- Ý cô là cái chết của Nguyên Quân?
- Đúng vậy! Anh đừng quên đó là ý của anh!
- Ý tôi?
- Đúng! Anh đừng quên là anh ép tôi!
- Cô buồn cười thật! Chính cô bày ra mọi chuyện, bây giờ nói là ý tôi sao?
- Nếu tôi cho cô người yêu bé bỏng của anh nghe thì sao? Chẳng phải
- Cô dám!?
- Sao không? Là anh ép tôi! Anh cướp Thành Toàn từ tay tôi!
- Tôi thu mua Thành Toàn là vì cô ép tôi, cô quá tham lam, quá tàn nhẫn!
- Chị Lam Anh?
Tiếng của Huy vang lên khiến mọi âm thanh đều im bặt. Tôi có chút hoảng hốt nhìn cậu ấy. Thực sự tôi không muốn Long phát hiện ra tôi đã lén nghe anh nói chuyện, nhưng mà ...
- Lam Anh, sao em ở đây? – Giọng anh vô cùng lo lắng. – Anh đang tính sang chỗ em đây!
- À, em vừa đến. Đợi anh lâu quá à. Em vừa định gõ cửa. Anh đang có khách ạ? – Tôi tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.
- Ừ chúng ta đi thôi! – Anh kéo tay tôi.
- Nhưng anh đang có khách! – Tôi có chút lúng túng.
- Không sao! Anh xong việc rồi! – Anh quay sang người phụ nữ kia. – Chúng ta đã giải quyết xong rồi, nếu chị có gì thì hôm sau có thể tìm tôi.
- Anh ... – Chị kia muốn nói lại thôi.
- Đi thôi em! – Anh kéo tôi một mạch đến thang máy.
Gần vào thang máy tôi có chút tò mò quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia và bắt gặp chị ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi gật đầu chào hỏi. Thực sự nhìn chị này có chút quen thuộc nhưng tôi biết đây là lần đầu tiên tôi gặp người này.
Đến khi vào trong thang máy tôi thực sự không biết nên bắt chuyện với anh thế nào. Có lẽ anh đang chờ tôi mở miệng trước mà cũng có thể là không phải. Chúng tôi cứ vậy cho đến khi xuống tầng sảnh.
- Em muốn ăn gì? – Anh nắm tay tôi kéo đến nhà ăn công ty anh.
- Nghe bảo công ty anh đầu bếp rất khá. Em ăn gì cũng được ạ. – Tôi khẽ cười với anh, rồi theo anh vào nhà ăn.
Vài tháng qua tôi cũng ít nhiều lần qua công ty anh và ít nhiều cũng có “chức vụ” ở công ty này. Và tất nhiên đó là chức “vợ tổng giám đốc”. Chắc hẳn bình thường người này rất nghiêm khắc trong công ty nên không ai dám đến gần bàn chúng tôi để ăn cả. Tôi dở khóc dở cười, ăn trưa dưới hàng trăm cặp mắt thế này, dù có ngon mấy cũng không nuốt nổi và tự dặn lòng sẽ hạn chế đến mức thấp nhất số lần qua công ty anh “ăn chực”.
Tôi gắp miếng tôm rán từ trong đĩa của anh sang cho mình. Anh tính kéo lại liền bị tôi trừng mắt.
- Khi nãy không lịch sự với khách! – Tôi gõ nhẹ vào chén canh của anh.
- Không sao! – Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Tôi im lặng nhìn anh chờ anh giải thích. Anh cũng im lặng nhìn tôi tỏ ý không muốn giải thích.
- Vì sao ạ? Khách quen hả anh? Trông chị ấy rất quen? – Tôi giả vờ suy nghĩ.
- Em quen cô ta sao? – Anh ngạc nhiên hỏi tôi.
- Em không biết nữa, trông có quen nhưng thực sự đây là lần đầu gặp chị ấy.
- Anh không hề tin vào trí nhớ của em! – Anh búng nhẹ vào trán tôi. – Đến chồng mình còn không nhớ ra! Đến đường đi còn không nhớ được!
