Ngày 15 tháng 8, trận chung kết Quidditch World Cup sắp bắt đầu. Giữa trưa Harry và Voldemort đi vào lều trại của bọn họ, trời đổ mưa, nhưng không quá to. Sau khi vào lều, Harry phát hiện nó xa xỉ không kém gì một căn hộ. Tại sao không phải là hai phòng đơn? Nhưng Voldemort đang bận nói chuyện xã giao nên không trả lời cậu: Thứ trưởng bộ pháp thuật, cục trưởng, phó cục trưởng, Tử thần thực tử trên toàn thế giới, cuối cùng là bộ trưởng bộ pháp thuật Fudge. Nhìn hai kẻ đạo đức giả nói chuyện với nhau, Harry đảo cặp mặt trắng dã, quay về ngủ trưa.
Bởi vì đói bụng, Harry tỉnh dậy, phát giác chính mình được Voldemort ôm trong lòng ngực. Cái ôm ấm áp thoải mái của nam nhân, tản ra hương thơm mát lạnh của thủy tùng. Harry bị hút vào ánh mắt yêu chiều của nam nhân, quên muốn nói gì, may mắn bụng của cậu kháng nghị, ” Ách, ta đói.”
Nam nhân cúi đầu cười, ngón tay búng một cái, gia tinh liền đưa cơm trưa đang bốc khói đến. ” Thấy em ngủ rất ngon, nên không muốn đánh thức.” Cảm giác ôm Harry tốt đẹp như vậy, thân thể nhỏ nhắn nằm trong vòng tay của mình.
Đợi Harry ăn cơm xong, hắn liền đề nghị: ” Ngủ nhiều một chút? Tối hôm qua em quá phấn khích nên không chịu ngủ, hơn nữa trận đấu sẽ diễn ra vào tối nay.”
Harry nghĩ cũng đúng, lại nằm xuống một lần nữa, bất giác chui vào trong lòng Voledemort, tìm một vị trí thoái mái nhất, ngủ say.
Buổi chiều, Harry đến lều của Lucius, Snape ngủ ở đây, Lily và Alice ở cùng một chỗ, bên cạnh là lều trại của gia đình James Potter – thật sự là âm hồn không tiêu tan.
Trận đấu buổi tối rất hấp dẫn, Ludovic Bagman chơi tốt, trận đấu kéo dài đến ngày hôm sau. Mọi người đều về lều trại nghỉ ngơi, nhưng Voldemort lại ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Harry bĩu môi, lại họp mặt Tử Thần Thực Tử.
Đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như mọi âm thanh đều biến mất. Harry nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được, không phải bởi vì buổi chiều ngủ nhiều, cũng không là bởi mức hưng phấn vì trận đấu quá, mà là kinh nghiệm nhiều năm chiến tranh khiến cậu bồn chồn, có vẻ như có cái gì đó sắp xảy ra. Cuối cùng cậu xuống giường, nhanh chóng chỉnh sửa bề ngoài – gần một năm này cậu bị ảnh hưởng từ Voldemort, cũng bắt đầu chú trọng bên ngoài – cầm lấy đũa phép, nghĩ nghĩ, cậu mang theo mặt kính Snape tặng cậu vào lần sinh nhật. Cậu biết, mỗi ngày Snape đều mang theo một mặt kính khác bên mình.
Một mảnh tối đen, thậm chí Harry không nhìn thấy trăng và sao.
” Thế nào……?” Harry cảnh giác ngẩng đầu lên, một con mắt to như bóng chày, cách đỉnh đầu cậu khoảng 18 thước Anh, một cánh tay dài khoảng 1 thước vung theo gió đánh về phía cậu.
Cùng với một luồng ánh sáng đỏ, Harry nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích. Bàn tay kia dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phía cậu.
Thần chú hôn mê không có tác dụng, Harry nheo mắt lại, thân thể người khổng lồ quả nhiên quá mạnh. Nhưng kinh nghiệm đấu với người khổng lồ của Harry rất phong phú, đũa phép nhẹ nhàng vung lên, bốn cây đại thụ bay giữa không trung, không ngừng đánh lên đầu người khổng lồ, cho đến khi hắn bất tỉnh. Phanh một tiếng rồi ngã xuống, cả mặt đất đều rung động dữ dội.
Một tiếng ngã xuống này khởi đầu cho tất cả, trong nháy mắt, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng cười điên dại xé rách trời đêm, ánh sáng màu đỏ, màu lam, màu vàng không ngừng lóe ra.
Kẻ thù tấn công!
Phát hiện kẻ thù tấn công, Harry càng trở nên bình tĩnh. Nhiều năm chiến đấu đã tạo thành thói quen tốt cho cậu, tình huống càng hỗn loạn cậu càng bình tĩnh, kẻ thù càng nôn nóng thì cậu càng phải bảo trì bình tĩnh. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đi theo cậu, chỉ cần cậu quyết định sai lầm, kết quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu lúc đó, trận chiến này có người khổng lồ tham gia.
