Tạo Thần

Chương 748 - Hồi Thành Phù

/981


Trong lòng Doanh Thừa Phong vừa mừng vừa sợ.

Điều làm hắn thấy phấn chấn đó là Ái Lệ Ti không chối từ, cũng không đánh Thái Cực Quyền câu giờ mà nói ra điều kiện của mình vô cùng thẳng thắn.

Chỉ cần nàng đồng ý thương lượng thì đã có khả năng thành công rồi.

Nhưng khiến Doanh Thừa Phong do dự chính là thân phận của Ái Lệ Ti cũng không phải là nhỏ, đây chính là siêu cấp cường nhân, nằm trong mười người mạnh nhất trong hơn trăm vị kỵ sĩ vương của Thánh Giáo đó.

Nhân vật cỡ này mà đưa ra điều kiện gì thì đâu dễ dàng đáp ứng được.

Tuy nhiên, chuyện đã tới nước này thì hắn cũng không thể lùi bước nữa.

Cười thoải mái một phen, Doanh Thừa Phong hào khí ngất trời, nói:

- Xin điện hạ cứ nói.

Nét cười trên mắt Ái Lệ Ti không thay đổi, nàng nói:

- Doanh đại sư hẳn vẫn còn nhớ bổn tọa có mời Bá Vương tham gia linh thú chi tranh (đấu linh thú) đúng không?

Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:

- Đương nhiên vẫn nhớ.

Ánh mắt Ái Lệ Ti điện ạ chợt lóe, nói:

- Bá Vương sẽ đại diện cho hành cung của bổn tọa xuất chiến, ta hi vọng nó có thể đạt được thành tích cao nhất.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, cười khổ nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ, ta tin tưởng Bá Vương nhất định sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu năng lực của hắn không đủ thì tại hạ cũng không có cách nào cả.

Tuy rằng hắn có đầy lòng tin với Bá Vương, nhưng lần tranh đấu này cũng không phải chỉ giới hạn trong Quang Minh Thánh Giáo.

Đến lúc đó sẽ còn linh thú do các thế lực lớn khác thuần hóa hoặc nuôi dưỡng tới tham chiến. Bá Vương tuy mạnh nhưng cũng không mạnh đến mức vô địch trong cả đám đó.

Ái Lệ Ti điện hạ lắc đầu, nói:

- Doanh đại sư hiểu lầm rồi.

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp:

- Dựa theo quy củ, chủ nhân của linh thú cũng có thể tự nguyện tham chiến đó.

- Cái gì?

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:

- Chủ nhân của linh thú?

- Đúng vậy!

Ái Lệ Ti điện hạ nghiêm nghị nói:

- Mỗi một linh thú dự thi đều có chủ nhân của mình, dựa theo quy củ, chủ nhân có thể dự thi, hoặc cũng có thể không tham dự.

Doanh Thừa Phong hơi cau mày lại, nói:

- Tại sao lại có quy củ kì lạ như vậy chứ?

Ái Lệ Ti điện hạ cười khổ một tiếng, nói:

- Doanh đại sư, linh thú có thể tu luyện tới tước vị cường nhân, khẳng định đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Muốn được chúng chấp nhận, trở thành chủ nhân của chúng không những chỉ phải dựa vào thực lực mạnh mẽ mà chủ yếu phải dựa vào cơ duyên nữa. Cho nên chủ nhân của những linh thú dự thi này cũng nhất định phải là tước vị cường nhân.

Doanh Thừa Phong lập tức giật mình. Ở loại cấp bậc chiến đấu này, nếu chủ nhân của linh thú không phải là tước vị cường nhân thì căn bản cũng không có tư cách tham dự..

Trước kia Ái Lệ Ti điện hạ chưa từng đề cập đến là bởi tu vi của mình khi đó là Tử Kim Cảnh, căn bản không thể tham dự. Mà hiện tại đã khác, thực lực của hắn đã đạt tới tước vị, nếu như tham dự… thì nhất định sẽ là một cánh tay đắc lực cho Bá Vương.

Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ, nếu có vương cấp cường nhân tham dự thì làm thế nào?

Nếu có cường nhân cấp bậc kỵ sĩ vương tham dự, như vậy khẳng định người đó sẽ đạt danh hiệu đệ nhất rồi.

Ái Lệ Ti không kìm nổi, cười nói:

- Doanh đại sư, ngài cho rằng chúng ta sẽ để sơ hở như vậy xuất hiện sao?

Nàng lắc đầu, nói:

- Hễ là người có thực lực vượt quá tước vị thì đều không được tham gia dự thi.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong ửng đỏ, hắn biết chính mình vừa hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.

Nhưng còn chưa đợi hắn quyết định, Khấu Nhuệ liền trầm giọng nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ việc này không ổn.

Ái Lệ Ti điện hạ chậm rãi nói:

- Khấu đại sư có điều gì xin cứ chỉ bảo.

Khấu Nhuệ nghiêm túc nói:

- Doanh lão đệ không phải dùng võ nhập đạo mà là Rèn Linh Sư của Thánh Giáo ta. Để hắn đi tham gia cái loại tranh đấu chém chém giết giết này, chỉ sợ là không thỏa đáng.

Lão mặc dù không có ý đánh giá thấp Doanh Thừa Phong, nhưng bất cứ ai cũng đều biết không thể đánh đồng sức chiến đấu của rèn đại sư và đám kỵ sĩ kia được.

Cho dù tu vi của bọn họ có cao hơn nữa, nhưng trong những cuộc chiến sinh tử, thường thường cũng sẽ là điển hình cho việc bị đám kỵ sĩ kia vượt cấp giết chết.

Để một tên rèn linh sư vừa đột phá tước vị cùng với linh thú tham gia một cuộc tranh đấu tàn khốc như vậy, tuyệt đối không phải là một việc đáng để đưa ra bàn bạc.

Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, nói:

- Khấu đại sư hẳn vẫn còn nhớ sự sáng chói của Doanh đại sư trong trận chiến lần trước chứ?

Khấu Nhuệ ngẩn ra, nói:

- Sao cơ?

Ái Lệ Ti điện hạ hướng về phía Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:

- Cũng do bởi Bá Vương, cho nên trước kia ta đã tìm hiểu một chút về Doanh đại sư. Kết quả cũng làm cho ta rất giật mình.

Nàng nhìn Doanh Thừa Phong, như cười như không nói:

- Doanh đại sư cũng là nhân tài kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ ở Linh Vực đó.

Khấu Nhuệ và Khấu Minh đều giật mình, ánh mắt của họ chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, khó có thể che dấu được vẻ rung động.

Đệ nhất Linh Vực, hơn nữa rõ ràng danh hiệu đệ nhất trên đấu trường chả có chút quan hệ nào cùng với thực lực rèn của hắn. Tin tức này làm cho bọn họ thực sự cảm thấy khó tin.

Tuy rằng Linh Vực và Thánh Vực cũng không giống nhau, ít nhất trên phương diện trang bị thì vẫn còn hơn kém nhau khá xa. Nhưng sau khi trải qua hàng trăm trận chiến, Khấu Minh biết, khi cường nhân đến từ Linh Vực kia chiến đấu, cái loại dũng mãnh tuyệt đối đó của họ không kém một chút nào so với chính hắn.

Khấu Nhuệ lắp bắp miệng, hỏi:

- Doanh đại sư, Ái Lệ Ti có phải có chút nhầm lẫn hay không?

Lão vẫn còn ôm một chút hi vọng, tốt nhất là Doanh Thừa Phong phủ nhận điều này, vậy là đương nhiên hắn sẽ không cần tham gia cuộc tranh đấu này.

