Chiến thuyền thật lớn chậm rãi đáp xuống trước Linh Tháp, Doanh Thừa Phong nhìn Linh Tháp nguy nga cao ngất trước mắt, nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia ngạo khí.
Trước đó khi hắn nhìn thấy Linh Tháp, vẫn là một tiểu nhân vật không quan trọng, mà hiện giờ, chủ nhân của Linh Tháp này cũng đã trở thành một thành viên dưới trướng hắn.
Biến hóa to lớn như thế, xác thực làm cho người khác tròn mắt líu lưỡi.
Ánh mắt lướt qua ở bên dưới, bỗng nhiên, mắt của hắn bỗng nhiên mở to.
Bên trong đám người ở xa xa, hắn thấy rõ ràng vài bóng người quen thuộc.
Không cần nghĩ ngợi, giống như chính là phản ứng bản năng, Doanh Thừa Phong cũng đã nhảy ra bên ngoài.
Lúc này, Doanh Thừa Phong đã là nòng cốt trung tâm của chiến thuyền. Cho dù là Bang Đức hùng mạnh, cũng một lòng muốn thủ hộ an toàn của hắn.
Cho nên, khi Doanh Thừa Phong đột nhiện âm thầm nhảy ra bên ngoài, mấy người bên cạnh hắn đồng thời kinh hãi. Hơn nữa, thân thể của bọn họ lập tức phản ứng rất nhanh.
Bang Đức, Uông Kiệt, Kim Cương Vương, Bá Vương cùng theo sát mà lên, về phần Khấu Minh phản ứng hơi chậm một một chút.
Đó cũng không phải nói gã không đủ quan tâm, mà bởi vì thực lực của gã so với mấy vị kia kém hơn không ít, có thể đuổi chậm một bước, đã là chuyện cũng rất giỏi rồi.
Tuy nhiên, những người này nhất định là lo lắng vô ích.
Bởi vì thân hình của Doanh Thừa Phong hóa thành một đạo hồng quang, nhanh chóng bay tới trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, hai đầu gối hắn hạ xuống chạm đất, cung kính nói:
- Cha, mẹ…
Doanh Lợi Hâm cùng Tự Bội Hân ngay từ đầu còn hoảng sợ, bọn họ chẳng qua là người bình thường mà thôi, làm sao thấy qua được loại tốc độ như vậy.
Tuy nhiên, sau khi Doanh Thừa Phong kêu ra tếng, bọn họ mới biết được, người trước mắt, chính là đứa con bảo bối của bọn họ.
Liền nhanh tay đỡ Doanh Thừa Phong đứng dậy, Doanh Lợi Hân cẩm tay hắn, kích động nói:
- Tốt. Tốt. Tốt…
Ông nói liên tiếp ba từ tốt, cũng có chút nói năng lộn xộn rồi.
Khóe mắt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, thấp giọng nói:
- Cha. Nương, chúng ta lần này gặp nhau cũng sẽ không tách ra nữa,
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
- Thật sự?
Đứa con sau khi trưởng thành, dường như lấy được thành tựu rất lớn. Tuy nhiên, thành tựu càng cao, trách nhiệm lại càng nặng. Bọn họ đã hơn một năm chưa từng thấy mặt qua đứa con.
Nghe nói con trai phải đi đế thế giới khác. Cách nói này bọn họ kỳ thật không thể hiểu rõ ràng. Nhưng chỉ cần con trai còn sống, vậy bọn họ an tâm.
Chỉ có điều, sâu trong đáy lòng của bọn họ, đương nhiên hy vọng đem con trai buộc ở bên người, vĩnh viễn không chia lìa.
Cho nên, sau khi nghe được câu này, bọn họ đều là vui mừng quá đỗi.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh nói :
- Cha, mẹ, con sẽ đem hai người đến Thánh Vực. Về sau chúng ta ở chỗ đó an cư.
- Thánh Vực? Chính là chỗ mà con đi sao.
Doanh Lợi Hâm kinh ngạc hỏi.
- Vâng, nơi đó là một địa phương tốt, hơn nữa có rất nhiều đan dược quý báu..
Doanh Thừa Phong cười nói:
- Ở nơi đó định cư. Hai người nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.
- Được rồi.
