Quả thật, Doanh Thừa Phong có chút bất mãn đối với cách làm của Linh Tháp chân nhân.
Có thể nói, Thẩm Ngọc Kỳ chính là mối tình đầu của hắn. Từ khi hắn chưa mạnh mẽ tới lúc cường thế quật khởi, đều được Thẩm Ngọc Kỳ chăm sóc.
Tuy hiện tại, thân phận của hai bên cách nhau khá xa, nhưng tình ý vẫn chung thủy như xưa, trước sau không thay đổi.
Mà Hứa phu nhân lại là sư phụ của Thẩm Ngọc Kỳ. Tuy nàng là vãn bối ruột thịt của Linh Tháp chân nhân, nhưng nói đùa như vậy cũng tuyệt đối không thích hợp.
Về phần Trương Oánh Oánh thì Doanh Thừa Phong cũng không quá để ý đến. Tuy khuôn mặt nàng xinh đẹp có một không hai trong thiên hạ, nhưng Doanh Thừa Phong không phải là người nhìn thấy mỹ nữ liền đứng im bất động.
Tóm lại, ba nữ nhân này đều là những người hắn quan hệ sâu nhất trong Linh Vực, cũng là những nữ nhân kiệt xuất nhất.
Linh Tháp chân nhân dùng hình ảnh ba người các nàng để đè ép khí thế của Mân Côi xuống, nhưng khẳng định ngày sau sẽ càng có thêm nhiều phiền muộn.
Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói:
- Doanh đại sư, lão phu không dám hại ngươi.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi vừa nói mười ngày sau sẽ để cho nàng đến xem, vậy lúc đó phải che giấu như thế nào đây?
Linh Tháp chân nhân nháy hai con mắt, cười nói:
Vì sao lão phu phải che giấu? Chỉ cần để cho ba người các nàng tiến vào trong Thánh Vực hầu hạ đại sư, chẳng phải là được rồi sao?
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Đôi mắt của Võ lão chợt sáng lóe lên, đột nhiên nói lớn:
- Ý kiến hay.
Cơ mặt của Doanh Thừa Phong hơi co quắp, vội nói:
- Võ lão, sao lão ngài cũng hùa theo Linh Tháp chân nhân vậy?
Hắn vốn muốn nói là vì sao Võ lão cũng nổi điên như thế, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, đột nhiên nghĩ thấy không ổn, đành cứng rắn nuốt trở vào.
Nhưng Linh Tháp chân nhân và Võ lão là những nhân vật bậc nào, dĩ nhiên có thể hiểu được ý hắn.
Võ lão cười lớn, nói:
- Thừa Phong, phân phận hiện tại của ngươi đã thay đổi, không còn giống với lúc ở trong Linh Vực, cho nên đương nhiên là cần phải có thêm vài người hầu hạ ở bên cạnh.
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tuy cao thủ bên trong Thánh giáo nhiều như mây, nhưng tốt nhất vẫn nên chọn người hầu hạ từ trong Linh Vực.
Linh Tháp chân nhân liên tục gật đầu. Giờ phút này, ông ta trông thật sự vui vẻ, rốt cuộc Võ lão cũng đã hiểu rõ nổi khổ tâm của mình.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:
- Để các nàng tới đây hầu hạ ta? Thật sự là hồ đồ.
Sắc mặt của Linh Tháp chân nhân ngưng tụ, nói:
- Doanh đại sư, đây không phải là hồ đồ. Nếu ngươi cho phép thì đó chính là phúc của ba người các nàng đấy.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt đảo một vòng. Sau một lát, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Chân nhân, Võ lão, có phải các ngươi vẫn lo lắng vãn bối sau khi tới Thánh Vực, trở thành đại sư Thánh Điện sẽ không quan tâm tới Linh Vực nữa, đúng không?
Hai vị lão giả trao đổi một ánh mắt, trên mặt đều hiện ra một tia xấu hổ khó có thể che giấu.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Các ngươi yên tâm, vãn bối sẽ không quên đâu, cho nên các ngươi cũng không cần dùng cách này để làm khổ người ta.
Linh Tháp chân nhân than nhẹ một tiếng rồi đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Linh Vực thì kính xin ngươi đồng ý chuyện mấy nàng Hứa Linh Hoàn tới đây hầu hạ ngươi đi.
