Trên mảnh đất hoang trống trải, bóng người vừa lóe lên, bất chợt dừng lại.
Doanh Thừa Phong ngửa đầu nhìn, ở phía xa xa có một đình viện rất lớn. Tuy nhiên, sau khi trải qua sự gột rửa của thời gian, mảnh sân vốn xanh vàng rực rỡ hiện giờ đã trở nên tổn hại, chỉ còn lại dàn giáo cực lớn cho hậu nhân mặc sức tưởng tượng.
Có rất nhiều di tích trong cổ chiến trường, những di tích này có lớn có nhỏ, nhiều không đếm xuể.
Chỗ di tích này mặc dù đã được mọi người phát hiện từ rất sớm, nhưng mức độ thăm dò lại không cao. Bởi vì này mảnh di tích là một trong những nơi âm phong quỷ quái nổi tiếng, một khi xâm nhập vào trong, sẽ có quỷ binh do âm khí ngưng tụ xuất hiện.
Những quỷ binh đó hóa thân hàng nghìn hàng vạn, khi thì xuất hiện với hình thú, khi lại xuất hiện với hình người. Bọn chúng là một loại tồn tại bán năng lượng, tuy rằng thực lực không phải vô cùng cường đại, nhưng một khi gặp phải chúng cũng khiến người ta đau đầu vạn phần.
Hơn nữa, càng xâm nhập vào sâu trong di tích, càng gặp phải quỷ binh hùng mạnh hơn, thậm chí còn sẽ có Bạch Ngân Cảnh, Hoàng Kim Cảnh quỷ binh xuất hiện, quan trọng nhất là nghe đồn, còn có Tử Kim Cảnh quỷ binh. Cho dù là Tử Kim Cảnh cường nhân chân chính, cũng không muốn tùy tiện trêu chọc bọn chúng.
Kỳ thật, đám quỷ binh này tuy rằng hùng mạnh, nhưng là một đám không có trí khôn.
Với thủ đoạn vô cùng của nhân loại, nếu nghiêm túc, cũng có thể dần dần giày vò từ từ đến chết. Nhưng, vấn đề lớn nhất ở đây chính là. cho dù đám quỷ binh này bị đánh tan, không cần mấy ngày sẽ lại một lần nữa ngưng tụ. Sau khi mọi người hao phí rất nhiều tinh lực đánh chết, cũng không có cách nào đạt được một chút ưu đãi từ trên người bọn chúng.
Loại sát khí trên người đám quỷ binh này quá nặng, bất cứ kẻ nào cũng không thể hấp thu và lợi dụng lực lượng của bọn chúng, cho dù là Phong Huống trời sinh có lực lượng tinh thần sát khí cũng phải né tránh.
Trước khi Doanh Thừa Phong tiến vào cổ chiến trường, Phong Huống từng dặn dò hồi lâu, kêu hắn ngàn vạn lần không được tiếp xúc với những sát khí đó, nếu không vô ý hít vào, vậy thì sẽ không có chỗ tốt gì, ngược lại sẽ làm cho mình trở nên hung tàn vô cùng, cuối cùng mất hết thần trí. Không biết người thân, biến thành một sát thần thật sự.
Trước đây từng xuất hiện rất nhiều ví dụ như vậy, những người không tin, cuối cùng đều biến thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Vì thế, tất cả mọi người đều biết, thăm dò trong di tích Âm Phong Quỷ này là chuyện mất nhiều hơn được, hơn nữa chỉ cần không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đến mất mạng.
Dần dần, người tới đây ngày càng giảm bớt.
Sở dĩ Doanh Thừa Phong tới đây, chỉ có một mục đích.
Trong giao dịch hội của Linh Đạo Thánh Đường, hắn đã đổi được trong tay một người luyện võ tán tu là Khương Văn Lực một chiếc lá của cây sinh mệnh, mặc dù chiếc lá cũng không lớn. Nhưng cũng đã mang đến cho hắn rất nhiều hy vọng.
