Cô âm mưu muốn xài lại chiêu cũ, muốn cắn anh. Thế nhưng, chưa kịp hành động thì một nụ hôn ngọt ngào in lên môi, vòng qua tai, xuống cổ, xuống dần, xuống dần...Kế đó lại kết thúc ở đôi môi. Không tự chủ, cô khẽ khàng đáp lại nụ hôn đó.
Ngoài trời, mưa réo rắt làm đêm thêm lạnh lẽo. Mưa thấm vào rèm cửa, nhỏ giọt lên thềm cửa sổ...Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn...!!!
“Không...không!” Cô lắc đầu. Chút lý trí cũng sắp rời đi, cô ko thể buông thả bản thân như thế được.
Anh giữ lấy một tay cô, đem đặt trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát luôn váy cô. Cô nhắm mắt hét toáng lên, át luôn cả tiếng mưa to bên ngoài.
“La nữa sẽ khan tiếng đó!!!” Anh nhắc nhở. Cũng không muốn tai mình bị hành xác oan uổng đâu!!!
Thế nhưng, Dương Chi Ngọc chẳng những ko nghe lời mà còn khóc lớn hơn, thậm chí nước mắt nước mũi tuôn lã chã. Tất cả những tính cách nhữg hành động ‘bạo lực’ ngày thường ko thể lặp lại làm cô rất là bực mình và cảm thấy uất ức.
“KHÔNG ĐƯỢC GIÃY!!!!!!!!!!!!!” Anh tức giận quát lên. Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, quát lớn như vậy, đột ngột bị la, cô ngừng giãy giụa, nâng đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Anh mặt đỏ bừng bừng, cả người nóng như bị lửa thiêu, anh hôn mạnh lên cổ cô, tay giữ chặt bàn tay cô càng siết mạnh. Cô la lên:
“A!!! Làm gì mà siết chặt vậy hả? Hả??? Có biết đau không?!!! Biến!!!!!!!!!”
“Nếu không làm vậy thì em sẽ tiếp tục giãy nữa à?!!!” Anh lườm. Thế nhưng, tay cũng lỏng ra một chút.
“Ai cho phép anh chạm vào tôi?!!! Hử? Anh có tin tôi giết chết anh không?!! Huhu!!!!”
“CẤM KHÓC!!!!!!!” Anh tiếp tục quát. Cô ớn lạnh ngưng khóc luôn.
*************Sunflower
Thoát đi quần áo chính mình, anh tiếp tục đè chặt cô dưới người. Sợ hãi, cô ko biết làm gì, muốn thoát cũng không thể thoát. Anh buông tay giữ tay cô ra, sau đó nắm chặt eo cô. Dương Chi Ngọc nước mắt giàn giụa...!!!
Cơn mưa càng lúc càng lớn, đôi khi còn có sấm chớp. Đôi mắt anh xoáy sâu khi tiếp xúc vs da thịt mềm mại của cô. Còn cô, hình như là khan tiếng thật, gào không nổi nữa, chỉ biết khóc thê thảm.
Lúc tiếp xúc thân mật, cô dù mình đồng da sắt cũng hét toáng lên. Tiếng hét ko lớn như ban đầu nhưng cũng đủ làm anh ngừng hoạt động, ngẩng mặt lên, anh quan tâm hỏi:
“Đau?! Ngoan! Ngoan!!! Chút nữa hết đau!!! Nhé?!!”
“Đau! Đau...” Cô chân tay giống như sắp rã ra, không còn chút lực để đẩy anh ra. Ngoài than vãn thảm thiết, cô ko còn biết làm gì hết!!
Thấy cô khóc, anh không nỡ làm nhưng sự việc đến mức này sao còn có thể dừng lại?!
Ngoài trời mưa rơi tầm tã, còn trong phòng thì nồng nàn triền miên...
Sáng ngày hôm sau...
Cô thân thể nhũn ra như sắp hòa tan, ôm chăn ngồi ngốc trên giường ‘tưởng niệm’ đêm hôm qua. Mặt không khống ché mà đỏ bừng bừng.
“Dậy rồi?” Một bàn tay to lớn đặt lên vai cô. Cô giật mình, thẳng lưng.
“Ơ...Ừ!”
“Còn đau không?” Anh ân cần. Còn nghĩ cô sau đêm hôm qua sẽ thay đổi, nào ngờ...
BINH!!!
“Đồ đê tiện!!! Anh dám...dám...dám làm nhục tôi!!! Cái đồ hải cẩu nhà anh! Tôi gian nan vác anh từ khách sạn về đây, anh có biết anh ngủ vs ai không? Vs Nhã Vi!!! Vậy mà trở về còn dám làm vậy với tôi hả??? Còn tư cácch hỏi tôi?! Anh đi tự tử đi!!!
Khách...khách sạn? Nhã Vi ko nói gì đi chứ???
