Căn phòng tối không có lấy một ánh đèn, chỉ nge được tiếng hít thở nhè nhẹ từ phía giường vọng lại. Tôi cẩn thận bật công tắc rồi đi đến cạnh em, trong đầu thấp thoáng ý nghĩ lập tức đem cô gái đang nằm trên giường ôm vào lòng thật chặt.
Căn nhà này về căn bản thì không có lấy một người phụ nữ. Đàn ông ở đây cũng chẳng ai mang thân phận bình thường. Em là con gái, sao có thể lưu lại chỗ mờ ám như thế này lâu dài? Đều tại tôi quá sốt ruột, quá lo lắng mỗi lần em biến mất. Chính hành động đùa với lửa ngu ngốc của tôi đã hại em có nhà mà không về được, ngang nhiên bị ba bắt cóc đưa đến đây.
Cô chú Minh giờ này hẳn vô cùng khổ sở vì không tìm thấy em. Cô Lâm đang mang bệnh trong người, giờ lại nghe chuyện này thì có mà chết ngất. Trời ơi, hóa ra kẻ tàn phá gia đình em lại chính là tôi, là tôi chứ không phải ai khác. Rút điện thoại trong túi ra, tôi quyết định thu hết can đảm để gọi điện thoại cho họ. Mục đích gọi là gì, thật lòng cũng chưa xác định rõ. Có lẽ nên nói với họ rằng đứa con gái duy nhất của gia đình hiện vẫn bình an vô sự. Và nếu ba mẹ cô ấy hỏi làm sao biết chắc như vậy, tôi sẽ trả lời vì chính ba tôi là người đã bắt cổ đi….Chuyện diễn ra sau đó thật không dám tưởng tượng tiếp.
- Cảnh Huy? – Giọng nói mệt mỏi từ vang lên từ phía đầu dây bên kia khiến tôi chột dạ.
- Cháu xin lỗi vì đã tối thế này còn…
- Cảnh Huy, Yên Nhi mất tích rồi. – Chú Minh khổ sở ngắt lời.
Mỗi từ mỗi chữ giống như đang dội vào lòng tôi từng gáo nước lạnh.
- Tại sao lại như vậy?
- Chú không biết.
Người đàn ông này không biết từ lúc nào đã đối xử với tôi như một người thân của gia đình. Có lẽ bản lĩnh đàn ông của chú mấy ngày qua đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện. Hết con gái đến người vợ tinh thần bất định. Họ hàng lại không ai có thể chia sẻ.
- Sau khi ba con về, chú quay vào phòng tìm nó thì đã không thấy đâu nữa. - Mỗi tiếng phát ra đều bị ngắt quãng vì cố ngăn sự xúc động.
- Chú đã báo cảnh sát chưa? – Vừa nói tôi lại vừa thấy tự khinh bỉ mình.
Tại sao lại có thể mở miệng thốt ra những lời giả tạo với người đàn ông tội nghiệp này như vậy?
- Rồi. Họ đang lấy lời khai của những người ở đây.
- Chú Minh, nếu cần cháu giúp gì …xin đừng ngại.
Cảnh sát có vào cuộc thì cũng chẳng được tích sự gì. Tác phong làm việc của ba xưa nay luôn gọn gàng, sạch sẽ. Những việc ông không muốn người ta biết thì dù có đào ba tấc đất cũng khó lòng tìm được. Những thứ ông muốn tìm, dù có chôn sâu vào lõi trái đất cũng chắc chắn sẽ bị đào lên.
- Mẹ nó đang nằm trong bệnh viện. – Chú Minh khổ sở trả lời – Chú… Chú thấy bí lối quá…
- Cô bị làm sao?
- Nhiều chuyện xảy ra làm bệnh cũ tái phát. Bác sĩ vừa tiêm cho bả một liều thuốc an thần, tạm thời sẽ không sao.
- Vậy giờ bác đang ở bệnh viện? – Tôi gất rút đứng dậy, đưa tay mở cửa phòng.
Hai tên bảo vệ vẫn đứng chắp tay y nguyên ngoài cửa. Ba bốn người khác thì tiếp tục đi qua đi lại. Xem tình hình này, chúng tôi có mọc cánh cũng khó lòng thoát được.
- Ừ, nhưng có lẽ bây giờ phải về nhà. Cảnh sát còn muốn hỏi chú vài chuyện. Hơn nữa ở nhà cũng không có ai trông coi.