Kỳ thật, dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, là sẽ tới chỗ mấy di tích không nguy hiểm lắm từ từ thăm dò. Đợi đến lúc thực lực và kinh nghiệm của bản thân đều nâng cao một bậc, mới đến Âm Phong Quỷ thử vận may. Nhưng sau khi nhìn thấy hai loại bí pháp là Nhất Khí Hỗn Nguyên Bạo và Cửu Mệnh Miêu trong ngọc thạch, trong lòng hắn liền chấn động, nhất thời nảy sinh ý tưởng thay đổi hành trình.
Trải qua mấy ngày bôn ba, hắn rốt cục đã tới chỗ di tích mà Khương Văn Lực đã nói.
Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời u ám trên đỉnh đầu, Doanh Thừa Phong lẳng lặng quan sát.
Mảnh di tích sụp đổ phảng phất như nghìn năm chưa thay đổi này có một phong vị thế sự xoay vần cổ xưa. Điều càng làm cho người ta hồi hộp chính là, từng luồng gió thổi giống như quỷ khóc không ngừng vang lên, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Do dự một lát, khi Doanh Thừa Phong đang muốn bước vào, không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn cau mày, lực lượng tinh thần đưa vào trong đồ trang sức, lập tức phạm vi hai trăm trượng xung quanh đều nằm dưới sự theo dõi của hắn. Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù hắn đã phóng thích lực lượng tinh thần đến cực hạn vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Tròng mắt xoay chuyển, hắn hừ nhẹ một tiếng, cầm Lang Vương Thuẫn lên.
Nhẹ nhàng lay động một hồi, Lang Vương Thuẫn lập tức tách ra một đạo tinh mang cực lớn. Dưới đạo tinh mang này, hơn mười con sói con nhảy ra, bọn chúng gật gù đắc ý, sau khi được Doanh Thừa Phong âu yếm một chút, liền tản ra chung quanh. Chỉ trong nháy mắt đã không biết tung tích.
Một khi lực lượng của Lang Vương Thuẫn phân tán, sẽ hóa thành hơn mười con sói con. Lực chiến đấu của bọn chúng không có gì đáng nói, nhưng đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ chẳng khác nào có chút ít còn hơn không. Mạng lưới trinh thám do bọn chúng tạo thành cũng là thứ Doanh Thừa Phong cần có nhất hiện giờ.
Thân hình nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong lập tức tiến nhập vào trong di tích.
Trong đầu hắn vẫn duy trì liên hệ thân mật với khí linh của Lang Vương Thuẫn, đám sói con này nếu nhìn thấy vật gì kỳ dj, sẽ lập tức truyền tin cho khí linh, từ đó để hắn quan sát được mọi vật.
Sau một lát, cước bộ của Doanh Thừa Phong đột nhiên dừng lại, trên mặt thoáng biến sắc.
Xuyên thấu qua ánh mắt của một con sói nào đó, hắn nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Đây là một hắc báo hai đầu, thân hình của nó cực đại và mập mạp, nhưng hành động lại rất nhẹ nhàng và khéo léo, không phát ra tiếng động. Từ trên người của nó, phóng xuất ra khí tức âm hàn mãnh liệt tới cực điểm.
Doanh Thừa Phong chỉ cần liếc mắt cũng đã nhận ra, đây là một trong số quỷ binh của Âm Phong Quỷ.
Bởi vì đám sói con ở trước dò đường, cho nên có thể phát hiện ra quỷ binh là chuyện chẳng có gì lạ.
Trong lòng thầm kêu xui xẻo, không ngờ lại đụng phải quỷ binh nhanh như vậy, xem ra con sói con hóa thân này không thể bảo toàn rồi.
Nhưng chuyện khiến hắn giật mình đã xảy ra. Sau khi con quỷ binh nheo mắt nhìn ngắm con sói một lát, liền lười biếng bay đi, hoàn toàn không liếc nhìn lại lần nữa, giống như con sói con căn bản không tồn tại.
Doanh Thừa Phong gãi gãi da đầu, trong lòng buồn bực.
Hắn ra sức hồi tưởng đến những truyền thuyết có liên quan đến quỷ binh, sau một lúc, hắn vỗ đầu một cái, trên mặt hiên lên vẻ hưng phấn.
Quỷ binh, bọn chúng trời sinh đã có tính tàn bạo, nếu gặp phải sinh vật xâm lấn, nhất định sẽ điên cuồng tấn công bằng bất cứ giá nào, cho đến khi thân thể của bọn chúng nổ tung, hoặc là hoàn toàn dập tắt khí tức sinh mạng của đối phương mới thôi.
