Ngày đầu tiên của tuần thứ hai, Young Min tiếp tục cho người mang đến nhà tôi rất nhiều...cá và cây cảnh. Kèm theo mỗi loại còn có “bản chỉ dẫn” về cách chăm sóc và ý nghĩa từng thứ một.
- Cách tốt nhất để kích hoạt vận may trong nhà là nuôi cá vàng. – Yên Nhi chăm chú đọc mẩu giấy được dán trên chiếc hồ kính – Có thể nuôi với số lượng nhiều hoặc ít, nhưng thông thường là chín con. Trong đó tám con màu vàng hoặc đỏ, con kia màu đen. Đừng lo nếu như cá bị chết. Hãy nuôi thêm con khác cho đủ số. Người ta cho rằng khi một con cá vàng chết, nó hấp thụ vận rủi của một thành viên nào đó trong gia đình.
Nhìn sơ qua nét chữ cũng biết là do chính tay anh ấy viết. Mấy hôm trước là ngựa với chim, bây giờ lại đến cá cùng cây cảnh. Trong bụng người anh trai này quả thật chứa đựng cả một bồ mưu kế.
- Tuyên, anh thử nhìn con cá Kim Long này. – Em thích thú chỉ tay vào sinh vật thân dài, có vảy óng ánh bạc – Dưới hạ giới phải tốn bạc triệu mới mua được. Người ta nói màu sắc óng ánh của nó là biểu tượng cho sự thịnh vượng và tài lộc.
Tôi liếc nhìn con vật “thấy ghét” đang lượn lờ trong chiếc bể lớn rồi bày ra vẻ mặt “miễn bình luận”.
- Nên nuôi cá Kim Long trong một bể nước thật lớn. – Yên Nhi tiếp tục tìm hiểu phần “hướng dẫn” - Không cần trang trí với cây cỏ hoặc cát. Cá Kim long sẽ ăn bất cứ thứ gì nó thấy. Cho cá Kim Long ăn sâu nước hoặc cá nhỏ để nó sớm có vẩy hồng quý giá...Vừa hay, cá nhà mình mới đẻ mấy lứa. Em còn lo hồ sẽ bị chật.
- Cô Yên Nhi. – Người quản gia kính cẩn dâng lên trước mặt em một phong thư – Lee tiên sinh nhờ tôi đưa cô thứ này.
Lại còn viết cả thư tình. Anh Chín đúng là chẳng hề để mình vào mắt.
Nhìn em chăm chú đọc, sau đó khẽ nhíu mày, trong lòng tôi bất giác lại dậy lên nỗi lo lắng.
- Có việc gì sao?
- Anh ấy nói Yên Vũ lại phát sốt. – Yên Nhi phức tạp mím môi – Lúc nào cũng gọi tên em.
Mẹ tôi linh thiêng làm chứng, nếu anh ấy có mặt ở đây, nhất định sẽ bị ăn một đấm vào mặt.
- Young Min muốn em sang đó? – Tôi bóp nhẹ tay, cố duy trì trạng thái điềm tĩnh.
- Không, ảnh chỉ báo như vậy.
Con cáo già chết tiệt, lại còn dùng biện pháp này để câu rê, dụ dỗ em sang đó.
- Để anh đưa em đi! – Đằng nào cũng cạnh tranh công bằng, tôi không thể tiếp tục ngồi im như thế.
- Thật ư? – Yên Nhi hớn hở hỏi lại – Không làm vướng bận công việc của anh chứ?
- Không... – Tôi hiền hòa vuốt lấy má em rồi quay về phía người quản gia – Ông nói với anh Chín, chiều nay tôi sẽ cùng vợ sang đó.
- Vâng – Người đàn ông khẽ nhíu mày trước khi quay bước – Tôi nhất định sẽ thay Tiểu vương gia truyền đạt.
Kỹ lưỡng chọn ra từ trong tủ một chiếc váy đầm đơn giản, tôi ân cần giúp em thắt lại chiếc nơ trên cổ. Màu vàng chanh kết hợp với làn da trắng sáng khiến Yên Nhi chẳng khác gì một nữ thần ánh sáng. Mái tóc ngắn hơi phồng, nhẹ ôm lấy gương mặt vẫn còn ngưng đọng vẻ mệt mỏi.
Em tự ngắm mình trước gương rồi đưa tay chỉnh cho mặt dây chuyền nằm ngay ngắn trước ngực. Ánh mắt lung linh một cảm giác nâng niu, quý trọng khiến tôi xôn xao xúc động.
- Mình đi thôi anh. – Cô ấy thoải mái luồn tay mình qua tay tôi – Đừng để con bé chờ lâu quá.
