Phương Cửu Thọ chép chép môi nói :
- Vừa rồi là nói tình hình của Độc đường, tiếp đến là nói về Đường chủ của Kỳ đường là Tiểu Yết Tử Tào Cửu, Phó đường chủ là Nhất Bích Đồ Phu, ba tên Tuần kiểm là Bạch Nhãn Lang Phan Thiếu Xuân, Yêu Đồng Hương Thái, Quan Tài Đinh Hạ Sâm. Kỳ đường hoàn toàn do nội bộ chủ sự, cho nên bọn đầu mục tuy ít nhưng thủ hạ lại đông đúc. Đường chủ của Cơ đường là Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ, tên này gian giảo khôn lường, âm độc cực kỳ. Nhìn bên ngoài thì thấy Tào Cửu của Kỳ đường gian ác hơn hắn, nhưng bên trong Công Trị Kỳ tàn độc hơn nhiều. Phó đường chủ là Ác Hổ Trần Kiêu. Công phu của Trần Kiêu không tệ nhưng chỉ là kẻ lỗ mãng thất phu. Dưới trướng cũng có ba tên Tuần kiểm, một là Tuyền Phong Quải Ngụy Hào, một là Song Đầu Giao Lý Khinh, còn một vì là Mao Dung Tiền, người ta gọi Mao Tam Lang chính là hắn.
Độc Phách trầm giọng nói :
- Thực lực của Quỷ Vương kỳ thật không nhỏ.
Phương Cửu Thọ cười theo nói :
- Ta đã sớm nói với Độc huynh rồi. Sở dĩ Quỷ Vương kỳ có thể thành danh chốn giang hồ, lưỡng đạo dương uy, chẳng phải vô duyên vô cớ. Bọn họ đương nhiên có cơ sở có tiền tài. Điều khác chưa nhắc đến là danh tiếng, vinh quang của bang hội do các đầu lĩnh mà có. Mỗi một tên không đơn giản, người người đều có bản lãnh. Nếu thật muốn đánh với họ, e rằng không tránh khỏi đại phí tâm sức.
Nam Cung Vũ trầm giọng nói :
- Thiên hạ vốn không có việc gì không bỏ công mà được thu hoạch. Phương Cửu Thọ, bọn ta đã sớm chuẩn bị bước này rồi.
Độc Phách vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói :
- Còn Quả đường, huynh chưa nói đến. Trong Quả đường chẳng rõ có anh hùng hảo hán nào?
Phương Cửu Thọ vội nói :
- Xin đáp lời Độc huynh, Đường chủ Quả đường tên gọi Câu Duy, hiệu xưng Lãnh Diện Kim Cang, là một nhân vật hành sự chưa từng sơ suất thủ hạ của hắn đối với hắn trước nay vừa cung kính vừa kinh sợ, ngay một câu lớn tiếng cũng không dám nói. Phó đường chủ là Tà Môn Thiên Đảm Điêu Xương. Cá tánh người này thật tương phản với Câu đường chủ. Họ Điêu xử thế linh hoạt, được lòng mọi người, bản lãnh gió chiều nào xoay chiều ấy có thể không để lộ vết tích. Cũng chỉ có hắn mới có thể đủ sức khiến Câu đường chủ hài lòng.
Dưới Quả đường có bốn Tuần kiểm là Song Luân Vương Lam Vỹ, Nhất Can Tử La Thụy, Lộ Trượng Hiên Viên Châu, Độc Quải Lôi Kiệt.
Gật gật đầu, Độc Phách nói :
- Bọn này thì sao?
Phương Cửu Thọ cười khan nói :
- Trời ơi! Độc huynh, vậy còn chưa đủ sao? Đều là bọn hung thần ác quỷ! Ai chán sống cứ việc gặp họ!
Độc Phách tằng hắng nói :
- Nói thực, trong Quỷ Vương kỳ, quả thật hảo thủ như mây, tài năng xuất chúng không phải là loại dễ đối phó. Dựa theo tình hình hiện nay của bọn ta mà nói, phương thức ứng phó tốt nhất là tránh trực diện đối chiến, lấy phục kích làm chủ, nêu không, một mai rơi vào trùng vây, cơ hội thắng lợi thật viển vông.
Phương Cửu Thọ lại tiếp :
- Độc huynh, xin dung cho ta nói thật, giả như nhị vị không có ý tìm người trợ thủ, chỉ dựa vào lực lượng của nhị vị mà hành sự, bất kể là trực diện giao phong hay phục kích ám toán đều là việc cực kỳ mạo hiểm. Huynh có diệu sách của huynh, họ cũng có mưu kế của họ. Ai tính toán lại không để lộ sơ hở? Trên đường đi Đô Giang trấn, Độc huynh gặp phải ngăn cản của Báo phòng, không phải là một thí dụ để chứng minh sao?
Độc Phách nói :
- Đa tạ chân tình của huynh, nhưng ta chẳng phải có ý khoe tài, vấn đề ở chỗ thực tế quá khó khăn Đời này, bằng hữu hi sinh mạng sống vì mình không nhiều. Huống hồ có bằng hữu như vậy hoàn cảnh của người ta không khỏi phải suy nghĩ.
Phương Cửu Thọ vỗ đầu nói :
- Huynh vì bằng hữu mà lo, tốt, đương nhiên là tốt rồi nhưng riêng huynh thì gặp phiền phức.
Độc Phách vẫn an nhiên nói :
- Cũng không có phiền hà gì, chỉ tận lực tranh giành sinh tử mà thôi.
Nam Cung Vũ suy tư nói :
- Muốn kiếm người cũng không khó tìm, nhưng xem thực tế có cần như vậy không? Độc Phách, bằng hữu bán mạng không nhiều nhưng chỗ dựa của đệ thì lại rất chắc chắn.
Phương Cửu Thọ vội hỏi :
- Nam Cung huynh, chỗ dựa của Độc huynh là ai vậy?
Độc Phách đưa mắt cảnh giới nhìn Nam Cung Vũ, cố ý nhạt nhẽo cướp lời nói :
- Nam Cung huynh chỉ phụ họa cho vui. Ta có thói quen một mình lang bạt,làm sao lại có chỗ dựa chứ?
Nam Cung Vũ mỉm cười nói :
- Đệ trước nay quen gánh vác trọng trách, một mình chống chọi phong ba, bị đánh gãy răng cũng chỉ âm thầm nuốt máu, nhưng tình hình này khác xa bình nhật. Độc Phách, đến lúc mấu chốt, bất luận cách nghĩ của đệ thế nào, ta sẽ có kế hoạch riêng, ta sẽ có tính toán riêng.
Phương Cửu Thọ đồng cảm nói :
- Nam Cung huynh hãy còn thông suốt một chút. Tánh của Độc huynh thì không thể cải đổi được.
Độc Phách cười gượng đổi giọng nói :
- Phương huynh, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này. Ta hỏi huynh, Báo phòng hiện giờ chỉ còn lại sáu miêu thủ, trừ Thương đầu nhi và Thôi Tú bị thương ra, bốn tên còn lại thuộc hạng gì?
Phương Cửu Thọ nói như trả bài :
- Khôi Nhạn Lý Thường Phong, Hoạt Thi Cừu Tái Sinh, Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn, Bệnh Thái Tuế Động Quan, bốn tên đều là hảo thủ. Sở trường của Lý Thường Phong là khinh công, công phu của hắn không dưới Nguyễn Vô Ảnh. Cừu Tái Sinh, người giống như danh hiệu, vừa xem thì giống như một xác chết vừa đào dưới mộ lên. Sở trường của hắn là Khiêu Thi Bộ cực kỳ quái dị, có thể nói là hoàn toàn không theo bộ pháp nào. Kỷ ảo nhào lộn của Vệ Ngọc Chấn không có ai bì nên mới gọi là Thập Bát Phiên, cho dù nhào lộn một trăm tám mươi lần mặt vẫn không đổi sắc. Động tác của người này cực nhanh, mỗi khi giữa không trung nhào lộn đả thương người một cách vô hình. Lại nói đến Bệnh Thái Tuế Đồng Quan, sắc mặt hắn lầm lầm lì lì, cực kỳ hung hãn, cuồng bạo đến mức gần như bệnh hoạn. Nhị vị ngàn lần không vì cảm thấy diện mạo gần như sắp chết của hắn mà xem thường, nếu không sẽ mắc bẫy đó.