Đối mặt với thứ hung hãn không sợ chết này, bất cứ kẻ nào cũng vô cùng đau đầu.
Nhưng, quỷ binh cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với sinh mạng thể, cón đám sói con mà hắn phóng xuất ra đều là tồn tại bán năng lượng từ Lang Vương Thuẫn phân liệt ra.
Về bản chất, bọn chúng và quỷ binh kỳ thật cũng không khác nhau nhiều. Có lẽ, đây là nguyên nhân quỷ binh không bài xích sói con.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Doanh Thừa Phong lập tức nhếch miệng mỉm cười.
Như vậy chẳng phải nói, đám sói con mà hắn khống chế có thể đấu đá lung tung trong hoàn cảnh này, không cần kiêng kị.
Người khác tiến vào khu vực Âm Phong Quỷ đều hết sức cẩn thận, sử dụng các loại phương thức che dấu khí tức sinh mệnh trên người. Thăm dò đương nhiên là chuyện làm nhiều công ít, nhưng hắn cũng không băn khoăn, sử dụng phân thân sói con thăm dò hiệu quả hơn nhiều bản thân hắn.
Tâm niệm vừa chuyển, đám sói con lập tức phân tán, ngoại trừ năm con ẩn núp giám sát bên ngoài di tích mấy dặm, những con còn lại đều chạy trong di tích, tìm kiếm những nơi khả nghi.
Trong quá trình này, Doanh Thừa Phong vô số lần thấy được đủ loại quỷ vật.
Bọn chúng quả thật có hình thái khác nhau. Tuy nhiên, điểm chung duy nhất của bọn chúng chính là thờ ơ với những vật xung quanh.
Mặc cho đám sói con chạy qua trước người bọn chúng, bọn chúng cũng xem như không nhìn thấy.
Bởi vì trong mắt chúng, đám sói con này cũng giống như chúng, đều là thể sinh mạng bán năng lượng, cho dù đánh nát đám sói con này, đối với chúng cũng không có bất kỳ ích lợi gì, cho nên bọn chúng mới không để ý như vậy.
Trong tay Doanh Thừa Phong cầm tấm bản đồ Khương Văn Lực đưa cho mình, hai mắt khép hờ, trong miệng thì thào tự nói.
Hắn không muốn tự mình mạo hiểm xâm nhập, cho nên nhiệm vụ này cứ giao cho đám sói con thực hiện. Nếu có thể phát hiện ra bất cứ chuyện gì khác thường ở nơi Khương Văn Lực có được lá sinh mạng, vậy hắn nhất định sẽ tự mình xâm nhập.
Rốt cục, hai con sói con đã đến gần nơi bí ẩn trên tấm bản đồ.
Nhưng đúng lúc này, sói con đang thong thả đi tới đột nhiên dừng bước.
Thanh âm nói chuyện của hai người nào đó thông qua sói con truyền đến tai Doanh Thừa Phong.
- Khương huynh, ngươi xác định mình không nhớ nhầm nơi chứ?
- Hừ, Lệ huynh yên tâm, tiểu đệ tới đây không mười lần, cũng phải tám chín lần rồi, tuyệt đối không nhớ nhầm.
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày, hắn lập tức nhận ra một giọng nói trong đó.
Khương Văn Lực, tên Bạch Ngân Cảnh cường nhân đã bán bảo vật và bản đồ cho hắn, không ngờ lại cùng một người khác đến đây.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi rất nhanh, hai con sói con liếc mắt nhìn nhau, trong đó một con ngồi chồm hổm xuống, ẩn núp tiến vào chỗ góc tối.
Một con khác chẳng những không tránh né, ngược lại nghênh ngang đi thẳng về phía trước. Mặc dù bước chân nó chạm xuống đất rất nhỏ, nhưng bọn người Khương Văn Lực cũng lập tức kịp phản ứng.
Con sói con vừa rẽ qua một chỗ ngoặt, lập tức nhìn thấy hai người đang ẩn mình trong góc tối.