Doanh Lợi Hâm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nếu thôn Tam Hạp đã mất, chúng ta cũng nên đi theo con thôi.
Chân mày Doanh Thừa Phong giương lên, khuôn mặt đầy vui mừng.
Nói như vậy, lão nhân đều là có chút lưu luyến cố hương.
Nhưng hiện giờ thôn Tam hạp đối với hai người Doanh Lợi Hâm mà nói, đã kà một trận đau lòng, bọn họ tự nhiên sẽ không lưu luyến thêm làm gì.
Hơn nữa, chỉ cần có thể đi theo con trai, bọn họ cũng là đủ hài lòng.
Đám người Bang Đức liếc mắt nhìn nhau. Đều là yên lặng tản ra.
Cha con người ta nói chuyện, bọn họ vội vã chạy tới, hơn nữa chỉ kém hù ngã lão nhân, đúng là có chút xấu hổ.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong vừa chuyển, cười nói:
- Sư tổ, thúc thúc. Các ngươi đều đến đây.
Ở phía sau cáoanh Lợi Hân không xa, Phong Huống và Doanh Lợi Đức là đang đứng đó cười ha hả.
Thân phận của bọn họ cực kỳ đặc thù, cho nên tuy tu vi không cao, nhưng lại có thể chiếm được vị trí tốt ở trong này. Nếu không như thế, Doanh Thừa Phong cũng khó có thể liếc mắt mà nhìn thấy bọn họ.
Phong Huống tiến lên vài bước, cảm thán mà nói:
- Thừa phong, người hiện tại cuối cùng cũng làm nên trò rồi, lão phu cũng vì người mà vui vẻ.
Doanh Thừa Phong hướng lão khom người thật sâu, nói từ tận đáy lòng:
- Đệ tử có thể có ngày thành tựu hôm này, cũng là ngày xưa được ngài giúp đỡ.
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Sư tổ, theo đệ tử cùng đi Thánh Vực chứ.
Trên mặt của Phong Huống đã hiện lên một tia do dự, dường như là chần chừ không quyết.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Sư tổ, nếu ngài không đi mà nói…, đệ tử luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Phong Huống than nhẹ một tiếng, nói:
- Haiz, lão phu cũng không ngại đi chỗ nào dưỡng lão, nhưng lại không bỏ xuống được Khí Đạo Tông.
- Ha hả, Phong lão đê, ít chuyện nhỏ này cũng đáng được ngươi quan tâm.
Linh Tháp Chân Nhân cười lớn đi tới, nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo bên người Lãnh Chúa, nhưng vậy ở trong Linh Vực, còn có người nào ăn tim gấu gan báo đắc tội Khí Đạo rông các ngươi.
Mắt lão nhìn Doanh Thừa Phong, tươi cười chân thành mà nói:
- Đừng quên, Lãnh Chúa đại nhân chính là đệ tử từ trong Khí Đạo Tông mà ra đó.
Phong Huống ngẩn ra, lão hướng Linh Tháp Chân Nhân khom người thật sâu, nói:
- Đa tạ Chân Nhân chỉ điểm.
Kỳ thật, nếu là dùng vũ lực giá trị mà nói, hiện giờ Linh Tháp Chân Nhân cũng không phải là cường nhân gì.
Nhưng, đối mặt với những người trong Linh Vực, thanh danh của lão vẫn chính là độc nhất vô nhị như cũ, ngay cả vị Lãnh Chúa Doanh Thừa Phong cũng ở xa xa bì không kịp.
Cho nên, sau khi lão giải thích một câu, Phong Huống lập tức thay đổi chủ ý.
Đúng như lời Linh Tháp Chân Nhân nói, chỉ cần lão có thể đi theo bên cạnh Doanh Thừa phong, như vậy cũng đủ khiến cho những người khác chú ý đến lão.
Ở trong Linh Vực này, tuyệt đối sẽ không có thế lực nào dám đến trêu chọc Khí Đạo Tông, ngay cả Linh Đạo Thánh Đường to lớn, cũng như thế.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, quay đầu nói:
- Thúc thúc, ngài thì sao.
Doanh Lợi Đức cười ha hả, nói:
- Nếu tất cả mọi người đi rồi, ra đây một người ở đây cũng không ý nghĩa.
