Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Q.1 - Chương 37: Những gì anh yêu cầu

/224


Nhớ tới chuyện thân mật hôm nay, nàng càng không có cách nào đối mặt với anh, thân thể từng rất gần gũi, thế nhưng tâm tình lại càng ngày càng xa cách.

Cho tới khi tiếng gõ cửa dừng lại, không còn nhớ tới đoạn sau, nàng vẫn ngồi trên giường, đôi mắt cúi thấp, hiện lên một vẻ mất mát sau đậm.

Nàng kiên trì lâu như vậy, mà anh, chỉ được có một vài giây, nếu như, nếu như, anh có thể.

Vì như vậy, nàng có thể có thêm chút dũng cảm.

Nàng hít sâu một hơi, trên ngực quần áo đều bị nàng nắm đến nhăn nhúm, nàng có chút lo lắng, đứng lên, nàng đi tới cửa. Ngón tay run rẩy mở cửa ra, biết rõ người kia đã bỏ đi, thế nhưng nàng vẫn như cũ, cực kỳ căng thẳng. Nàng không biết chính mình muốn cái gì, càng không biết nàng muốn nhìn thấy cái gì, hoặc muốn chứng minh điều gì.

Bên ngoài quả nhiên không có ai, nàng vẫn còn suy nghĩ cái gì, chờ mong cái gì, nụ cười cứng ngắc trên môi, có lẽ, trong lòng nàng vẫn thật sự rất mong chờ.

Dựa người vào cửa, trong mắt nàng có một tầng sương mờ.

"Cuối cùng cô cũng đã sẵn sàng đi ra." Vào lúc này, ngay bên cạnh truyền đến một âm thanh rất rõ ràng cộng thêm vài phần lạnh lẽo. Tiếng nói trầm thấp mê người vang lên tựa như lửa băng.

Người đàn ông cao lớn từ trong chỗ tối đi ra, dưới ngọn đèn càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt âm thâm lộ ra vài phần lợi hại, chằm chằm nhìn nàng, chiếc mũi cao thẳng, đầu hơi nghiêng nghiêng tựa như một bóng ma. Đôi môi mím chặt lọ vẻ không hài lòng, người đàn ông có ngũ quan tuấn mỹ, chỉ là trên vẻ mặt không thể hiện bất cứ biểu tình nào, tình cảm nào. Khuôn mặt anh vẫn như cũ lạnh lùng, cũng vẫn là vẻ không chút ôn hòa, thế nhưng trong mắt của nàng, tất cả đều rất anh tuấn, đều là hình bóng nàng không thể bỏ được.

"Em xin lỗi ..." An An cúi đầu, trong mắt có chút bất ngờ cùng vội vàng, bộ dạng giống như trẻ con khi làm chuyện sai trái. Nàng không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, có vẻ như trước đây thật lâu nàng đã muốn nói như thế, nhưng không có cơ hội.

"Xin lỗi?" Mục Nham khẽ nhếch môi, đột nhiên nghe nàng xin lỗi, cũng không có cảm giác đặc biệt.

"Cô muốn gì?" Anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, dường như sâu thẳm trong đôi mắt ấy có linh hồn của chính anh. Diệp An An không khỏi lùi về phía sau một bước, đối với thái độ khinh thị trong lời nói của anh, tự nhiên có chút lo sợ, đương nhiên cũng rất nhiều thương tâm.

Mục Nham dựa vào bức tường bên cạnh, so với Diệp An An đang vô cùng khẩn trương, thì anh tỏ vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều, cũng làm như hưởng thụ vẻ kinh hoàng thất thố của nàng ở trước mặt anh. Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, hai ngón tay cong cong rất tự nhiên bẻ vụn điếu thuốc, động tác rất ưu nhã.

"Diệp An An, cô muốn gì?" Anh đột nhiên mở lời, quay đầu nhìn chằm chằm về phía Diệp An An, ánh mắt quan tâm như vậy, anh đã thấy rất nhiều.

Diệp An An không giải thích được ánh mắt nhìn nàng, không hiểu lời nói của anh, càng không hiểu anh có ý gì.

"Không hiểu à?" Cảm nhận được rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng, dù sao, Diệp An An cũng là một người phụ nữ quá ư đơn giản, còn anh được gọi là hồ ly mặt lạnh trên thương trường, chỉ cần liếc mắt anh cũng có thể nhận ra.

Đôi môi hé mở, người đàn ông vô tình mở miệng nói, "Tôi từ trước tới nay đối với phụ nữ đều không keo kiệt, cô muốn cái gì, tôi sẽ cho cô cái đó." Nàng ở bên anh một đêm, mặc dù, không phải người trong tâm trí của anh.

/224

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status