Thời gian phút chốc trôi nhanh, nhanh đến bất ngờ, và mới đây đã 5 năm.
5 năm kể từ ngày nó đi, đi đến những nơi mà nó yêu thích, tìm hiểu cuộc sống muôn màu. Và ngày hôm nay, nó quyết định trở về.
Tại thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
- Trả đây!_Nó đang rượt theo một bọn con trai đang chạy phía trước.
-Không...E nói yêu tôi đi tôi sẽ trả!_Một thằng con trai nhìn khá đẹp trai với phong cách ăn mặc sành điệu quay lại giơ quyển sổ màu đen nói.
Nó ngừng lại, chống tay lên gối thở dốc. Bọn con trai cũng ngừng lại.
-A bị gì mà nói hoài không hiểu hả?? hơ..hơ..mau đưa đây, tôi còn phải đi nữa!
-Nhưng tại sao e không thích tôi? Nếu e không chịu nói, tôi không đưa, để xem là gì mà e quý quá vậy!_Hắn mở quyển sổ ra.-Woa! những bức ảnh này thật đẹp nha, e chụp đấy sao?_Hắn xem từng trang.
-Đưa đây!_Nó bước lại, đấy là quyển sổ chụp ảnh và ghi lại những kỉ niệm cảm xúc của nó khi đi đến từng đất nước.
-Nga? tẩu tẩu ghi chữ gì không hiểu hết nha!
A ha, nó ghi bằng tiếng việt, đối với bọn ham chơi không chịu học thì lấy gì biết!
-Được rồi! xem đủ chưa, đưa đây, tôi không có thời gian đâu!_Nó bực bội tiến về phía giành lấy quyển sổ rồi bước đi.
-Ân, Bảo Ngọc! đi bảo trọng nha, ta sẽ nhớ nàng lắm!_Tên đó nhìn theo bóng nó dần khuất hét lớn. Nó không quay lại, chỉ khoác tay tạm biệt.
Bắt chiếc taxi, nó nhanh chóng tới sân bay. Hoàn tất mọi thủ tục xong xuôi, nó yên tọa trên chỗ ngồi, nghĩ tới lúc về không biết có gặp lại hắn không, nó nghĩ hắn giờ chắc có tình yêu mới rồi, cũng có thể là một đàn con rồi ấy chứ nhỉ!?
Nhắm mắt để trôi theo dòng suy nghĩ, nó vẫn còn nhớ như chỉ mới hôm qua, nó và hắn luôn tranh giành với nhau như đứa trẻ, rồi đôi lúc ngồi lại với nhau tâm sự, thật không hiểu nổi, nó không biết hắn thích nó hay không nhưng nó cũng cảm thấy hình như chút chút thì phải, nó thì thừa nhận mình thích hắn nhưng hắn chưa hề nói với nó tiếng yêu nên nó cảm thấy mình giống như đang ngộ nhận vậy.
Nhưng dù gì thì đó cũng là quá khứ rồi, cái đó giống như thứ được gọi là cảm nắng của tuổi mới lớn vậy, nhưng rồi cái cảm nắng ấy sẽ nhanh chóng qua đi như một cơn gió thoáng qua.
Chuyến bay hạ cánh, nó nhanh chóng bước ra bên ngoài.
-Bảo Ngọc!_Tiếng a hai nó vang lên, nó quay lại, chạy đến và ôm a nó.
-E nhớ a quá! ủa? sao chỉ có mình a hai thôi vậy?_Mặt nó hơi buồn.
-Ngốc, e quên mình nói với a giữ bí mật để e tạo bất ngờ à?_A hai cốc đầu nó.
-A ha, quên! mình đi thôi!
Rồi a nó chở nó về nhà, vừa lái xe vào cổng thì một thằng nhóc khoảng 4 tuổi chạy ra.
-Bố về!bố về!
Nó bước xuống xe, cúi đầu nhìn thằng nhóc rồi nhìn a hai nó.
