Trong đại sảnh nhất thời ngây dại ra, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Doanh Thừa Phong.
Trên mặt của hắn mang nụ cười thản nhiên, chậm rãi bước ra từ sau lưng của Hứa phu nhân. Trên người hắn cũng không có khí tức sôi sục, trên mặt cũng không có thần sắc khẩn trương giương cung bạt kiếm gì, giống như đi bộ dưới ánh mặt trời, nhàn nhã tự đắc.
Mấy lão nhân đó đều là ánh mắt sáng ngời, bọn họ thầm khen một tiếng.
Lúc này trong đại sảnh có cả thảy sáu vị cường giả Tử Kim Cảnh. Tuy bọn họ cũng không có phóng ra khí tức của mình để giành co, nhưng chỉ cần sáu người này ở đây, thì chỗ này tràn ngập cảm giác áp bách khó mà hình dung.
Cho dù vậy, là hai người Hứa phu nhân và Tưởng Vĩ Ba đều thần tình nghiêm nghị, thầm vận chân khí chống đỡ nguồn uy áp này.
Về phần Thẩm Ngọc Kỳ, thực lực của nàng quá kém, một linh sư Hắc Thiết Cảnh nhỏ bé, ngược lại không có tư cách cảm ứng được sự khinh khủng của cường giả Tử Kim Cảnh. Hơn nữa nàng và Hứa phu nhân hai tay siết chặc, quan hệ hai người rõ ràng cực kỳ thân thiết. Mấy lão nhân cố ý khống chế hướng đi khí tức của bản thân, cho nên nàng ngược lại là thoải mái nhất.
Nhưng Doanh Thừa Phong không có đãi ngộ này. Đặc biệt là sau khi hắn mở miệng nói chuyện, ánh mắt của mấy cường giả Tử Kim Cảnh đều lập tức nhìn lên người hắn, áp lực vô hình đột nhiên gia tăng gấp bội.
Nhưng cho dù dưới uy áp thế này, biểu hiện của Doanh Thừa Phong vẫn không chê vào đâu được. Thậm chí cũng không tìm được nữa chút ý kinh hãi và khẩn trương trên người hắn.
Dường như đối diện hắn cũng không phải cường giả Tử Kim Cảnh, mà là mấy nhân vật cùng cấp với hắn.
Nói cách khác, chỉ dựa vào phần định lực và khí độ này, người có mặt ở đó đã không ai có thể sánh.
Ngay cả và cường giả Tử Kim Cảnh như Hứa Bạch Đào cũng thầm khâm phục trong lòng.
Ánh mắt ngưng tụ, Hứa Bạch Đào trầm giọng nói:
- Ngươi là ai, dừng lại một chút lại bổ sung:
- Năm nay… bao nhiêu rồi?
Doanh Thừa Phong cung kính thi lễ thật sâu, nói:
- Hồi tiền bối, vãn bối Doanh Thừa Phong, năm nay mười tám.
- Mười tám? Sắc mặt của Hứa Bạch Đào khẽ biến, nói:
- Một tiểu tử chỉ mới mười tám tuổi, thì có tu vi của Bạch Ngân Cảnh, rất giỏi.
Lương Vĩ Ba khinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ ghen ghét đố kỵ.
Y tuy đã là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh, nhưng bây giờ đã gần ba mươi, so với Doanh Thừa Phong, lớn hơn cả mười mấy tuổi. Y vốn cho rằng, ở tuổi của mình có thành tựu như vậy tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay, có lẽ trong giới trẻ, y cũng được xem là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng lúc này vừa nhìn thấy Doanh Thừa Phong, lại mới biết cách nghĩ của mình cực kỳ vớ vấn.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Đa tạ tiền bối khen ngợi.
Kỳ thật lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới Hoàng Kim Cảnh. Nhưng dưới tình huống hắn toàn lực che dấu, ngoại trừ nhân vật bất khả tư nghị như Võ lão ra, ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh như Hứa Bạch Đào cũng không thể chân chính nhìn thấu lai lịch nông sâu của hắn.
Hứa Bạch Đào xoay đầu, chậm giọng nói:
- Đây là đệ tử của vị nào, có thể dạy ra như vậy, chẳng lẽ là tổ gia đích thân xuất thủ.
