Uông uông uông…
Âm thanh cổ quái vang lên từ trong túi không gian đã làm đứt mạch suy nghĩ của Doanh Thừa Phong.
Hắn cúi đầu nhìn, đưa tay vào khoáng một cái lấy ra Đan Lô.
Một luồng sức mạnh kỳ dị lập tức lan tràn ra ngoài, chỉ trong chốc lát trên đỉnh của Đan Lô đã ngưng tụ thành một nhân hình.
Chân mày của Doanh Thừa Phong khẽ chau lại, nói:
- Khí Linh huynh, ngươi đang làm gì vậy?
Bộ Linh khí Đan Lô này cũng đã ở bên hăn được một thời gian rồi, từ trước đên nay, nó luôn là một gã nhát gan như chuột nhắt, nó chỉ kết tụ hiện thân duy nhất khi tình hình an toàn đến 12 vạn phần.
Nhưng lúc này, nó lại chủ động hiện hình, tự nhiên khiến cho Doanh Thừa Phong có phần khó hiểu.
Đan Lô Khí Linh lắc lư cái đầu, đưa mắt nhìn tứ phía, kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi làm thế nào mà lại có năng lực nắm bắt được Huyễn Cảnh rồi vậy?
Doanh Thừa Phong tỏ ra tức giận nói:
- Con người đang tiến bộ, học thêm một chút có gì là sai chứ.
Thực ra, năng lực Huyễn Cảnh này vẫn chỉ là sản vật có được sau khi Trí Linh phối hợp với trang sức đầu, nhưng Doanh Thừa Phong cũng có thể nhờ vào nó. Về phần nắm bắt được được nó thì lại là một trò cười.
Thân hình của Đan Lô Khí Linh lắc lư vài cái, xoay vòng trong giữa không trung, dường như là đang cảm nhận điều gì đó.
Doanh Thừa Phong cũng không hề thôi thúc, mà là lặng lẽ chờ đợi, cái gã này chui ra đây chắc chắn là có nguyên cớ gì đó.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, Đan Lô Khí Linh ngừng lại một lát rồi đột nhiên nói:
Ngươi đã tìm thấy được một vùng đất quý có phong thủy tốt, ở nơi này có một nguồn hàn năng dị chủng gần như là vô hạn cực kỳ hùng mạnh. Ha ha, đây có thể coi là một cơ hội cực tốt, ngươi không được bỏ lỡ.
Doanh Thừa Phong trong lòng xúc động, nói:
- Hàn năng gì?
Đan Lô Khí Linh nghếch đầu lên ra vẻ bậc thầy, nói:
Hàn năng là một chi nhánh của Linh lực của trời đất, hơn nữa phía dưới nó còn phân chia ra rất nhiều chi mạch nữa. Trong các chi mạch đó có một chi mạch cực kỳ đặc biệt, bên trong nó chứa đựng một sức mạnh tinh thần mê hoặc.
Hắn đưa tay ra chỉ trỏ vào những nơi phụ cận, nói:
Chúng ta gọi loại hàn năng này là băng mê hoặc. Đối với cường giả tu luyện theo hệ hàn khí mà nói, đây có thể là một loại bổ dược tốt nhất thế giới.
Ngập ngừng một chút, nó cười lên ha hả, nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu như sử dụng nó để luyện chế Linh khí hàn hệ, thì hiệu quả của nó cũng còn cao gấp đôi. Càng có khả năng tăng thêm năng lực bí văn lớn mạnh cho Linh khí.
Doanh Thừa Phong chớp chớp đôi mắt, trong lòng thổn thức.
Hắn đương nhiên biết nơi này có hàn khí và sức mạnh mê ảo, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới việc sử dụng nguồn hàn khí ở đây.
Trầm ngâm một lát, hắn nói:
- Khí Linh huynh, ta cần phải sử dụng nguồn hàn năng này như thế nào?
Đan Lô Khí Linh cười ha hả, nói:
- Hà tất phải sử dụng lúc này. Chi bằng ngươi hãy thu hết Băng Mê Hoặc này lại, đợi sau này sẽ có lúc dùng tới nó.
