Ánh mặt trời tùy ý chiếu rọi báo hiệu thời tiết hôm nay rất tốt, cả căn phòng xinh đẹp bao phủ toàn bộ ánh mặt trời, cũng phá lệ có vẻ ấm áp.
Sáng nay Hải Băng ngủ dậy hơi trễ, lại nhớ đến chuyện xui xẻo xảy ra hôm qua, nó liền bừng bừng khó chịu. Sau khi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi rồi ra mở cửa định xuống lầu, thì đã thấy ba cô hần gái đứng bên ngoài chờ nó từ bao giờ. Thấy nó đi ra liền lập tức tươi cười chào đón: Tiểu thư, chúc buổi sáng tốt lành.Bữa sáng đã chuẩn bị xong,mời tiểu thư xuống dùng bữa.
Ừ! Nó nhàn nhạt gật đằu rồi đi xuống phòng ăn nơi hương vị thức ăn đang lan tỏa bốn phía.Vị quản gia nhìn bộ dáng trầm tư của chủ nhân, trong lòng cảm thấy quái dị, không biết là nó đang nghĩ gì thế? Thế nào mới sáng tinh mơ lại có bộ mặt hằm hằm,làm cho cả đám người hầu cứ bị gọi là đau tim?
Mời tiểu thư dùng bữa sáng! Vị quản gia già kéo ghế cho nó. Một người làm khác mang phần ăn lên.Bữa sáng hôm nay có cháo bí đỏ cá hồi với bánh mì sandwich, một ít dăm bông và sữa tươi.
Hải Băng nhìn bát cháo mà chẳng muốn ăn bởi lẽ nó vốn đã không có tâm trạng ăn sáng đâu. Khuấy hai vòng trong bát cháo, Băng cuối cùng cũng không nhịn được: Thức ăn bị sao vậy. Chỉ là một món cháo đơn giản mà nấu cũng không xong, vậy mà một hai bắt tôi ăn cho bằng được là sao?
Vị quản gia nghe thanh âm lạnh như băng của nó, giật mình cung kính nói: Tôi sẽ chuẩn bị lại bữa sáng, xin tiểu thư chờ một lát.
Tôi phải chờ đến khi nào hả,dọn hết đi,đưa sữa với bánh mỳ ra đây. Nó lạnh giọng ra lệnh.
Vâng! Khẽ gật đầu,vị quản gia ra lệnh cho một người hầu đứng gần đó dọn bữa sáng đó đi thay vào đó một khẩu phần khác được đưa lên.
Phải rồi.Ông biết chuyện tôi dọn ra ở riêng chứ? Trong ngày hôm nay hãy dọn hết đồ của tôi sang bên đó. Hải Băng lạnh lùng nói, từ khi ngồi xuống, nó vẫn chưa liếc nhìn những người xung quanh dù chỉ một cái, vẫn vừa ăn vừa suy nghĩ đến chuyện khác.
Tiểu thư định dọn đi luôn trong hôm nay sao? Quản gia nhìn sắc trời âm u ở bên ngoài, lo lắng hỏi.
Chẳng phải tôi dọn đi sớm ngày nào thì tốt cho ông ngày đó sao. Vậy cho nên đừng thắc mắc. Hải Băng cũng không lập tức trả lời cô, nó tao nhã cầm lấy ly sữa trong tay, sau đó khoan thai nói.
Vâng! Quản gia khẽ gật đầu sau đó đứng tại chỗ nhìn nó trầm ngâm.
Hồi lâu sau, Hải Băng không nghe được bất kỳ thanh âm rời đi, ngẩng đầu lên lạnh như băng hỏi: Còn có chuyện gì sao?
Cũng không có gì, tuần sau là lễ kỷ niệm 10 năm thành lập của thương hiệu The Most.Phu nhân muốn tiểu thư và Hạo Quân thiếu gia cùng có mặt. Vị thư ký cung kính nói.
Suy nghĩ một chút, Hải Băng nhanh chóng thu lại ánh mắt,nó lãnh đạm: Hôm đó tôi bận.
Đây là chỉ thị của chủ tịch. Vị quản gia một mặt nghiêm túc nói.
