Nghe tin Doanh Thừa Phong trở về, đám người phụ mẫu và thúc thúc hắn gần như đồng thời chạy ra.
Gặp lại người thân, mới là chuyện mà Doanh Thừa Phong vui thích nhất. Tuy nói khoảng thời gian hắn phụ thể lên cơ thể này cũng không dài lắm, nhưng trong lòng hắn lại đã thật sự chấp nhận bọn họ, đồng thời xem bọn họ là chí thân của mình
Tối cùng ngày, Phương Phù bày yến tiệc đón Doanh Thừa Phong trở về.
Trong khí Đạo Tông, vì một đệ tử trong môn đại động can qua như vậy, tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử. Và Doanh Thừa Phong tham gia yến hội càng kinh ngạc phát hiện, thái độ của tất cả các thái thượng trưởng lão trong môn đối đãi với hắn đã có thay đổi rất lớn so với trước kia.
Hơn nữa, từ ánh mắt bọn họ nhìn Lang Vương Khí Linh, càng phát hiện vẻ kính nể và vui mừng nồng đậm.
Trong bữa tiệc, Phương Phù đột nhiên mở miệng tuyên bố, vì nguyên nhân Doanh Thừa Phong tấn thăng Bạch Ngân Cảnh, cho nên tự động trở thành một trong những thái thượng trưởng lại trong môn.
Sau khi tin tức này tuyên bố, trong mắt tất cả mọi người đều lóe động thần sắc phức tạp.
Cường giả Bạch Ngân Cảnh trở thành thái thượng trưởng lão của tông môn, đây là lệ thường trong môn, không có người có thể chỉ trích hay phản đối. Nhưng một khi nghĩ đến tuổi tác của Doanh Thừa Phong, thì không tránh khỏi làm những lão già bọn họ cảm khái không thôi.
Chỉ là, ngoại trừ số rất ít người ra, phần đông người đều vui mừng chiếm số đông.
Thực lực của Doanh Thừa Phong càng mạnh, tiền đồ phát triển của Khí Đạo Tông cũng càng rộng lớn. Đặc biệt là cự lang rõ ràng đạt tới Hoàng Kim Cảnh bên cạnh Doanh Thừa Phong, càng làm phần đông các thái thượng trượng lão ngưỡng mộ và đố kỵ.
Trên thực tế, chuyện Doanh Thừa Phong có linh khí siêu phẩm cũng không có bao nhiêu người biết. Còn Thuẫn Lang Vương sau khi trải qua nhiều lần biến dị và tấn thăng, cũng có khác biệt rất lớn với linh khí bình thường.
Cho nên cũng không có bao nhiêu người biết con cự lang cả người lộ ra khí tức làm người ta kinh hãi lại là một khí linh.
Bọn họ đều cho rằng đây là một con linh thú được Doanh Thừa Phong thu phục. Tuy nói Bạch Ngân Cảnh thì có thể thu phục linh thú Hoàng Kim Cảnh không khỏi làm người ta có chút không thể tưởng tượng. Nhưng cái này cũng không có tiền lệ, ngoại trừ mọi người ngưỡng mộ may mắn của hắn, cũng không có nghi ngờ gì.
Hơn nữa, tuổi thọ của linh thú so với loài người mà nói, kỳ thật dài hơn rất nhiều.
Nếu con linh thú này có thể nhận Khí Đạo Tông, đồng thời trở thành linh thú của tông môn phụng cấp. Vậy trong Khí Đạo Tông chẳng khác nào có thêm một cao thủ Hoàng Kim Cảnh tọa trấn, càng thêm ý nghĩa trọng đại..
Sau bữa tiệc đêm đó, địa vị của Doanh Thừa Phong trong tông môn nhất thời khác hẳn. Mơ hồ trở thành nhân vật số hai chỉ dưới tông chủ Phương Phù.
Rượu qua ba tuần, Doanh Thừa Phong lấy cớ tu luyện rời khỏi trước.