- Ừ. – Tôi gật đầu mỉm cười, trong bụng, ngoài mặt...đâu đâu cũng là thái độ vui vẻ.
Nhưng trái với những gì tôi từng tưởng tượng, cách cư xử của Yên Nhi đối với Young Min hình như đã không còn xa cách như trước. Nhìn hai người họ cười cười nói nói, lại có cảm tưởng như đó là cuộc trò chuyện giữa những thành viên trong một gia đình.
- Yên Vũ thế nào? Có đỡ chút nào không? – Em hỏi khi cùng tôi theo anh Chín bước lên lầu – Anh viết trong thư ít như vậy làm em rất lo lắng.
- Anh chính là sợ điều này. – Young Min bình tĩnh đưa mắt nhìn tôi – Sợ em quá lo lắng sẽ lập tức chạy sang đây. Nhưng không nói thì lại thấy thật có lỗi.
Hừ, muốn che giấu âm mưu của mình thì có. Anh đang sợ nếu để cô ấy biết được mục đích thật thì Yên Nhi sẽ chẳng bao giờ muốn đặt chân đến đây nữa.
- Nói là đúng. – Em kiên quyết gật đầu – May mà anh Tuyên đang rảnh rỗi.
Lẳng lặng nhìn em vô tư nắm lấy khuỷu tay tôi, anh Chín chỉ bình yên không đáp.
Đi hết cầu thang trải thảm nhung đỏ là căn phòng có cánh cửa lớn bằng gỗ.
- Cút ra ngoài...Cô mau cút ra ngoài cho tôi! –Giọng nói khàn đặc từ trong phòng vọng ra.
- Con đê tiện, mày đừng nghĩ giúp anh ấy cưới được Yên Nhi thì Young Min sẽ yêu mày. – Một người khác cay độc đáp lại bằng tiếng Hàn – Phụ nữ đối với anh ấy chẳng là cái thá gì cả. Rồi Young Min cũng sẽ chơi chán với chị em chúng mày như bọn tao thôi.
Thất kinh đưa mắt nhìn em, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm khi chợt nhớ, cô bé này vốn không hiểu thứ ngôn ngữ ấy.
- Là ai đang la hét trong đó? – Yên Nhi tuy không biết người trong kia đang nói gì nhưng vẫn cảm nhận được không khí căng thẳng – Yên Vũ có sao không?
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp đưa tay đẩy cửa thì anh Chín đã lập tức xông vào, vẻ mặt hầm hầm giận dữ.
- Cô làm gì ở đây? – Tiếng quát của anh nghe thật lớn – Chẳng phải đã nói không được làm phiền cô ấy sao?
- Anh...em chỉ vào thăm cổ một chút. - Người phụ nữ mặc Hanbok như bắn mình, vội vàng cụp mắt.
- Mau tránh đi chỗ khác – Ngón tay anh Chín lạnh lùng chỉ ra ngoài.
Cuộc trò chuyện vẻn vẹn chỉ có ba câu và hoàn toàn sử dụng ngôn ngữ Hàn quốc. Yên Nhi thì không biết từ lúc nào đã rời khỏi tôi để chạy đến bên cô em gái đang ngồi trên giường khóc thút thít.
- Đừng sợ...Đừng sợ nữa...Anh Young Min đuổi cô ấy đi rồi...
Tôi thả lỏng người, ngọt ngào quan sát thái độ dịu dàng của em. Cô gái này bao giờ cũng đối xử với người khác ôn nhu như vậy. Em yếu ớt, mỏng manh nhưng lại muốn được che chở, bảo hộ cho vạn vật. Ở cạnh Yên Nhi, dù có là một người ý chí vô cùng mạnh mẽ, cũng không tránh nỗi đôi lần ỷ lại.
Young Min chỉ mím môi nhìn dĩa hoa bể nát dưới sàn nhà rồi đi đến bên giường, gọn gàng ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh Yên Vũ.
- Cô ấy không làm đau em chứ? – Giọng nói mềm nhẹ như chứa cả đau xót – Có bị thương không?
- Không...em...
- Mau nằm xuống. – Anh cẩn thận giúp cô bé lau đi những giọt nước mắt – Hoa rơi xuống đất rồi có thể hái cây khác.
Tôi thoáng sững người trước thái độ quan tâm quá đỗi chân thật. Là kỹ năng đóng kịch của anh ấy quá siêu việt hay trong lòng đã bắt đầu nhớ đến sự tồn tại của Yên Vũ?
- Anh Tuyên... Anh cũng đến thăm em sao?