Đừng bao giờ lấy mẹ tôi ra làm cái cớ... Hải Băng lạnh như băng nói, sau đó nâng ly sữa lên miệng và uống từ từ, không nhìn lại dù chỉ một cái, cũng không để ý chuyện ông ta giúp nó sắp xếp chuyện nhà ở, bởi vì cái này không quan trọng: ...Đó không phải lại chỉ thị mà là sự thoái thác trách nhiệm đấy. Lui ra đi...
Vị quản gia thấy mặt nó lạnh như băng, vả lại khuôn mặt rõ ràng không vui, cung kính lui ra phía sau: Vâng...
Ngay khi vị quản gia vừa lui ra sau và mới đứng lại vào hàng,như nhớ lên được điều gì đó, giọng Hải Băng lại vang lên: Khoan đã...
Vị quản gia vội vàng tiến lên cung kính hỏi: Tiểu thư cần thêm gì không ạ?
Canh xương hầm và nước rau má mà tôi dặn nhà bếp đã chuẩn bị xong chưa? Đưa ra xe cho tôi. Hải Băng vẫn tiếp tục thưởng thức đĩa salad nga mới được đưa lên, không ngẩng đầu lên mà phân phó nói.
Vâng! Vị quản gia gật đầu rồi, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài làm những gì nó phân phó.
8h30 sáng,Hạo Quân ngồi trên mép giường, hai tay đan vào nhau, đầu cúi gằm xuống.Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu hắn, rõ ràng là bởi Phong chưa muốn liên kết chúng lại thành bản hoàn chỉnh... Tường Vy bị đi đày ra nước ngoài và sẽ có muôn vàn khó khăn ập đến. Dù Hạo Quân không thể bảo vệ Tường Vy an toàn, bằng chứng là Quân đã gián tiếp khiến Vy phải ra nước ngoài... và Hạo Quân rõ hơn ai hết, nếu Quân còn tiếp tục Tường Vy sẽ còn khổ dài dài. Kể cả Hạo Quân có muốn thì sao hắn có thể cắn răng mà giao người con gái mình yêu cho quá khứ chứ ? Không thể! Không hiểu sao những lúc này hắn thấy mình thật vô dụng quá. Hoặc là chống đối đến cùng hoặc buông xuôi cho quá khứ. 2 lựa chọn đó , thế nào sẽ được gọi là tình yêu ...Điều quan trọng cuối cùng với Quân chỉ là... chỉ cần Tường Vy được tự do mà thôi!
Yêu một người không phải sẽ ở bên người ấy mà là mong cho người ấy hạnh phúc và an toàn, dù ở, bên cạnh ai .
Hạo Quân vào phòng làm việc của bố mình, vẫn như mọi lần, Trần Hạo Niên quay lại nhìn con trai mình với vẻ hết sức bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông đang muốn bốc hỏa thế nào: Đến giờ này vẫn chưa chịu bôi vết thương sao, con đang định làm nũng với ta đấy à?
Hạo Quân đứng nhìn bố mình không động đậy, cho dù trong lòng hắn đang hận không thể ngay lập tức bắt lấy ông ta, nhưng lúc này hắn phải đảm bảo cho sự an toàn của Thẩm Tường Vy: Con quyết định,từ giờ sẽ không bao giờ nghĩ đến ba từ Thẩm_Tường_Vy nữa.Bố đã thắng và con đã thua vậy nên,... xin bố đừng làm phiền cô ấy nữa...
Rầm!!
Đền giờ thì Trần Hạo Niên không đủ bình tĩnh để ngồi yên nữa, ông đập mạnh bàn và đứng dậy: Đồ vô dụng,chỉ vì một đứa con gái không xứng đáng mà trở nên như thế chứ?
Bởi vậy cho nên con đang rất đau khổ rồi,thưa bố... Quân nhìn bố mình, ánh mắt hắn bây giờ tràn ngập sự nuối tiếc xen căm phẫn: ...Con nhớ cô ấy đến phát điên lên được,nhưng lại không thể làm gì.Cuộc sống này còn gì tồi tệ hơn nữa...
Con,... Trần Hạo Niên cau mày.
