Cây thương trong tay Nam Cung Vũ hơi lật nghiêng, ngân quang lấp loáng. Ngân thương gần hai thước đó đã chĩa mũi lên. Mũi thương hình củ ấu hàng quang sáng chói, phản chiếu ánh đèn lấp loáng như phủ lên một màn tuyết sáng.
Còn Độc Phách cũng chậm rãi đứng dậy. Chỉ một động tác đứng dậy này mà ba tên đại hán trong phòng cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên tim, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Tên mặt trắng bất ngờ khoác tay mở to đôi mắt ti hí nói :
- Huynh đệ ta là Xuyên Thục Viên Hiệp tam kiêu, không biết xưng hô với nhị vị thế nào?
Độc Phách đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ hơi lạnh lùng hỏi :
- Đã sớm biết các vị là Viên Hiệp tam kiêu. Giả như ta đoán không sai, các hạ chính là lão tam Phiên Đông Nhạc trong Tam kiêu?
Tên mặt trắng trầm giọng nói :
- Bằng hữu hảo nhãn lực. Ta chính là Phiên Đông Nhạc.
Chỉ vào tên có chòm râu dê và tên lỗ mũi khuyết gã tiếp lời nói :
- Vị này là đại nghĩa huynh Âm Lạc Nhạn và nhị nghĩa huynh Thiệu Thiết Kiên. Nhưng không biết danh hiệu nhị vị là...
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh đệ ta có ẩn tình khác, không tiện thổ lộ. Kỳ thực tiểu danh tiểu tánh có nói ra chưa chắc tam vị đã biết.
Phiên Đông Nhạc chú mục nhìn ngân thương trên tay Nam Cung Vũ suy tư nói :
- Cây thương của bằng hữu xem ra vô cùng quen mắt. Hình như đã nghe người ta nhắc đến ở đâu rồi?
Nam Cung Vũ nói :
- E rằng các hạ nhớ sai rồi. Ta là một tên mạt học cùng nửa cây thương gãy có gì đáng kể, làm sao các hạ nghe nói qua...
Mép miệng hơi nhích động, Phiên Đông Nhạc nhẫn nại nói :
- Nhị vị đã không muốn báo qua danh tánh cũng được thôi. Ở đây ta muốn nhị vị nhường chút nhân tình. Nếu quả thật nhị vị không quen biết với tên Phùng Đức Ân đó, cần gì phải nhảy vào nước cho ướt mình. Viên Hiệp tam kiêu này tất nhiên có bổ báo.
Nam Cung Vũ tươi cười nói :
- Nghe ra thỉ tuyệt lắm, điều lo lắng là các vị mang hắn đi có thể lưu mạng sống của hắn không?
Phiên Đông Nhạc thẳng thắn nói :
- Tên này kết oán thâm sâu với huynh đệ ta, quyết không cho hắn sinh lộ.
Nam Cung Vũ nói :
- Ta cũng thấy như vậy. Người ta tốt xấu cũng là một mạng người, mắt ta mở to nhìn hắn bị đoản mạng không tránh khỏi lòng bất nhẫn. Hữu thất nhãn dung chi đạo. Tam vị, oan gia nên giải không nên kết. Nếu như nể mặt được ta, tha được xin tha.
Phiên Đông Nhạc còn chưa đáp lời, Âm Lạc Nhạn đã nặng nề nói :
- Bằng hữu, huynh một mực bảo hộ cho tên họ Phùng, lại nói không có căn gốc với hắn, hay là huynh muốn mượn việc này mà kết thân với Quỷ Vương kỳ?
Quá bất ngờ, Nam Cung Vũ nói :
- Kết thân với Quỷ Vương kỳ? Bằng hữu thọ thương mà ta bảo hộ có dính líu với Quỷ Vương kỳ chứ?
Âm Lạc Nhạn cười ngạc nhiên nói :
- Cái gì? Các hạ nói hắn không phải là người của Quỷ Vương kỳ sao?
Âm Lạc Nhạn liếc mắt nhìn hàn tử ngồi ở góc tường, hình dạng đanh ác nói :
- Một chút cũng không sai. Hắn chính là người của Quỷ Vương kỳ.
Phiên Đông Nhạc tằng hắng nói :
- Tên Phùng Đức Ân này không chỉ là thuộc hạ của Quỷ Vương kỳ. Hắn còn là một trong những nhân vật đầu sỏ. Hắn chính là Âm Dương Đao Tuần kiểm thuộc Độc đường là Đệ nhất đường trong Tứ đường của Quỷ Vương kỳ.
Nam Cung Vũ lắc đầu nói :
- Không ngờ được! Không ngờ được!
Âm Lạc Nhạn lớn tiếng nói :
- Bất luận là lão có biết hay không biết xuất thân của lão họ Phùng, hiện giờ lão đã minh bạch thì lão tính thế nào?
Nghiêng đầu nhìn Độc Phách trong mắt có ý dò hỏi, Độc Phách mỉm cười nói :
- Trọng yếu chỉ có một điều, người này có đáng cứu hay không không phải vì xuất thân của hắn. Kết oán tất có nguyên do, trong nguyên do tất có thị phi. Nội tình không thể nói ra, e là tam vị có điều lo sợ.
Âm Lạc Nhạn giận nói :
- Mi nói gì vậy? Bọn ta đến đây là cần người, không phải nghe mi giảng lý mà đến đây. Mi tự hành phá rối chuyện người thậm chí chuyện còn chưa biết gì.
Độc Phách thản nhiên nói :
- Âm huynh! Trên thế gian chuyện chưa biết gì có thể nói là rất nhiều, huynh cho rằng nhất định phải thuyết lý thành chương sao?
Phiên Đông Nhạc ngăn đại ca hắn lại, ra vẻ nhân nhượng nói :
- Được rồi, bằng hữu. Vì chứng tỏ vướng mắc giữa bọn ta và Phùng Đức Ân không phải chuyện ghê gớm. Bằng hữu muốn biết gì, bọn ta nhất định sẽ nói rõ, cũng để nhằm bằng hữu minh bạch để khỏi nhọc công nhúng vào.
Độc Phách nói :
- Ta muốn mời bằng hữu nói rõ, tại sao không đưa họ Phùng vào chỗ chết không được?
Phiên Đông Nhạc tằng hắng nói :
- Sự việc nói ra cũng không phức tạp. Cách Quần Anh tập về phía Đông không đến mười dặm có một nơi gọi là Hoàng Ma Bá, nơi đó có một nữ nhân mở một tiệm trà nhỏ. Hai năm trước họ Phùng to gan lớn mật tư tình với nữ nhân ở trà điếm đó.
Độc Phách không hiểu hỏi :
- Việc này can hệ gì với các vị?
Âm Lạc Nhạn tằng hắng nói :
- Nữ nhân đó chính là thê tử của ta.
Độc Phách ngạc nhiên hỏi :
- Âm huynh! Thê tử của huynh không ở Xuyên Thục cùng huynh chia ngọt sẻ bùi lại chạy đến Hoàng Ma Bá mở trà điếm làm chi?
Phiên Đông Nhạc giải thích :
- Việc là như vầy. Thê tử của lão đại tên là Xuân Hoa, vốn là ca kỹ ở thanh lâu. Đã thành thuộc Xuyên Thục. Ba năm trước lão đại ưng ý ả nên đem một số lớn ngân lượng chuộc ả về nhà đối đãi với ả chí tình chí nghĩa. Không ngờ người đàn bà này thiên tính lang dâm, hoa tường liễu ngỏ. Sống với lão đại không đến ba năm đã thay lòng đổi dạ. Thừa lúc lão đại ra ngoài lén lút đào tẩu. Lão đại ta không cam tâm mất hơn ba năm mới truy ra chỗ ở của ả. Lao khổ tìm đến trà điếm của ả ở Hoàng Ma Bá đâu ngờ rằng mụ này đã có tân lang, đó là tên Phùng Đức Ân trời đánh.
