- Lấy anh nhé?
- Anh ở đâu có đoạn clip của em vậy? Chính em còn không có đấy.
- Ừ, anh xin mấy đứa em ở khoa! Lam Anh ...
- Về thôi anh, em đói quá. Sáng mở mắt đã trốn ... khụ khụ ... đã tìm John rồi, em chưa ăn! Đói lắm luôn ấy! – Tôi giả vờ xoa xoa bụng mình.
- Anh đưa em đi ăn nhé? – Anh nắm tay tôi xoay người, nhưng tôi lại thấy được một tia u buồn trong mắt anh.
- Dạ! Ăn ở đâu hả anh? – Phải giả ngơ, tôi liền hỏi anh.
- Nhà hàng San Paolo Solarino
- Hử? Em không biết chỗ đó.
- Để anh gọi taxi.
- Đi taxi phí lắm đấy! – Tôi hơi nhăn mặt.
- Yên tâm, chồng em làm đủ nuôi em. – Anh nói một cách nghiêm túc.
- Hì hì, đi thôi anh, em đói lắm rồi! – Tôi liền khoác tay anh ra khỏi cổng trường.
Ngồi trên taxi anh chưa bao giờ thả tay tôi cả. Tôi biết anh muốn lại gì đó nhưng lại thôi. Tôi cũng vậy! Nói thực là tôi vẫn chưa tin lắm. Mọi thứ vẫn không thực chút nào cả. Mới hôm kia tôi còn gọi anh là Lâm và xem anh như ngày xa lạ, nhưng hôm nay anh còn cầu hôn, tôi có chút không quen. Xoay nhẹ chiếc nhẫn, vẫn là chiếc nhẫn lúc trước của chúng tôi. Khẽ nhìn trộm tay anh, anh đã mang sẵn chiếc còn lại rồi. Tôi biết làm vậy anh sẽ không vui. Nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện kết hôn dễ dàng được.
Sau 10 phút ngồi taxi xe cũng dừng lại. Trên xe chỉ mãi suy nghĩ nên tôi chả biết mình đã đi đâu. Anh nói đây là Howey Place rồi dắt tôi đi bộ vào một hẻm nhỏ. Đập vào những dãy bàn nằm ngay trên đường, logo của nhà hàng rất đặc trưng vì tôi chẳng rõ nó là hình thù gì. Tôi cũng lấy làm hiếu kì, giữa một con phố mua sắm thế này lại xuất hiện một nhà hàng Ý nằm trong một con hẻm nhỏ mà trông có vẻ rất đông khách.
- Ăn sáng không cần phải ăn ở nhà hàng chứ anh? Ăn ở nhà bà vẫn ngon mà. – Tôi thầm thì vào tai anh!
- Ăn sáng phải đàng hoàng với cả ở đây ngon, anh ăn qua rồi! – Anh xoa đầu tôi, cũng giả vở thì thầm với tôi. - Ở đây rất nổi tiếng đấy người đẹp!
Tôi bĩu môi. Mặc kệ anh, nếu anh muốn tôi sẽ ăn cho anh tán gia bại sản. Khi nãy tôi có thấy được David Jones chuỗi hệ thống cửa hàng bách hóa của Úc ăn xong lại rủ anh đi mua sắm vậy. Anh hỏi tôi muốn ăn ở trong hay ở ngoài, tôi bảo anh ở đâu cũng được. Trông nhà hàng này rất đặc biệt mà tôi lại cực kì hứng thú với những thứ đặc biệt.
Vừa chọn được chỗ ngồi ưng ý, một cô phục vụ đã nhanh chóng đến bàn chúng tôi. Phải nói là cô ấy rất chuyên nghiệp, từng động tác, cử chỉ, ngay cả khuôn mặt lúc nào cũng cười.
- Em ăn gì?
- Em có biết đâu, ăn lần đầu mà. Anh ăn gì em ăn đó. – Tôi le lưỡi, nói với anh bằng tiếng Việt.
- Two omelette with ham and mozzarella. – Anh nói với người phục vụ, rồi lại hỏi tôi. – Drink?
- Espresso and hot chocolate. – Tôi gọi luôn cả phần của anh và thấy anh cười với tôi. Ở đây không có yogurt thì phải gọi món khác thay vậy.