Không có ai chỉ trích rời sân trước của hắn, cho dù là Phương Phù cũng mỉm cười đưa tiễn.
Đoàn Thụy Tín nâng chén rượu lên, đi tới trước mặt Doanh Lợi Đức, nhẹ nhàng vỗ lên vai của y một cái, cười nói:
- Lợi Đức à, ngươi dạy ra một đồ đệ tốt, lão phu thật là ngưỡng mộ ngươi đó.
Cơ thể của Doanh Lợi Đức hơi run nhẹ, vội vàng nói:
- Tất cả cái này đều là kết quả của một mình Doanh Thừa Phong nổ lực tu hành, không có liên quan gì với đệ tử.
Đoàn Thụy Tín là hạng người nào, ở trong tông môn tuyệt đối là một trong những lão đại đếm trên đầu ngón tay.
Ngày xưa cho dù y muốn gặp mặt, cũng ngàn khó vạn khó. Nhưng bây giờ lão lại chủ động đến cười nói bắt chuyện, quả thật là làm Doanh Lợi Đức bị sủng ái mà lo sợ.
Tuy y cũng biết Đoàn Thụy Tín làm như vậy cũng là nể mặt đứa cháu, nhưng muốn y trong chốc lát tiếp nhận thay đổi lớn này, lại vẫn có chút khó khăn.
- Khụ.
Bỗng nhiên một vị lão nhân ho khan một tiếng, đi tới trầm giọng nói:
- Lợi Đức, chúc mừng ngươi có đứa cháu giỏi.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức không khỏi mỉm cười. Trên mặt của y miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:
- Đệ tử gặp qua… sư phụ.
Người đến chính là gia chủ đương đại của Lâm gia trong Khí Đạo Tông, Lâm Sâm Đức. Đại nhân vật này chí nhất trên danh nghĩa còn là là sự phụ của y.
Ở phía sau y, sắc mặt của Lâm Sâm Đức vẫn có chút xấu hổ.
Lâm Sâm Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lợi Đức, vi sư biết trong lòng con có chút oán giận Lâm gia bọn ta. Tất cả cái này đều là Lâm gia làm sai, cũng không thể trách được con.
Lâm Sâm Đức tiến tới một bước, nói:
- Lợi Đức, lúc xảy ra thảm án thôn Tam Hạp, gia huynh đang bế quan khổ luyện, xử lý chuyện này chính là lão phu. Lão dừng lại, nói:
- Lão phu mục quang thiển cận, lúc đó không thể giúp đỡ các ngươi, ngược lại muốn đặt mình ngoài chuyện này… Tất cả cái này đều là lỗi của lão phu.
Nói xong Doanh Lợi Đức khom người sâu sát đất.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức đại biến, vội vàng nghiêng người né ra, nói:
- Sư phụ không thể.
Ngày xưa Doanh Thừa Phong lọt vào không gian tháp Truyền Thừa không biết sống chết. Sau thảm án thôn Tam Hạp, Thái Hồ Hồ gia lại gửi thư hàm cho Khí Đạo Tông, đòi bắt đám người Doanh Lợi Đức.
Lúc đó Lâm Sâm Đức là liên quan trực tiếp đến Lâm gia của sư môn cũng không có ra mặt bảo vệ đám người Doanh Lợi Đức. Tuy nói không giống như đám người Trương Vạn Niên ném đá xuống giếng, chủ trương giao ra Doanh Lợi Đức, nhưng cũng chưa từng cho bọn họ trợ giúp gì.
Nếu không phải Phong Huống nổi giận xung thiên, đón đám người Doanh Lợi Đức vào phủ đệ, bãi minh xa mã thông báo với tất cả mọi người quyết tâm của lão. Số mệnh của đám người Doanh Lợi Đức quả thật là khó mà đoán được.
