“Oaoaoaoa..
Dương Chi Ngọc khóc um lên. Xe của cô, xe của cô!!!!!
“Chi Ngọc!! Chị hai con sẽ đem chiếc xe bình yên trở về mà!!!!” Mẹ cô dỗ dành. Đứa con bướng bỉnh này yêu chiếc xe đó hơn bất kỳ thứ gì. Bởi đó là chiếc xe mà nó dành dụm tiền từ lúc còn bé xíu xiu đã biết tích góp tiền tết và đến lúc đi làm đem tất cả đồng tiền xương máu tống hết vào ngân hàng và nhiều tiền lẻ khác như: mai mối, học bổng, trúng số,v.v...nói chung là nhiều dữ lắm.
“CON KHÔNG CHỊU!!!!!!!! Chị hai có biết lái xe đâu, tại sao chị ấy can đảm lấy chiếc xe mà con quý nhất lái đi chứ!!!!! Cho dù có muốn ra oai vs thiên hạ cũng có thể lấy xe mẹ mà!!!!!!!!” Dương Chi Ngọc thở than.
“Con đâu cần sỉ vả chị hai mình như vậy!!! Chị hai con là người rất thông minh đó!!!!”
“Thông minh cũng chẳng thể lái xe bình an được đâu!!!”
Mẹ cô: >__<
************Sunflower
Chi Tuyết khó khăn lắm ms lái xe tới công ty của Lâm Tịch đượcc. Phù!! Cứ tưởng bỏ mạng dọc đườg rồi đấy!!!
Cười thầm, cô tiến vào phòng làm việc của anh, gương mặt ảm đạm đến thảm hại:
“Tôi đến để nói...”
Sau đó, Dương Chi Tuyết cúi đầu ngập ngừng. Lâm Tịch lo sốt vó cả lên, anh đứng phắt dậy:
“Dương Chi Ngọc thế nào??? Cô ấy đã ở đâu???”
“Chi Ngọc...nó...nó...” Chưa kịp nói hết thì cô bật khóc ầm ĩ. Tim của anh như ngừng đập.
Lẽ nào Chi Ngọc xảy ra chuyện???
Anh điên tiết, liên tục lay hai vai cô, hét lên:
“Chị mau nói đi!!! Mau mau nói đi!!! Nói xem Chi Ngọc ra sao rồi??? Chị có biết tôi đã lo lắng cho cô ấy đến mức nào hay không??? Sao cô ấy ko chịu nghe tôi giải thích đã lẳng lặng bỏ đi chứ??? Tôi rất thương Dương Chi Ngọc mà!!!”
Chi Tuyết chỉ muốn cào nát mặt tên này!!! Đồ đáng chết, còn lay nữa chắc vai cô sẽ rời ra khỏi thân luôn quá!!!
“Em tốt nhất nên đi xem Chi Ngọc thế nào đi, kẻo...hối hận!!! Huhu!!!” Rồi cô ôm mặt khóc.
Lâm Tịch sững sờ hai giây, rồi chạy nhanh ra ngoài, bỏ lại mình Chi Tuyết nhịn cười đến mặt đỏ au.
Thôi nha!!! Xem như nhiệm vụ chị kết thúc, việc còn lại là của em đấy, Chi Ngọc!!!
Ở nhà, Dương Chi Ngọc ko ngừng gào lớn. Bỗng dưng có tiếng bíp bíp, một tin nhắn hiển thị:
“Tới lượt em đó nha!!!”
Cô hehe cười, đột ngột im lặng, nằm phịch xuống giường, hai mắt nhắm nghiền lại.
Chưa đầy một phút sau đó, Lâm Tịch đã xuất hiện trước cửa phòng cô. Thấy cô nằm im lìm, hơi thở ngắn ngủi, bàn tay hơi lạnh, anh nhẹ nhàng tiến vào, ko muốn đánh thức cô, anh lặng lẽ ngắm gương mặt cô.
Dương Chi Ngọc hi hí mắt, trời ơi!!! Nhịn cười thiệt khổ!!!
“Chi Ngọc à!!! Em ko sao chứ???” Anh hỏi, nâng niu bàn tay cô, áp vào mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.
“Khụ... Khụ...” Cô gắng sức ho khan vài tiếng, sau đó lại im lìm.
“Em có biết là anh yêu em hay không???” Anh nói nho nhỏ như đang thì thào vs chính mình, còn cô mém chút sặc nước bọt mà chết rồi!!!