- Mozzarella là gì hả anh? – Đợi cô phục vụ vừa đi tôi liền hỏi anh.
- Phô mát của Ý, anh thường ăn món đó.
- Anh thường đến đấy lắm ạ?
- Không nhiều. Anh đi với khách là chính.
- Dạ.
Nhanh chóng món ăn của chúng tôi được dọn ra. Phải công nhận phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp rất nhanh chóng. Chưa quá 5 phút mà đã nấu xong trong khi trong quán rất đông khách. Lần này mang ra cho chúng tôi là một anh chàng đẹp trai.
- Thank you! - Khi anh ta vừa đặt món xuống bàn tôi liền nói với anh ấy.
- It’s my pleasure. You are so beautiful. – Anh ấy mỉm cười đáp tôi. – Enjoy your meal!
Và tất nhiên sau khi anh kia bỏ đi thì tôi liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của ai khí. Tôi cười trừ, hắng giọng:
- Ăn ngon, anh chàng đẹp trai! Em đói lắm rồi!
- Em giỏi nhỉ? – Anh véo mũi tôi. – Lần sau đừng có tùy tiện mà cởi mở với người kia thế, khi trước lạnh lùng với anh bao nhiêu!
- Em biết rồi mà, quen mồm ạ! Lịch sự tối thiểu mà anh! – Tôi liền dùng nĩa ăn thử một miếng. – Ngon lắm anh ơi! Ăn mau em dắt đi mua sắm!
- Anh dắt em đi! – Anh tranh lại.
- Được rồi ăn mau đi, em đói lắm đây! Chắc phải ăn hai suất quá anh ạ!
- Ăn từ từ!
Ở đây không những món ăn ngon mà đến cả đồ uống cũng ngon vậy. Tôi xin anh nếm thử Expresso của anh cũng rất ngon. Chẳng hiểu sao anh cũng đòi nếm lại chocolate của tôi nữa. Đàn ông có ai ghiền chocolate đâu cơ chứ. Ăn uống xong chúng tôi thanh toán tiền rồi đi bộ ra khỏi hẻm. Vì hôm nay đặc biệt nên tôi cũng muốn làm điều gì đó đặc biệt. Thấy David Jones ngay phía trước tôi liền kéo tay anh chạy nhanh về đó.
- Cẩn thận kẻo ngã! – Anh ôn tồn nhắc nhở.
- Em biết rồi mà! Đi nhanh nào anh! – Tôi nắm chặt tay anh hơn đồng thời tăng tốc độ.
Vừa vào cửa tôi đã kéo anh lên tầng bán đồ cho nam. Lựa mãi chọn mãi cũng chọn được cho anh một chiếc sơ mi màu xanh lá nhạt. Anh thì mặc sơ mi thì đẹp khỏi phải chê. Tôi chưa tặng anh cái áo nào cả nên bây giờ nhất định phải mua cho anh. Đưa cho anh rồi tôi liền giục anh vào thay.
Đến khi anh ra thì tôi hối hận quá mức. Hối hận mình không để giành nhiều tiền hơn để mua cho anh, hối hận không mua sớm cho anh.
- Đẹp lắm anh! Em mua cho anh! He he.
- Chắc không? Anh thấy, giá không rẻ với em nhé! – Anh sờ cằm nhìn tôi nghi hoặc.
- Thật á? Em chưa xem! Đâu đưa em xem! – Nói xong tôi cầm mác ở phía trước áo anh. – Oái! Dữ vậy!
- Anh bảo rồi, em thấy anh mặc đẹp à? Vậy để anh thanh toán.
- Không được, để em, em trả được. Đồng hồ mắc tiền kia em còn mua được, cái này ... cũng không mắc lắm. – Tôi nặn ra nụ cười đau khổ.
- Để anh thanh toán cho! – Anh lại xoa đầu tôi.
- Không được, em muốn mua áo cho chồng em, anh không chịu em giận thật đấy! – Tôi nguýt người kia.
- Hả? Em ... em nói gì? Anh muốn nghe lại ... – Anh sửng sốt nhìn tôi.
- Cởi mau ra nào, em đi thanh toán! – Tôi đẩy anh lại phòng thay quần áo.