Độc Phách cười nói :
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Điều này có gì không đúng, huống hồ Phùng Đức Ân cũng không biết Xuân Hoa từng có quan hệ với Âm huynh.
Phiên Đông Nhạc nén giận nói :
- Bằng hữu, lời nói này không công bằng. Cho dù trước đây họ Phùng không biết Xuân Hoa là thê tử của lão đại, sau đó bọn ta tìm hắn đem chi tiết sự tình nói rõ cho hắn. Đáng giận ở chỗ, bất kể bọn ta mềm cứng thế nào, hắn nhất định không chịu thoái nhượng.
Độc Phách nói :
- Ta có thể hỏi một câu được không, Phiên bằng hữu?
Phiên Đông Nhạc nói :
- Xin mời!
Độc Phách hỏi :
- Thế Xuân Hoa và Âm huynh có hôn ước chính thức không? Hoặc là cử hành nghi thức nhập môn nào?
Phiên Đông Nhạc ngần ngừ giây lát :
- Điều này cơ hồ bất tất không cần.
Âm Lạc Nhạn không nén được nộ hỏa bừng bừng trong lòng hét to :
- Lão tử bất tất chỉ mua nữ nhân này đùa chơi chứ không phải chính thức nạp thê, lẽ nào lại phải dùng tam mai lục chứng kiệu hoa đón rước. Muốn có người lên giường bất tất phải như vậy.
Độc Phách gật đầu nói :
- Thì ra chỉ là quan hệ tư tình chứ không phải có danh phận phu thê.
Phiên Đông Nhạc vội nói :
- Không cần danh phận gì, phu thê chi phận là đủ rồi. Như vậy không thể nói Xuân Hoa không phải là thê thiếp của lão đại ta.
Độc Phách an nhàn nói :
- Như vậy tại sao Xuân Hoa không biết tốt xấu. Âm huynh đã hết tình chăm sóc lại phải đào tẩu?
Xoa xoa tay Phiên Đông Nhạc nói :
- Ta đã nói rồi. Ả này thiên tính lang dâm không chịu an phận, đúng là loại tiện nhân.
Độc Phách cười nói :
- Đã là loại như vậy Âm huynh bỏ đi cũng được hà tất gì tìm kiếm tặc nhân này trở về?
Phiên Đông Nhạc hết đường đối đáp, Âm Lạc Nhạn trợn mắt hét to :
- Cần người hay không là việc của lão tử, mi lo không được đâu. Mẹ nó, mi quá đáng lắm rồi.
Ở góc phòng, Phùng Đức Ân gắng gượng lấy hơi thều thào :
- Huynh đài, huynh đài đừng nghe bọn chúng tùy khẩu bôi nhọ... Sự thực hoàn toàn không như vậy bọn chúng đang đảo đầu lộn đuôi ngậm máu phun người...
Âm Lạc Nhạn rít lên :
- Mi là đồ chó thúi.
Độc Phách lạnh lẽo nói :
- Tam vị, bên trong đã không có gì ghê gớm, ngại chi không để hắn nói?
Phiên Đông Nhạc đưa mắt cho lão đại, thản nhiên nói :
- Đương nhiên, bọn ta vàng thiệt không sợ lửa, loại tư thông với thê tử của người khác, còn có thể đa ngôn xảo trá gì nữa?
Khò khè một lúc, Phùng Đức Ân nấc nghẹn :
- Ta... ta ba năm trước quen biết Xuân Hoa... Bọn ta yêu nhau cũng hơn một năm... Xuân Hoa ôn nhu xem ra rất yếu nhược... trái lại rất kiên cường... Năm nay nàng hai mươi lăm tuổi... Từ nhỏ đã phải ca hát phụng dưỡng phụ thân... Vừa có thể tự lập đã bị họ Âm... cướp về. Họ Âm không coi nàng như một con người... Bất kể ngày đêm dày vò... hành hạ... nàng tùy ý đánh đập, chửi mắng... Xuân Hoa sống với họ Âm... không đến... không đến nửa năm... phụ thân nàng vì uất hận mà chết. Cuộc sống thống khổ như vậy, thử hỏi ai mà chịu đựng nổi?
Âm Lạc Nhạn càng nghe càng bốc lửa hết lên như sấm :
- Hồ ngôn loạn ngữ. Nữ nhân của lão tử tùy ý lão tử đối phó. Không cần mi đau lòng xót dạ thương hoa tiếc ngọc. Bọn mi một tên dâm phụ một ả dâm phụ đáng đầy xuống mười tám tầng địa ngục.
Không màng đến lời mắng của Âm Lạc Nhạn, Phùng Đức Ân tiếp tục kể một cách khó nhọc :
- Xuân Hoa và ta sống cùng nhau không được bao lâu. Bọn họ Âm lại tìm đến nàng. Ta đương nhiên có trách nhiệm ra mặt gánh vác cho nàng. Bọn chúng... chúng đòi Xuân Hoa ta không đáp ứng. Sau đó chúng đổi lại đòi tiền, nhưng chúng tham lam quá đáng, đi đòi những hai mươi vạn lượng...
Đứng một bên, Nam Cung Vũ chắc lưỡi :
- Chắc! Chắc! Hai mươi vạn lượng? Bọn chúng coi Xuân Hoa là núi vàng?
Phiên Đông Nhạc nói :
- Dựa vào thân phận lão đại của bọn ta, đem nữ nhân thân cận nhường cho mi, không phải là chuyện thể diện sao? Chỉ đòi mi có hai mươi vạn lượng thực không phải là nhiều.
Độc Phách hỏi :
- Lập trường không giống nhau, số mục nhiều ít thật khó nói. Thế thì Phùng bằng hữu cuối cùng đáp ứng trả bao nhiêu?
Phùng Đức Ân rung giọng nói :
- Lăn lộn giang hồ không có tài sản thì có được bao nhiêu ngân lượng chứ. Ta gom góp tất cả thêm bằng hữu giúp đỡ chỉ có hơn ba vạn lượng. Xuân Hoa cũng đem hết tư trang dành dụm của nàng cộng lại tất cả chỉ hơn có bốn vạn nhưng mà... nhưng mà bọn chúng không chịu... không chịu.
Phiên Đông Nhạc chen lời :
- Hai mươi vạn lượng với bốn vạn lượng sai biệt bao nhiêu lần? Mi xem bọn ta là lũ khất cái kiếm cơm sao? Số nhỏ như vậy, tất nhiên bọn ta không chịu.
Độc Phách chau mày nói :
- Giá cả sai biệt sao không đàm phán giải quyết? Dùng binh khí đối phó nhau làm chi?
Ngẩng đầu, Phiên Đông Nhạc nói :
- Đã thương thuyết ba lần rồi. Lần nào cũng không nhận được tiền, đều vì lý do kêu nghèo than khổ dây dưa kéo dài, đêm nay là lần đàm phán thứ ba. Họ Phùng cũng như cũ, nửa hào cũng không thêm. Hắn hoàn toàn không có thành ý, hắn mê hoặc nữ nhân lão đại lại mấy lần lửa gạt bọn ta, hạng người này còn lưu lại làm gì, đương nhiên phải giết để trừ hậu họa.