Ngoại trừ lão đạo nhân ra, trên mặt mấy lão nhân khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rất rõ ràng, mấy người bọn họ đều là nhân vật siêu nhiên trong Linh Tháp, ngoại trừ tu luyện ra, cũng không quan tâm đến chuyện khác. Cho nên, bọn họ mới hoàn toàn không hề hay biết chuyện Doanh Thừa Phong đã từng đồn đại huyên náo.
- Khụ, Lão đạo nhân ho nhẹ một tiếng nói:
- Bạch Đào, hắn cũng không phải đệ tử Linh Đạo Thánh Đường, mà là dưới môn Khí Đạo Tông.
- Không phải đệ tử bổn tông. Sắc mặt của Hứa Bạch Đào nhất thời trở nên khó coi. Trong mắt y lóe lên một luồng sát cơ, cả giận nói:
- Nếu không phải đệ tử bổn tông, còn dám nói chuyện trước mặt lão phu, muốn chết à.
Dứt lời, y bước lên trước một bước, một nắm quyền đánh tới ngực Doanh Thừa Phong.
- Đừng… Ánh mắt Hứa phu nhân lóe lên sắc kinh hãi, lớn tiếng thét. Đồng thời, đoản kiếm trong tay này khẽ run, đâm thẳng ra.
Chỉ là động tác của Hứa Bạch Đào quá nhanh, một quyền này giống như thiểm điện đánh tới.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong chợt tắt. Hắn thoạt nhìn giống như không có chuẩn bị, nhưng phản ứng nhanh vô cùng, không ngờ cũng không hề thua kém Hứa Bạch Đào.
Cổ tay nhẹ rung, Thuẫn Lang Vương và trường kiếm Hàn Băng gần như cùng lúc được lấy ra từ sau lưng. Đồng thời, thân hình của hắn khẽ lay động, lắc lư giống như quỷ mị.
- Chát…
Quả đấm của Hứa Bạch Đào cũng không hề bị ảnh hưởng bởi lay động thân hình của hắn. Cứ như vậy cứng rắn đánh lên Thuẫn Lang Vương.
Lực lượng khổng lồ mãnh liệt trào ra, Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, hắn bước bộ lảo đảo lui lại sau mấy bước.
Nhưng cự lực nắm quyền của Hứa Bạch Đào cũng không bị hắn hóa giải triệt để.
Cường giả Tử Kim Cảnh, là cường đại thế nào. Tuy một quyền đó của y cũng không toàn lực thi triển, nhưng cũng không phải cường giả Bạch Ngân Cảnh nho nhoi có thể chống đỡ.
Nhưng, dưới một quyền này, lại bị một mặt của tấm thuẫn nhẹ nhàng tiếp đỡ. Mà trên mặt thậm chí cả một vết rạn cũng không có xuất hiện.
Mấy lão nhân và Hứa Bạch Đào nhất thời kinh hô một tiếng, mục quang nhìn tấm thuẫn này đều lộ ra sắc kinh ngạc.
Cho đến lúc này, kiếm của Hứa phu nhân mới khó khăn đâm tới.
Hứa Bạch Đào tức giận hừ một tiếng, y vung tay một cái, một đầu ngón tay ảo diệu búng lên trên đoản kiếm.
Thân hình của Hứa phu nhân giống như bị sét đánh, nhất thời bay ngược ra sau.
Trước đó nàng có thể kiên trì dưới tay của Hứa Bạch Đào lâu như vậy đó là vì Hứa Bạch Đào muốn kiểm nghiệm tiến độ võ đạo của nàng. Nhưng lúc này giao thủ, song phương lại là cao thấp phân biệt rõ ràng.
Thực lực của cường giả Tử Kim Cảnh, tuyệt đối không phải Bạch Ngân Cảnh có thể ngước nhìn.
Lão nhân dẫn đầu than nhẹ một tiếng, lão phất nhẹ ống tay áo, thân hình của Hứa phu nhân lui lại phía sau nhất thời đứng vững. Tu vi của lão này thâm sâu khó đoán, khí tức uyên thâm như biển, giữa cái giơ tay đó, cho dù lực lượng cường đại của Hứa Bạch Đào cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Hứa Bạch Đào một ngón tay đánh ngã con gái, thân hình bất động, nắm quyền hướng về phía Doanh Thừa Phong cách xa một kích.
Lập tức, phía trước nắm đấm của y trong nháy mắt khí tức sôi cuồn cuộn lên. Vô số lực lượng ngưng tụ về một phía, đồng thời trong tức khắc liền tạo thành một ảo ảnh của nắm quyền.