Nó cười rất vui vẻ, nói tiếp:
- Cho dù ngươi không dùng đến, cũng có thể dùng nó để trao đổi bảo vật với những cường giả công pháp tu luyện hàn hệ. Đối với cường giả hàn hệ mà nói, thì loại Mê Hoặc Chi Băng này là chí bảo trong thiên hạ, bọn họ sẽ không thể từ chối.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu tán thành, nói:
- Khí Linh huynh, ta vẫn cần ngươi chỉ điểm thêm, phải làm thế nào mới thu tập được Mê Hoặc Chi Băng.
Đan Lô Khí Linh cười lên ha hả, nói:
Đương nhiên là hấp thu và nén lại, hãy nhìn ta đây.
Nó khua tay một cái, trong hư không lập tức dậy lên từng làn sóng dao động năng lượng.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, bởi vì hắn đã cảm nhận được nguồn năng lượng của cơn bão năng lượng này so sánh với sức mạnh khi mà vị lão ông kia phóng thích ra không hề thua kém.
Ngón tay hắn khẽ co giật, cũng may là cuối cùng đã nhớ ra thân phận của đối thủ, nguồn chân khí đã được huy động lập tức tiêu tan.
Một lượng lớn năng lượng dị chủng được ngưng tụ vào trong Đan Lô, Đan Lô Khí Linh cười lên ha hả, đầu ngón tay hắn chỉ điểm tứ tung, mỗi một lần chỉ điểm, đều có một tia sức mạnh tiến nhập vào bên trong.
Không chỉ như thế, bên trong Đan Lô càng trở nên kỳ hàn cô cùng, dường như hàn khí trong hư không kia đã được chứa đầy lên đến thành nắp của Đan Lô rồi.
- Hi…
Đan Lô Khí Linh khẽ quát lên một tiếng, hay tay nó chuyển động đan xen vào nhau, mỗi một cử động đều đều làm dấy lên một vùng năng lượng.
Tay hắn như là đang quấy đều trong một bể băng tuyết, nguồn năng lượng dị chủng này dần dần đông kết lại, và biến thành thực thể đông cứng như tảng băng.
Ước chừng nửa khắc thời gian, Đan Lô Khí Linh cười dài một tiếng, đưa tar a vẫy một cái, từ trong Đan Lô đột nhiên bay ra một viên băng to bằng nắm đấm.
Cục băng này châm chậm bay về phía Doanh Thừa Phong, hắn đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
Lập tức một luồng hàn ý lạnh thấy tâm cốt lan truyền ra khắp nơi, men theo cánh tay truyền thấu vào tim.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng bên trong nó hàm chứa một hàn năng vô cùng to lớn. Sự tinh túy của loại năng lượng này, e rằng duy chỉ có Linh Lực Cầu mới có thể sánh ngang với nó.
Cái Vô Biên Huyễn Cảnh thần bí này không ngờ lại là một vùng đất phúc sánh ngang vai vớ Linh Trì.
Hắn chợt bừng tỉnh, bèn mở miệng túi không gian và lấy ra thêm một cái Đan Lô nữa.
Đan Lô Khí Linh hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ta muốn bái huynh làm thầy, để học một chút kỹ năng luyện khí.
Đan Lô Khí Linh ưỡn ngực oai phong, nói:
- Có ta ở đây, ngươi còn muốn học cái gì nữa.
Doanh Thừa Phong cười thất thanh, nói:
- Tự mình nắm bắt thì mới đáng tin cậy.
Vẻ mặt đầy ý cười, nói:
- Khí Linh sư phụ, xin hãy chỉ điểm đôi chút.
Đan Lô Khí Linh lườm hắn một cái, tuy nó không biết Doanh Thừa Phong cuối cùng đang nghĩ cái gì, nhưng để cho nó chỉ điểm một chút về kỹ năng luyện khí, thì lại là chuyện nhỏ.
- Ngươi hãy quan sát cho kỹ đây, muốn đông kết Mê Hoặc Chi Băng, cần phải có đầy đủ Mê Hoặc hàn ý.