- Cô có thuốc nên chắc còn lâu mới tỉnh lại. – Tôi cố tìm cách an ủi – Chú đừng quá lo lắng. Người ta vẫn nói ở hiền gặp lành.
Cha con tôi kiếp này chỉ có nước xuống địa ngục.
- Đừng…Đừng đánh tôi…
Tiếng rên rỉ bất ngờ vang lên khiến tôi phải vội vàng tắt máy. Em đang trăn trở trên giường với gương mặt nhăn nhó. Nước mắt liên tục trào ra, chảy xuống mái tóc đen xõa trên gối.Trán em toát mồ hôi như những người đang phải vật lộn với điều gì đó.
- Tuyết Vinh…Tuyết Vinh…
- Đừng đụng vào tôi…Đi đi…ĐI ĐI…
- Là anh…Là anh đây!
Tôi lách mình ngồi xuống giường để ôm lấy em. Hai tay siết chặt cơ thể đang vùng vẫy.
- Mẹ, con muốn về nhà…Con muốn về nhà… - Em nức nở gào khóc.
Bàn tay nhỏ bấu vào tay tôi thành những dấu đỏ sâu hoắm.
- Đây chính là nhà của em…Không tin thì nhìn thử xem anh có nói dối không…
Tôi biết, dưới tác dụng của thuốc, em sẽ không thể tỉnh lại. Nhưng biết đâu những lời này có thể xoa dịu phần nào chỗ bị tổn thương trong tâm hồn em. Biết đâu có thể giúp em lấy lại bình tĩnh.
- Cảnh Huy…anh là tên nói dối…
Những lời oán hận cuối cùng bay khỏi miệng Tuyết Vinh khiến tôi suýt nữa bị biến thành đá.
Buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được chính là đôi tay nhỏ đang ôm lấy eo mình. Tiếp theo đó là cảm giác đau nhức từ sống lưng truyền tới. Điều thứ ba tôi có thể nhận thức một cách rõ rệt là sự tiếp xúc ấm áp và dễ chịu giữa hai cơ thể. Hai thứ cảm giác đầu tiên và cuối cùng này làm cơn đau trên lưng dường như trở thành vô nghĩa.
Cả đêm được ôm em trong tay, đối với tôi thật sự thỏa mãn. Mỗi lúc giật mình thức dậy, phát hiện ra em vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong lòng, nơi sâu kín nhất trong thâm tâm tôi lại dậy lên cảm giác an tâm cùng thanh thản. Mặc kệ em có là Yên Nhi hay người đến từ cõi chết, tôi cũng nhất định sẽ không bao giờ để vụt mất lần nữa.
Áng sáng chiếu vào phòng, rọi thẳng lên gương mặt còn đang say ngủ của Tuyết Vinh. Mái tóc dài dưới tay tôi hình như cũng vì vậy mà trở nên lấp lánh. Sợ làm em khó chịu, tôi định bụng sẽ bước xuống giường và kéo rèm cửa lại. Nào ngờ hành động đó lại khiến em choàng tỉnh.
Sau vài giây ngơ ngác nhìn ngắm không gian trước mặt, cặp mắt mơ màng của em bất thình lình mở to, dán chặt vào mặt tôi. Thật khó để lý giải đó là cái nhìn sững sờ hay sợ hãi. Chỉ biết hành động tiếp theo của em chính là ba chân bốn cẳng lùi vào góc giường, miệng lắp bắp:
- Sao…anh…Sao anh…lại ở đây?
- Từ từ, nghe anh giải thích. – Tôi vừa định nhích lại gần thì em đã nhanh chân tuột khỏi giường.
- Không cần, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ miệng anh nữa.
- Cuối cùng thì chuyện gì xảy ra với em vậy? – Tôi cáu kỉnh tiến lại – Anh còn chưa tính sổ với em chuyện bỏ trốn.
- Đừng có qua đây. – Tuyết Vinh tiếp tục hét lên như cảnh cáo.
Ngón tay em chỉ thẳng vào mặt tôi, vừa ra vẻ đề phòng, vừa thấp thoáng nỗi lo sợ.
- Nếu anh còn bước thêm một bước thì đừng trách.
- Em sẽ làm gì? Giết anh? Hay lại cuống cuồng tìm chỗ trốn?