Từ lúc anh ra khỏi phòng thay đồ thì cứ cười như một tên ngốc vậy. Nhưng thấy anh vậy lòng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ phút này tôi thực sự cảm thấy rằng, nếu anh hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Anh hy sinh vì tôi quá nhiều, nếu tôi còn ngang bướng nữa thì có lẽ sẽ khiến anh thêm đau khổ.
- Anh cũng muốn mua cho em! – Anh nắm tay tôi ra khỏi cửa hàng.
- Không cần mà, ở nhà em có đầy, anh mua cũng nhiều lắm rồi! – Tôi thấy rất lãng phí, chẳng lẽ mỗi lần anh vui lại phung phí như vậy.
- Anh muốn mua áo cho vợ em, em không chịu anh giận thật đấy! – Anh liền nguýt tôi.
Tôi phì cười, béo má anh.
- Ai cho anh bắt chước em!
- Ai cấp anh bắt chước vợ mình nào? – Anh đưa tay cầm lấy hai tay tôi ở trên mặt anh. – Anh yêu em, Lam Anh! – Rồi anh đưa tay tôi lên môi anh và hôn.
- Em cũng yêu anh! ... Long ruồi! – Nói xong, tôi vội bỏ chạy vào cửa hàng thời trang nữ.
- Em dám gọi anh như vậy sao, em chết chắc rồi! –Anh đuổi theo tôi vào trong.
Vào trong tôi ngồi ạch lên bộ salon trong cửa hàng, rồi lựa vài tờ báo để đọc. Tôi chẳng muốn quấy rầy công việc lựa chọn của anh, vì tôi thừa biết người này rất có mắt thẩm mỹ. Chẳng biết người này lựa được gì không mà tôi đọc cả quyển rồi vẫn chưa thấy anh quay lại. Đang định đặt báo xuống rồi qua chỗ anh, thì thấy anh đã xách trên tay một chồng váy áo.
- Thử hết cho anh! – anh chỉ vào chỗ áo quần trên tay.
- Gì ạ? Một đống này luôn á?
- Ừ, anh nghĩ hợp với em, nên lấy tất cả. – anh thản nhiên nói.
- Ối, em lười lắm, anh chọn một cái thôi, mấy cái này cũng chẳng rẻ đâu.
- Không sao, em mau vào thay đi.
- Thôi mà, em mệt thật ý, nãy giờ toàn đi bộ, em lười lắm. Anh chọn một cái đi ... Ở Việt Nam cũng có mấy kiểu này, rẻ hơn nhiều anh ạ! – Tôi ghé sát tai anh nói nhỏ.
- Nhưng anh thấy ....
- Thôi mà anh, em năn nỉ, giờ em lười thay hết chỗ này lắm lắm. Anh chọn một cái đi! Hì hì!
- Được rồi, cái này! Cái này anh thích nhất, nhưng anh cũng thích mấy cái kia nữa. – Biết ngay anh sẽ lấy ra cái váy màu trắng kia mà.
- Được rồi, em thay ngay đây! – Vọt lẹ chứ không anh này lại mè nheo.
Phải công nhận là anh chọn áo quần rất đẹp, và rất hợp với tôi. Nhưng sao lại cứ phải màu trắng?
- Sao hả em? Anh thấy rất đẹp mà? – Anh ở đâu ra đứng ngay sau gương.
- Không, đẹp ạ. Nhưng sao lại màu trắng hả anh? Anh toàn chọn váy trắng cho em, ở Maldives cũng vậy.
- Thì em mặc váy trắng rất đẹp mà.
- Váy màu cũng đẹp vậy ạ! – Tôi bĩu môi.
- Nhưng lần đầu tiên gặp em là em đang mang váy trắng!
- Dạ! - Tôi hôn lên má anh. Vậy mà tôi quên mất, quên rằng anh đã yêu tôi bảy năm.
Khi chúng tôi về nhà thì đã trưa lắm rồi. Có lẽ ông đã cùng bà đi chợ thế nên chẳng có ai ở nhà cả. Tôi ngồi bệt ngay sau nhà, ngắm vườn hoa của ông. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có người ngồi ngay sau và vươn tay ôm lấy tôi.
- Không ngủ trưa à? Ngồi đây nắng! – Người đó nhẹ nhàng nói với tôi.
- Em chưa muốn ngủ. Anh không đi ngủ đi. Tối nay có phải làm gì không ạ?
- Không em, tối nay anh muốn mở tiệc, mời cả John. Thông báo cho ông bà chuyện chúng ta nhé?