Đan Lô Khí Linh giải thích tường tận từng thứ một, động tác trong tay hắn vẫn không hề chậm lại, đêm toàn bộ kỹ năng đông kết Mê Hoặc Chi Băng truyền thụ cho Doanh Thừa Phong mà không hề che dấu điều gì. Sau cùng, nó nghiêm nghị nói:
- Ngươi hãy nhớ kỹ, cùng một thủ phát như thế, nhưng lại có thể tạo ra hiệu quả khác nhau. Điều quan trọng nhất để đông kết Mê Hoặc Chi Băng là hỏa hậu trong quá trình đông kết, nhiều một chút sẽ đậm đặc, ít hơn một chút sẽ loãng. Nếu như ngươi muốn đạt đến trình độ của ta, nếu như không luyện tập 10 liền, tuyệt đối không thể làm được điều này.
Doanh Thừa Phong im lặng gật đầu một cái, hắn mô phỏng theo bộ dạng của Đan Lô Khí Linh, đưa tay lên vẫy.
Cùng lúc vẫy tay, sức mạnh tinh thần của hắn đã lan tràn ra ngoài, chầm chậm dẫn động nguồn hàn khí mãnh liệt xung quanh.
Nhưng mà, điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, tuy hắn đã dốc toàn lực, nhưng tốc độ hấp thu hàn khí vẫn rất chậm chạp.
Hắn cau mày lên, không nói một lời nào, bèn lấy ta Hàn Băng trường kiếm.
Bỗng nhiên, một luồng hàn khí khuếch tán ra ngoài, hàn khí từ nơi xa cứ thế dồn dập kéo về như điên cuồng.
Doanh Thừa Phong mượn uy lực của Hàn Băng trường kiếm để hấp dẫn hàn khí xung quanh, cũng có thể coi là một biện pháp bất đắc dĩ, nhưng hiệu quả lại rất cao không hề thua kém Đan Lô Khí Linh.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà Doanh Thừa Phong cũng đã nắm được một chút bí mật của gã này.
Về mặt khống chế năng lượng vô chủ thì năng lực của Đan Lô Khí Linh vượt xa so với hắn.
Thò tay lấy ra một viên Linh thạch màu đỏ lửa, đem nó đặt vào xuống dưới cái rãnh lõm của Đan Lô.
Cái Đan Lô này là một bảo vật đỉnh cao do Doanh Thừa Phong chợn được trong tông môn, tuy nó không để sánh ngan với Đan Lô Khí Linh, có thể hấp thụ sức mạnh vô tận trong hư không đông kết thành đan hỏa. NHưng nó lại có thể chuyển hoán năng lượng trong Linh thạch trở thành sức mạnh dung luyện cần thiết cho bản thân hắn.
Sau khi Linh thạch được lắp vào trong, toàn bộ Đan Lô lập tức trở nên nóng bỏng.
Nhưng mà, sự sôi bỏng này chỉ là ở bên ngoài của Đan Lô, còn bên trong nó thì là là kỳ hàn như băng.
Đây giống như sự phân hóa của lưỡng cực, hình thành nên một loại hình thái cổ quái và cực kỳ đặc biệt.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời hữu thần, Trí Linh trong não bộ của hắn càng không ngừng hấp thu chân khí, bắt đầu tính toán thông số chưa từng có tiền lệ.
Lúc này, mỗi một động tác của hắn đều mô phỏng theo đúng hư Đan Lô Khí Linh một cách hoàn mỹ, đặc biệt là đối với kỹ thuật khống chế nhiệt độ của Đan Lô Khí Linh,
Đan Lô Khí Linh trợn tròn đôi mắt, lặng người đứng nhìn Doanh Thừa Phong. Trong lòng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Trước đây Doanh Thừa Phong cũng từng cùng với nó luyện chế đồ vật, hơn nữa biểu hiện của hắn rất đáng nể phục. Vậy thì hôm nay thì sao, hắn liệu có thể lại mang đến cho nó một sự bất ngờ mới chăng.
Nó chấn tĩnh và tỉ mỉ quan sát.