-Trời, giống như đúc há!_Nó nói, tuy là Jenny có gửi cho nó hình đám cưới của hai người vì nó không về được và hình của thằng nhóc nhưng lúc đó mới một tuổi thôi.
-Dì Bảo ngọc đấy sao?_Nhóc hỏi.
-Ờ..ta đây, người thường nói chuyện qua điện thoại với nhóc đấy!
-Ặc..Hình của dì lúc trước đẹp giờ nhìn ngoài thấy có đẹp gì đâu!_Thằng nhóc Gia Kiệt lè lưỡi.
-Trời, thằng nhóc này!_Nó nhéo má bé Kiệt.
-Á..dì dám nhéo má con, trời ơi nó mà xệ xấu trai con là con bắt đền dì nha!_Kiệt la oai oái.
Cánh cửa mở ra, là Jenny.
-Bồ về rồi à?ây da..nhớ bồ quá đi!_Jenny ôm chầm lấy nó.
-Ế..bà mang bầu hồi nào thế? _Nó ngạc nhiên nhìn Jenny.
-Hí..định cho bà bất ngờ á!_Cô cười.
-Trời ơi,bất ngờ thiệt nha!
- Thôi vào nhà đi!_A hai nó lên tiếng rồi dẫn bé Kiệt vào nhà.
Nó bước vào, bố mẹ nó đang ngồi thấy nó liền chạy lại ôm, mừng rỡ tay bắt mặt mừng.
-Con gái,về sao không báo cho mẹ biết! nhớ con quá! xem xem nay con khác quá, xinh đẹp hẳn lên!
-Baba mami con nhớ hai người quá, hai người có bất ngờ không?_Nó ôm chầm lấy hai người.
-Còn hỏi, quá bất ngờ!_Bố nó cười rồi ôm nó.
Cà nhà đắm chìm trong tiếng cười rộn rã, không khí gia đình vô cùng ấm cúng. Tối hôm đó cả nhà tổ chức tiệc mừng nó về, ai cũng có quà do nó tặng. Còn nó, lâu rồi mới thấy hạnh phúc như vậy, gia đình là nơi tuyệt nhất!
5 năm kể từ ngày nó đi, đi đến những nơi mà nó yêu thích, tìm hiểu cuộc sống muôn màu. Và ngày hôm nay, nó quyết định trở về.
Tại thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
- Trả đây!_Nó đang rượt theo một bọn con trai đang chạy phía trước.
-Không...E nói yêu tôi đi tôi sẽ trả!_Một thằng con trai nhìn khá đẹp trai với phong cách ăn mặc sành điệu quay lại giơ quyển sổ màu đen nói.
Nó ngừng lại, chống tay lên gối thở dốc. Bọn con trai cũng ngừng lại.
-A bị gì mà nói hoài không hiểu hả?? hơ..hơ..mau đưa đây, tôi còn phải đi nữa!
-Nhưng tại sao e không thích tôi? Nếu e không chịu nói, tôi không đưa, để xem là gì mà e quý quá vậy!_Hắn mở quyển sổ ra.-Woa! những bức ảnh này thật đẹp nha, e chụp đấy sao?_Hắn xem từng trang.
-Đưa đây!_Nó bước lại, đấy là quyển sổ chụp ảnh và ghi lại những kỉ niệm cảm xúc của nó khi đi đến từng đất nước.
-Nga? tẩu tẩu ghi chữ gì không hiểu hết nha!
A ha, nó ghi bằng tiếng việt, đối với bọn ham chơi không chịu học thì lấy gì biết!
-Được rồi! xem đủ chưa, đưa đây, tôi không có thời gian đâu!_Nó bực bội tiến về phía giành lấy quyển sổ rồi bước đi.
-Ân, Bảo Ngọc! đi bảo trọng nha, ta sẽ nhớ nàng lắm!_Tên đó nhìn theo bóng nó dần khuất hét lớn. Nó không quay lại, chỉ khoác tay tạm biệt.
