĩ một chút.
Tuy nhiên, ba ngày trước, một tin tức cực kỳ chấn động từ Thái Hồ xa xôi truyền ra, từ nay về sau, trong cùng thế hệ người tu luyện, không còn ai dám có chủ ý khiêu chiến Doanh Thừa Phong nữa.
Chiến tích Doanh Thừa Phong dành được ở Thái Hồ rốt cuộc cũng râm ran thiên hạ.
Khi nghe tới một vị võ giả Bạch Ngân Cảnh và mấy vị Linh Sư Thanh Đồng Cảnh đều chết dưới tay Doanh Thừa Phong, trong lòng tất cả những người có ý muốn khiêu chiến đều không hẹn mà cùng bỏ đi ý niệm không biết tự lượng sức mình này.
Thanh Đồng Cảnh cường nhân thì thôi, người xuất sắc trong thế hệ của Doanh Thừa Phong nếu kích phát tiềm lực, đánh một trận có lẽ cũng có thể chiến thắng.
Nhưng đối mặt với Bạch Ngân Cảnh cường nhân, cho dù bọn họ thi triển tất cả mọi thủ đoạn, sợ là cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên, Doanh Thừa Phong xem như vượt qua cuộc sống yên ổn. Chỉ có điều cùng lúc đó, trong ánh mắt của những người trong tông môn nhìn về phía của hắn đã mang theo vẻ kính sợ nhè nhẹ.
Thậm chí, ngay cả khi đám người Doanh Lợi Đức ra bên ngoài, cũng nhận được sự tôn trọng đặc biệt.
Doanh Lợi Đức vô cùng xúc động, tình huống hiện giờ của bọn họ đã hoàn toàn khác so với mấy tháng trước.
Sau khi trải qua việc này, bọn họ xác thực minh bạch một việc.
Tất cả vinh dự và ưu đãi của bọn họ, đều là vì Doanh Thừa Phong, một khi Doanh Thừa Phong ngã xuống, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên cực kỳ gian khổ.
Tuy nhiên, việc chân chính khiến cho các thế lực lớn chấn động lại không chỉ là tin tức Doanh Thừa Phong chém giết Bạch Ngân Cảnh cường nhân.
Mà là một nữ nhân mặc áo bào trắng thần bí đã thả ra một cự thú khủng bố, dọa đuổi Tử Kim Cảnh Tề Thiên Lão Tổ, trong nháy mắt giết chết Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên, phá hủy hoàn toàn Hồ Gia.
Vị bạch y nhân thần bí này mới là người các môn phái quan tâm nhất, chỉ có điều, bất kể bọn họ tra xét như thế nào, cũng không tìm được một chút tin tức có liên quan đến Văn Tinh.
Người này giống như từ trên trời rơi xuống, sau khi giết chết Hồ Gia, lại trở về Thiên cung, không màng thế sự.
Chỉ có điều, sau khi xác định người này tồn tại, tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, đặc biệt đối với Doanh Thừa Phong của Khí Đạo Tông, càng cẩn thận chú ý, không dám trêu chọc.
Ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không biết rằng, chính vì sự hiện hữu của Văn Tinh, làm cho bản thân hắn bớt đi rất nhiều nguy hiểm và phiền toái.
Sau khi biết được tin tức Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng chém giết Bạch Ngân Cảnh cường nhân, đại lão khắp nơi đều đoán ra lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới trình độ Bạch Ngân Cảnh. Tiến bộ thần tốc như vậy, càng làm cho người ta liên tưởng đến kế thừa cuối cùng. Đối với kế thừa này, đương nhiên có rất nhiều người rục rịch, muốn cướp làm của riêng.
Nhưng sự hiện hữu của Văn Tinh lại như một tòa núi cao, đè ép bọn họ tới không thở nổi.
Nếu người này có thể dễ dàng hủy diệt Hồ Gia, bức lui Tử Kim Cảnh cường nhân, như vậy còn có gia tộc nào có thể chống đỡ lửa giận của nàng.
Nghĩ đến đây, tất cả những người có chủ ý đối với Doanh Thừa Phong đều do dự mãi, cho dù chưa hết hy vọng, cũng muốn hành quân lặng lẽ, chờ cơ hội.
