Môi trường xung quanh vẫn ẩm ướt lạnh lẽo và đen tối, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong lại đã cháy lên một quầng lửa.
Cái gã Trí Linh này không phải là con người, nó là một bộ máy siêu não, có một năng lực tính toán siêu phàm không gì so sánh nổi, hơn nữa, việc làm đáng tin cậy nhất của nó là nó không bao giờ nói dối.
Một khi nó đã nói là có thể thoát thân ra khỏi cái môi trường này, vậy thì nhất định sẽ có thể.
Mà sau khi được sự cho phép của Doanh Thừa Phong, thân thể Trí Linh lập tức tiêu tán, nó đã phân tán ngay trước mặt của Doanh Thừa Phong, và đã biến thành những tổ hợp dữ liệu phức tạp đến cực điểm, bay tràn lan khắp nơi trong cái không gian thần bí này.
Liền sau đó, Doanh Thừa Phong đã cảm ứng thấy luồng hàn khí lạnh như băng kia đang bị tiêu tán với tốc độ cực kỳ nhanh.
Tốc độ này thậm chí không thua kém đáng kể so với lúc luồng hàn khí tràn đến.
Năng lực cảm ứng dần dần hồi phục, trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên khựng lại, hắn có một phát hiện bất ngờ, những năng lượng này không ngờ có đến quá nửa đã chảy vào bên trong trang sức trên đầu của hắn.
Đồ trang sức này là một linh khí phụ trợ hắn vô tình có được, nó có một năng lực trinh thám cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng, đến tận giây phút này hắn mới phát hiện ra điều này, hóa ra vật này còn có chức năng đặc biệt đó là thu hút sức mạnh tinh thần dị chủng.
Mà lúc này hắn cuối cùng cũng đá hiểu ra vì sao Trí Linh nhất quyết đòi ủy quyền của hắn.
- Oành...
Một tiếng nổ lớn từ trong não bộ vang lên, liền sau đó, một tiếng kêu thảm thiết ghê rợn vang lên:
- Không thể nào, đây là vật gì?
Doanh Thừa Phong cười lên lạnh lùng, đây chính là tia sức mạnh linh phách cuối cùng còn sót lại sau khi cơ thể lão ta bị giết chết. Chính vì sự tồn tại của nó, cho nên mới có thể gây nên cơn bão năng lượng trong Vô Biên Viễn Cảnh.
Tuy nhiên, cùng với sự tiêu tan của cơn bão năng lượng, sức mạnh của nó cũng dần yếu đi, cuối cùng tiêu biến hoàn toàn.
- Không, ta không tin. Tiểu tử, ngươi phải chết cùng ta.
Âm điệu đó đột ngột lên cao, sau đó một luồng cường quang bùng lên trong khoảng đem mênh mông.
Tối đen tới cực điểm sinh ra ánh sáng, khi bóng tối đạt đến cực hạn bùng nổ, sẽ sản sinh ra một sức mạnh quang minh lớn mạnh không kém.
Chỉ có điều, trong luồng sức mạnh này, không có bất cứ sự sống nào, mà là tràn đầy sự chết chóc.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong chợt biến, hắn đã cảm thụ được mùi vị chết chóc nồng đậm, linh phách tàn lưu của lão ông không ngờ còn có thể làm ra một hành động cuối cùng này.
Trong thời khắc này, chân khí và tinh thần trong cơ thể hắn đồng loạt vận chuyển lên cực hạn, trên cơ thể có một tia quang minh ngầm ẩn bao quang.
Một lát sau, hai nguồn quang minh không cùng thuộc tính này va chạm mạnh vào nhau.
Tuy sức mạnh Huyễn Cảnh do tàn phách của lão ông kích phát ra không được hoàn mỹ, tuy đại đa số sức mạnh của nó đã bị trang sức trên đầu và Hàn Băng trường kiếm hấp thụ, nhưng cho dù là sức mạnh còn sót lại chút ít, cũng không phải là một tu sĩ Hoàng Kim Cảnh có thể chống đỡ.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không phải là một cường giả Hoàng Kim Cảnh bình thường.
Sau khi hắn kích phát toàn bộ sức lực của mình, sức mạnh phóng thích ra cũng vô cùng lớn mạnh.