Âm Lạc Nhạn nhìn Độc Phách mắt lộ hung quang :
- Sự tình bằng hữu đã rõ cả rồi, vốn là gian phu dâm phụ, tất cả đều đáng chết. Ta đã mấy lần khoan dung cho chúng, đôi cẩu nam nữ này chẳng những không báo đáp thậm chí ngay cả chút tiền bỏ báo cũng không chịu xuất ra khiến ta muốn nhịn cũng không nhịn được. Nghĩ lại họ Âm ta đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không dung cho ta coi ta là con rùa rụt cổ. Lão tử bây giờ tiền không muốn, chỉ muốn lấy mạng. Bằng hữu nói xem ta đúng hay sai?
Độc Phách nói :
- Bằng hữu có muốn ta biểu lộ ý kiến hay không?
Âm Lạc Nhạn lớn tiếng nói :
- Chỉ cần bằng hữu nói có lý.
Thẳng vai, Độc Phách nói :
- Việc này đủ để cho thiên hạ đàm tiếu. Vừa nghe vừa thấy đã khiến người ta vỗ bàn khen ngợi.
Âm Lạc Nhạn giận dữ hỏi :
- Nói vậy là có ý gì?
Độc Phách chậm rãi phân tích :
- Âm bằng hữu, đầu tiên ta muốn chỉ rõ. Xuân Hoa và bằng hữu không có câu thúc bởi hôn ước, bất kể nàng có tự nguyện hay không cũng chỉ là tư tình với bằng hữu. Song phương cùng tư tình, bất quá là nam yêu nữ ái mà thôi. Một mai đến lúc tình cảm nhạt phai, khó thể duy trì, dứt khoát chia tay mới là thượng sách. Hành vi miễn cưỡng của bất kỳ phái nào đều tạo thành kết cục đau khổ. Theo thường tình mà nói, nữ nhân luôn yếu nhược, khi bằng hữu tàn ác không để cho nàng cơ hội tồn tại, thí dụ như lăng nhục, ngược đãi. Mà Xuân Hoa lại chẳng phải là thê thiếp do bằng hữu dùng chính lễ tương nghinh. Đúng lý mà luận, giữa nhị vị vốn không có quan hệ chính thức. Nàng không thể nhẫn nại sống với huynh. Huynh lại không tha người. Trừ một cách đi còn có cách gì? Xuân Hoa lặng lẽ ra đi không còn gì vướng mắc. Âm huynh cùng nàng không danh không phận lại một mực truy bức nàng như vậy thực không hợp đạo lý.
Nam Cung Vũ tiếp lời :
- Muốn không được người đổi lại thành đòi tiền, càng hạ phẩm chất của mình. Đường đường một trang nam tử, thân cao bảy thước mà đem tấm thân một phụ nhân ra ngã giá. Không được toại nguyện thì dùng bạo lực bạo hành. Thật hổ thẹn cho một trang nam tử.
Độc Phách lai bồi tiếp :
- Vì vậy ta cho rằng việc này nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Hai người một đối một đáp, lời nói châm chọc đùa cợt, không chỉ Âm Lạc Nhạn nghe đến tái xanh mặt, chòm râu dê không gió mà bay, còn Phiên Đông Nhạc cũng không nén được đột ngột biến sắc.
Tên thứ hai của Viên Hiệp tam kiêu là Thiệu Thiết Kiên hét to một tiếng, nước bọt văng tứ tung :
- Cẩu tặc. Đây rõ ràng là bênh vực cho tên Phùng tặc kia. Hai tên chuột thối này, đem huynh đệ chúng ta ra làm trò đùa.
Phiên Đông Nhạc trầm mặt xuống, lạnh băng băng nói :
- Bằng hữu, sở dĩ ta nhiều lần khuất phục cầu hòa với nhị vị, lễ mạo tương kiến, chỉ vì không muốn phát sinh sự cố khác, không muốn tranh chấp với nhị vị là người không quen biết nhưng không ngờ nhị vị cứ lấn bước làm tới. Đem thiện tâm bọn ta biến thành lòng dạ trâu bò. Viên Hiệp tam kiêu có thể huyết chảy thành sông nhưng không nhận sự sỉ nhục.
Nam Cung Vũ nói :
- Bọn ta chỉ vì sự thật mà phân biệt một chút đạo lý khuyên bằng hữu.
Âm Lạc Nhạn đột nhiên gầm lên :
- Cuối cùng chúng ta hỏi bọn ngươi một câu: Giao người hay không?
Lần này, do Độc Phách lên tiếng đáp :
- Huynh nhìn kỹ xem bộ dạng bọn ta có giống bọn giao người hay không?
Phiên Đông Nhạc vì giận quá nên âm thanh biến thành the thé :
- Phí lời uổng công vô ích. Ta xem bọn ngươi không thấy quan tài không đổ lệ.
Độc Phách dứt khoát ra một tiếng :
- Mời!
Âm Lạc Nhạn bước lên một bước, tay trái xòe ra, bàn tay vừa to vừa thô, ngũ chỉ giống như móc câu thép, lòng tay màu đỏ bầm. Theo động tác tay trái gã một màn kình khi biến thành năm luồng từ năm ngón tay bắn ra, thế mạnh lực bén giống như năm mũi tên mạnh mẽ rời cung.
Độc Phách hơi lắc vai, người hoành ngang chỉ nghe vách tường sau lưng vang tiếng “bình” một tiếng đã vỡ ra một lỗ hổng to. Gạch bể văng tung tóe tựa như dùng búa đập vậy.
Tế Hồn Câu từ dưới hất lên. Đao phong vút lên như một cầu vồng lấp lánh.
Tích tắc, Âm Lạc Nhạn bay lên tránh né. Cầu vồng đó đã mù mịt trời đất, trùng trùng điệp điệp phong tỏa mọi góc độ mà họ Âm có thể đột phá thoát ra.
Chiêu thức song phương cực kỳ nhanh. Giữa công và thủ chỉ là tích tắc.
Lúc đó, Thiệu Thiết Kiên thét to một tiếng. Thanh Nhuyễn đao như ngân xà của hắn đã chính xác đâm vào sườn trái của Độc Phách.
Câu đao đang giữa không trung phản hồi trở lại. Cầu vồng đã tụ lại thành một ánh trăng hạ huyền.
Tiếng binh khí chạm nhau. Nhuyễn đao của Thiệu Thiết Kiêu văng lên. Người hắn lảo đảo chấn động thoái lui mấy bước, suýt nữa đã va vào cánh cửa.
Trường thương của Nam Cung Vũ chỉ vào Phiên Đông Nhạc. Mũi thương hàn quang lạnh lẽo nhanh như sao băng.
Phiên Đông Nhạc khom lưng vung tay đôi đoản xà mâu chập lại thành hình cái muỗng leng keng đỡ lên.
Trường thương Nam Cung Vũ bất ngờ thu lại rồi liên tiếp búng ra mười sáu lần. Đầu thương như một đóa hoa to, từng nhụy hoa, cánh hoa phủ chụp lên địch nhân.
Phiên Đông Nhạc vùn vụt lướt đi. Thân pháp nhanh cực kỳ. Hai thanh đoản xà mâu của hắn điểm, kích chống đỡ giữa rừng hoa. Vận chuyển như một bánh xe lăn nhưng đầu thương của Nam Cung Vũ phủ chụp như sao lạnh nhảy múa. Bất kỳ Phiên Đông Nhạc dùng lực thế nào cũng tiến không được một bước.
