Từ lúc Jen chuyển vào học,nó cảm thấy vui lắm, cậu lúc nào cũng thao thao bất tuyệt, hết kể chuyện này rồi tới chuyện khác, khiến nó cứ cười suốt, mai ra nó cảm nhận đc cuộc sống này còn nhiều điều thú vị...Hôm nay, cũng như mọi ngày, cứ hễ ra chơi là bị Jen kéo xuống căn tin, bỏ mặc hắn ngồi đấy bị bọn tiểu thư bu kín. Hắn tức lắm, tại sao cái tên mới chuyển vô lại có thể thân mật với nó nhanh chóng như vậy chứ?? Đang bực mà gặp tụi này cứ dính dính sáp sáp khiến hắn không giữa đc bình tĩnh quát
-Mấy cô tránh ra dùm tôi có đc không hả??-nói rồi hắn bỏ đi, để lại nơi này những gương mặt ngơ ngác như con nai vàng.(cáo thì có)
nó và Jen vừa rời khỏi căn tin thì có 1 cậu bạn gì đó gọi Jen lên văn phòng, Jen bảo nó về lớp trước, nó gật đầu,lững thững bước đi. Nó rẽ vào thư viện, tới kệ sách nó chọn cho mình một quyển tiểu thuyết rồi rẽ bước, bất ngờ nó vất phải vật gì đó rồi té xuống, kẽ giật mình vì đó là 1 cậu con trai đang nằm ngủ, bất ngờ hơn khi quyển sách che khuôn mặt tuột xuống,không ai khác chính là hắn Hoàng Tú, nó nhìn hắn, ở khoảng cách gần này nó có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, một câu ngắn gọn thôi Rất hoàn hảo!lúc hắn ngủ trông thật tĩnh lặng, tựa mặt nước trong suốt không chút gợn sóng, gương mặt tên sở khanh lúc này đây không hề đáng ghét như mọi khi...bất giác tim nó khẽ lệch nhịp! Hắn lúc nó va phải đã thức nhưng giả vờ nằm im đấy, trong lòng dâng lên cái cảm giác thích thú,hắn kẽ châu mày, mở mắt, nó đang nhìn hắn bất giác thấy hắn mở mắt, mặt hơi ửng hồng, nó vội vàng đứng dậy thì hắn kéo tay nó,mất đà nó ngã vào vòng tay ấm áp của hắn, nó giật mình đẩy hắn ra và đứng dậy
-a làm j vậy?
Hắn không nói gì chỉ khẽ cười
-a..a đúng là tên sở khanh mà!
Hắn nhướng mày
-sao cô cứ thích gán ghép tôi vs cái từ sở khanh đó hoài vậy?
-thì chẳng phải a họ sở tên khanh sao!?
-cô thật là!
-tui thì sao hả?
-đúng là đồ heo mà!
-cái gì chứ!ai là heo hả?-nó tay chống hông, chưng bộ mặt rất chi là đáng ghét ra khiến hắn phì cười
-cô chứ ai!biết mà cứ hỏi!
-nói bậy nè!-vừa nói nó vừa tặng miễn phí 1 cú vào chân hắn khiến hắn la oai oái
-á..đâu!cái con heo này!-hắn ôm chân, nhăn mặt
-lêu..lêu..đáng đời tên sở khanh nhà ngươi!-nó nói rồi chạy đi mất!để hắn đứng đó ôm cục tức to đùng
-Con heo kia chờ đó!
phía cuối kệ sách có 1 đứa quan sát nãy giờ, tay nắm chặt thành nấm, ánh mắt đầy căm ghét xen lẫn tức giận
-mày chờ đó con ạ!!tao nhất định không để yên cho mày đâu!thời gian còn dài, cứ từ từ mà hưởng thụ đi!-không ai khác chính là con Yến, lúc nãy theo hắn thấy hắn nằm đó định bước ra thì nó xuất hiện, nhỏ tức lắm,nhất là lúc hắn ôm nó. Nhỏ trong đầu giờ bày mưu lập kế *** hại nó!
Còn Jen,cậu mở cửa bước vào, ngay lập tức ôm chầm lấy Kelvin
-a ui!a ui! Nhớ a quá đi mất!