Chỉ là diễn biến sau đó vượt khỏi dự liệu của mọi người. Doanh Thừa Phong không những trở về từ không gian tháp Truyền Thừa, hơn nữa sau khi trở về thì huyết đồ Thái Hồ Hồ gia. Thậm chí cả cường giả Tử Kim Cảnh Tề Thiên Lão Tổ cũng bị một con quái vật không biết ở đâu bay ra ép cho đi.
Sau đó Doanh Thừa Phong được chân nhân Linh Tháp xem trọng, ban cho chức hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường.
Tất cả cái này làm địa vị của Doanh Thừa Phong lên như diều gặp gió. Mãi tới hôm nay, Doanh Thừa Phong dẫn theo con linh thú Hoàng Kim cảnh ra khỏi yến tiệc, càng uy chấn toàn trường. Cả trong tông môn Lâm gia tự xưng thế lực to lớn cũng đành ra mặt nhận thua.
Nhìn huynh đệ Lâm Sâm Đức, Đoàn Thụy Tín ba vị lão đại đứng đầu trong môn vây bên cạnh mình, dùng thái độ kiêm tốn như vậy nói chuyện với mình, trong lòng y ngỗn ngang trăm mối, khó hiểu. Một sự hoan hỉ và chua xót khó mà hình dùng cùng lúc xông lên đầu.
Lâm Sâm Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lợi Đức, ở đây là chút tâm ý của lão phu, thay mặt Lâm gia xin bồi tội, ngươi xem có hài lòng không.
Cổ tay lão run lên, một tấm thiếp bay từ trong ra, bỗng nhiên rơi lên tay Doanh Lợi Đức.
Tốc độ bay của tấm thiếp này rất nhanh. Lúc tới trong tay Doanh Lợi Đức lại đột nhiên dừng lại. Nó giống như có người đang cầm một đầu đưa tới trong tay y. Cho dù y muốn trốn tránh cũng tuyệt không thể.
Doanh Lợi Đức thầm nhủ, chuyện tặng quà như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Tiện tay lật xem, sắc mặt của y lại trở nên kinh hỉ đan xen.
Lâm gia chính là Lâm gia, một trong những gia tộc lớn đếm trên đầu ngón tay trong Khí Đạo Tông. Lễ vật bọn họ tặng ra cực kỳ trân quý, đặc biệt là một số đan dược có tác dụng hết sức quan trọng đối với mấy đệ tử dưới Hòa môn của y.
Nếu đem những đan dược này phân phát xuống, Võ sư sinh thời bọn họ đều có hy vọng tấn thăng thành Hắc Thiết Cảnh
Võ sư Hắc Thiết Cảnh chỉ là một hạng nhỏ bé nhất trong cấp Võ sư mà thôi. Nhưng tuyệt đại bộ phận trong mắt Võ sĩ tu luyện Võ đạo vẫn là một ngọn núi cao không thể với tới.
Bây giờ hy vọng ở trước mắt, nếu nói y không có chút động tâm, vậy nhất định là gạt người.
Chỉ là y do dự một lát, vẫn là cười khổ một tiếng, nói:
- Sư phụ, trọng lễ như vậy, đệ tử không dám nhận. Y hít sâu một hơi, nói:
- Đợi đệ tử trở về, cho Doanh Thừa Phong xem món quà, nếu được đệ tử khuyên nó nhận.
Y là người thông minh, biết Lâm gia làm như vậy, kỳ thật là vì quan hệ giữa Hoãn Hòa và Doanh Thừa Phong. Còn về phản ứng của y thế nào, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người thật sự để ý đến.
Lâm Sâm Đức ha ha cười, nói:
- Lợi Đức, món quà này là cho ngươi, về phần chỗ Thừa Phong trưởng lão… ngươi đưa lên món quà này. Đây chính là lễ chúc mừng Lâm gia bọn ta chuẩn bị cho hắn đã tấn thăng Bạch Ngân Cảnh.