Nam Cung Vũ cảm thán nói :
- Quỷ Vương kỳ quả nhiên danh hiệu không sai, không hổ được xưng là Quỷ Vương kỳ, dưới kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng có. Theo tình hình mà Phương Cửu Thọ đã nói, kế hoạch phải cân nhắc cho kỹ.
Độc Phách sắc diện ngưng trọng, dưới bóng đèn, vài sợi tóc rũ xuống như lộ ra tâm tư.
- Đường cuối cùng cũng phải đi, hiện thực cuối cùng cũng phải đối diện, dù cho hiện thực đó có thống khổ thế nào. Nam Cung, giờ huynh đã minh bạch nỗi khổ tâm mà lúc ban sơ đệ không mời huynh tham dự việc này.
Nam Cung Vũ ưỡn ngực, lớn giọng nói :
- Huynh không hối hận vì chuyến đi này, một chút cũng không hối hận. Độc Phách, vì huynh muốn trọn một chữ “Nghĩa”, dù cho vì thế mà mất đi tính mạng ta lời được một chữ “Nghĩa” này cũng đã mãn nguyện.
Sắc mặt Phương Cửu Thọ có chút cảm động lên tiếng :
- Nhị vị quả là can trường, đảm lược như nhau. Nghĩa ngút trời cao. Đem tại hạ mà so sánh với nhị vị thực quá nhỏ mọn.
Ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Cửu Thọ, Độc Phách chậm rãi nói :
- Huynh bất tất tự trách phiền mình như vậy, ta nói rồi, mỗi người đều có hoàn cảnh không giống nhau. Suy nghĩ thì nhiều cách, nếu chỉ vì thế diện hảo mà miễn cưỡng thì cũng mất đi tính trung thực.
Ngừng một lát, chàng lại hỏi :
- Về sau Phương huynh định làm gì?
Phương Cửu Thọ cười chua chát :
- Trước khi bắt đầu hành động lần này, ta đã có tính qua, nếu thắng ta cùng họ trở về tiếp tục cuộc đời bán thân kiếm cơm. Nếu không xong ta chỉ còn cách cao chạy xa bay. Tình hình trước mắt đương nhiên là không xong rồi. Quỷ Vương kỳ không chỉ là tử địch của nhị vị mà còn là một tấm tử lệnh phù của ta. Tội danh lâm trận rút đầu, bội phản, đào vong chắc chắn đã định rồi, trừ cao chạy xa bay còn cách nào khác?
Nam Cung Vũ hỏi :
- Lộ phí của huynh đủ không?
Phương Cửu Thọ toét miệng nói :
- Đã có tính toán trước đương nhiên có dự bị. Ta đã sớm gom góp tư trang, thiết tưởng bớt ăn bớt xài, cuộc sống hai ba năm chắc không có vấn đề gì, qua thời gian này sẽ tìm cách khác.
Nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ hỏi :
- Thế nào?
Độc Phách nói :
- Chiếu theo ý của huynh.
Trầm ngâm một lát, Nam Cung Vũ lấy từ trong người ra một cái túi dài màu vàng. Lão mở miệng túi từ bên trong lấy ra hai tấm ngân phiếu trải ra trước mặt Phương Cửu Thọ nói :
- Đây là một chút tâm ý của ta và Độc Phách. Hai tờ ngân phiếu tổng cộng bốn ngàn hai trăm lượng.
Phương Cửu Thọ há hốc miệng, ngực phập phồng thở, nước mắt đã trào ra, vô cùng kích động, hắn đột ngột đứng bật dậy xá dài Nam Cung Vũ và Độc Phách, thanh âm nấc nghẹn :
- Đa tạ hậu ân của nhị vị. Tiền đồ trước mắt không biết còn nghịch cảnh nào nữa phải trải qua. Đại ân đại đức của nhị vị, cả đời này ta chẳng thể nào quên.
Nam Cung Vũ vòng tay cười nói :
- Không cần khách sáo. Độc Phách và ta đều là con người, bọn ta hiểu cuộc sống là như thế nao.
Đúng vậy! Phương Cửu Thọ cũng biết cuộc sống là phải như thế nào, đặc biệt là ở hoàn cảnh xa lạ, đối mặt với tương lai mù mịt. Cuộc sống không chỉ là sự gánh vác mà còn là sự cọ xát. Ngày tháng trôi đi như mũi tên bay, một ngày rồi lại một ngày như lớp lớp nếp nhăn trên mặt.
* * * * *
Ở Bát Hòe thôn, Độc Phách và Nam Cung Vũ đã trú ngụ qua nửa tháng. Trong nửa tháng này, cuộc sống trôi qua thực quá an nhàn. Từ việc ăn ngủ hoặc đi du ngoạn trong ngoài thôn xem ra như chẳng có việc gì thực tế. Độc Phách mượn thời gian này để dưỡng thương, chỉ cần thương thế chàng hoàn toàn bình phục, lập tức chuẩn bị động thủ lần nữa với Quỷ Vương kỳ chỉ cách đây năm mươi dặm.
Hiện tại, thương thế chàng đã lành hết tám phần, chàng định chỉ nghỉ ngơi thêm hai, ba ngày nữa thì có thể xung trận tiếp tục báo thù báo oán.
Vừa dùng cơm trưa xong, Độc Phách định vào phòng ngủ trưa, còn Nam Cung Vũ trái lại, vì sức lực sung mãn nên lão muốn ra ngoài đi dạo, vì thế chàng cũng đi theo bởi không muốn để Nam Cung Vũ đi một mình.
Không khí bên ngoài thật hiếm thấy. Tuy có hơi lạnh nhưng ánh mặt trời le lói chiếu vào người cũng dễ chịu, đặc biệt đối với những người nhàn tản. Bầu trời màu ngọc bích trong như đánh bóng. Mấy cụm mây trắng bồng bềnh bay, nhìn thấy lòng càng sảng khoái.
Nam Cung Vũ vươn người mấy cái rồi vỗ vào vai Độc Phách cười nói :
- Sắp vào đông rồi đó, Độc Phách. Trong thời gian này không dễ gì gặp được ngày đẹp như hôm nay. Gió nhẹ, nắng ấm, mây nhạt, trời xanh. Ra ngoài dạo chơi vô cùng thú vị không hay hơn cứ chui rúc trong nhà mà chịu sầu chịu não sao? Đi! Chúng ta cứ hứng thú dạo chơi.
Độc Phách cười nói :
- Hôm nay tâm tình huynh sảng khoái nhỉ? Lời nói như ca hát vậy!
Nam Cung Vũ cước bộ nhanh hơn, ngân thương trong tay đã biến thành ngân trượng, lẩm bẩm như nói với mình :
- Lạc thú do mình đi tìm. Sống ở giang hồ vốn là khổ mạng, lại không tìm một chút tiêu dao, như tảng đá lúc nào cũng đè trên ngực, ngày tháng như vậy có sống được chăng?
Lững thững theo sau, Độc Phách nói :
- Đi đâu mà du ngoạn? Đệ thấy chi bằng đi vòng thôn này. Tổng cộng nam bắc một con đường duy nhất, mấy tiểu điếm, đi mấy vòng trở về đủ ngủ ngon rồi.