Lúc này, binh khí của Âm Lạc Nhạn cũng đã tuốt ra. Đó là thanh Tam Tiết côn bằng đồng.
Cây Tam Tiết côn vừa nặng vừa trầm của gã có một chỗ không giống bình thường là còn gắn thêm một cái móc câu cứng dùng để đánh, móc, quét, đâm vô cùng độc hại.
Tam Tiết côn “vù, vù” vung kích Nhuyễn đao quét dọc bổ ngang.
Âm Lạc Nhạn và Thiệu Thiết Kiện hợp công Độc Phách.
Hiện giờ, Độc Phách chỉ nắm chặt Tế Hồn Câu của mình di chuyển dọc ngang dưới sự hiệp kích lợi hại của địch nhân.
Hét to một tiếng như sấm, cả thân hình Thiệu Thiết Kiên xoay chuyển như một con vụ. Trong lúc xoay chuyển, cấp tốc xuất đạo.
Thế là, đao quang như một quả băng cầu vỡ ra, bắn ra từng tia sáng dài ngắn không đều nhưng nghiêm mật vô cùng. Tiếng đao quang xé gió như tiếng khóc của oan hồn rất thê lương.
Đột nhiên, Độc Phách phóng vọt người lên. Sống lưng chàng dán chặt vào nóc nhà dột nát. Tế Hồn Câu chém xuống, lực đao như ngàn quân vạn mã mang theo tiếng gió rít mãnh liệt, ào ạt bổ xuống băng cầu đang tung tóe đỏ, xả người Thiệu Thiết Kiên thành hai mảnh.
Bóng quang ảnh rung rung tắt lịm lộ ra máu thịt loang lổ tanh hôi. Không một tiếng kêu.
Không có tiếng thét. Một thân đại hán cao lớn vạm vỡ như khói tỏa mây bay. Cảnh tượng mưa máu bay bay.
Không gian kinh khủng!
Âm Lạc Nhạn sạm mặt, loạng choạng thoái lui cổ họng nghẹn ngang.
Thân hình Độc Phách giữa không trung thình lình đảo lộn. Xích bạc của Tế Hồn Câu lóe lên, thần tốc vút vào lưng của Âm Lạc Nhạn. Hạ thủ rất độc, quyết không dung tình.
Mặt của Âm Lạc Nhạn đột ngột méo xệch, đôi ngươi cơ hồ muốn nhảy khỏi tròng. Hắn hét to một tiếng đến nỗi nóc nhà rung rinh. Tam Tiết côn toàn lực quét ra sau, người cũng quay lại lao vào Độc Phách.
Độc Phách tựa như đã đoán sớm ra phản ứng này của đối phương. Chàng nhẹ nhàng nhún người nhảy lên. Cự ly vô cùng chuẩn xác chỉ vừa đúng độ cao Tam Tiết côn quét ngang. Âm Lạc Nhạn hùng hổ xông tới, lỡ đà chúc về phía trước thì câu đao của Độc Phách đã cắm phập vào lưng của gã xuyên qua lục phủ ngũ tạng.
Không còn thống khổ nào hơn!
Âm Lạc Nhạn giơ cao hai tay, mồm mũi hộc máu, chới với hai bước. Rồi giống một đống bùn đổ ập xuống đất.
Mắt thấy cái chết thê thảm của hai nghĩa huynh, Phiên Đông Nhạc bị kích động không chỉ là đau thương, kinh khủng mà đáng sợ hơn là ý chí chiến đấu của hắn cũng tiêu tan.
Trong lúc gã sững sờ phân tâm, một điểm han quang lóe lên. Không chờ song mâu phản kích, mũi thương của Nam Cung Vũ đã lạnh lùng đè lên yết hầu của gã.
Độc Phách lười nhác ngồi xuống chỗ cũ, mắt nhìn xung quanh, không nén được thở dài một tiếng.
Mũi thương vẫn để trên yết hầu của Phiên Đông Nhạn, Nam Cung Vũ la lên :
- Đừng than thở. Xử trí tên này thế nào?
Độc Phách đưa mắt nhìn một Nhất kiêu còn sót lại lạnh lùng nói :
- Phiên bằng hữu. Giá của sự tham lam trước đây chỉ là một nắm tay không. Những mưu cầu bất chính chỉ lấy thảm trạng đau lòng mà thôi. Bằng hữu, còn muốn tiếp tục dưới tình thế như vầy không?
Phiên Đông Nhạn không ngừng lắc đầu, gắng gượng nói :
- Không! Không! Ta nhận mạng rồi.
Độc Phách nói :
- Lần này ta tha cho bằng hữu nhưng ngàn lần nhớ kỹ quyết không có lần sau.
Mặt của Phiên Đông Nhạc méo xệch, u uất nói :
- Viên Hiệp tam kiêu hoàn toàn tiêu rồi. Dựa vào sức lực mình ta. Đến đâu để có lần sau?
“Hừ” một tiếng, Độc Phách lại nói :
- Còn nữa, vĩnh viễn không được làm phiền Phùng Đức Ân và Xuân Hoa. Nếu vi phạm, giết chết không tha.
Dưới hiên nhà người, sao không cúi đầu. Hơn nữa đời người của Phiên Đông Nhạc lăn lộn hắc đạo đã nhiều năm, đương nhiên, thừa biết đạo lý cầu mạng cứu thân. Gã không muốn chết đâu thể đâm đầu vào tuyệt lộ, nên tức thời thất thanh lên tiếng :
- Ta thề cả đời này không gặp mặt chúng.
Độc Phách nói :
- Tốt lắm! Lời nói ra, bằng hữu phải nhớ cho kỹ.
Chàng nhìn Nam Cung Vũ gật đầu. Ngân thương thu hồi, Phiên Đông nhạc mới hoàn hồn.
Chống thương, Nam Cung Vũ lớn tiếng :
- Mời! Đừng quên mang theo hai huynh đệ của ngươi.
Độc Phách đứng dậy lấy tấm chăn lông đang trải dưới đất xé toạc thành hai miếng, thuận tay ném cho Phiên Đông Nhạc.
Phiên Đông Nhạc tiếp lấy hai miếng chăn bông rồi bắt đầu gói thi thể hai nghĩa huynh của gã. Mất một hồi thời gian mới thu dọn xong. Rồi gã mỗi vai vác một tên chạy thẳng vào bóng đêm không dám quay lại.
Nhìn ra cửa, Nam Cung Vũ tức tối nói :
- Mẹ nó! Hắn chạy thẳng như vậy ngay một tiếng cám ơn cũng không có. Chí ít hắn cũng phải cám ơn miếng chân lông của ta.
Độc Phách cười nói :
- Họ Phiên hận không thể đào mồ huynh lên, lòng hắn toàn đầy oán hận nhớ gì nữa mà chào hỏi, đa tạ. Trái lại, đệ bất ngờ phát hiện sở trường của hắn đó là sức lực hùng mạnh.
Nam Cung Vũ cắt ngang :
- Bớt đùa cợt đi. Mau lại xem bằng hữu Quỷ Vương kỳ của bọn ta.
Hai người bốn mắt chú mục vào, đều bất giác giật mình. Phùng Đức Ân dựa ở góc tường đôi mắt hơi mở, hô hấp yếu ớt như sợi chỉ mảnh, xem tình hình đã rơi vào hôn mê.