Lão dừng một chút, nói:
- Ta đem theo hai người anh họ cùng vài vị sư huynh cùng đi đi, đến Thánh Vực hưởng phúc.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thúc thúc, ngài có thể hưởng phúc, nhưng đại ca bọn họ thì không được.
- Vì sao?
Doanh Lợi Đức kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Bọn họ nếu tới Thánh Vực, tự nhiên phải siêng năng tu luyện, gây dựng nền tảng vì ngày sau thăng Tước Vị.
- Tước… Tước Vị?
Doanh Lợi Đức tròn mắt líu lưỡi nói, mà ngay cả thanh âm của hắn đều có phần phát run rồi.
Cường nhân Tước Vị ở Linh Vực chính là một truyền thuyết, khát vọng lớn nhất của Doanh Lợi Đức, chính là mấy người đệ tử của mình, có thể tấn thăng đến cường nhân Bạch Ngân. Nếu là có thể tấn thăng Hoàng Kim Cấp thì chính là tổ tông phù hộ rồi.
Về phần Tước Vị… Ngươi có thể để cho một người ngay cả Tử Kim Cảnh cũng không nghĩ tới, đi vọng tưởng tấn công Tước Vị sao?
Doanh Thừa Phong hơi hơi cười, nói:
- Thúc thúc, ngài yên tâm, bọn họ nhất định có thể trở thành cường nhân Tước Vị.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Kỳ thật, nếu ngài có ý nghĩ này mà nói…, cũng có thể thử một chút đó.
Doanh Lợi Đức hít sâu một hơi, run rẩy nói:
- Ta, cũng có thể?
- Vâng.
Doanh Thừa Phong như đinh đóng cột mà nói:
- Không dám nói trăm phần trăm, nhưng bảy tám phần nắm chắc vẫn phải có.
Trong đôi mắt Doanh Lợi Đức lập tức lóe ra ánh sao, lão liên tục gật đầu, nói:
- Tốt, đi, chúng ta đi.
Làm một gã võ tu, có thể thăng tiến Tước Vị tự nhiên là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời, cũng là giấc mộng xa vời không thể chạm. Môt khi giấc mộng này có khả năng thành công, lão tự nhiên nguyện ý tận lực thử một lần rồi.
Phong Huống ở một bên mím môi, trong lòng hâm mộ muốn chết.
Chẳng qua, lão cũng biết, tuổi của mình đã rất lớn rồi, kiếp này thăng tiến Tử Kim Cảnh đã là một cấn đề, Về phần Tước Vị, lão chính là từ xưa cho đến bây giờ không có loại hy vọng xa vời này.
Nhưng mà, hôm nay Doanh Thừa Phong dường như muốn phát ra thật nhiều niềm vui bất ngờ. Hắn quay đầu, nhìn Phong Huống, cười ha hả mà nói:
- Sư tổ, nếu ngài cũng nguyện ý, cũng có thể đến thử một chút.
Trái tim của Phong Huống kịch kiệt nhảy vài cái, nhưng sau đó liền khắc chế rồi, lão thản nhiên nói”
- Lão phu niên kỷ đã lớn rồi, cuộc đời này không thể nào tiến thêm được nữa.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Sư tổ, Thánh Vực và Linh Vực bất đồng, ở nới đó có nhiều loại phương pháp đặc thù giúp tăng lên thực lực.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tước Vị trở lên đúng là có chút khó khăn, nhưnguwneeus chỉ cầu Tước Vị mà nói…, hẳn là có thể thử một lần.
Đôi măt của Phong Huống cũng phát sáng lên, lão dùng hết toàn lực, mới có thể cam đoan thanh âm vững vàng:
- Thật sự?
- Cực kỳ chính xác.
Doanh Thừa Phong phát thệ.
- Tốt.
Phong Huống thả tiếng cười dài, nói:
- Một khi đã như vậy, lão phu liền nhờ hồng phúc của ngươi, đi thử một chút.
Đám người Bang Đức, Uông Kiệt liếc mắt nhìn nhau, bọn họ mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong lòng là âm thầm lắc đầu.
Những người này sau khi nghe được cường nhân Tước Vị cả một đám đều trở nên kích động như thế, thật sự là đã đánh mất thể diện Doanh đại sư.