Vậy nên xin bố,hãy trả lại sự tự do cho cô ấy...đổi lại,... Quân quay mặt đi, nuốt khan trước khi nói điều khó khăn đó: ...từ nay con sẽ làm theo tất cả những gì bố muốn.Cuộc sống này của con từ nay sẽ do bố quản lý,con sẽ làm theo tất cả những gì bố muốn mà không cần hỏi vì sao?
Bây giờ con đang trao đổi với ta sao? Dù vẫn tỏ thái độ cộc cằn, nhưng Hạo Quân biết những lời khiêu khích của mình ảnh hưởng đến Trần Hạo Niên như thế nào.
Hai tay Hạo Quân thả xuôi bên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đàn ông ghê tởm trước mắt: Phải,là trao đổi,con sẽ cưới Hoàng Hải Băng theo mong muốn của bố vậy cho nên xin bố,hãy để cho Tường Vy được tự do,thưa bố!
Trở về phòng cùng tâm trạng đầy lo lắng sau khi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Trần Hạo Niên và Hạo Quân,Kim Quân không biết nên phải làm thế nào khi Hạo Quân đang có biểu hiện cửa sự hư hỏng và sa đoạ hoá.Sẽ tồi tệ như thế nào nếu Quân bán mạng cho số phận chứ: Giờ tôi phải làm sao đây.Nếu cứ để Hạo Quân trong tình trạng này thằng bé sẽ trở nên hư hỏng mất.
Xin tiểu thư đừng quá lo lắng,rồi cậu chủ sẽ sớm vượt qua thôi.
Vị quản gia biết Kim Quân đang tự trách mình, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo, cố gắng bình tĩnh khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống,nói: Không đâu,tôi thực sự có linh cảm rất xấu về chuyện lần này.
Ròng rã cả buổi sáng Hải Băng vẫn chưa xuất hiện trong phòng học, cùng lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy toàn thân Hạo Quân tỏa ra luồng khí hắc ám, hé ra khuôn mặt không thể đen hơn, trên trán viết rõ ràng chữ Đừng động đến tôi.
“ reng...reng...reng” cái âm thanh mà cả học viện mong chờ đã xuất hiện mà mọi người phấn chấn hơn bao giờ hết, cả lớp nháo nhào như ong vỡ tổ, bà cô bất lực nhìn rồi lẳng lặng xách cặp ra khỏi lớp.
Thật vất vả ngồi đến hết tiết một, Hạo Quân đứng lên đầu tiên, mặt không thay đổi đi ra ngoài. Mọi người thấy hắn rời phòng học mà không hẹn cùng thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp sách vở, đều đi nhà ăn.
Bảo Ngọc nhịn thật lâu trong bầu không khí âm trầm xung quanh Trần Hạo Quân, rốt cuộc cũng được giải phóng liền lôi Thế Anh ra ngoài.
Nghe nói Thẩm Tường Vy đã nghỉ học hẳn rồi... Một nữ sinh lên tiếng.
Mặc kệ đi,quan tâm gì loại người đó. Một nữ sinh khác bực bội nói
Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Một người khác khó hiểu nhăn trán.
Ai biết được. Nữ sinh thứ hau nhún vai tỏ vẻ ko biết và cũng ko cần biết.
Băng vô thức lang thang khắp các hành lang ở trường, cố tìm lại cảm giác quen thuộc ngày nào. Băng chợt dừng bước. 1 đôi chân đang tiến lại phía nhỏ, cách chỉ vài mét. Người đối diện cũng đã dừng lại. Băng từ từ ngước lên và… Là Hạo Quân!
Hôm quá trước khi đi Tường Vy đã nói gì với cô vậy.Cô ấy có nói là sẽ đi đâu không? Hạo Quân nóng lòng nói, hôm nay hắn đến trường chính là vì muốn dò hỏi tin tức của Thẩm Tường Vy từ chỗ Hải Băng, có tìm được mới có thể cảm thấy an tâm.
Băng không quan tâm đến sự có mặt của Hạo Quân, định bước tiếp nhưng lại dừng lại nhàn nhạt nói, nhìn thái độ bây giờ của hắn với nó liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: Tôi đã nói rồi mà,đừng hỏi tôi nếu muốn tìm Thẩm Tường Vy. Mọi chuyện đến mức này chẳng phải là do cậu đã bỏ qua lời cảnh cáo của tôi sao?
