- Anh có biết sự tích về trầu và cau của người Việt không? – Yên Nhi sau một hồi nhìn ngắm chợt cất giọng hỏi.
- Hình như nói về một đôi vợ chồng?
- Ừ. – Em khẽ gật đầu hiền dịu – Vì giữa họ phát sinh chút hiểu lầm nên mới phải cách biệt. Sau khi chết, người chồng liền biến thành cây cau lớn, mạnh mẽ vươn lên giữa gió mưa. Còn cô vợ là dây trầu, mảnh mai quấn lấy thân cau không dứt.
- Ở đây hình như chưa có hai loài cây ấy? – Tôi ngờ ngợ nhìn quanh.
- Trầu với cau là những thứ không thể thiếu trong hôn lễ, biểu tượng cho tình yêu thủy chung, sâu sắc. – Đôi mắt em mơ màng nghĩ ngợi – Nếu một mai em chết sớm, nhất định cũng sẽ hóa thành dây trầu ở nơi này đợi anh.
- Yên Nhi... - Lời nói đầy chân tình nhưng lại khiến hai mắt tôi ứa lệ.
Đang muốn vòng tay ôm lấy cô bé thì em đã nhanh chân chạy về phía trước.
- Tuyên, anh mau nhìn những đóa lan chuông này. – Yên Nhi hào hứng chỉ tay vào một bụi cây nhỏ - Nó có màu đỏ như chiếc áo Tinh Tinh hay mặc.
- Ừ. – Tôi bật cười tiến lại – Hình như cũng giống.
- Có khi nào là con bé?
- Anh không biết. - Suy nghĩ của em cứ non nớt như một đứa trẻ - Ở đây còn có rất nhiều hoa màu đỏ.
Từ phía xa bỗng vọng lại tiếng nói cười của một đôi nam nữ. Họ nắm tay và sóng bước bên nhau trong ánh mắt hạnh phúc. Trên vẻ mặt là sự náo nức cùng mong đợi. Chắc hẳn là đến đây để tìm kiếm một linh hồn nào đó.
Người con gái thoáng ngừng lại trong ít giây, nghiêm túc nắm chặt tay chàng trai. Còn anh chồng thì cũng vì hành động này mà trở nên nghiêm trọng. Họ im lặng nhìn nhau như muốn thầm trao đổi điều gì đó. Rồi cô gái khẽ đặt tay trên bụng và xoa nhẹ, môi nở nụ cười tươi thắm.
Tôi ngây ngô đứng nhìn, cảm giác như niềm hạnh phúc ở họ cũng bắt đầu lan sang mình. Người đàn ông hào hứng vòng tay ôm lấy vợ, xoay vòng thật lâu. Tiếng cười hân hoan ngân lên khắp trong bầu khí quyển. Hình ảnh ấy mới thật là ngọt ngào, ấm áp.
Quay đầu tìm kiếm bóng dáng em, tôi mới phát hiện Yên Nhi cũng đang đứng ngây như phỗng. Ánh mắt vô định nhìn mông lung về phía luồng ánh sáng trước mặt. Bờ môi em hơi hé mở nhưng không thốt lên tiếng nào cả.
Chẳng lẽ cũng là bị gia đình hạnh phúc kia làm cho xúc động?
- Bảo bối, em sao vậy? – Tôi thử sờ tay vào trán em – Không việc gì chứ?
- Dạ?... – Yên Nhi như vừa hoàn hồn, liền mở to mắt nhìn tôi - ...Anh vừa nói gì?
- Anh hỏi em muốn tiếp tục tìm hay để khi khác? – Tôi âu yếm cốc tay vào trán cô bé – Chưa chi lại đổ mồ hôi hột nữa rồi.
- Làm thế nào mới biết mình đã mang thai chưa hả anh? - Nữ hoàng của tôi bất thình lình hỏi một câu.
- Anh không biết – Yên Nhi, chồng em đâu phải cái gì cũng biết. Anh là đàn ông mà! - Nhưng có lẽ cũng ấm áp như khi tiếp xúc với quyền năng…Anh đoán vậy…
- Ấm áp?...Như những lần anh chuẩn bị trang phục cho em?
Cô bé thẫn thờ suy tư trong mấy giây rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Nụ cười của em vừa mang vẻ thẹn thùng vừa thấp thoáng thái độ mỉa mai rất khó hiểu.