Doanh Lợi Đức ngẩn ra, theo ý thức đón nhận lấy, nhìn hai món lễ vật trong tay, cuối cùng khom người nói:
- Đa tạ sư phụ.
Đoàn Thụy Tín khẽ gật đầu, nói:
- Lợi Đức, lúc ngươi gặp Thừa Phong trưởng lão, thay ta chuyển lời một tiếng. Trương gia đã bị tông chủ trách phạt, lệnh bọn họ đóng cửa khổ luyện mười năm. Con cháu Trương gia không thể ra ngoài một bước.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức càng đại biến, địa vị của Trương gia trong môn siêu nhiên như vậy, sẽ không kém thua Lâm gia.
Tuy nói từ sau khi Trương Vạn Niên mất tích, kiêu ngạo của Trương gia có chỗ thu liễm. Nhưng rắn chết trăm năm vẫn còn độc, vẫn là nhân vật lớn y không dám trêu chọc.
Nhưng nghe khẩu khí của Đoàn Thụy Tín, vì đắc tội Doanh Thừa Phong cho nên Trương gia đã bị phạt nặng tới bây giờ. Đây quả thật là làm người ta kinh ngạc hơn nhiều so với Lâm gia chủ động tỏ thiện ý với y.
Chỉ là chuyện này không phải y có thể xen vào, vội vàng khom người nhận lời, vội vàng rời khỏi tiệc rượu
Ở phía sau y, Đoàn Thụy Tín và Lâm Sâm Đức nhìn nhau, bọn họ đồng thời ho nhẹ một tiếng, cũng giống như Doanh Lợi Đức cảm khái không thôi.
Đặc biệt là Lâm Sâm Đức, càng hổ thẹn trong lòng.
Nếu sớm biết Doanh Thừa Phong thần dũng như vậy, ngày xưa lão tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tự phá tường thành này. Nhưng bây giờ hối hận đã muộn, quan hệ giữa Lâm gia và Doanh Thừa Phong cho dù có thể cứu vãn, cũng là đoạn giao tình không thể giống như ngày trước.
Sau khi Doanh Lợi Đức rời khỏi tiệc rượu, lập tức trở về căn nhà mới, đồng thời đưa hai món lễ vật vào trong tay của Doanh Thừa Phong.
Tuy y là thúc thúc ruột của Doanh Thừa Phong, nhưng bây giờ trong Doanh gia, rốt cuộc là ai là chủ, đã là chuyện đã rõ.
Doanh Thừa Phong lật xem một cái, thất tiếu nói:
- Thúc thúc, nếu Lâm gia có tâm ý như vậy, vậy thì nhận lấy đi.
Doanh Lợi Đức trong lòng nhẹ nhõm, nói:
- Thừa Phong, thế giới này vẫn là người dệt hoa lên gấm nhiều, người tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết ít. Cháu cũng không cần để ý.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Dạ, cháu hiểu.
Doanh Lợi Đức trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu sau này có cơ hội, cháu phải tạ ơn Phong sư thúc.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật sâu, nói:
- Ân đức của Phong sư tổ, cháu tuyệt không quên, hắn đứng lên, xoay người bỏ đi.
Doanh Lợi Đức kinh ngạc, hỏi:
- Trễ như vậy, cháu còn muốn đi đâu?
- Cháu muốn đi thăm Phong sư tổ. Doanh Thừa Phong cười thần bí, nói:
- Lão nhân gia ông ta tu luyện nhiều năm, nghe nói bây giờ ngẫu nhiên có tâm đắc, có lẽ có thể là vạch ra một bước quan trọng hơn cũng chưa biết chừng.
Nhìn Doanh Thừa Phong lướt nhẹ đi, Doanh Lợi Đức sửng sốt hồi lâu, hai mắt đột nhiên trợn tròn.
Tiến thêm một bước…
Chẳng lẽ Phong sư thúc có cơ duyên tấn thăng Hoàng Kim Cảnh?