Nhưng mà, bọn họ lại chưa nghĩ tới, cường nhân cấp bậc Tước Vị đối với những người con cưng của trời như bọn họ, quả thật là không coi vào đâu. Nhưng, đối với người sinh sống bà tu luyện ở Linh Vực, chính là độ cao không bình thường rồi.
Dưới sự chỉ bảo của Linh Tháp Chân Nhân, tất và mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy.
Doanh Thừa Phong sau khi trở lại Linh Vực, dùng ba ngày trở lại thôn Tam Hạp và Khí Đạo Tông đi dạo một vòng.
Lúc này đầy là áo gấm về nhà cũng không cần lắm lời, hễ là nới hắn đi đến, tất cả mọi người đều dùng đại lễ viếng thăm, ngay cả Phương Tông Chủ Khí Đạo Tông cũng không ngoại lệ.
Mấy năm trước, Phuong Tông Chủ từng có ý muốn Doanh Thừa Phong tiếp nhận chủ vị Khí Đạo Tông.
Nhưng hiện giờ vận mệnh đã thay đổi, Doanh Thừa Phong tut rằng có thể quan tâm nhiều đến Khí Đạo Tông, nhưng tuyệt đối không thể đón thêm chức Tông Chủ.
Tuy đám người Phương Tông Chủ vô cùng tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ tuwfnayf về sau tông môn có ngọn núi vững chắc để dựa, bọn họ cũng an tâm hơn nhiều.
Suốt mười ngày, Doanh Thừa Phong mang theo đám người Thẩm Ngọc Kỳ đi ngao du một vòng ở Linh Vực, trong đó thái độ của Thẩm gia đối với thái độ của Ngọc Kỳ cũng có thể biết.
Sau khi ngắm cảnh, dưới sự nhắc nhở của Khấu Minh, Doanh Thừa Phong cuối cùng mang theo mọi người trở về Thánh Vực.
Lúc hắn rời đi, vô số truyền thuyết về hắn ở Linh Vực sôi nổi lưu truyền khắp nơi.
Một người đắc đạo gà chó phi thăng, đám người Khí Tông Đạo thắng, không cần nghi ngờ chính là như thế.
Trước đó khi hắn nhìn thấy Linh Tháp, vẫn là một tiểu nhân vật không quan trọng, mà hiện giờ, chủ nhân của Linh Tháp này cũng đã trở thành một thành viên dưới trướng hắn.
Biến hóa to lớn như thế, xác thực làm cho người khác tròn mắt líu lưỡi.
Ánh mắt lướt qua ở bên dưới, bỗng nhiên, mắt của hắn bỗng nhiên mở to.
Bên trong đám người ở xa xa, hắn thấy rõ ràng vài bóng người quen thuộc.
Không cần nghĩ ngợi, giống như chính là phản ứng bản năng, Doanh Thừa Phong cũng đã nhảy ra bên ngoài.
Lúc này, Doanh Thừa Phong đã là nòng cốt trung tâm của chiến thuyền. Cho dù là Bang Đức hùng mạnh, cũng một lòng muốn thủ hộ an toàn của hắn.
Cho nên, khi Doanh Thừa Phong đột nhiện âm thầm nhảy ra bên ngoài, mấy người bên cạnh hắn đồng thời kinh hãi. Hơn nữa, thân thể của bọn họ lập tức phản ứng rất nhanh.
Bang Đức, Uông Kiệt, Kim Cương Vương, Bá Vương cùng theo sát mà lên, về phần Khấu Minh phản ứng hơi chậm một một chút.
Đó cũng không phải nói gã không đủ quan tâm, mà bởi vì thực lực của gã so với mấy vị kia kém hơn không ít, có thể đuổi chậm một bước, đã là chuyện cũng rất giỏi rồi.
Tuy nhiên, những người này nhất định là lo lắng vô ích.
Bởi vì thân hình của Doanh Thừa Phong hóa thành một đạo hồng quang, nhanh chóng bay tới trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, hai đầu gối hắn hạ xuống chạm đất, cung kính nói:
- Cha, mẹ…
Doanh Lợi Hâm cùng Tự Bội Hân ngay từ đầu còn hoảng sợ, bọn họ chẳng qua là người bình thường mà thôi, làm sao thấy qua được loại tốc độ như vậy.