Đặc biệt là sức mạnh quang minh càng có khả năng tĩnh hóa mọi thứ. Ngay cả là bóng tối đạt cực điểm sinh ra ánh sáng, cũng bị hắn khắc chế.
Nếu như lão ông kia tái sinh một lần nữa, tận mắt chứng kiến mọi thứ. Vậy thì lão ta sẽ nhất định sẽ đánh giá Doanh Thừa Phong cao hơn một bậc, thậm chí chưa chắc đã dám châm ngòi cho cuộc chiến.
Oành, oành, oành…
Vô số tiếng nổ ầm ầm vang lên xung quanh người Doanh Thừa Phong, hai dòng sức mạnh quang minh trực tiếp va chạm vào nhau.
Những tiếng nổ kéo dài một hồi lâu, ánh hào quang trên người Doanh Thừa Phong trở nên ảm đạm.
Chỉ có điều, càng là những lúc nguy cơ đến gần, hắn là càng chưa từng bối rối, mà là dốc toàn lực nghĩ cách hóa giải.
Bỗng nhiên, âm thanh của Khí linh vang lên:
- Hãy truyền một chút sức mạnh vào đây để ta chuyển hoán.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong bừng sáng, tuy làm như vậy là vô cùng mạo hiểm, nhưng không còn nghi ngờ gì vì đó là cách giải quyết duy nhất lúc này.
Chợt chuyển ý, sức mạnh quang minh tách ra một tia nhỏ, một luồng sức mạnh to lớn nhanh chóng xung nhập vào bên trong. Chờ đón luồng sức mạnh này không phải là sực hủy diệt tận lực, mà là một sức hấp thụ cực kỳ kinh khủng.
Trí Linh ở trong đầu của Doanh Thừa Phong đã từng rất nhiều lần hấp nạp chân khí, cũng từng hấp nạp sức mạnh tinh thần của hắn, cho nên việc chuyển hoán sức mạnh kiểu này Trí Linh đã quá nhuần nhuyễn.
Lúc này nó ra sức hút, luồng sức mạnh bất ngờ đột nhập vào kia bị nó hút sạch không lọt một tia nào.
Mà vào lúc này, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong càng xung mãn hơn bao giờ hết, đột nhiên cắt đứt mối liên hệ giữa luồng sức mạnh này với bên ngoài.
Biến thành một loại sức mạnh quỷ dị như không có nguồn gốc, làm thế nào cũng không thể chịu đựng được nữa, bị Trí Linh khống chế một cách triệt để, không còn chút sức lực kháng cự.
Một lát sau, tinh thần của Doanh Thừa Phong trở nên phấn chấn, sức mạnh tinh thần vốn đang bị khô kiệt tự nhiên tràn đầy.
Chuyển hóa sức mạnh, đây là một trò kỹ xảo của Trí Linh. Chỉ có điều trước đây nó chỉ sử dụng sức mạnh bản thân Doanh Thừa Phong tiến hành chuyển hoán các cách khác nhau. Nhưng lúc này, lại đem sức mạnh ngoại lai chuyển hóa thành sức mạnh bản thân của Doanh Thừa Phong.
Tách rời, hấp thu, chuyển hoán, hấp thụ, bùng phát…
Doanh Thừa Phongvà Trí Linh phối hợp với nhau rất ăn ý, hai người đã nhanh chóng biến hóa năng lượng ngoại giới trở thành sức mạnh của chính mình.
Cũng may lúc này lão ông đã tiêu tan hoàn toàn, cho nên không còn một người nào có thể phát giác ra sự khác thường của năng lượng không gian.
Doanh Thừa Phong có thể ngăn chặn cơn bão tinh thần của đối phương hơn nữa còn chuyển hoán thành công năng lượng của nó, cũng là bởi vì những luồng sức mạnh này đã trở thành vật vô chủ rồi. Nếu như đối phương có người điều khiển, vậy thì hắn có thể thành công như vậy hay không vẫn còn là một ẩn số.
- Mở ra…
Một lúc lâu sau, đôi mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trợn tròn lên, hắn quát to, bầu không khí xung quanh thân thể hắn bị trấn động mạnh, uy phong lẫm liệt, không ai địch nổi.
Cùng với tiếp quát lớn, luồng sức mạnh càng thêm dũng mãnh tràn đầy trên người hắn, đã xua tan những luồng năng lượng xung quanh hắn.