- Về thôi anh.– Yên Nhi có chút định thần, thân thiết cầm tay tôi hứa hẹn – Hôm khác sẽ ra đây tìm tiếp.
Vườn Linh Hồn xem như đã xóa nhòa khoảng cách hờn dỗi giữa chúng tôi. Nhờ có chuyến đi ấy, tôi mới biết mình khao khát được cùng em xây dựng một gia đình đến thế nào. Kỳ hạn một tháng vẫn còn đó nhưng đã không còn đáng ngại. Tôi sẽ vui vẻ cùng em chờ đợi đến lúc cả hai có thể đón nhận nhau một cách cam tâm tình nguyện. Tôi muốn giấc mơ tối qua sẽ không còn là giấc mơ mà mỗi đêm đều biến thành sự thật.
Triệu Yên Nhi, rồi sẽ có ngày anh lại dắt tay em đến đây...Hai chúng ta sẽ cùng mang về một sinh linh mới...Niềm hạnh phúc ấy so với cặp vợ chồng kia tuyệt đối chỉ có hơn mà không kém...
Đưa em về đến nhà thì thấy có hai người đang đứng đợi trước cửa. Đôi chân nhỏ của Yên Nhi ngay lập tức dừng lại khi nhận ra bóng lưng quen thuộc. Mùi nước hoa quý phái sớm đã lan tràn khắp không khí. Hai tay em vội vàng túm lấy khuỷu tay tôi, cố tìm cách khiến cho bản thân mình hoàn toàn bị che lấp.
- Đừng sợ. – Tôi vỗ nhẹ lên tay cô bé – Đã có anh ở đây.
- Chị! – Yên Vũ vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vàng chạy đến – Anh Tuyên.
Young Min nghe tiếng cô ấy cũng chậm rãi xoay người, ánh mắt sáng rực chậm rãi bắn về phía sau tôi như tìm kiếm bóng dáng thân thuộc. Trái với thái độ phấn khởi thường ngày, Yên Nhi chỉ im lặng nhìn em gái bằng vẻ mặt hết sức phức tạp. Hai bàn tay trong vô thức càng bấu tay tôi đau điếng.
Anh Chín cũng nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận nhìn em bằng thái độ vừa chứa đựng vẻ bi thương, vừa vạn phần xót xa, lo lắng. Trạng thái sợ sệt của Yên Nhi đã vô tình dựng lên một bước tường, ngăn cản bước chân anh. Thái độ ỷ lại của em vào tôi càng khiến anh bị tổn thương vô hạn. Nhưng Young Min vốn nổi tiếng là một người bình tĩnh, không dễ bị hoàn cảnh làm cho khuất phục. Muốn anh vì chút khó khăn này mà buông tay thì tuyệt đối không thể.
- Em khỏe không?
Cô ấy chẳng những không trả lời mà còn cuống quýt vùi mặt vào lưng tôi. Như thể anh Chín là thứ gì đó rất... kinh tởm. Dù bản thân mình đã từng bị anh nhiều phen làm cho sống dở chết dở nhưng tôi lại không thể không vì thái độ của em mà thay anh đau đớn. Còn gì khổ sở hơn việc bị người mình yêu sợ hãi như thú dữ?
- Yên Nhi. – Tôi thử nắm tay em, kéo ra khỏi lưng mình – Anh Chín và Yên Vũ đến thăm mình.
- Chị không muốn nhìn thấy em sao? – Cô em gái rõ ràng đang bị tổn thương thật sự - Tại sao từ hôm đó đến nay, chị không đến chơi cùng em nữa?
- Hôm nay anh dẫn Yên Vũ đến đây là để nhờ em một chuyện. – Young Min khẽ bóp tay, mắt nhìn thẳng vào tôi – Cô ấy cũng lâu chưa được gặp ba mẹ. Không biết em có thể...?
Thì ra là viện lý do này.
Anh đến lúc đau lòng vẫn còn nghĩ ra thật nhiều lý lẽ.
- Tất nhiên rồi. – Tôi dịu dàng quay sang nhìn em – Yên Nhi cũng từng yêu cầu điều đó.
Đây là điều kiện trao đổi giữa chúng tôi khi em mới đặt chân đến đây. Nhưng trải qua nhiều chuyện phức tạp, tôi vẫn chưa có cơ hội để thực hiện lời hứa.