Thần tình của Doanh Thừa Phong trở nên nghiêm nghị, hắn cẩn thận thao tác từng động tác một.
Những luồng hàn khí được Hàn Băng trường kiếm hấp dẫn chui vào trong Đan Lô dần dần trở nên ngưng tụ, từ trong một khoảng hư vô đã sinh ra một làn mây khói mỏng nhẹ.
Một chút mây khói này chính là làn sương trắng ngưng tụ từ hàn khí, đây là bước thứ nhất từ vô sinh hữu (vô hình thành hữu hình).
Tiếp theo sau, lớp sương trắng càng lúc càng nhiều, chúng không ngừng được tích tụ bên trong Đan Lô, và dần dần xuất hiện một giọt nước đầu tiên.
Hàn ý ở đây vô cùng mãnh liệt, người bình thường nếu sinh sống ở đây, chắc chắn sẽ bị đóng băng mà chết.
Mà khi hàn ý biến thành sương trắng, thì hàn ý trong đó lại càng nồng đậm gấp mười lần, nếu là người thường chui vào trong đám sương trắng này, chỉ có đường bị đông cứng chết ngay tại chỗ.
Mà khi có sự xuất hiện của giọt nước ngưng tụ, thì cái hàn ý đó càng mạnh mẽ hơn nhiều lần nữa, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cái lạnh đó đến mức nào.
Cách không nhìn thấy một giọt nước đầu tiên, trong lòng Doanh Thừa Phong cảm thấy rợn tóc gáy một cach khó hiểu, nếu như bản thân không cẩn thận đụng phải nó, sợ rằng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Tuy nhiên, giọt nước không phải là điểm cuối cùng của hàn ý, ngững giọt nước này lăn tròn bên trong Đan Lô, chúng dần dần trở nên khô cứng, cuối cùng biến thành cục băng nhỏ bằng nắm đấm trẻ sơ sinh.
Khẽ khua tay một cái, nhiệt độ của Đan lô dần dần khôi phục bình thường.
Doanh Thừa Phong thò tay vào trong lò lấy ra một cục băng.
Vật này cũng thật là kỳ lạ, khi nó ngưng tụ thành thể rắn thì hàn ý của nó toàn bộ đều bị phong tỏa ở bên trong, lúc này cầm cục băng trên tay nhưng lại không thể khiến người cầm bị trực tiếp đông cứng.
Đương nhiên, trừ phi là người tu luyện chí hàn công pháp, nếu không cũng không có người nào muốn cầm trực tiếp vật này trên tay.
Bởi vì bên trong vật này luôn luôn có một tia hàn ý dường như có thể xuyên thẳng vào tâm phế khiến người ta không thể chịu đựng lâu được.
Đưa mắt liếc nhìn qua cục băng trong tay, lại tiếp túc liếc nhìn cục băng do Đan Lô Khí Linh luyện chế thành, hay vật này tuy là không có khác biệt nhiều về mặt chất lượng, nhưng về mặt thể tích thì lại có sự khác biệt gấp đôi.
Đan Lô Khí Linh dùng tay không luyện chế thành, còn hắn thì lại nhờ sự trợ giúp của Hàn Băng trường kiếm dẫn dắt hàn khí mới có thể hấp nạp đầy đủ hàn khí.
Sự khác biệt giữa chúng là rất rõ ràng.
Vừa nhìn Doanh Thừa Phong vừa lắc đầu im lặng không nói một lời, Đan Lô Khí Linh không kìm được nữa, bèn nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Doanh Thừa Phong sau khi so sánh hai cục băng, cảm thán tự đáy lòng:
- Khí Linh huynh, thuật tinh luyện của tiểu đệ không bằng huynh, ta đã tâm phục khẩu phục rồi.
Khóe miệng của Đan Lô Khí Linh không nhịn được, nhếch lên một chút, nhãn thần của nó càng tỏ ra cổ quái vô cùng.
Một hồi lâu sau, nó mới thở dài một tiếng, nói:
- Đối với thuật tinh luyện này, ngươi đã có thể xuất sư rồi đó…
Âm thanh cổ quái vang lên từ trong túi không gian đã làm đứt mạch suy nghĩ của Doanh Thừa Phong.