Từ sau khi cơn bão năng lượng tàn phá, Doanh Thừa Phong luôn luôn ở vào thế phòng thủ bị động, lúc này cảm giác bị dồn nén bí bách đã được phóng thích toàn bộ ra ngoài.
- Ầm ầm…
Tiếng hét vang trời lan truyền khắp chân trời góc biển, ngay cả đến tiếng sấm trên không trung cũng không sáng bằng.
Doanh Thừa Phong tay cầm Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương thuẫn, tai mắt mũi miệng đều đều nổi lên từng tia sắc máu đỏ tươi.
Kháng cự với một sức khổng lồ như thế, đã khiến hắn mệt mỏi rã rời, cho dù có sự trợ giúp của Trí Linh, cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sức lực bị tiêu hao quá lớn, đó là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Hắn há to miệng, một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra, khiến cho vùng đất phía trước nhộm thành một màu đỏ tươi, liền sau đó, hắn nhắm nghiền hai mắt, quỳ gập người xuống.
Một hồi sau. Một tia ý niệm tinh thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong trong cơn mệt nhọc.
Cái cảm giác này giống như vật động viên bơi lặn, trong giây phút nhô đầu lên khỏi mặt nước.
- Phù…
Thổi ra một hơi thở dài mang theo hàn ý, Doanh Thừa Phong gắng gượng đứng thẳng người.
Lúc này, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như đã đại chiến ba ngày ba đêm mỏi mệt đến tê dại.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn tin rằng bản thân vẫn còn ở trong Vô Biên Huyễn Cảnh. Nhưng hiện giờ, cái Huyễn Cảnh này dường như đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.
Hoặc có lẽ đó là ảo giác của hắn, hắn cảm thấy màu sắc của Huyễn Cảnh đã mất đi một phần linh tính, và nhiều hơn một cứng nhắc.
Tuy nhiên, mọi điều này đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Khi lão ông kia hồn bay phách tán, hắn đã thực sự tránh xa được nguy hiểm.
- Ầm…
Sau lưng vang lên một tiếng kêu quen thuộc, hắn quay đầu nhìn, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười vui mừng.
Một con quỷ binh Song Đầu đang nhe răng mắm lợi lắc lư cái thân hình to lớn của nó phía sau lưng của Doanh Thừa Phong. Cái khuôn mặt dữ tợn khủng khiến kia dường như đã trở nên dễn mến và thân thiện hơn rồi.
Khẽ vỗ nhẹ lên đầu con Song Đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ta không sao rồi, hãy yên tâm đi.
Trước lúc hắn bị hôn me, tuy rằng không thả Song Đầu ra, nhưng trong số đông quỷ binh, Song Đầu vẫn là cường giả Tử Kim Cảnh duy nhất, trí tuệ mà nó sở hữu, những quỷ binh Hoàng Kim Cảnh kia cũng không thể sánh bằng.
Vì vậy sau khi cảm ứng được mối liên hệ với Doanh Thừa Phong bị cắt đứt, nó đã chủ động nhảy ra khỏi Hắc Chướng Kỳ, và luôn luôn canh giữ bênh cạnh Doanh Thừa Phong.
Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong bình an vô sự, gã khổng lồ này đã vui mừng chân tay múa máy không kiềm chế nổi cảm xúc.
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong vận chuyển sức mạnh tinh thần, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Hắn muốn biết, sau khi trải qua trận đại chiến này, bản thân mình có bị tổn thương gì không.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, động tác của hắn bỗng cứng đờ, ngay cả nụ cười trên mặt vào giây phút này cũng trở nên gượng gạo cứng nhắc.
Hắn mở to đôi mắt, trong con ngươi có một cảm giác khó tin.
Lúc này, hắn chỉ là hơi xúc động, sức mạnh tinh thần lớn mạnh kia đột nhiên dâng lên hừng hực.
Nếu nói, sức mạnh tinh thần lúc trước chỉ là một con suối nhỏ, vậy thì lúc này, sức mạnh tinh thần của hắn đã biến thành một dòng sông lớn chảy mạnh.
