Tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, ta sẽ làm cho mình trở thành Nê Bồ tát qua sông.
“Phiêu Phiêu, đã xảy ra chuyện gì sao?” Vừa đến hậu hoa viên, cánh tay bị Hạ Hầu Du kéo lấy, hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, hoàn toàn đã không còn sự cợt nhả vừa rồi, “Hoàng huynh hắn.. . . . . . , Nhưng trước người . . . . .” Hắn chau mày, một bộ dáng không nói tỉ mỉ thì không thể hiểu.
Chỉ là mặc dù lời nói loạn thất bát tao (lung tung lộn xộn), nhưng mà ta lại hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi cúi đầu thở dài.
Ta thở dài đẩy tay hắn ra, tâm phiền ý loạn, nhưng nhìn hắn bỗng nhiên có dáng vẻ chân thành như vậy, trong lòng chợt động, hai người huynh đệ bọn họ trước nay tình cảm rất tốt, nói không chừng, trong lòng ta không nghĩ ra gì đó, Hạ Hầu Du này lại có thể giúp ta tìm ra đáp án.
Mà ta đã chán ghét bị xoay vòng vòng, cùng Hạ Hầu Dận dây dưa như vậy nữa, ta có cảm giác, ta có thể bị hắn hại chết lúc nào cũng không biết.
Chậc, không được, như vậy quá nguy hiểm, quân tử không lập nguy tường dưới, ta cũng như vậy không thể tự tìm ăn khổ.
“Du” Ta chau chặt chân mày nhìn hắn, mặc dù đã hạ quyết tâm lại ôm một tia nghi ngờ, hắn . . . . . Ta có thể tin tưởng sao? Ở nơi trong cung này, ta có thể tin tưởng bất cứ người nào sao?
“Phiêu Phiêu, ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhất cử nhất động trong cung này, ta cũng vẫn rõ ràng, người nghĩ muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, ta đảm bảo tri vô bất ngôn (biết thì sẽ nói).” Hắn bỗng nhiên thở dài, lôi kéo ta đi tới chỗ sâu nhất trong viện, thẳng đến khi xác định không có người, thế này mới dừng lại nói với ta.
“Vì sao bỗng nhiên quyết định nói cho ta biết?” Ta hỏi hắn vẫn như cũ có một chút cảnh giác.
“Bởi vì ta không hi vọng người gặp chuyện không may, mặc dù ta hiểu biết rất rõ đoạn quá khứ kia của người và đại ca, nhưng bây giờ đối với các ngươi mà nói, ai cũng không đảm đương nổi phần tình cảm này, mà ta nhìn ra được, người không nghĩ sẽ gánh chịu, không phải sao?” Hắn nhíu mày nhìn ta cười như không cười.
“. . . . . . . . .” Ta trầm mặc, sâu kín nhìn hắn, chung quy lại cảm thấy hắn chỉ nói thật một nửa, còn một nửa khác vẫn gạt ta, nhưng ta lại hỏi không ra, trừ khi hắn nghĩ muốn nói, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không nói cho ta biết.
“Không nên nhìn ta như vây, ta thừa nhận ta có lòng riêng.” Hắn cười hì hì sờ đầu của ta, cảm giác giống như đang sờ đầu chó mèo một dạng, có lẽ là nhìn ra ta nghi ngờ, cố ý trấn an ta, “Chỉ là lòng riêng này, Phiêu Phiêu, người không nên biết thì tốt hơn.”
“Ok, ngươi không hi vọng ta hỏi, ta cũng sẽ không hỏi, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với Hạ Hầu Dận? Ta cái gì đều không nhớ rồi, ta cũng không thể nào thương hắn nữa, ta cũng vậy không tin hắn vẫn sẽ còn yêu thích ta, nhưng ta cũng không còn ngây thơ đến mức cho rằng hắn thật sự muốn bồi dưỡng quan hệ mẫu tử trở nên tốt đẹp, càng không thể nào vì theo đuổi ta, hắn là nam nhân có khí phách, trong lòng ôm thiên hạ, nếu nói hắn vẫn còn ưa thích ta ta tin, nhưng nếu như nói so giữa ta với thiên hạ, hắn bất chấp việc lớn không xa rời ta, ta mới không tin. Rốt cuộc hắn muốn tính toán cái gì?” Nếu Hạ Hầu Du đã nói như vậy, ta cũng như vậy không dài dòng với hắn, trực tiếp vào chủ đề, dù sao cái ta quan tâm cũng chính là đáp án của vấn đề.