Băng đi một mình trên hành lang vắng lặng, bước chân thật chậm rãi..
Bỗng, 1 bàn tay bạo lực kéo mạnh nó quay lại… Hạo Quân đang nhìn Băng, thở hổn hển vì mới chạy, vẻ như không gặp được nó lúc này, Quân sẽ phát điên luôn.
Anh làm gì vậy?
Hoàng Hải Băng... Sắc mặt Hạo Quân trong chốc lát trở nên nghiêm túc: ...Tường Vy,là một cô gái rất đáng thương. Tôi thừa nhận là do sự cố chấp của tôi mà mọi chuyện thành ra như vậy.Nhưng nếu như không có sự can dự của cô,mọi chuyện cũng không đến mức này... Giọng hắn gay gắt như đang kết tội. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt khó chịu và cảnh giác
Bây giờ anh đang đổ lỗi cho tôi sao? Hải Băng nghi hoặc nhìn Hạo Quân. Hắn vẫn luôn nói với nó bằng thái độ như vậy,thật quá đáng.Băng từ từ đưa một tay gạt tay Hạo Quân ra khỏi mình,lạnh giọng: Đừng đổ lỗi cho người khác... Người đàn ông này có phải quá ngốc không? Nếu không phải hắn quá đần thì đúng là anh đã quá coi thường Hoàng Hải Băng này rồi, nếu không tại sao không chịu hiểu? Lần này nó thật sự không chịu nổi nữa: Anh vẫn không biết vì sao Thẩm Tường Vy ra đi ư, yêu một người là làm mọi điều để người mình yêu được hạnh phúc chứ không phải là để được ở bên người mình yêu.Anh hãy tỉnh táo lại đi,đừng lấy cảm xúc đó ra làm cái cớ nữa,thật tội nghiệp.
Trần Hạo Quân đã lâm vào trạng thái đờ đẫn, thấy hắn nghe được cậu nói, càng trừng lớn mắt, thở dài một cái nên nó có thể tự nhận ra, thì giờ nói cho hắn biết để hắn tự hiểu được chính tình cảm của mình.
Trần Hạo Quân im lặng nghe, không biết nên đáp lại thế nào. Nhìn gương mặt tức giận của Hoàng Hải Băng không giống đang nói xạo tý nào.
*)Bệnh viện Việt Pháp Hà Nội
Thang máy lần lượt di chuyển qua từng tầng lầu. Hải Băng từ thang máy đi ra, nhưng hoàn toàn không chú tâm đến những gì đang xảy ra. Bởi vì....
Trong tay vẫn xách theo canh xương hầm lúc mang đến,khi nhìn vào từ ngoài cửa, lông mày khẽ nhíu lại.
Sao trong phòng bệnh lại không có ai? Xảy ra chuyện gì? Hải Băng vội mở cửa ra rồi bước vào trong. Nhìn quanh một vòng, nhưng căn phòng trống trơn không bóng người.
Bên ngoài hành lang có một y tá đi qua, nó nhanh chóng bước tới, khuôn mặt lo lắng kéo ra một tia cười: Xin hỏi bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi? .
À,anh Cao Phong đã xuất viện một tiếng trước rồi ạ. Cô y tá vừa nói vừa lật lật một đống giấy tờ trên tay mà không để ý vẻ mặt của nó hiện giờ.
Xuất viện ư? Tại sao? Anh ta mới chỉ nhập viện từ tối qua thôi mà? Hải Băng nghi ngờ hỏi, đột nhiên có chút kinh ngạc, hai hàng lông mày của nó nhíu lại thật chặt.
Là anh ta yêu cầu xuất viện, chúng tôi không ngăn được. Vị y tá giải thích.
Vậy cô có biết làm thế nào để liên lạc với anh ta không? Hải Băng vội vàng hỏi tới.
Đây ạ! Sau khi xem lại đống hồ sơ đang cầm trên tay,cô y tá rút ra một tấm danh thiếp và đưa cho nó.Hải Băng nhận lấy tấm danh thiếp,sau khi đọc thông tin trên đó thì không khỏi giật mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: Anh ta đang ở Ks.Zeus sao?