Nam Cung Vũ mắt nhìn tứ phía gật đầu :
- Nói cũng đúng, nhưng tiểu thôn thỏ chạy chưa kịp cong đuôi này khiến người ta mất hết hứng thú nhàn tản. Theo huynh chi bằng theo con đường phía bắc mà đi về phía trước, đi đến đâu thì mặc nó, chừng mệt sẽ trở về, thế nào?
Độc Phách thẳng vai nói :
- Tùy huynh!
Hai người nhàn hạ men theo con đường mà đi về phía Bắc. Thoáng chốc đã ra khỏi thôn mà đến miền thôn dã. Kỳ thực tiểu thôn vốn lạnh lẽo hoang sơ, trong thôn ngoài thôn đều u tịch như nhau.
Hít mạnh một hơi, Nam Cung Vũ nhìn núi non trùng điệp phía xa, rồi nhìn cây cỏ điền dã ở gần hứng chí nói :
- Nên thường thường đi ra ngoài mới phải. Con người tiếp xúc thường với thiên nhiên, thần khí sung mãn, phong nhuận. Độc Phách, như vậy đệ không thấy trong lòng đặc biệt sảng khoái sao?
Độc Phách cười đáp :
- Trừ những ngày dưỡng thương ở tiểu khách điếm ra, cơ hội để tiếp xúc với hoang dã, sơn nguyên đã là quá nhiều rồi. Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước, cỏ hoang rừng dậm cũng không có gì thay đổi.
Nam Cung Vũ thì thầm nói :
- Nhưng quả thực là hảo phong cảnh!
Độc Phách bất đắc dĩ mới nói :
- Đó là do tình cảm quyết định, đệ không có sự khoáng đạt đó của huynh. Chỉ cần nghĩ đến Phi Tinh, nghĩ đến trách nhiệm lẽ ra phải làm tròn với nàng lại chưa làm tròn, phong hoa tuyết nguyệt đều trở thành mây khói.
Nam Cung Vũ phản đối :
- Ngày nay đệ cũng chính là vì Phi Tinh mà tận sức đó thôi. Chỉ là an nhàn khoảnh khắc, sao gọi là tội được. Độc Phách, đừng quá khắt khe, áp bức mình như vậy. Thư giãn một chút đối với đệ có lợi không hại.
Độc Phách nặng nề nói :
- Đệ không thể. Đệ chỉ có tâm tình trầm trọng. Nam Cung, u uất này huynh đừng nhắc đến nữa.
Trầm mặc một hồi, Nam Cung Vũ hỏi :
- Vết thương của đệ sắp bình phục phải không?
Độc Phách chuyển động hai vai, khom người vặn lưng nói :
- Không trở ngại.
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh biết đệ trong lòng gấp rút. Sự tình không đến lúc kết thúc đệ vĩnh viễn đứng ngồi không yên. Độc Phách, huynh thấy thế này, ngày sau bắt đầu mở đường lên Bao Cô lãnh đánh một trận với Quỷ Vương kỳ.
Độc Phách chậm rãi nói :
- Làm như vậy có phải hơi nóng nảy không?
“Xì” một tiếng, Nam Cung Vũ mắng :
- Bỏ mẹ nó giọng nói như vậy đi. Họ Độc kia, mi có tính toán gì đó mà tưởng người khác không biết sao?
Ánh mắt Độc Phách lóe lên nụ cười, thanh âm ấm áp nói :
- Lão hữu cuối cùng cũng là lão hữu.
Nam Cung Vũ không hiểu ý chàng, đá bay một viên đá. Đột nhiên lão cảm khái ngẩng đầu hỏi :
- Độc Phách, Phương Cửu Thọ đã đi mấy ngày rồi?
- Mười ba ngày rồi. Buổi trưa ngày thứ hai khi bọn ta đến Bát Hòe thôn này, hắn đã rời khỏi đây thoáng chốc đã mười ba ngày. Thời gian nhanh quá!
Nam Cung Vũ nhìn trời cao, lẩm bẩm :
- Tên tiểu tử này, ngày nay không biết lưu lạc đến nơi nào. Hiện giờ nghĩ lại tên họ Phương cũng không đến nỗi tồi. Thân rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy đã giúp bọn ta không ít chuyện.
Độc Phách nói :
- Mười ba ngày là một thời gian dài. Trong mười ba ngày đủ để một người đi đến một nơi rất xa. Nếu Phương Cửu Thọ vẫn theo kế hoạch dự liệu của hắn mà làm nay tất đã ở ngoài ngàn dặm, bọn ta tìm không được hắn, cũng không có người khác tìm được hắn.
Gật đầu, Nam Cung Vũ nói :
- Không sai. Cũng không có người khác tìm được hắn...
Độc Phách thấp giọng :
- Chỉ nguyện họ Phương đa phúc đa thọ, kiết đường bình an.
Nam Cung Vũ “hừ, hừ” nói :
- Đệ nên tặng hắn vài câu chúc phúc. Nói đúng ra tiền đồ của hắn đều bị hủy về tay của đệ.
Độc Phách nhường mày nói :
- Hắn ở trong Quỷ Vương kỳ làm gì có tiền đồ? Hơn nữa nhiệm vụ đặc biệt ở Báo phòng có thể nói là từng bước hung hiểm, thời gian dài lẽ nào không xảy ra sơ sót? Sớm ly khai là phúc chớ không phải họa. Nam Cung, nói chính xác là đệ đã cứu hắn.
Nam Cung Vũ trợn mắt nói :
- Cứu hắn? Làm cho Phương Cửu Thọ chịu đói lạnh mà là cứu hắn?
Độc Phách phủi bụi trên tay áo cười nói :
- Chịu đói chịu lạnh không hơn đổ máu phơi thây sao? Hơn nữa, trên người hắn còn có một số tiền vốn, nếu biết vận dụng, ngày tháng không đến nỗi tồi. Nam Cung, người muốn sống lâu phải biết nhìn xa.
Nam Cung Vũ nói :
- Mẹ nó, nói tới nói lui đệ đều có lý.
Ngẩng đầu nhìn bên lộ có một đám trúc xanh. Sau đám trúc ẩn hiện một tảng đá to, Độc Phách co ro chân nói :
- Hơi mệt rồi. Đến đó nghỉ chân một lát.
Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói :
- Mẹ nó, chỉ đi mấy bước đường đã kêu mệt. Ta nói sức khỏe của mi còn chưa bình phục đó.
Độc Phách nói :
- Không phải! Con người càng hoạt động, sức lực mới càng bền. Bao nhiêu ngày nay, đệ quen lười nhác, gân cốt khó tránh khỏi hơi cảm thấy cứng nhắc, không bền bỉ, tráng kiện như bình nhật. Kỳ thực, chỉ cần rèn luyện một chút, mau chóng sẽ như xưa.
Nam Cung Vũ xoa xoa mặt nói :
- Chỉ mong được như vậy.
Đám trúc lớn này diện tích che mát không nhỏ. Bóng lá lắt tay, màu xanh phủ lên đất, phạm vi rộng hơn một trượng đều nằm dưới bóng trúc. Hiện giờ đã vào cuối thu sơ đông nên không cảm thấy sảng khoái của sự mát lạnh, nếu đổi thanh giữa hạ nóng bức thì bóng mát này không khác gì cõi thiên đường ở chốn trần gian.
Tảng đá đó nằm ngang dưới gốc trúc. Mặt đá bằng phẳng thẳng lì, hiển nhiên thường có người đến đây ngồi nghỉ. Có lẽ vì hôm nay trời hơi se lạnh nên nơi đây vắng vẻ hơn người.