Tuy nói về mặt chất lượng vẫn không có sự khác biệt đáng kể, nhưng về mặt số lượng tuyệt đối đã có sự thay đổi điên đảo trời đất.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong tự nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, sức mạnh tinh thần của hắn đột phá đột phá lên Hoàng Kim Cảnh chưa được bao lâu, theo dự tính của hắn, cho dù bản thân khổ luyện thêm vài ba năm nữa, sức mạnh tinh thần cũng không mong đạt đến độ viên mãn của cấp độ Hoàng Kim Cảnh.
Nhưng, hiện giờ cảm nhận thấy nguồn sức mạnh tinh thần dồi dào to lớn trong người, hắn thậm chí có cảm giác như muốn xung kích Tử Kim Cảnh bất cứ lúc nào.
Từ lúc mới đạt đến ngưỡng Hoàng Kim Cảnh, tới mức cực đỉnh của Hoàng Kim Cảnh, đây là một quá trình tích lũy kéo dài.
Đặt biệt là sức mạnh tinh thần, muốn nâng cao tốc độ thì lại càng khó.
Không ngờ Doanh Thừa Phong chỉ chưa đầy một năm, đã hoàn thành quá trình đó một cách triệt để, hơn nữa cảm nhận được luồng sức mạnh tinh thần đầy ắp như muốn tràn ra ngoài, hắn lại nóng lòng muốn ngay lập tức xung kích Tử Kim Cảnh.
Hít một hơi thật sâu, tinh quang trong đôi mắt Doanh Thừa Phong tỏa ra tứ phía.
Rất lâu sau, hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, kiềm nén nỗi xúc động cực đoan sâu trong đáy lòng.
Cực đỉnh Hoàng Kim Cảnh.
Sau khi trải qua một trận chiến vô cùng nguy hiểm, sức mạnh tinh thần của hắn lại được đột phát mạnh mẽ, đã đạt đến đỉnh cao nhất của Hoàng Kim Cảnh.
Hắn thậm chí còn khẳng định, đợi sau khi hoàn thành thí luyện, kiếm một nơi yên tĩnh để tĩnh tu vài ngày là có khả năng đột phá lên Tử Kim Cảnh.
Sự việc không thể tin nổi này không ngờ lại xảy ra trên người hắn, thật sự là khiến người ta khó tin.
Cái gã Trí Linh này không phải là con người, nó là một bộ máy siêu não, có một năng lực tính toán siêu phàm không gì so sánh nổi, hơn nữa, việc làm đáng tin cậy nhất của nó là nó không bao giờ nói dối.
Một khi nó đã nói là có thể thoát thân ra khỏi cái môi trường này, vậy thì nhất định sẽ có thể.
Mà sau khi được sự cho phép của Doanh Thừa Phong, thân thể Trí Linh lập tức tiêu tán, nó đã phân tán ngay trước mặt của Doanh Thừa Phong, và đã biến thành những tổ hợp dữ liệu phức tạp đến cực điểm, bay tràn lan khắp nơi trong cái không gian thần bí này.
Liền sau đó, Doanh Thừa Phong đã cảm ứng thấy luồng hàn khí lạnh như băng kia đang bị tiêu tán với tốc độ cực kỳ nhanh.
Tốc độ này thậm chí không thua kém đáng kể so với lúc luồng hàn khí tràn đến.
Năng lực cảm ứng dần dần hồi phục, trong lòng Doanh Thừa Phong đột nhiên khựng lại, hắn có một phát hiện bất ngờ, những năng lượng này không ngờ có đến quá nửa đã chảy vào bên trong trang sức trên đầu của hắn.
Đồ trang sức này là một linh khí phụ trợ hắn vô tình có được, nó có một năng lực trinh thám cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng, đến tận giây phút này hắn mới phát hiện ra điều này, hóa ra vật này còn có chức năng đặc biệt đó là thu hút sức mạnh tinh thần dị chủng.
Mà lúc này hắn cuối cùng cũng đá hiểu ra vì sao Trí Linh nhất quyết đòi ủy quyền của hắn.
- Oành...
Một tiếng nổ lớn từ trong não bộ vang lên, liền sau đó, một tiếng kêu thảm thiết ghê rợn vang lên:
- Không thể nào, đây là vật gì?
Doanh Thừa Phong cười lên lạnh lùng, đây chính là tia sức mạnh linh phách cuối cùng còn sót lại sau khi cơ thể lão ta bị giết chết. Chính vì sự tồn tại của nó, cho nên mới có thể gây nên cơn bão năng lượng trong Vô Biên Viễn Cảnh.