Bắt chiếc taxi, nó nhanh chóng tới sân bay. Hoàn tất mọi thủ tục xong xuôi, nó yên tọa trên chỗ ngồi, nghĩ tới lúc về không biết có gặp lại hắn không, nó nghĩ hắn giờ chắc có tình yêu mới rồi, cũng có thể là một đàn con rồi ấy chứ nhỉ!?
Nhắm mắt để trôi theo dòng suy nghĩ, nó vẫn còn nhớ như chỉ mới hôm qua, nó và hắn luôn tranh giành với nhau như đứa trẻ, rồi đôi lúc ngồi lại với nhau tâm sự, thật không hiểu nổi, nó không biết hắn thích nó hay không nhưng nó cũng cảm thấy hình như chút chút thì phải, nó thì thừa nhận mình thích hắn nhưng hắn chưa hề nói với nó tiếng yêu nên nó cảm thấy mình giống như đang ngộ nhận vậy.
Nhưng dù gì thì đó cũng là quá khứ rồi, cái đó giống như thứ được gọi là cảm nắng của tuổi mới lớn vậy, nhưng rồi cái cảm nắng ấy sẽ nhanh chóng qua đi như một cơn gió thoáng qua.
Chuyến bay hạ cánh, nó nhanh chóng bước ra bên ngoài.
-Bảo Ngọc!_Tiếng a hai nó vang lên, nó quay lại, chạy đến và ôm a nó.
-E nhớ a quá! ủa? sao chỉ có mình a hai thôi vậy?_Mặt nó hơi buồn.
-Ngốc, e quên mình nói với a giữ bí mật để e tạo bất ngờ à?_A hai cốc đầu nó.
-A ha, quên! mình đi thôi!
Rồi a nó chở nó về nhà, vừa lái xe vào cổng thì một thằng nhóc khoảng 4 tuổi chạy ra.
-Bố về!bố về!
Nó bước xuống xe, cúi đầu nhìn thằng nhóc rồi nhìn a hai nó.
-Trời, giống như đúc há!_Nó nói, tuy là Jenny có gửi cho nó hình đám cưới của hai người vì nó không về được và hình của thằng nhóc nhưng lúc đó mới một tuổi thôi.
-Dì Bảo ngọc đấy sao?_Nhóc hỏi.
-Ờ..ta đây, người thường nói chuyện qua điện thoại với nhóc đấy!
-Ặc..Hình của dì lúc trước đẹp giờ nhìn ngoài thấy có đẹp gì đâu!_Thằng nhóc Gia Kiệt lè lưỡi.
-Trời, thằng nhóc này!_Nó nhéo má bé Kiệt.
-Á..dì dám nhéo má con, trời ơi nó mà xệ xấu trai con là con bắt đền dì nha!_Kiệt la oai oái.
Cánh cửa mở ra, là Jenny.
-Bồ về rồi à?ây da..nhớ bồ quá đi!_Jenny ôm chầm lấy nó.
-Ế..bà mang bầu hồi nào thế? _Nó ngạc nhiên nhìn Jenny.
-Hí..định cho bà bất ngờ á!_Cô cười.
-Trời ơi,bất ngờ thiệt nha!
- Thôi vào nhà đi!_A hai nó lên tiếng rồi dẫn bé Kiệt vào nhà.
Nó bước vào, bố mẹ nó đang ngồi thấy nó liền chạy lại ôm, mừng rỡ tay bắt mặt mừng.
-Con gái,về sao không báo cho mẹ biết! nhớ con quá! xem xem nay con khác quá, xinh đẹp hẳn lên!
-Baba mami con nhớ hai người quá, hai người có bất ngờ không?_Nó ôm chầm lấy hai người.
-Còn hỏi, quá bất ngờ!_Bố nó cười rồi ôm nó.
Cà nhà đắm chìm trong tiếng cười rộn rã, không khí gia đình vô cùng ấm cúng. Tối hôm đó cả nhà tổ chức tiệc mừng nó về, ai cũng có quà do nó tặng. Còn nó, lâu rồi mới thấy hạnh phúc như vậy, gia đình là nơi tuyệt nhất!
/52
|