- Không dám đâu! Em thông minh mà! – Tôi ôm trán, bĩu môi. – Em quên chồng em khi nào cơ chứ? Em nhớ rõ ràng mình không có chồng!
- Trần Lam Anh!!! – Giọng anh có phần bực bội.
- Hì hì, được rồi ạ! – Tôi khoát tay. – Nhưng em quên anh khi nào? Có đâu? – Tôi nghiêm túc suy nghĩ lại bị người đó tặng cho một cái búng tay ngay trán.
- Bảy năm!!!!
- À à, hì hì. – Tôi khẽ lè lưỡi. – Khi đó chắc anh không đẹp trai như giờ. Hì hì. Nói đi, anh đi thẩm mỹ hả? Em nhớ ở Anh thẩm mỹ cũng có vẻ được! Khợ khợ.
Anh bỏ đũa. Sang ngay bên cạnh và nói nhỏ vào tai tôi.
- Em tin anh tét mông em ngay tại đây không, vợ?
- A á. Ăn đi chồng. Chồng đẹp trai! Ăn mau em còn về công ty em. – Tôi gắp cho anh con tôm khi nãy đưa lên miệng anh.
- Ngoan, lát anh đưa về công ty. À nãy đi gì đến đấy?
- Taxi mà. Lát em về taxi được rồi! – Tôi quay sang nhìn anh. – Ăn, ăn mau rồi đưa em về!
Tên này đúng là cố chấp, quá cố chấp.
Thực sự về đến công ty tôi không thể nào tập trung vào công việc được. Đoạn đối thoại đó tôi nghe rất rõ nhưng cũng rất mơ hồ. Long thu mua Thành Toàn, việc này ở lễ cưới tôi đã nghe qua. Nhưng chẳng phải đó là công ty của gia đình Quân hay sao? Tại sao người phụ nữ kia lại đến nói chuyện với anh.
Tôi vội cầm điện thoại, lục danh bạn gọi đến một người. Rất may là kết nối được.
- Anh, giúp em điều tra tại sao KL lại thu mua Thành Toàn, và phó tổng giám đốc của Thành Toàn hiện nay là em? – Tôi gấp gáp nhờ anh.
- Này cô bé, em đã gần một năm không gọi cho anh. Bây giờ vừa gọi, lại nhờ vả kiểu kia đấy à!
- Jade, em biết là gần một năm qua em liên lạc mà có người nào đó hạnh phúc đến nỗi quên em mà, đúng không? Từ lúc đưa em sang Melbourne đã có người đi tìm tình yêu rồi.
- Thế chẳng phải có người muốn một mình à? Lúc đó anh bảo để anh lo cho em, em lại bảo không cần. Cũng chẳng phải có người cũng tìm được tình yêu rồi à?
- Anh biết rồi à? – Tôi ngượng ngùng.
- Này cô, chuyện của em, không chuyện nào anh không biết được. Anh yêu em còn không hết!
- Này anh, Susan còn chưa biết anh gạt cô ấy đâu nhé?
- Được được, em giỏi. KL là công ty của người yêu em, Thành Toàn là công ty của Quân. Em thắc mắc chuyện này à?
- Không khác biệt lắm. Em nghi ngờ một vài chuyện, không tiện nói ở đây. Anh tính khi nào mới về?
- Chưa biết, Trang còn chưa chịu. Haiz.
- Ha ha, anh đã lẽo đẽo theo người ta cả một năm mà chưa được gì á? Ha ha.
- Này cô! Anh đang khổ lắm đây. Em giúp anh đi, Trang cô ấy mến em lắm.
- Được rồi, giúp em lần này đi! Có thời gian em sẽ sang thăm hai người. Nhé? Em đi làm việc đây. Không được tắt máy nữa đấy.
- Được rồi, anh báo cáo sau. Cô cũng hơn gì anh. Sang Melbourne cũng có xài cố định số nào đâu.
