Thần tình Ái Lệ Ti điện hạ nghiêm nghị, nói tiếp:
- Mỗi một tòa cung điện đều có đạo thuộc về mình. Mà trách nhiệm của những điện chủ bọn ta chính là phát dương quang đại đạo đó.
Tuy Doanh Thừa Phong là lần đầu tiên nghe thấy những lời nói này, nhưng hắn rất nhanh lĩnh ngộ tất cả.
Linh hồn đến từ một thế giới khác, làm cho năng lực tiếp nhận của hắn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với những thổ dân thế giới này.
Nhẹ nhàng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ tôn kính, xin thứ cho tại hạ ngu muội, bởi vì tại hạ vẫn không rõ Bá Vương có thể giúp gì cho nàng.
Hắn mơ hồ suy đoán, đạo của Bá Vương và đạo truyền thừa của Ái Lệ Ti điện hạ có chút liên quan. Nhưng rốt cuộc thế nào, thì vẫn chưa hiểu rõ.
Ái Lệ Ti điện hạ nhẹ nhàng vung tay, nói:
- Doanh đại sư, mời xem.
Cùng với nàng buông giọng xuống, ánh sáng khắp cả phòng nhất thời tối mờ. Chỉ trong nháy mắt, chỗ này chìm vào trong bóng tối vô tận giơ tay không thấy 5 ngón.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ run, tinh khí thần của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn. Lượng lớn lực lượng tinh thần xông vào trong đầu, chân khí trên người cuồn cuộn, vận sức chờ phát động.
Nhưng hắn cũng không có liều lĩnh xuất thủ, vì mãi tới giờ hắn vẫn không tin, Ái Lệ Ti điện hạ sẽ xuất thủ với hắn.
Quả nhiên sau giây lát, một điểm sáng được thắp lên trước mặt Doanh Thừa Phong. Chút ánh sáng này mới đầu chỉ là một điểm yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó bành trướng lên, đồng thời nhanh chóng chiếu sáng cả căn phòng tối tăm.
Nhưng không giống với ban đầu là, điểm sáng này sau khi khuếch trương, lại biến thành năm màu rực rỡ, lộ ra vùng sắc thái tươi sáng, làm người ta nhìn hoa cả mắt, rất khác với ánh sáng lúc đầu.
Doanh Thừa Phong đảo một vòng mắt, hắn nháy hai mắt, tận đáy lòng nói:
- Rất đẹp.
Quả thật dưới bao phủ của loại ánh sáng này, cả đại sảnh tựa hồ cũng trở nên thay da đổi thịt, vô cùng tươi đẹp động lòng người.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, lượng lớn ánh sang kỳ dị đột nhiên xông tới nàng, đồng thời ngưng tụ sau lưng nàng thành một ảo ảnh cực lớn.
Ảo ảnh này là một con chim xinh đẹp. Nếu thật bảo Doanh Thừa Phong ở kiếp trước tìm một loài động vật có thể so sánh, vậy cũng duy chỉ có khổng tước sau khi khai mở.
- Đây là… Doanh Thừa Phong lẩm bẩm hỏi.
Con chim xinh đẹp phía sau Ái Lệ Ti đột nhiên mở miệng nói:
- Cung điện của ta chính là Huyền Nguyệt, một trong Thiên Cầm Thượng Cổ truyền thừa lại. Đạo truyền thừa của ta chính là đạo linh thú.
Doanh Thừa Phong lắp bắp hai cái, hắn thế nào cũng không thể liên tưởng Ái Lệ Ti điện hạ và linh thú cùng một chỗ.
Nhưng lúc hắn tận mắt nhìn thấy tất cả, lại biết nàng nói toàn là sự thật.
Trong lòng chợt suy nghĩ. Trong Linh Vực, tổ sư gia của môn Thiên Câm trước kia cũng là đệ tử dưới môn của Linh Đạo Thánh Đường. Nhưng sau này lại gặp cơ duyên trùng hợp, có được truyền thừa của Thiên Cầm. Cuối cùng họ chính là mượn vào sự giúp đỡ của Thiên Cầm, tách ra khỏi Linh Đạo Thánh Đường, đồng thời tự lập môn hộ, trở thành một trong tám đại môn tông.