Dưới khống chế của y, nắm quyền này lại bay về phía Doanh Thừa Phong.
Một quyền này đã ngưng tụ bảy phần lực lượng của y. Tuy là công kích cách khoảng, nhưng vẫn uy thế ngập trời.
Sắc mặt của lão đạo nhân khẽ biến, đang muốn xuất thủ, lại thấy lão nhân dẫn đầu khẽ lắc đầu. Lão thầm rùng mình, khí tức trầm ổn trở lại.
Doanh Thừa Phong hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, không chớp mắt nhìn nắm quyền ngưng tụ ảo ảnh.
Hắn có một dự cảm quỷ dị, ở trước mặt nắm nắm quyền này, bất luận hắn trốn tránh thế nào cũng vô dụng. Cách duy nhất chính là cứng rắng chống cự, chống chịu toàn bộ uy năng nắm quyền.
Nếu hắn muốn đầu cơ trục lợi, vậy nắm quyền này sẽ giống như con giòi trong xương bám sát theo hắn, cho đến khi hắn kiệt sức mà chết.
Thế là hắn không chút do dự giơ cao tấm thuẫn. Trên mặt tấm thuẫn ẩn hiện hào quang, không ngờ không chút yếu thế nghênh đón tới.
- Không được.
Hứa phu nhân và Thẩm Ngọc Kỳ nhất thời quát lên, trên ngọc dung của bọn họ tràn đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
- Ngoa….
Đột nhiên, trên tấm thuẫn hiện ra một đầu sói cực lớn, lộ ra khuôn mặt hung ác dữ tợn, há to cái miệng đầy máu.
Cơ thể của nó xông ra khỏi tấm thuẫn, lộ ra nữa thân sói. Sau đó, cái miệng cực lớn ngoạm cắn vào cái bóng ảnh nắm đấm đang bay tới.
- Phụp….
Sau một tiếng vang kỳ dị, bóng ảnh nắm đấm nhất thời biến mất.
Cự lang nhìn chăm chăm Hứa Bạch Đào, trên người lộ ra khí tức hung bạo kinh khủng.
Tuy nguồn khí tức này cũng không thể mang đến bất kỳ uy hiếp gì cho cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng sắc mặt của đám người Hứa Bạch Đào lại vẫn thay đổi
- Khí Linh, Khí Linh Hoàng Kim Cảnh. Lão đạo nhân quát khẽ một tiếng, trong tròng mắt lộ ra màu sắc phức tạp.
Khí Linh, đó chính là linh trong khí, chính là vật thần bí nhất, lớn nhất giữa trời đất. Cho dù là những cường giả tuyệt đại, trong tay bọn họ cũng chưa từng có qua thần khí như vậy.
- Linh khí siêu phẩm. Hứa Bạch Đào chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Vận khí của ngươi rất tốt, không ngờ lại có thần vật như vậy.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ tấm thuẫn, cự lang tuy là lòng bất cam, nhưng lại không dám làm trái tâm ý của hắn, ô ô lui trở lại.
Sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này, trong lòng mấy lão nhân dũ phát kinh ngạc.
Chân khí tu vi của tiểu tử này chỉ là Bạch Ngân Cảnh, nhưng tấm thuẫn đó lại là Khí Linh Hoàng Kim Cảnh.
Vượt cảnh sử dụng linh khí, càng huống hồ là linh khí siêu việt, cái này đối với bất cứ Võ giả nào cũng đều là một gánh nặng rất lớn. Nếu không cẩn thận, thậm chí sẽ có nguy hiểm cắn trả trở lại.
Nhưng nhìn thấy phối hợp ăn ý của Doanh Thừa Phong và Khí Vương. Bọn họ không khỏi thầm cảm khái, may mắn của tiểu tử này thật là nghịch thiên.
Không ngờ có thể được Khí Linh Hoàng Kim Cảnh hoàn toàn trung thành, thật không biết hắn là làm sao làm được.
Doanh Thừa Phong tay cầm tấm thuẫn, trầm giọng nói:
- Vãn bối được thuẫn này, cũng là sư môn trưởng bối ban tặng.
- Sư môn trưởng bối, Hứa Bạch Đào chau mày, nói:
- Khí Đạo Tông ta cũng từng nghe nói qua, nhưng trong môn các ngươi có thần vật như vậy sao.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, nói:
- Món linh khí này quả thật là do trưởng giả bổn môn đích thân luyện ban tặng, vãn bối không dám vọng ngôn.