Nhưng, Doanh Thừa Phong lại khẽ mỉm cười, sau đó một cỗ sát khí nhàn nhạt từ trên người hắn tỏa ra. Cỗ sát khí này lúc vừa mới xuất hiện thì vẫn còn bình thường, nhưng khí thế của nó cũng dần dần tăng lên, chậm rãi bao trùm không gian.

Khấu Nhuệ khẽ rùng mình, trong lòng lão phát lạnh, trong mắt không ngờ mơ hồ lộ ra một tia sợ hãi.

Kỳ thực, Khấu Nhuệ đã trở thành rèn đại sư được nhiều năm, cho dù không bằng được Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, nhưng so với cường nhân cấp độ đại công tước bình thường cũng sẽ không thua kém. Nhưng dưới cỗ sát khí mà Doanh Thừa Phong phát ra, lão lại thấy có chút sợ hãi.

Giờ phút này, lão thậm chí còn có một cảm giác quỷ dị, đó là nếu để cho lão và Doanh Thừa Phong quyết đấu sinh tử, thì người có thể còn sống sau cùng cũng tuyệt đối không phải là lão.

Đôi mắt Khấu Minh sáng hẳn lên, dưới sự áp bách của luồng sát khí đáng sợ này, hắn chẳng những không sợ hãi mà ngược lại, còn cảm thấy ngứa ngáy, muốn thỏa sức đánh một trận với Doanh Thừa Phong. Nhưng hắn lập tức hiểu được nếu như đã trở thành người tùy tùng của Doanh Thừa Phong thì cả đời này khó có thể đánh một trận sống chết với Doanh Thừa Phong.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi có một sự tiếc nuối sâu sắc.

Nếu như có thể thỏa sức đánh một trận với người có sát khí như vậy, nói không chừng hắn thậm chí còn có khả năng tiếp tục đột phá nữa.

Tại đó, cũng chỉ có Ái Lệ Ti điện hạ từ đầu đến cuối vẫn không có biểu hiện gì. Cho dù Doanh Thừa Phong có phát ra sát khí mạnh hơn nữa cũng không thể làm ảnh hưởng tới tâm cảnh của nàng.

Dường như nàng đã hòa làm một với không gian, mà sát khí của Doanh Thừa Phong chung quy vẫn không thể làm hư vô khuất phục, cho nên cũng không có khả năng làm ảnh hưởng tới Ái Lệ Ti một chút nào

Sau một lát, sát khí trên người Doanh Thừa Phong đột nhiên biến mất, cũng giống như lúc mới đến, không còn chút tung tích nào.

Khấu Nhuệ thở một hơi thật dài, nhìn Doanh Thừa Phong nói:

- Ngươi… ngươi, tên yêu nghiệt này

Đây là lần đầu tiên lão nói với Doanh Thừa Phong những lời không khách khí như vậy, nhưng điều làm cho người ta cảm thấy kì quái chính là bất kể Ái Lệ Ti hay Khấu Minh không ngờ cũng đều có một loại cảm nhận sâu sắc.

Tuổi của Doanh Thừa Phong cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi.

Nhưng hắn ở cái tuổi này không chỉ có được khả năng rèn của cấp bậc đại sư mà ngay cả lực chiến đấu dường như cũng không kém cỏi.

Bất kể là đạo rèn hay đạo tu luyện, đều cần hao phí lượng lớn thời gian để học tập và trải qua thực tiễn.

Thật không rõ Doanh Thừa Phong làm thế nào để cả hai việc ấy đều tốt như vậy.

Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, nói:

- Khấu đại sư, hiện giờ ngươi không cho là ta bịa chuyện nữa chứ?

Khấu Nhuệ cười khổ một tiếng, nói:

- Ta tin, nhưng vẫn giữ ý kiến của mình, Doanh đại sư không nên xuất chiến.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:

- Khấu lão huynh, ngươi yên tâm đi, ta có thể tự bảo vệ mình mà.