-Jenny e về sớm vậy?còn chuyện học hành của e ở Anh thì sao?
-lo j!công chúa như e đâu cần học chi cho mệt!
-e nói kì vậy?phải học hành tử tế chứ!đâu phải công chúa là không cần học....
-vâng e biết rùi!chuyển về đây hc thì cũng có sao đâu!-cô cười tươi!(pà này cũng sợ cái tính nói không ngừng nghỉ của ông kia)
-ờ..nhưng sao e lại giả con trai vậy?
-không cải trang cho bọn nhà báo săn tin à?hôm sau lên trang nhất vs nội dung là Cô công chúa kính yêu của nước Anh vì chàng trai mà bỏ xứ à?
-thật sự là như vậy mà-Kelvin cười, chọc cô
-a thật là!
Vậy là đã rõ, cậu hs mới này chính là con gái, mà lại là cô công chúa của nước Anh nữa chứ! Cô thích Kelvin từ lần đầu gặp,và rồi cô cứ bám theo cậu suốt,khiến cậu thích cô thậm chí là yêu cô từ lúc nào không hay biết. Cô về là cũng vì ông Kelvin này đấy! Nói chuyện một hồi cô tạm biệt Kelvin để trở về lớp vì sợ B.Ngọc chờ lâu,cô không bết sao lần đầu gặp Ngọc trên xe buýt lại khiến cô muốn kết bạn, cô thật sự có thể nhìn thấu B.ngọc bề ngoài hơi lạnh và cứng cỏi nhưng tận trong trái tim cô rất cô đơn và yếu đuối...Jen trở về lớp, thấy B.ngọc đang nằm úp mặt xuống bàn,bèn chạy lại hù nó
-hù...làm j mà mệt mỏi dữ vậy?
Nó ngước lên,là Jen không biết từ lúc nào nó và Jen đã trở nên thân thiết vs nhau
-cậu đi lâu quá zậy?!
-hì...thông cảm nghen!
Nó cười,bất giác hỏi Jen
-giữa chúng ta có phải gọi là tình bạn không?
jen bật cười..
-không phải bạn chớ là gì?chúng ta là bạn!là bạn tốt!chịu hôk?
Nó thật sự cảm thấy vui lắm,cảm giác như đc sống lại, từ nay nó có bạn rồi!là bạn thân đấy!. Nó nở nụ cười tươi, nụ cười đầy sức sống...
"chúng ta là bạn!là bạn tốt!..."
-Mấy cô tránh ra dùm tôi có đc không hả??-nói rồi hắn bỏ đi, để lại nơi này những gương mặt ngơ ngác như con nai vàng.(cáo thì có)
nó và Jen vừa rời khỏi căn tin thì có 1 cậu bạn gì đó gọi Jen lên văn phòng, Jen bảo nó về lớp trước, nó gật đầu,lững thững bước đi. Nó rẽ vào thư viện, tới kệ sách nó chọn cho mình một quyển tiểu thuyết rồi rẽ bước, bất ngờ nó vất phải vật gì đó rồi té xuống, kẽ giật mình vì đó là 1 cậu con trai đang nằm ngủ, bất ngờ hơn khi quyển sách che khuôn mặt tuột xuống,không ai khác chính là hắn Hoàng Tú, nó nhìn hắn, ở khoảng cách gần này nó có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, một câu ngắn gọn thôi Rất hoàn hảo!lúc hắn ngủ trông thật tĩnh lặng, tựa mặt nước trong suốt không chút gợn sóng, gương mặt tên sở khanh lúc này đây không hề đáng ghét như mọi khi...bất giác tim nó khẽ lệch nhịp! Hắn lúc nó va phải đã thức nhưng giả vờ nằm im đấy, trong lòng dâng lên cái cảm giác thích thú,hắn kẽ châu mày, mở mắt, nó đang nhìn hắn bất giác thấy hắn mở mắt, mặt hơi ửng hồng, nó vội vàng đứng dậy thì hắn kéo tay nó,mất đà nó ngã vào vòng tay ấm áp của hắn, nó giật mình đẩy hắn ra và đứng dậy
-a làm j vậy?