Nhìn vẻ mặt xanh xao của con bé, tôi cứ bối rối không biết đâu là thật và đâu là giả. Những lời lúc nãy của người phụ nữ rõ ràng muốn nói...
- Để chị xuống nhà bếp, kêu người ta lấy cho em một đĩa hoa khác. – Yên Nhi sốt sắng sờ tay vào trán em gái – Ngoan ngoãn nằm đây đợi nhé.
- Anh đi với em! – Young Min vừa nghe xong cũng lập tức đứng dậy.
Tôi đang phân vân, không biết nên đi hay ở thì Yên Vũ đột ngột mở miệng:
- Anh rể, em có vài lời muốn nói...
Lời yêu cầu không chỉ khiến mình tôi ngơ ngác mà chính Yên Nhi cũng tròn mắt nhìn lại. Nhưng cô gái ngồi trên giường thì không hề tỏ ra lúng túng mà chỉ kiên trì nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, khiến cái miệng muốn thốt ra lời từ chối cũng phải cứng lại. Thoáng ngập ngừng trong ít giây, tôi mới có thể gật đầu chấp nhận:
- Vậy anh ở lại!
- Em ngồi đây nói chuyện với Tuyên một lát. – Young Min thoải mái xoa đầu vợ - Anh và Yên Nhi xuống dưới sẽ lên liền.
- Ừm – Cô bé cố tỏ ra là một người biết điều – Hai người quay lại nhanh nhé.
Im lặng nhìn anh Chín nối bước em rời khỏi phòng, trong óc tôi liên tục đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Đây rốt cuộc là kế hoạch gì? Sao cứ thấy rất nhiều điểm khó hiểu. Dù là mối quan hệ gia đình nhưng giữa mình và cô em vợ kia có thể xảy ra chuyện gì để bàn bạc riêng chứ?
- Thần Tuyên. – Yên Vũ không biết đã rời khỏi giường từ lúc nào lại đang quỳ gối trước mặt tôi – Em xin anh...hãy để anh ấy được tự do gặp gỡ chị Yên Nhi hết một tháng.
- Em...?!?!?!?!? – Tôi giật mình kéo tay nó – Mau đứng dậy!
- Cầu xin anh rủ lòng thương anh ấy. – Nước mắt liên tục ứa ra trên mặt con bé – Young Min lúc này chẳng khác gì con thú dữ vùng vẫy trước lúc chết...
- Cách tốt nhất để kích hoạt vận may trong nhà là nuôi cá vàng. – Yên Nhi chăm chú đọc mẩu giấy được dán trên chiếc hồ kính – Có thể nuôi với số lượng nhiều hoặc ít, nhưng thông thường là chín con. Trong đó tám con màu vàng hoặc đỏ, con kia màu đen. Đừng lo nếu như cá bị chết. Hãy nuôi thêm con khác cho đủ số. Người ta cho rằng khi một con cá vàng chết, nó hấp thụ vận rủi của một thành viên nào đó trong gia đình.
Nhìn sơ qua nét chữ cũng biết là do chính tay anh ấy viết. Mấy hôm trước là ngựa với chim, bây giờ lại đến cá cùng cây cảnh. Trong bụng người anh trai này quả thật chứa đựng cả một bồ mưu kế.
- Tuyên, anh thử nhìn con cá Kim Long này. – Em thích thú chỉ tay vào sinh vật thân dài, có vảy óng ánh bạc – Dưới hạ giới phải tốn bạc triệu mới mua được. Người ta nói màu sắc óng ánh của nó là biểu tượng cho sự thịnh vượng và tài lộc.
Tôi liếc nhìn con vật “thấy ghét” đang lượn lờ trong chiếc bể lớn rồi bày ra vẻ mặt “miễn bình luận”.
- Nên nuôi cá Kim Long trong một bể nước thật lớn. – Yên Nhi tiếp tục tìm hiểu phần “hướng dẫn” - Không cần trang trí với cây cỏ hoặc cát. Cá Kim long sẽ ăn bất cứ thứ gì nó thấy. Cho cá Kim Long ăn sâu nước hoặc cá nhỏ để nó sớm có vẩy hồng quý giá...Vừa hay, cá nhà mình mới đẻ mấy lứa. Em còn lo hồ sẽ bị chật.
- Cô Yên Nhi. – Người quản gia kính cẩn dâng lên trước mặt em một phong thư – Lee tiên sinh nhờ tôi đưa cô thứ này.
Lại còn viết cả thư tình. Anh Chín đúng là chẳng hề để mình vào mắt.