Một người trong đó đương nhiên là Khương Văn Lực, người còn lại là một trung niên thư sinh, ăn mặc như người luyện võ.
Người này có vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt cũng cực kỳ âm đức, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, đứng từ xa theo dõi nhất cử nhất động của sói con.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sói con, hai người vẫn chưa ra tay công kích, mà nhất thời ngừng rồi hô hấp, cả người giống như tượng gỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đồng thời, Khương Văn Lực hé miệng, phun ra một đám sương mù mỏng manh.
Dưới sự che dấu của sương mù, thân hình của Khương Văn Lực và và người nọ khẽ lay động, giống như hai quỷ binh hình người, không hề sơ hở.
Sói con chậm rãi đi qua trước mặt hai người bọn họ, khi hai bên lướt qua nhau, nó có thể thấy rõ khuôn mặt và đặc thù của người kia.
Theo sau, sói con thản nhiên đi qua, song phương dần dần tách ra.
Doanh Thừa Phong biết rằng, hai người bọn họ cho rằng con sói con này là quỷ binh, cho nên mới có phản ứng kịch liệt như thế .
Đồng dạng là sinh mạng thể bán năng lượng, trong hoàn cảnh này sói con bị người ta nhận sai cũng không có gì kỳ quái.
Doanh Thừa Phong lại nhíu mày, hắn đã nhận ra lai lịch của vị trung niên kia.
Lệ Hạo Thành, đồng dạng là một vị Bạch Ngân Cảnh cường nhân độc hành, tuy nhiên nghe nói tu vi của người này đã là Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao, thanh danh vang xa, tu vi cao cường, tuyệt đối là ở trên Khương Văn Lực.
Mặc dù Doanh Thừa Phong cũng không sợ hãi, nhưng hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao.
Chỉ có điều, nơi hai người đang ở cũng là nơi Khương Văn Lực phát hiện ra chiếc lá, điều này làm cho Doanh Thừa Phong tương đối đau đầu.
Trong lòng hắn âm thầm tính toán, phải làm thế nào mới có thể khiến hai người này tự động rời đi.
Doanh Thừa Phong ngửa đầu nhìn, ở phía xa xa có một đình viện rất lớn. Tuy nhiên, sau khi trải qua sự gột rửa của thời gian, mảnh sân vốn xanh vàng rực rỡ hiện giờ đã trở nên tổn hại, chỉ còn lại dàn giáo cực lớn cho hậu nhân mặc sức tưởng tượng.
Có rất nhiều di tích trong cổ chiến trường, những di tích này có lớn có nhỏ, nhiều không đếm xuể.
Chỗ di tích này mặc dù đã được mọi người phát hiện từ rất sớm, nhưng mức độ thăm dò lại không cao. Bởi vì này mảnh di tích là một trong những nơi âm phong quỷ quái nổi tiếng, một khi xâm nhập vào trong, sẽ có quỷ binh do âm khí ngưng tụ xuất hiện.
Những quỷ binh đó hóa thân hàng nghìn hàng vạn, khi thì xuất hiện với hình thú, khi lại xuất hiện với hình người. Bọn chúng là một loại tồn tại bán năng lượng, tuy rằng thực lực không phải vô cùng cường đại, nhưng một khi gặp phải chúng cũng khiến người ta đau đầu vạn phần.
Hơn nữa, càng xâm nhập vào sâu trong di tích, càng gặp phải quỷ binh hùng mạnh hơn, thậm chí còn sẽ có Bạch Ngân Cảnh, Hoàng Kim Cảnh quỷ binh xuất hiện, quan trọng nhất là nghe đồn, còn có Tử Kim Cảnh quỷ binh. Cho dù là Tử Kim Cảnh cường nhân chân chính, cũng không muốn tùy tiện trêu chọc bọn chúng.
Kỳ thật, đám quỷ binh này tuy rằng hùng mạnh, nhưng là một đám không có trí khôn.
Với thủ đoạn vô cùng của nhân loại, nếu nghiêm túc, cũng có thể dần dần giày vò từ từ đến chết. Nhưng, vấn đề lớn nhất ở đây chính là. cho dù đám quỷ binh này bị đánh tan, không cần mấy ngày sẽ lại một lần nữa ngưng tụ. Sau khi mọi người hao phí rất nhiều tinh lực đánh chết, cũng không có cách nào đạt được một chút ưu đãi từ trên người bọn chúng.