Tuy nhiên, cùng với sự tiêu tan của cơn bão năng lượng, sức mạnh của nó cũng dần yếu đi, cuối cùng tiêu biến hoàn toàn.
- Không, ta không tin. Tiểu tử, ngươi phải chết cùng ta.
Âm điệu đó đột ngột lên cao, sau đó một luồng cường quang bùng lên trong khoảng đem mênh mông.
Tối đen tới cực điểm sinh ra ánh sáng, khi bóng tối đạt đến cực hạn bùng nổ, sẽ sản sinh ra một sức mạnh quang minh lớn mạnh không kém.
Chỉ có điều, trong luồng sức mạnh này, không có bất cứ sự sống nào, mà là tràn đầy sự chết chóc.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong chợt biến, hắn đã cảm thụ được mùi vị chết chóc nồng đậm, linh phách tàn lưu của lão ông không ngờ còn có thể làm ra một hành động cuối cùng này.
Trong thời khắc này, chân khí và tinh thần trong cơ thể hắn đồng loạt vận chuyển lên cực hạn, trên cơ thể có một tia quang minh ngầm ẩn bao quang.
Một lát sau, hai nguồn quang minh không cùng thuộc tính này va chạm mạnh vào nhau.
Tuy sức mạnh Huyễn Cảnh do tàn phách của lão ông kích phát ra không được hoàn mỹ, tuy đại đa số sức mạnh của nó đã bị trang sức trên đầu và Hàn Băng trường kiếm hấp thụ, nhưng cho dù là sức mạnh còn sót lại chút ít, cũng không phải là một tu sĩ Hoàng Kim Cảnh có thể chống đỡ.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không phải là một cường giả Hoàng Kim Cảnh bình thường.
Sau khi hắn kích phát toàn bộ sức lực của mình, sức mạnh phóng thích ra cũng vô cùng lớn mạnh.
Đặc biệt là sức mạnh quang minh càng có khả năng tĩnh hóa mọi thứ. Ngay cả là bóng tối đạt cực điểm sinh ra ánh sáng, cũng bị hắn khắc chế.
Nếu như lão ông kia tái sinh một lần nữa, tận mắt chứng kiến mọi thứ. Vậy thì lão ta sẽ nhất định sẽ đánh giá Doanh Thừa Phong cao hơn một bậc, thậm chí chưa chắc đã dám châm ngòi cho cuộc chiến.
Oành, oành, oành…
Vô số tiếng nổ ầm ầm vang lên xung quanh người Doanh Thừa Phong, hai dòng sức mạnh quang minh trực tiếp va chạm vào nhau.
Những tiếng nổ kéo dài một hồi lâu, ánh hào quang trên người Doanh Thừa Phong trở nên ảm đạm.
Chỉ có điều, càng là những lúc nguy cơ đến gần, hắn là càng chưa từng bối rối, mà là dốc toàn lực nghĩ cách hóa giải.
Bỗng nhiên, âm thanh của Khí linh vang lên:
- Hãy truyền một chút sức mạnh vào đây để ta chuyển hoán.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong bừng sáng, tuy làm như vậy là vô cùng mạo hiểm, nhưng không còn nghi ngờ gì vì đó là cách giải quyết duy nhất lúc này.
Chợt chuyển ý, sức mạnh quang minh tách ra một tia nhỏ, một luồng sức mạnh to lớn nhanh chóng xung nhập vào bên trong. Chờ đón luồng sức mạnh này không phải là sực hủy diệt tận lực, mà là một sức hấp thụ cực kỳ kinh khủng.
Trí Linh ở trong đầu của Doanh Thừa Phong đã từng rất nhiều lần hấp nạp chân khí, cũng từng hấp nạp sức mạnh tinh thần của hắn, cho nên việc chuyển hoán sức mạnh kiểu này Trí Linh đã quá nhuần nhuyễn.
Lúc này nó ra sức hút, luồng sức mạnh bất ngờ đột nhập vào kia bị nó hút sạch không lọt một tia nào.
Mà vào lúc này, sức mạnh tinh thần của Doanh Thừa Phong càng xung mãn hơn bao giờ hết, đột nhiên cắt đứt mối liên hệ giữa luồng sức mạnh này với bên ngoài.