Hắn cúi đầu nhìn, đưa tay vào khoáng một cái lấy ra Đan Lô.
Một luồng sức mạnh kỳ dị lập tức lan tràn ra ngoài, chỉ trong chốc lát trên đỉnh của Đan Lô đã ngưng tụ thành một nhân hình.
Chân mày của Doanh Thừa Phong khẽ chau lại, nói:
- Khí Linh huynh, ngươi đang làm gì vậy?
Bộ Linh khí Đan Lô này cũng đã ở bên hăn được một thời gian rồi, từ trước đên nay, nó luôn là một gã nhát gan như chuột nhắt, nó chỉ kết tụ hiện thân duy nhất khi tình hình an toàn đến 12 vạn phần.
Nhưng lúc này, nó lại chủ động hiện hình, tự nhiên khiến cho Doanh Thừa Phong có phần khó hiểu.
Đan Lô Khí Linh lắc lư cái đầu, đưa mắt nhìn tứ phía, kinh ngạc thốt lên:
- Ngươi làm thế nào mà lại có năng lực nắm bắt được Huyễn Cảnh rồi vậy?
Doanh Thừa Phong tỏ ra tức giận nói:
- Con người đang tiến bộ, học thêm một chút có gì là sai chứ.
Thực ra, năng lực Huyễn Cảnh này vẫn chỉ là sản vật có được sau khi Trí Linh phối hợp với trang sức đầu, nhưng Doanh Thừa Phong cũng có thể nhờ vào nó. Về phần nắm bắt được được nó thì lại là một trò cười.
Thân hình của Đan Lô Khí Linh lắc lư vài cái, xoay vòng trong giữa không trung, dường như là đang cảm nhận điều gì đó.
Doanh Thừa Phong cũng không hề thôi thúc, mà là lặng lẽ chờ đợi, cái gã này chui ra đây chắc chắn là có nguyên cớ gì đó.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, Đan Lô Khí Linh ngừng lại một lát rồi đột nhiên nói:
Ngươi đã tìm thấy được một vùng đất quý có phong thủy tốt, ở nơi này có một nguồn hàn năng dị chủng gần như là vô hạn cực kỳ hùng mạnh. Ha ha, đây có thể coi là một cơ hội cực tốt, ngươi không được bỏ lỡ.
Doanh Thừa Phong trong lòng xúc động, nói:
- Hàn năng gì?
Đan Lô Khí Linh nghếch đầu lên ra vẻ bậc thầy, nói:
Hàn năng là một chi nhánh của Linh lực của trời đất, hơn nữa phía dưới nó còn phân chia ra rất nhiều chi mạch nữa. Trong các chi mạch đó có một chi mạch cực kỳ đặc biệt, bên trong nó chứa đựng một sức mạnh tinh thần mê hoặc.
Hắn đưa tay ra chỉ trỏ vào những nơi phụ cận, nói:
Chúng ta gọi loại hàn năng này là băng mê hoặc. Đối với cường giả tu luyện theo hệ hàn khí mà nói, đây có thể là một loại bổ dược tốt nhất thế giới.
Ngập ngừng một chút, nó cười lên ha hả, nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu như sử dụng nó để luyện chế Linh khí hàn hệ, thì hiệu quả của nó cũng còn cao gấp đôi. Càng có khả năng tăng thêm năng lực bí văn lớn mạnh cho Linh khí.
Doanh Thừa Phong chớp chớp đôi mắt, trong lòng thổn thức.
Hắn đương nhiên biết nơi này có hàn khí và sức mạnh mê ảo, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới việc sử dụng nguồn hàn khí ở đây.
Trầm ngâm một lát, hắn nói:
- Khí Linh huynh, ta cần phải sử dụng nguồn hàn năng này như thế nào?
Đan Lô Khí Linh cười ha hả, nói:
- Hà tất phải sử dụng lúc này. Chi bằng ngươi hãy thu hết Băng Mê Hoặc này lại, đợi sau này sẽ có lúc dùng tới nó.
