Cuối cùng tôi cũng có được một công việc tại nơi đất khách này, đáng mừng hơn nữa lại là công việc thuộc chuyên môn. Tuy chỉ làm ngoài giờ và trước mắt là ở nhà thiết kế trước rồi mới bắt tay làm việc. Tôi biết John rất ưu ái cho tôi, vì với bằng cấp của tôi thì không thể đảm nhận công việc thiết kế chính này. Tôi rất biết ơn anh và vì là thiết kế văn phòng cho riêng anh nên tôi càng dồn tâm huyết hơn. Nhưng nếu hoàn thành dự án mà anh giao sớm thì tiếp theo tôi sẽ làm gì? Công việc này chỉ là theo hợp đồng và tôi cũng không phải là nhân viên chính thức, nên tôi rất lo lắng. John bảo đừng lo, vì công ty anh có chi nhánh ở Pháp nên anh sẽ kiếm giúp tôi một số hợp đồng dịch, và tất nhiên là tiếng Pháp. Ở Việt Nam đôi lúc nhận một số dự án dịch Tiếng Anh, nhưng ở quốc gia sử dụng tiếng Anh này thì chỉ có thể dịch tiếng Pháp. Nhưng tiếng Pháp chủ yếu tôi tự luyện và học theo sách vở và ngoài bà Génie thì chưa từng tiếp xúc với người nào mang quốc tịch Pháp.
Không biết Lâm thế nào rồi, sáng nay anh ta cứ khăng khăng đòi đi theo tôi đi thăm quan thành phố, nhưng chúng tôi đi bằng Tram thì cũng chẳng tham quan được gì. Khi xuống xe, anh ta cũng vào Campos ngồi, còn tôi thì theo John vào ngắm văn phòng anh. Công ty anh chỉ là một công ty con và vừa mới có chi nhánh ở Melbourne. Mấy tháng trước anh vẫn làm việc ở Queensland và nay xin phép về Melbourne cho tiện nhưng anh vẫn thuê nhà ở ngoài không ở cùng bà Beck. Tôi hỏi anh tại sao, anh bảo bạn gái của anh cũng theo anh về nên ở chung nhà với ông bà thì rất bất tiện. Tôi cười nham hiểm, và đón lấy cái lườm từ anh. Tôi hỏi anh khi nào mới đưa chị dâu về ra mắt ông bà, anh bảo sẽ sớm, và sẽ cho tôi gặp trước. Anh bảo nếu không qua cửa tôi thì sẽ không đưa về nhà. Dù biết là anh chỉ đùa nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng, anh chấp nhận một người nước ngoài như tôi là em gái. Tôi rất biết ơn về điều này, tôi thầm cảm ơn bác tài xế hôm nọ, đã gián tiếp cho tôi một gia đình thứ hai.
Công ty còn bề bộn nên John không cùng tôi ra ngoài ăn trưa. Anh bảo nên ra rủ Lâm đi ăn dù sao anh ta vẫn lạ nước lạ cái. Nhưng tôi hỏi anh, “thế em không lạ à?”. Anh bảo tôi đến sớm hơn anh ta một ngày và anh ta là khách. Hì hì, anh ta là khách, tôi thích câu này. Ông bà, John, và tôi là chủ nhà, còn anh ta là khách.
Dù không tự nguyện lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải quay lại Campos rủ anh ta đi ăn trưa. Đến lúc này tôi mới thực sự nhìn kĩ Campos. Đây phải nói là một quán coffee rất tuyệt vời. Trang hoàng theo phong cách vừa cổ kính vừa hiện đại. Đập vào mắt tôi là quầy pha chế phải nói là rất rất hoành tráng, mấy anh pha chế thì rất đẹp trai và vô cùng chuyên nghiệp. Tôi vừa vào đã mỉm cười với tôi. Nghe giới thiệu nơi đây toàn nhập khẩu cà phê tự nhiên ở Ấn Đô, Colombia … nên tôi rất thích thú. Mùi thơm của cà phê ngập cả phòng. Ở đây còn có tiết mục Cupping Sessions gì đó, lần sau sẽ nghiên cứu. Vì không mang theo máy ảnh nên đành phải lấy di động nội tỉnh của mình ra để chụp. Đây là điện thoại tôi nhờ ông Smith mua khi vừa đến, tôi dặn ông chỉ mua điện thoại xài nội vùng không cần chuyển vùng quốc tế. Vì điện thoại không tốt nên ảnh chụp không đẹp lắm, nhưng không sao, khi khác đến thăm John tôi lại ghé.