Gặp lại người thân, mới là chuyện mà Doanh Thừa Phong vui thích nhất. Tuy nói khoảng thời gian hắn phụ thể lên cơ thể này cũng không dài lắm, nhưng trong lòng hắn lại đã thật sự chấp nhận bọn họ, đồng thời xem bọn họ là chí thân của mình
Tối cùng ngày, Phương Phù bày yến tiệc đón Doanh Thừa Phong trở về.
Trong khí Đạo Tông, vì một đệ tử trong môn đại động can qua như vậy, tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử. Và Doanh Thừa Phong tham gia yến hội càng kinh ngạc phát hiện, thái độ của tất cả các thái thượng trưởng lão trong môn đối đãi với hắn đã có thay đổi rất lớn so với trước kia.
Hơn nữa, từ ánh mắt bọn họ nhìn Lang Vương Khí Linh, càng phát hiện vẻ kính nể và vui mừng nồng đậm.
Trong bữa tiệc, Phương Phù đột nhiên mở miệng tuyên bố, vì nguyên nhân Doanh Thừa Phong tấn thăng Bạch Ngân Cảnh, cho nên tự động trở thành một trong những thái thượng trưởng lại trong môn.
Sau khi tin tức này tuyên bố, trong mắt tất cả mọi người đều lóe động thần sắc phức tạp.
Cường giả Bạch Ngân Cảnh trở thành thái thượng trưởng lão của tông môn, đây là lệ thường trong môn, không có người có thể chỉ trích hay phản đối. Nhưng một khi nghĩ đến tuổi tác của Doanh Thừa Phong, thì không tránh khỏi làm những lão già bọn họ cảm khái không thôi.
Chỉ là, ngoại trừ số rất ít người ra, phần đông người đều vui mừng chiếm số đông.
Thực lực của Doanh Thừa Phong càng mạnh, tiền đồ phát triển của Khí Đạo Tông cũng càng rộng lớn. Đặc biệt là cự lang rõ ràng đạt tới Hoàng Kim Cảnh bên cạnh Doanh Thừa Phong, càng làm phần đông các thái thượng trượng lão ngưỡng mộ và đố kỵ.
Trên thực tế, chuyện Doanh Thừa Phong có linh khí siêu phẩm cũng không có bao nhiêu người biết. Còn Thuẫn Lang Vương sau khi trải qua nhiều lần biến dị và tấn thăng, cũng có khác biệt rất lớn với linh khí bình thường.
Cho nên cũng không có bao nhiêu người biết con cự lang cả người lộ ra khí tức làm người ta kinh hãi lại là một khí linh.
Bọn họ đều cho rằng đây là một con linh thú được Doanh Thừa Phong thu phục. Tuy nói Bạch Ngân Cảnh thì có thể thu phục linh thú Hoàng Kim Cảnh không khỏi làm người ta có chút không thể tưởng tượng. Nhưng cái này cũng không có tiền lệ, ngoại trừ mọi người ngưỡng mộ may mắn của hắn, cũng không có nghi ngờ gì.
Hơn nữa, tuổi thọ của linh thú so với loài người mà nói, kỳ thật dài hơn rất nhiều.
Nếu con linh thú này có thể nhận Khí Đạo Tông, đồng thời trở thành linh thú của tông môn phụng cấp. Vậy trong Khí Đạo Tông chẳng khác nào có thêm một cao thủ Hoàng Kim Cảnh tọa trấn, càng thêm ý nghĩa trọng đại..
Sau bữa tiệc đêm đó, địa vị của Doanh Thừa Phong trong tông môn nhất thời khác hẳn. Mơ hồ trở thành nhân vật số hai chỉ dưới tông chủ Phương Phù.
Rượu qua ba tuần, Doanh Thừa Phong lấy cớ tu luyện rời khỏi trước.