Có thể nói, trong thế giới loài người tiếp nhận truyền thừa đạo linh thú cũng không ít. Nhưng có thể đạt được trình độ cao như Ái Lệ Ti điện hạ lại cực kỳ hiếm thấy.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ta hiểu rồi, điện hạ tôn kính, nàng tìm Bá Vương chẳng lẽ cũng vì truyền thừa linh thú?
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Có liên quan nhất định với đạo truyền thừa của linh thú. Nàng dừng lại, nói:
- Trong Thánh Vực bọn ta, ngoại trừ Quang Minh thánh giáo ra, còn có thập đại tự nhiên Nguyên Tố thánh giáo và Hắc Ám thánh giáo tồn tại. Mà trong mỗi thánh giáo đều có truyền thừa đạo linh thú tương ứng.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên, nói:
- Nàng là muốn Bá Vương thay mặt phát huy truyền thừa đạo linh thú của thánh điện nàng và các thánh giáo khác sao?
Trên mặt của Ái Lệ Ti điện hạ dâng lên chút ý cười, nói:
- Đúng vậy, Doanh đại sư quả nhiên thông minh.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ tôn kính, nàng có thể quên một chuyện rồi. Giọng nói của hắn thoáng tăng thêm chút nhấn mạnh, nói:
- Bá Vương chẳng qua chỉ là một con linh thú vừa tiến giai tước vị, làm sao có thể sánh với những cường giả linh thú lâu đời chứ.
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:
- Doanh đại sư không cần lo ngại, ta muốn Bá Vương tham gia chính là đại hội thi đấu linh thú mới tấn thăng, trăm năm mới có một lần.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, chậm giọng nói:
- Trăm năm một lần.
- Đúng vậy. Ái Lệ Ti trầm giọng nói:
- Đối với linh thú có thể tấn thăng được tước vị mà nói, trăm năm ngắn ngủi chỉ là chớp mắt thoáng qua. Chút thời gian này đối với linh thú có dòng đời dài mà nói là rất hạn hẹp để nâng cao thực lực. Cho nên Bá Vương tuyệt đối có tư cách tham gia trận chiến linh thú.
Mặc kệ Doanh Thừa Phong có đồng ý không, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận.
Linh thú sau khi tấn thăng tước vị, thực lực khác đương nhiên sẽ có tăng lên về chất.
Nhưng có thể tăng lên bao nhiêu, còn phải xem thể chất tiên thiên của linh thú và tích lũy của nó ở lúc Tử Kim Cảnh có thâm hậu bao nhiêu.
Bá Vương, vốn chính là cường giả thứ hai chỉ đứng sau quái thai Kim Cương Vương trong tinh linh thú. Hơn nữa vì môi trường dung thân có hạn, cho nên thời gian nó lưu lại trong Tử Kim Cảnh rất dài, tích lũy trong cơ thể càng hùng mạnh vô cùng.
Cho nên sau khi nó tấn thăng tước vị, liền trực tiếp có thực lực dũng mãnh có thể đơn đấu với cường giả tước vị nhân tộc lâu đời bình thường.
Bây giờ, Doanh Thừa Phong càng phối lên nó cả bộ thánh khí, cộng thêm thánh binh Thiên Kỵ, sức chiến đấu của nó đã tăng tới mức không thể tin nổi.
Cho dù là thần phách của cây mây mặt quỷ cũng là bị Bá Vương không chế búa Thiên Kỵ giết chết.
Cung điện của Ái Lệ Ti điện hạ truyền thừa chính là đạo linh thú. Hơn nữa nàng cần có một con linh thú mới tấn thăng hùng mạnh đi tham gia cuộc chiến linh thú gì gì. Cho nên mới có chủ ý với Bá Vương cũng là có nguyên nhân.
Trầm ngâm hồi lâu, Doanh Thừa Phong nói:
- Điện hạ tôn kính, tham gia cuộc chiến linh thú này, có lợi ích gì cho Bá Vương?
Tuy Ái Lệ Ti điện hạ đã hứa với hắn lợi ích cực tốt, đặc biệt là ba món tài liệu trân hiếm trong khố phòng thánh giáo, càng làm hắn không ngừng động tâm.