- Cô uống gì? Sao việc rồi à? – Lâm ngước mắt khỏi laptop anh ấy và hỏi tôi.
- Vừa xong, anh ăn trưa chứ? Nếu không ăn thì tôi đi ăn một mình cũng được.
- Ăn chứ. Chúng ta ăn ở đâu?
- McDonald nhé? Anh ăn fastfood được chứ?
- Tôi không kén ăn.
Quyết định xong, chúng tôi tìm một tiệm McDonald gần nhất, nói gần nhất thì cũng mất của tôi 10 phút đi bộ. Đi cùng Lâm lần này làm tôi nhớ đến lần đi với anh đến siêu thị Coles lúc ở St Kilda. Nhớ xa hơn nữa là anh cùng tôi uống cà phê tại quán nhỏ ở khách sạn, và xa hơn nữa nữa là anh kéo tôi xềnh xệch ở biển lên và gặp mặt cả cô vợ anh ta. Nghĩ đến đây tôi liền quay sang hỏi anh ta:
- Vợ anh không đi cùng à?
- Sao? – anh ta ngạc nhiên hỏi lại tôi.
- Vợ anh không đến đây à?
- À không, cô ấy về Việt Nam rồi, chúng tôi cãi nhau một chút chuyện, hôm nọ ở ban công cô cũng thấy đấy …
- À, tôi không để ý lắm. – hôm nọ đúng là hai người này cãi nhau rồi, tôi có muốn chối không thấy cũng không được, hôm đó còn gật đầu chào anh ta cơ mà.
- Sáng hôm sau tôi nhận được lệnh đến đây công tác vì thế cô ấy càng giận hơn và đã bỏ về Việt Nam.
- À … – mọi thứ quá trùng hợp nhỉ. – anh và cô ta sắp kết hôn chưa?
- Chưa. Chúng tôi vừa đính hôn. – anh ta vội nói với tôi.
- À, nhìn cũng không biết anh đính hôn đâu, nhẫn không thấy trên tay cơ mà. – tôi nói với anh ta nhưng mắt vẫn nhìn thẳng.
- À , tôi quên. – anh ta lầm bầm rồi lại sờ ngón tay mình. – Tôi …
- Sao? – tôi nhướn mày hỏi anh ta.
- Cô không thích tôi à? Vì tôi giống người kia. Nhưng cô yên tâm, tôi chỉ muốn làm bạn với cô. Cô là đồng hương của tôi mà.
- À. – chuyện xưa như trái đất anh ấy vẫn còn nhớ cơ đấy. – Không, anh không giống người kia đâu. Tôi nhầm đấy. Với cả tôi và người kia đã chẳng còn liên hệ gì nữa rồi. Chỉ là tính tôi nó vậy, không thể thân thiện với anh được.
- Nhưng … tôi thấy cô và nhà Smith rất thân.
- Ừ, chúng tôi là gia đình mà. – tôi mỉm cười với anh ta và tiếp tục đi thẳng.
Đi mãi cũng thấy được một tiệm McDonald, tôi gọi một hamburger cỡ lớn, một túi khoai tây size bự và một cốc coke lớn. Do khi sáng không ăn được nhiều, sáng chạy nhảy ở văn phòng John, vừa rồi lại còn đi bộ một đoạn đường dài tôi đã mất đi nửa phần công lực rồi, nên phải nạp đủ chừng kia mới có sức về.
- Cô tính ở đây bao lâu?