Mấy vị lão nhân nhìn nhau, trong lòng nhất thời đánh giá rất cao về Khí Đạo Tông.
Có thể chế luyện ra Khí Linh Hoàng Kim Cảnh đã là một chuyện khá khó khăn. Còn về siêu phẩm trong linh khí, vậy càng ngàn khó vạn khó.
Khí Đạo Tông có nhân vật như vậy, cho dù những cường giả Tử Kim Cảnh bọn họ cũng có mấy phần nể mặt.
Nhưng cho dù bọn họ gảy tróc da đầu, cũng nhất định không ngờ rằng Thuẫn Lang Vương ngày xưa lúc vừa tu luyện thành công, chỉ là một món linh khí miễn cưỡng đạt tới Hắc Thiết Cảnh mà thôi.
Nếu không phải Doanh Thừa Phong liên tiếp gặp kỳ ngộ, dung luyện cho nó vô số khoáng thế kỳ trân. Cộng thêm viên kỳ thạch của Võ lão ban tặng, Thuẫn Lang Vương sao có thể có huy hoàng như bây giờ.
Hứa Bạch Đào trầm ngâm một lát, nói:
- Thôi được, nể mặt đại sư quý Khí Đạo Tông, lão phu không tính toán với ngươi, ngươi đi đi.
Doanh Thừa Phong thầm than trong lòng. Trên đời này, Linh Sư cường đại quả nhiên là nhân vật người ta tôn kính nhất.
Với người cuồng ngạo như Hứa Bạch Đào, sau khi hiểu lầm, lại cũng không muốn đắc tội vị cao nhân có thể chế luyện ra linh khí siêu cấp Hoàng Kim đứng phía sau hắn.
Chỉ là bây giờ hắn lại không thể lui lại.
Khom người hành lễ thật sâu với Hứa Bạch Đào, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối, vãn bối tuy xuất thân Khí Đạo Tông, nhưng hưởng ân điển chân nhân, chính là sứ giả hộ pháp Linh Tháp, tại sao không thể khiêu chiến với Lương huynh
Trên mặt của hắn mang nụ cười thản nhiên, chậm rãi bước ra từ sau lưng của Hứa phu nhân. Trên người hắn cũng không có khí tức sôi sục, trên mặt cũng không có thần sắc khẩn trương giương cung bạt kiếm gì, giống như đi bộ dưới ánh mặt trời, nhàn nhã tự đắc.
Mấy lão nhân đó đều là ánh mắt sáng ngời, bọn họ thầm khen một tiếng.
Lúc này trong đại sảnh có cả thảy sáu vị cường giả Tử Kim Cảnh. Tuy bọn họ cũng không có phóng ra khí tức của mình để giành co, nhưng chỉ cần sáu người này ở đây, thì chỗ này tràn ngập cảm giác áp bách khó mà hình dung.
Cho dù vậy, là hai người Hứa phu nhân và Tưởng Vĩ Ba đều thần tình nghiêm nghị, thầm vận chân khí chống đỡ nguồn uy áp này.
Về phần Thẩm Ngọc Kỳ, thực lực của nàng quá kém, một linh sư Hắc Thiết Cảnh nhỏ bé, ngược lại không có tư cách cảm ứng được sự khinh khủng của cường giả Tử Kim Cảnh. Hơn nữa nàng và Hứa phu nhân hai tay siết chặc, quan hệ hai người rõ ràng cực kỳ thân thiết. Mấy lão nhân cố ý khống chế hướng đi khí tức của bản thân, cho nên nàng ngược lại là thoải mái nhất.
Nhưng Doanh Thừa Phong không có đãi ngộ này. Đặc biệt là sau khi hắn mở miệng nói chuyện, ánh mắt của mấy cường giả Tử Kim Cảnh đều lập tức nhìn lên người hắn, áp lực vô hình đột nhiên gia tăng gấp bội.
Nhưng cho dù dưới uy áp thế này, biểu hiện của Doanh Thừa Phong vẫn không chê vào đâu được. Thậm chí cũng không tìm được nữa chút ý kinh hãi và khẩn trương trên người hắn.
Dường như đối diện hắn cũng không phải cường giả Tử Kim Cảnh, mà là mấy nhân vật cùng cấp với hắn.
Nói cách khác, chỉ dựa vào phần định lực và khí độ này, người có mặt ở đó đã không ai có thể sánh.