HẾT CHƯƠNG 27
Sáng nay Hải Băng ngủ dậy hơi trễ, lại nhớ đến chuyện xui xẻo xảy ra hôm qua, nó liền bừng bừng khó chịu. Sau khi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi rồi ra mở cửa định xuống lầu, thì đã thấy ba cô hần gái đứng bên ngoài chờ nó từ bao giờ. Thấy nó đi ra liền lập tức tươi cười chào đón: Tiểu thư, chúc buổi sáng tốt lành.Bữa sáng đã chuẩn bị xong,mời tiểu thư xuống dùng bữa.
Ừ! Nó nhàn nhạt gật đằu rồi đi xuống phòng ăn nơi hương vị thức ăn đang lan tỏa bốn phía.Vị quản gia nhìn bộ dáng trầm tư của chủ nhân, trong lòng cảm thấy quái dị, không biết là nó đang nghĩ gì thế? Thế nào mới sáng tinh mơ lại có bộ mặt hằm hằm,làm cho cả đám người hầu cứ bị gọi là đau tim?
Mời tiểu thư dùng bữa sáng! Vị quản gia già kéo ghế cho nó. Một người làm khác mang phần ăn lên.Bữa sáng hôm nay có cháo bí đỏ cá hồi với bánh mì sandwich, một ít dăm bông và sữa tươi.
Hải Băng nhìn bát cháo mà chẳng muốn ăn bởi lẽ nó vốn đã không có tâm trạng ăn sáng đâu. Khuấy hai vòng trong bát cháo, Băng cuối cùng cũng không nhịn được: Thức ăn bị sao vậy. Chỉ là một món cháo đơn giản mà nấu cũng không xong, vậy mà một hai bắt tôi ăn cho bằng được là sao?
Vị quản gia nghe thanh âm lạnh như băng của nó, giật mình cung kính nói: Tôi sẽ chuẩn bị lại bữa sáng, xin tiểu thư chờ một lát.
Tôi phải chờ đến khi nào hả,dọn hết đi,đưa sữa với bánh mỳ ra đây. Nó lạnh giọng ra lệnh.
Vâng! Khẽ gật đầu,vị quản gia ra lệnh cho một người hầu đứng gần đó dọn bữa sáng đó đi thay vào đó một khẩu phần khác được đưa lên.
Phải rồi.Ông biết chuyện tôi dọn ra ở riêng chứ? Trong ngày hôm nay hãy dọn hết đồ của tôi sang bên đó. Hải Băng lạnh lùng nói, từ khi ngồi xuống, nó vẫn chưa liếc nhìn những người xung quanh dù chỉ một cái, vẫn vừa ăn vừa suy nghĩ đến chuyện khác.
Tiểu thư định dọn đi luôn trong hôm nay sao? Quản gia nhìn sắc trời âm u ở bên ngoài, lo lắng hỏi.
Chẳng phải tôi dọn đi sớm ngày nào thì tốt cho ông ngày đó sao. Vậy cho nên đừng thắc mắc. Hải Băng cũng không lập tức trả lời cô, nó tao nhã cầm lấy ly sữa trong tay, sau đó khoan thai nói.
Vâng! Quản gia khẽ gật đầu sau đó đứng tại chỗ nhìn nó trầm ngâm.
Hồi lâu sau, Hải Băng không nghe được bất kỳ thanh âm rời đi, ngẩng đầu lên lạnh như băng hỏi: Còn có chuyện gì sao?
Cũng không có gì, tuần sau là lễ kỷ niệm 10 năm thành lập của thương hiệu The Most.Phu nhân muốn tiểu thư và Hạo Quân thiếu gia cùng có mặt. Vị thư ký cung kính nói.
Suy nghĩ một chút, Hải Băng nhanh chóng thu lại ánh mắt,nó lãnh đạm: Hôm đó tôi bận.
Đây là chỉ thị của chủ tịch. Vị quản gia một mặt nghiêm túc nói.
Đừng bao giờ lấy mẹ tôi ra làm cái cớ... Hải Băng lạnh như băng nói, sau đó nâng ly sữa lên miệng và uống từ từ, không nhìn lại dù chỉ một cái, cũng không để ý chuyện ông ta giúp nó sắp xếp chuyện nhà ở, bởi vì cái này không quan trọng: ...Đó không phải lại chỉ thị mà là sự thoái thác trách nhiệm đấy. Lui ra đi...