Nam Cung Vũ một lời không nói, vội vã buông rơi ngân thương, lấy trong người ra mấy loại kim thương dược, có tác dụng trị nội ngoại thương, rồi mau lẹ đến gần, lại một lần ra tay làm nhiệm vụ thầy thuốc.
Còn Độc Phách cũng chậm rãi đứng dậy. Chỉ một động tác đứng dậy này mà ba tên đại hán trong phòng cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên tim, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Tên mặt trắng bất ngờ khoác tay mở to đôi mắt ti hí nói :
- Huynh đệ ta là Xuyên Thục Viên Hiệp tam kiêu, không biết xưng hô với nhị vị thế nào?
Độc Phách đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ hơi lạnh lùng hỏi :
- Đã sớm biết các vị là Viên Hiệp tam kiêu. Giả như ta đoán không sai, các hạ chính là lão tam Phiên Đông Nhạc trong Tam kiêu?
Tên mặt trắng trầm giọng nói :
- Bằng hữu hảo nhãn lực. Ta chính là Phiên Đông Nhạc.
Chỉ vào tên có chòm râu dê và tên lỗ mũi khuyết gã tiếp lời nói :
- Vị này là đại nghĩa huynh Âm Lạc Nhạn và nhị nghĩa huynh Thiệu Thiết Kiên. Nhưng không biết danh hiệu nhị vị là...
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh đệ ta có ẩn tình khác, không tiện thổ lộ. Kỳ thực tiểu danh tiểu tánh có nói ra chưa chắc tam vị đã biết.
Phiên Đông Nhạc chú mục nhìn ngân thương trên tay Nam Cung Vũ suy tư nói :
- Cây thương của bằng hữu xem ra vô cùng quen mắt. Hình như đã nghe người ta nhắc đến ở đâu rồi?
Nam Cung Vũ nói :
- E rằng các hạ nhớ sai rồi. Ta là một tên mạt học cùng nửa cây thương gãy có gì đáng kể, làm sao các hạ nghe nói qua...
Mép miệng hơi nhích động, Phiên Đông Nhạc nhẫn nại nói :
- Nhị vị đã không muốn báo qua danh tánh cũng được thôi. Ở đây ta muốn nhị vị nhường chút nhân tình. Nếu quả thật nhị vị không quen biết với tên Phùng Đức Ân đó, cần gì phải nhảy vào nước cho ướt mình. Viên Hiệp tam kiêu này tất nhiên có bổ báo.
Nam Cung Vũ tươi cười nói :
- Nghe ra thỉ tuyệt lắm, điều lo lắng là các vị mang hắn đi có thể lưu mạng sống của hắn không?
Phiên Đông Nhạc thẳng thắn nói :
- Tên này kết oán thâm sâu với huynh đệ ta, quyết không cho hắn sinh lộ.
Nam Cung Vũ nói :
- Ta cũng thấy như vậy. Người ta tốt xấu cũng là một mạng người, mắt ta mở to nhìn hắn bị đoản mạng không tránh khỏi lòng bất nhẫn. Hữu thất nhãn dung chi đạo. Tam vị, oan gia nên giải không nên kết. Nếu như nể mặt được ta, tha được xin tha.
Phiên Đông Nhạc còn chưa đáp lời, Âm Lạc Nhạn đã nặng nề nói :
- Bằng hữu, huynh một mực bảo hộ cho tên họ Phùng, lại nói không có căn gốc với hắn, hay là huynh muốn mượn việc này mà kết thân với Quỷ Vương kỳ?
Quá bất ngờ, Nam Cung Vũ nói :
- Kết thân với Quỷ Vương kỳ? Bằng hữu thọ thương mà ta bảo hộ có dính líu với Quỷ Vương kỳ chứ?
Âm Lạc Nhạn cười ngạc nhiên nói :
- Cái gì? Các hạ nói hắn không phải là người của Quỷ Vương kỳ sao?
Âm Lạc Nhạn liếc mắt nhìn hàn tử ngồi ở góc tường, hình dạng đanh ác nói :
- Một chút cũng không sai. Hắn chính là người của Quỷ Vương kỳ.
Phiên Đông Nhạc tằng hắng nói :
- Tên Phùng Đức Ân này không chỉ là thuộc hạ của Quỷ Vương kỳ. Hắn còn là một trong những nhân vật đầu sỏ. Hắn chính là Âm Dương Đao Tuần kiểm thuộc Độc đường là Đệ nhất đường trong Tứ đường của Quỷ Vương kỳ.
Nam Cung Vũ lắc đầu nói :
- Không ngờ được! Không ngờ được!
Âm Lạc Nhạn lớn tiếng nói :
- Bất luận là lão có biết hay không biết xuất thân của lão họ Phùng, hiện giờ lão đã minh bạch thì lão tính thế nào?
Nghiêng đầu nhìn Độc Phách trong mắt có ý dò hỏi, Độc Phách mỉm cười nói :
- Trọng yếu chỉ có một điều, người này có đáng cứu hay không không phải vì xuất thân của hắn. Kết oán tất có nguyên do, trong nguyên do tất có thị phi. Nội tình không thể nói ra, e là tam vị có điều lo sợ.
Âm Lạc Nhạn giận nói :
- Mi nói gì vậy? Bọn ta đến đây là cần người, không phải nghe mi giảng lý mà đến đây. Mi tự hành phá rối chuyện người thậm chí chuyện còn chưa biết gì.
Độc Phách thản nhiên nói :
- Âm huynh! Trên thế gian chuyện chưa biết gì có thể nói là rất nhiều, huynh cho rằng nhất định phải thuyết lý thành chương sao?
Phiên Đông Nhạc ngăn đại ca hắn lại, ra vẻ nhân nhượng nói :
- Được rồi, bằng hữu. Vì chứng tỏ vướng mắc giữa bọn ta và Phùng Đức Ân không phải chuyện ghê gớm. Bằng hữu muốn biết gì, bọn ta nhất định sẽ nói rõ, cũng để nhằm bằng hữu minh bạch để khỏi nhọc công nhúng vào.
Độc Phách nói :
- Ta muốn mời bằng hữu nói rõ, tại sao không đưa họ Phùng vào chỗ chết không được?
Phiên Đông Nhạc tằng hắng nói :
- Sự việc nói ra cũng không phức tạp. Cách Quần Anh tập về phía Đông không đến mười dặm có một nơi gọi là Hoàng Ma Bá, nơi đó có một nữ nhân mở một tiệm trà nhỏ. Hai năm trước họ Phùng to gan lớn mật tư tình với nữ nhân ở trà điếm đó.
Độc Phách không hiểu hỏi :
- Việc này can hệ gì với các vị?
Âm Lạc Nhạn tằng hắng nói :
- Nữ nhân đó chính là thê tử của ta.
Độc Phách ngạc nhiên hỏi :
- Âm huynh! Thê tử của huynh không ở Xuyên Thục cùng huynh chia ngọt sẻ bùi lại chạy đến Hoàng Ma Bá mở trà điếm làm chi?
Phiên Đông Nhạc giải thích :
- Việc là như vầy. Thê tử của lão đại tên là Xuân Hoa, vốn là ca kỹ ở thanh lâu. Đã thành thuộc Xuyên Thục. Ba năm trước lão đại ưng ý ả nên đem một số lớn ngân lượng chuộc ả về nhà đối đãi với ả chí tình chí nghĩa. Không ngờ người đàn bà này thiên tính lang dâm, hoa tường liễu ngỏ. Sống với lão đại không đến ba năm đã thay lòng đổi dạ. Thừa lúc lão đại ra ngoài lén lút đào tẩu. Lão đại ta không cam tâm mất hơn ba năm mới truy ra chỗ ở của ả. Lao khổ tìm đến trà điếm của ả ở Hoàng Ma Bá đâu ngờ rằng mụ này đã có tân lang, đó là tên Phùng Đức Ân trời đánh.