Nó cười rất vui vẻ, nói tiếp:
- Cho dù ngươi không dùng đến, cũng có thể dùng nó để trao đổi bảo vật với những cường giả công pháp tu luyện hàn hệ. Đối với cường giả hàn hệ mà nói, thì loại Mê Hoặc Chi Băng này là chí bảo trong thiên hạ, bọn họ sẽ không thể từ chối.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu tán thành, nói:
- Khí Linh huynh, ta vẫn cần ngươi chỉ điểm thêm, phải làm thế nào mới thu tập được Mê Hoặc Chi Băng.
Đan Lô Khí Linh cười lên ha hả, nói:
Đương nhiên là hấp thu và nén lại, hãy nhìn ta đây.
Nó khua tay một cái, trong hư không lập tức dậy lên từng làn sóng dao động năng lượng.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, bởi vì hắn đã cảm nhận được nguồn năng lượng của cơn bão năng lượng này so sánh với sức mạnh khi mà vị lão ông kia phóng thích ra không hề thua kém.
Ngón tay hắn khẽ co giật, cũng may là cuối cùng đã nhớ ra thân phận của đối thủ, nguồn chân khí đã được huy động lập tức tiêu tan.
Một lượng lớn năng lượng dị chủng được ngưng tụ vào trong Đan Lô, Đan Lô Khí Linh cười lên ha hả, đầu ngón tay hắn chỉ điểm tứ tung, mỗi một lần chỉ điểm, đều có một tia sức mạnh tiến nhập vào bên trong.
Không chỉ như thế, bên trong Đan Lô càng trở nên kỳ hàn cô cùng, dường như hàn khí trong hư không kia đã được chứa đầy lên đến thành nắp của Đan Lô rồi.
- Hi…
Đan Lô Khí Linh khẽ quát lên một tiếng, hay tay nó chuyển động đan xen vào nhau, mỗi một cử động đều đều làm dấy lên một vùng năng lượng.
Tay hắn như là đang quấy đều trong một bể băng tuyết, nguồn năng lượng dị chủng này dần dần đông kết lại, và biến thành thực thể đông cứng như tảng băng.
Ước chừng nửa khắc thời gian, Đan Lô Khí Linh cười dài một tiếng, đưa tar a vẫy một cái, từ trong Đan Lô đột nhiên bay ra một viên băng to bằng nắm đấm.
Cục băng này châm chậm bay về phía Doanh Thừa Phong, hắn đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy.
Lập tức một luồng hàn ý lạnh thấy tâm cốt lan truyền ra khắp nơi, men theo cánh tay truyền thấu vào tim.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn cảm nhận được một cách rõ ràng bên trong nó hàm chứa một hàn năng vô cùng to lớn. Sự tinh túy của loại năng lượng này, e rằng duy chỉ có Linh Lực Cầu mới có thể sánh ngang với nó.
Cái Vô Biên Huyễn Cảnh thần bí này không ngờ lại là một vùng đất phúc sánh ngang vai vớ Linh Trì.
Hắn chợt bừng tỉnh, bèn mở miệng túi không gian và lấy ra thêm một cái Đan Lô nữa.
Đan Lô Khí Linh hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ta muốn bái huynh làm thầy, để học một chút kỹ năng luyện khí.
Đan Lô Khí Linh ưỡn ngực oai phong, nói:
- Có ta ở đây, ngươi còn muốn học cái gì nữa.
Doanh Thừa Phong cười thất thanh, nói:
- Tự mình nắm bắt thì mới đáng tin cậy.
Vẻ mặt đầy ý cười, nói:
- Khí Linh sư phụ, xin hãy chỉ điểm đôi chút.
Đan Lô Khí Linh lườm hắn một cái, tuy nó không biết Doanh Thừa Phong cuối cùng đang nghĩ cái gì, nhưng để cho nó chỉ điểm một chút về kỹ năng luyện khí, thì lại là chuyện nhỏ.
- Ngươi hãy quan sát cho kỹ đây, muốn đông kết Mê Hoặc Chi Băng, cần phải có đầy đủ Mê Hoặc hàn ý.