- Bảo bối, có muốn cùng anh đến xem ba mẹ đang làm gì không? – Tôi thì thầm với cô bé – Phòng Ghi cũng có nhiều thứ thú vị đó.
-...
Đúng như dự kiến, ánh mắt sợ hãi của Yên Nhi vừa nghe thấy lời đề nghị đã lập tức ánh lên vài tia thích thú. Hai bờ môi đang mím chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Tuy em có hơi đắn đo nhưng cuối cùng cũng quyết định gật đầu.
Bốn con người cùng bước vào nhà nhưng chỉ mình Yên Nhi không nhận ra rằng mình chính là tâm điểm sự chú ý. Ánh mắt của chúng tôi vẫn thay phiên đặt trên người em, lo lắng dõi theo mọi phản ứng, dù rất nhỏ nhặt. Tuy mục đích có khác nhau nhưng đều xuất phát từ tình cảm chân thật.
- Đưa chúng tôi tới chỗ người giám sát Triệu Ngọc Minh. – Tôi từ tốn ra lệnh.
- Xin Tiểu vương gia đợi một lát. – Lão Hùng nhanh chóng cúi đầu rồi rời đi.
Tranh thủ đưa mắt nhìn em, tôi phát hiện cô bé lúc này đang dùng một vẻ mặt ngây ngô để quan sát cảnh vật. Hàng triệu con người đang ngồi trước hàng triệu tấm gương ghi ghi chép chép thật sự đã làm cho em phải kinh ngạc. Từng người đang làm việc ở đây đều giữ vai trò rất quan trọng. Vì sản phẩm ghi chép của họ chính là cơ sở cho tôi đưa ra quyết định nên để một người chết bước qua cánh cổng nào. Trần gian có bao nhiêu người thì Trung giới sẽ có bấy nhiêu chiếc gương làm việc. Khi một con người chết đi, kẻ phụ trách quan sát họ dưới Trung giới sẽ được nhận một số phận mới.Tấm gương cũ mất đi và tấm gương mới lại ra đời.
Nếu không phải là người có phận sự sẽ không được phép tự ý bước vào nơi này. Nhưng tôi lại dắt Tuyết Vinh đến tham quan rất nhiều lần. Và em cũng từng say mê ngồi dán mắt vào những tấm gương kia không dứt. Việc quan sát loài người mang đến cho em nhiều kiến thức để viết truyện. Đồng thời, những chuyến xe đưa người chết xuống đây cũng là cầu nối để tác phẩm của em được đưa xuống hạ giới. Tôi biết mình có hơi mượn việc công để thực hiện mục đích riêng. Nhưng niềm đam mê cùng nhiệt huyết của Tuyết Vinh đã khiến tôi thật sự nể phục.
- Bẩm Tiểu Vương gia, người đàn ông đó đã chết. – Lão Hùng sau khi đi một vòng đã quay lại thông báo.
- Chết? – Tôi kinh ngạc hỏi lại – Chết khi nào?
- Cách đây vài ngày.
Một cơ thể vừa lảo đảo ngã vào người tôi cùng với tiếng kêu nhỏ. Tôi nhanh chóng vòng tay qua thắt lưng của em, đầu óc vẫn chưa kịp định thần vì thông tin quái gở.
- Vậy thì tìm người quan sát Đặng Huệ Lâm đến.
- Xin Tiểu vương gia đợi một lát.
Kinh hoàng đưa mắt nhìn Young Min, tôi thấy anh cũng đang phải dùng hai tay ôm chặt lấy đôi vai Yên Vũ. Hoặc là mình đã phán xét ba của Yên Nhi mà chẳng hề hay biết. Hoặc ông ấy nằm trong số những người chết được anh Cả giải quyết dùm. Nhưng dù có thế nào thì chuyện này đối với em cũng là một cú sốc lớn. Tôi biết làm cách nào để vực cô bé ra khỏi hố sâu khủng khiếp này đây?
- Bẩm tiểu vương gia, người phụ nữ đó cũng không còn sống.
- Cái gì? – Hai mắt tôi suýt chút nữa trợn ngược – Lại là khi nào thế?
- Cũng cách đây vài ngày.
Cơ thể mềm mại đang ràn rụa nước mắt lập tức trở nên vô lực, nặng nề tựa hết vào người tôi. Cách đó không xa, Yên Vũ cũng vừa xoay mặt vào người Young Min mà khóc lớn.