Độc Phách cười nói :
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Điều này có gì không đúng, huống hồ Phùng Đức Ân cũng không biết Xuân Hoa từng có quan hệ với Âm huynh.
Phiên Đông Nhạc nén giận nói :
- Bằng hữu, lời nói này không công bằng. Cho dù trước đây họ Phùng không biết Xuân Hoa là thê tử của lão đại, sau đó bọn ta tìm hắn đem chi tiết sự tình nói rõ cho hắn. Đáng giận ở chỗ, bất kể bọn ta mềm cứng thế nào, hắn nhất định không chịu thoái nhượng.
Độc Phách nói :
- Ta có thể hỏi một câu được không, Phiên bằng hữu?
Phiên Đông Nhạc nói :
- Xin mời!
Độc Phách hỏi :
- Thế Xuân Hoa và Âm huynh có hôn ước chính thức không? Hoặc là cử hành nghi thức nhập môn nào?
Phiên Đông Nhạc ngần ngừ giây lát :
- Điều này cơ hồ bất tất không cần.
Âm Lạc Nhạn không nén được nộ hỏa bừng bừng trong lòng hét to :
- Lão tử bất tất chỉ mua nữ nhân này đùa chơi chứ không phải chính thức nạp thê, lẽ nào lại phải dùng tam mai lục chứng kiệu hoa đón rước. Muốn có người lên giường bất tất phải như vậy.
Độc Phách gật đầu nói :
- Thì ra chỉ là quan hệ tư tình chứ không phải có danh phận phu thê.
Phiên Đông Nhạc vội nói :
- Không cần danh phận gì, phu thê chi phận là đủ rồi. Như vậy không thể nói Xuân Hoa không phải là thê thiếp của lão đại ta.
Độc Phách an nhàn nói :
- Như vậy tại sao Xuân Hoa không biết tốt xấu. Âm huynh đã hết tình chăm sóc lại phải đào tẩu?
Xoa xoa tay Phiên Đông Nhạc nói :
- Ta đã nói rồi. Ả này thiên tính lang dâm không chịu an phận, đúng là loại tiện nhân.
Độc Phách cười nói :
- Đã là loại như vậy Âm huynh bỏ đi cũng được hà tất gì tìm kiếm tặc nhân này trở về?
Phiên Đông Nhạc hết đường đối đáp, Âm Lạc Nhạn trợn mắt hét to :
- Cần người hay không là việc của lão tử, mi lo không được đâu. Mẹ nó, mi quá đáng lắm rồi.
Ở góc phòng, Phùng Đức Ân gắng gượng lấy hơi thều thào :
- Huynh đài, huynh đài đừng nghe bọn chúng tùy khẩu bôi nhọ... Sự thực hoàn toàn không như vậy bọn chúng đang đảo đầu lộn đuôi ngậm máu phun người...
Âm Lạc Nhạn rít lên :
- Mi là đồ chó thúi.
Độc Phách lạnh lẽo nói :
- Tam vị, bên trong đã không có gì ghê gớm, ngại chi không để hắn nói?
Phiên Đông Nhạc đưa mắt cho lão đại, thản nhiên nói :
- Đương nhiên, bọn ta vàng thiệt không sợ lửa, loại tư thông với thê tử của người khác, còn có thể đa ngôn xảo trá gì nữa?
Khò khè một lúc, Phùng Đức Ân nấc nghẹn :
- Ta... ta ba năm trước quen biết Xuân Hoa... Bọn ta yêu nhau cũng hơn một năm... Xuân Hoa ôn nhu xem ra rất yếu nhược... trái lại rất kiên cường... Năm nay nàng hai mươi lăm tuổi... Từ nhỏ đã phải ca hát phụng dưỡng phụ thân... Vừa có thể tự lập đã bị họ Âm... cướp về. Họ Âm không coi nàng như một con người... Bất kể ngày đêm dày vò... hành hạ... nàng tùy ý đánh đập, chửi mắng... Xuân Hoa sống với họ Âm... không đến... không đến nửa năm... phụ thân nàng vì uất hận mà chết. Cuộc sống thống khổ như vậy, thử hỏi ai mà chịu đựng nổi?
Âm Lạc Nhạn càng nghe càng bốc lửa hết lên như sấm :
- Hồ ngôn loạn ngữ. Nữ nhân của lão tử tùy ý lão tử đối phó. Không cần mi đau lòng xót dạ thương hoa tiếc ngọc. Bọn mi một tên dâm phụ một ả dâm phụ đáng đầy xuống mười tám tầng địa ngục.
Không màng đến lời mắng của Âm Lạc Nhạn, Phùng Đức Ân tiếp tục kể một cách khó nhọc :
- Xuân Hoa và ta sống cùng nhau không được bao lâu. Bọn họ Âm lại tìm đến nàng. Ta đương nhiên có trách nhiệm ra mặt gánh vác cho nàng. Bọn chúng... chúng đòi Xuân Hoa ta không đáp ứng. Sau đó chúng đổi lại đòi tiền, nhưng chúng tham lam quá đáng, đi đòi những hai mươi vạn lượng...
Đứng một bên, Nam Cung Vũ chắc lưỡi :
- Chắc! Chắc! Hai mươi vạn lượng? Bọn chúng coi Xuân Hoa là núi vàng?
Phiên Đông Nhạc nói :
- Dựa vào thân phận lão đại của bọn ta, đem nữ nhân thân cận nhường cho mi, không phải là chuyện thể diện sao? Chỉ đòi mi có hai mươi vạn lượng thực không phải là nhiều.
Độc Phách hỏi :
- Lập trường không giống nhau, số mục nhiều ít thật khó nói. Thế thì Phùng bằng hữu cuối cùng đáp ứng trả bao nhiêu?
Phùng Đức Ân rung giọng nói :
- Lăn lộn giang hồ không có tài sản thì có được bao nhiêu ngân lượng chứ. Ta gom góp tất cả thêm bằng hữu giúp đỡ chỉ có hơn ba vạn lượng. Xuân Hoa cũng đem hết tư trang dành dụm của nàng cộng lại tất cả chỉ hơn có bốn vạn nhưng mà... nhưng mà bọn chúng không chịu... không chịu.
Phiên Đông Nhạc chen lời :
- Hai mươi vạn lượng với bốn vạn lượng sai biệt bao nhiêu lần? Mi xem bọn ta là lũ khất cái kiếm cơm sao? Số nhỏ như vậy, tất nhiên bọn ta không chịu.
Độc Phách chau mày nói :
- Giá cả sai biệt sao không đàm phán giải quyết? Dùng binh khí đối phó nhau làm chi?
Ngẩng đầu, Phiên Đông Nhạc nói :
- Đã thương thuyết ba lần rồi. Lần nào cũng không nhận được tiền, đều vì lý do kêu nghèo than khổ dây dưa kéo dài, đêm nay là lần đàm phán thứ ba. Họ Phùng cũng như cũ, nửa hào cũng không thêm. Hắn hoàn toàn không có thành ý, hắn mê hoặc nữ nhân lão đại lại mấy lần lửa gạt bọn ta, hạng người này còn lưu lại làm gì, đương nhiên phải giết để trừ hậu họa.