Ngay cả và cường giả Tử Kim Cảnh như Hứa Bạch Đào cũng thầm khâm phục trong lòng.
Ánh mắt ngưng tụ, Hứa Bạch Đào trầm giọng nói:
- Ngươi là ai, dừng lại một chút lại bổ sung:
- Năm nay… bao nhiêu rồi?
Doanh Thừa Phong cung kính thi lễ thật sâu, nói:
- Hồi tiền bối, vãn bối Doanh Thừa Phong, năm nay mười tám.
- Mười tám? Sắc mặt của Hứa Bạch Đào khẽ biến, nói:
- Một tiểu tử chỉ mới mười tám tuổi, thì có tu vi của Bạch Ngân Cảnh, rất giỏi.
Lương Vĩ Ba khinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lóe ra vẻ ghen ghét đố kỵ.
Y tuy đã là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh đỉnh, nhưng bây giờ đã gần ba mươi, so với Doanh Thừa Phong, lớn hơn cả mười mấy tuổi. Y vốn cho rằng, ở tuổi của mình có thành tựu như vậy tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay, có lẽ trong giới trẻ, y cũng được xem là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng lúc này vừa nhìn thấy Doanh Thừa Phong, lại mới biết cách nghĩ của mình cực kỳ vớ vấn.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Đa tạ tiền bối khen ngợi.
Kỳ thật lực lượng tinh thần của hắn đã đạt tới Hoàng Kim Cảnh. Nhưng dưới tình huống hắn toàn lực che dấu, ngoại trừ nhân vật bất khả tư nghị như Võ lão ra, ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh như Hứa Bạch Đào cũng không thể chân chính nhìn thấu lai lịch nông sâu của hắn.
Hứa Bạch Đào xoay đầu, chậm giọng nói:
- Đây là đệ tử của vị nào, có thể dạy ra như vậy, chẳng lẽ là tổ gia đích thân xuất thủ.
Ngoại trừ lão đạo nhân ra, trên mặt mấy lão nhân khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Rất rõ ràng, mấy người bọn họ đều là nhân vật siêu nhiên trong Linh Tháp, ngoại trừ tu luyện ra, cũng không quan tâm đến chuyện khác. Cho nên, bọn họ mới hoàn toàn không hề hay biết chuyện Doanh Thừa Phong đã từng đồn đại huyên náo.
- Khụ, Lão đạo nhân ho nhẹ một tiếng nói:
- Bạch Đào, hắn cũng không phải đệ tử Linh Đạo Thánh Đường, mà là dưới môn Khí Đạo Tông.
- Không phải đệ tử bổn tông. Sắc mặt của Hứa Bạch Đào nhất thời trở nên khó coi. Trong mắt y lóe lên một luồng sát cơ, cả giận nói:
- Nếu không phải đệ tử bổn tông, còn dám nói chuyện trước mặt lão phu, muốn chết à.
Dứt lời, y bước lên trước một bước, một nắm quyền đánh tới ngực Doanh Thừa Phong.
- Đừng… Ánh mắt Hứa phu nhân lóe lên sắc kinh hãi, lớn tiếng thét. Đồng thời, đoản kiếm trong tay này khẽ run, đâm thẳng ra.
Chỉ là động tác của Hứa Bạch Đào quá nhanh, một quyền này giống như thiểm điện đánh tới.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong chợt tắt. Hắn thoạt nhìn giống như không có chuẩn bị, nhưng phản ứng nhanh vô cùng, không ngờ cũng không hề thua kém Hứa Bạch Đào.
Cổ tay nhẹ rung, Thuẫn Lang Vương và trường kiếm Hàn Băng gần như cùng lúc được lấy ra từ sau lưng. Đồng thời, thân hình của hắn khẽ lay động, lắc lư giống như quỷ mị.
- Chát…
Quả đấm của Hứa Bạch Đào cũng không hề bị ảnh hưởng bởi lay động thân hình của hắn. Cứ như vậy cứng rắn đánh lên Thuẫn Lang Vương.
Lực lượng khổng lồ mãnh liệt trào ra, Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, hắn bước bộ lảo đảo lui lại sau mấy bước.
Nhưng cự lực nắm quyền của Hứa Bạch Đào cũng không bị hắn hóa giải triệt để.