“Em có yêu anh không? Ban đầu, anh cưới em là vì muốn phá hủy tập đoàn Silver, nhưng...sau đó anh ms phát hiện có một người còn quan trọng hơn cả những kế hoạch mà anh đã đặt ra từ rất nhiều năm, người đó là em!!!” Anh vuốt ve gò má trắng trẻo của cô, thật tình mà thổ lộ.
Cô cảm thấy mình sắp ko giả bộ được nữa rồi!!!
“Em có biết anh cảm thấy lo lắng cho em thế nào không? Lo không biết em sẽ làm gì khi bị shock như vậy!!! Van em đó, đừng hù anh như vậy nữa!!!”
Cô rốt cuộc thấm thía, bật dậy nhanh như là xác chết Ai Cập sống lại, ko chút ngần ngại mà hôn anh thật sâu.
Vì bất ngờ như vậy, Lâm Tịch nhất thời trở tay ko kịp, sau ms cuồng nhiệt hôn cô.
Tình huống lãng mạn như vậy, đột nhiên...
“Á!!!!!!!!!!! Chiếc xe của cô chủ!!!!!!!!”
Một tiếng vang nghe như sấm dậy đập vào tai làm cô bừng tỉnh. Lạnh lùng đẩy anh ra, cô ùa ra ngoài, nhìn thấy mui xe bóng loáng của mình...xước một đường dài tít tắp!!!!
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!”
“Chị thật đáng ghét!!! Đã ko biết chạy xe lại còn ôm xe của em đi!!! Muốn sang sao ko tự kiếm máy bay hay tên lửa mà đi? Huhu!!! Chiếc xe xinh đẹp của em!!! Đêm nay nó sẽ về đè bẹp chị!!!!” Cô ôm gối khóc hu hu.
Chi Tuyết thì bịt tai, nhăn mặt, rên mãi:
“Haiz...Đừng bức xúc vậy mà!!! Xem như hy sinh chút đỉnh đi! Hy sinh chiếc xe, cướp chồng về được!!!! Hehe!!!”
“KHÔNG CHỊU!!!!!!!!!” Cô gầm lên như sư tử Hà Đông.
“WHY???”
“Xe là xe, người là người, hơn nữa, việc chị lái hư xe em liên quan gì đến Lâm Tịch đâu!!!”
Dương Chi Tuyết: TT___TT
Dương Chi Ngọc khóc um lên. Xe của cô, xe của cô!!!!!
“Chi Ngọc!! Chị hai con sẽ đem chiếc xe bình yên trở về mà!!!!” Mẹ cô dỗ dành. Đứa con bướng bỉnh này yêu chiếc xe đó hơn bất kỳ thứ gì. Bởi đó là chiếc xe mà nó dành dụm tiền từ lúc còn bé xíu xiu đã biết tích góp tiền tết và đến lúc đi làm đem tất cả đồng tiền xương máu tống hết vào ngân hàng và nhiều tiền lẻ khác như: mai mối, học bổng, trúng số,v.v...nói chung là nhiều dữ lắm.
“CON KHÔNG CHỊU!!!!!!!! Chị hai có biết lái xe đâu, tại sao chị ấy can đảm lấy chiếc xe mà con quý nhất lái đi chứ!!!!! Cho dù có muốn ra oai vs thiên hạ cũng có thể lấy xe mẹ mà!!!!!!!!” Dương Chi Ngọc thở than.
“Con đâu cần sỉ vả chị hai mình như vậy!!! Chị hai con là người rất thông minh đó!!!!”
“Thông minh cũng chẳng thể lái xe bình an được đâu!!!”
Mẹ cô: >__<
************Sunflower
Chi Tuyết khó khăn lắm ms lái xe tới công ty của Lâm Tịch đượcc. Phù!! Cứ tưởng bỏ mạng dọc đườg rồi đấy!!!
Cười thầm, cô tiến vào phòng làm việc của anh, gương mặt ảm đạm đến thảm hại:
“Tôi đến để nói...”
Sau đó, Dương Chi Tuyết cúi đầu ngập ngừng. Lâm Tịch lo sốt vó cả lên, anh đứng phắt dậy:
“Dương Chi Ngọc thế nào??? Cô ấy đã ở đâu???”
“Chi Ngọc...nó...nó...” Chưa kịp nói hết thì cô bật khóc ầm ĩ. Tim của anh như ngừng đập.
Lẽ nào Chi Ngọc xảy ra chuyện???