Cuối cùng là chuyện quái gì xảy ra thế?
- Hình như nói về một đôi vợ chồng?
- Ừ. – Em khẽ gật đầu hiền dịu – Vì giữa họ phát sinh chút hiểu lầm nên mới phải cách biệt. Sau khi chết, người chồng liền biến thành cây cau lớn, mạnh mẽ vươn lên giữa gió mưa. Còn cô vợ là dây trầu, mảnh mai quấn lấy thân cau không dứt.
- Ở đây hình như chưa có hai loài cây ấy? – Tôi ngờ ngợ nhìn quanh.
- Trầu với cau là những thứ không thể thiếu trong hôn lễ, biểu tượng cho tình yêu thủy chung, sâu sắc. – Đôi mắt em mơ màng nghĩ ngợi – Nếu một mai em chết sớm, nhất định cũng sẽ hóa thành dây trầu ở nơi này đợi anh.
- Yên Nhi... - Lời nói đầy chân tình nhưng lại khiến hai mắt tôi ứa lệ.
Đang muốn vòng tay ôm lấy cô bé thì em đã nhanh chân chạy về phía trước.
- Tuyên, anh mau nhìn những đóa lan chuông này. – Yên Nhi hào hứng chỉ tay vào một bụi cây nhỏ - Nó có màu đỏ như chiếc áo Tinh Tinh hay mặc.
- Ừ. – Tôi bật cười tiến lại – Hình như cũng giống.
- Có khi nào là con bé?
- Anh không biết. - Suy nghĩ của em cứ non nớt như một đứa trẻ - Ở đây còn có rất nhiều hoa màu đỏ.
Từ phía xa bỗng vọng lại tiếng nói cười của một đôi nam nữ. Họ nắm tay và sóng bước bên nhau trong ánh mắt hạnh phúc. Trên vẻ mặt là sự náo nức cùng mong đợi. Chắc hẳn là đến đây để tìm kiếm một linh hồn nào đó.
Người con gái thoáng ngừng lại trong ít giây, nghiêm túc nắm chặt tay chàng trai. Còn anh chồng thì cũng vì hành động này mà trở nên nghiêm trọng. Họ im lặng nhìn nhau như muốn thầm trao đổi điều gì đó. Rồi cô gái khẽ đặt tay trên bụng và xoa nhẹ, môi nở nụ cười tươi thắm.
Tôi ngây ngô đứng nhìn, cảm giác như niềm hạnh phúc ở họ cũng bắt đầu lan sang mình. Người đàn ông hào hứng vòng tay ôm lấy vợ, xoay vòng thật lâu. Tiếng cười hân hoan ngân lên khắp trong bầu khí quyển. Hình ảnh ấy mới thật là ngọt ngào, ấm áp.
Quay đầu tìm kiếm bóng dáng em, tôi mới phát hiện Yên Nhi cũng đang đứng ngây như phỗng. Ánh mắt vô định nhìn mông lung về phía luồng ánh sáng trước mặt. Bờ môi em hơi hé mở nhưng không thốt lên tiếng nào cả.
Chẳng lẽ cũng là bị gia đình hạnh phúc kia làm cho xúc động?
- Bảo bối, em sao vậy? – Tôi thử sờ tay vào trán em – Không việc gì chứ?
- Dạ?... – Yên Nhi như vừa hoàn hồn, liền mở to mắt nhìn tôi - ...Anh vừa nói gì?
- Anh hỏi em muốn tiếp tục tìm hay để khi khác? – Tôi âu yếm cốc tay vào trán cô bé – Chưa chi lại đổ mồ hôi hột nữa rồi.
- Làm thế nào mới biết mình đã mang thai chưa hả anh? - Nữ hoàng của tôi bất thình lình hỏi một câu.
- Anh không biết – Yên Nhi, chồng em đâu phải cái gì cũng biết. Anh là đàn ông mà! - Nhưng có lẽ cũng ấm áp như khi tiếp xúc với quyền năng…Anh đoán vậy…
- Ấm áp?...Như những lần anh chuẩn bị trang phục cho em?
Cô bé thẫn thờ suy tư trong mấy giây rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Nụ cười của em vừa mang vẻ thẹn thùng vừa thấp thoáng thái độ mỉa mai rất khó hiểu.
- Về thôi anh.– Yên Nhi có chút định thần, thân thiết cầm tay tôi hứa hẹn – Hôm khác sẽ ra đây tìm tiếp.