Võ lão cũng nhấn mạnh, nói:
- Đúng vậy, Thừa Phong, ngươi nên chấp nhận đi.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi thật nhanh, bất ngờ hỏi:
- Trong Quang Minh thánh giáo lại có người đi tới Linh Vực sao?
Linh Tháp chân nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Đã có vài kỵ sĩ đi tới Linh Vực và đã tiếp xúc với những đại môn phái khác rồi.
Ông ta dừng một chút rồi nói:
- Nếu lão phu đoán không sai, những kỵ sĩ này hẳn là đội ngũ dưới trướng một Kỵ Sĩ Vương nào đó.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới hiểu được, xem ra vẫn có người chưa từ bỏ ý đồ đối với Linh Vực.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Được rồi, xin mời Hứa phu nhân, Ngọc Kỳ lại đây. Ha ha, hiệu quả tu hành ở trong Thánh Vực tốt hơn trong Linh Vực rất nhiều.
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Qua mười năm nữa, nếu ta có thể có chỗ đứng tốt, vậy nhất định sẽ đưa gia phụ mẫu và sư thúc tổ tới đây.
Tuy hiện tại, thân phận của hắn đã là rèn đại sư, nhưng dù sao thời gian tiến vào Thánh Vực vẫn là quá ngắn đấy.
Nếu lập tức đưa cả người nhà tới đây, ngộ nhỡ gặp phải biến cố gì thì sẽ rất khó có thể thoát ra được.
Cho nên hắn muốn mình có một năm thời gian để hòa hoãn xung quanh. Hắn tin rằng, sau một năm này, hắn sẽ đạt được một vị trí đáng kể ở rèn Thánh Điện hoặc là ở bên trong toàn bộ Thánh giáo.
Linh Tháp chân nhân vui mừng cười, nói:
- Thật tốt, chỉ cần các nàng Linh Hoàn ở bên cạnh ngươi, hơn nữa được ngươi thuận miệng chỉ bảo vài câu. Ha hả, ta muốn nhìn xem có có Kỵ Sĩ Vương nào dám phái người tiến vào lãnh địa của ngươi đấy.
Lúc đang nói đến từ lãnh địa này, trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi buồn bã.
Mảnh Linh Vực nhỏ bé kia thật ra chính là tất cả tổ tiên của ông ta. Nhưng trong một trận chiến, tổ tiên đã ngả xuống, sau đó Linh Vực cũng thoát khỏi bàn tay Thánh giáo.
Tuy ông ta chiếu cố Lịch Vực cực kỳ cẩn thận, cho dù đã thăng tiến Tước Vị cũng chưa từng rời khỏi.
Nhưng hôm nay, mảnh Linh Vực này vẫn rơi vào trong tay người ngoài.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến ông ta vui mừng chính là, người đang đứng trước mặt ông ta lúc này tốt xấu gì vẫn là người trong Linh Vực, hơn nữa còn có chút quan hệ mập mờ với Hứa Linh Hoàn.
Nếu như…
Trong đầu của lão nhân gia ông ta bỗng nổi lên một ý niệm. Nếu hắn và Linh Hoàn có thể nên duyên, sinh ra một tiểu tử trắng mập kế thừa Linh Vực, thì thật là hoàn mỹ.
Một lát sau, Đồ Kiến Vĩ trở về, tuy vậy cũng không phải là trở về một mình mà là đi cùng với Khấu đại sư.
Nhìn thấy Khấu đại sư, Doanh Thừa Phong vội vàng đứng dậy, giới thiệu ông ta với hai vị lão giả bên người.
Ánh mắt sắc bén của Khấu đại sư đảo qua người bọn họ, không hề dao động chút nào. Ở trong mắt Khấu đại sư, hai vị cường giả Tước Vị đến từ Linh Vực này không khác gì những người qua đường bình thường.
Ông ta khẽ lắc đầu, nói:
- Doanh đại sư, lão phu có việc muốn trao đổi với ngươi.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão hiểu ý, liền lập tức cáo từ rời đi.
Tuy Doanh Thừa Phong cũng là đại sư rèn Thánh Điện, nhưng vẫn không thể so với vị đại sư lâu đời này đấy.
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Kiến Vĩ, hai người bọn họ tiến vào một gian phòng khách nghỉ ngơi.
Thấy bốn phía không còn người nào, lúc này Võ lão mới trầm giọng nói:
- Linh Tháp, các nàng tiến vào Thánh Vực, ở bên cạnh Doanh Thừa Phong sẽ không có vấn đề gì chứ?