Một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, Doanh Thừa Phong đang nhắm hai mắt, đột nhiên từ trên ghế mây nhảy dựng lên, cười nói:
- Sư tổ, lão nhân ngài lại tới nữa.
Một nhân ảnh từ phía sau đại thụ lắc mình đi ra, Phong Huống cười mắng:
- Tiểu tử này, cái mũi ngày càng linh, lão phu vẫn không giấu được ngươi.
Từ sau khi Doanh Thừa Phong thể hiện ra thực lực siêu cường trên lôi đài, Phong Huống rất tâm động.
Hắn đương nhiên không thể học cách của Trương Học Lâm, đi khiêu chiến Doanh Thừa Phong, vì thế mỗi lần tiến đến đều lén lút. Nhưng Doanh Thừa Phong hiện giờ trường kỳ đội đồ trang sức, cho dù động tác của Phong Huống không một chút phân tâm, nhưng mức độ ánh sáng do Bạch Ngân Cảnh cường nhân phóng xuât ra quá lớn, cho dù Doanh Thừa Phong không muốn chú ý cũng khó.
Chỉ có điều Phong Huống càng bị Doanh Thừa Phong nhìn thấu hành tung, hắn càng hứng trí, khiến Doanh Thừa Phong cũng có chút bất đắc dĩ.
Cười ha ha, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư tổ, ngài tới tìm ta, không biết có chuyện gì.
Phong Huống trừng mắt, nói:
- Thế nào, không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?
Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:
- Sư tổ nói gì vậy, ngài đến chỉ điểm tiểu tử tu luyện võ đạo, tiểu tử cảm kích còn không kịp.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng nét mặt già nua ửng đỏ, nhưng trong lòng lại có chút hưởng thụ.
Sau một lát, hắn nhẹ nhàng vỗ trán, nói:
- Thừa Phong, tông chủ sư huynh kêu ta chuyển lời cho ngươi, một tháng nữa, chính là đại hội giao dịch của Linh Đạo Thánh Đường, đến lúc đó lão phu và Đoàn sư huynh sẽ cùng nhau tới đó, nếu ngươi có hứng thú, hãy đi cùng chúng ta.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đại hội giao dịch gì?
Phong Huống giải thích:
- Đại hội này là do Linh Đạo Thánh Đường khởi xướng, cho các thế lực chúng ta một cơ hội trao đổi bảo vật.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:
- Nói chung, đại hội sẽ được cử hành sau mấy tháng khi không gian tháp Truyền Thừa đóng cửa, lần này cũng không ngoại lệ.
Doanh Thừa Phong lập tức giật mình, bảo vật trong thiên hạ vô số. Cho dù một môn phái có cường đại đến đâu, cũng không thể thu thập đủ toàn bộ tất cả bảo vật. Bảo vật của mỗi người, mỗi thế lực cũng chưa chắc là thứ bọn họ cần, mà dùng để trao đổi bảo vật có nhu cầu, đây là chuyện tất cả mọi người đều nguyện ý.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thế lực cường đại như Linh Đạo Thánh Đường mới có tư cách triệu tập anh hào thiên hạ, và cung cấp bình đài như vậy.
Nếu như đổi thành một thế lực khác, có bao nhiêu người nguyện ý tham gia, thật sự là một vấn đề lớn.
Phong Huống chậm rãi nói:
- Trong hội giao dịch của mỗi giới, đều sẽ xuất hiện một số thứ tốt, nhưng có dành được hay không, còn phải xem cơ duyên của mọi ngươi. Ha ha, tiểu tử ngươi nói thật xem, ở tháp Truyền Thừa, ngươi có thu hoạch gì hay không.
Doanh Thừa Phong ngại ngùng cười, nói:
- Sư tổ, tiểu tử ở tháp Truyền Thừa đúng là chiếm được một ít dược thảo quý hiếm. Ngoài ra...
Hắn dừng một lát, giảm thấp thanh âm, nói:
- Bảo tàng mấy trăm năm của Hồ Gia cũng ở trong tay tiểu tử.
Khóe mắt Phong Huống chợt nhảy dựng, trong đôi mắt hiên lên một tia kinh ngạc.
Nếu Doanh Thừa Phong có thể đạt được kế thừa cuối cùng, như vậy có được một ít dược thảo quý hiếm cũng không có gì lạ. Nhưng câu nói sau cùng của hắn đúng là rất dọa người.