Tuy nhiên, sau khi Doanh Thừa Phong kêu ra tếng, bọn họ mới biết được, người trước mắt, chính là đứa con bảo bối của bọn họ.
Liền nhanh tay đỡ Doanh Thừa Phong đứng dậy, Doanh Lợi Hân cẩm tay hắn, kích động nói:
- Tốt. Tốt. Tốt…
Ông nói liên tiếp ba từ tốt, cũng có chút nói năng lộn xộn rồi.
Khóe mắt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, thấp giọng nói:
- Cha. Nương, chúng ta lần này gặp nhau cũng sẽ không tách ra nữa,
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, nói:
- Thật sự?
Đứa con sau khi trưởng thành, dường như lấy được thành tựu rất lớn. Tuy nhiên, thành tựu càng cao, trách nhiệm lại càng nặng. Bọn họ đã hơn một năm chưa từng thấy mặt qua đứa con.
Nghe nói con trai phải đi đế thế giới khác. Cách nói này bọn họ kỳ thật không thể hiểu rõ ràng. Nhưng chỉ cần con trai còn sống, vậy bọn họ an tâm.
Chỉ có điều, sâu trong đáy lòng của bọn họ, đương nhiên hy vọng đem con trai buộc ở bên người, vĩnh viễn không chia lìa.
Cho nên, sau khi nghe được câu này, bọn họ đều là vui mừng quá đỗi.
Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh nói :
- Cha, mẹ, con sẽ đem hai người đến Thánh Vực. Về sau chúng ta ở chỗ đó an cư.
- Thánh Vực? Chính là chỗ mà con đi sao.
Doanh Lợi Hâm kinh ngạc hỏi.
- Vâng, nơi đó là một địa phương tốt, hơn nữa có rất nhiều đan dược quý báu..
Doanh Thừa Phong cười nói:
- Ở nơi đó định cư. Hai người nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi.
- Được rồi.
Doanh Lợi Hâm ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nếu thôn Tam Hạp đã mất, chúng ta cũng nên đi theo con thôi.
Chân mày Doanh Thừa Phong giương lên, khuôn mặt đầy vui mừng.
Nói như vậy, lão nhân đều là có chút lưu luyến cố hương.
Nhưng hiện giờ thôn Tam hạp đối với hai người Doanh Lợi Hâm mà nói, đã kà một trận đau lòng, bọn họ tự nhiên sẽ không lưu luyến thêm làm gì.
Hơn nữa, chỉ cần có thể đi theo con trai, bọn họ cũng là đủ hài lòng.
Đám người Bang Đức liếc mắt nhìn nhau. Đều là yên lặng tản ra.
Cha con người ta nói chuyện, bọn họ vội vã chạy tới, hơn nữa chỉ kém hù ngã lão nhân, đúng là có chút xấu hổ.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong vừa chuyển, cười nói:
- Sư tổ, thúc thúc. Các ngươi đều đến đây.
Ở phía sau cáoanh Lợi Hân không xa, Phong Huống và Doanh Lợi Đức là đang đứng đó cười ha hả.
Thân phận của bọn họ cực kỳ đặc thù, cho nên tuy tu vi không cao, nhưng lại có thể chiếm được vị trí tốt ở trong này. Nếu không như thế, Doanh Thừa Phong cũng khó có thể liếc mắt mà nhìn thấy bọn họ.
Phong Huống tiến lên vài bước, cảm thán mà nói:
- Thừa phong, người hiện tại cuối cùng cũng làm nên trò rồi, lão phu cũng vì người mà vui vẻ.
Doanh Thừa Phong hướng lão khom người thật sâu, nói từ tận đáy lòng:
- Đệ tử có thể có ngày thành tựu hôm này, cũng là ngày xưa được ngài giúp đỡ.
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Sư tổ, theo đệ tử cùng đi Thánh Vực chứ.
Trên mặt của Phong Huống đã hiện lên một tia do dự, dường như là chần chừ không quyết.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Sư tổ, nếu ngài không đi mà nói…, đệ tử luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Phong Huống than nhẹ một tiếng, nói:
- Haiz, lão phu cũng không ngại đi chỗ nào dưỡng lão, nhưng lại không bỏ xuống được Khí Đạo Tông.