Âm Lạc Nhạn nhìn Độc Phách mắt lộ hung quang :
- Sự tình bằng hữu đã rõ cả rồi, vốn là gian phu dâm phụ, tất cả đều đáng chết. Ta đã mấy lần khoan dung cho chúng, đôi cẩu nam nữ này chẳng những không báo đáp thậm chí ngay cả chút tiền bỏ báo cũng không chịu xuất ra khiến ta muốn nhịn cũng không nhịn được. Nghĩ lại họ Âm ta đường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không dung cho ta coi ta là con rùa rụt cổ. Lão tử bây giờ tiền không muốn, chỉ muốn lấy mạng. Bằng hữu nói xem ta đúng hay sai?
Độc Phách nói :
- Bằng hữu có muốn ta biểu lộ ý kiến hay không?
Âm Lạc Nhạn lớn tiếng nói :
- Chỉ cần bằng hữu nói có lý.
Thẳng vai, Độc Phách nói :
- Việc này đủ để cho thiên hạ đàm tiếu. Vừa nghe vừa thấy đã khiến người ta vỗ bàn khen ngợi.
Âm Lạc Nhạn giận dữ hỏi :
- Nói vậy là có ý gì?
Độc Phách chậm rãi phân tích :
- Âm bằng hữu, đầu tiên ta muốn chỉ rõ. Xuân Hoa và bằng hữu không có câu thúc bởi hôn ước, bất kể nàng có tự nguyện hay không cũng chỉ là tư tình với bằng hữu. Song phương cùng tư tình, bất quá là nam yêu nữ ái mà thôi. Một mai đến lúc tình cảm nhạt phai, khó thể duy trì, dứt khoát chia tay mới là thượng sách. Hành vi miễn cưỡng của bất kỳ phái nào đều tạo thành kết cục đau khổ. Theo thường tình mà nói, nữ nhân luôn yếu nhược, khi bằng hữu tàn ác không để cho nàng cơ hội tồn tại, thí dụ như lăng nhục, ngược đãi. Mà Xuân Hoa lại chẳng phải là thê thiếp do bằng hữu dùng chính lễ tương nghinh. Đúng lý mà luận, giữa nhị vị vốn không có quan hệ chính thức. Nàng không thể nhẫn nại sống với huynh. Huynh lại không tha người. Trừ một cách đi còn có cách gì? Xuân Hoa lặng lẽ ra đi không còn gì vướng mắc. Âm huynh cùng nàng không danh không phận lại một mực truy bức nàng như vậy thực không hợp đạo lý.
Nam Cung Vũ tiếp lời :
- Muốn không được người đổi lại thành đòi tiền, càng hạ phẩm chất của mình. Đường đường một trang nam tử, thân cao bảy thước mà đem tấm thân một phụ nhân ra ngã giá. Không được toại nguyện thì dùng bạo lực bạo hành. Thật hổ thẹn cho một trang nam tử.
Độc Phách lai bồi tiếp :
- Vì vậy ta cho rằng việc này nói ra chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Hai người một đối một đáp, lời nói châm chọc đùa cợt, không chỉ Âm Lạc Nhạn nghe đến tái xanh mặt, chòm râu dê không gió mà bay, còn Phiên Đông Nhạc cũng không nén được đột ngột biến sắc.
Tên thứ hai của Viên Hiệp tam kiêu là Thiệu Thiết Kiên hét to một tiếng, nước bọt văng tứ tung :
- Cẩu tặc. Đây rõ ràng là bênh vực cho tên Phùng tặc kia. Hai tên chuột thối này, đem huynh đệ chúng ta ra làm trò đùa.
Phiên Đông Nhạc trầm mặt xuống, lạnh băng băng nói :
- Bằng hữu, sở dĩ ta nhiều lần khuất phục cầu hòa với nhị vị, lễ mạo tương kiến, chỉ vì không muốn phát sinh sự cố khác, không muốn tranh chấp với nhị vị là người không quen biết nhưng không ngờ nhị vị cứ lấn bước làm tới. Đem thiện tâm bọn ta biến thành lòng dạ trâu bò. Viên Hiệp tam kiêu có thể huyết chảy thành sông nhưng không nhận sự sỉ nhục.
Nam Cung Vũ nói :
- Bọn ta chỉ vì sự thật mà phân biệt một chút đạo lý khuyên bằng hữu.
Âm Lạc Nhạn đột nhiên gầm lên :
- Cuối cùng chúng ta hỏi bọn ngươi một câu: Giao người hay không?
Lần này, do Độc Phách lên tiếng đáp :
- Huynh nhìn kỹ xem bộ dạng bọn ta có giống bọn giao người hay không?
Phiên Đông Nhạc vì giận quá nên âm thanh biến thành the thé :
- Phí lời uổng công vô ích. Ta xem bọn ngươi không thấy quan tài không đổ lệ.
Độc Phách dứt khoát ra một tiếng :
- Mời!
Âm Lạc Nhạn bước lên một bước, tay trái xòe ra, bàn tay vừa to vừa thô, ngũ chỉ giống như móc câu thép, lòng tay màu đỏ bầm. Theo động tác tay trái gã một màn kình khi biến thành năm luồng từ năm ngón tay bắn ra, thế mạnh lực bén giống như năm mũi tên mạnh mẽ rời cung.
Độc Phách hơi lắc vai, người hoành ngang chỉ nghe vách tường sau lưng vang tiếng “bình” một tiếng đã vỡ ra một lỗ hổng to. Gạch bể văng tung tóe tựa như dùng búa đập vậy.
Tế Hồn Câu từ dưới hất lên. Đao phong vút lên như một cầu vồng lấp lánh.
Tích tắc, Âm Lạc Nhạn bay lên tránh né. Cầu vồng đó đã mù mịt trời đất, trùng trùng điệp điệp phong tỏa mọi góc độ mà họ Âm có thể đột phá thoát ra.
Chiêu thức song phương cực kỳ nhanh. Giữa công và thủ chỉ là tích tắc.
Lúc đó, Thiệu Thiết Kiên thét to một tiếng. Thanh Nhuyễn đao như ngân xà của hắn đã chính xác đâm vào sườn trái của Độc Phách.
Câu đao đang giữa không trung phản hồi trở lại. Cầu vồng đã tụ lại thành một ánh trăng hạ huyền.
Tiếng binh khí chạm nhau. Nhuyễn đao của Thiệu Thiết Kiêu văng lên. Người hắn lảo đảo chấn động thoái lui mấy bước, suýt nữa đã va vào cánh cửa.
Trường thương của Nam Cung Vũ chỉ vào Phiên Đông Nhạc. Mũi thương hàn quang lạnh lẽo nhanh như sao băng.
Phiên Đông Nhạc khom lưng vung tay đôi đoản xà mâu chập lại thành hình cái muỗng leng keng đỡ lên.
Trường thương Nam Cung Vũ bất ngờ thu lại rồi liên tiếp búng ra mười sáu lần. Đầu thương như một đóa hoa to, từng nhụy hoa, cánh hoa phủ chụp lên địch nhân.
Phiên Đông Nhạc vùn vụt lướt đi. Thân pháp nhanh cực kỳ. Hai thanh đoản xà mâu của hắn điểm, kích chống đỡ giữa rừng hoa. Vận chuyển như một bánh xe lăn nhưng đầu thương của Nam Cung Vũ phủ chụp như sao lạnh nhảy múa. Bất kỳ Phiên Đông Nhạc dùng lực thế nào cũng tiến không được một bước.
Lúc này, binh khí của Âm Lạc Nhạn cũng đã tuốt ra. Đó là thanh Tam Tiết côn bằng đồng.