Jade là anh họ của tôi. Anh là bà con xa xa tít xa với tôi. Chúng tôi lần đầu gặp nhau tại bữa tiệc cưới của một người bà con xa. Mà khi đó tôi được mời hát tiết mục mở màn. Quan hệ của tôi với anh rất kì lạ. Tôi không lí giải được, và anh cũng thế. Anh với tôi như hai người bạn thân, có lúc lại như anh em ruột, đôi khi lại khiến người ta có cảm giác là tình nhân. Gia đình anh ở Boston, Mĩ. Susan tên tiếng Việt là Trang cũng là người Việt di cư sang Boston. Anh đã từng giới thiệu chúng tôi với nhau và tôi đã từng nhiều lần trò chuyện với chị qua Skype. Tôi rất biết ơn khi bên cạnh còn có một người như Jade. Từ lúc ở bệnh viện lúc đó, tôi đã liên lạc và nhờ anh giúp tôi đi. Anh đã không quản ngại từ Mĩ về giúp tôi lo liệu thủ tục đi Melbourne chỉ trong vài ngày. Tôi không rõ lắm về nghề nghiệp của Jade. Nhưng tôi tin anh có thể giúp tôi những công việc như thế này.
Nhớ đến Jade tôi lại nhớ về gia đình Smith. Quan hệ của tôi với ông bà, với John cũng kì lạ như vậy. Cứ như có một sợi dây vô hình giữa tôi và mọi người, không ai quan tâm đấy là loại cảm tình gì, chỉ như vậy mà quan tâm nhau, quí mến nhau. Lúc này, tự nhiên tôi rất nhớ bà Beck, ông Ryan và cả vợ chồng anh John nữa.
Mở máy tính, tôi liền mail ngay cho John. Gửi kèm vài bức ảnh của tôi và Long cho anh. Hỏi thăm sức khỏe ông bà, và tiện thể hỏi anh khi nào sẽ làm lễ cưới. Vì tính đến bây giờ, có lẽ vài tháng nữa em bé sẽ ra đời.
Vài ngày này tôi có chút khó chịu khi đối mặt với Long. Nhưng cũng thể tỏ rõ cho anh biết được. Thái độ lần đó của anh đã cho tôi biết anh không muốn tôi liên quan đến việc này. Thế nên chỉ còn một cách là tôi tự tìm hiểu. Tôi không muốn trong lòng có một chút nào không tin tưởng anh.
Nhưng tôi thực sự tò mò, và cảm nhận được đằng sau việc này còn có điều gì đó mà tôi không biết.
Jade đã gọi điện lại cho tôi và nói cho tôi những chuyện mà anh đã điều tra được.
Thành Toàn nay thuộc công ty con của KL. Phó giám đốc lúc trước là Nguyên Quân nhưng bây giờ đã là Như Vi. Mà cũng chẳng phải là bây giờ nữa. KL đã thu mua Thành Toàn và đã thay đổi hoàn toàn bộ phân quản lí của công ty đó.
Tất nhiên Như Vi thay chức vụ của Nguyên Quân chỉ vài ngày sau cái chết của anh.
Điều tôi thấy bất ngờ chính là ngày thu mua Thành Toàn chính là sau ngày tôi bỏ đi vài ngày. Đến bây giờ cũng gần một năm, vì sao chị Như Vi đó bây giờ vẫn còn tìm Long.
Chị ta là ai mà có thể dễ dàng ngồi vào ghế Phó Chủ tịch của Thành Toàn mà theo tôi biết thì Quân hoàn toàn tự sức của mình đã có thể có vị trí đó. Không phải bố anh là chủ tịch công ty hay sao?
Càng nghĩ lại càng cảm thấy bế tắc.
Tôi cũng đã nhờ Jade điều tra qua lí lịch của Như Vi. Đây là một người tuy thực sự có năng lực, nhưng thâm niên trong nghề không lâu, bằng cấp nước ngoài không có. Chị ta chỉ làm việc ở công ty này hai năm từ nhân viên bình thường lên làm quản lí. Vậy tại sao có thể làm phó Chủ tịch của một công ty từ vị trí của một quản lí?