- Bảo tàng của Hồ Gia rơi vào tay ngươi rồi sao?
Phong Huống đồng dạng giảm thấp thanh âm, nói nhỏ.
- Đúng vậy.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, nói:
- Tiểu tử đã chỉnh lý lại một chút, liệt kê ra một danh sách, ngài nhìn xem, có cái gì vừa ý, cứ việc cầm đi.
Hắn rút ra một tờ giấy trắng trên người, cung kính đưa lên.
Trong Khí Đạo Tông, cũng chỉ có một mình Phong Huống đáng được hắn tín nhiệm và nguyện ý đem tất cả kho báu cam tâm tình nguyện kính dâng lên như vậy.
Phong Huống nhận lấy tờ giấy, đọc nhanh như gió.
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu, cẩn thận nhìn lại.
Một lúc lâu sau, hắn buông tờ giấy xuống, cười khổ một tiếng, nói:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, không ngờ lại trở nên giàu có như vậy.
Hồ Gia kế thừa mấy trăm năm, bảo vật kiếm được nhiều vô số kể, nhìn tờ danh sách này, ngay cả với định lực lâu năm như hắn cũng không khỏi có chút hết hồn.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Sư tổ, ta xem qua rồi, mấy phần linh đan này có chút ưu đãi đối với thân thể của ngươi, ngài cứ lấy dùng đi. Ngoài ra, những khoáng vật này cũng là thứ tốt đế rèn Linh Binh, nếu ngài có thời gian rảnh, đừng ngại lấy ra luyện tay.
Phong Huống yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
Tên tiểu tử thối này cũng không phí công mình yêu thương hắn. Chỉ có điều, sau khi nghe những lời này của hắn, lão nhân cũng chỉ lắc lắc đầu, nói:
- Những đan dược này vô dụng đối với lão phu, cho dù ăn cũng lãng phí. Về phần khoáng vật, lão phu sẽ lấy ba khối, về phần những thứ khác, ngươi hãy cất giữ cẩn thận, sau này có lẽ sẽ có tác dụng.
Doanh Thừa Phong đang định khuyên nữa, Phong Huống đã trừng mắt, nói:
- Chuyện của lão phu, chẳng lẽ còn cần ngươi lắm miệng sao.
Gãi gãi đầu, Doanh Thừa Phong cười khổ không ngừng, hắn đương nhiên hiểu được tâm tư của lão nhân, tuy nhiên trong lòng hắn, cho dù những đan dược và khoáng vật này có giá trị lớn hơn nữa, cũng không thể sánh bằng tình cảm của lão nhân đối với mình.
Chỉ có điều, cảm nhận được khí tức kiên quyết trên người Phong Huống, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Dù sao mấy thứ này vẫn ở trong tay mình, sau này nếu lão nhân gia cần, lấy ra cũng không muộn.
Phong Huống nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói:
- Hảo tiểu tử, đi thu thập đi, ngày mai sẽ lên đường.
Hắn hữu ý liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi đã có kho báu Hồ Gia, lão phu sẽ không cần chuẩn bị cái gì cho ngươi nữa. Ha ha, lần này tới Linh Đạo Thánh Đường, ngươi có thể gặp lại Thẩm Ngọc Kỳ rồi, tiểu cô nương đó rất tốt, ngươi cũng không nên đứng núi này trông núi nọ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, khó hiểu nói:
- Sư tổ, tiểu tử đứng núi này trông núi nọ khi nào?
- Hừ, nếu ngươi và cô gái áo bào trắng kia không có quan hệ gì, sao nàng có thể thay ngươi ra mặt như vậy.
Phong Huống là lão già thành tinh, đương nhiên rất hiểu biết những chuyện như vậy:
- Ta đã nhận tiểu cô nương Thẩm Ngọc Kỳ làm cháu gái, nếu như ngươi làm nàng đau lòng, cẩn thận da thịt chịu khổ.
Nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Phong Huống, Doanh Thừa Phong chỉ có thể liên tục gật đầu, tuy nhiên trong đầu hắn, lại đồng thời hiện lên hai bóng hình xinh đẹp.
Tuy nhiên, chính bản thân hắn cũng không biết, rút cuộc là bóng hình nào chiếm được phân lượng nặng hơn.
/981
|