Anh hơi chột dạ. Nhớ lại tối hôm qua anh quát cô thế nào nên thấy cũng hơi hối hận.
“Vậy em đi tắm đi, sau đó chúng ta đi ăn!!!”
“Em??? Chúng ta??? Miễn bàn!!! Tôi sẽ đi ăn vs Ken!!! Tôi kệ xác anh!!”
Anh sửng sốt. Chẳng phải thường thường sau khi ‘làm’ xong thì phụ nữ dịu dàng hơn sao???
“Không nên!!! Em là vợ anh, em phải đi ăn với anh chứ?!” Anh cố gắng níu kéo.
“Tôi không đi ăn vs anh! Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô gắt lên. Tay vẫn ôm cái chăn chặt cứng ngồi co mình trên giường.
“Anh không phải...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô khẳng định.
“Anh không...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!”
“Anh...”
“Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!!!!!!”
Lâm Tịch: TT___TT
Cầm áo sơ mi của anh mặc vội vào, cô phi thân muốn trổ tài làm...supergirl định bay thẳng vào toilet thì cơn đau ở hông truyền khắp tứ chi, không kịp tìm chỗ trụ liền ngã ầm xuống đất.
“Lâm Tịch!!!!!!! TÔI HẬN ANH!!!!!!!!!!” Cô la lớn.
Khó khăn lắm ms thuyết phục được Dương Chi Ngọc đi ăn vs anh. Nhớ tới vụ việc còn chưa kịp bàn xong vs Nhã Vi thì anh lại thở dài. Đáng lẽ ra ko nee6n chạm vào Chi Ngọc ms đúng chứ?! Tại sao anh lại làm vậy chứ???
...
Nhân viên khách sạn vào phòng dọn dẹp, thấy tấm ga giường nhăn nhúm, gối bay tứ tung, thậm chí...còn...vết máu nhỏ trên giường nữa!!! (Đỏ mặt!)
Nhân viên: Mới có hỗn chiến xảy ra ư???
...
Cô phải mặc áo dài tay để che lại vết thâm, áo còn phải có cổ để che lại dấu hôn. Phải nói thật, cô chẳng muốn đi ăn, toàn thân hễ di chuyển là lại muốn nhũn ra. Haizz...
“Sao thế? Còn khó chịu à?!!!” Anh vừa lái xe vừa liếc sang cô hỏi. Cô lườm:
“Anh có tin nói thêm tiếng nữa tôi sẽ cắt lưỡi anh không hả???”
Dương Chi Ngọc: Làm gì mà hỏi trực tiếp vậy chứ??? Người ta ngại lắm biết ko??? (Tg: Ngất!)
Ngoài trời, mưa réo rắt làm đêm thêm lạnh lẽo. Mưa thấm vào rèm cửa, nhỏ giọt lên thềm cửa sổ...Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn...!!!
“Không...không!” Cô lắc đầu. Chút lý trí cũng sắp rời đi, cô ko thể buông thả bản thân như thế được.
Anh giữ lấy một tay cô, đem đặt trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát luôn váy cô. Cô nhắm mắt hét toáng lên, át luôn cả tiếng mưa to bên ngoài.
“La nữa sẽ khan tiếng đó!!!” Anh nhắc nhở. Cũng không muốn tai mình bị hành xác oan uổng đâu!!!
Thế nhưng, Dương Chi Ngọc chẳng những ko nghe lời mà còn khóc lớn hơn, thậm chí nước mắt nước mũi tuôn lã chã. Tất cả những tính cách nhữg hành động ‘bạo lực’ ngày thường ko thể lặp lại làm cô rất là bực mình và cảm thấy uất ức.
“KHÔNG ĐƯỢC GIÃY!!!!!!!!!!!!!” Anh tức giận quát lên. Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, quát lớn như vậy, đột ngột bị la, cô ngừng giãy giụa, nâng đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Anh mặt đỏ bừng bừng, cả người nóng như bị lửa thiêu, anh hôn mạnh lên cổ cô, tay giữ chặt bàn tay cô càng siết mạnh. Cô la lên:
“A!!! Làm gì mà siết chặt vậy hả? Hả??? Có biết đau không?!!! Biến!!!!!!!!!”
“Nếu không làm vậy thì em sẽ tiếp tục giãy nữa à?!!!” Anh lườm. Thế nhưng, tay cũng lỏng ra một chút.
“Ai cho phép anh chạm vào tôi?!!! Hử? Anh có tin tôi giết chết anh không?!! Huhu!!!!”
“CẤM KHÓC!!!!!!!” Anh tiếp tục quát. Cô ớn lạnh ngưng khóc luôn.
*************Sunflower
Thoát đi quần áo chính mình, anh tiếp tục đè chặt cô dưới người. Sợ hãi, cô ko biết làm gì, muốn thoát cũng không thể thoát. Anh buông tay giữ tay cô ra, sau đó nắm chặt eo cô. Dương Chi Ngọc nước mắt giàn giụa...!!!
