Reng....reng....reng!!!!!!
“RA NGAY!!!!!”
Mộc Như Ý lết cái thân mỏi nhừ ra mở cửa. Thằng cố nội nào vô duyên thế? Ms 6h sáng mà bấm chuông như muốn đi cướp í!!!!
“Hi!!!!!!!!!!”
Lại nữa!!! Hic.
“Kevin. Có phải ngày nào nhất thiết 6h sáng anh đều phải đến đâu không hả??? Anh muốn chuyển nghề làm tên giao báo, giao sữa á?!!!”
“Sao thế??? Bình minh ở Paris đẹp lắm!!! Thức sớm một chút cũng tuyệt vời lắm!!!”
Hắn ta hồn nhiên tiến vào nhà. Đã vậy còn thuyết minh một tràng vs cái tiêu đề “bình minh ở Paris” nữa chứ!!!
“Tôi ko có hứng! Kevin, thật ra tôi phải nói tới tập thứ mấy anh ms hiểu đây? Chúng ta ko thể ở bên nhau đâu!!! Thật đó!!! Điều kiện anh tốt đẹp như vậy, lý do gì phải chịu đựng một đứa con gái tối ngày chỉ biết tới kiếm pháp và công việc chứ?!! Thậm chí tôi còn chẳng biết chiên trứng!!! Cho anh biết, lấy tôi, anh sẽ ăn cơm hộp suốt đời chứ chả chơi nhé!!!” Hy sinh, Mộc Như Ý kể hết nhược điểm của mình. Cô cứ có cảm giác bản thân mình và anh ta như có một khoảng cách chắn ngang vậy, ko tài nào bước qua được.
“Em làm sao vậy??? Anh đã nói là anh yêu em rồi mà!!! Em ko biết nấu ăn??? Ok! Anh có thể học để thay em nấu ăn. Em thích luyện kiếm??? Anh sẵn sàng tập luyện cùng em. Em say sưa vs công việc, anh sẽ ko quấy rầy em!!!...Sue! Anh sẽ ở bên cạnh che chở cho em suốt đời!!!”
Anh từ tốn nói. Mỗi câu mỗi chữ như găm sâu vào tim cô, trái tim cô yếu ớt rung rẩy, dường như có thứ gì đó đã sụp đổ. Là thật ư???
“Tôi...tôi cần thời gian suy nghĩ!!!” Cô khoát tay. Bản năng như đang chạy trốn.
“Sue! Cho dù là suốt đời, anh vẫn sẽ chờ em, vẫn yêu em!!!” Nắm lấy bàn tay cô, trước khi rời đi anh còn thâm tình nhìn vào ánh mắt cô, đôi mắt biếc xanh ấy như một nỗi ám ảnh ngọt ngào đối vs cô. Và lúc đó, ngay cả cô cũng ko phát hiện được bàn tay mình đang run run.
...
Câu nói ấy, ánh mắt ấy và cái nắm tay ấy làm cô xao xuyến đến kỳ lạ. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chẳng lẽ cô động lòng dễ dàng vậy ư???
Mộc Như Ý ko phải là người ko biết tính toán như Dương Chi Ngọc, cô rất biết cân lường, đắn đo trước mọi hậu quả nên tất nhiên ko như Chi Ngọc mà nhắm mát đưa chân giẫm vào một cuộc hôn nhân ko biết đi về đâu. Hay như Lam Khê khờ khờ dại dại cưới phải một kẻ máu lạn hơn cả loài rắn để rồi bản thân tự chuốc mọi đau khổ. Nhưng, giờ phút này cô cái gì cũng nghĩ ko thông.
Lần đầu tiên, Mộc Như Ý thông minh như vậy làm theo linh cảm mình một cách tin tưởng 100%. Đó là, đám cưới vs Kevin!!!
Ngày đó, bước vào lễ đường, giữa vô vàn ánh mắt ấm áp, lời chúc phúc của mọi người nhưng Như Ý chỉ săm soi mĩ về hình bóng của Kevin. Và trong lòng cô bất giác có gì đó hô lên: Vạn tuế!!!
Những đóa hồng rực rỡ, e ấp sương mai làm khung cảnh thêm hạnh phúc bội phần.
Và, anh đang đứng đó, nở một nụ cười sáng lạn và dùng đôi mắt biên biếc ấy ấm áp nhìn cô.
...
“Cho dù là suốt đời, anh vẫn sẽ chờ em, vẫn yêu em!!!”