Phải chăng chị ấy là họ hàng của Quân? Vì chỉ có họ hàng hoặc người quen mới có thể nắm giữ chức vụ của “người trong nhà” của công ty được.
Tôi bất ngờ nhận thấy điều đó. Vì sao tôi lại thấy chị ấy quen? Là vì chị ấy có nét rất giống Nguyên Quân, thực sự là vậy.
Nhưng nếu là họ hàng của Quân thì tại sao có liên quan đến tôi? Và đến tai nạn của anh?
Và rất nhanh tôi đã giải đáp phần nào được thắc mắc của mình. Tôi gặp Như Vi tại công ty của mình. Nói vô tình thì có thể tạm chấp nhận được, nhưng đây rõ ràng là cố ý đến tìm gặp tôi.
- Chị có gì muốn nói với tôi?
Cảnh ngồi cà phê nói chuyện với người phụ nữ mà mình không hề biết nhưng lại liên quan đến Long như thế này có chút quen thuộc. Lần trước là Hải Linh, lần này là chị ta. Tuy nhiên mục đích tìm tôi của hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu lần trước Hải Linh muốn chia rẽ tôi và Long, thì lần này...
- Cô có thể giúp tôi lấy lại Thành Toàn từ KL được không?
Nghe giọng thành khẩn thế kia thì tôi thấy có chút buồn cười. Tôi thì liên quan gì đến KL, đến Thành Toàn? Tôi làm thế nào mà “lấy lại” cho chị ta?
- Chị hoàn toàn biết tôi không liên quan gì đến hai công ty kia đúng không?
- Nhưng cô lại liên quan đến hai người đàn ông của công ty này?
- Ý chị là ... – Tôi nhíu mày.
- Nguyên Quân, Đức Long. – Chị ta dứt khoác trả lời tôi.
- Tôi không rõ, chị cũng biết đấy. Tôi quen hai người đó, thì liên quan gì đến việc lấy lại Thành Toàn cho chị?
- Có! Cô hoàn toàn có thể.
- Đúng vậy! Anh đừng quên đó là ý của anh!
- Ý tôi?
- Đúng! Anh đừng quên là anh ép tôi!
- Cô buồn cười thật! Chính cô bày ra mọi chuyện, bây giờ nói là ý tôi sao?
- Nếu tôi cho cô người yêu bé bỏng của anh nghe thì sao? Chẳng phải
- Cô dám!?
- Sao không? Là anh ép tôi! Anh cướp Thành Toàn từ tay tôi!
- Tôi thu mua Thành Toàn là vì cô ép tôi, cô quá tham lam, quá tàn nhẫn!
- Chị Lam Anh?
Tiếng của Huy vang lên khiến mọi âm thanh đều im bặt. Tôi có chút hoảng hốt nhìn cậu ấy. Thực sự tôi không muốn Long phát hiện ra tôi đã lén nghe anh nói chuyện, nhưng mà ...
- Lam Anh, sao em ở đây? – Giọng anh vô cùng lo lắng. – Anh đang tính sang chỗ em đây!
- À, em vừa đến. Đợi anh lâu quá à. Em vừa định gõ cửa. Anh đang có khách ạ? – Tôi tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể.
- Ừ chúng ta đi thôi! – Anh kéo tay tôi.
- Nhưng anh đang có khách! – Tôi có chút lúng túng.
- Không sao! Anh xong việc rồi! – Anh quay sang người phụ nữ kia. – Chúng ta đã giải quyết xong rồi, nếu chị có gì thì hôm sau có thể tìm tôi.
- Anh ... – Chị kia muốn nói lại thôi.
- Đi thôi em! – Anh kéo tôi một mạch đến thang máy.
Gần vào thang máy tôi có chút tò mò quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia và bắt gặp chị ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi gật đầu chào hỏi. Thực sự nhìn chị này có chút quen thuộc nhưng tôi biết đây là lần đầu tiên tôi gặp người này.