Cây Tam Tiết côn vừa nặng vừa trầm của gã có một chỗ không giống bình thường là còn gắn thêm một cái móc câu cứng dùng để đánh, móc, quét, đâm vô cùng độc hại.
Tam Tiết côn “vù, vù” vung kích Nhuyễn đao quét dọc bổ ngang.
Âm Lạc Nhạn và Thiệu Thiết Kiện hợp công Độc Phách.
Hiện giờ, Độc Phách chỉ nắm chặt Tế Hồn Câu của mình di chuyển dọc ngang dưới sự hiệp kích lợi hại của địch nhân.
Hét to một tiếng như sấm, cả thân hình Thiệu Thiết Kiên xoay chuyển như một con vụ. Trong lúc xoay chuyển, cấp tốc xuất đạo.
Thế là, đao quang như một quả băng cầu vỡ ra, bắn ra từng tia sáng dài ngắn không đều nhưng nghiêm mật vô cùng. Tiếng đao quang xé gió như tiếng khóc của oan hồn rất thê lương.
Đột nhiên, Độc Phách phóng vọt người lên. Sống lưng chàng dán chặt vào nóc nhà dột nát. Tế Hồn Câu chém xuống, lực đao như ngàn quân vạn mã mang theo tiếng gió rít mãnh liệt, ào ạt bổ xuống băng cầu đang tung tóe đỏ, xả người Thiệu Thiết Kiên thành hai mảnh.
Bóng quang ảnh rung rung tắt lịm lộ ra máu thịt loang lổ tanh hôi. Không một tiếng kêu.
Không có tiếng thét. Một thân đại hán cao lớn vạm vỡ như khói tỏa mây bay. Cảnh tượng mưa máu bay bay.
Không gian kinh khủng!
Âm Lạc Nhạn sạm mặt, loạng choạng thoái lui cổ họng nghẹn ngang.
Thân hình Độc Phách giữa không trung thình lình đảo lộn. Xích bạc của Tế Hồn Câu lóe lên, thần tốc vút vào lưng của Âm Lạc Nhạn. Hạ thủ rất độc, quyết không dung tình.
Mặt của Âm Lạc Nhạn đột ngột méo xệch, đôi ngươi cơ hồ muốn nhảy khỏi tròng. Hắn hét to một tiếng đến nỗi nóc nhà rung rinh. Tam Tiết côn toàn lực quét ra sau, người cũng quay lại lao vào Độc Phách.
Độc Phách tựa như đã đoán sớm ra phản ứng này của đối phương. Chàng nhẹ nhàng nhún người nhảy lên. Cự ly vô cùng chuẩn xác chỉ vừa đúng độ cao Tam Tiết côn quét ngang. Âm Lạc Nhạn hùng hổ xông tới, lỡ đà chúc về phía trước thì câu đao của Độc Phách đã cắm phập vào lưng của gã xuyên qua lục phủ ngũ tạng.
Không còn thống khổ nào hơn!
Âm Lạc Nhạn giơ cao hai tay, mồm mũi hộc máu, chới với hai bước. Rồi giống một đống bùn đổ ập xuống đất.
Mắt thấy cái chết thê thảm của hai nghĩa huynh, Phiên Đông Nhạc bị kích động không chỉ là đau thương, kinh khủng mà đáng sợ hơn là ý chí chiến đấu của hắn cũng tiêu tan.
Trong lúc gã sững sờ phân tâm, một điểm han quang lóe lên. Không chờ song mâu phản kích, mũi thương của Nam Cung Vũ đã lạnh lùng đè lên yết hầu của gã.
Độc Phách lười nhác ngồi xuống chỗ cũ, mắt nhìn xung quanh, không nén được thở dài một tiếng.
Mũi thương vẫn để trên yết hầu của Phiên Đông Nhạn, Nam Cung Vũ la lên :
- Đừng than thở. Xử trí tên này thế nào?
Độc Phách đưa mắt nhìn một Nhất kiêu còn sót lại lạnh lùng nói :
- Phiên bằng hữu. Giá của sự tham lam trước đây chỉ là một nắm tay không. Những mưu cầu bất chính chỉ lấy thảm trạng đau lòng mà thôi. Bằng hữu, còn muốn tiếp tục dưới tình thế như vầy không?
Phiên Đông Nhạn không ngừng lắc đầu, gắng gượng nói :
- Không! Không! Ta nhận mạng rồi.
Độc Phách nói :
- Lần này ta tha cho bằng hữu nhưng ngàn lần nhớ kỹ quyết không có lần sau.
Mặt của Phiên Đông Nhạc méo xệch, u uất nói :
- Viên Hiệp tam kiêu hoàn toàn tiêu rồi. Dựa vào sức lực mình ta. Đến đâu để có lần sau?
“Hừ” một tiếng, Độc Phách lại nói :
- Còn nữa, vĩnh viễn không được làm phiền Phùng Đức Ân và Xuân Hoa. Nếu vi phạm, giết chết không tha.
Dưới hiên nhà người, sao không cúi đầu. Hơn nữa đời người của Phiên Đông Nhạc lăn lộn hắc đạo đã nhiều năm, đương nhiên, thừa biết đạo lý cầu mạng cứu thân. Gã không muốn chết đâu thể đâm đầu vào tuyệt lộ, nên tức thời thất thanh lên tiếng :
- Ta thề cả đời này không gặp mặt chúng.
Độc Phách nói :
- Tốt lắm! Lời nói ra, bằng hữu phải nhớ cho kỹ.
Chàng nhìn Nam Cung Vũ gật đầu. Ngân thương thu hồi, Phiên Đông nhạc mới hoàn hồn.
Chống thương, Nam Cung Vũ lớn tiếng :
- Mời! Đừng quên mang theo hai huynh đệ của ngươi.
Độc Phách đứng dậy lấy tấm chăn lông đang trải dưới đất xé toạc thành hai miếng, thuận tay ném cho Phiên Đông Nhạc.
Phiên Đông Nhạc tiếp lấy hai miếng chăn bông rồi bắt đầu gói thi thể hai nghĩa huynh của gã. Mất một hồi thời gian mới thu dọn xong. Rồi gã mỗi vai vác một tên chạy thẳng vào bóng đêm không dám quay lại.
Nhìn ra cửa, Nam Cung Vũ tức tối nói :
- Mẹ nó! Hắn chạy thẳng như vậy ngay một tiếng cám ơn cũng không có. Chí ít hắn cũng phải cám ơn miếng chân lông của ta.
Độc Phách cười nói :
- Họ Phiên hận không thể đào mồ huynh lên, lòng hắn toàn đầy oán hận nhớ gì nữa mà chào hỏi, đa tạ. Trái lại, đệ bất ngờ phát hiện sở trường của hắn đó là sức lực hùng mạnh.
Nam Cung Vũ cắt ngang :
- Bớt đùa cợt đi. Mau lại xem bằng hữu Quỷ Vương kỳ của bọn ta.
Hai người bốn mắt chú mục vào, đều bất giác giật mình. Phùng Đức Ân dựa ở góc tường đôi mắt hơi mở, hô hấp yếu ớt như sợi chỉ mảnh, xem tình hình đã rơi vào hôn mê.
Nam Cung Vũ một lời không nói, vội vã buông rơi ngân thương, lấy trong người ra mấy loại kim thương dược, có tác dụng trị nội ngoại thương, rồi mau lẹ đến gần, lại một lần ra tay làm nhiệm vụ thầy thuốc.
/32
|