Không có ai chỉ trích rời sân trước của hắn, cho dù là Phương Phù cũng mỉm cười đưa tiễn.
Đoàn Thụy Tín nâng chén rượu lên, đi tới trước mặt Doanh Lợi Đức, nhẹ nhàng vỗ lên vai của y một cái, cười nói:
- Lợi Đức à, ngươi dạy ra một đồ đệ tốt, lão phu thật là ngưỡng mộ ngươi đó.
Cơ thể của Doanh Lợi Đức hơi run nhẹ, vội vàng nói:
- Tất cả cái này đều là kết quả của một mình Doanh Thừa Phong nổ lực tu hành, không có liên quan gì với đệ tử.
Đoàn Thụy Tín là hạng người nào, ở trong tông môn tuyệt đối là một trong những lão đại đếm trên đầu ngón tay.
Ngày xưa cho dù y muốn gặp mặt, cũng ngàn khó vạn khó. Nhưng bây giờ lão lại chủ động đến cười nói bắt chuyện, quả thật là làm Doanh Lợi Đức bị sủng ái mà lo sợ.
Tuy y cũng biết Đoàn Thụy Tín làm như vậy cũng là nể mặt đứa cháu, nhưng muốn y trong chốc lát tiếp nhận thay đổi lớn này, lại vẫn có chút khó khăn.
- Khụ.
Bỗng nhiên một vị lão nhân ho khan một tiếng, đi tới trầm giọng nói:
- Lợi Đức, chúc mừng ngươi có đứa cháu giỏi.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức không khỏi mỉm cười. Trên mặt của y miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:
- Đệ tử gặp qua… sư phụ.
Người đến chính là gia chủ đương đại của Lâm gia trong Khí Đạo Tông, Lâm Sâm Đức. Đại nhân vật này chí nhất trên danh nghĩa còn là là sự phụ của y.
Ở phía sau y, sắc mặt của Lâm Sâm Đức vẫn có chút xấu hổ.
Lâm Sâm Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lợi Đức, vi sư biết trong lòng con có chút oán giận Lâm gia bọn ta. Tất cả cái này đều là Lâm gia làm sai, cũng không thể trách được con.
Lâm Sâm Đức tiến tới một bước, nói:
- Lợi Đức, lúc xảy ra thảm án thôn Tam Hạp, gia huynh đang bế quan khổ luyện, xử lý chuyện này chính là lão phu. Lão dừng lại, nói:
- Lão phu mục quang thiển cận, lúc đó không thể giúp đỡ các ngươi, ngược lại muốn đặt mình ngoài chuyện này… Tất cả cái này đều là lỗi của lão phu.
Nói xong Doanh Lợi Đức khom người sâu sát đất.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức đại biến, vội vàng nghiêng người né ra, nói:
- Sư phụ không thể.
Ngày xưa Doanh Thừa Phong lọt vào không gian tháp Truyền Thừa không biết sống chết. Sau thảm án thôn Tam Hạp, Thái Hồ Hồ gia lại gửi thư hàm cho Khí Đạo Tông, đòi bắt đám người Doanh Lợi Đức.
Lúc đó Lâm Sâm Đức là liên quan trực tiếp đến Lâm gia của sư môn cũng không có ra mặt bảo vệ đám người Doanh Lợi Đức. Tuy nói không giống như đám người Trương Vạn Niên ném đá xuống giếng, chủ trương giao ra Doanh Lợi Đức, nhưng cũng chưa từng cho bọn họ trợ giúp gì.
Nếu không phải Phong Huống nổi giận xung thiên, đón đám người Doanh Lợi Đức vào phủ đệ, bãi minh xa mã thông báo với tất cả mọi người quyết tâm của lão. Số mệnh của đám người Doanh Lợi Đức quả thật là khó mà đoán được.