- Vài năm.
- Lâu vậy á? – anh ta sửng sốt nhìn tôi.
- Thì sao, tôi có công việc, có thu nhập, thừa sức trả tiền nhà và tiền ăn, tự nuôi sống bản thân được.
- Nhưng công việc kia với John chỉ tạm thời, sau này cô tính sao?
- Sau này thì sau này tính. Nếu không đủ tiền sống tiếp thì tôi về. Hì hì.
Thấy anh ta không hỏi nữa tôi cũng chẳng mở miệng chỉ tập trung vào cái hamburger cỡ đại của mình, rồi tự nhiên thấy một cánh tay vươn đến quệt gần má phải. Tôi giương mắt nhìn anh.
- Cô dính tương. – Anh ta ho hai tiếng rồi đưa khăn giấy cho tôi.
- Cảm ơn, lần sau có thế anh nhắc tôi tự lau được. – vì nếu anh làm thế tôi lại nhớ đến người kia, nhớ đến lần anh lau mặt cho tôi khi dính than lúc nướng BBQ ở Maldives.
Vì cảm thấy ngại ngùng với hành động đò của anh ta nên trên đoạn đường về tôi không nói một lời nào với anh ta. Hai người chúng tôi vẫn lẳng lặng lên xe để về nhà. Trên xe vì chật chỗ nên chúng tôi phải đứng, mặc dù không muốn lắm nhưng anh ta vẫn đứng bên cạnh tôi.
- Cô đứng nép vào, bên phải tôi ấy.
- Cảm ơn.
Tôi ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh cho đến khi xuống xe. Vì Tram chỉ chạy ở những tuyến đường lớn nên khi rẽ vào ngõ, chúng tôi đi bộ về nhà. Trên đường về chúng ta có đi ngang qua trường đại học. Tôi quay đầu bảo anh ta về trước còn tôi tham quan trường một lúc rồi về. Anh hỏi tôi đã tham quan rồi còn muốn tham quan nữa sao. Tôi bảo anh tôi chưa đến trường vào giờ này nên muốn tham quan kĩ hơn vả lại giờ này vắng sinh viên nên tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi đi thẳng vào trường, mặc dù đã đến lần thứ hai, nhưng cảm giác vẫn như vậy. Vẫn tự hào, vẫn bỡ ngỡ. Lần này tôi tham quan Trinity college. Khu vực này rất cổ kính, theo trí nhớ của tôi thì college được thành lập lâu đời nhất từ năm 1872. Thăm đủ các tòa nhà, hết Leeper lại đến Bishop, còn có nhà thờ nhỏ Horsfall nữa.
Ra khỏi Trinity tôi men đến thư viện của trường. Ở trong này rất nhiều sinh viên, tôi mỉm cười. Đã được học ở ngôi trường danh giá này, ai mà chẳng nỗ lực hết mình cơ chứ. Nếu là tôi, tôi cũng vậy. Nhắm được một bàn trống ở góc trái cửa sổ tôi liền đến ngồi. Mở túi xách tôi lấy ipod, cắm tai nghe và tiện tay tắt âm luôn điện thoại. Tôi luôn đem theo bên mình cuốn “Lạy Chúa con là Margaret” của Lan tặng vào sinh nhật lần thứ 20 tuổi của mình. Dù đã đọc rất nhiều lần, đến cả màu bìa cũng bạc, giấy cũng sờn nhưng tôi vẫn thích nó và vẫn luôn bỏ vào túi xách của mình. Lật trang đầu tiên, “Mừng sinh nhật 20 tuổi, Lam Anh của tớ.”, tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ dòng chữ của Lan. Lúc này đây tôi mới phát hiện mình rất nhớ chúng nó. Ba đứa chơi với nhau lúc còn tiểu học. Suốt ngày cứ bám lấy nhau, đến nỗi bố mẹ đứa nào cũng bảo, thế sau này có lấy chồng chung nữa không. Chúng tôi đều cười hì hì, tất nhiên là lấy rồi. Lan bây giờ đã làm ở công ty du lịch, được đi du lịch khắp nơi khiến cho tôi và Quỳnh ganh tị và cứ đòi cô ấy sau này đi đâu cũng gói chúng tôi theo với. Quỳnh thì hạnh phúc hơn, cô ấy đã có một gia đình riêng cho mình. Chồng cậu ấy theo đuổi cậu ấy từ lúc đại học, sau này hai người kết hôn cũng chẳng mấy bất ngờ. Năm ngoái còn mới làm tiệc thôi nôi cho cu Huy, đứa con trai đầu lòng của hai người.