- Dạ! – Tôi mỉm cười, cầm tay trái mang nhẫn của anh lên rồi hôn vào chiếc nhẫn.
- ...
- Long à, có lẽ khi sáng em làm anh buồn, nhưng em vẫn chưa tin được. Mọi chuyện cứ như mơ vậy. Thực sự không phải là em từ chối chỉ là em chưa thể dễ dàng chấp nhận được. Chỉ mới bốn tháng, em không tự tin. Em vẫn chưa thể quên được chuyện con chúng ta ...
- Anh xin lỗi. – Anh ôm chặt tôi hơn, và đưa một tay xoa bụng tôi.
- Không phải lỗi tại anh! Nghe em nói này! – Tôi xoay người lại và cầm tay anh. – Dù gì thì em cũng chỉ yêu anh, nên đừng thúc giục chuyện kết hôn được không? Dù kết hôn hay không chúng ta vẫn yêu nhau, phải không anh?
- Anh biết anh không nên hối em, nhưng anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó em lại rời bỏ anh. Anh ... – Anh chưa nói hết câu, tôi đã đặt nhẹ môi mình lên bờ môi anh.
- Em sẽ không thế, em hứa với anh, được không? Hãy cho em thời gian, để em sẵn sàng, được không anh? Tay em vẫn mang chiếc nhẫn này mà!
- Được rồi! Đừng bỏ anh, chỉ cần đừng xa anh. – Anh vội ôm chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười rồi ôm anh. Tôi không hiểu mình có sức hút gì mà khiến anh một người luôn tự tin và thành công trong mọi chuyện lại như thế này. Một người mạnh mẽ như anh lại luôn run rẫy khi đối mặt với tôi. Chắc chắn chẳng thể nói anh hãy yêu tôi ít đi một ít, mà phải yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi kia mới có thể cho anh cảm giác an toàn, để anh biết rằng trên đời này chẳng ai, chẳng có gì có thể khiến tôi rời khỏi anh cả.
- Về Việt Nam với anh được không? – Anh vuốt lưng nhẹ nhàng hỏi tôi.
- Anh ở đâu có đoạn clip của em vậy? Chính em còn không có đấy.
- Ừ, anh xin mấy đứa em ở khoa! Lam Anh ...
- Về thôi anh, em đói quá. Sáng mở mắt đã trốn ... khụ khụ ... đã tìm John rồi, em chưa ăn! Đói lắm luôn ấy! – Tôi giả vờ xoa xoa bụng mình.
- Anh đưa em đi ăn nhé? – Anh nắm tay tôi xoay người, nhưng tôi lại thấy được một tia u buồn trong mắt anh.
- Dạ! Ăn ở đâu hả anh? – Phải giả ngơ, tôi liền hỏi anh.
- Nhà hàng San Paolo Solarino
- Hử? Em không biết chỗ đó.
- Để anh gọi taxi.
- Đi taxi phí lắm đấy! – Tôi hơi nhăn mặt.
- Yên tâm, chồng em làm đủ nuôi em. – Anh nói một cách nghiêm túc.
- Hì hì, đi thôi anh, em đói lắm rồi! – Tôi liền khoác tay anh ra khỏi cổng trường.
Ngồi trên taxi anh chưa bao giờ thả tay tôi cả. Tôi biết anh muốn lại gì đó nhưng lại thôi. Tôi cũng vậy! Nói thực là tôi vẫn chưa tin lắm. Mọi thứ vẫn không thực chút nào cả. Mới hôm kia tôi còn gọi anh là Lâm và xem anh như ngày xa lạ, nhưng hôm nay anh còn cầu hôn, tôi có chút không quen. Xoay nhẹ chiếc nhẫn, vẫn là chiếc nhẫn lúc trước của chúng tôi. Khẽ nhìn trộm tay anh, anh đã mang sẵn chiếc còn lại rồi. Tôi biết làm vậy anh sẽ không vui. Nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện kết hôn dễ dàng được.
Sau 10 phút ngồi taxi xe cũng dừng lại. Trên xe chỉ mãi suy nghĩ nên tôi chả biết mình đã đi đâu. Anh nói đây là Howey Place rồi dắt tôi đi bộ vào một hẻm nhỏ. Đập vào những dãy bàn nằm ngay trên đường, logo của nhà hàng rất đặc trưng vì tôi chẳng rõ nó là hình thù gì. Tôi cũng lấy làm hiếu kì, giữa một con phố mua sắm thế này lại xuất hiện một nhà hàng Ý nằm trong một con hẻm nhỏ mà trông có vẻ rất đông khách.