Linh Tháp chân nhân cười hắc hắc, nói:
- Ngươi yên tâm, Doanh Thừa Phong cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần đưa các nàng Linh Hoàn đến bên người đung đưa, như vậy là đủ rồi.
Ông ta dừng lại một chút, nói:
- Sau khi trở về, chúng ta lập tức sắc xếp cho cha mẹ hắn và Phong Huống tiến vào Linh Đạo Thánh Đường. Ta muốn bọn họ phải được hưởng thụ tốt nhất và vinh quang cao nhất.
Võ lão hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm cho bọn họ lưu luyến mọi thứ tại Linh Vực.
Linh Tháp chân nhân chậm rãi nói:
- Linh Vực, chỉ có thể do người Linh Vực nắm trong tay, tuyệt đối không thể giao cho đám dã tâm kia.
Võ lão chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói:
- Tính sao với mấy môn phái muốn thông đồng với người ngoài đây?
Trong mắt Linh Tháp chân nhân hiện lên một tia sát khí sắc bén, linh hoạt. Ông ta lạnh lùng nói:
- Lão phu đã lâu chưa ra tay, bọn họ hẳn đã quên chủ nhân của mảnh Linh Vực này là người nào rồi.
Võ lão than nhẹ một tiếng. Ông ta có thể đoán được, ở trong Linh Vực sắp dâng lên một phen gió tanh mưa máu.
Ở trong phòng, Khấu đại sư vẻ mặt cổ quái, nói:
- Doanh đại sư, nghe nói Ái Lệ Ti điện hạ đưa Hắc Mân Côi tới bên ngươi?
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, nói:
- Khấu đại sư, ngài cũng biết tiểu tỳ nữ này sao?
Tuy tiểu tỳ nữ kia xinh đẹp vô song, nhưng dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi. Khấu Duệ đường đường là một đại sư một đời ở rèn Thánh điện, làm sao có thể bận tâm tới một nhân vật không quan trọng này?
Khấu Duệ cười ha hả, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ, nói:
- Không thể tưởng được. Ha ha, không ngờ Ái Lệ Ti điện hạ lại đưa nàng tới bên ngươi, xem ra nàng vô cùng coi trọng ngươi đấy.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Khấu đại sư, vị tiểu tỳ nữ này là ai?
Tới lúc này, hắn càng tin tưởng, vị tiểu tỳ nữ này chắc chắn có lai lịch bí ẩn, nếu khấu Khấu đại sư tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.
Khấu Duệ khẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Ha ha, Doanh đại sư, diễm phúc của ngươi thật lớn, hơn nữa sẽ còn tấn chức, thật sự là khiến ngươi hâm mộ.
Doanh Thừa Phong giật mình, nói:
- Khấu đại sư, ý ngài là…
Khấu Duệ vung ống tay áo lên, nói:
- Ngươi mới tới Thánh giáo, cho nên không biết được một số việc bí mật.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu, nói:
- Mời đại sư chỉ điểm.
Khấu Duệ trầm tư một chút rồi nói:
- Ngươi có biết lai lịch của Hắc Mân Côi không?
- Vãn bối không biết.
Khấu Duệ khẽ mỉm cười, nói:
- Hắc Mân Côi không phải là nhân tộc, mà là một bông hoa hồng đen tu luyện trở thành tinh linh.
Doanh Thừa Phong há hốc mồm, vẻ mặt khó tin, nói:
- Vậy nàng là một cường giả Tước Vị sao?
Linh thú hoặc hoa và cây cảnh thành tinh cũng không có gì kỳ quái. Nhưng có thể biết hóa thành người thì ít nhất cũng phải là cường giả Tước Vị. Nhưng bọn họ căn bản là không thể cảm nhận được hơi thở cường giả Tước Vị từ trên người cô gái kia.
Khấu Duệ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nàng là một cường giả Tước Vị. Năm năm trước, nàng bị Ái Lệ Ti điện hạ hàng phục, trở thành tỳ nữ.
Ông ta than nhẹ một tiếng, nói:
- Việc này rất bí ẩn, ngoại trừ người đứng đầu các điện và cường giả cấp đại sư ra, không có nhiều người biết được.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái, nói:
- Khấu đại sư, Ái Lệ Ti điện hạ đưa cường giả như vậy đến bên người vãn bối là có ý gì?