Biến thành một loại sức mạnh quỷ dị như không có nguồn gốc, làm thế nào cũng không thể chịu đựng được nữa, bị Trí Linh khống chế một cách triệt để, không còn chút sức lực kháng cự.
Một lát sau, tinh thần của Doanh Thừa Phong trở nên phấn chấn, sức mạnh tinh thần vốn đang bị khô kiệt tự nhiên tràn đầy.
Chuyển hóa sức mạnh, đây là một trò kỹ xảo của Trí Linh. Chỉ có điều trước đây nó chỉ sử dụng sức mạnh bản thân Doanh Thừa Phong tiến hành chuyển hoán các cách khác nhau. Nhưng lúc này, lại đem sức mạnh ngoại lai chuyển hóa thành sức mạnh bản thân của Doanh Thừa Phong.
Tách rời, hấp thu, chuyển hoán, hấp thụ, bùng phát…
Doanh Thừa Phongvà Trí Linh phối hợp với nhau rất ăn ý, hai người đã nhanh chóng biến hóa năng lượng ngoại giới trở thành sức mạnh của chính mình.
Cũng may lúc này lão ông đã tiêu tan hoàn toàn, cho nên không còn một người nào có thể phát giác ra sự khác thường của năng lượng không gian.
Doanh Thừa Phong có thể ngăn chặn cơn bão tinh thần của đối phương hơn nữa còn chuyển hoán thành công năng lượng của nó, cũng là bởi vì những luồng sức mạnh này đã trở thành vật vô chủ rồi. Nếu như đối phương có người điều khiển, vậy thì hắn có thể thành công như vậy hay không vẫn còn là một ẩn số.
- Mở ra…
Một lúc lâu sau, đôi mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trợn tròn lên, hắn quát to, bầu không khí xung quanh thân thể hắn bị trấn động mạnh, uy phong lẫm liệt, không ai địch nổi.
Cùng với tiếp quát lớn, luồng sức mạnh càng thêm dũng mãnh tràn đầy trên người hắn, đã xua tan những luồng năng lượng xung quanh hắn.
Từ sau khi cơn bão năng lượng tàn phá, Doanh Thừa Phong luôn luôn ở vào thế phòng thủ bị động, lúc này cảm giác bị dồn nén bí bách đã được phóng thích toàn bộ ra ngoài.
- Ầm ầm…
Tiếng hét vang trời lan truyền khắp chân trời góc biển, ngay cả đến tiếng sấm trên không trung cũng không sáng bằng.
Doanh Thừa Phong tay cầm Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương thuẫn, tai mắt mũi miệng đều đều nổi lên từng tia sắc máu đỏ tươi.
Kháng cự với một sức khổng lồ như thế, đã khiến hắn mệt mỏi rã rời, cho dù có sự trợ giúp của Trí Linh, cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sức lực bị tiêu hao quá lớn, đó là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.
Hắn há to miệng, một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra, khiến cho vùng đất phía trước nhộm thành một màu đỏ tươi, liền sau đó, hắn nhắm nghiền hai mắt, quỳ gập người xuống.
Một hồi sau. Một tia ý niệm tinh thần cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong trong cơn mệt nhọc.
Cái cảm giác này giống như vật động viên bơi lặn, trong giây phút nhô đầu lên khỏi mặt nước.
- Phù…
Thổi ra một hơi thở dài mang theo hàn ý, Doanh Thừa Phong gắng gượng đứng thẳng người.
Lúc này, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như đã đại chiến ba ngày ba đêm mỏi mệt đến tê dại.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn tin rằng bản thân vẫn còn ở trong Vô Biên Huyễn Cảnh. Nhưng hiện giờ, cái Huyễn Cảnh này dường như đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.
Hoặc có lẽ đó là ảo giác của hắn, hắn cảm thấy màu sắc của Huyễn Cảnh đã mất đi một phần linh tính, và nhiều hơn một cứng nhắc.
Tuy nhiên, mọi điều này đã không còn liên quan đến hắn nữa.
Khi lão ông kia hồn bay phách tán, hắn đã thực sự tránh xa được nguy hiểm.
- Ầm…
Sau lưng vang lên một tiếng kêu quen thuộc, hắn quay đầu nhìn, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười vui mừng.