Nam Cung Vũ ngồi xuống, lười nhác duỗi chân mấy cái, nói :
- Nơi này mát mẻ quá nhưng chỉ không hợp với tiết lạnh như vậy. Lúc này, ngồi ở đây giống như uống gió vào người.
Ngồi ở một đầu tảng đá, Độc Phách cười nói :
- Tạm thời nghỉ chân mà thôi. Huynh bớt ở đây mà ca cẩm.
Nhìn nhánh trúc lắt lay trên đỉnh đầu, Nam Cung Vũ xoa tay trên đầu gối chép miệng nói :
- Huynh nói, Độc Phách à, giờ này ở đây, nếu có thêm một bình rượu, quang cảnh càng tuyệt hảo hơn.
Độc Phách nói :
- Huynh biết hiện giờ uống rượu không phải là còn quá sớm sao?
Nam Cung Vũ định cãi lại, chợt từ xa xa vang lên tiếng bánh xe lọc cọc pha lẫn tiếng ngựa thở phì phò. Thanh âm từ đầu kia con đường dần dần đi lại đầu này, trầm trầm chậm chậm.
Độc Phách xoay lưng lại. Từ trong khe hở của bụi trúc phóng tầm mắt quan sát bên ngoài rồi thì thầm nói :
- Có chiếc xe ngựa chạy đến đây, xem bộ dạng giống như đã chạy qua một đoạn đường dài.
Chớp mắt, Nam Cung Vũ thấp giọng nói :
- Nghe chuyển động của bánh xe, nghe tiếng thở gắng sức của con vật, Độc Phách, huynh dám cá với đệ là trên xe này nhất định chở không ít đồ vật, chỉ cần nhìn thể tích của đồ vật huynh đủ đoán ra bên trong có vật gì.
Độc Phách cười nói :
- Nam Cung, khẩu khí của huynh hoàn toàn là giọng điệu của kẻ đào tường khoét vách.
Nam Cung Vũ nói :
- Tuy chưa hẳn là đào tường khoét vách nhưng hành hiệp như bọn ta thì bất cứ cửa nào của giang hồ cũng phải bước qua, bất tất tinh thông nhưng chí ít cũng phải hiểu nếu không chịu thiệt thòi là lẽ đương nhiên.
Độc Phách thẳng lưng ngồi lên nói :
- Tốt nhất là xem cho rõ. Làm không xong thì khiến bọn ta trở thành hai tên trộm vặt.
Giống như trả lời câu nói của Độc Phách, tiếng lọc cọc đột ngột vang lên mấy bóng ngựa, từ phía bên kia đường chạy đến chân ngang phía trước con đường chiếc xe ngựa đang đến.
Kẻ đến đó có ba người ba ngựa. Bụi bay mù mịt. Ba con kiện mã chạy như gió cuốn. Ba người này dường như đã mai phục sẵn ở một nơi phía trước từ lâu rồi. Chúng chọn địa phương này làm chỗ xung kích, mục tiêu chính là chiếc xe ngựa kia.
Đương nhiên chiếc xe đang chạy tới lập tức phải dừng lại rồi vội vã nhường sang một bên đường.
Ba người ba ngựa rầm rộ chạy qua nhưng trong chớp mắt, bọn chúng quay đầu trở lại, một trước một sau và chính giữa kè sát chiếc xe đó. Ngồi trước xe là tên xa phu, còn người kia là một chàng trai trẻ tuổi. Hai người vừa thấy thế trận như vậy thì biết tình hình không ổn. Xa phu biến sắc, vội vã buông cương, hai tay ôm đầu ngồi co rút lại. Phàm bọn xa phu trên đường gặp cường tặc đánh cướp, thường đều phản ứng như vậy, biểu thị mình chỉ là kẻ làm công vô can với tài chủ. Nói chung, tỏ ra tư thế như vậy tuy không kiếm được tiền công nhưng có thể giữ được mạng, xa phu có thể đặt mình ra ngoài sự việc. Chàng trai trẻ thì không thể như vậy vì hắn không phải là xa phu. Thân phận hắn không để hắn khoanh tay ngồi yên.
Mắt thấy tên xa phu ngồi co rút, hắn đành phải miễn cưỡng cố nở nụ cười, vòng tay chào hỏi ba người trên ngựa :
- Tam vị anh hùng hảo hán, tiểu nhân là Mã Hóa Long, là quản sự của Chính Thịnh Bì hiệu ở Cam huyện cung kính thỉnh an tam vị.
Sau lưng bụi trúc, Độc Phách và Nam Cung Vũ nhìn rõ mặt mũi ba tên kỵ sĩ kia, không nén được suýt chút nữa cười lớn lên. Bọn đó chẳng ai xa lạ chính là Huyết Trảo Kim Đao Đồ Trường Thanh, thủ hạ của Đồ Trường Thanh là Hứa Vinh, đầu như quả dưa. Còn tên kia tai giảo, chân mày chữ bát, vẻ mặt vênh váo thì chưa từng gặp qua.
Tiểu quản sự Mã Hóa Long vừa mở miệng, Đồ Trường Thanh đang ghìm ngựa trước đầu xe cười lạnh lẽo, rồi ngửa mặt nhìn trời nói bằng giọng mũi nặng nề :
- Mã Hóa Long, bọn ta có chỗ khó xử, phải nhờ đến quý bảo hiệu giúp đỡ. Việc này e rằng mi không làm chủ được. Theo ta hay là thỉnh Tiền chưởng quầy trong xe ra tương kiến.
Mã Hóa Long do dự một lát rồi cười nói :
- Anh hùng, tiểu nhân tuy không phải là người võ lâm nhưng quy luật giang hồ cũng biết một, hai. Không biết anh hùng có việc gì phải cần đến chưởng quầy của tiểu nhân, có thể cho tiểu nhân biết trước, nói không chừng tiểu nhân cũng có thể làm chủ được.
Đồ Trường Thanh sầm mặt, giận giữ hét lên :
- Đồ hỗn tạp. Mi chỉ là một tên quản sự nho nhỏ mà tự xem mình như là lão chủ sao? Mua bán của bọn lão gia, mi gánh vác được không? Còn không mau gọi lão côn trùng Tiền Đồng ra đây hay là bọn bây đều muốn chết?
Mã Hóa Long bất giác ớn lạnh đành phải liên tiếp vâng dạ, lập cập từ trên bò xuống, đi vòng ra sau xe nhìn vào bên trong còn đang buông rèm lên tiếng :
- Đại chưởng quầy... Chúng ta gặp rắc rối rồi. Người ta không mời chưởng quầy xuất hiện không được. Chưởng quầy có thể ra ngoài nói mấy câu được không? Tình hình trước mắt, tiểu nhân sợ ngăn không được...
Rèm xe vén ra, một người mập mạp, đầu to, tai lớn, sắc mặt hồng hào thò người ra. Người này mặc áo bào xanh có thêu chữ thọ, đầu chít khăn gấm, một chân bước ngang thanh chắn sau xe, có lẽ vì lão trong lòng khẩn trương trầm trọng, cả người rơi nhào ra ngoài, nhờ Mã Hóa Long kịp thời đỡ lấy, nếu không đã té chổng vó lên trời.
Trên yên, Đồ Trường Thanh chú mục nhìn con người mập mạp đang chân thấp chân cao đi đến gần. Hắn chợt hét to một tiếng, thanh âm như sấm :
- Mi phải chăng là Tiền Đồng của Chính Thịnh Bì hiệu?
Từng thớt thịt mập mạp của người này hốt nhiên co giật, mi mắt nhảy múa, trên trán từng giọt mồ hôi như hạt đậu tuôn ra, sắc diện lập tức từ hồng biến xanh, bộ dạng như sắp ngất đến nơi.
Mã Hóa Long đứng bên cạnh nhìn thấy không xong, vội vã bước lên hai bước đỡ lưng phò vai của Tiền Đồng, lão mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng không té.