Gần vua như gần cọp, ta cũng không hi vọng bởi vì sơ ý một chút dẫn đến tính toán sai lầm tâm ý của tên Hoàng đế khốn kiếp kia mà bị rớt đầu, tuy rằng quỷ sai xấu xí đó nói rằng mạng của ta rất dài, thế nhưng trong hoàng cung này, ai có thể đảm bảo hôm nay đầu còn ở trên cổ, đến ngày mai nhất định còn có thể an ổn khỏe mạnh đâu?
Ta còn không có ngây thơ như vậy, nhưng mà cũng không có phức tạp như thế, cho nên ta nghĩ không được.
“Phiêu Phiêu, ở trong lòng của người, hắn không có khả năng là bởi vì thích người, muốn chung đụng với người thêm chút thời gian sao?” Hạ Hầu Du nhìn ta, nghe vấn đề của ta, thế nhưng hắn lại không trực tiếp trả lời ta.
“Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, nếu như nói hắn yêu ta, không bỏ được ta, vậy có lẽ ta sẽ tin tưởng, nhưng chính là bởi vì thích nên càng cần phải giữ một phần khoảng cách, không phải sao? Những phi tử kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng lại để cho thân phận Thái hậu của ta chịu rất nhiều nghi kỵ, đây là chuyện một người yêu nên làm sao? Nếu như hắn yêu ta, vậy thì căn bản không nên làm như vậy. Nhưng là, ta tin tưởng hắn cũng không phải đang dò xét ta, cũng không phải vì hại ta, hại ta một nữ nhân căn bản không liên quan không quan trọng, bản thân hắn là nhất quốc chi quân không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng . . . . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?”
“Haiz, quên đi, càng muốn nói tiếp ta càng thêm tâm phiền ý loạn, đừng nói hắn chỉ vì muốn ta giúp hắn giải quyết toàn bộ mấy cái phi tử.” Ta phiền não giật nhẹ tóc, đối với bọn hắn loại nam nhân có tâm tư bảy quẹo tám rẽ này thật sự là không có hảo cảm.
“Đồ ngốc, người đó, trước kia rõ ràng không thích nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ. . . . . .” Xem bộ dạng lo lắng của ta, Hạ Hầu Du chỉ nhàn nhạt thở dài, tự tay hắn sờ sờ tóc ta, có chút cưng chiều mở miệng, “Hắn là vô tâm, hắn cũng biết thân là đế vương không nên còn có một phần tình, một phần hận như vậy, nhưng người đã từng ở trong lòng của hắn, nào chỉ là tình cùng hận đây? Hôm nay thậm chí người cái gì cũng đều quên rồi, lại không có kháng cự hắn, người không biết trước đây người đối với hắn thế nào đâu, người tuyệt đối không hiểu gặp lại người như bây giờ tiếp nhận hắn, nguyện ý đến gần hắn, khiến hắn vui vẻ đến cỡ nào, hắn tự nhiên đã quên nơi này là địa phương cỡ nào nguy hiểm, nhưng nếu nói hắn không quan tâm người, tại sao ở bên người sẽ an bài nhiêu người bảo vệ như vậy? Nếu như không phải biết ta đã vào cung, chắc chắn sẽ tới thăm người, người cho rằng những phi tử kia tới tìm người gây phiền toái, hắn sẽ chờ tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện sao? Nha đầu ngốc, thật là một nha đầu ngốc . . . . . . .” Ánh mắt của hắn tràn đầy nỗi đau tha thiết, sâu kín nhìn ta, nhìn đến mức lòng của ta run lên.
Ta lui từng bước một về phía sau, liều mạng lắc đầu, không thể nào, đó là không thể nào.
Hắn nói tất cả những điều này chỉ bởi vì người nam nhân kia yêu thích ta, điều này làm sao có thể?
Cái người bại hoại đó luôn nhìn xa trông rộng, làm sao có thể thật lòng yêu thích ta đây? Ta không tin.
“Ta . . . . . . . Ta . . . . . . Ta là mẫu hậu của hắn. . . . . “ Lời nói của ta không mạch lạc.