Anh điên tiết, liên tục lay hai vai cô, hét lên:
“Chị mau nói đi!!! Mau mau nói đi!!! Nói xem Chi Ngọc ra sao rồi??? Chị có biết tôi đã lo lắng cho cô ấy đến mức nào hay không??? Sao cô ấy ko chịu nghe tôi giải thích đã lẳng lặng bỏ đi chứ??? Tôi rất thương Dương Chi Ngọc mà!!!”
Chi Tuyết chỉ muốn cào nát mặt tên này!!! Đồ đáng chết, còn lay nữa chắc vai cô sẽ rời ra khỏi thân luôn quá!!!
“Em tốt nhất nên đi xem Chi Ngọc thế nào đi, kẻo...hối hận!!! Huhu!!!” Rồi cô ôm mặt khóc.
Lâm Tịch sững sờ hai giây, rồi chạy nhanh ra ngoài, bỏ lại mình Chi Tuyết nhịn cười đến mặt đỏ au.
Thôi nha!!! Xem như nhiệm vụ chị kết thúc, việc còn lại là của em đấy, Chi Ngọc!!!
Ở nhà, Dương Chi Ngọc ko ngừng gào lớn. Bỗng dưng có tiếng bíp bíp, một tin nhắn hiển thị:
“Tới lượt em đó nha!!!”
Cô hehe cười, đột ngột im lặng, nằm phịch xuống giường, hai mắt nhắm nghiền lại.
Chưa đầy một phút sau đó, Lâm Tịch đã xuất hiện trước cửa phòng cô. Thấy cô nằm im lìm, hơi thở ngắn ngủi, bàn tay hơi lạnh, anh nhẹ nhàng tiến vào, ko muốn đánh thức cô, anh lặng lẽ ngắm gương mặt cô.
Dương Chi Ngọc hi hí mắt, trời ơi!!! Nhịn cười thiệt khổ!!!
“Chi Ngọc à!!! Em ko sao chứ???” Anh hỏi, nâng niu bàn tay cô, áp vào mặt mình, nhẹ nhàng cọ xát.
“Khụ... Khụ...” Cô gắng sức ho khan vài tiếng, sau đó lại im lìm.
“Em có biết là anh yêu em hay không???” Anh nói nho nhỏ như đang thì thào vs chính mình, còn cô mém chút sặc nước bọt mà chết rồi!!!
“Em có yêu anh không? Ban đầu, anh cưới em là vì muốn phá hủy tập đoàn Silver, nhưng...sau đó anh ms phát hiện có một người còn quan trọng hơn cả những kế hoạch mà anh đã đặt ra từ rất nhiều năm, người đó là em!!!” Anh vuốt ve gò má trắng trẻo của cô, thật tình mà thổ lộ.
Cô cảm thấy mình sắp ko giả bộ được nữa rồi!!!
“Em có biết anh cảm thấy lo lắng cho em thế nào không? Lo không biết em sẽ làm gì khi bị shock như vậy!!! Van em đó, đừng hù anh như vậy nữa!!!”
Cô rốt cuộc thấm thía, bật dậy nhanh như là xác chết Ai Cập sống lại, ko chút ngần ngại mà hôn anh thật sâu.
Vì bất ngờ như vậy, Lâm Tịch nhất thời trở tay ko kịp, sau ms cuồng nhiệt hôn cô.
Tình huống lãng mạn như vậy, đột nhiên...
“Á!!!!!!!!!!! Chiếc xe của cô chủ!!!!!!!!”
Một tiếng vang nghe như sấm dậy đập vào tai làm cô bừng tỉnh. Lạnh lùng đẩy anh ra, cô ùa ra ngoài, nhìn thấy mui xe bóng loáng của mình...xước một đường dài tít tắp!!!!
“KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!”
“Chị thật đáng ghét!!! Đã ko biết chạy xe lại còn ôm xe của em đi!!! Muốn sang sao ko tự kiếm máy bay hay tên lửa mà đi? Huhu!!! Chiếc xe xinh đẹp của em!!! Đêm nay nó sẽ về đè bẹp chị!!!!” Cô ôm gối khóc hu hu.
Chi Tuyết thì bịt tai, nhăn mặt, rên mãi:
“Haiz...Đừng bức xúc vậy mà!!! Xem như hy sinh chút đỉnh đi! Hy sinh chiếc xe, cướp chồng về được!!!! Hehe!!!”
“KHÔNG CHỊU!!!!!!!!!” Cô gầm lên như sư tử Hà Đông.
“WHY???”
“Xe là xe, người là người, hơn nữa, việc chị lái hư xe em liên quan gì đến Lâm Tịch đâu!!!”
Dương Chi Tuyết: TT___TT
/45
|