Nhưng đây dù sao cũng là cuộc chiến của Bá Vương. Nếu không có chút lợi ích, Doanh Thừa Phong không muốn Bá Vương mạo hiểm tham chiến.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ cười, nói:
- Nếu Bá Vương chịu thay mặt Ái Lệ Ti thánh điện tham chiến, vậy ta sẽ mở công pháp thánh điện truyền thừa đạo linh thú cho Bá Vương, làm thực lực của nó trong thời gian ngắn có được tiến bộ nhảy vọt.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, nghi ngờ nói:
- Điện hạ tôn kính, đạo truyền thừa của nàng hình như là một loài Thiên Cầm thượng cổ phải không.
Nếu ở gốc độ sinh vật mà nói, Thiên Cầm thượng cổ có lẽ là hơn xa Bá Vương, tuyệt học của nó tất nhiên là vô cùng cao siêu.
Nhưng nó và Bá Vương dù sao vẫn là hai sinh vật hoàn toàn không giống. Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không cho rằng, Bá Vương sau khi tu luyện công pháp truyền thừa của Thiên Cầm thượng cổ, thì có thể biến thành thiên cầm (chim trời) bay luyện chín ngày.
Ái Lệ Ti điện hạ không kìm được cười, nói:
- Doanh đại sư, thánh điện bọn ta mấy chục ngàn năm nay thu thập vô số công pháp, trong đó cũng không phải chỉ có công pháp Thiên Cầm.
Doanh Thừa Phong gảy đầu, cười ngượng ngùng.
Đúng vậy, có phát triển lâu dài như vậy, chỉ cần không có nữa đường diệt vong, vậy cho dù thế lực nhỏ hơn nữa cũng sẽ biến thành đại vật khổng lồ.
Càng huống hồ, thần điện của Ái Lệ Ti điện hạ chính là dựa lưng vào ngọn ngọn núi lớn như Quang Minh thánh giáo.
Như vậy, muốn từ trong thánh điện tìm được một loại công pháp thích hợp cho Bá Vương tu luyện, vẫn là chuyện khá đáng tin.
- Ngoại trừ công pháp ra, bọn ta còn có thể cung cấp đan dược đầy đủ. Ái Lệ Ti điện hạ nói tiếp:
- Những đan dược này có thể giúp Bá Vương nhanh chóng củng cố triệt để cảnh giới trước mắt, càng có lợi rất lớn cho trưởng thành của nó sau này.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, điện hạ tôn kính, ta về hỏi Bá Vương một tiếng, nếu nó đồng ý, thì ta nhận lời.
Bá Vương tuy là vật cưỡi của hắn, nhưng đối với kỵ sĩ bình thường mà nói, vật cưỡi chính là bạn thân thiết nhất của họ, hai người tựa hồ là một thể.
Tuy Doanh Thừa Phong cũng không phải kỵ sĩ, nhưng làm như vậy cũng không ai có thể chỉ trích.
Ái Lệ Ti điện hạ vui vẻ cười, nói:
- Đây là tất nhiên, Bá Vương là bạn tốt nhất của ngài, tất nhiên phải tôn trọng lựa chọn của nó. Nhưng… trên mặt nàng mang nụ cười tự tin, nói:
- Ta tin, nó nhất định sẽ nhận lời.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, kỳ thật hắn sớm biết đáp án rồi
Bá Vương nhất định sẽ nhận lời.
Phàm là lấy thân linh thú tấn thăng tước vị, đều là một đám kiêu ngạo tự đại, coi trời bằng vung, tự cho mình là đúng.
Ngoại trừ mấy loài ít ỏi ra, cảm giác tự ngã của chúng rất tốt, đối với tất cả đồng giai đều không để trong mắt.
Nhưng cường giả tước vị linh thú quả thật có thực lực áp chế nhân tộc đồng giai. Cho dù là dưới tình huồng trang bị lạc hậu, cũng đều như vậy.
Ngoại trừ cái đó ra, cường giả linh thú còn có một tính chung đó là hiếu chiến. Những kẻ điên gây chiến còn hung mãnh thô bạo hơn cường giả loài người gấp trăm lần.