Cơn mưa càng lúc càng lớn, đôi khi còn có sấm chớp. Đôi mắt anh xoáy sâu khi tiếp xúc vs da thịt mềm mại của cô. Còn cô, hình như là khan tiếng thật, gào không nổi nữa, chỉ biết khóc thê thảm.
Lúc tiếp xúc thân mật, cô dù mình đồng da sắt cũng hét toáng lên. Tiếng hét ko lớn như ban đầu nhưng cũng đủ làm anh ngừng hoạt động, ngẩng mặt lên, anh quan tâm hỏi:
“Đau?! Ngoan! Ngoan!!! Chút nữa hết đau!!! Nhé?!!”
“Đau! Đau...” Cô chân tay giống như sắp rã ra, không còn chút lực để đẩy anh ra. Ngoài than vãn thảm thiết, cô ko còn biết làm gì hết!!
Thấy cô khóc, anh không nỡ làm nhưng sự việc đến mức này sao còn có thể dừng lại?!
Ngoài trời mưa rơi tầm tã, còn trong phòng thì nồng nàn triền miên...
Sáng ngày hôm sau...
Cô thân thể nhũn ra như sắp hòa tan, ôm chăn ngồi ngốc trên giường ‘tưởng niệm’ đêm hôm qua. Mặt không khống ché mà đỏ bừng bừng.
“Dậy rồi?” Một bàn tay to lớn đặt lên vai cô. Cô giật mình, thẳng lưng.
“Ơ...Ừ!”
“Còn đau không?” Anh ân cần. Còn nghĩ cô sau đêm hôm qua sẽ thay đổi, nào ngờ...
BINH!!!
“Đồ đê tiện!!! Anh dám...dám...dám làm nhục tôi!!! Cái đồ hải cẩu nhà anh! Tôi gian nan vác anh từ khách sạn về đây, anh có biết anh ngủ vs ai không? Vs Nhã Vi!!! Vậy mà trở về còn dám làm vậy với tôi hả??? Còn tư cácch hỏi tôi?! Anh đi tự tử đi!!!
Khách...khách sạn? Nhã Vi ko nói gì đi chứ???
Anh hơi chột dạ. Nhớ lại tối hôm qua anh quát cô thế nào nên thấy cũng hơi hối hận.
“Vậy em đi tắm đi, sau đó chúng ta đi ăn!!!”
“Em??? Chúng ta??? Miễn bàn!!! Tôi sẽ đi ăn vs Ken!!! Tôi kệ xác anh!!”
Anh sửng sốt. Chẳng phải thường thường sau khi ‘làm’ xong thì phụ nữ dịu dàng hơn sao???
“Không nên!!! Em là vợ anh, em phải đi ăn với anh chứ?!” Anh cố gắng níu kéo.
“Tôi không đi ăn vs anh! Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô gắt lên. Tay vẫn ôm cái chăn chặt cứng ngồi co mình trên giường.
“Anh không phải...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô khẳng định.
“Anh không...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!”
“Anh...”
“Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!!!!!!”
Lâm Tịch: TT___TT
Cầm áo sơ mi của anh mặc vội vào, cô phi thân muốn trổ tài làm...supergirl định bay thẳng vào toilet thì cơn đau ở hông truyền khắp tứ chi, không kịp tìm chỗ trụ liền ngã ầm xuống đất.
“Lâm Tịch!!!!!!! TÔI HẬN ANH!!!!!!!!!!” Cô la lớn.
Khó khăn lắm ms thuyết phục được Dương Chi Ngọc đi ăn vs anh. Nhớ tới vụ việc còn chưa kịp bàn xong vs Nhã Vi thì anh lại thở dài. Đáng lẽ ra ko nee6n chạm vào Chi Ngọc ms đúng chứ?! Tại sao anh lại làm vậy chứ???
...
Nhân viên khách sạn vào phòng dọn dẹp, thấy tấm ga giường nhăn nhúm, gối bay tứ tung, thậm chí...còn...vết máu nhỏ trên giường nữa!!! (Đỏ mặt!)
Nhân viên: Mới có hỗn chiến xảy ra ư???
...
Cô phải mặc áo dài tay để che lại vết thâm, áo còn phải có cổ để che lại dấu hôn. Phải nói thật, cô chẳng muốn đi ăn, toàn thân hễ di chuyển là lại muốn nhũn ra. Haizz...
“Sao thế? Còn khó chịu à?!!!” Anh vừa lái xe vừa liếc sang cô hỏi. Cô lườm:
“Anh có tin nói thêm tiếng nữa tôi sẽ cắt lưỡi anh không hả???”
Dương Chi Ngọc: Làm gì mà hỏi trực tiếp vậy chứ??? Người ta ngại lắm biết ko??? (Tg: Ngất!)
/45
|