Quá bất mãn với thái độ chống đối vô lý này, tôi không thể ngăn mình đừng lao về phía em, dồn thẳng vào góc tường.
- Nếu hôm nay không chịu nói cho rõ, em mới là người không thể rời khỏi căn phòng này.
Tuyết Vinh bị bao vây bởi hai cánh tay lớn của tôi thì sợ hãi co rúm lại. Mái tóc dài hơi rối càng làm dáng vẻ thêm phần tội nghiệp. Nhưng tôi sẽ không để mình động lòng trước khi tìm được câu trả lời. Cái đầu bướng như gan thép của em chỉ có thể dùng sự cứng rắn và cương quyết mà điều chỉnh.
- Ngày hôm qua, em đột nhiên bỏ chạy mà không nói một lời. Bây giờ còn nhìn anh bằng ánh mắt này. Thế là thế nào, HẢ??????
- Vì tôi không muốn đi cùng với người xấu. – Em run rẩy đưa tay ôm mặt – Anh là một kẻ nói dối, là người xấu.
- Người xấu? Anh làm gì xấu với em chứ? – Tôi tức giận lấy tay nâng mặt em, nhìn thẳng vào mắt mình – Nói, anh làm gì để em gọi là ...AAAAAA….
Cô bé bất ngờ cắn mạnh làm ngón tay tôi chảy máu. Em chẳng những không có chút thương tiếc mà lập tức nhân cơ hội đó đẩy tôi về sau, hớt ha hớt hãi chạy về phía cửa.
- Đứng lại. – Sau một hồi vung vẩy bàn tay bị thương, tôi lập tức đuổi theo – Anh bảo em mau đứng lại.
Cả hai vừa chạy ra ngoài đã bắt gặp cái nhìn của những người trong nhà. Ba đang ngồi bên bàn đọc báo cũng nhướn mày nhìn lên, vẻ khó hiểu:
- Mới sáng sớm đã muốn vận động sao?
Tuyết Vinh bất động như trời trồng, ánh mắt thất thần như hồn lìa khỏi xác. Tôi bổ nhào về phía em, gắt gao khóa chặt trong hai cánh tay. Em không hề giãy giụa mà chỉ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt như ngây như dại.Cánh mũi khẽ phập phồng như đang hít ngửi một mùi hương nào đó
- Tuyết Vinh, đừng dọa anh. – Tôi sốt ruột lay em – Chuyện gì xảy ra thế?
Căn nhà này về căn bản thì không có lấy một người phụ nữ. Đàn ông ở đây cũng chẳng ai mang thân phận bình thường. Em là con gái, sao có thể lưu lại chỗ mờ ám như thế này lâu dài? Đều tại tôi quá sốt ruột, quá lo lắng mỗi lần em biến mất. Chính hành động đùa với lửa ngu ngốc của tôi đã hại em có nhà mà không về được, ngang nhiên bị ba bắt cóc đưa đến đây.
Cô chú Minh giờ này hẳn vô cùng khổ sở vì không tìm thấy em. Cô Lâm đang mang bệnh trong người, giờ lại nghe chuyện này thì có mà chết ngất. Trời ơi, hóa ra kẻ tàn phá gia đình em lại chính là tôi, là tôi chứ không phải ai khác. Rút điện thoại trong túi ra, tôi quyết định thu hết can đảm để gọi điện thoại cho họ. Mục đích gọi là gì, thật lòng cũng chưa xác định rõ. Có lẽ nên nói với họ rằng đứa con gái duy nhất của gia đình hiện vẫn bình an vô sự. Và nếu ba mẹ cô ấy hỏi làm sao biết chắc như vậy, tôi sẽ trả lời vì chính ba tôi là người đã bắt cổ đi….Chuyện diễn ra sau đó thật không dám tưởng tượng tiếp.
- Cảnh Huy? – Giọng nói mệt mỏi từ vang lên từ phía đầu dây bên kia khiến tôi chột dạ.
- Cháu xin lỗi vì đã tối thế này còn…
- Cảnh Huy, Yên Nhi mất tích rồi. – Chú Minh khổ sở ngắt lời.
Mỗi từ mỗi chữ giống như đang dội vào lòng tôi từng gáo nước lạnh.
- Tại sao lại như vậy?
- Chú không biết.
Người đàn ông này không biết từ lúc nào đã đối xử với tôi như một người thân của gia đình. Có lẽ bản lĩnh đàn ông của chú mấy ngày qua đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện. Hết con gái đến người vợ tinh thần bất định. Họ hàng lại không ai có thể chia sẻ.