Loại sát khí trên người đám quỷ binh này quá nặng, bất cứ kẻ nào cũng không thể hấp thu và lợi dụng lực lượng của bọn chúng, cho dù là Phong Huống trời sinh có lực lượng tinh thần sát khí cũng phải né tránh.
Trước khi Doanh Thừa Phong tiến vào cổ chiến trường, Phong Huống từng dặn dò hồi lâu, kêu hắn ngàn vạn lần không được tiếp xúc với những sát khí đó, nếu không vô ý hít vào, vậy thì sẽ không có chỗ tốt gì, ngược lại sẽ làm cho mình trở nên hung tàn vô cùng, cuối cùng mất hết thần trí. Không biết người thân, biến thành một sát thần thật sự.
Trước đây từng xuất hiện rất nhiều ví dụ như vậy, những người không tin, cuối cùng đều biến thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Vì thế, tất cả mọi người đều biết, thăm dò trong di tích Âm Phong Quỷ này là chuyện mất nhiều hơn được, hơn nữa chỉ cần không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đến mất mạng.
Dần dần, người tới đây ngày càng giảm bớt.
Sở dĩ Doanh Thừa Phong tới đây, chỉ có một mục đích.
Trong giao dịch hội của Linh Đạo Thánh Đường, hắn đã đổi được trong tay một người luyện võ tán tu là Khương Văn Lực một chiếc lá của cây sinh mệnh, mặc dù chiếc lá cũng không lớn. Nhưng cũng đã mang đến cho hắn rất nhiều hy vọng.
Kỳ thật, dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, là sẽ tới chỗ mấy di tích không nguy hiểm lắm từ từ thăm dò. Đợi đến lúc thực lực và kinh nghiệm của bản thân đều nâng cao một bậc, mới đến Âm Phong Quỷ thử vận may. Nhưng sau khi nhìn thấy hai loại bí pháp là Nhất Khí Hỗn Nguyên Bạo và Cửu Mệnh Miêu trong ngọc thạch, trong lòng hắn liền chấn động, nhất thời nảy sinh ý tưởng thay đổi hành trình.
Trải qua mấy ngày bôn ba, hắn rốt cục đã tới chỗ di tích mà Khương Văn Lực đã nói.
Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời u ám trên đỉnh đầu, Doanh Thừa Phong lẳng lặng quan sát.
Mảnh di tích sụp đổ phảng phất như nghìn năm chưa thay đổi này có một phong vị thế sự xoay vần cổ xưa. Điều càng làm cho người ta hồi hộp chính là, từng luồng gió thổi giống như quỷ khóc không ngừng vang lên, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Do dự một lát, khi Doanh Thừa Phong đang muốn bước vào, không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Hắn cau mày, lực lượng tinh thần đưa vào trong đồ trang sức, lập tức phạm vi hai trăm trượng xung quanh đều nằm dưới sự theo dõi của hắn. Nhưng đáng tiếc chính là, cho dù hắn đã phóng thích lực lượng tinh thần đến cực hạn vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
Tròng mắt xoay chuyển, hắn hừ nhẹ một tiếng, cầm Lang Vương Thuẫn lên.
Nhẹ nhàng lay động một hồi, Lang Vương Thuẫn lập tức tách ra một đạo tinh mang cực lớn. Dưới đạo tinh mang này, hơn mười con sói con nhảy ra, bọn chúng gật gù đắc ý, sau khi được Doanh Thừa Phong âu yếm một chút, liền tản ra chung quanh. Chỉ trong nháy mắt đã không biết tung tích.
Một khi lực lượng của Lang Vương Thuẫn phân tán, sẽ hóa thành hơn mười con sói con. Lực chiến đấu của bọn chúng không có gì đáng nói, nhưng đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ chẳng khác nào có chút ít còn hơn không. Mạng lưới trinh thám do bọn chúng tạo thành cũng là thứ Doanh Thừa Phong cần có nhất hiện giờ.
Thân hình nhoáng lên một cái, Doanh Thừa Phong lập tức tiến nhập vào trong di tích.