- Ăn sáng không cần phải ăn ở nhà hàng chứ anh? Ăn ở nhà bà vẫn ngon mà. – Tôi thầm thì vào tai anh!
- Ăn sáng phải đàng hoàng với cả ở đây ngon, anh ăn qua rồi! – Anh xoa đầu tôi, cũng giả vở thì thầm với tôi. - Ở đây rất nổi tiếng đấy người đẹp!
Tôi bĩu môi. Mặc kệ anh, nếu anh muốn tôi sẽ ăn cho anh tán gia bại sản. Khi nãy tôi có thấy được David Jones chuỗi hệ thống cửa hàng bách hóa của Úc ăn xong lại rủ anh đi mua sắm vậy. Anh hỏi tôi muốn ăn ở trong hay ở ngoài, tôi bảo anh ở đâu cũng được. Trông nhà hàng này rất đặc biệt mà tôi lại cực kì hứng thú với những thứ đặc biệt.
Vừa chọn được chỗ ngồi ưng ý, một cô phục vụ đã nhanh chóng đến bàn chúng tôi. Phải nói là cô ấy rất chuyên nghiệp, từng động tác, cử chỉ, ngay cả khuôn mặt lúc nào cũng cười.
- Em ăn gì?
- Em có biết đâu, ăn lần đầu mà. Anh ăn gì em ăn đó. – Tôi le lưỡi, nói với anh bằng tiếng Việt.
- Two omelette with ham and mozzarella. – Anh nói với người phục vụ, rồi lại hỏi tôi. – Drink?
- Espresso and hot chocolate. – Tôi gọi luôn cả phần của anh và thấy anh cười với tôi. Ở đây không có yogurt thì phải gọi món khác thay vậy.
- Mozzarella là gì hả anh? – Đợi cô phục vụ vừa đi tôi liền hỏi anh.
- Phô mát của Ý, anh thường ăn món đó.
- Anh thường đến đấy lắm ạ?
- Không nhiều. Anh đi với khách là chính.
- Dạ.
Nhanh chóng món ăn của chúng tôi được dọn ra. Phải công nhận phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp rất nhanh chóng. Chưa quá 5 phút mà đã nấu xong trong khi trong quán rất đông khách. Lần này mang ra cho chúng tôi là một anh chàng đẹp trai.
- Thank you! - Khi anh ta vừa đặt món xuống bàn tôi liền nói với anh ấy.
- It’s my pleasure. You are so beautiful. – Anh ấy mỉm cười đáp tôi. – Enjoy your meal!
Và tất nhiên sau khi anh kia bỏ đi thì tôi liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của ai khí. Tôi cười trừ, hắng giọng:
- Ăn ngon, anh chàng đẹp trai! Em đói lắm rồi!
- Em giỏi nhỉ? – Anh véo mũi tôi. – Lần sau đừng có tùy tiện mà cởi mở với người kia thế, khi trước lạnh lùng với anh bao nhiêu!
- Em biết rồi mà, quen mồm ạ! Lịch sự tối thiểu mà anh! – Tôi liền dùng nĩa ăn thử một miếng. – Ngon lắm anh ơi! Ăn mau em dắt đi mua sắm!
- Anh dắt em đi! – Anh tranh lại.
- Được rồi ăn mau đi, em đói lắm đây! Chắc phải ăn hai suất quá anh ạ!
- Ăn từ từ!
Ở đây không những món ăn ngon mà đến cả đồ uống cũng ngon vậy. Tôi xin anh nếm thử Expresso của anh cũng rất ngon. Chẳng hiểu sao anh cũng đòi nếm lại chocolate của tôi nữa. Đàn ông có ai ghiền chocolate đâu cơ chứ. Ăn uống xong chúng tôi thanh toán tiền rồi đi bộ ra khỏi hẻm. Vì hôm nay đặc biệt nên tôi cũng muốn làm điều gì đó đặc biệt. Thấy David Jones ngay phía trước tôi liền kéo tay anh chạy nhanh về đó.