- Vừa rồi là nói tình hình của Độc đường, tiếp đến là nói về Đường chủ của Kỳ đường là Tiểu Yết Tử Tào Cửu, Phó đường chủ là Nhất Bích Đồ Phu, ba tên Tuần kiểm là Bạch Nhãn Lang Phan Thiếu Xuân, Yêu Đồng Hương Thái, Quan Tài Đinh Hạ Sâm. Kỳ đường hoàn toàn do nội bộ chủ sự, cho nên bọn đầu mục tuy ít nhưng thủ hạ lại đông đúc. Đường chủ của Cơ đường là Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ, tên này gian giảo khôn lường, âm độc cực kỳ. Nhìn bên ngoài thì thấy Tào Cửu của Kỳ đường gian ác hơn hắn, nhưng bên trong Công Trị Kỳ tàn độc hơn nhiều. Phó đường chủ là Ác Hổ Trần Kiêu. Công phu của Trần Kiêu không tệ nhưng chỉ là kẻ lỗ mãng thất phu. Dưới trướng cũng có ba tên Tuần kiểm, một là Tuyền Phong Quải Ngụy Hào, một là Song Đầu Giao Lý Khinh, còn một vì là Mao Dung Tiền, người ta gọi Mao Tam Lang chính là hắn.
Độc Phách trầm giọng nói :
- Thực lực của Quỷ Vương kỳ thật không nhỏ.
Phương Cửu Thọ cười theo nói :
- Ta đã sớm nói với Độc huynh rồi. Sở dĩ Quỷ Vương kỳ có thể thành danh chốn giang hồ, lưỡng đạo dương uy, chẳng phải vô duyên vô cớ. Bọn họ đương nhiên có cơ sở có tiền tài. Điều khác chưa nhắc đến là danh tiếng, vinh quang của bang hội do các đầu lĩnh mà có. Mỗi một tên không đơn giản, người người đều có bản lãnh. Nếu thật muốn đánh với họ, e rằng không tránh khỏi đại phí tâm sức.
Nam Cung Vũ trầm giọng nói :
- Thiên hạ vốn không có việc gì không bỏ công mà được thu hoạch. Phương Cửu Thọ, bọn ta đã sớm chuẩn bị bước này rồi.
Độc Phách vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói :
- Còn Quả đường, huynh chưa nói đến. Trong Quả đường chẳng rõ có anh hùng hảo hán nào?
Phương Cửu Thọ vội nói :
- Xin đáp lời Độc huynh, Đường chủ Quả đường tên gọi Câu Duy, hiệu xưng Lãnh Diện Kim Cang, là một nhân vật hành sự chưa từng sơ suất thủ hạ của hắn đối với hắn trước nay vừa cung kính vừa kinh sợ, ngay một câu lớn tiếng cũng không dám nói. Phó đường chủ là Tà Môn Thiên Đảm Điêu Xương. Cá tánh người này thật tương phản với Câu đường chủ. Họ Điêu xử thế linh hoạt, được lòng mọi người, bản lãnh gió chiều nào xoay chiều ấy có thể không để lộ vết tích. Cũng chỉ có hắn mới có thể đủ sức khiến Câu đường chủ hài lòng.
Dưới Quả đường có bốn Tuần kiểm là Song Luân Vương Lam Vỹ, Nhất Can Tử La Thụy, Lộ Trượng Hiên Viên Châu, Độc Quải Lôi Kiệt.
Gật gật đầu, Độc Phách nói :
- Bọn này thì sao?
Phương Cửu Thọ cười khan nói :
- Trời ơi! Độc huynh, vậy còn chưa đủ sao? Đều là bọn hung thần ác quỷ! Ai chán sống cứ việc gặp họ!
Độc Phách tằng hắng nói :
- Nói thực, trong Quỷ Vương kỳ, quả thật hảo thủ như mây, tài năng xuất chúng không phải là loại dễ đối phó. Dựa theo tình hình hiện nay của bọn ta mà nói, phương thức ứng phó tốt nhất là tránh trực diện đối chiến, lấy phục kích làm chủ, nêu không, một mai rơi vào trùng vây, cơ hội thắng lợi thật viển vông.
Phương Cửu Thọ lại tiếp :
- Độc huynh, xin dung cho ta nói thật, giả như nhị vị không có ý tìm người trợ thủ, chỉ dựa vào lực lượng của nhị vị mà hành sự, bất kể là trực diện giao phong hay phục kích ám toán đều là việc cực kỳ mạo hiểm. Huynh có diệu sách của huynh, họ cũng có mưu kế của họ. Ai tính toán lại không để lộ sơ hở? Trên đường đi Đô Giang trấn, Độc huynh gặp phải ngăn cản của Báo phòng, không phải là một thí dụ để chứng minh sao?
Độc Phách nói :
- Đa tạ chân tình của huynh, nhưng ta chẳng phải có ý khoe tài, vấn đề ở chỗ thực tế quá khó khăn Đời này, bằng hữu hi sinh mạng sống vì mình không nhiều. Huống hồ có bằng hữu như vậy hoàn cảnh của người ta không khỏi phải suy nghĩ.
Phương Cửu Thọ vỗ đầu nói :
- Huynh vì bằng hữu mà lo, tốt, đương nhiên là tốt rồi nhưng riêng huynh thì gặp phiền phức.
Độc Phách vẫn an nhiên nói :
- Cũng không có phiền hà gì, chỉ tận lực tranh giành sinh tử mà thôi.
Nam Cung Vũ suy tư nói :
- Muốn kiếm người cũng không khó tìm, nhưng xem thực tế có cần như vậy không? Độc Phách, bằng hữu bán mạng không nhiều nhưng chỗ dựa của đệ thì lại rất chắc chắn.
Phương Cửu Thọ vội hỏi :
- Nam Cung huynh, chỗ dựa của Độc huynh là ai vậy?
Độc Phách đưa mắt cảnh giới nhìn Nam Cung Vũ, cố ý nhạt nhẽo cướp lời nói :
- Nam Cung huynh chỉ phụ họa cho vui. Ta có thói quen một mình lang bạt,làm sao lại có chỗ dựa chứ?
Nam Cung Vũ mỉm cười nói :
- Đệ trước nay quen gánh vác trọng trách, một mình chống chọi phong ba, bị đánh gãy răng cũng chỉ âm thầm nuốt máu, nhưng tình hình này khác xa bình nhật. Độc Phách, đến lúc mấu chốt, bất luận cách nghĩ của đệ thế nào, ta sẽ có kế hoạch riêng, ta sẽ có tính toán riêng.
Phương Cửu Thọ đồng cảm nói :
- Nam Cung huynh hãy còn thông suốt một chút. Tánh của Độc huynh thì không thể cải đổi được.
Độc Phách cười gượng đổi giọng nói :
- Phương huynh, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này. Ta hỏi huynh, Báo phòng hiện giờ chỉ còn lại sáu miêu thủ, trừ Thương đầu nhi và Thôi Tú bị thương ra, bốn tên còn lại thuộc hạng gì?
Phương Cửu Thọ nói như trả bài :
- Khôi Nhạn Lý Thường Phong, Hoạt Thi Cừu Tái Sinh, Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn, Bệnh Thái Tuế Động Quan, bốn tên đều là hảo thủ. Sở trường của Lý Thường Phong là khinh công, công phu của hắn không dưới Nguyễn Vô Ảnh. Cừu Tái Sinh, người giống như danh hiệu, vừa xem thì giống như một xác chết vừa đào dưới mộ lên. Sở trường của hắn là Khiêu Thi Bộ cực kỳ quái dị, có thể nói là hoàn toàn không theo bộ pháp nào. Kỷ ảo nhào lộn của Vệ Ngọc Chấn không có ai bì nên mới gọi là Thập Bát Phiên, cho dù nhào lộn một trăm tám mươi lần mặt vẫn không đổi sắc. Động tác của người này cực nhanh, mỗi khi giữa không trung nhào lộn đả thương người một cách vô hình. Lại nói đến Bệnh Thái Tuế Đồng Quan, sắc mặt hắn lầm lầm lì lì, cực kỳ hung hãn, cuồng bạo đến mức gần như bệnh hoạn. Nhị vị ngàn lần không vì cảm thấy diện mạo gần như sắp chết của hắn mà xem thường, nếu không sẽ mắc bẫy đó.