Nhìn em chăm chú đọc, sau đó khẽ nhíu mày, trong lòng tôi bất giác lại dậy lên nỗi lo lắng.
- Có việc gì sao?
- Anh ấy nói Yên Vũ lại phát sốt. – Yên Nhi phức tạp mím môi – Lúc nào cũng gọi tên em.
Mẹ tôi linh thiêng làm chứng, nếu anh ấy có mặt ở đây, nhất định sẽ bị ăn một đấm vào mặt.
- Young Min muốn em sang đó? – Tôi bóp nhẹ tay, cố duy trì trạng thái điềm tĩnh.
- Không, ảnh chỉ báo như vậy.
Con cáo già chết tiệt, lại còn dùng biện pháp này để câu rê, dụ dỗ em sang đó.
- Để anh đưa em đi! – Đằng nào cũng cạnh tranh công bằng, tôi không thể tiếp tục ngồi im như thế.
- Thật ư? – Yên Nhi hớn hở hỏi lại – Không làm vướng bận công việc của anh chứ?
- Không... – Tôi hiền hòa vuốt lấy má em rồi quay về phía người quản gia – Ông nói với anh Chín, chiều nay tôi sẽ cùng vợ sang đó.
- Vâng – Người đàn ông khẽ nhíu mày trước khi quay bước – Tôi nhất định sẽ thay Tiểu vương gia truyền đạt.
Kỹ lưỡng chọn ra từ trong tủ một chiếc váy đầm đơn giản, tôi ân cần giúp em thắt lại chiếc nơ trên cổ. Màu vàng chanh kết hợp với làn da trắng sáng khiến Yên Nhi chẳng khác gì một nữ thần ánh sáng. Mái tóc ngắn hơi phồng, nhẹ ôm lấy gương mặt vẫn còn ngưng đọng vẻ mệt mỏi.
Em tự ngắm mình trước gương rồi đưa tay chỉnh cho mặt dây chuyền nằm ngay ngắn trước ngực. Ánh mắt lung linh một cảm giác nâng niu, quý trọng khiến tôi xôn xao xúc động.
- Mình đi thôi anh. – Cô ấy thoải mái luồn tay mình qua tay tôi – Đừng để con bé chờ lâu quá.
- Ừ. – Tôi gật đầu mỉm cười, trong bụng, ngoài mặt...đâu đâu cũng là thái độ vui vẻ.
Nhưng trái với những gì tôi từng tưởng tượng, cách cư xử của Yên Nhi đối với Young Min hình như đã không còn xa cách như trước. Nhìn hai người họ cười cười nói nói, lại có cảm tưởng như đó là cuộc trò chuyện giữa những thành viên trong một gia đình.
- Yên Vũ thế nào? Có đỡ chút nào không? – Em hỏi khi cùng tôi theo anh Chín bước lên lầu – Anh viết trong thư ít như vậy làm em rất lo lắng.
- Anh chính là sợ điều này. – Young Min bình tĩnh đưa mắt nhìn tôi – Sợ em quá lo lắng sẽ lập tức chạy sang đây. Nhưng không nói thì lại thấy thật có lỗi.
Hừ, muốn che giấu âm mưu của mình thì có. Anh đang sợ nếu để cô ấy biết được mục đích thật thì Yên Nhi sẽ chẳng bao giờ muốn đặt chân đến đây nữa.
- Nói là đúng. – Em kiên quyết gật đầu – May mà anh Tuyên đang rảnh rỗi.
Lẳng lặng nhìn em vô tư nắm lấy khuỷu tay tôi, anh Chín chỉ bình yên không đáp.
Đi hết cầu thang trải thảm nhung đỏ là căn phòng có cánh cửa lớn bằng gỗ.
- Cút ra ngoài...Cô mau cút ra ngoài cho tôi! –Giọng nói khàn đặc từ trong phòng vọng ra.
- Con đê tiện, mày đừng nghĩ giúp anh ấy cưới được Yên Nhi thì Young Min sẽ yêu mày. – Một người khác cay độc đáp lại bằng tiếng Hàn – Phụ nữ đối với anh ấy chẳng là cái thá gì cả. Rồi Young Min cũng sẽ chơi chán với chị em chúng mày như bọn tao thôi.
Thất kinh đưa mắt nhìn em, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm khi chợt nhớ, cô bé này vốn không hiểu thứ ngôn ngữ ấy.
- Là ai đang la hét trong đó? – Yên Nhi tuy không biết người trong kia đang nói gì nhưng vẫn cảm nhận được không khí căng thẳng – Yên Vũ có sao không?