Đến khi vào trong thang máy tôi thực sự không biết nên bắt chuyện với anh thế nào. Có lẽ anh đang chờ tôi mở miệng trước mà cũng có thể là không phải. Chúng tôi cứ vậy cho đến khi xuống tầng sảnh.
- Em muốn ăn gì? – Anh nắm tay tôi kéo đến nhà ăn công ty anh.
- Nghe bảo công ty anh đầu bếp rất khá. Em ăn gì cũng được ạ. – Tôi khẽ cười với anh, rồi theo anh vào nhà ăn.
Vài tháng qua tôi cũng ít nhiều lần qua công ty anh và ít nhiều cũng có “chức vụ” ở công ty này. Và tất nhiên đó là chức “vợ tổng giám đốc”. Chắc hẳn bình thường người này rất nghiêm khắc trong công ty nên không ai dám đến gần bàn chúng tôi để ăn cả. Tôi dở khóc dở cười, ăn trưa dưới hàng trăm cặp mắt thế này, dù có ngon mấy cũng không nuốt nổi và tự dặn lòng sẽ hạn chế đến mức thấp nhất số lần qua công ty anh “ăn chực”.
Tôi gắp miếng tôm rán từ trong đĩa của anh sang cho mình. Anh tính kéo lại liền bị tôi trừng mắt.
- Khi nãy không lịch sự với khách! – Tôi gõ nhẹ vào chén canh của anh.
- Không sao! – Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Tôi im lặng nhìn anh chờ anh giải thích. Anh cũng im lặng nhìn tôi tỏ ý không muốn giải thích.
- Vì sao ạ? Khách quen hả anh? Trông chị ấy rất quen? – Tôi giả vờ suy nghĩ.
- Em quen cô ta sao? – Anh ngạc nhiên hỏi tôi.
- Em không biết nữa, trông có quen nhưng thực sự đây là lần đầu gặp chị ấy.
- Anh không hề tin vào trí nhớ của em! – Anh búng nhẹ vào trán tôi. – Đến chồng mình còn không nhớ ra! Đến đường đi còn không nhớ được!
- Không dám đâu! Em thông minh mà! – Tôi ôm trán, bĩu môi. – Em quên chồng em khi nào cơ chứ? Em nhớ rõ ràng mình không có chồng!
- Trần Lam Anh!!! – Giọng anh có phần bực bội.
- Hì hì, được rồi ạ! – Tôi khoát tay. – Nhưng em quên anh khi nào? Có đâu? – Tôi nghiêm túc suy nghĩ lại bị người đó tặng cho một cái búng tay ngay trán.
- Bảy năm!!!!
- À à, hì hì. – Tôi khẽ lè lưỡi. – Khi đó chắc anh không đẹp trai như giờ. Hì hì. Nói đi, anh đi thẩm mỹ hả? Em nhớ ở Anh thẩm mỹ cũng có vẻ được! Khợ khợ.
Anh bỏ đũa. Sang ngay bên cạnh và nói nhỏ vào tai tôi.
- Em tin anh tét mông em ngay tại đây không, vợ?
- A á. Ăn đi chồng. Chồng đẹp trai! Ăn mau em còn về công ty em. – Tôi gắp cho anh con tôm khi nãy đưa lên miệng anh.
- Ngoan, lát anh đưa về công ty. À nãy đi gì đến đấy?
- Taxi mà. Lát em về taxi được rồi! – Tôi quay sang nhìn anh. – Ăn, ăn mau rồi đưa em về!
Tên này đúng là cố chấp, quá cố chấp.
Thực sự về đến công ty tôi không thể nào tập trung vào công việc được. Đoạn đối thoại đó tôi nghe rất rõ nhưng cũng rất mơ hồ. Long thu mua Thành Toàn, việc này ở lễ cưới tôi đã nghe qua. Nhưng chẳng phải đó là công ty của gia đình Quân hay sao? Tại sao người phụ nữ kia lại đến nói chuyện với anh.
Tôi vội cầm điện thoại, lục danh bạn gọi đến một người. Rất may là kết nối được.