Sau khi Bá Vương có được thánh khí do hắn chế luyện, thực lực bản thân dũng mãnh vô cùng, hơn nữa còn có nhiều lợi ít. Nếu nó không muốn tham chiến, trừ phi mặt trời mọc ở phía Tây.
Ái Lệ Ti điện hạ cũng chính là nhìn thấu điểm này, cho nên mới đáp áp như định liệu.
Nhẹ nhàng cong ngón tay búng ra, trong không gian chiếc nhẫn nhất thời bay vào trong tay Doanh Thừa Phong.
- Đây là quà chúc mừng của bổn tọa chuẩn bị cho Doanh đại sư. Ái Lệ Ti điện hạ cười tươi chân thành nói:
- Ở đây, còn có một phần tu luyện bí pháp của đạo dị thú, có lẽ thích hợp với Bá Vương, đây cũng xem là quà gặp mặt của ta cho nó.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, cầm chiếc nhẫn lên, sau đó cáo từ bỏ đi.
Hắn không ngừng thầm than trong lòng, nếu Bá Vương thật sự nhận lời mời của Ái Lệ Ti điện hạ, vậy đối với hắn là phúc hay là họa, duy chỉ có ông trời mới biết.
Nhìn Doanh Thừa Phong rời khỏi, Ái Lệ Ti điện hạ buông đôi mắt xuống, tựa hồ rơi vào trong trầm tư.
Thiếu nữ phía sau này thấp giọng nói:
- Điện chủ…
Ái Lệ Ti điện hạ như tỉnh lại từ trong mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, do dự hồi lâu, cuối cùng nói:
- Tiểu Linh nhi, ta có một chuyện muốn giao cho ngươi đi làm, ngươi có bằng lòng không.
Thiếu nữ nhướn mày, nói:
- Điện chủ, tính mạng của nô tỳ là nàng cứu, bất luận chuyện gì, chỉ cần nàng căn dặn, nô tỳ nhất định đi làm
- Tốt
Ái Lệ Ti điện hạ giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên máy tóc nàng, than nhẹ một tiếng:
- Ta cũng không biết làm như vậy có đúng không, nhưng… hắn có lẽ là một chủ nhân tốt.
- Mỗi một tòa cung điện đều có đạo thuộc về mình. Mà trách nhiệm của những điện chủ bọn ta chính là phát dương quang đại đạo đó.
Tuy Doanh Thừa Phong là lần đầu tiên nghe thấy những lời nói này, nhưng hắn rất nhanh lĩnh ngộ tất cả.
Linh hồn đến từ một thế giới khác, làm cho năng lực tiếp nhận của hắn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với những thổ dân thế giới này.
Nhẹ nhàng gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ tôn kính, xin thứ cho tại hạ ngu muội, bởi vì tại hạ vẫn không rõ Bá Vương có thể giúp gì cho nàng.
Hắn mơ hồ suy đoán, đạo của Bá Vương và đạo truyền thừa của Ái Lệ Ti điện hạ có chút liên quan. Nhưng rốt cuộc thế nào, thì vẫn chưa hiểu rõ.
Ái Lệ Ti điện hạ nhẹ nhàng vung tay, nói:
- Doanh đại sư, mời xem.
Cùng với nàng buông giọng xuống, ánh sáng khắp cả phòng nhất thời tối mờ. Chỉ trong nháy mắt, chỗ này chìm vào trong bóng tối vô tận giơ tay không thấy 5 ngón.
Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ run, tinh khí thần của hắn lập tức tăng lên tới cực hạn. Lượng lớn lực lượng tinh thần xông vào trong đầu, chân khí trên người cuồn cuộn, vận sức chờ phát động.
Nhưng hắn cũng không có liều lĩnh xuất thủ, vì mãi tới giờ hắn vẫn không tin, Ái Lệ Ti điện hạ sẽ xuất thủ với hắn.
Quả nhiên sau giây lát, một điểm sáng được thắp lên trước mặt Doanh Thừa Phong. Chút ánh sáng này mới đầu chỉ là một điểm yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, nó bành trướng lên, đồng thời nhanh chóng chiếu sáng cả căn phòng tối tăm.
Nhưng không giống với ban đầu là, điểm sáng này sau khi khuếch trương, lại biến thành năm màu rực rỡ, lộ ra vùng sắc thái tươi sáng, làm người ta nhìn hoa cả mắt, rất khác với ánh sáng lúc đầu.