“Ai cũng biết người căn bản không phải, nếu như ban đầu không phải bởi vì một ít hiểu lầm, căn bản các ngươi . . . . . .”
“Không, không phải vậy, coi như quay ngược lại thời gian chúng ta cũng không thể!” Nhìn Hạ Hầu Du từ từ tiến lại gần, ta rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng hô lên, hắn nhìn ta kích động như vậy, ngẩn người tại chỗ.
“Tại sao?” Hắn hỏi, lòng có hơi chua xót.
“Bởi vì . . . . . .” Ta nhìn hắn, rõ ràng hắn không phải Hạ Hầu Dận, nhưng ta lại cảm thấy khó chịu, cúi đầu, nắm chặt ngón tay, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Thật là, hai tên ngu ngốc!” Đang tại thời điểm ta hết sức lo lắng, chợt bị người vỗ một cái lên trán, ta ngẩng đâu, lại không cẩn thận phát hiện mình rơi vào trong ngực hắn.
“Nha đầu ngốc, quên đi, người nói không sai, cái gì qua cũng đều đã qua, nhưng người phải tin tưởng ta, đại ca hắn tuyệt đối sẽ không hại người, biết không?” Hạ Hầu Du ôm ta, được ôm trong ngực thật ấm áp, rất thoải mái, ta miễn cưỡng tựa vào trong ngực của hắn, không muốn nhúc nhích.
Thanh âm của hắn rất dịu dàng, mà ta không tự chủ được gật đầu.
Chỉ là, hai nhi tử giống nhau một là hồ ly, còn lại một là Hoàng đế cao cao tại thượng, là người mà ta có thể tin tưởng sao?
Trong thời điểm ta đang mê man, sau lưng vang lên một tiếng rống to, “Này, hai người các ngươi đang làm gì?”
Không cần hỏi, đây tuyệt đối là âm thanh đại nhi tử của ta.
Xong đời, đây là tình huống gì?
Thái hậu cùng Vương gia ôm nhau bắt gian chính là người tình ngày xưa của Thái hậu- Đại nhi tử bây giờ.
Ta cảm thấy trên đầu một đám quạ bay qua . . . . . . .
Quạc quạc, quạc quạc . . . . . . . .
“Phiêu Phiêu, đã xảy ra chuyện gì sao?” Vừa đến hậu hoa viên, cánh tay bị Hạ Hầu Du kéo lấy, hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, hoàn toàn đã không còn sự cợt nhả vừa rồi, “Hoàng huynh hắn.. . . . . . , Nhưng trước người . . . . .” Hắn chau mày, một bộ dáng không nói tỉ mỉ thì không thể hiểu.
Chỉ là mặc dù lời nói loạn thất bát tao (lung tung lộn xộn), nhưng mà ta lại hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi cúi đầu thở dài.
Ta thở dài đẩy tay hắn ra, tâm phiền ý loạn, nhưng nhìn hắn bỗng nhiên có dáng vẻ chân thành như vậy, trong lòng chợt động, hai người huynh đệ bọn họ trước nay tình cảm rất tốt, nói không chừng, trong lòng ta không nghĩ ra gì đó, Hạ Hầu Du này lại có thể giúp ta tìm ra đáp án.
Mà ta đã chán ghét bị xoay vòng vòng, cùng Hạ Hầu Dận dây dưa như vậy nữa, ta có cảm giác, ta có thể bị hắn hại chết lúc nào cũng không biết.
Chậc, không được, như vậy quá nguy hiểm, quân tử không lập nguy tường dưới, ta cũng như vậy không thể tự tìm ăn khổ.
“Du” Ta chau chặt chân mày nhìn hắn, mặc dù đã hạ quyết tâm lại ôm một tia nghi ngờ, hắn . . . . . Ta có thể tin tưởng sao? Ở nơi trong cung này, ta có thể tin tưởng bất cứ người nào sao?
“Phiêu Phiêu, ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhất cử nhất động trong cung này, ta cũng vẫn rõ ràng, người nghĩ muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, ta đảm bảo tri vô bất ngôn (biết thì sẽ nói).” Hắn bỗng nhiên thở dài, lôi kéo ta đi tới chỗ sâu nhất trong viện, thẳng đến khi xác định không có người, thế này mới dừng lại nói với ta.
“Vì sao bỗng nhiên quyết định nói cho ta biết?” Ta hỏi hắn vẫn như cũ có một chút cảnh giác.