- Ha hả, Phong lão đê, ít chuyện nhỏ này cũng đáng được ngươi quan tâm.
Linh Tháp Chân Nhân cười lớn đi tới, nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo bên người Lãnh Chúa, nhưng vậy ở trong Linh Vực, còn có người nào ăn tim gấu gan báo đắc tội Khí Đạo rông các ngươi.
Mắt lão nhìn Doanh Thừa Phong, tươi cười chân thành mà nói:
- Đừng quên, Lãnh Chúa đại nhân chính là đệ tử từ trong Khí Đạo Tông mà ra đó.
Phong Huống ngẩn ra, lão hướng Linh Tháp Chân Nhân khom người thật sâu, nói:
- Đa tạ Chân Nhân chỉ điểm.
Kỳ thật, nếu là dùng vũ lực giá trị mà nói, hiện giờ Linh Tháp Chân Nhân cũng không phải là cường nhân gì.
Nhưng, đối mặt với những người trong Linh Vực, thanh danh của lão vẫn chính là độc nhất vô nhị như cũ, ngay cả vị Lãnh Chúa Doanh Thừa Phong cũng ở xa xa bì không kịp.
Cho nên, sau khi lão giải thích một câu, Phong Huống lập tức thay đổi chủ ý.
Đúng như lời Linh Tháp Chân Nhân nói, chỉ cần lão có thể đi theo bên cạnh Doanh Thừa phong, như vậy cũng đủ khiến cho những người khác chú ý đến lão.
Ở trong Linh Vực này, tuyệt đối sẽ không có thế lực nào dám đến trêu chọc Khí Đạo Tông, ngay cả Linh Đạo Thánh Đường to lớn, cũng như thế.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cái, quay đầu nói:
- Thúc thúc, ngài thì sao.
Doanh Lợi Đức cười ha hả, nói:
- Nếu tất cả mọi người đi rồi, ra đây một người ở đây cũng không ý nghĩa.
Lão dừng một chút, nói:
- Ta đem theo hai người anh họ cùng vài vị sư huynh cùng đi đi, đến Thánh Vực hưởng phúc.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thúc thúc, ngài có thể hưởng phúc, nhưng đại ca bọn họ thì không được.
- Vì sao?
Doanh Lợi Đức kinh ngạc hỏi.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Bọn họ nếu tới Thánh Vực, tự nhiên phải siêng năng tu luyện, gây dựng nền tảng vì ngày sau thăng Tước Vị.
- Tước… Tước Vị?
Doanh Lợi Đức tròn mắt líu lưỡi nói, mà ngay cả thanh âm của hắn đều có phần phát run rồi.
Cường nhân Tước Vị ở Linh Vực chính là một truyền thuyết, khát vọng lớn nhất của Doanh Lợi Đức, chính là mấy người đệ tử của mình, có thể tấn thăng đến cường nhân Bạch Ngân. Nếu là có thể tấn thăng Hoàng Kim Cấp thì chính là tổ tông phù hộ rồi.
Về phần Tước Vị… Ngươi có thể để cho một người ngay cả Tử Kim Cảnh cũng không nghĩ tới, đi vọng tưởng tấn công Tước Vị sao?
Doanh Thừa Phong hơi hơi cười, nói:
- Thúc thúc, ngài yên tâm, bọn họ nhất định có thể trở thành cường nhân Tước Vị.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Kỳ thật, nếu ngài có ý nghĩ này mà nói…, cũng có thể thử một chút đó.
Doanh Lợi Đức hít sâu một hơi, run rẩy nói:
- Ta, cũng có thể?
- Vâng.
Doanh Thừa Phong như đinh đóng cột mà nói:
- Không dám nói trăm phần trăm, nhưng bảy tám phần nắm chắc vẫn phải có.
Trong đôi mắt Doanh Lợi Đức lập tức lóe ra ánh sao, lão liên tục gật đầu, nói:
- Tốt, đi, chúng ta đi.
Làm một gã võ tu, có thể thăng tiến Tước Vị tự nhiên là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời, cũng là giấc mộng xa vời không thể chạm. Môt khi giấc mộng này có khả năng thành công, lão tự nhiên nguyện ý tận lực thử một lần rồi.