Doanh Thừa Phong đảo một vòng mắt, hắn nháy hai mắt, tận đáy lòng nói:
- Rất đẹp.
Quả thật dưới bao phủ của loại ánh sáng này, cả đại sảnh tựa hồ cũng trở nên thay da đổi thịt, vô cùng tươi đẹp động lòng người.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, lượng lớn ánh sang kỳ dị đột nhiên xông tới nàng, đồng thời ngưng tụ sau lưng nàng thành một ảo ảnh cực lớn.
Ảo ảnh này là một con chim xinh đẹp. Nếu thật bảo Doanh Thừa Phong ở kiếp trước tìm một loài động vật có thể so sánh, vậy cũng duy chỉ có khổng tước sau khi khai mở.
- Đây là… Doanh Thừa Phong lẩm bẩm hỏi.
Con chim xinh đẹp phía sau Ái Lệ Ti đột nhiên mở miệng nói:
- Cung điện của ta chính là Huyền Nguyệt, một trong Thiên Cầm Thượng Cổ truyền thừa lại. Đạo truyền thừa của ta chính là đạo linh thú.
Doanh Thừa Phong lắp bắp hai cái, hắn thế nào cũng không thể liên tưởng Ái Lệ Ti điện hạ và linh thú cùng một chỗ.
Nhưng lúc hắn tận mắt nhìn thấy tất cả, lại biết nàng nói toàn là sự thật.
Trong lòng chợt suy nghĩ. Trong Linh Vực, tổ sư gia của môn Thiên Câm trước kia cũng là đệ tử dưới môn của Linh Đạo Thánh Đường. Nhưng sau này lại gặp cơ duyên trùng hợp, có được truyền thừa của Thiên Cầm. Cuối cùng họ chính là mượn vào sự giúp đỡ của Thiên Cầm, tách ra khỏi Linh Đạo Thánh Đường, đồng thời tự lập môn hộ, trở thành một trong tám đại môn tông.
Có thể nói, trong thế giới loài người tiếp nhận truyền thừa đạo linh thú cũng không ít. Nhưng có thể đạt được trình độ cao như Ái Lệ Ti điện hạ lại cực kỳ hiếm thấy.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Ta hiểu rồi, điện hạ tôn kính, nàng tìm Bá Vương chẳng lẽ cũng vì truyền thừa linh thú?
Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Có liên quan nhất định với đạo truyền thừa của linh thú. Nàng dừng lại, nói:
- Trong Thánh Vực bọn ta, ngoại trừ Quang Minh thánh giáo ra, còn có thập đại tự nhiên Nguyên Tố thánh giáo và Hắc Ám thánh giáo tồn tại. Mà trong mỗi thánh giáo đều có truyền thừa đạo linh thú tương ứng.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên, nói:
- Nàng là muốn Bá Vương thay mặt phát huy truyền thừa đạo linh thú của thánh điện nàng và các thánh giáo khác sao?
Trên mặt của Ái Lệ Ti điện hạ dâng lên chút ý cười, nói:
- Đúng vậy, Doanh đại sư quả nhiên thông minh.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ tôn kính, nàng có thể quên một chuyện rồi. Giọng nói của hắn thoáng tăng thêm chút nhấn mạnh, nói:
- Bá Vương chẳng qua chỉ là một con linh thú vừa tiến giai tước vị, làm sao có thể sánh với những cường giả linh thú lâu đời chứ.
Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:
- Doanh đại sư không cần lo ngại, ta muốn Bá Vương tham gia chính là đại hội thi đấu linh thú mới tấn thăng, trăm năm mới có một lần.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, chậm giọng nói:
- Trăm năm một lần.
- Đúng vậy. Ái Lệ Ti trầm giọng nói:
- Đối với linh thú có thể tấn thăng được tước vị mà nói, trăm năm ngắn ngủi chỉ là chớp mắt thoáng qua. Chút thời gian này đối với linh thú có dòng đời dài mà nói là rất hạn hẹp để nâng cao thực lực. Cho nên Bá Vương tuyệt đối có tư cách tham gia trận chiến linh thú.