- Sau khi ba con về, chú quay vào phòng tìm nó thì đã không thấy đâu nữa. - Mỗi tiếng phát ra đều bị ngắt quãng vì cố ngăn sự xúc động.
- Chú đã báo cảnh sát chưa? – Vừa nói tôi lại vừa thấy tự khinh bỉ mình.
Tại sao lại có thể mở miệng thốt ra những lời giả tạo với người đàn ông tội nghiệp này như vậy?
- Rồi. Họ đang lấy lời khai của những người ở đây.
- Chú Minh, nếu cần cháu giúp gì …xin đừng ngại.
Cảnh sát có vào cuộc thì cũng chẳng được tích sự gì. Tác phong làm việc của ba xưa nay luôn gọn gàng, sạch sẽ. Những việc ông không muốn người ta biết thì dù có đào ba tấc đất cũng khó lòng tìm được. Những thứ ông muốn tìm, dù có chôn sâu vào lõi trái đất cũng chắc chắn sẽ bị đào lên.
- Mẹ nó đang nằm trong bệnh viện. – Chú Minh khổ sở trả lời – Chú… Chú thấy bí lối quá…
- Cô bị làm sao?
- Nhiều chuyện xảy ra làm bệnh cũ tái phát. Bác sĩ vừa tiêm cho bả một liều thuốc an thần, tạm thời sẽ không sao.
- Vậy giờ bác đang ở bệnh viện? – Tôi gất rút đứng dậy, đưa tay mở cửa phòng.
Hai tên bảo vệ vẫn đứng chắp tay y nguyên ngoài cửa. Ba bốn người khác thì tiếp tục đi qua đi lại. Xem tình hình này, chúng tôi có mọc cánh cũng khó lòng thoát được.
- Ừ, nhưng có lẽ bây giờ phải về nhà. Cảnh sát còn muốn hỏi chú vài chuyện. Hơn nữa ở nhà cũng không có ai trông coi.
- Cô có thuốc nên chắc còn lâu mới tỉnh lại. – Tôi cố tìm cách an ủi – Chú đừng quá lo lắng. Người ta vẫn nói ở hiền gặp lành.
Cha con tôi kiếp này chỉ có nước xuống địa ngục.
- Đừng…Đừng đánh tôi…
Tiếng rên rỉ bất ngờ vang lên khiến tôi phải vội vàng tắt máy. Em đang trăn trở trên giường với gương mặt nhăn nhó. Nước mắt liên tục trào ra, chảy xuống mái tóc đen xõa trên gối.Trán em toát mồ hôi như những người đang phải vật lộn với điều gì đó.
- Tuyết Vinh…Tuyết Vinh…
- Đừng đụng vào tôi…Đi đi…ĐI ĐI…
- Là anh…Là anh đây!
Tôi lách mình ngồi xuống giường để ôm lấy em. Hai tay siết chặt cơ thể đang vùng vẫy.
- Mẹ, con muốn về nhà…Con muốn về nhà… - Em nức nở gào khóc.
Bàn tay nhỏ bấu vào tay tôi thành những dấu đỏ sâu hoắm.
- Đây chính là nhà của em…Không tin thì nhìn thử xem anh có nói dối không…
Tôi biết, dưới tác dụng của thuốc, em sẽ không thể tỉnh lại. Nhưng biết đâu những lời này có thể xoa dịu phần nào chỗ bị tổn thương trong tâm hồn em. Biết đâu có thể giúp em lấy lại bình tĩnh.
- Cảnh Huy…anh là tên nói dối…
Những lời oán hận cuối cùng bay khỏi miệng Tuyết Vinh khiến tôi suýt nữa bị biến thành đá.
Buổi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi cảm nhận được chính là đôi tay nhỏ đang ôm lấy eo mình. Tiếp theo đó là cảm giác đau nhức từ sống lưng truyền tới. Điều thứ ba tôi có thể nhận thức một cách rõ rệt là sự tiếp xúc ấm áp và dễ chịu giữa hai cơ thể. Hai thứ cảm giác đầu tiên và cuối cùng này làm cơn đau trên lưng dường như trở thành vô nghĩa.