Phong Huống ở một bên mím môi, trong lòng hâm mộ muốn chết.
Chẳng qua, lão cũng biết, tuổi của mình đã rất lớn rồi, kiếp này thăng tiến Tử Kim Cảnh đã là một cấn đề, Về phần Tước Vị, lão chính là từ xưa cho đến bây giờ không có loại hy vọng xa vời này.
Nhưng mà, hôm nay Doanh Thừa Phong dường như muốn phát ra thật nhiều niềm vui bất ngờ. Hắn quay đầu, nhìn Phong Huống, cười ha hả mà nói:
- Sư tổ, nếu ngài cũng nguyện ý, cũng có thể đến thử một chút.
Trái tim của Phong Huống kịch kiệt nhảy vài cái, nhưng sau đó liền khắc chế rồi, lão thản nhiên nói”
- Lão phu niên kỷ đã lớn rồi, cuộc đời này không thể nào tiến thêm được nữa.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Sư tổ, Thánh Vực và Linh Vực bất đồng, ở nới đó có nhiều loại phương pháp đặc thù giúp tăng lên thực lực.
Hắn ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tước Vị trở lên đúng là có chút khó khăn, nhưnguwneeus chỉ cầu Tước Vị mà nói…, hẳn là có thể thử một lần.
Đôi măt của Phong Huống cũng phát sáng lên, lão dùng hết toàn lực, mới có thể cam đoan thanh âm vững vàng:
- Thật sự?
- Cực kỳ chính xác.
Doanh Thừa Phong phát thệ.
- Tốt.
Phong Huống thả tiếng cười dài, nói:
- Một khi đã như vậy, lão phu liền nhờ hồng phúc của ngươi, đi thử một chút.
Đám người Bang Đức, Uông Kiệt liếc mắt nhìn nhau, bọn họ mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong lòng là âm thầm lắc đầu.
Những người này sau khi nghe được cường nhân Tước Vị cả một đám đều trở nên kích động như thế, thật sự là đã đánh mất thể diện Doanh đại sư.
Nhưng mà, bọn họ lại chưa nghĩ tới, cường nhân cấp bậc Tước Vị đối với những người con cưng của trời như bọn họ, quả thật là không coi vào đâu. Nhưng, đối với người sinh sống bà tu luyện ở Linh Vực, chính là độ cao không bình thường rồi.
Dưới sự chỉ bảo của Linh Tháp Chân Nhân, tất và mọi chuyện đều tiến hành đâu vào đấy.
Doanh Thừa Phong sau khi trở lại Linh Vực, dùng ba ngày trở lại thôn Tam Hạp và Khí Đạo Tông đi dạo một vòng.
Lúc này đầy là áo gấm về nhà cũng không cần lắm lời, hễ là nới hắn đi đến, tất cả mọi người đều dùng đại lễ viếng thăm, ngay cả Phương Tông Chủ Khí Đạo Tông cũng không ngoại lệ.
Mấy năm trước, Phuong Tông Chủ từng có ý muốn Doanh Thừa Phong tiếp nhận chủ vị Khí Đạo Tông.
Nhưng hiện giờ vận mệnh đã thay đổi, Doanh Thừa Phong tut rằng có thể quan tâm nhiều đến Khí Đạo Tông, nhưng tuyệt đối không thể đón thêm chức Tông Chủ.
Tuy đám người Phương Tông Chủ vô cùng tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ tuwfnayf về sau tông môn có ngọn núi vững chắc để dựa, bọn họ cũng an tâm hơn nhiều.
Suốt mười ngày, Doanh Thừa Phong mang theo đám người Thẩm Ngọc Kỳ đi ngao du một vòng ở Linh Vực, trong đó thái độ của Thẩm gia đối với thái độ của Ngọc Kỳ cũng có thể biết.
Sau khi ngắm cảnh, dưới sự nhắc nhở của Khấu Minh, Doanh Thừa Phong cuối cùng mang theo mọi người trở về Thánh Vực.
Lúc hắn rời đi, vô số truyền thuyết về hắn ở Linh Vực sôi nổi lưu truyền khắp nơi.
Một người đắc đạo gà chó phi thăng, đám người Khí Tông Đạo thắng, không cần nghi ngờ chính là như thế.
/981
|