Chỉ cần những người tham dự không phải là cường nhân cấp bậc kỵ sĩ vương thì trong đồng cấp đồng giai, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không lo lắng.

Nhưng Khấu Nhuệ vẫn lắc đầu liên tục, nói:

- Không ổn, không ổn. Cẩn tắc vô áy náy. Nếu nhỡ có gì sơ xuất xảy ra… thì Thánh Giáo chúng ta làm sao chịu được nổi tổn thất này?

Ái Lệ Ti điện hạ khẽ cười, nói:

- Khấu đại sư yên tâm, bổn tọa tuyệt đối sẽ không để Doanh đại sư dễ dàng mạo hiểm đâu.

Nàng đưa tay ra, lấy một mảnh phù lục, nói:

- Doanh đại sư, xin ngài hãy giữ lấy vật này, nếu gặp phải nguy hiểm gì không thể kháng cự thì hãy xé rách tấm phù này, cam đoan ngài có thể thuận lợi thoát thân trở về.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

- Đây là cái gì?

- Đây là Hồi thành phù do Giáo Tông Bệ Hạ tự mình tạo ra. Chỉ cần thực lực của đối phương không lớn hơn Giáo Tông Bệ Hạ thì trong bất kì tình huống nào cũng có thể xé rách, có thể mang theo tất cả những vật thể có sinh mệnh trong vòng bán kính một trượng xung quanh thân thể cùng dịch chuyển.

Ái Lệ Ti điện hạ nghiêm nghị nói:

- Trong Thánh Vực mặc dù cường nhân nhiều như mây, nhưng muốn nói có người có thực lực vượt qua Giáo Tông Bệ Hạ thì, ha ha…

Khấu Nhuệ cũng cười to mấy tiếng, giống như là đang nghe một việc buồn cười nhất trên đời vậy.

Lão quay đầu, nói:

- Doanh lão đệ, ngươi có phù này phòng thân thì lão phu cũng yên lòng.

Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt động, biết giá trị của tấm phù này khẳng định không như bình thường, nếu không Ái Lệ Ti điện hạ cũng sẽ không trịnh trọng như vậy, mà Khấu Nhuệ cũng sẽ không dễ dàng mà thay đổi thái độ.

Hắn nhận tấm phù lục, nhìn một cách cẩn thận, nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không dễ dàng vận dụng tấm phù này đâu.

Sắc mặt Ái Lệ Ti khẽ biến, nói:

- Doanh đại sư, ta cho ngươi tấm phù này cũng không phải là nói chơi, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm không lường trước được, thì vẫn xin ngươi hãy dùng tấm phù này.

Nàng nghiêm túc nói:

- Thanh danh của Ái Lệ Ti hành cung mặc dù trọng yếu, nhưng cũng không thể so sánh được với tính mạng của một vị rèn đại sư. Xin ngươi hãy nhớ lấy, hết thảy phải lấy tính mạng của mình làm đầu.

Doanh Thừa Phong nghiêm nghị gật đầu, nói:

- Đa tạ điện hạ, tại hạ đã nhớ kĩ.

Mặc kệ những lời này của Ái Lệ Ti có phải là thật lòng hay không, nhưng ít nhất cũng đã lấy được thiện cảm của Doanh Thừa Phong.

“Rống…”

Đột nhiên một tiếng rống trầm thấp vang lên từ một chỗ trong cũng điện.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong và Ái Lệ Ti đột nhiên sáng lên, bởi bọn họ biết đây nhất định là tiếng rống của Bá Vương.

Hơn nữa, trong tiếng rống này còn tràn ngập một loại tình cảm vui sướng điên cuồng.

- Bá Vương xuất quan rồi!

- Đúng vậy!

Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười, nói:

- Còn nửa tháng nữa, chúng ta cũng nên xuất phát rồi. Ha ha, bổn tọa thật sự là mong chờ đó

/981

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status