Khấu Duệ tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Nói thừa, đây là Ái Lệ Ti điện hạ xem trọng ngươi, cho nên cố ý giúp đỡ ngươi.
Tuy Hắc Mân Côi kia dáng vẻ thiếu nữ, nhưng thật ra là một vị cường giả Tước vị, hơn nữa có mị lực trời sinh.
Tuy nhiên, khiến người động tâm nhất lại không phải là điều này.
Sau khi bông hoa hồng đen kia biến hóa, nam tử đầu tiên hoan hảo cùng sẽ nhận được lợi ích cực kỳ to lớn.
Dựa theo suy đoán của Khấu Duệ, nhếu Doanh Thừa Phong lấy tu vi Tử Kim Cảnh tới hoan hảo cùng nàng, có lẽ có thể một bước lên trời, trực tiếp nhảy tới Tước Vị.
Ngày xưa, sau khi Ái Lệ Ti điện hạ hàng phục được Hắc Mân Côi, rất nhiều cường giả đã ra tay đòi hỏi, nhưng Ái Lệ Ti điện hạ đều từ chối. Nàng nói rõ sẽ tìm cho Hắc Mân Côi một nơi tốt nhất.
Cũng may, Ái Lệ Ti điện là lại một trong vài Kỵ Sĩ Vương nổi bật nhất, một khi đã ra quyết định, những người khác cũng không ai dám tới cửa đòi hỏi.
Khấu Duệ cũng từng rất động tâm. Tuy lúc này sẽ không đánh chủ ý Hắc Mân Côi nhưng trong giọng nói vẫn rất hâm mộ.
Sau khi Khấu Duệ rời đi, Doanh Thừa Phong lại nhíu mày lần nữa.
Hắn vốn quen mắt giữ hết thẩy ở trong tay mình, nhưng hành động của Ái Lệ Ti lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn có một dự cảm mơ hồ.
Ái Lệ Ti làm như vậy, có lẽ là vì muốn tu vi của hắn tăng lên thật nhanh.
Nhưng sau khi tu vi tăng lên, chuyện gì sẽ phát sinh đây?
Có thể nói, Thẩm Ngọc Kỳ chính là mối tình đầu của hắn. Từ khi hắn chưa mạnh mẽ tới lúc cường thế quật khởi, đều được Thẩm Ngọc Kỳ chăm sóc.
Tuy hiện tại, thân phận của hai bên cách nhau khá xa, nhưng tình ý vẫn chung thủy như xưa, trước sau không thay đổi.
Mà Hứa phu nhân lại là sư phụ của Thẩm Ngọc Kỳ. Tuy nàng là vãn bối ruột thịt của Linh Tháp chân nhân, nhưng nói đùa như vậy cũng tuyệt đối không thích hợp.
Về phần Trương Oánh Oánh thì Doanh Thừa Phong cũng không quá để ý đến. Tuy khuôn mặt nàng xinh đẹp có một không hai trong thiên hạ, nhưng Doanh Thừa Phong không phải là người nhìn thấy mỹ nữ liền đứng im bất động.
Tóm lại, ba nữ nhân này đều là những người hắn quan hệ sâu nhất trong Linh Vực, cũng là những nữ nhân kiệt xuất nhất.
Linh Tháp chân nhân dùng hình ảnh ba người các nàng để đè ép khí thế của Mân Côi xuống, nhưng khẳng định ngày sau sẽ càng có thêm nhiều phiền muộn.
Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói:
- Doanh đại sư, lão phu không dám hại ngươi.
Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi vừa nói mười ngày sau sẽ để cho nàng đến xem, vậy lúc đó phải che giấu như thế nào đây?
Linh Tháp chân nhân nháy hai con mắt, cười nói:
Vì sao lão phu phải che giấu? Chỉ cần để cho ba người các nàng tiến vào trong Thánh Vực hầu hạ đại sư, chẳng phải là được rồi sao?
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt, kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Đôi mắt của Võ lão chợt sáng lóe lên, đột nhiên nói lớn:
- Ý kiến hay.
Cơ mặt của Doanh Thừa Phong hơi co quắp, vội nói:
- Võ lão, sao lão ngài cũng hùa theo Linh Tháp chân nhân vậy?
Hắn vốn muốn nói là vì sao Võ lão cũng nổi điên như thế, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, đột nhiên nghĩ thấy không ổn, đành cứng rắn nuốt trở vào.