Vị quản gia thấy mặt nó lạnh như băng, vả lại khuôn mặt rõ ràng không vui, cung kính lui ra phía sau: Vâng...
Ngay khi vị quản gia vừa lui ra sau và mới đứng lại vào hàng,như nhớ lên được điều gì đó, giọng Hải Băng lại vang lên: Khoan đã...
Vị quản gia vội vàng tiến lên cung kính hỏi: Tiểu thư cần thêm gì không ạ?
Canh xương hầm và nước rau má mà tôi dặn nhà bếp đã chuẩn bị xong chưa? Đưa ra xe cho tôi. Hải Băng vẫn tiếp tục thưởng thức đĩa salad nga mới được đưa lên, không ngẩng đầu lên mà phân phó nói.
Vâng! Vị quản gia gật đầu rồi, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài làm những gì nó phân phó.
8h30 sáng,Hạo Quân ngồi trên mép giường, hai tay đan vào nhau, đầu cúi gằm xuống.Một mớ suy nghĩ hỗn loạn lởn vởn quanh đầu hắn, rõ ràng là bởi Phong chưa muốn liên kết chúng lại thành bản hoàn chỉnh... Tường Vy bị đi đày ra nước ngoài và sẽ có muôn vàn khó khăn ập đến. Dù Hạo Quân không thể bảo vệ Tường Vy an toàn, bằng chứng là Quân đã gián tiếp khiến Vy phải ra nước ngoài... và Hạo Quân rõ hơn ai hết, nếu Quân còn tiếp tục Tường Vy sẽ còn khổ dài dài. Kể cả Hạo Quân có muốn thì sao hắn có thể cắn răng mà giao người con gái mình yêu cho quá khứ chứ ? Không thể! Không hiểu sao những lúc này hắn thấy mình thật vô dụng quá. Hoặc là chống đối đến cùng hoặc buông xuôi cho quá khứ. 2 lựa chọn đó , thế nào sẽ được gọi là tình yêu ...Điều quan trọng cuối cùng với Quân chỉ là... chỉ cần Tường Vy được tự do mà thôi!
Yêu một người không phải sẽ ở bên người ấy mà là mong cho người ấy hạnh phúc và an toàn, dù ở, bên cạnh ai .
Hạo Quân vào phòng làm việc của bố mình, vẫn như mọi lần, Trần Hạo Niên quay lại nhìn con trai mình với vẻ hết sức bình thản, nhưng không ai biết trong lòng ông đang muốn bốc hỏa thế nào: Đến giờ này vẫn chưa chịu bôi vết thương sao, con đang định làm nũng với ta đấy à?
Hạo Quân đứng nhìn bố mình không động đậy, cho dù trong lòng hắn đang hận không thể ngay lập tức bắt lấy ông ta, nhưng lúc này hắn phải đảm bảo cho sự an toàn của Thẩm Tường Vy: Con quyết định,từ giờ sẽ không bao giờ nghĩ đến ba từ Thẩm_Tường_Vy nữa.Bố đã thắng và con đã thua vậy nên,... xin bố đừng làm phiền cô ấy nữa...
Rầm!!
Đền giờ thì Trần Hạo Niên không đủ bình tĩnh để ngồi yên nữa, ông đập mạnh bàn và đứng dậy: Đồ vô dụng,chỉ vì một đứa con gái không xứng đáng mà trở nên như thế chứ?
Bởi vậy cho nên con đang rất đau khổ rồi,thưa bố... Quân nhìn bố mình, ánh mắt hắn bây giờ tràn ngập sự nuối tiếc xen căm phẫn: ...Con nhớ cô ấy đến phát điên lên được,nhưng lại không thể làm gì.Cuộc sống này còn gì tồi tệ hơn nữa...
Con,... Trần Hạo Niên cau mày.
Vậy nên xin bố,hãy trả lại sự tự do cho cô ấy...đổi lại,... Quân quay mặt đi, nuốt khan trước khi nói điều khó khăn đó: ...từ nay con sẽ làm theo tất cả những gì bố muốn.Cuộc sống này của con từ nay sẽ do bố quản lý,con sẽ làm theo tất cả những gì bố muốn mà không cần hỏi vì sao?