Cường giả Tử Kim Cảnh, là cường đại thế nào. Tuy một quyền đó của y cũng không toàn lực thi triển, nhưng cũng không phải cường giả Bạch Ngân Cảnh nho nhoi có thể chống đỡ.
Nhưng, dưới một quyền này, lại bị một mặt của tấm thuẫn nhẹ nhàng tiếp đỡ. Mà trên mặt thậm chí cả một vết rạn cũng không có xuất hiện.
Mấy lão nhân và Hứa Bạch Đào nhất thời kinh hô một tiếng, mục quang nhìn tấm thuẫn này đều lộ ra sắc kinh ngạc.
Cho đến lúc này, kiếm của Hứa phu nhân mới khó khăn đâm tới.
Hứa Bạch Đào tức giận hừ một tiếng, y vung tay một cái, một đầu ngón tay ảo diệu búng lên trên đoản kiếm.
Thân hình của Hứa phu nhân giống như bị sét đánh, nhất thời bay ngược ra sau.
Trước đó nàng có thể kiên trì dưới tay của Hứa Bạch Đào lâu như vậy đó là vì Hứa Bạch Đào muốn kiểm nghiệm tiến độ võ đạo của nàng. Nhưng lúc này giao thủ, song phương lại là cao thấp phân biệt rõ ràng.
Thực lực của cường giả Tử Kim Cảnh, tuyệt đối không phải Bạch Ngân Cảnh có thể ngước nhìn.
Lão nhân dẫn đầu than nhẹ một tiếng, lão phất nhẹ ống tay áo, thân hình của Hứa phu nhân lui lại phía sau nhất thời đứng vững. Tu vi của lão này thâm sâu khó đoán, khí tức uyên thâm như biển, giữa cái giơ tay đó, cho dù lực lượng cường đại của Hứa Bạch Đào cũng có thể nhẹ nhàng hóa giải.
Hứa Bạch Đào một ngón tay đánh ngã con gái, thân hình bất động, nắm quyền hướng về phía Doanh Thừa Phong cách xa một kích.
Lập tức, phía trước nắm đấm của y trong nháy mắt khí tức sôi cuồn cuộn lên. Vô số lực lượng ngưng tụ về một phía, đồng thời trong tức khắc liền tạo thành một ảo ảnh của nắm quyền.
Dưới khống chế của y, nắm quyền này lại bay về phía Doanh Thừa Phong.
Một quyền này đã ngưng tụ bảy phần lực lượng của y. Tuy là công kích cách khoảng, nhưng vẫn uy thế ngập trời.
Sắc mặt của lão đạo nhân khẽ biến, đang muốn xuất thủ, lại thấy lão nhân dẫn đầu khẽ lắc đầu. Lão thầm rùng mình, khí tức trầm ổn trở lại.
Doanh Thừa Phong hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, không chớp mắt nhìn nắm quyền ngưng tụ ảo ảnh.
Hắn có một dự cảm quỷ dị, ở trước mặt nắm nắm quyền này, bất luận hắn trốn tránh thế nào cũng vô dụng. Cách duy nhất chính là cứng rắng chống cự, chống chịu toàn bộ uy năng nắm quyền.
Nếu hắn muốn đầu cơ trục lợi, vậy nắm quyền này sẽ giống như con giòi trong xương bám sát theo hắn, cho đến khi hắn kiệt sức mà chết.
Thế là hắn không chút do dự giơ cao tấm thuẫn. Trên mặt tấm thuẫn ẩn hiện hào quang, không ngờ không chút yếu thế nghênh đón tới.
- Không được.
Hứa phu nhân và Thẩm Ngọc Kỳ nhất thời quát lên, trên ngọc dung của bọn họ tràn đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
- Ngoa….
Đột nhiên, trên tấm thuẫn hiện ra một đầu sói cực lớn, lộ ra khuôn mặt hung ác dữ tợn, há to cái miệng đầy máu.
Cơ thể của nó xông ra khỏi tấm thuẫn, lộ ra nữa thân sói. Sau đó, cái miệng cực lớn ngoạm cắn vào cái bóng ảnh nắm đấm đang bay tới.
- Phụp….
Sau một tiếng vang kỳ dị, bóng ảnh nắm đấm nhất thời biến mất.
Cự lang nhìn chăm chăm Hứa Bạch Đào, trên người lộ ra khí tức hung bạo kinh khủng.