Mặc kệ Doanh Thừa Phong có đồng ý không, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận.
Linh thú sau khi tấn thăng tước vị, thực lực khác đương nhiên sẽ có tăng lên về chất.
Nhưng có thể tăng lên bao nhiêu, còn phải xem thể chất tiên thiên của linh thú và tích lũy của nó ở lúc Tử Kim Cảnh có thâm hậu bao nhiêu.
Bá Vương, vốn chính là cường giả thứ hai chỉ đứng sau quái thai Kim Cương Vương trong tinh linh thú. Hơn nữa vì môi trường dung thân có hạn, cho nên thời gian nó lưu lại trong Tử Kim Cảnh rất dài, tích lũy trong cơ thể càng hùng mạnh vô cùng.
Cho nên sau khi nó tấn thăng tước vị, liền trực tiếp có thực lực dũng mãnh có thể đơn đấu với cường giả tước vị nhân tộc lâu đời bình thường.
Bây giờ, Doanh Thừa Phong càng phối lên nó cả bộ thánh khí, cộng thêm thánh binh Thiên Kỵ, sức chiến đấu của nó đã tăng tới mức không thể tin nổi.
Cho dù là thần phách của cây mây mặt quỷ cũng là bị Bá Vương không chế búa Thiên Kỵ giết chết.
Cung điện của Ái Lệ Ti điện hạ truyền thừa chính là đạo linh thú. Hơn nữa nàng cần có một con linh thú mới tấn thăng hùng mạnh đi tham gia cuộc chiến linh thú gì gì. Cho nên mới có chủ ý với Bá Vương cũng là có nguyên nhân.
Trầm ngâm hồi lâu, Doanh Thừa Phong nói:
- Điện hạ tôn kính, tham gia cuộc chiến linh thú này, có lợi ích gì cho Bá Vương?
Tuy Ái Lệ Ti điện hạ đã hứa với hắn lợi ích cực tốt, đặc biệt là ba món tài liệu trân hiếm trong khố phòng thánh giáo, càng làm hắn không ngừng động tâm.
Nhưng đây dù sao cũng là cuộc chiến của Bá Vương. Nếu không có chút lợi ích, Doanh Thừa Phong không muốn Bá Vương mạo hiểm tham chiến.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ cười, nói:
- Nếu Bá Vương chịu thay mặt Ái Lệ Ti thánh điện tham chiến, vậy ta sẽ mở công pháp thánh điện truyền thừa đạo linh thú cho Bá Vương, làm thực lực của nó trong thời gian ngắn có được tiến bộ nhảy vọt.
Doanh Thừa Phong nháy hai mắt, nghi ngờ nói:
- Điện hạ tôn kính, đạo truyền thừa của nàng hình như là một loài Thiên Cầm thượng cổ phải không.
Nếu ở gốc độ sinh vật mà nói, Thiên Cầm thượng cổ có lẽ là hơn xa Bá Vương, tuyệt học của nó tất nhiên là vô cùng cao siêu.
Nhưng nó và Bá Vương dù sao vẫn là hai sinh vật hoàn toàn không giống. Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không cho rằng, Bá Vương sau khi tu luyện công pháp truyền thừa của Thiên Cầm thượng cổ, thì có thể biến thành thiên cầm (chim trời) bay luyện chín ngày.
Ái Lệ Ti điện hạ không kìm được cười, nói:
- Doanh đại sư, thánh điện bọn ta mấy chục ngàn năm nay thu thập vô số công pháp, trong đó cũng không phải chỉ có công pháp Thiên Cầm.
Doanh Thừa Phong gảy đầu, cười ngượng ngùng.
Đúng vậy, có phát triển lâu dài như vậy, chỉ cần không có nữa đường diệt vong, vậy cho dù thế lực nhỏ hơn nữa cũng sẽ biến thành đại vật khổng lồ.
Càng huống hồ, thần điện của Ái Lệ Ti điện hạ chính là dựa lưng vào ngọn ngọn núi lớn như Quang Minh thánh giáo.
Như vậy, muốn từ trong thánh điện tìm được một loại công pháp thích hợp cho Bá Vương tu luyện, vẫn là chuyện khá đáng tin.