Cả đêm được ôm em trong tay, đối với tôi thật sự thỏa mãn. Mỗi lúc giật mình thức dậy, phát hiện ra em vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong lòng, nơi sâu kín nhất trong thâm tâm tôi lại dậy lên cảm giác an tâm cùng thanh thản. Mặc kệ em có là Yên Nhi hay người đến từ cõi chết, tôi cũng nhất định sẽ không bao giờ để vụt mất lần nữa.
Áng sáng chiếu vào phòng, rọi thẳng lên gương mặt còn đang say ngủ của Tuyết Vinh. Mái tóc dài dưới tay tôi hình như cũng vì vậy mà trở nên lấp lánh. Sợ làm em khó chịu, tôi định bụng sẽ bước xuống giường và kéo rèm cửa lại. Nào ngờ hành động đó lại khiến em choàng tỉnh.
Sau vài giây ngơ ngác nhìn ngắm không gian trước mặt, cặp mắt mơ màng của em bất thình lình mở to, dán chặt vào mặt tôi. Thật khó để lý giải đó là cái nhìn sững sờ hay sợ hãi. Chỉ biết hành động tiếp theo của em chính là ba chân bốn cẳng lùi vào góc giường, miệng lắp bắp:
- Sao…anh…Sao anh…lại ở đây?
- Từ từ, nghe anh giải thích. – Tôi vừa định nhích lại gần thì em đã nhanh chân tuột khỏi giường.
- Không cần, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ miệng anh nữa.
- Cuối cùng thì chuyện gì xảy ra với em vậy? – Tôi cáu kỉnh tiến lại – Anh còn chưa tính sổ với em chuyện bỏ trốn.
- Đừng có qua đây. – Tuyết Vinh tiếp tục hét lên như cảnh cáo.
Ngón tay em chỉ thẳng vào mặt tôi, vừa ra vẻ đề phòng, vừa thấp thoáng nỗi lo sợ.
- Nếu anh còn bước thêm một bước thì đừng trách.
- Em sẽ làm gì? Giết anh? Hay lại cuống cuồng tìm chỗ trốn?
Quá bất mãn với thái độ chống đối vô lý này, tôi không thể ngăn mình đừng lao về phía em, dồn thẳng vào góc tường.
- Nếu hôm nay không chịu nói cho rõ, em mới là người không thể rời khỏi căn phòng này.
Tuyết Vinh bị bao vây bởi hai cánh tay lớn của tôi thì sợ hãi co rúm lại. Mái tóc dài hơi rối càng làm dáng vẻ thêm phần tội nghiệp. Nhưng tôi sẽ không để mình động lòng trước khi tìm được câu trả lời. Cái đầu bướng như gan thép của em chỉ có thể dùng sự cứng rắn và cương quyết mà điều chỉnh.
- Ngày hôm qua, em đột nhiên bỏ chạy mà không nói một lời. Bây giờ còn nhìn anh bằng ánh mắt này. Thế là thế nào, HẢ??????
- Vì tôi không muốn đi cùng với người xấu. – Em run rẩy đưa tay ôm mặt – Anh là một kẻ nói dối, là người xấu.
- Người xấu? Anh làm gì xấu với em chứ? – Tôi tức giận lấy tay nâng mặt em, nhìn thẳng vào mắt mình – Nói, anh làm gì để em gọi là ...AAAAAA….
Cô bé bất ngờ cắn mạnh làm ngón tay tôi chảy máu. Em chẳng những không có chút thương tiếc mà lập tức nhân cơ hội đó đẩy tôi về sau, hớt ha hớt hãi chạy về phía cửa.
- Đứng lại. – Sau một hồi vung vẩy bàn tay bị thương, tôi lập tức đuổi theo – Anh bảo em mau đứng lại.
Cả hai vừa chạy ra ngoài đã bắt gặp cái nhìn của những người trong nhà. Ba đang ngồi bên bàn đọc báo cũng nhướn mày nhìn lên, vẻ khó hiểu:
- Mới sáng sớm đã muốn vận động sao?
Tuyết Vinh bất động như trời trồng, ánh mắt thất thần như hồn lìa khỏi xác. Tôi bổ nhào về phía em, gắt gao khóa chặt trong hai cánh tay. Em không hề giãy giụa mà chỉ quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt như ngây như dại.Cánh mũi khẽ phập phồng như đang hít ngửi một mùi hương nào đó
- Tuyết Vinh, đừng dọa anh. – Tôi sốt ruột lay em – Chuyện gì xảy ra thế?
/172
|