- Anh, giúp em điều tra tại sao KL lại thu mua Thành Toàn, và phó tổng giám đốc của Thành Toàn hiện nay là em? – Tôi gấp gáp nhờ anh.
- Này cô bé, em đã gần một năm không gọi cho anh. Bây giờ vừa gọi, lại nhờ vả kiểu kia đấy à!
- Jade, em biết là gần một năm qua em liên lạc mà có người nào đó hạnh phúc đến nỗi quên em mà, đúng không? Từ lúc đưa em sang Melbourne đã có người đi tìm tình yêu rồi.
- Thế chẳng phải có người muốn một mình à? Lúc đó anh bảo để anh lo cho em, em lại bảo không cần. Cũng chẳng phải có người cũng tìm được tình yêu rồi à?
- Anh biết rồi à? – Tôi ngượng ngùng.
- Này cô, chuyện của em, không chuyện nào anh không biết được. Anh yêu em còn không hết!
- Này anh, Susan còn chưa biết anh gạt cô ấy đâu nhé?
- Được được, em giỏi. KL là công ty của người yêu em, Thành Toàn là công ty của Quân. Em thắc mắc chuyện này à?
- Không khác biệt lắm. Em nghi ngờ một vài chuyện, không tiện nói ở đây. Anh tính khi nào mới về?
- Chưa biết, Trang còn chưa chịu. Haiz.
- Ha ha, anh đã lẽo đẽo theo người ta cả một năm mà chưa được gì á? Ha ha.
- Này cô! Anh đang khổ lắm đây. Em giúp anh đi, Trang cô ấy mến em lắm.
- Được rồi, giúp em lần này đi! Có thời gian em sẽ sang thăm hai người. Nhé? Em đi làm việc đây. Không được tắt máy nữa đấy.
- Được rồi, anh báo cáo sau. Cô cũng hơn gì anh. Sang Melbourne cũng có xài cố định số nào đâu.
Jade là anh họ của tôi. Anh là bà con xa xa tít xa với tôi. Chúng tôi lần đầu gặp nhau tại bữa tiệc cưới của một người bà con xa. Mà khi đó tôi được mời hát tiết mục mở màn. Quan hệ của tôi với anh rất kì lạ. Tôi không lí giải được, và anh cũng thế. Anh với tôi như hai người bạn thân, có lúc lại như anh em ruột, đôi khi lại khiến người ta có cảm giác là tình nhân. Gia đình anh ở Boston, Mĩ. Susan tên tiếng Việt là Trang cũng là người Việt di cư sang Boston. Anh đã từng giới thiệu chúng tôi với nhau và tôi đã từng nhiều lần trò chuyện với chị qua Skype. Tôi rất biết ơn khi bên cạnh còn có một người như Jade. Từ lúc ở bệnh viện lúc đó, tôi đã liên lạc và nhờ anh giúp tôi đi. Anh đã không quản ngại từ Mĩ về giúp tôi lo liệu thủ tục đi Melbourne chỉ trong vài ngày. Tôi không rõ lắm về nghề nghiệp của Jade. Nhưng tôi tin anh có thể giúp tôi những công việc như thế này.
Nhớ đến Jade tôi lại nhớ về gia đình Smith. Quan hệ của tôi với ông bà, với John cũng kì lạ như vậy. Cứ như có một sợi dây vô hình giữa tôi và mọi người, không ai quan tâm đấy là loại cảm tình gì, chỉ như vậy mà quan tâm nhau, quí mến nhau. Lúc này, tự nhiên tôi rất nhớ bà Beck, ông Ryan và cả vợ chồng anh John nữa.
Mở máy tính, tôi liền mail ngay cho John. Gửi kèm vài bức ảnh của tôi và Long cho anh. Hỏi thăm sức khỏe ông bà, và tiện thể hỏi anh khi nào sẽ làm lễ cưới. Vì tính đến bây giờ, có lẽ vài tháng nữa em bé sẽ ra đời.