“Bởi vì ta không hi vọng người gặp chuyện không may, mặc dù ta hiểu biết rất rõ đoạn quá khứ kia của người và đại ca, nhưng bây giờ đối với các ngươi mà nói, ai cũng không đảm đương nổi phần tình cảm này, mà ta nhìn ra được, người không nghĩ sẽ gánh chịu, không phải sao?” Hắn nhíu mày nhìn ta cười như không cười.
“. . . . . . . . .” Ta trầm mặc, sâu kín nhìn hắn, chung quy lại cảm thấy hắn chỉ nói thật một nửa, còn một nửa khác vẫn gạt ta, nhưng ta lại hỏi không ra, trừ khi hắn nghĩ muốn nói, nếu không tuyệt đối hắn sẽ không nói cho ta biết.
“Không nên nhìn ta như vây, ta thừa nhận ta có lòng riêng.” Hắn cười hì hì sờ đầu của ta, cảm giác giống như đang sờ đầu chó mèo một dạng, có lẽ là nhìn ra ta nghi ngờ, cố ý trấn an ta, “Chỉ là lòng riêng này, Phiêu Phiêu, người không nên biết thì tốt hơn.”
“Ok, ngươi không hi vọng ta hỏi, ta cũng sẽ không hỏi, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với Hạ Hầu Dận? Ta cái gì đều không nhớ rồi, ta cũng không thể nào thương hắn nữa, ta cũng vậy không tin hắn vẫn sẽ còn yêu thích ta, nhưng ta cũng không còn ngây thơ đến mức cho rằng hắn thật sự muốn bồi dưỡng quan hệ mẫu tử trở nên tốt đẹp, càng không thể nào vì theo đuổi ta, hắn là nam nhân có khí phách, trong lòng ôm thiên hạ, nếu nói hắn vẫn còn ưa thích ta ta tin, nhưng nếu như nói so giữa ta với thiên hạ, hắn bất chấp việc lớn không xa rời ta, ta mới không tin. Rốt cuộc hắn muốn tính toán cái gì?” Nếu Hạ Hầu Du đã nói như vậy, ta cũng như vậy không dài dòng với hắn, trực tiếp vào chủ đề, dù sao cái ta quan tâm cũng chính là đáp án của vấn đề.
Gần vua như gần cọp, ta cũng không hi vọng bởi vì sơ ý một chút dẫn đến tính toán sai lầm tâm ý của tên Hoàng đế khốn kiếp kia mà bị rớt đầu, tuy rằng quỷ sai xấu xí đó nói rằng mạng của ta rất dài, thế nhưng trong hoàng cung này, ai có thể đảm bảo hôm nay đầu còn ở trên cổ, đến ngày mai nhất định còn có thể an ổn khỏe mạnh đâu?
Ta còn không có ngây thơ như vậy, nhưng mà cũng không có phức tạp như thế, cho nên ta nghĩ không được.
“Phiêu Phiêu, ở trong lòng của người, hắn không có khả năng là bởi vì thích người, muốn chung đụng với người thêm chút thời gian sao?” Hạ Hầu Du nhìn ta, nghe vấn đề của ta, thế nhưng hắn lại không trực tiếp trả lời ta.
“Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, nếu như nói hắn yêu ta, không bỏ được ta, vậy có lẽ ta sẽ tin tưởng, nhưng chính là bởi vì thích nên càng cần phải giữ một phần khoảng cách, không phải sao? Những phi tử kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng lại để cho thân phận Thái hậu của ta chịu rất nhiều nghi kỵ, đây là chuyện một người yêu nên làm sao? Nếu như hắn yêu ta, vậy thì căn bản không nên làm như vậy. Nhưng là, ta tin tưởng hắn cũng không phải đang dò xét ta, cũng không phải vì hại ta, hại ta một nữ nhân căn bản không liên quan không quan trọng, bản thân hắn là nhất quốc chi quân không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng . . . . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?”
“Haiz, quên đi, càng muốn nói tiếp ta càng thêm tâm phiền ý loạn, đừng nói hắn chỉ vì muốn ta giúp hắn giải quyết toàn bộ mấy cái phi tử.” Ta phiền não giật nhẹ tóc, đối với bọn hắn loại nam nhân có tâm tư bảy quẹo tám rẽ này thật sự là không có hảo cảm.