Bây giờ con đang trao đổi với ta sao? Dù vẫn tỏ thái độ cộc cằn, nhưng Hạo Quân biết những lời khiêu khích của mình ảnh hưởng đến Trần Hạo Niên như thế nào.
Hai tay Hạo Quân thả xuôi bên người, ánh mắt lạnh như băng nhìn người đàn ông ghê tởm trước mắt: Phải,là trao đổi,con sẽ cưới Hoàng Hải Băng theo mong muốn của bố vậy cho nên xin bố,hãy để cho Tường Vy được tự do,thưa bố!
Trở về phòng cùng tâm trạng đầy lo lắng sau khi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Trần Hạo Niên và Hạo Quân,Kim Quân không biết nên phải làm thế nào khi Hạo Quân đang có biểu hiện cửa sự hư hỏng và sa đoạ hoá.Sẽ tồi tệ như thế nào nếu Quân bán mạng cho số phận chứ: Giờ tôi phải làm sao đây.Nếu cứ để Hạo Quân trong tình trạng này thằng bé sẽ trở nên hư hỏng mất.
Xin tiểu thư đừng quá lo lắng,rồi cậu chủ sẽ sớm vượt qua thôi.
Vị quản gia biết Kim Quân đang tự trách mình, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo, cố gắng bình tĩnh khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống,nói: Không đâu,tôi thực sự có linh cảm rất xấu về chuyện lần này.
Ròng rã cả buổi sáng Hải Băng vẫn chưa xuất hiện trong phòng học, cùng lúc đó, tất cả mọi người cảm thấy toàn thân Hạo Quân tỏa ra luồng khí hắc ám, hé ra khuôn mặt không thể đen hơn, trên trán viết rõ ràng chữ Đừng động đến tôi.
“ reng...reng...reng” cái âm thanh mà cả học viện mong chờ đã xuất hiện mà mọi người phấn chấn hơn bao giờ hết, cả lớp nháo nhào như ong vỡ tổ, bà cô bất lực nhìn rồi lẳng lặng xách cặp ra khỏi lớp.
Thật vất vả ngồi đến hết tiết một, Hạo Quân đứng lên đầu tiên, mặt không thay đổi đi ra ngoài. Mọi người thấy hắn rời phòng học mà không hẹn cùng thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp sách vở, đều đi nhà ăn.
Bảo Ngọc nhịn thật lâu trong bầu không khí âm trầm xung quanh Trần Hạo Quân, rốt cuộc cũng được giải phóng liền lôi Thế Anh ra ngoài.
Nghe nói Thẩm Tường Vy đã nghỉ học hẳn rồi... Một nữ sinh lên tiếng.
Mặc kệ đi,quan tâm gì loại người đó. Một nữ sinh khác bực bội nói
Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Một người khác khó hiểu nhăn trán.
Ai biết được. Nữ sinh thứ hau nhún vai tỏ vẻ ko biết và cũng ko cần biết.
Băng vô thức lang thang khắp các hành lang ở trường, cố tìm lại cảm giác quen thuộc ngày nào. Băng chợt dừng bước. 1 đôi chân đang tiến lại phía nhỏ, cách chỉ vài mét. Người đối diện cũng đã dừng lại. Băng từ từ ngước lên và… Là Hạo Quân!
Hôm quá trước khi đi Tường Vy đã nói gì với cô vậy.Cô ấy có nói là sẽ đi đâu không? Hạo Quân nóng lòng nói, hôm nay hắn đến trường chính là vì muốn dò hỏi tin tức của Thẩm Tường Vy từ chỗ Hải Băng, có tìm được mới có thể cảm thấy an tâm.
Băng không quan tâm đến sự có mặt của Hạo Quân, định bước tiếp nhưng lại dừng lại nhàn nhạt nói, nhìn thái độ bây giờ của hắn với nó liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: Tôi đã nói rồi mà,đừng hỏi tôi nếu muốn tìm Thẩm Tường Vy. Mọi chuyện đến mức này chẳng phải là do cậu đã bỏ qua lời cảnh cáo của tôi sao?