Nhưng Linh Tháp chân nhân và Võ lão là những nhân vật bậc nào, dĩ nhiên có thể hiểu được ý hắn.
Võ lão cười lớn, nói:
- Thừa Phong, phân phận hiện tại của ngươi đã thay đổi, không còn giống với lúc ở trong Linh Vực, cho nên đương nhiên là cần phải có thêm vài người hầu hạ ở bên cạnh.
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tuy cao thủ bên trong Thánh giáo nhiều như mây, nhưng tốt nhất vẫn nên chọn người hầu hạ từ trong Linh Vực.
Linh Tháp chân nhân liên tục gật đầu. Giờ phút này, ông ta trông thật sự vui vẻ, rốt cuộc Võ lão cũng đã hiểu rõ nổi khổ tâm của mình.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:
- Để các nàng tới đây hầu hạ ta? Thật sự là hồ đồ.
Sắc mặt của Linh Tháp chân nhân ngưng tụ, nói:
- Doanh đại sư, đây không phải là hồ đồ. Nếu ngươi cho phép thì đó chính là phúc của ba người các nàng đấy.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, ánh mắt đảo một vòng. Sau một lát, hắn bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Chân nhân, Võ lão, có phải các ngươi vẫn lo lắng vãn bối sau khi tới Thánh Vực, trở thành đại sư Thánh Điện sẽ không quan tâm tới Linh Vực nữa, đúng không?
Hai vị lão giả trao đổi một ánh mắt, trên mặt đều hiện ra một tia xấu hổ khó có thể che giấu.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Các ngươi yên tâm, vãn bối sẽ không quên đâu, cho nên các ngươi cũng không cần dùng cách này để làm khổ người ta.
Linh Tháp chân nhân than nhẹ một tiếng rồi đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Linh Vực thì kính xin ngươi đồng ý chuyện mấy nàng Hứa Linh Hoàn tới đây hầu hạ ngươi đi.
Võ lão cũng nhấn mạnh, nói:
- Đúng vậy, Thừa Phong, ngươi nên chấp nhận đi.
Tâm niệm Doanh Thừa Phong thay đổi thật nhanh, bất ngờ hỏi:
- Trong Quang Minh thánh giáo lại có người đi tới Linh Vực sao?
Linh Tháp chân nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Đã có vài kỵ sĩ đi tới Linh Vực và đã tiếp xúc với những đại môn phái khác rồi.
Ông ta dừng một chút rồi nói:
- Nếu lão phu đoán không sai, những kỵ sĩ này hẳn là đội ngũ dưới trướng một Kỵ Sĩ Vương nào đó.
Lúc này Doanh Thừa Phong mới hiểu được, xem ra vẫn có người chưa từ bỏ ý đồ đối với Linh Vực.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
- Được rồi, xin mời Hứa phu nhân, Ngọc Kỳ lại đây. Ha ha, hiệu quả tu hành ở trong Thánh Vực tốt hơn trong Linh Vực rất nhiều.
Hắn do dự một chút rồi nói:
- Qua mười năm nữa, nếu ta có thể có chỗ đứng tốt, vậy nhất định sẽ đưa gia phụ mẫu và sư thúc tổ tới đây.
Tuy hiện tại, thân phận của hắn đã là rèn đại sư, nhưng dù sao thời gian tiến vào Thánh Vực vẫn là quá ngắn đấy.
Nếu lập tức đưa cả người nhà tới đây, ngộ nhỡ gặp phải biến cố gì thì sẽ rất khó có thể thoát ra được.
Cho nên hắn muốn mình có một năm thời gian để hòa hoãn xung quanh. Hắn tin rằng, sau một năm này, hắn sẽ đạt được một vị trí đáng kể ở rèn Thánh Điện hoặc là ở bên trong toàn bộ Thánh giáo.
Linh Tháp chân nhân vui mừng cười, nói:
- Thật tốt, chỉ cần các nàng Linh Hoàn ở bên cạnh ngươi, hơn nữa được ngươi thuận miệng chỉ bảo vài câu. Ha hả, ta muốn nhìn xem có có Kỵ Sĩ Vương nào dám phái người tiến vào lãnh địa của ngươi đấy.
Lúc đang nói đến từ lãnh địa này, trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi buồn bã.