“Đồ ngốc, người đó, trước kia rõ ràng không thích nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ. . . . . .” Xem bộ dạng lo lắng của ta, Hạ Hầu Du chỉ nhàn nhạt thở dài, tự tay hắn sờ sờ tóc ta, có chút cưng chiều mở miệng, “Hắn là vô tâm, hắn cũng biết thân là đế vương không nên còn có một phần tình, một phần hận như vậy, nhưng người đã từng ở trong lòng của hắn, nào chỉ là tình cùng hận đây? Hôm nay thậm chí người cái gì cũng đều quên rồi, lại không có kháng cự hắn, người không biết trước đây người đối với hắn thế nào đâu, người tuyệt đối không hiểu gặp lại người như bây giờ tiếp nhận hắn, nguyện ý đến gần hắn, khiến hắn vui vẻ đến cỡ nào, hắn tự nhiên đã quên nơi này là địa phương cỡ nào nguy hiểm, nhưng nếu nói hắn không quan tâm người, tại sao ở bên người sẽ an bài nhiêu người bảo vệ như vậy? Nếu như không phải biết ta đã vào cung, chắc chắn sẽ tới thăm người, người cho rằng những phi tử kia tới tìm người gây phiền toái, hắn sẽ chờ tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện sao? Nha đầu ngốc, thật là một nha đầu ngốc . . . . . . .” Ánh mắt của hắn tràn đầy nỗi đau tha thiết, sâu kín nhìn ta, nhìn đến mức lòng của ta run lên.
Ta lui từng bước một về phía sau, liều mạng lắc đầu, không thể nào, đó là không thể nào.
Hắn nói tất cả những điều này chỉ bởi vì người nam nhân kia yêu thích ta, điều này làm sao có thể?
Cái người bại hoại đó luôn nhìn xa trông rộng, làm sao có thể thật lòng yêu thích ta đây? Ta không tin.
“Ta . . . . . . . Ta . . . . . . Ta là mẫu hậu của hắn. . . . . “ Lời nói của ta không mạch lạc.
“Ai cũng biết người căn bản không phải, nếu như ban đầu không phải bởi vì một ít hiểu lầm, căn bản các ngươi . . . . . .”
“Không, không phải vậy, coi như quay ngược lại thời gian chúng ta cũng không thể!” Nhìn Hạ Hầu Du từ từ tiến lại gần, ta rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng hô lên, hắn nhìn ta kích động như vậy, ngẩn người tại chỗ.
“Tại sao?” Hắn hỏi, lòng có hơi chua xót.
“Bởi vì . . . . . .” Ta nhìn hắn, rõ ràng hắn không phải Hạ Hầu Dận, nhưng ta lại cảm thấy khó chịu, cúi đầu, nắm chặt ngón tay, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Thật là, hai tên ngu ngốc!” Đang tại thời điểm ta hết sức lo lắng, chợt bị người vỗ một cái lên trán, ta ngẩng đâu, lại không cẩn thận phát hiện mình rơi vào trong ngực hắn.
“Nha đầu ngốc, quên đi, người nói không sai, cái gì qua cũng đều đã qua, nhưng người phải tin tưởng ta, đại ca hắn tuyệt đối sẽ không hại người, biết không?” Hạ Hầu Du ôm ta, được ôm trong ngực thật ấm áp, rất thoải mái, ta miễn cưỡng tựa vào trong ngực của hắn, không muốn nhúc nhích.
Thanh âm của hắn rất dịu dàng, mà ta không tự chủ được gật đầu.
Chỉ là, hai nhi tử giống nhau một là hồ ly, còn lại một là Hoàng đế cao cao tại thượng, là người mà ta có thể tin tưởng sao?
Trong thời điểm ta đang mê man, sau lưng vang lên một tiếng rống to, “Này, hai người các ngươi đang làm gì?”
Không cần hỏi, đây tuyệt đối là âm thanh đại nhi tử của ta.
Xong đời, đây là tình huống gì?
Thái hậu cùng Vương gia ôm nhau bắt gian chính là người tình ngày xưa của Thái hậu- Đại nhi tử bây giờ.
Ta cảm thấy trên đầu một đám quạ bay qua . . . . . . .
Quạc quạc, quạc quạc . . . . . . . .
/76
|