Tuy nguồn khí tức này cũng không thể mang đến bất kỳ uy hiếp gì cho cường giả Tử Kim Cảnh, nhưng sắc mặt của đám người Hứa Bạch Đào lại vẫn thay đổi
- Khí Linh, Khí Linh Hoàng Kim Cảnh. Lão đạo nhân quát khẽ một tiếng, trong tròng mắt lộ ra màu sắc phức tạp.
Khí Linh, đó chính là linh trong khí, chính là vật thần bí nhất, lớn nhất giữa trời đất. Cho dù là những cường giả tuyệt đại, trong tay bọn họ cũng chưa từng có qua thần khí như vậy.
- Linh khí siêu phẩm. Hứa Bạch Đào chậm rãi gật đầu một cái, nói:
- Vận khí của ngươi rất tốt, không ngờ lại có thần vật như vậy.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vỗ tấm thuẫn, cự lang tuy là lòng bất cam, nhưng lại không dám làm trái tâm ý của hắn, ô ô lui trở lại.
Sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này, trong lòng mấy lão nhân dũ phát kinh ngạc.
Chân khí tu vi của tiểu tử này chỉ là Bạch Ngân Cảnh, nhưng tấm thuẫn đó lại là Khí Linh Hoàng Kim Cảnh.
Vượt cảnh sử dụng linh khí, càng huống hồ là linh khí siêu việt, cái này đối với bất cứ Võ giả nào cũng đều là một gánh nặng rất lớn. Nếu không cẩn thận, thậm chí sẽ có nguy hiểm cắn trả trở lại.
Nhưng nhìn thấy phối hợp ăn ý của Doanh Thừa Phong và Khí Vương. Bọn họ không khỏi thầm cảm khái, may mắn của tiểu tử này thật là nghịch thiên.
Không ngờ có thể được Khí Linh Hoàng Kim Cảnh hoàn toàn trung thành, thật không biết hắn là làm sao làm được.
Doanh Thừa Phong tay cầm tấm thuẫn, trầm giọng nói:
- Vãn bối được thuẫn này, cũng là sư môn trưởng bối ban tặng.
- Sư môn trưởng bối, Hứa Bạch Đào chau mày, nói:
- Khí Đạo Tông ta cũng từng nghe nói qua, nhưng trong môn các ngươi có thần vật như vậy sao.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, nói:
- Món linh khí này quả thật là do trưởng giả bổn môn đích thân luyện ban tặng, vãn bối không dám vọng ngôn.
Mấy vị lão nhân nhìn nhau, trong lòng nhất thời đánh giá rất cao về Khí Đạo Tông.
Có thể chế luyện ra Khí Linh Hoàng Kim Cảnh đã là một chuyện khá khó khăn. Còn về siêu phẩm trong linh khí, vậy càng ngàn khó vạn khó.
Khí Đạo Tông có nhân vật như vậy, cho dù những cường giả Tử Kim Cảnh bọn họ cũng có mấy phần nể mặt.
Nhưng cho dù bọn họ gảy tróc da đầu, cũng nhất định không ngờ rằng Thuẫn Lang Vương ngày xưa lúc vừa tu luyện thành công, chỉ là một món linh khí miễn cưỡng đạt tới Hắc Thiết Cảnh mà thôi.
Nếu không phải Doanh Thừa Phong liên tiếp gặp kỳ ngộ, dung luyện cho nó vô số khoáng thế kỳ trân. Cộng thêm viên kỳ thạch của Võ lão ban tặng, Thuẫn Lang Vương sao có thể có huy hoàng như bây giờ.
Hứa Bạch Đào trầm ngâm một lát, nói:
- Thôi được, nể mặt đại sư quý Khí Đạo Tông, lão phu không tính toán với ngươi, ngươi đi đi.
Doanh Thừa Phong thầm than trong lòng. Trên đời này, Linh Sư cường đại quả nhiên là nhân vật người ta tôn kính nhất.
Với người cuồng ngạo như Hứa Bạch Đào, sau khi hiểu lầm, lại cũng không muốn đắc tội vị cao nhân có thể chế luyện ra linh khí siêu cấp Hoàng Kim đứng phía sau hắn.
Chỉ là bây giờ hắn lại không thể lui lại.
Khom người hành lễ thật sâu với Hứa Bạch Đào, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối, vãn bối tuy xuất thân Khí Đạo Tông, nhưng hưởng ân điển chân nhân, chính là sứ giả hộ pháp Linh Tháp, tại sao không thể khiêu chiến với Lương huynh
/981
|