Mảnh Linh Vực nhỏ bé kia thật ra chính là tất cả tổ tiên của ông ta. Nhưng trong một trận chiến, tổ tiên đã ngả xuống, sau đó Linh Vực cũng thoát khỏi bàn tay Thánh giáo.
Tuy ông ta chiếu cố Lịch Vực cực kỳ cẩn thận, cho dù đã thăng tiến Tước Vị cũng chưa từng rời khỏi.
Nhưng hôm nay, mảnh Linh Vực này vẫn rơi vào trong tay người ngoài.
Tuy nhiên, điều duy nhất khiến ông ta vui mừng chính là, người đang đứng trước mặt ông ta lúc này tốt xấu gì vẫn là người trong Linh Vực, hơn nữa còn có chút quan hệ mập mờ với Hứa Linh Hoàn.
Nếu như…
Trong đầu của lão nhân gia ông ta bỗng nổi lên một ý niệm. Nếu hắn và Linh Hoàn có thể nên duyên, sinh ra một tiểu tử trắng mập kế thừa Linh Vực, thì thật là hoàn mỹ.
Một lát sau, Đồ Kiến Vĩ trở về, tuy vậy cũng không phải là trở về một mình mà là đi cùng với Khấu đại sư.
Nhìn thấy Khấu đại sư, Doanh Thừa Phong vội vàng đứng dậy, giới thiệu ông ta với hai vị lão giả bên người.
Ánh mắt sắc bén của Khấu đại sư đảo qua người bọn họ, không hề dao động chút nào. Ở trong mắt Khấu đại sư, hai vị cường giả Tước Vị đến từ Linh Vực này không khác gì những người qua đường bình thường.
Ông ta khẽ lắc đầu, nói:
- Doanh đại sư, lão phu có việc muốn trao đổi với ngươi.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão hiểu ý, liền lập tức cáo từ rời đi.
Tuy Doanh Thừa Phong cũng là đại sư rèn Thánh Điện, nhưng vẫn không thể so với vị đại sư lâu đời này đấy.
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Kiến Vĩ, hai người bọn họ tiến vào một gian phòng khách nghỉ ngơi.
Thấy bốn phía không còn người nào, lúc này Võ lão mới trầm giọng nói:
- Linh Tháp, các nàng tiến vào Thánh Vực, ở bên cạnh Doanh Thừa Phong sẽ không có vấn đề gì chứ?
Linh Tháp chân nhân cười hắc hắc, nói:
- Ngươi yên tâm, Doanh Thừa Phong cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần đưa các nàng Linh Hoàn đến bên người đung đưa, như vậy là đủ rồi.
Ông ta dừng lại một chút, nói:
- Sau khi trở về, chúng ta lập tức sắc xếp cho cha mẹ hắn và Phong Huống tiến vào Linh Đạo Thánh Đường. Ta muốn bọn họ phải được hưởng thụ tốt nhất và vinh quang cao nhất.
Võ lão hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn làm cho bọn họ lưu luyến mọi thứ tại Linh Vực.
Linh Tháp chân nhân chậm rãi nói:
- Linh Vực, chỉ có thể do người Linh Vực nắm trong tay, tuyệt đối không thể giao cho đám dã tâm kia.
Võ lão chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói:
- Tính sao với mấy môn phái muốn thông đồng với người ngoài đây?
Trong mắt Linh Tháp chân nhân hiện lên một tia sát khí sắc bén, linh hoạt. Ông ta lạnh lùng nói:
- Lão phu đã lâu chưa ra tay, bọn họ hẳn đã quên chủ nhân của mảnh Linh Vực này là người nào rồi.
Võ lão than nhẹ một tiếng. Ông ta có thể đoán được, ở trong Linh Vực sắp dâng lên một phen gió tanh mưa máu.
Ở trong phòng, Khấu đại sư vẻ mặt cổ quái, nói:
- Doanh đại sư, nghe nói Ái Lệ Ti điện hạ đưa Hắc Mân Côi tới bên ngươi?
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, nói:
- Khấu đại sư, ngài cũng biết tiểu tỳ nữ này sao?
Tuy tiểu tỳ nữ kia xinh đẹp vô song, nhưng dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ mà thôi. Khấu Duệ đường đường là một đại sư một đời ở rèn Thánh điện, làm sao có thể bận tâm tới một nhân vật không quan trọng này?