Trong đầu hắn vẫn duy trì liên hệ thân mật với khí linh của Lang Vương Thuẫn, đám sói con này nếu nhìn thấy vật gì kỳ dj, sẽ lập tức truyền tin cho khí linh, từ đó để hắn quan sát được mọi vật.
Sau một lát, cước bộ của Doanh Thừa Phong đột nhiên dừng lại, trên mặt thoáng biến sắc.
Xuyên thấu qua ánh mắt của một con sói nào đó, hắn nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Đây là một hắc báo hai đầu, thân hình của nó cực đại và mập mạp, nhưng hành động lại rất nhẹ nhàng và khéo léo, không phát ra tiếng động. Từ trên người của nó, phóng xuất ra khí tức âm hàn mãnh liệt tới cực điểm.
Doanh Thừa Phong chỉ cần liếc mắt cũng đã nhận ra, đây là một trong số quỷ binh của Âm Phong Quỷ.
Bởi vì đám sói con ở trước dò đường, cho nên có thể phát hiện ra quỷ binh là chuyện chẳng có gì lạ.
Trong lòng thầm kêu xui xẻo, không ngờ lại đụng phải quỷ binh nhanh như vậy, xem ra con sói con hóa thân này không thể bảo toàn rồi.
Nhưng chuyện khiến hắn giật mình đã xảy ra. Sau khi con quỷ binh nheo mắt nhìn ngắm con sói một lát, liền lười biếng bay đi, hoàn toàn không liếc nhìn lại lần nữa, giống như con sói con căn bản không tồn tại.
Doanh Thừa Phong gãi gãi da đầu, trong lòng buồn bực.
Hắn ra sức hồi tưởng đến những truyền thuyết có liên quan đến quỷ binh, sau một lúc, hắn vỗ đầu một cái, trên mặt hiên lên vẻ hưng phấn.
Quỷ binh, bọn chúng trời sinh đã có tính tàn bạo, nếu gặp phải sinh vật xâm lấn, nhất định sẽ điên cuồng tấn công bằng bất cứ giá nào, cho đến khi thân thể của bọn chúng nổ tung, hoặc là hoàn toàn dập tắt khí tức sinh mạng của đối phương mới thôi.
Đối mặt với thứ hung hãn không sợ chết này, bất cứ kẻ nào cũng vô cùng đau đầu.
Nhưng, quỷ binh cũng chỉ cảm thấy hứng thú đối với sinh mạng thể, cón đám sói con mà hắn phóng xuất ra đều là tồn tại bán năng lượng từ Lang Vương Thuẫn phân liệt ra.
Về bản chất, bọn chúng và quỷ binh kỳ thật cũng không khác nhau nhiều. Có lẽ, đây là nguyên nhân quỷ binh không bài xích sói con.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Doanh Thừa Phong lập tức nhếch miệng mỉm cười.
Như vậy chẳng phải nói, đám sói con mà hắn khống chế có thể đấu đá lung tung trong hoàn cảnh này, không cần kiêng kị.
Người khác tiến vào khu vực Âm Phong Quỷ đều hết sức cẩn thận, sử dụng các loại phương thức che dấu khí tức sinh mệnh trên người. Thăm dò đương nhiên là chuyện làm nhiều công ít, nhưng hắn cũng không băn khoăn, sử dụng phân thân sói con thăm dò hiệu quả hơn nhiều bản thân hắn.
Tâm niệm vừa chuyển, đám sói con lập tức phân tán, ngoại trừ năm con ẩn núp giám sát bên ngoài di tích mấy dặm, những con còn lại đều chạy trong di tích, tìm kiếm những nơi khả nghi.
Trong quá trình này, Doanh Thừa Phong vô số lần thấy được đủ loại quỷ vật.
Bọn chúng quả thật có hình thái khác nhau. Tuy nhiên, điểm chung duy nhất của bọn chúng chính là thờ ơ với những vật xung quanh.
Mặc cho đám sói con chạy qua trước người bọn chúng, bọn chúng cũng xem như không nhìn thấy.
Bởi vì trong mắt chúng, đám sói con này cũng giống như chúng, đều là thể sinh mạng bán năng lượng, cho dù đánh nát đám sói con này, đối với chúng cũng không có bất kỳ ích lợi gì, cho nên bọn chúng mới không để ý như vậy.