Chỉ là diễn biến sau đó vượt khỏi dự liệu của mọi người. Doanh Thừa Phong không những trở về từ không gian tháp Truyền Thừa, hơn nữa sau khi trở về thì huyết đồ Thái Hồ Hồ gia. Thậm chí cả cường giả Tử Kim Cảnh Tề Thiên Lão Tổ cũng bị một con quái vật không biết ở đâu bay ra ép cho đi.
Sau đó Doanh Thừa Phong được chân nhân Linh Tháp xem trọng, ban cho chức hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường.
Tất cả cái này làm địa vị của Doanh Thừa Phong lên như diều gặp gió. Mãi tới hôm nay, Doanh Thừa Phong dẫn theo con linh thú Hoàng Kim cảnh ra khỏi yến tiệc, càng uy chấn toàn trường. Cả trong tông môn Lâm gia tự xưng thế lực to lớn cũng đành ra mặt nhận thua.
Nhìn huynh đệ Lâm Sâm Đức, Đoàn Thụy Tín ba vị lão đại đứng đầu trong môn vây bên cạnh mình, dùng thái độ kiêm tốn như vậy nói chuyện với mình, trong lòng y ngỗn ngang trăm mối, khó hiểu. Một sự hoan hỉ và chua xót khó mà hình dùng cùng lúc xông lên đầu.
Lâm Sâm Đức ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lợi Đức, ở đây là chút tâm ý của lão phu, thay mặt Lâm gia xin bồi tội, ngươi xem có hài lòng không.
Cổ tay lão run lên, một tấm thiếp bay từ trong ra, bỗng nhiên rơi lên tay Doanh Lợi Đức.
Tốc độ bay của tấm thiếp này rất nhanh. Lúc tới trong tay Doanh Lợi Đức lại đột nhiên dừng lại. Nó giống như có người đang cầm một đầu đưa tới trong tay y. Cho dù y muốn trốn tránh cũng tuyệt không thể.
Doanh Lợi Đức thầm nhủ, chuyện tặng quà như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Tiện tay lật xem, sắc mặt của y lại trở nên kinh hỉ đan xen.
Lâm gia chính là Lâm gia, một trong những gia tộc lớn đếm trên đầu ngón tay trong Khí Đạo Tông. Lễ vật bọn họ tặng ra cực kỳ trân quý, đặc biệt là một số đan dược có tác dụng hết sức quan trọng đối với mấy đệ tử dưới Hòa môn của y.
Nếu đem những đan dược này phân phát xuống, Võ sư sinh thời bọn họ đều có hy vọng tấn thăng thành Hắc Thiết Cảnh
Võ sư Hắc Thiết Cảnh chỉ là một hạng nhỏ bé nhất trong cấp Võ sư mà thôi. Nhưng tuyệt đại bộ phận trong mắt Võ sĩ tu luyện Võ đạo vẫn là một ngọn núi cao không thể với tới.
Bây giờ hy vọng ở trước mắt, nếu nói y không có chút động tâm, vậy nhất định là gạt người.
Chỉ là y do dự một lát, vẫn là cười khổ một tiếng, nói:
- Sư phụ, trọng lễ như vậy, đệ tử không dám nhận. Y hít sâu một hơi, nói:
- Đợi đệ tử trở về, cho Doanh Thừa Phong xem món quà, nếu được đệ tử khuyên nó nhận.
Y là người thông minh, biết Lâm gia làm như vậy, kỳ thật là vì quan hệ giữa Hoãn Hòa và Doanh Thừa Phong. Còn về phản ứng của y thế nào, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người thật sự để ý đến.
Lâm Sâm Đức ha ha cười, nói:
- Lợi Đức, món quà này là cho ngươi, về phần chỗ Thừa Phong trưởng lão… ngươi đưa lên món quà này. Đây chính là lễ chúc mừng Lâm gia bọn ta chuẩn bị cho hắn đã tấn thăng Bạch Ngân Cảnh.
Doanh Lợi Đức ngẩn ra, theo ý thức đón nhận lấy, nhìn hai món lễ vật trong tay, cuối cùng khom người nói:
- Đa tạ sư phụ.