Khấu Duệ cười ha hả, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ, nói:
- Không thể tưởng được. Ha ha, không ngờ Ái Lệ Ti điện hạ lại đưa nàng tới bên ngươi, xem ra nàng vô cùng coi trọng ngươi đấy.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Khấu đại sư, vị tiểu tỳ nữ này là ai?
Tới lúc này, hắn càng tin tưởng, vị tiểu tỳ nữ này chắc chắn có lai lịch bí ẩn, nếu khấu Khấu đại sư tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.
Khấu Duệ khẽ vuốt chòm râu dài, nói:
- Ha ha, Doanh đại sư, diễm phúc của ngươi thật lớn, hơn nữa sẽ còn tấn chức, thật sự là khiến ngươi hâm mộ.
Doanh Thừa Phong giật mình, nói:
- Khấu đại sư, ý ngài là…
Khấu Duệ vung ống tay áo lên, nói:
- Ngươi mới tới Thánh giáo, cho nên không biết được một số việc bí mật.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu, nói:
- Mời đại sư chỉ điểm.
Khấu Duệ trầm tư một chút rồi nói:
- Ngươi có biết lai lịch của Hắc Mân Côi không?
- Vãn bối không biết.
Khấu Duệ khẽ mỉm cười, nói:
- Hắc Mân Côi không phải là nhân tộc, mà là một bông hoa hồng đen tu luyện trở thành tinh linh.
Doanh Thừa Phong há hốc mồm, vẻ mặt khó tin, nói:
- Vậy nàng là một cường giả Tước Vị sao?
Linh thú hoặc hoa và cây cảnh thành tinh cũng không có gì kỳ quái. Nhưng có thể biết hóa thành người thì ít nhất cũng phải là cường giả Tước Vị. Nhưng bọn họ căn bản là không thể cảm nhận được hơi thở cường giả Tước Vị từ trên người cô gái kia.
Khấu Duệ chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nàng là một cường giả Tước Vị. Năm năm trước, nàng bị Ái Lệ Ti điện hạ hàng phục, trở thành tỳ nữ.
Ông ta than nhẹ một tiếng, nói:
- Việc này rất bí ẩn, ngoại trừ người đứng đầu các điện và cường giả cấp đại sư ra, không có nhiều người biết được.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái, nói:
- Khấu đại sư, Ái Lệ Ti điện hạ đưa cường giả như vậy đến bên người vãn bối là có ý gì?
Khấu Duệ tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Nói thừa, đây là Ái Lệ Ti điện hạ xem trọng ngươi, cho nên cố ý giúp đỡ ngươi.
Tuy Hắc Mân Côi kia dáng vẻ thiếu nữ, nhưng thật ra là một vị cường giả Tước vị, hơn nữa có mị lực trời sinh.
Tuy nhiên, khiến người động tâm nhất lại không phải là điều này.
Sau khi bông hoa hồng đen kia biến hóa, nam tử đầu tiên hoan hảo cùng sẽ nhận được lợi ích cực kỳ to lớn.
Dựa theo suy đoán của Khấu Duệ, nhếu Doanh Thừa Phong lấy tu vi Tử Kim Cảnh tới hoan hảo cùng nàng, có lẽ có thể một bước lên trời, trực tiếp nhảy tới Tước Vị.
Ngày xưa, sau khi Ái Lệ Ti điện hạ hàng phục được Hắc Mân Côi, rất nhiều cường giả đã ra tay đòi hỏi, nhưng Ái Lệ Ti điện hạ đều từ chối. Nàng nói rõ sẽ tìm cho Hắc Mân Côi một nơi tốt nhất.
Cũng may, Ái Lệ Ti điện là lại một trong vài Kỵ Sĩ Vương nổi bật nhất, một khi đã ra quyết định, những người khác cũng không ai dám tới cửa đòi hỏi.
Khấu Duệ cũng từng rất động tâm. Tuy lúc này sẽ không đánh chủ ý Hắc Mân Côi nhưng trong giọng nói vẫn rất hâm mộ.
Sau khi Khấu Duệ rời đi, Doanh Thừa Phong lại nhíu mày lần nữa.
Hắn vốn quen mắt giữ hết thẩy ở trong tay mình, nhưng hành động của Ái Lệ Ti lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn có một dự cảm mơ hồ.
Ái Lệ Ti làm như vậy, có lẽ là vì muốn tu vi của hắn tăng lên thật nhanh.
Nhưng sau khi tu vi tăng lên, chuyện gì sẽ phát sinh đây?
/981
|