Trong tay Doanh Thừa Phong cầm tấm bản đồ Khương Văn Lực đưa cho mình, hai mắt khép hờ, trong miệng thì thào tự nói.
Hắn không muốn tự mình mạo hiểm xâm nhập, cho nên nhiệm vụ này cứ giao cho đám sói con thực hiện. Nếu có thể phát hiện ra bất cứ chuyện gì khác thường ở nơi Khương Văn Lực có được lá sinh mạng, vậy hắn nhất định sẽ tự mình xâm nhập.
Rốt cục, hai con sói con đã đến gần nơi bí ẩn trên tấm bản đồ.
Nhưng đúng lúc này, sói con đang thong thả đi tới đột nhiên dừng bước.
Thanh âm nói chuyện của hai người nào đó thông qua sói con truyền đến tai Doanh Thừa Phong.
- Khương huynh, ngươi xác định mình không nhớ nhầm nơi chứ?
- Hừ, Lệ huynh yên tâm, tiểu đệ tới đây không mười lần, cũng phải tám chín lần rồi, tuyệt đối không nhớ nhầm.
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày, hắn lập tức nhận ra một giọng nói trong đó.
Khương Văn Lực, tên Bạch Ngân Cảnh cường nhân đã bán bảo vật và bản đồ cho hắn, không ngờ lại cùng một người khác đến đây.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi rất nhanh, hai con sói con liếc mắt nhìn nhau, trong đó một con ngồi chồm hổm xuống, ẩn núp tiến vào chỗ góc tối.
Một con khác chẳng những không tránh né, ngược lại nghênh ngang đi thẳng về phía trước. Mặc dù bước chân nó chạm xuống đất rất nhỏ, nhưng bọn người Khương Văn Lực cũng lập tức kịp phản ứng.
Con sói con vừa rẽ qua một chỗ ngoặt, lập tức nhìn thấy hai người đang ẩn mình trong góc tối.
Một người trong đó đương nhiên là Khương Văn Lực, người còn lại là một trung niên thư sinh, ăn mặc như người luyện võ.
Người này có vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt cũng cực kỳ âm đức, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, đứng từ xa theo dõi nhất cử nhất động của sói con.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy sói con, hai người vẫn chưa ra tay công kích, mà nhất thời ngừng rồi hô hấp, cả người giống như tượng gỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đồng thời, Khương Văn Lực hé miệng, phun ra một đám sương mù mỏng manh.
Dưới sự che dấu của sương mù, thân hình của Khương Văn Lực và và người nọ khẽ lay động, giống như hai quỷ binh hình người, không hề sơ hở.
Sói con chậm rãi đi qua trước mặt hai người bọn họ, khi hai bên lướt qua nhau, nó có thể thấy rõ khuôn mặt và đặc thù của người kia.
Theo sau, sói con thản nhiên đi qua, song phương dần dần tách ra.
Doanh Thừa Phong biết rằng, hai người bọn họ cho rằng con sói con này là quỷ binh, cho nên mới có phản ứng kịch liệt như thế .
Đồng dạng là sinh mạng thể bán năng lượng, trong hoàn cảnh này sói con bị người ta nhận sai cũng không có gì kỳ quái.
Doanh Thừa Phong lại nhíu mày, hắn đã nhận ra lai lịch của vị trung niên kia.
Lệ Hạo Thành, đồng dạng là một vị Bạch Ngân Cảnh cường nhân độc hành, tuy nhiên nghe nói tu vi của người này đã là Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao, thanh danh vang xa, tu vi cao cường, tuyệt đối là ở trên Khương Văn Lực.
Mặc dù Doanh Thừa Phong cũng không sợ hãi, nhưng hắn cũng không muốn phát sinh xung đột với một vị cường nhân Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao.
Chỉ có điều, nơi hai người đang ở cũng là nơi Khương Văn Lực phát hiện ra chiếc lá, điều này làm cho Doanh Thừa Phong tương đối đau đầu.
Trong lòng hắn âm thầm tính toán, phải làm thế nào mới có thể khiến hai người này tự động rời đi.
/981
|