Nhưng chúng tôi còn chưa kịp đưa tay đẩy cửa thì anh Chín đã lập tức xông vào, vẻ mặt hầm hầm giận dữ.
- Cô làm gì ở đây? – Tiếng quát của anh nghe thật lớn – Chẳng phải đã nói không được làm phiền cô ấy sao?
- Anh...em chỉ vào thăm cổ một chút. - Người phụ nữ mặc Hanbok như bắn mình, vội vàng cụp mắt.
- Mau tránh đi chỗ khác – Ngón tay anh Chín lạnh lùng chỉ ra ngoài.
Cuộc trò chuyện vẻn vẹn chỉ có ba câu và hoàn toàn sử dụng ngôn ngữ Hàn quốc. Yên Nhi thì không biết từ lúc nào đã rời khỏi tôi để chạy đến bên cô em gái đang ngồi trên giường khóc thút thít.
- Đừng sợ...Đừng sợ nữa...Anh Young Min đuổi cô ấy đi rồi...
Tôi thả lỏng người, ngọt ngào quan sát thái độ dịu dàng của em. Cô gái này bao giờ cũng đối xử với người khác ôn nhu như vậy. Em yếu ớt, mỏng manh nhưng lại muốn được che chở, bảo hộ cho vạn vật. Ở cạnh Yên Nhi, dù có là một người ý chí vô cùng mạnh mẽ, cũng không tránh nỗi đôi lần ỷ lại.
Young Min chỉ mím môi nhìn dĩa hoa bể nát dưới sàn nhà rồi đi đến bên giường, gọn gàng ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh Yên Vũ.
- Cô ấy không làm đau em chứ? – Giọng nói mềm nhẹ như chứa cả đau xót – Có bị thương không?
- Không...em...
- Mau nằm xuống. – Anh cẩn thận giúp cô bé lau đi những giọt nước mắt – Hoa rơi xuống đất rồi có thể hái cây khác.
Tôi thoáng sững người trước thái độ quan tâm quá đỗi chân thật. Là kỹ năng đóng kịch của anh ấy quá siêu việt hay trong lòng đã bắt đầu nhớ đến sự tồn tại của Yên Vũ?
- Anh Tuyên... Anh cũng đến thăm em sao?
Nhìn vẻ mặt xanh xao của con bé, tôi cứ bối rối không biết đâu là thật và đâu là giả. Những lời lúc nãy của người phụ nữ rõ ràng muốn nói...
- Để chị xuống nhà bếp, kêu người ta lấy cho em một đĩa hoa khác. – Yên Nhi sốt sắng sờ tay vào trán em gái – Ngoan ngoãn nằm đây đợi nhé.
- Anh đi với em! – Young Min vừa nghe xong cũng lập tức đứng dậy.
Tôi đang phân vân, không biết nên đi hay ở thì Yên Vũ đột ngột mở miệng:
- Anh rể, em có vài lời muốn nói...
Lời yêu cầu không chỉ khiến mình tôi ngơ ngác mà chính Yên Nhi cũng tròn mắt nhìn lại. Nhưng cô gái ngồi trên giường thì không hề tỏ ra lúng túng mà chỉ kiên trì nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, khiến cái miệng muốn thốt ra lời từ chối cũng phải cứng lại. Thoáng ngập ngừng trong ít giây, tôi mới có thể gật đầu chấp nhận:
- Vậy anh ở lại!
- Em ngồi đây nói chuyện với Tuyên một lát. – Young Min thoải mái xoa đầu vợ - Anh và Yên Nhi xuống dưới sẽ lên liền.
- Ừm – Cô bé cố tỏ ra là một người biết điều – Hai người quay lại nhanh nhé.
Im lặng nhìn anh Chín nối bước em rời khỏi phòng, trong óc tôi liên tục đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Đây rốt cuộc là kế hoạch gì? Sao cứ thấy rất nhiều điểm khó hiểu. Dù là mối quan hệ gia đình nhưng giữa mình và cô em vợ kia có thể xảy ra chuyện gì để bàn bạc riêng chứ?
- Thần Tuyên. – Yên Vũ không biết đã rời khỏi giường từ lúc nào lại đang quỳ gối trước mặt tôi – Em xin anh...hãy để anh ấy được tự do gặp gỡ chị Yên Nhi hết một tháng.
- Em...?!?!?!?!? – Tôi giật mình kéo tay nó – Mau đứng dậy!
- Cầu xin anh rủ lòng thương anh ấy. – Nước mắt liên tục ứa ra trên mặt con bé – Young Min lúc này chẳng khác gì con thú dữ vùng vẫy trước lúc chết...
/172
|