Vài ngày này tôi có chút khó chịu khi đối mặt với Long. Nhưng cũng thể tỏ rõ cho anh biết được. Thái độ lần đó của anh đã cho tôi biết anh không muốn tôi liên quan đến việc này. Thế nên chỉ còn một cách là tôi tự tìm hiểu. Tôi không muốn trong lòng có một chút nào không tin tưởng anh.
Nhưng tôi thực sự tò mò, và cảm nhận được đằng sau việc này còn có điều gì đó mà tôi không biết.
Jade đã gọi điện lại cho tôi và nói cho tôi những chuyện mà anh đã điều tra được.
Thành Toàn nay thuộc công ty con của KL. Phó giám đốc lúc trước là Nguyên Quân nhưng bây giờ đã là Như Vi. Mà cũng chẳng phải là bây giờ nữa. KL đã thu mua Thành Toàn và đã thay đổi hoàn toàn bộ phân quản lí của công ty đó.
Tất nhiên Như Vi thay chức vụ của Nguyên Quân chỉ vài ngày sau cái chết của anh.
Điều tôi thấy bất ngờ chính là ngày thu mua Thành Toàn chính là sau ngày tôi bỏ đi vài ngày. Đến bây giờ cũng gần một năm, vì sao chị Như Vi đó bây giờ vẫn còn tìm Long.
Chị ta là ai mà có thể dễ dàng ngồi vào ghế Phó Chủ tịch của Thành Toàn mà theo tôi biết thì Quân hoàn toàn tự sức của mình đã có thể có vị trí đó. Không phải bố anh là chủ tịch công ty hay sao?
Càng nghĩ lại càng cảm thấy bế tắc.
Tôi cũng đã nhờ Jade điều tra qua lí lịch của Như Vi. Đây là một người tuy thực sự có năng lực, nhưng thâm niên trong nghề không lâu, bằng cấp nước ngoài không có. Chị ta chỉ làm việc ở công ty này hai năm từ nhân viên bình thường lên làm quản lí. Vậy tại sao có thể làm phó Chủ tịch của một công ty từ vị trí của một quản lí?
Phải chăng chị ấy là họ hàng của Quân? Vì chỉ có họ hàng hoặc người quen mới có thể nắm giữ chức vụ của “người trong nhà” của công ty được.
Tôi bất ngờ nhận thấy điều đó. Vì sao tôi lại thấy chị ấy quen? Là vì chị ấy có nét rất giống Nguyên Quân, thực sự là vậy.
Nhưng nếu là họ hàng của Quân thì tại sao có liên quan đến tôi? Và đến tai nạn của anh?
Và rất nhanh tôi đã giải đáp phần nào được thắc mắc của mình. Tôi gặp Như Vi tại công ty của mình. Nói vô tình thì có thể tạm chấp nhận được, nhưng đây rõ ràng là cố ý đến tìm gặp tôi.
- Chị có gì muốn nói với tôi?
Cảnh ngồi cà phê nói chuyện với người phụ nữ mà mình không hề biết nhưng lại liên quan đến Long như thế này có chút quen thuộc. Lần trước là Hải Linh, lần này là chị ta. Tuy nhiên mục đích tìm tôi của hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu lần trước Hải Linh muốn chia rẽ tôi và Long, thì lần này...
- Cô có thể giúp tôi lấy lại Thành Toàn từ KL được không?
Nghe giọng thành khẩn thế kia thì tôi thấy có chút buồn cười. Tôi thì liên quan gì đến KL, đến Thành Toàn? Tôi làm thế nào mà “lấy lại” cho chị ta?
- Chị hoàn toàn biết tôi không liên quan gì đến hai công ty kia đúng không?
- Nhưng cô lại liên quan đến hai người đàn ông của công ty này?
- Ý chị là ... – Tôi nhíu mày.
- Nguyên Quân, Đức Long. – Chị ta dứt khoác trả lời tôi.
- Tôi không rõ, chị cũng biết đấy. Tôi quen hai người đó, thì liên quan gì đến việc lấy lại Thành Toàn cho chị?
- Có! Cô hoàn toàn có thể.
/56
|