Lúc đấy cả bọn lúc nào cũng Lam Anh xinh gái nhất, nhất định sau này làm bà chủ. Cưới được đại gia rồi cũng đừng quên chúng nó, giới thiệu bạn của đại gia cho chúng nó. Bây giờ thì sao? Tôi cười khổ. Lam Anh của họ cũng chẳng làm bà chủ, cũng chẳng thể nào cưới được đại gia. Lam Anh bây giờ lại bỏ nhà, công việc không ổn định. Đã có lúc tôi trách Long, anh đã cướp đi hạnh phúc của tôi, khiến tôi sống những tháng ngày đau khổ nhất, nhục nhã nhất. Nhưng nghĩ lại thì dù có Long hay không thì mọi chuyện cũng thế cả rồi.
Tiếng nhạc du dương, âm thanh xung quanh lại rất yên tĩnh. Khi sáng vì lo chuẩn bị đến công ty John nên tôi phải dậy sớm, hôm qua lại thức khuya để đọc cho xong cuốn tiểu thuyết nên giờ này rất buồn ngủ. Nhìn lại thấy mình ngồi ở góc khuất thế này chắc không ai thấy, và cũng chẳng ảnh hưởng đến ai nên tôi nằm gục lên bàn và từ từ nhắm mắt.
Trong mơ, tôi thấy tôi và anh hai người vẫn còn ở Maldives. Tôi tựa vào vai anh ngồi trước biển và anh ôm tôi, chúng tôi cứ im lặng ngồi ngắm hoàng hôn. Anh hôn trán tôi và nói “Anh yêu em”. Tôi mỉm cười và ôm chặt lấy anh.
Lúc mơ màng thì tôi cảm nhận được môi mình bắt đầu ấm lên, cảm giác như thứ gì đó đang đặt lên môi, nhưng lại không tài nào mở mắt được. Đến khi thứ kia nhấc ra khỏi môi, cảm giác lành lạnh tôi từ từ mở mắt. Không biết mình còn mơ hay đã tỉnh, nhưng tôi thấy Long, mỉm cười với anh, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Không biết Lâm thế nào rồi, sáng nay anh ta cứ khăng khăng đòi đi theo tôi đi thăm quan thành phố, nhưng chúng tôi đi bằng Tram thì cũng chẳng tham quan được gì. Khi xuống xe, anh ta cũng vào Campos ngồi, còn tôi thì theo John vào ngắm văn phòng anh. Công ty anh chỉ là một công ty con và vừa mới có chi nhánh ở Melbourne. Mấy tháng trước anh vẫn làm việc ở Queensland và nay xin phép về Melbourne cho tiện nhưng anh vẫn thuê nhà ở ngoài không ở cùng bà Beck. Tôi hỏi anh tại sao, anh bảo bạn gái của anh cũng theo anh về nên ở chung nhà với ông bà thì rất bất tiện. Tôi cười nham hiểm, và đón lấy cái lườm từ anh. Tôi hỏi anh khi nào mới đưa chị dâu về ra mắt ông bà, anh bảo sẽ sớm, và sẽ cho tôi gặp trước. Anh bảo nếu không qua cửa tôi thì sẽ không đưa về nhà. Dù biết là anh chỉ đùa nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng, anh chấp nhận một người nước ngoài như tôi là em gái. Tôi rất biết ơn về điều này, tôi thầm cảm ơn bác tài xế hôm nọ, đã gián tiếp cho tôi một gia đình thứ hai.