Một con quỷ binh Song Đầu đang nhe răng mắm lợi lắc lư cái thân hình to lớn của nó phía sau lưng của Doanh Thừa Phong. Cái khuôn mặt dữ tợn khủng khiến kia dường như đã trở nên dễn mến và thân thiện hơn rồi.
Khẽ vỗ nhẹ lên đầu con Song Đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ta không sao rồi, hãy yên tâm đi.
Trước lúc hắn bị hôn me, tuy rằng không thả Song Đầu ra, nhưng trong số đông quỷ binh, Song Đầu vẫn là cường giả Tử Kim Cảnh duy nhất, trí tuệ mà nó sở hữu, những quỷ binh Hoàng Kim Cảnh kia cũng không thể sánh bằng.
Vì vậy sau khi cảm ứng được mối liên hệ với Doanh Thừa Phong bị cắt đứt, nó đã chủ động nhảy ra khỏi Hắc Chướng Kỳ, và luôn luôn canh giữ bênh cạnh Doanh Thừa Phong.
Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong bình an vô sự, gã khổng lồ này đã vui mừng chân tay múa máy không kiềm chế nổi cảm xúc.
Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong vận chuyển sức mạnh tinh thần, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Hắn muốn biết, sau khi trải qua trận đại chiến này, bản thân mình có bị tổn thương gì không.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, động tác của hắn bỗng cứng đờ, ngay cả nụ cười trên mặt vào giây phút này cũng trở nên gượng gạo cứng nhắc.
Hắn mở to đôi mắt, trong con ngươi có một cảm giác khó tin.
Lúc này, hắn chỉ là hơi xúc động, sức mạnh tinh thần lớn mạnh kia đột nhiên dâng lên hừng hực.
Nếu nói, sức mạnh tinh thần lúc trước chỉ là một con suối nhỏ, vậy thì lúc này, sức mạnh tinh thần của hắn đã biến thành một dòng sông lớn chảy mạnh.
Tuy nói về mặt chất lượng vẫn không có sự khác biệt đáng kể, nhưng về mặt số lượng tuyệt đối đã có sự thay đổi điên đảo trời đất.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong tự nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, sức mạnh tinh thần của hắn đột phá đột phá lên Hoàng Kim Cảnh chưa được bao lâu, theo dự tính của hắn, cho dù bản thân khổ luyện thêm vài ba năm nữa, sức mạnh tinh thần cũng không mong đạt đến độ viên mãn của cấp độ Hoàng Kim Cảnh.
Nhưng, hiện giờ cảm nhận thấy nguồn sức mạnh tinh thần dồi dào to lớn trong người, hắn thậm chí có cảm giác như muốn xung kích Tử Kim Cảnh bất cứ lúc nào.
Từ lúc mới đạt đến ngưỡng Hoàng Kim Cảnh, tới mức cực đỉnh của Hoàng Kim Cảnh, đây là một quá trình tích lũy kéo dài.
Đặt biệt là sức mạnh tinh thần, muốn nâng cao tốc độ thì lại càng khó.
Không ngờ Doanh Thừa Phong chỉ chưa đầy một năm, đã hoàn thành quá trình đó một cách triệt để, hơn nữa cảm nhận được luồng sức mạnh tinh thần đầy ắp như muốn tràn ra ngoài, hắn lại nóng lòng muốn ngay lập tức xung kích Tử Kim Cảnh.
Hít một hơi thật sâu, tinh quang trong đôi mắt Doanh Thừa Phong tỏa ra tứ phía.
Rất lâu sau, hắn mới dần dần bình tĩnh trở lại, kiềm nén nỗi xúc động cực đoan sâu trong đáy lòng.
Cực đỉnh Hoàng Kim Cảnh.
Sau khi trải qua một trận chiến vô cùng nguy hiểm, sức mạnh tinh thần của hắn lại được đột phát mạnh mẽ, đã đạt đến đỉnh cao nhất của Hoàng Kim Cảnh.
Hắn thậm chí còn khẳng định, đợi sau khi hoàn thành thí luyện, kiếm một nơi yên tĩnh để tĩnh tu vài ngày là có khả năng đột phá lên Tử Kim Cảnh.
Sự việc không thể tin nổi này không ngờ lại xảy ra trên người hắn, thật sự là khiến người ta khó tin.
/981
|