Đoàn Thụy Tín khẽ gật đầu, nói:
- Lợi Đức, lúc ngươi gặp Thừa Phong trưởng lão, thay ta chuyển lời một tiếng. Trương gia đã bị tông chủ trách phạt, lệnh bọn họ đóng cửa khổ luyện mười năm. Con cháu Trương gia không thể ra ngoài một bước.
Sắc mặt của Doanh Lợi Đức càng đại biến, địa vị của Trương gia trong môn siêu nhiên như vậy, sẽ không kém thua Lâm gia.
Tuy nói từ sau khi Trương Vạn Niên mất tích, kiêu ngạo của Trương gia có chỗ thu liễm. Nhưng rắn chết trăm năm vẫn còn độc, vẫn là nhân vật lớn y không dám trêu chọc.
Nhưng nghe khẩu khí của Đoàn Thụy Tín, vì đắc tội Doanh Thừa Phong cho nên Trương gia đã bị phạt nặng tới bây giờ. Đây quả thật là làm người ta kinh ngạc hơn nhiều so với Lâm gia chủ động tỏ thiện ý với y.
Chỉ là chuyện này không phải y có thể xen vào, vội vàng khom người nhận lời, vội vàng rời khỏi tiệc rượu
Ở phía sau y, Đoàn Thụy Tín và Lâm Sâm Đức nhìn nhau, bọn họ đồng thời ho nhẹ một tiếng, cũng giống như Doanh Lợi Đức cảm khái không thôi.
Đặc biệt là Lâm Sâm Đức, càng hổ thẹn trong lòng.
Nếu sớm biết Doanh Thừa Phong thần dũng như vậy, ngày xưa lão tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tự phá tường thành này. Nhưng bây giờ hối hận đã muộn, quan hệ giữa Lâm gia và Doanh Thừa Phong cho dù có thể cứu vãn, cũng là đoạn giao tình không thể giống như ngày trước.
Sau khi Doanh Lợi Đức rời khỏi tiệc rượu, lập tức trở về căn nhà mới, đồng thời đưa hai món lễ vật vào trong tay của Doanh Thừa Phong.
Tuy y là thúc thúc ruột của Doanh Thừa Phong, nhưng bây giờ trong Doanh gia, rốt cuộc là ai là chủ, đã là chuyện đã rõ.
Doanh Thừa Phong lật xem một cái, thất tiếu nói:
- Thúc thúc, nếu Lâm gia có tâm ý như vậy, vậy thì nhận lấy đi.
Doanh Lợi Đức trong lòng nhẹ nhõm, nói:
- Thừa Phong, thế giới này vẫn là người dệt hoa lên gấm nhiều, người tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết ít. Cháu cũng không cần để ý.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Dạ, cháu hiểu.
Doanh Lợi Đức trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu sau này có cơ hội, cháu phải tạ ơn Phong sư thúc.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật sâu, nói:
- Ân đức của Phong sư tổ, cháu tuyệt không quên, hắn đứng lên, xoay người bỏ đi.
Doanh Lợi Đức kinh ngạc, hỏi:
- Trễ như vậy, cháu còn muốn đi đâu?
- Cháu muốn đi thăm Phong sư tổ. Doanh Thừa Phong cười thần bí, nói:
- Lão nhân gia ông ta tu luyện nhiều năm, nghe nói bây giờ ngẫu nhiên có tâm đắc, có lẽ có thể là vạch ra một bước quan trọng hơn cũng chưa biết chừng.
Nhìn Doanh Thừa Phong lướt nhẹ đi, Doanh Lợi Đức sửng sốt hồi lâu, hai mắt đột nhiên trợn tròn.
Tiến thêm một bước…
Chẳng lẽ Phong sư thúc có cơ duyên tấn thăng Hoàng Kim Cảnh?
/981
|