Hắn không nói gì chỉ khẽ cười
-a..a đúng là tên sở khanh mà!
Hắn nhướng mày
-sao cô cứ thích gán ghép tôi vs cái từ sở khanh đó hoài vậy?
-thì chẳng phải a họ sở tên khanh sao!?
-cô thật là!
-tui thì sao hả?
-đúng là đồ heo mà!
-cái gì chứ!ai là heo hả?-nó tay chống hông, chưng bộ mặt rất chi là đáng ghét ra khiến hắn phì cười
-cô chứ ai!biết mà cứ hỏi!
-nói bậy nè!-vừa nói nó vừa tặng miễn phí 1 cú vào chân hắn khiến hắn la oai oái
-á..đâu!cái con heo này!-hắn ôm chân, nhăn mặt
-lêu..lêu..đáng đời tên sở khanh nhà ngươi!-nó nói rồi chạy đi mất!để hắn đứng đó ôm cục tức to đùng
-Con heo kia chờ đó!
phía cuối kệ sách có 1 đứa quan sát nãy giờ, tay nắm chặt thành nấm, ánh mắt đầy căm ghét xen lẫn tức giận
-mày chờ đó con ạ!!tao nhất định không để yên cho mày đâu!thời gian còn dài, cứ từ từ mà hưởng thụ đi!-không ai khác chính là con Yến, lúc nãy theo hắn thấy hắn nằm đó định bước ra thì nó xuất hiện, nhỏ tức lắm,nhất là lúc hắn ôm nó. Nhỏ trong đầu giờ bày mưu lập kế *** hại nó!
Còn Jen,cậu mở cửa bước vào, ngay lập tức ôm chầm lấy Kelvin
-a ui!a ui! Nhớ a quá đi mất!
-Jenny e về sớm vậy?còn chuyện học hành của e ở Anh thì sao?
-lo j!công chúa như e đâu cần học chi cho mệt!
-e nói kì vậy?phải học hành tử tế chứ!đâu phải công chúa là không cần học....
-vâng e biết rùi!chuyển về đây hc thì cũng có sao đâu!-cô cười tươi!(pà này cũng sợ cái tính nói không ngừng nghỉ của ông kia)
-ờ..nhưng sao e lại giả con trai vậy?
-không cải trang cho bọn nhà báo săn tin à?hôm sau lên trang nhất vs nội dung là Cô công chúa kính yêu của nước Anh vì chàng trai mà bỏ xứ à?
-thật sự là như vậy mà-Kelvin cười, chọc cô
-a thật là!
Vậy là đã rõ, cậu hs mới này chính là con gái, mà lại là cô công chúa của nước Anh nữa chứ! Cô thích Kelvin từ lần đầu gặp,và rồi cô cứ bám theo cậu suốt,khiến cậu thích cô thậm chí là yêu cô từ lúc nào không hay biết. Cô về là cũng vì ông Kelvin này đấy! Nói chuyện một hồi cô tạm biệt Kelvin để trở về lớp vì sợ B.Ngọc chờ lâu,cô không bết sao lần đầu gặp Ngọc trên xe buýt lại khiến cô muốn kết bạn, cô thật sự có thể nhìn thấu B.ngọc bề ngoài hơi lạnh và cứng cỏi nhưng tận trong trái tim cô rất cô đơn và yếu đuối...Jen trở về lớp, thấy B.ngọc đang nằm úp mặt xuống bàn,bèn chạy lại hù nó
-hù...làm j mà mệt mỏi dữ vậy?
Nó ngước lên,là Jen không biết từ lúc nào nó và Jen đã trở nên thân thiết vs nhau
-cậu đi lâu quá zậy?!
-hì...thông cảm nghen!
Nó cười,bất giác hỏi Jen
-giữa chúng ta có phải gọi là tình bạn không?
jen bật cười..
-không phải bạn chớ là gì?chúng ta là bạn!là bạn tốt!chịu hôk?
Nó thật sự cảm thấy vui lắm,cảm giác như đc sống lại, từ nay nó có bạn rồi!là bạn thân đấy!. Nó nở nụ cười tươi, nụ cười đầy sức sống...
"chúng ta là bạn!là bạn tốt!..."
/52
|