- Ngoại trừ công pháp ra, bọn ta còn có thể cung cấp đan dược đầy đủ. Ái Lệ Ti điện hạ nói tiếp:
- Những đan dược này có thể giúp Bá Vương nhanh chóng củng cố triệt để cảnh giới trước mắt, càng có lợi rất lớn cho trưởng thành của nó sau này.
Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói:
- Được rồi, điện hạ tôn kính, ta về hỏi Bá Vương một tiếng, nếu nó đồng ý, thì ta nhận lời.
Bá Vương tuy là vật cưỡi của hắn, nhưng đối với kỵ sĩ bình thường mà nói, vật cưỡi chính là bạn thân thiết nhất của họ, hai người tựa hồ là một thể.
Tuy Doanh Thừa Phong cũng không phải kỵ sĩ, nhưng làm như vậy cũng không ai có thể chỉ trích.
Ái Lệ Ti điện hạ vui vẻ cười, nói:
- Đây là tất nhiên, Bá Vương là bạn tốt nhất của ngài, tất nhiên phải tôn trọng lựa chọn của nó. Nhưng… trên mặt nàng mang nụ cười tự tin, nói:
- Ta tin, nó nhất định sẽ nhận lời.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, kỳ thật hắn sớm biết đáp án rồi
Bá Vương nhất định sẽ nhận lời.
Phàm là lấy thân linh thú tấn thăng tước vị, đều là một đám kiêu ngạo tự đại, coi trời bằng vung, tự cho mình là đúng.
Ngoại trừ mấy loài ít ỏi ra, cảm giác tự ngã của chúng rất tốt, đối với tất cả đồng giai đều không để trong mắt.
Nhưng cường giả tước vị linh thú quả thật có thực lực áp chế nhân tộc đồng giai. Cho dù là dưới tình huồng trang bị lạc hậu, cũng đều như vậy.
Ngoại trừ cái đó ra, cường giả linh thú còn có một tính chung đó là hiếu chiến. Những kẻ điên gây chiến còn hung mãnh thô bạo hơn cường giả loài người gấp trăm lần.
Sau khi Bá Vương có được thánh khí do hắn chế luyện, thực lực bản thân dũng mãnh vô cùng, hơn nữa còn có nhiều lợi ít. Nếu nó không muốn tham chiến, trừ phi mặt trời mọc ở phía Tây.
Ái Lệ Ti điện hạ cũng chính là nhìn thấu điểm này, cho nên mới đáp áp như định liệu.
Nhẹ nhàng cong ngón tay búng ra, trong không gian chiếc nhẫn nhất thời bay vào trong tay Doanh Thừa Phong.
- Đây là quà chúc mừng của bổn tọa chuẩn bị cho Doanh đại sư. Ái Lệ Ti điện hạ cười tươi chân thành nói:
- Ở đây, còn có một phần tu luyện bí pháp của đạo dị thú, có lẽ thích hợp với Bá Vương, đây cũng xem là quà gặp mặt của ta cho nó.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, cầm chiếc nhẫn lên, sau đó cáo từ bỏ đi.
Hắn không ngừng thầm than trong lòng, nếu Bá Vương thật sự nhận lời mời của Ái Lệ Ti điện hạ, vậy đối với hắn là phúc hay là họa, duy chỉ có ông trời mới biết.
Nhìn Doanh Thừa Phong rời khỏi, Ái Lệ Ti điện hạ buông đôi mắt xuống, tựa hồ rơi vào trong trầm tư.
Thiếu nữ phía sau này thấp giọng nói:
- Điện chủ…
Ái Lệ Ti điện hạ như tỉnh lại từ trong mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, do dự hồi lâu, cuối cùng nói:
- Tiểu Linh nhi, ta có một chuyện muốn giao cho ngươi đi làm, ngươi có bằng lòng không.
Thiếu nữ nhướn mày, nói:
- Điện chủ, tính mạng của nô tỳ là nàng cứu, bất luận chuyện gì, chỉ cần nàng căn dặn, nô tỳ nhất định đi làm
- Tốt
Ái Lệ Ti điện hạ giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên máy tóc nàng, than nhẹ một tiếng:
- Ta cũng không biết làm như vậy có đúng không, nhưng… hắn có lẽ là một chủ nhân tốt.
/981
|