Nam Cung Vũ cảm thán nói :
- Quỷ Vương kỳ quả nhiên danh hiệu không sai, không hổ được xưng là Quỷ Vương kỳ, dưới kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng có. Theo tình hình mà Phương Cửu Thọ đã nói, kế hoạch phải cân nhắc cho kỹ.
Độc Phách sắc diện ngưng trọng, dưới bóng đèn, vài sợi tóc rũ xuống như lộ ra tâm tư.
- Đường cuối cùng cũng phải đi, hiện thực cuối cùng cũng phải đối diện, dù cho hiện thực đó có thống khổ thế nào. Nam Cung, giờ huynh đã minh bạch nỗi khổ tâm mà lúc ban sơ đệ không mời huynh tham dự việc này.
Nam Cung Vũ ưỡn ngực, lớn giọng nói :
- Huynh không hối hận vì chuyến đi này, một chút cũng không hối hận. Độc Phách, vì huynh muốn trọn một chữ “Nghĩa”, dù cho vì thế mà mất đi tính mạng ta lời được một chữ “Nghĩa” này cũng đã mãn nguyện.
Sắc mặt Phương Cửu Thọ có chút cảm động lên tiếng :
- Nhị vị quả là can trường, đảm lược như nhau. Nghĩa ngút trời cao. Đem tại hạ mà so sánh với nhị vị thực quá nhỏ mọn.
Ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Cửu Thọ, Độc Phách chậm rãi nói :
- Huynh bất tất tự trách phiền mình như vậy, ta nói rồi, mỗi người đều có hoàn cảnh không giống nhau. Suy nghĩ thì nhiều cách, nếu chỉ vì thế diện hảo mà miễn cưỡng thì cũng mất đi tính trung thực.
Ngừng một lát, chàng lại hỏi :
- Về sau Phương huynh định làm gì?
Phương Cửu Thọ cười chua chát :
- Trước khi bắt đầu hành động lần này, ta đã có tính qua, nếu thắng ta cùng họ trở về tiếp tục cuộc đời bán thân kiếm cơm. Nếu không xong ta chỉ còn cách cao chạy xa bay. Tình hình trước mắt đương nhiên là không xong rồi. Quỷ Vương kỳ không chỉ là tử địch của nhị vị mà còn là một tấm tử lệnh phù của ta. Tội danh lâm trận rút đầu, bội phản, đào vong chắc chắn đã định rồi, trừ cao chạy xa bay còn cách nào khác?
Nam Cung Vũ hỏi :
- Lộ phí của huynh đủ không?
Phương Cửu Thọ toét miệng nói :
- Đã có tính toán trước đương nhiên có dự bị. Ta đã sớm gom góp tư trang, thiết tưởng bớt ăn bớt xài, cuộc sống hai ba năm chắc không có vấn đề gì, qua thời gian này sẽ tìm cách khác.
Nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ hỏi :
- Thế nào?
Độc Phách nói :
- Chiếu theo ý của huynh.
Trầm ngâm một lát, Nam Cung Vũ lấy từ trong người ra một cái túi dài màu vàng. Lão mở miệng túi từ bên trong lấy ra hai tấm ngân phiếu trải ra trước mặt Phương Cửu Thọ nói :
- Đây là một chút tâm ý của ta và Độc Phách. Hai tờ ngân phiếu tổng cộng bốn ngàn hai trăm lượng.
Phương Cửu Thọ há hốc miệng, ngực phập phồng thở, nước mắt đã trào ra, vô cùng kích động, hắn đột ngột đứng bật dậy xá dài Nam Cung Vũ và Độc Phách, thanh âm nấc nghẹn :
- Đa tạ hậu ân của nhị vị. Tiền đồ trước mắt không biết còn nghịch cảnh nào nữa phải trải qua. Đại ân đại đức của nhị vị, cả đời này ta chẳng thể nào quên.
Nam Cung Vũ vòng tay cười nói :
- Không cần khách sáo. Độc Phách và ta đều là con người, bọn ta hiểu cuộc sống là như thế nao.
Đúng vậy! Phương Cửu Thọ cũng biết cuộc sống là phải như thế nào, đặc biệt là ở hoàn cảnh xa lạ, đối mặt với tương lai mù mịt. Cuộc sống không chỉ là sự gánh vác mà còn là sự cọ xát. Ngày tháng trôi đi như mũi tên bay, một ngày rồi lại một ngày như lớp lớp nếp nhăn trên mặt.
* * * * *
Ở Bát Hòe thôn, Độc Phách và Nam Cung Vũ đã trú ngụ qua nửa tháng. Trong nửa tháng này, cuộc sống trôi qua thực quá an nhàn. Từ việc ăn ngủ hoặc đi du ngoạn trong ngoài thôn xem ra như chẳng có việc gì thực tế. Độc Phách mượn thời gian này để dưỡng thương, chỉ cần thương thế chàng hoàn toàn bình phục, lập tức chuẩn bị động thủ lần nữa với Quỷ Vương kỳ chỉ cách đây năm mươi dặm.
Hiện tại, thương thế chàng đã lành hết tám phần, chàng định chỉ nghỉ ngơi thêm hai, ba ngày nữa thì có thể xung trận tiếp tục báo thù báo oán.
Vừa dùng cơm trưa xong, Độc Phách định vào phòng ngủ trưa, còn Nam Cung Vũ trái lại, vì sức lực sung mãn nên lão muốn ra ngoài đi dạo, vì thế chàng cũng đi theo bởi không muốn để Nam Cung Vũ đi một mình.
Không khí bên ngoài thật hiếm thấy. Tuy có hơi lạnh nhưng ánh mặt trời le lói chiếu vào người cũng dễ chịu, đặc biệt đối với những người nhàn tản. Bầu trời màu ngọc bích trong như đánh bóng. Mấy cụm mây trắng bồng bềnh bay, nhìn thấy lòng càng sảng khoái.
Nam Cung Vũ vươn người mấy cái rồi vỗ vào vai Độc Phách cười nói :
- Sắp vào đông rồi đó, Độc Phách. Trong thời gian này không dễ gì gặp được ngày đẹp như hôm nay. Gió nhẹ, nắng ấm, mây nhạt, trời xanh. Ra ngoài dạo chơi vô cùng thú vị không hay hơn cứ chui rúc trong nhà mà chịu sầu chịu não sao? Đi! Chúng ta cứ hứng thú dạo chơi.
Độc Phách cười nói :
- Hôm nay tâm tình huynh sảng khoái nhỉ? Lời nói như ca hát vậy!
Nam Cung Vũ cước bộ nhanh hơn, ngân thương trong tay đã biến thành ngân trượng, lẩm bẩm như nói với mình :
- Lạc thú do mình đi tìm. Sống ở giang hồ vốn là khổ mạng, lại không tìm một chút tiêu dao, như tảng đá lúc nào cũng đè trên ngực, ngày tháng như vậy có sống được chăng?
Lững thững theo sau, Độc Phách nói :
- Đi đâu mà du ngoạn? Đệ thấy chi bằng đi vòng thôn này. Tổng cộng nam bắc một con đường duy nhất, mấy tiểu điếm, đi mấy vòng trở về đủ ngủ ngon rồi.