Trong lúc cậu thi triển pháp thuật, có một loại sức mạnh kỳ lạ vây quanh cậu, ý đồ làm giảm sức mạnh pháp thuật của cậu, nhưng không thành công. Harry có thể khẳng định đó là một loại thần chú dùng để làm giảm sức mạnh pháp thuật. Hình như kẻ đứng phía sau khơi mào mọi chuyện muốn tiêu diệt những phù thủy ở đây, loại thần chú này rất mạnh, nếu phù thủy không có sức mạnh hơn nó thì không thể chống lại, pháp thuật sẽ bị nó cắn nuốt, tạm thời biến thành một người vô dụng.
Bởi vì đói bụng, Harry tỉnh dậy, phát giác chính mình được Voldemort ôm trong lòng ngực. Cái ôm ấm áp thoải mái của nam nhân, tản ra hương thơm mát lạnh của thủy tùng. Harry bị hút vào ánh mắt yêu chiều của nam nhân, quên muốn nói gì, may mắn bụng của cậu kháng nghị, ” Ách, ta đói.”
Nam nhân cúi đầu cười, ngón tay búng một cái, gia tinh liền đưa cơm trưa đang bốc khói đến. ” Thấy em ngủ rất ngon, nên không muốn đánh thức.” Cảm giác ôm Harry tốt đẹp như vậy, thân thể nhỏ nhắn nằm trong vòng tay của mình.
Đợi Harry ăn cơm xong, hắn liền đề nghị: ” Ngủ nhiều một chút? Tối hôm qua em quá phấn khích nên không chịu ngủ, hơn nữa trận đấu sẽ diễn ra vào tối nay.”
Harry nghĩ cũng đúng, lại nằm xuống một lần nữa, bất giác chui vào trong lòng Voledemort, tìm một vị trí thoái mái nhất, ngủ say.
Buổi chiều, Harry đến lều của Lucius, Snape ngủ ở đây, Lily và Alice ở cùng một chỗ, bên cạnh là lều trại của gia đình James Potter – thật sự là âm hồn không tiêu tan.
Trận đấu buổi tối rất hấp dẫn, Ludovic Bagman chơi tốt, trận đấu kéo dài đến ngày hôm sau. Mọi người đều về lều trại nghỉ ngơi, nhưng Voldemort lại ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Harry bĩu môi, lại họp mặt Tử Thần Thực Tử.
Đêm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như mọi âm thanh đều biến mất. Harry nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không ngủ được, không phải bởi vì buổi chiều ngủ nhiều, cũng không là bởi mức hưng phấn vì trận đấu quá, mà là kinh nghiệm nhiều năm chiến tranh khiến cậu bồn chồn, có vẻ như có cái gì đó sắp xảy ra. Cuối cùng cậu xuống giường, nhanh chóng chỉnh sửa bề ngoài – gần một năm này cậu bị ảnh hưởng từ Voldemort, cũng bắt đầu chú trọng bên ngoài – cầm lấy đũa phép, nghĩ nghĩ, cậu mang theo mặt kính Snape tặng cậu vào lần sinh nhật. Cậu biết, mỗi ngày Snape đều mang theo một mặt kính khác bên mình.
Một mảnh tối đen, thậm chí Harry không nhìn thấy trăng và sao.
” Thế nào……?” Harry cảnh giác ngẩng đầu lên, một con mắt to như bóng chày, cách đỉnh đầu cậu khoảng 18 thước Anh, một cánh tay dài khoảng 1 thước vung theo gió đánh về phía cậu.
Cùng với một luồng ánh sáng đỏ, Harry nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích. Bàn tay kia dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phía cậu.
Thần chú hôn mê không có tác dụng, Harry nheo mắt lại, thân thể người khổng lồ quả nhiên quá mạnh. Nhưng kinh nghiệm đấu với người khổng lồ của Harry rất phong phú, đũa phép nhẹ nhàng vung lên, bốn cây đại thụ bay giữa không trung, không ngừng đánh lên đầu người khổng lồ, cho đến khi hắn bất tỉnh. Phanh một tiếng rồi ngã xuống, cả mặt đất đều rung động dữ dội.
Một tiếng ngã xuống này khởi đầu cho tất cả, trong nháy mắt, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng cười điên dại xé rách trời đêm, ánh sáng màu đỏ, màu lam, màu vàng không ngừng lóe ra.
Kẻ thù tấn công!
Phát hiện kẻ thù tấn công, Harry càng trở nên bình tĩnh. Nhiều năm chiến đấu đã tạo thành thói quen tốt cho cậu, tình huống càng hỗn loạn cậu càng bình tĩnh, kẻ thù càng nôn nóng thì cậu càng phải bảo trì bình tĩnh. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đi theo cậu, chỉ cần cậu quyết định sai lầm, kết quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Căn cứ vào kinh nghiệm chiến đấu lúc đó, trận chiến này có người khổng lồ tham gia.
Trong lúc cậu thi triển pháp thuật, có một loại sức mạnh kỳ lạ vây quanh cậu, ý đồ làm giảm sức mạnh pháp thuật của cậu, nhưng không thành công. Harry có thể khẳng định đó là một loại thần chú dùng để làm giảm sức mạnh pháp thuật. Hình như kẻ đứng phía sau khơi mào mọi chuyện muốn tiêu diệt những phù thủy ở đây, loại thần chú này rất mạnh, nếu phù thủy không có sức mạnh hơn nó thì không thể chống lại, pháp thuật sẽ bị nó cắn nuốt, tạm thời biến thành một người vô dụng.
/270
|