- Cẩn thận kẻo ngã! – Anh ôn tồn nhắc nhở.
- Em biết rồi mà! Đi nhanh nào anh! – Tôi nắm chặt tay anh hơn đồng thời tăng tốc độ.
Vừa vào cửa tôi đã kéo anh lên tầng bán đồ cho nam. Lựa mãi chọn mãi cũng chọn được cho anh một chiếc sơ mi màu xanh lá nhạt. Anh thì mặc sơ mi thì đẹp khỏi phải chê. Tôi chưa tặng anh cái áo nào cả nên bây giờ nhất định phải mua cho anh. Đưa cho anh rồi tôi liền giục anh vào thay.
Đến khi anh ra thì tôi hối hận quá mức. Hối hận mình không để giành nhiều tiền hơn để mua cho anh, hối hận không mua sớm cho anh.
- Đẹp lắm anh! Em mua cho anh! He he.
- Chắc không? Anh thấy, giá không rẻ với em nhé! – Anh sờ cằm nhìn tôi nghi hoặc.
- Thật á? Em chưa xem! Đâu đưa em xem! – Nói xong tôi cầm mác ở phía trước áo anh. – Oái! Dữ vậy!
- Anh bảo rồi, em thấy anh mặc đẹp à? Vậy để anh thanh toán.
- Không được, để em, em trả được. Đồng hồ mắc tiền kia em còn mua được, cái này ... cũng không mắc lắm. – Tôi nặn ra nụ cười đau khổ.
- Để anh thanh toán cho! – Anh lại xoa đầu tôi.
- Không được, em muốn mua áo cho chồng em, anh không chịu em giận thật đấy! – Tôi nguýt người kia.
- Hả? Em ... em nói gì? Anh muốn nghe lại ... – Anh sửng sốt nhìn tôi.
- Cởi mau ra nào, em đi thanh toán! – Tôi đẩy anh lại phòng thay quần áo.
Từ lúc anh ra khỏi phòng thay đồ thì cứ cười như một tên ngốc vậy. Nhưng thấy anh vậy lòng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Giờ phút này tôi thực sự cảm thấy rằng, nếu anh hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc. Anh hy sinh vì tôi quá nhiều, nếu tôi còn ngang bướng nữa thì có lẽ sẽ khiến anh thêm đau khổ.
- Anh cũng muốn mua cho em! – Anh nắm tay tôi ra khỏi cửa hàng.
- Không cần mà, ở nhà em có đầy, anh mua cũng nhiều lắm rồi! – Tôi thấy rất lãng phí, chẳng lẽ mỗi lần anh vui lại phung phí như vậy.
- Anh muốn mua áo cho vợ em, em không chịu anh giận thật đấy! – Anh liền nguýt tôi.
Tôi phì cười, béo má anh.
- Ai cho anh bắt chước em!
- Ai cấp anh bắt chước vợ mình nào? – Anh đưa tay cầm lấy hai tay tôi ở trên mặt anh. – Anh yêu em, Lam Anh! – Rồi anh đưa tay tôi lên môi anh và hôn.
- Em cũng yêu anh! ... Long ruồi! – Nói xong, tôi vội bỏ chạy vào cửa hàng thời trang nữ.
- Em dám gọi anh như vậy sao, em chết chắc rồi! –Anh đuổi theo tôi vào trong.
Vào trong tôi ngồi ạch lên bộ salon trong cửa hàng, rồi lựa vài tờ báo để đọc. Tôi chẳng muốn quấy rầy công việc lựa chọn của anh, vì tôi thừa biết người này rất có mắt thẩm mỹ. Chẳng biết người này lựa được gì không mà tôi đọc cả quyển rồi vẫn chưa thấy anh quay lại. Đang định đặt báo xuống rồi qua chỗ anh, thì thấy anh đã xách trên tay một chồng váy áo.
- Thử hết cho anh! – anh chỉ vào chỗ áo quần trên tay.
- Gì ạ? Một đống này luôn á?
- Ừ, anh nghĩ hợp với em, nên lấy tất cả. – anh thản nhiên nói.
- Ối, em lười lắm, anh chọn một cái thôi, mấy cái này cũng chẳng rẻ đâu.
- Không sao, em mau vào thay đi.