“RA NGAY!!!!!”
Mộc Như Ý lết cái thân mỏi nhừ ra mở cửa. Thằng cố nội nào vô duyên thế? Ms 6h sáng mà bấm chuông như muốn đi cướp í!!!!
“Hi!!!!!!!!!!”
Lại nữa!!! Hic.
“Kevin. Có phải ngày nào nhất thiết 6h sáng anh đều phải đến đâu không hả??? Anh muốn chuyển nghề làm tên giao báo, giao sữa á?!!!”
“Sao thế??? Bình minh ở Paris đẹp lắm!!! Thức sớm một chút cũng tuyệt vời lắm!!!”
Hắn ta hồn nhiên tiến vào nhà. Đã vậy còn thuyết minh một tràng vs cái tiêu đề “bình minh ở Paris” nữa chứ!!!
“Tôi ko có hứng! Kevin, thật ra tôi phải nói tới tập thứ mấy anh ms hiểu đây? Chúng ta ko thể ở bên nhau đâu!!! Thật đó!!! Điều kiện anh tốt đẹp như vậy, lý do gì phải chịu đựng một đứa con gái tối ngày chỉ biết tới kiếm pháp và công việc chứ?!! Thậm chí tôi còn chẳng biết chiên trứng!!! Cho anh biết, lấy tôi, anh sẽ ăn cơm hộp suốt đời chứ chả chơi nhé!!!” Hy sinh, Mộc Như Ý kể hết nhược điểm của mình. Cô cứ có cảm giác bản thân mình và anh ta như có một khoảng cách chắn ngang vậy, ko tài nào bước qua được.
“Em làm sao vậy??? Anh đã nói là anh yêu em rồi mà!!! Em ko biết nấu ăn??? Ok! Anh có thể học để thay em nấu ăn. Em thích luyện kiếm??? Anh sẵn sàng tập luyện cùng em. Em say sưa vs công việc, anh sẽ ko quấy rầy em!!!...Sue! Anh sẽ ở bên cạnh che chở cho em suốt đời!!!”
Anh từ tốn nói. Mỗi câu mỗi chữ như găm sâu vào tim cô, trái tim cô yếu ớt rung rẩy, dường như có thứ gì đó đã sụp đổ. Là thật ư???
“Tôi...tôi cần thời gian suy nghĩ!!!” Cô khoát tay. Bản năng như đang chạy trốn.
“Sue! Cho dù là suốt đời, anh vẫn sẽ chờ em, vẫn yêu em!!!” Nắm lấy bàn tay cô, trước khi rời đi anh còn thâm tình nhìn vào ánh mắt cô, đôi mắt biếc xanh ấy như một nỗi ám ảnh ngọt ngào đối vs cô. Và lúc đó, ngay cả cô cũng ko phát hiện được bàn tay mình đang run run.
...
Câu nói ấy, ánh mắt ấy và cái nắm tay ấy làm cô xao xuyến đến kỳ lạ. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chẳng lẽ cô động lòng dễ dàng vậy ư???
Mộc Như Ý ko phải là người ko biết tính toán như Dương Chi Ngọc, cô rất biết cân lường, đắn đo trước mọi hậu quả nên tất nhiên ko như Chi Ngọc mà nhắm mát đưa chân giẫm vào một cuộc hôn nhân ko biết đi về đâu. Hay như Lam Khê khờ khờ dại dại cưới phải một kẻ máu lạn hơn cả loài rắn để rồi bản thân tự chuốc mọi đau khổ. Nhưng, giờ phút này cô cái gì cũng nghĩ ko thông.
Lần đầu tiên, Mộc Như Ý thông minh như vậy làm theo linh cảm mình một cách tin tưởng 100%. Đó là, đám cưới vs Kevin!!!
Ngày đó, bước vào lễ đường, giữa vô vàn ánh mắt ấm áp, lời chúc phúc của mọi người nhưng Như Ý chỉ săm soi mĩ về hình bóng của Kevin. Và trong lòng cô bất giác có gì đó hô lên: Vạn tuế!!!
Những đóa hồng rực rỡ, e ấp sương mai làm khung cảnh thêm hạnh phúc bội phần.
Và, anh đang đứng đó, nở một nụ cười sáng lạn và dùng đôi mắt biên biếc ấy ấm áp nhìn cô.
...
“Cho dù là suốt đời, anh vẫn sẽ chờ em, vẫn yêu em!!!”
/45
|