Nam Cung Vũ mắt nhìn tứ phía gật đầu :
- Nói cũng đúng, nhưng tiểu thôn thỏ chạy chưa kịp cong đuôi này khiến người ta mất hết hứng thú nhàn tản. Theo huynh chi bằng theo con đường phía bắc mà đi về phía trước, đi đến đâu thì mặc nó, chừng mệt sẽ trở về, thế nào?
Độc Phách thẳng vai nói :
- Tùy huynh!
Hai người nhàn hạ men theo con đường mà đi về phía Bắc. Thoáng chốc đã ra khỏi thôn mà đến miền thôn dã. Kỳ thực tiểu thôn vốn lạnh lẽo hoang sơ, trong thôn ngoài thôn đều u tịch như nhau.
Hít mạnh một hơi, Nam Cung Vũ nhìn núi non trùng điệp phía xa, rồi nhìn cây cỏ điền dã ở gần hứng chí nói :
- Nên thường thường đi ra ngoài mới phải. Con người tiếp xúc thường với thiên nhiên, thần khí sung mãn, phong nhuận. Độc Phách, như vậy đệ không thấy trong lòng đặc biệt sảng khoái sao?
Độc Phách cười đáp :
- Trừ những ngày dưỡng thương ở tiểu khách điếm ra, cơ hội để tiếp xúc với hoang dã, sơn nguyên đã là quá nhiều rồi. Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước, cỏ hoang rừng dậm cũng không có gì thay đổi.
Nam Cung Vũ thì thầm nói :
- Nhưng quả thực là hảo phong cảnh!
Độc Phách bất đắc dĩ mới nói :
- Đó là do tình cảm quyết định, đệ không có sự khoáng đạt đó của huynh. Chỉ cần nghĩ đến Phi Tinh, nghĩ đến trách nhiệm lẽ ra phải làm tròn với nàng lại chưa làm tròn, phong hoa tuyết nguyệt đều trở thành mây khói.
Nam Cung Vũ phản đối :
- Ngày nay đệ cũng chính là vì Phi Tinh mà tận sức đó thôi. Chỉ là an nhàn khoảnh khắc, sao gọi là tội được. Độc Phách, đừng quá khắt khe, áp bức mình như vậy. Thư giãn một chút đối với đệ có lợi không hại.
Độc Phách nặng nề nói :
- Đệ không thể. Đệ chỉ có tâm tình trầm trọng. Nam Cung, u uất này huynh đừng nhắc đến nữa.
Trầm mặc một hồi, Nam Cung Vũ hỏi :
- Vết thương của đệ sắp bình phục phải không?
Độc Phách chuyển động hai vai, khom người vặn lưng nói :
- Không trở ngại.
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh biết đệ trong lòng gấp rút. Sự tình không đến lúc kết thúc đệ vĩnh viễn đứng ngồi không yên. Độc Phách, huynh thấy thế này, ngày sau bắt đầu mở đường lên Bao Cô lãnh đánh một trận với Quỷ Vương kỳ.
Độc Phách chậm rãi nói :
- Làm như vậy có phải hơi nóng nảy không?
“Xì” một tiếng, Nam Cung Vũ mắng :
- Bỏ mẹ nó giọng nói như vậy đi. Họ Độc kia, mi có tính toán gì đó mà tưởng người khác không biết sao?
Ánh mắt Độc Phách lóe lên nụ cười, thanh âm ấm áp nói :
- Lão hữu cuối cùng cũng là lão hữu.
Nam Cung Vũ không hiểu ý chàng, đá bay một viên đá. Đột nhiên lão cảm khái ngẩng đầu hỏi :
- Độc Phách, Phương Cửu Thọ đã đi mấy ngày rồi?
- Mười ba ngày rồi. Buổi trưa ngày thứ hai khi bọn ta đến Bát Hòe thôn này, hắn đã rời khỏi đây thoáng chốc đã mười ba ngày. Thời gian nhanh quá!
Nam Cung Vũ nhìn trời cao, lẩm bẩm :
- Tên tiểu tử này, ngày nay không biết lưu lạc đến nơi nào. Hiện giờ nghĩ lại tên họ Phương cũng không đến nỗi tồi. Thân rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy đã giúp bọn ta không ít chuyện.
Độc Phách nói :
- Mười ba ngày là một thời gian dài. Trong mười ba ngày đủ để một người đi đến một nơi rất xa. Nếu Phương Cửu Thọ vẫn theo kế hoạch dự liệu của hắn mà làm nay tất đã ở ngoài ngàn dặm, bọn ta tìm không được hắn, cũng không có người khác tìm được hắn.
Gật đầu, Nam Cung Vũ nói :
- Không sai. Cũng không có người khác tìm được hắn...
Độc Phách thấp giọng :
- Chỉ nguyện họ Phương đa phúc đa thọ, kiết đường bình an.
Nam Cung Vũ “hừ, hừ” nói :
- Đệ nên tặng hắn vài câu chúc phúc. Nói đúng ra tiền đồ của hắn đều bị hủy về tay của đệ.
Độc Phách nhường mày nói :
- Hắn ở trong Quỷ Vương kỳ làm gì có tiền đồ? Hơn nữa nhiệm vụ đặc biệt ở Báo phòng có thể nói là từng bước hung hiểm, thời gian dài lẽ nào không xảy ra sơ sót? Sớm ly khai là phúc chớ không phải họa. Nam Cung, nói chính xác là đệ đã cứu hắn.
Nam Cung Vũ trợn mắt nói :
- Cứu hắn? Làm cho Phương Cửu Thọ chịu đói lạnh mà là cứu hắn?
Độc Phách phủi bụi trên tay áo cười nói :
- Chịu đói chịu lạnh không hơn đổ máu phơi thây sao? Hơn nữa, trên người hắn còn có một số tiền vốn, nếu biết vận dụng, ngày tháng không đến nỗi tồi. Nam Cung, người muốn sống lâu phải biết nhìn xa.
Nam Cung Vũ nói :
- Mẹ nó, nói tới nói lui đệ đều có lý.
Ngẩng đầu nhìn bên lộ có một đám trúc xanh. Sau đám trúc ẩn hiện một tảng đá to, Độc Phách co ro chân nói :
- Hơi mệt rồi. Đến đó nghỉ chân một lát.
Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói :
- Mẹ nó, chỉ đi mấy bước đường đã kêu mệt. Ta nói sức khỏe của mi còn chưa bình phục đó.
Độc Phách nói :
- Không phải! Con người càng hoạt động, sức lực mới càng bền. Bao nhiêu ngày nay, đệ quen lười nhác, gân cốt khó tránh khỏi hơi cảm thấy cứng nhắc, không bền bỉ, tráng kiện như bình nhật. Kỳ thực, chỉ cần rèn luyện một chút, mau chóng sẽ như xưa.
Nam Cung Vũ xoa xoa mặt nói :
- Chỉ mong được như vậy.
Đám trúc lớn này diện tích che mát không nhỏ. Bóng lá lắt tay, màu xanh phủ lên đất, phạm vi rộng hơn một trượng đều nằm dưới bóng trúc. Hiện giờ đã vào cuối thu sơ đông nên không cảm thấy sảng khoái của sự mát lạnh, nếu đổi thanh giữa hạ nóng bức thì bóng mát này không khác gì cõi thiên đường ở chốn trần gian.
Tảng đá đó nằm ngang dưới gốc trúc. Mặt đá bằng phẳng thẳng lì, hiển nhiên thường có người đến đây ngồi nghỉ. Có lẽ vì hôm nay trời hơi se lạnh nên nơi đây vắng vẻ hơn người.
Nam Cung Vũ ngồi xuống, lười nhác duỗi chân mấy cái, nói :
- Nơi này mát mẻ quá nhưng chỉ không hợp với tiết lạnh như vậy. Lúc này, ngồi ở đây giống như uống gió vào người.