- Thôi mà, em mệt thật ý, nãy giờ toàn đi bộ, em lười lắm. Anh chọn một cái đi ... Ở Việt Nam cũng có mấy kiểu này, rẻ hơn nhiều anh ạ! – Tôi ghé sát tai anh nói nhỏ.
- Nhưng anh thấy ....
- Thôi mà anh, em năn nỉ, giờ em lười thay hết chỗ này lắm lắm. Anh chọn một cái đi! Hì hì!
- Được rồi, cái này! Cái này anh thích nhất, nhưng anh cũng thích mấy cái kia nữa. – Biết ngay anh sẽ lấy ra cái váy màu trắng kia mà.
- Được rồi, em thay ngay đây! – Vọt lẹ chứ không anh này lại mè nheo.
Phải công nhận là anh chọn áo quần rất đẹp, và rất hợp với tôi. Nhưng sao lại cứ phải màu trắng?
- Sao hả em? Anh thấy rất đẹp mà? – Anh ở đâu ra đứng ngay sau gương.
- Không, đẹp ạ. Nhưng sao lại màu trắng hả anh? Anh toàn chọn váy trắng cho em, ở Maldives cũng vậy.
- Thì em mặc váy trắng rất đẹp mà.
- Váy màu cũng đẹp vậy ạ! – Tôi bĩu môi.
- Nhưng lần đầu tiên gặp em là em đang mang váy trắng!
- Dạ! - Tôi hôn lên má anh. Vậy mà tôi quên mất, quên rằng anh đã yêu tôi bảy năm.
Khi chúng tôi về nhà thì đã trưa lắm rồi. Có lẽ ông đã cùng bà đi chợ thế nên chẳng có ai ở nhà cả. Tôi ngồi bệt ngay sau nhà, ngắm vườn hoa của ông. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có người ngồi ngay sau và vươn tay ôm lấy tôi.
- Không ngủ trưa à? Ngồi đây nắng! – Người đó nhẹ nhàng nói với tôi.
- Em chưa muốn ngủ. Anh không đi ngủ đi. Tối nay có phải làm gì không ạ?
- Không em, tối nay anh muốn mở tiệc, mời cả John. Thông báo cho ông bà chuyện chúng ta nhé?
- Dạ! – Tôi mỉm cười, cầm tay trái mang nhẫn của anh lên rồi hôn vào chiếc nhẫn.
- ...
- Long à, có lẽ khi sáng em làm anh buồn, nhưng em vẫn chưa tin được. Mọi chuyện cứ như mơ vậy. Thực sự không phải là em từ chối chỉ là em chưa thể dễ dàng chấp nhận được. Chỉ mới bốn tháng, em không tự tin. Em vẫn chưa thể quên được chuyện con chúng ta ...
- Anh xin lỗi. – Anh ôm chặt tôi hơn, và đưa một tay xoa bụng tôi.
- Không phải lỗi tại anh! Nghe em nói này! – Tôi xoay người lại và cầm tay anh. – Dù gì thì em cũng chỉ yêu anh, nên đừng thúc giục chuyện kết hôn được không? Dù kết hôn hay không chúng ta vẫn yêu nhau, phải không anh?
- Anh biết anh không nên hối em, nhưng anh sợ. Anh sợ một ngày nào đó em lại rời bỏ anh. Anh ... – Anh chưa nói hết câu, tôi đã đặt nhẹ môi mình lên bờ môi anh.
- Em sẽ không thế, em hứa với anh, được không? Hãy cho em thời gian, để em sẵn sàng, được không anh? Tay em vẫn mang chiếc nhẫn này mà!
- Được rồi! Đừng bỏ anh, chỉ cần đừng xa anh. – Anh vội ôm chặt lấy tôi.
Tôi mỉm cười rồi ôm anh. Tôi không hiểu mình có sức hút gì mà khiến anh một người luôn tự tin và thành công trong mọi chuyện lại như thế này. Một người mạnh mẽ như anh lại luôn run rẫy khi đối mặt với tôi. Chắc chắn chẳng thể nói anh hãy yêu tôi ít đi một ít, mà phải yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi kia mới có thể cho anh cảm giác an toàn, để anh biết rằng trên đời này chẳng ai, chẳng có gì có thể khiến tôi rời khỏi anh cả.
- Về Việt Nam với anh được không? – Anh vuốt lưng nhẹ nhàng hỏi tôi.
/56
|