Công ty còn bề bộn nên John không cùng tôi ra ngoài ăn trưa. Anh bảo nên ra rủ Lâm đi ăn dù sao anh ta vẫn lạ nước lạ cái. Nhưng tôi hỏi anh, “thế em không lạ à?”. Anh bảo tôi đến sớm hơn anh ta một ngày và anh ta là khách. Hì hì, anh ta là khách, tôi thích câu này. Ông bà, John, và tôi là chủ nhà, còn anh ta là khách.
Dù không tự nguyện lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải quay lại Campos rủ anh ta đi ăn trưa. Đến lúc này tôi mới thực sự nhìn kĩ Campos. Đây phải nói là một quán coffee rất tuyệt vời. Trang hoàng theo phong cách vừa cổ kính vừa hiện đại. Đập vào mắt tôi là quầy pha chế phải nói là rất rất hoành tráng, mấy anh pha chế thì rất đẹp trai và vô cùng chuyên nghiệp. Tôi vừa vào đã mỉm cười với tôi. Nghe giới thiệu nơi đây toàn nhập khẩu cà phê tự nhiên ở Ấn Đô, Colombia … nên tôi rất thích thú. Mùi thơm của cà phê ngập cả phòng. Ở đây còn có tiết mục Cupping Sessions gì đó, lần sau sẽ nghiên cứu. Vì không mang theo máy ảnh nên đành phải lấy di động nội tỉnh của mình ra để chụp. Đây là điện thoại tôi nhờ ông Smith mua khi vừa đến, tôi dặn ông chỉ mua điện thoại xài nội vùng không cần chuyển vùng quốc tế. Vì điện thoại không tốt nên ảnh chụp không đẹp lắm, nhưng không sao, khi khác đến thăm John tôi lại ghé.
- Cô uống gì? Sao việc rồi à? – Lâm ngước mắt khỏi laptop anh ấy và hỏi tôi.
- Vừa xong, anh ăn trưa chứ? Nếu không ăn thì tôi đi ăn một mình cũng được.
- Ăn chứ. Chúng ta ăn ở đâu?
- McDonald nhé? Anh ăn fastfood được chứ?
- Tôi không kén ăn.
Quyết định xong, chúng tôi tìm một tiệm McDonald gần nhất, nói gần nhất thì cũng mất của tôi 10 phút đi bộ. Đi cùng Lâm lần này làm tôi nhớ đến lần đi với anh đến siêu thị Coles lúc ở St Kilda. Nhớ xa hơn nữa là anh cùng tôi uống cà phê tại quán nhỏ ở khách sạn, và xa hơn nữa nữa là anh kéo tôi xềnh xệch ở biển lên và gặp mặt cả cô vợ anh ta. Nghĩ đến đây tôi liền quay sang hỏi anh ta:
- Vợ anh không đi cùng à?
- Sao? – anh ta ngạc nhiên hỏi lại tôi.
- Vợ anh không đến đây à?
- À không, cô ấy về Việt Nam rồi, chúng tôi cãi nhau một chút chuyện, hôm nọ ở ban công cô cũng thấy đấy …
- À, tôi không để ý lắm. – hôm nọ đúng là hai người này cãi nhau rồi, tôi có muốn chối không thấy cũng không được, hôm đó còn gật đầu chào anh ta cơ mà.
- Sáng hôm sau tôi nhận được lệnh đến đây công tác vì thế cô ấy càng giận hơn và đã bỏ về Việt Nam.
- À … – mọi thứ quá trùng hợp nhỉ. – anh và cô ta sắp kết hôn chưa?
- Chưa. Chúng tôi vừa đính hôn. – anh ta vội nói với tôi.
- À, nhìn cũng không biết anh đính hôn đâu, nhẫn không thấy trên tay cơ mà. – tôi nói với anh ta nhưng mắt vẫn nhìn thẳng.