Vườn Linh Hồn xem như đã xóa nhòa khoảng cách hờn dỗi giữa chúng tôi. Nhờ có chuyến đi ấy, tôi mới biết mình khao khát được cùng em xây dựng một gia đình đến thế nào. Kỳ hạn một tháng vẫn còn đó nhưng đã không còn đáng ngại. Tôi sẽ vui vẻ cùng em chờ đợi đến lúc cả hai có thể đón nhận nhau một cách cam tâm tình nguyện. Tôi muốn giấc mơ tối qua sẽ không còn là giấc mơ mà mỗi đêm đều biến thành sự thật.
Triệu Yên Nhi, rồi sẽ có ngày anh lại dắt tay em đến đây...Hai chúng ta sẽ cùng mang về một sinh linh mới...Niềm hạnh phúc ấy so với cặp vợ chồng kia tuyệt đối chỉ có hơn mà không kém...
Đưa em về đến nhà thì thấy có hai người đang đứng đợi trước cửa. Đôi chân nhỏ của Yên Nhi ngay lập tức dừng lại khi nhận ra bóng lưng quen thuộc. Mùi nước hoa quý phái sớm đã lan tràn khắp không khí. Hai tay em vội vàng túm lấy khuỷu tay tôi, cố tìm cách khiến cho bản thân mình hoàn toàn bị che lấp.
- Đừng sợ. – Tôi vỗ nhẹ lên tay cô bé – Đã có anh ở đây.
- Chị! – Yên Vũ vừa nhìn thấy chúng tôi đã vội vàng chạy đến – Anh Tuyên.
Young Min nghe tiếng cô ấy cũng chậm rãi xoay người, ánh mắt sáng rực chậm rãi bắn về phía sau tôi như tìm kiếm bóng dáng thân thuộc. Trái với thái độ phấn khởi thường ngày, Yên Nhi chỉ im lặng nhìn em gái bằng vẻ mặt hết sức phức tạp. Hai bàn tay trong vô thức càng bấu tay tôi đau điếng.
Anh Chín cũng nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận nhìn em bằng thái độ vừa chứa đựng vẻ bi thương, vừa vạn phần xót xa, lo lắng. Trạng thái sợ sệt của Yên Nhi đã vô tình dựng lên một bước tường, ngăn cản bước chân anh. Thái độ ỷ lại của em vào tôi càng khiến anh bị tổn thương vô hạn. Nhưng Young Min vốn nổi tiếng là một người bình tĩnh, không dễ bị hoàn cảnh làm cho khuất phục. Muốn anh vì chút khó khăn này mà buông tay thì tuyệt đối không thể.
- Em khỏe không?
Cô ấy chẳng những không trả lời mà còn cuống quýt vùi mặt vào lưng tôi. Như thể anh Chín là thứ gì đó rất... kinh tởm. Dù bản thân mình đã từng bị anh nhiều phen làm cho sống dở chết dở nhưng tôi lại không thể không vì thái độ của em mà thay anh đau đớn. Còn gì khổ sở hơn việc bị người mình yêu sợ hãi như thú dữ?
- Yên Nhi. – Tôi thử nắm tay em, kéo ra khỏi lưng mình – Anh Chín và Yên Vũ đến thăm mình.
- Chị không muốn nhìn thấy em sao? – Cô em gái rõ ràng đang bị tổn thương thật sự - Tại sao từ hôm đó đến nay, chị không đến chơi cùng em nữa?
- Hôm nay anh dẫn Yên Vũ đến đây là để nhờ em một chuyện. – Young Min khẽ bóp tay, mắt nhìn thẳng vào tôi – Cô ấy cũng lâu chưa được gặp ba mẹ. Không biết em có thể...?
Thì ra là viện lý do này.
Anh đến lúc đau lòng vẫn còn nghĩ ra thật nhiều lý lẽ.
- Tất nhiên rồi. – Tôi dịu dàng quay sang nhìn em – Yên Nhi cũng từng yêu cầu điều đó.
Đây là điều kiện trao đổi giữa chúng tôi khi em mới đặt chân đến đây. Nhưng trải qua nhiều chuyện phức tạp, tôi vẫn chưa có cơ hội để thực hiện lời hứa.
- Bảo bối, có muốn cùng anh đến xem ba mẹ đang làm gì không? – Tôi thì thầm với cô bé – Phòng Ghi cũng có nhiều thứ thú vị đó.