Đan Lô Khí Linh giải thích tường tận từng thứ một, động tác trong tay hắn vẫn không hề chậm lại, đêm toàn bộ kỹ năng đông kết Mê Hoặc Chi Băng truyền thụ cho Doanh Thừa Phong mà không hề che dấu điều gì. Sau cùng, nó nghiêm nghị nói:
- Ngươi hãy nhớ kỹ, cùng một thủ phát như thế, nhưng lại có thể tạo ra hiệu quả khác nhau. Điều quan trọng nhất để đông kết Mê Hoặc Chi Băng là hỏa hậu trong quá trình đông kết, nhiều một chút sẽ đậm đặc, ít hơn một chút sẽ loãng. Nếu như ngươi muốn đạt đến trình độ của ta, nếu như không luyện tập 10 liền, tuyệt đối không thể làm được điều này.
Doanh Thừa Phong im lặng gật đầu một cái, hắn mô phỏng theo bộ dạng của Đan Lô Khí Linh, đưa tay lên vẫy.
Cùng lúc vẫy tay, sức mạnh tinh thần của hắn đã lan tràn ra ngoài, chầm chậm dẫn động nguồn hàn khí mãnh liệt xung quanh.
Nhưng mà, điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, tuy hắn đã dốc toàn lực, nhưng tốc độ hấp thu hàn khí vẫn rất chậm chạp.
Hắn cau mày lên, không nói một lời nào, bèn lấy ta Hàn Băng trường kiếm.
Bỗng nhiên, một luồng hàn khí khuếch tán ra ngoài, hàn khí từ nơi xa cứ thế dồn dập kéo về như điên cuồng.
Doanh Thừa Phong mượn uy lực của Hàn Băng trường kiếm để hấp dẫn hàn khí xung quanh, cũng có thể coi là một biện pháp bất đắc dĩ, nhưng hiệu quả lại rất cao không hề thua kém Đan Lô Khí Linh.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà Doanh Thừa Phong cũng đã nắm được một chút bí mật của gã này.
Về mặt khống chế năng lượng vô chủ thì năng lực của Đan Lô Khí Linh vượt xa so với hắn.
Thò tay lấy ra một viên Linh thạch màu đỏ lửa, đem nó đặt vào xuống dưới cái rãnh lõm của Đan Lô.
Cái Đan Lô này là một bảo vật đỉnh cao do Doanh Thừa Phong chợn được trong tông môn, tuy nó không để sánh ngan với Đan Lô Khí Linh, có thể hấp thụ sức mạnh vô tận trong hư không đông kết thành đan hỏa. NHưng nó lại có thể chuyển hoán năng lượng trong Linh thạch trở thành sức mạnh dung luyện cần thiết cho bản thân hắn.
Sau khi Linh thạch được lắp vào trong, toàn bộ Đan Lô lập tức trở nên nóng bỏng.
Nhưng mà, sự sôi bỏng này chỉ là ở bên ngoài của Đan Lô, còn bên trong nó thì là là kỳ hàn như băng.
Đây giống như sự phân hóa của lưỡng cực, hình thành nên một loại hình thái cổ quái và cực kỳ đặc biệt.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời hữu thần, Trí Linh trong não bộ của hắn càng không ngừng hấp thu chân khí, bắt đầu tính toán thông số chưa từng có tiền lệ.
Lúc này, mỗi một động tác của hắn đều mô phỏng theo đúng hư Đan Lô Khí Linh một cách hoàn mỹ, đặc biệt là đối với kỹ thuật khống chế nhiệt độ của Đan Lô Khí Linh,
Đan Lô Khí Linh trợn tròn đôi mắt, lặng người đứng nhìn Doanh Thừa Phong. Trong lòng hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Trước đây Doanh Thừa Phong cũng từng cùng với nó luyện chế đồ vật, hơn nữa biểu hiện của hắn rất đáng nể phục. Vậy thì hôm nay thì sao, hắn liệu có thể lại mang đến cho nó một sự bất ngờ mới chăng.
Nó chấn tĩnh và tỉ mỉ quan sát.