Ngồi ở một đầu tảng đá, Độc Phách cười nói :
- Tạm thời nghỉ chân mà thôi. Huynh bớt ở đây mà ca cẩm.
Nhìn nhánh trúc lắt lay trên đỉnh đầu, Nam Cung Vũ xoa tay trên đầu gối chép miệng nói :
- Huynh nói, Độc Phách à, giờ này ở đây, nếu có thêm một bình rượu, quang cảnh càng tuyệt hảo hơn.
Độc Phách nói :
- Huynh biết hiện giờ uống rượu không phải là còn quá sớm sao?
Nam Cung Vũ định cãi lại, chợt từ xa xa vang lên tiếng bánh xe lọc cọc pha lẫn tiếng ngựa thở phì phò. Thanh âm từ đầu kia con đường dần dần đi lại đầu này, trầm trầm chậm chậm.
Độc Phách xoay lưng lại. Từ trong khe hở của bụi trúc phóng tầm mắt quan sát bên ngoài rồi thì thầm nói :
- Có chiếc xe ngựa chạy đến đây, xem bộ dạng giống như đã chạy qua một đoạn đường dài.
Chớp mắt, Nam Cung Vũ thấp giọng nói :
- Nghe chuyển động của bánh xe, nghe tiếng thở gắng sức của con vật, Độc Phách, huynh dám cá với đệ là trên xe này nhất định chở không ít đồ vật, chỉ cần nhìn thể tích của đồ vật huynh đủ đoán ra bên trong có vật gì.
Độc Phách cười nói :
- Nam Cung, khẩu khí của huynh hoàn toàn là giọng điệu của kẻ đào tường khoét vách.
Nam Cung Vũ nói :
- Tuy chưa hẳn là đào tường khoét vách nhưng hành hiệp như bọn ta thì bất cứ cửa nào của giang hồ cũng phải bước qua, bất tất tinh thông nhưng chí ít cũng phải hiểu nếu không chịu thiệt thòi là lẽ đương nhiên.
Độc Phách thẳng lưng ngồi lên nói :
- Tốt nhất là xem cho rõ. Làm không xong thì khiến bọn ta trở thành hai tên trộm vặt.
Giống như trả lời câu nói của Độc Phách, tiếng lọc cọc đột ngột vang lên mấy bóng ngựa, từ phía bên kia đường chạy đến chân ngang phía trước con đường chiếc xe ngựa đang đến.
Kẻ đến đó có ba người ba ngựa. Bụi bay mù mịt. Ba con kiện mã chạy như gió cuốn. Ba người này dường như đã mai phục sẵn ở một nơi phía trước từ lâu rồi. Chúng chọn địa phương này làm chỗ xung kích, mục tiêu chính là chiếc xe ngựa kia.
Đương nhiên chiếc xe đang chạy tới lập tức phải dừng lại rồi vội vã nhường sang một bên đường.
Ba người ba ngựa rầm rộ chạy qua nhưng trong chớp mắt, bọn chúng quay đầu trở lại, một trước một sau và chính giữa kè sát chiếc xe đó. Ngồi trước xe là tên xa phu, còn người kia là một chàng trai trẻ tuổi. Hai người vừa thấy thế trận như vậy thì biết tình hình không ổn. Xa phu biến sắc, vội vã buông cương, hai tay ôm đầu ngồi co rút lại. Phàm bọn xa phu trên đường gặp cường tặc đánh cướp, thường đều phản ứng như vậy, biểu thị mình chỉ là kẻ làm công vô can với tài chủ. Nói chung, tỏ ra tư thế như vậy tuy không kiếm được tiền công nhưng có thể giữ được mạng, xa phu có thể đặt mình ra ngoài sự việc. Chàng trai trẻ thì không thể như vậy vì hắn không phải là xa phu. Thân phận hắn không để hắn khoanh tay ngồi yên.
Mắt thấy tên xa phu ngồi co rút, hắn đành phải miễn cưỡng cố nở nụ cười, vòng tay chào hỏi ba người trên ngựa :
- Tam vị anh hùng hảo hán, tiểu nhân là Mã Hóa Long, là quản sự của Chính Thịnh Bì hiệu ở Cam huyện cung kính thỉnh an tam vị.
Sau lưng bụi trúc, Độc Phách và Nam Cung Vũ nhìn rõ mặt mũi ba tên kỵ sĩ kia, không nén được suýt chút nữa cười lớn lên. Bọn đó chẳng ai xa lạ chính là Huyết Trảo Kim Đao Đồ Trường Thanh, thủ hạ của Đồ Trường Thanh là Hứa Vinh, đầu như quả dưa. Còn tên kia tai giảo, chân mày chữ bát, vẻ mặt vênh váo thì chưa từng gặp qua.
Tiểu quản sự Mã Hóa Long vừa mở miệng, Đồ Trường Thanh đang ghìm ngựa trước đầu xe cười lạnh lẽo, rồi ngửa mặt nhìn trời nói bằng giọng mũi nặng nề :
- Mã Hóa Long, bọn ta có chỗ khó xử, phải nhờ đến quý bảo hiệu giúp đỡ. Việc này e rằng mi không làm chủ được. Theo ta hay là thỉnh Tiền chưởng quầy trong xe ra tương kiến.
Mã Hóa Long do dự một lát rồi cười nói :
- Anh hùng, tiểu nhân tuy không phải là người võ lâm nhưng quy luật giang hồ cũng biết một, hai. Không biết anh hùng có việc gì phải cần đến chưởng quầy của tiểu nhân, có thể cho tiểu nhân biết trước, nói không chừng tiểu nhân cũng có thể làm chủ được.
Đồ Trường Thanh sầm mặt, giận giữ hét lên :
- Đồ hỗn tạp. Mi chỉ là một tên quản sự nho nhỏ mà tự xem mình như là lão chủ sao? Mua bán của bọn lão gia, mi gánh vác được không? Còn không mau gọi lão côn trùng Tiền Đồng ra đây hay là bọn bây đều muốn chết?
Mã Hóa Long bất giác ớn lạnh đành phải liên tiếp vâng dạ, lập cập từ trên bò xuống, đi vòng ra sau xe nhìn vào bên trong còn đang buông rèm lên tiếng :
- Đại chưởng quầy... Chúng ta gặp rắc rối rồi. Người ta không mời chưởng quầy xuất hiện không được. Chưởng quầy có thể ra ngoài nói mấy câu được không? Tình hình trước mắt, tiểu nhân sợ ngăn không được...
Rèm xe vén ra, một người mập mạp, đầu to, tai lớn, sắc mặt hồng hào thò người ra. Người này mặc áo bào xanh có thêu chữ thọ, đầu chít khăn gấm, một chân bước ngang thanh chắn sau xe, có lẽ vì lão trong lòng khẩn trương trầm trọng, cả người rơi nhào ra ngoài, nhờ Mã Hóa Long kịp thời đỡ lấy, nếu không đã té chổng vó lên trời.
Trên yên, Đồ Trường Thanh chú mục nhìn con người mập mạp đang chân thấp chân cao đi đến gần. Hắn chợt hét to một tiếng, thanh âm như sấm :
- Mi phải chăng là Tiền Đồng của Chính Thịnh Bì hiệu?
Từng thớt thịt mập mạp của người này hốt nhiên co giật, mi mắt nhảy múa, trên trán từng giọt mồ hôi như hạt đậu tuôn ra, sắc diện lập tức từ hồng biến xanh, bộ dạng như sắp ngất đến nơi.
Mã Hóa Long đứng bên cạnh nhìn thấy không xong, vội vã bước lên hai bước đỡ lưng phò vai của Tiền Đồng, lão mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng không té.
/32
|