-...
Đúng như dự kiến, ánh mắt sợ hãi của Yên Nhi vừa nghe thấy lời đề nghị đã lập tức ánh lên vài tia thích thú. Hai bờ môi đang mím chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Tuy em có hơi đắn đo nhưng cuối cùng cũng quyết định gật đầu.
Bốn con người cùng bước vào nhà nhưng chỉ mình Yên Nhi không nhận ra rằng mình chính là tâm điểm sự chú ý. Ánh mắt của chúng tôi vẫn thay phiên đặt trên người em, lo lắng dõi theo mọi phản ứng, dù rất nhỏ nhặt. Tuy mục đích có khác nhau nhưng đều xuất phát từ tình cảm chân thật.
- Đưa chúng tôi tới chỗ người giám sát Triệu Ngọc Minh. – Tôi từ tốn ra lệnh.
- Xin Tiểu vương gia đợi một lát. – Lão Hùng nhanh chóng cúi đầu rồi rời đi.
Tranh thủ đưa mắt nhìn em, tôi phát hiện cô bé lúc này đang dùng một vẻ mặt ngây ngô để quan sát cảnh vật. Hàng triệu con người đang ngồi trước hàng triệu tấm gương ghi ghi chép chép thật sự đã làm cho em phải kinh ngạc. Từng người đang làm việc ở đây đều giữ vai trò rất quan trọng. Vì sản phẩm ghi chép của họ chính là cơ sở cho tôi đưa ra quyết định nên để một người chết bước qua cánh cổng nào. Trần gian có bao nhiêu người thì Trung giới sẽ có bấy nhiêu chiếc gương làm việc. Khi một con người chết đi, kẻ phụ trách quan sát họ dưới Trung giới sẽ được nhận một số phận mới.Tấm gương cũ mất đi và tấm gương mới lại ra đời.
Nếu không phải là người có phận sự sẽ không được phép tự ý bước vào nơi này. Nhưng tôi lại dắt Tuyết Vinh đến tham quan rất nhiều lần. Và em cũng từng say mê ngồi dán mắt vào những tấm gương kia không dứt. Việc quan sát loài người mang đến cho em nhiều kiến thức để viết truyện. Đồng thời, những chuyến xe đưa người chết xuống đây cũng là cầu nối để tác phẩm của em được đưa xuống hạ giới. Tôi biết mình có hơi mượn việc công để thực hiện mục đích riêng. Nhưng niềm đam mê cùng nhiệt huyết của Tuyết Vinh đã khiến tôi thật sự nể phục.
- Bẩm Tiểu Vương gia, người đàn ông đó đã chết. – Lão Hùng sau khi đi một vòng đã quay lại thông báo.
- Chết? – Tôi kinh ngạc hỏi lại – Chết khi nào?
- Cách đây vài ngày.
Một cơ thể vừa lảo đảo ngã vào người tôi cùng với tiếng kêu nhỏ. Tôi nhanh chóng vòng tay qua thắt lưng của em, đầu óc vẫn chưa kịp định thần vì thông tin quái gở.
- Vậy thì tìm người quan sát Đặng Huệ Lâm đến.
- Xin Tiểu vương gia đợi một lát.
Kinh hoàng đưa mắt nhìn Young Min, tôi thấy anh cũng đang phải dùng hai tay ôm chặt lấy đôi vai Yên Vũ. Hoặc là mình đã phán xét ba của Yên Nhi mà chẳng hề hay biết. Hoặc ông ấy nằm trong số những người chết được anh Cả giải quyết dùm. Nhưng dù có thế nào thì chuyện này đối với em cũng là một cú sốc lớn. Tôi biết làm cách nào để vực cô bé ra khỏi hố sâu khủng khiếp này đây?
- Bẩm tiểu vương gia, người phụ nữ đó cũng không còn sống.
- Cái gì? – Hai mắt tôi suýt chút nữa trợn ngược – Lại là khi nào thế?
- Cũng cách đây vài ngày.
Cơ thể mềm mại đang ràn rụa nước mắt lập tức trở nên vô lực, nặng nề tựa hết vào người tôi. Cách đó không xa, Yên Vũ cũng vừa xoay mặt vào người Young Min mà khóc lớn.
Cuối cùng là chuyện quái gì xảy ra thế?
/172
|