Băng đi một mình trên hành lang vắng lặng, bước chân thật chậm rãi..
Bỗng, 1 bàn tay bạo lực kéo mạnh nó quay lại… Hạo Quân đang nhìn Băng, thở hổn hển vì mới chạy, vẻ như không gặp được nó lúc này, Quân sẽ phát điên luôn.
Anh làm gì vậy?
Hoàng Hải Băng... Sắc mặt Hạo Quân trong chốc lát trở nên nghiêm túc: ...Tường Vy,là một cô gái rất đáng thương. Tôi thừa nhận là do sự cố chấp của tôi mà mọi chuyện thành ra như vậy.Nhưng nếu như không có sự can dự của cô,mọi chuyện cũng không đến mức này... Giọng hắn gay gắt như đang kết tội. Hắn nhìn Băng bằng ánh mắt khó chịu và cảnh giác
Bây giờ anh đang đổ lỗi cho tôi sao? Hải Băng nghi hoặc nhìn Hạo Quân. Hắn vẫn luôn nói với nó bằng thái độ như vậy,thật quá đáng.Băng từ từ đưa một tay gạt tay Hạo Quân ra khỏi mình,lạnh giọng: Đừng đổ lỗi cho người khác... Người đàn ông này có phải quá ngốc không? Nếu không phải hắn quá đần thì đúng là anh đã quá coi thường Hoàng Hải Băng này rồi, nếu không tại sao không chịu hiểu? Lần này nó thật sự không chịu nổi nữa: Anh vẫn không biết vì sao Thẩm Tường Vy ra đi ư, yêu một người là làm mọi điều để người mình yêu được hạnh phúc chứ không phải là để được ở bên người mình yêu.Anh hãy tỉnh táo lại đi,đừng lấy cảm xúc đó ra làm cái cớ nữa,thật tội nghiệp.
Trần Hạo Quân đã lâm vào trạng thái đờ đẫn, thấy hắn nghe được cậu nói, càng trừng lớn mắt, thở dài một cái nên nó có thể tự nhận ra, thì giờ nói cho hắn biết để hắn tự hiểu được chính tình cảm của mình.
Trần Hạo Quân im lặng nghe, không biết nên đáp lại thế nào. Nhìn gương mặt tức giận của Hoàng Hải Băng không giống đang nói xạo tý nào.
*)Bệnh viện Việt Pháp Hà Nội
Thang máy lần lượt di chuyển qua từng tầng lầu. Hải Băng từ thang máy đi ra, nhưng hoàn toàn không chú tâm đến những gì đang xảy ra. Bởi vì....
Trong tay vẫn xách theo canh xương hầm lúc mang đến,khi nhìn vào từ ngoài cửa, lông mày khẽ nhíu lại.
Sao trong phòng bệnh lại không có ai? Xảy ra chuyện gì? Hải Băng vội mở cửa ra rồi bước vào trong. Nhìn quanh một vòng, nhưng căn phòng trống trơn không bóng người.
Bên ngoài hành lang có một y tá đi qua, nó nhanh chóng bước tới, khuôn mặt lo lắng kéo ra một tia cười: Xin hỏi bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi? .
À,anh Cao Phong đã xuất viện một tiếng trước rồi ạ. Cô y tá vừa nói vừa lật lật một đống giấy tờ trên tay mà không để ý vẻ mặt của nó hiện giờ.
Xuất viện ư? Tại sao? Anh ta mới chỉ nhập viện từ tối qua thôi mà? Hải Băng nghi ngờ hỏi, đột nhiên có chút kinh ngạc, hai hàng lông mày của nó nhíu lại thật chặt.
Là anh ta yêu cầu xuất viện, chúng tôi không ngăn được. Vị y tá giải thích.
Vậy cô có biết làm thế nào để liên lạc với anh ta không? Hải Băng vội vàng hỏi tới.
Đây ạ! Sau khi xem lại đống hồ sơ đang cầm trên tay,cô y tá rút ra một tấm danh thiếp và đưa cho nó.Hải Băng nhận lấy tấm danh thiếp,sau khi đọc thông tin trên đó thì không khỏi giật mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: Anh ta đang ở Ks.Zeus sao?
HẾT CHƯƠNG 27
/32
|