Thần tình của Doanh Thừa Phong trở nên nghiêm nghị, hắn cẩn thận thao tác từng động tác một.
Những luồng hàn khí được Hàn Băng trường kiếm hấp dẫn chui vào trong Đan Lô dần dần trở nên ngưng tụ, từ trong một khoảng hư vô đã sinh ra một làn mây khói mỏng nhẹ.
Một chút mây khói này chính là làn sương trắng ngưng tụ từ hàn khí, đây là bước thứ nhất từ vô sinh hữu (vô hình thành hữu hình).
Tiếp theo sau, lớp sương trắng càng lúc càng nhiều, chúng không ngừng được tích tụ bên trong Đan Lô, và dần dần xuất hiện một giọt nước đầu tiên.
Hàn ý ở đây vô cùng mãnh liệt, người bình thường nếu sinh sống ở đây, chắc chắn sẽ bị đóng băng mà chết.
Mà khi hàn ý biến thành sương trắng, thì hàn ý trong đó lại càng nồng đậm gấp mười lần, nếu là người thường chui vào trong đám sương trắng này, chỉ có đường bị đông cứng chết ngay tại chỗ.
Mà khi có sự xuất hiện của giọt nước ngưng tụ, thì cái hàn ý đó càng mạnh mẽ hơn nhiều lần nữa, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi cái lạnh đó đến mức nào.
Cách không nhìn thấy một giọt nước đầu tiên, trong lòng Doanh Thừa Phong cảm thấy rợn tóc gáy một cach khó hiểu, nếu như bản thân không cẩn thận đụng phải nó, sợ rằng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Tuy nhiên, giọt nước không phải là điểm cuối cùng của hàn ý, ngững giọt nước này lăn tròn bên trong Đan Lô, chúng dần dần trở nên khô cứng, cuối cùng biến thành cục băng nhỏ bằng nắm đấm trẻ sơ sinh.
Khẽ khua tay một cái, nhiệt độ của Đan lô dần dần khôi phục bình thường.
Doanh Thừa Phong thò tay vào trong lò lấy ra một cục băng.
Vật này cũng thật là kỳ lạ, khi nó ngưng tụ thành thể rắn thì hàn ý của nó toàn bộ đều bị phong tỏa ở bên trong, lúc này cầm cục băng trên tay nhưng lại không thể khiến người cầm bị trực tiếp đông cứng.
Đương nhiên, trừ phi là người tu luyện chí hàn công pháp, nếu không cũng không có người nào muốn cầm trực tiếp vật này trên tay.
Bởi vì bên trong vật này luôn luôn có một tia hàn ý dường như có thể xuyên thẳng vào tâm phế khiến người ta không thể chịu đựng lâu được.
Đưa mắt liếc nhìn qua cục băng trong tay, lại tiếp túc liếc nhìn cục băng do Đan Lô Khí Linh luyện chế thành, hay vật này tuy là không có khác biệt nhiều về mặt chất lượng, nhưng về mặt thể tích thì lại có sự khác biệt gấp đôi.
Đan Lô Khí Linh dùng tay không luyện chế thành, còn hắn thì lại nhờ sự trợ giúp của Hàn Băng trường kiếm dẫn dắt hàn khí mới có thể hấp nạp đầy đủ hàn khí.
Sự khác biệt giữa chúng là rất rõ ràng.
Vừa nhìn Doanh Thừa Phong vừa lắc đầu im lặng không nói một lời, Đan Lô Khí Linh không kìm được nữa, bèn nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Doanh Thừa Phong sau khi so sánh hai cục băng, cảm thán tự đáy lòng:
- Khí Linh huynh, thuật tinh luyện của tiểu đệ không bằng huynh, ta đã tâm phục khẩu phục rồi.
Khóe miệng của Đan Lô Khí Linh không nhịn được, nhếch lên một chút, nhãn thần của nó càng tỏ ra cổ quái vô cùng.
Một hồi lâu sau, nó mới thở dài một tiếng, nói:
- Đối với thuật tinh luyện này, ngươi đã có thể xuất sư rồi đó…
/981
|