- À , tôi quên. – anh ta lầm bầm rồi lại sờ ngón tay mình. – Tôi …
- Sao? – tôi nhướn mày hỏi anh ta.
- Cô không thích tôi à? Vì tôi giống người kia. Nhưng cô yên tâm, tôi chỉ muốn làm bạn với cô. Cô là đồng hương của tôi mà.
- À. – chuyện xưa như trái đất anh ấy vẫn còn nhớ cơ đấy. – Không, anh không giống người kia đâu. Tôi nhầm đấy. Với cả tôi và người kia đã chẳng còn liên hệ gì nữa rồi. Chỉ là tính tôi nó vậy, không thể thân thiện với anh được.
- Nhưng … tôi thấy cô và nhà Smith rất thân.
- Ừ, chúng tôi là gia đình mà. – tôi mỉm cười với anh ta và tiếp tục đi thẳng.
Đi mãi cũng thấy được một tiệm McDonald, tôi gọi một hamburger cỡ lớn, một túi khoai tây size bự và một cốc coke lớn. Do khi sáng không ăn được nhiều, sáng chạy nhảy ở văn phòng John, vừa rồi lại còn đi bộ một đoạn đường dài tôi đã mất đi nửa phần công lực rồi, nên phải nạp đủ chừng kia mới có sức về.
- Cô tính ở đây bao lâu?
- Vài năm.
- Lâu vậy á? – anh ta sửng sốt nhìn tôi.
- Thì sao, tôi có công việc, có thu nhập, thừa sức trả tiền nhà và tiền ăn, tự nuôi sống bản thân được.
- Nhưng công việc kia với John chỉ tạm thời, sau này cô tính sao?
- Sau này thì sau này tính. Nếu không đủ tiền sống tiếp thì tôi về. Hì hì.
Thấy anh ta không hỏi nữa tôi cũng chẳng mở miệng chỉ tập trung vào cái hamburger cỡ đại của mình, rồi tự nhiên thấy một cánh tay vươn đến quệt gần má phải. Tôi giương mắt nhìn anh.
- Cô dính tương. – Anh ta ho hai tiếng rồi đưa khăn giấy cho tôi.
- Cảm ơn, lần sau có thế anh nhắc tôi tự lau được. – vì nếu anh làm thế tôi lại nhớ đến người kia, nhớ đến lần anh lau mặt cho tôi khi dính than lúc nướng BBQ ở Maldives.
Vì cảm thấy ngại ngùng với hành động đò của anh ta nên trên đoạn đường về tôi không nói một lời nào với anh ta. Hai người chúng tôi vẫn lẳng lặng lên xe để về nhà. Trên xe vì chật chỗ nên chúng tôi phải đứng, mặc dù không muốn lắm nhưng anh ta vẫn đứng bên cạnh tôi.
- Cô đứng nép vào, bên phải tôi ấy.
- Cảm ơn.
Tôi ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh cho đến khi xuống xe. Vì Tram chỉ chạy ở những tuyến đường lớn nên khi rẽ vào ngõ, chúng tôi đi bộ về nhà. Trên đường về chúng ta có đi ngang qua trường đại học. Tôi quay đầu bảo anh ta về trước còn tôi tham quan trường một lúc rồi về. Anh hỏi tôi đã tham quan rồi còn muốn tham quan nữa sao. Tôi bảo anh tôi chưa đến trường vào giờ này nên muốn tham quan kĩ hơn vả lại giờ này vắng sinh viên nên tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi đi thẳng vào trường, mặc dù đã đến lần thứ hai, nhưng cảm giác vẫn như vậy. Vẫn tự hào, vẫn bỡ ngỡ. Lần này tôi tham quan Trinity college. Khu vực này rất cổ kính, theo trí nhớ của tôi thì college được thành lập lâu đời nhất từ năm 1872. Thăm đủ các tòa nhà, hết Leeper lại đến Bishop, còn có nhà thờ nhỏ Horsfall nữa.
Ra khỏi Trinity tôi men đến thư viện của trường. Ở trong này rất nhiều sinh viên, tôi mỉm cười. Đã được học ở ngôi trường danh giá này, ai mà chẳng nỗ lực hết mình cơ chứ. Nếu là tôi, tôi cũng vậy. Nhắm được một bàn trống ở góc trái cửa sổ tôi liền đến ngồi. Mở túi xách tôi lấy ipod, cắm tai nghe và tiện tay tắt âm luôn điện thoại. Tôi luôn đem theo bên mình cuốn “Lạy Chúa con là Margaret” của Lan tặng vào sinh nhật lần thứ 20 tuổi của mình. Dù đã đọc rất nhiều lần, đến cả màu bìa cũng bạc, giấy cũng sờn nhưng tôi vẫn thích nó và vẫn luôn bỏ vào túi xách của mình. Lật trang đầu tiên, “Mừng sinh nhật 20 tuổi, Lam Anh của tớ.”, tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ dòng chữ của Lan. Lúc này đây tôi mới phát hiện mình rất nhớ chúng nó. Ba đứa chơi với nhau lúc còn tiểu học. Suốt ngày cứ bám lấy nhau, đến nỗi bố mẹ đứa nào cũng bảo, thế sau này có lấy chồng chung nữa không. Chúng tôi đều cười hì hì, tất nhiên là lấy rồi. Lan bây giờ đã làm ở công ty du lịch, được đi du lịch khắp nơi khiến cho tôi và Quỳnh ganh tị và cứ đòi cô ấy sau này đi đâu cũng gói chúng tôi theo với. Quỳnh thì hạnh phúc hơn, cô ấy đã có một gia đình riêng cho mình. Chồng cậu ấy theo đuổi cậu ấy từ lúc đại học, sau này hai người kết hôn cũng chẳng mấy bất ngờ. Năm ngoái còn mới làm tiệc thôi nôi cho cu Huy, đứa con trai đầu lòng của hai người.
Lúc đấy cả bọn lúc nào cũng Lam Anh xinh gái nhất, nhất định sau này làm bà chủ. Cưới được đại gia rồi cũng đừng quên chúng nó, giới thiệu bạn của đại gia cho chúng nó. Bây giờ thì sao? Tôi cười khổ. Lam Anh của họ cũng chẳng làm bà chủ, cũng chẳng thể nào cưới được đại gia. Lam Anh bây giờ lại bỏ nhà, công việc không ổn định. Đã có lúc tôi trách Long, anh đã cướp đi hạnh phúc của tôi, khiến tôi sống những tháng ngày đau khổ nhất, nhục nhã nhất. Nhưng nghĩ lại thì dù có Long hay không thì mọi chuyện cũng thế cả rồi.
Tiếng nhạc du dương, âm thanh xung quanh lại rất yên tĩnh. Khi sáng vì lo chuẩn bị đến công ty John nên tôi phải dậy sớm, hôm qua lại thức khuya để đọc cho xong cuốn tiểu thuyết nên giờ này rất buồn ngủ. Nhìn lại thấy mình ngồi ở góc khuất thế này chắc không ai thấy, và cũng chẳng ảnh hưởng đến ai nên tôi nằm gục lên bàn và từ từ nhắm mắt.
Trong mơ, tôi thấy tôi và anh hai người vẫn còn ở Maldives. Tôi tựa vào vai anh ngồi trước biển và anh ôm tôi, chúng tôi cứ im lặng ngồi ngắm hoàng hôn. Anh hôn trán tôi và nói “Anh yêu em”. Tôi mỉm cười và ôm chặt lấy anh.
Lúc mơ màng thì tôi cảm nhận được môi mình bắt đầu ấm lên, cảm giác như thứ gì đó đang đặt lên môi, nhưng lại không tài nào mở mắt được. Đến khi thứ kia nhấc ra khỏi môi, cảm giác lành lạnh tôi từ từ mở mắt. Không biết mình còn mơ hay đã tỉnh, nhưng tôi thấy Long, mỉm cười với anh, rồi lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
/56
|