Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 5: Thì ra Thái hậu rất không bị cản trở

/76


Tôi đi với tốc độ rất nhanh, hừ "Phương pháp tiến hành xuyên không cuối cùng" , tôi vui vẻ chạy đến nơi lí tưởng để tự sát, dọc theo đường đi bước chân tôi như nhũ yến, phấn khích chạy quanh.

Tử Thần, ta tới đây! Hai mắt tôi lóe ra ánh sáng màu xanh lá cây, dọc theo đường đi thái giám cung nữ có lẽ nhìn thấy sự hưng phấn của tôi, từng người một sắc mặt đỏ thắm, cả người run rẩy, mà bởi vì tôi lúc này tâm tình quá tốt, vừa đi còn gửi cho bọn ngàn nụ hôn gió, chậc chậc, nhưng điều thực sự đáng tiếc, tôi chỉ cách nơi cần đến 3 bước, tác phong phản phong kiến phản đế quốc của tôi lập tức bị đại diện dân chúng Như Nguyệt xuất hiện cản trở, hơn nữa còn dùng vẻ mặt tức giận nhìn tôi.

"Thái hậu, người đi đâu?" Giọng nói cực kỳ tức giận phát ra, âm thanh khiến tôi đau não, tai trái nhất thời tê liệt.

Tâm tình tốt của tôi dừng lại, có chút đáng tiếc liếc nhìn “ Thánh địa” cách đó không ra, còn kém một chút xíu nữa thôi, chỉ có điều đây vốn là Như Nguyệt chỉ điểm nên tôi nghĩ nàng sẽ không cản trở. Nghĩ đến Như Nguyệt coi như là ân nhân, tôi không khỏi quyến rũ cười một tiếng, phủi xuống tầng nếp nhăn, "Như Nguyệt, có chuyện gì sao?" Không có việc gì thì tránh mau, bản tiểu thư muốn xuyên qua đang rất vội vàng, không nên quấy rầy!

Nếu không phải là tại ngươi chỉ điểm "Mê cung" cho ta, miễn phí dâng tặng một thánh địa tự sát, ta sẽ không cho ngươi nhìn miễn phí.

"Người muốn làm gì?" Khóe miệng của nàng có chút co quắp.

"Tự sát, ngươi đã nói muốn tự sát thì bí mật một chút, ta đã rất khiêm tốn rồi." Tôi thân thiện mỉm cười, dùng sức liếc nhìn nơi cách đó không xa như chuột nhìn thấy gạo.

Không biết có phải là tôi ảo giác hay không, trên trán Như Nguyệt giống như xuất hiện vài vạch đen, đôi mắt như chuông đồng, quả đấm hình như muốn đấm lên đầu tôi…….

Kỳ quái, nàng làm sao vậy? Muốn mưu sát sao? Lá gan cung nữ này cũng quá lớn thôi. . . . . .

Tôi không hiểu nhìn nàng.

"Tự sát?" Hai chữ này từ trong miệng của nàng phát ra, rất có khí thế.

"Đúng vậy." Tôi nháy nháy mắt, vui vẻ xoay vòng vòng, "Ngươi không phải nói muốn ta đi bồi tiên đế nhanh hay sao, xem ra ngươi cũng không phải là rất yêu thích ta, ta chết không phải rất tốt sao." Tôi giải thích, nhưng khóe miệng của nàng lại co quắp lần nữa, miệng giống như sắp sùi bọt mép. Đứa bé đáng thương, nhất định là chưa từng thấy qua người có tư tưởng tự sát thế này, ai, nữ tử cổ đại thật là quá ngây thơ rồi.

"Yên tâm Yên tâm, không cần lo lắng, ta đã phát hiện ra một chỗ tự sát rất tốt, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới các ngươi, ta chết của ta, ngươi sống của ngươi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đâu đã vào đấy, có phải rất tốt hay không?" Tôi đồng tình vỗ vỗ bả vai của nàng an ủi, cảm thấy nhân cách bản thân quá tuyệt vời, cảm thông cho người khác, cho nên nói, tôi đây không được gả đi mà còn xuyên vào thân thể lão thái bà, quả thật chính là trời cao đối với tôi trần truồng đố kỵ, tôi khi dễ trời cao!

Thế nhưng quay về lúc này, tôi vừa dứt lời, còn chưa kịp cảm thán nhân phẩm tôi cao thượng, miệng Như Nguyệt đã sùi bọt mép quỳ xuống, đối với tôi vừa khóc vừa kêu, "Ông trời ơi, ta không muốn sống. . . . . ."

Hả? Lại một người muốn tự sát? Mắt tôi sáng lên nhìn chằm chằm đôi mắt đang sáng lên của nàng, thì ra là người cùng chí hướng, sao không nói sớm đi, thiệt là, tỷ tỷ đây sớm biết thì đã mang theo ngươi đi tự sát cùng rồi..

Tiếng khóc càng một lớn khiến tôi cảm thấy từ bi, cảm thương trái tim yếu đuối này mà muốn làm từ thiện,, nhất thời tôi cảm thấy được mình vĩ đại , vì vậy tôi vô cùng hào khí đỡ nàng dậy, vỗ ngực bảo đảm, "Như Nguyệt đừng khóc, ta sẽ đưa theo ngươi cùng chết." Nói xong, tôi hăng hái kéo Như Nguyệt, mà Như Nguyệt, đã trợn trắng mắt ngất đi.

Ai, đứa bé đáng thương, nghe được có thể chết cũng vui mừng đến như vậy, tôi đồng tình lắc đầu một cái, nghĩ thầm trong cung này thật đúng là nơi ăn tươi nuốt sống, khó trách mỹ nữ thế này cũng muốn tự sát, chỉ là coi như nàng vận khí tốt, àkhông, gặp phải tôi, tôi nhất định bảo đảm nàng sẽ thuận lợi mà chết..

Ừ, quả nhiên tôi rất thiện lương.

Hạnh phúc nghĩ tới, tôi kéo Như Nguyệt đi tới Thánh Địa của tôi ―― một khu rừng bi ấn.

A, chỗ tử vong lí tưởng, rãnh sâu nhưu vậy, địa điểm bí mật như vậy, dù tôi có thể hóa thành đống xương trắng cũng chẳng ai tìm được, quá hoàn mỹ! Tôi không khỏi cảm khái một tiếng, hạnh phúc vô cùng liền tung người nhảy xuống, bắt đầu đến gần với cái chết, a, thế kỷ21, a, mỹ nam, a, trai đẹp. . . . . . Tôi đã trở về!

Tôi tung, tôi nhảy, tôi chạy, tôi. . . . . . Ah ah ah, tại sao tôi nhảy nửa ngày vẫn là ở phía trên này? Tôi nghi ngờ nháy nháy mắt, quay đầu lại, thì ra là váy của ta đang bị Như Nguyệt ở đằng sau kéo, nhất thời mặt vạch đen, cái nha đầu quỷ này, tại sao lại ngăn cản tôi?

Mặt tôi tối sầm phát điên, vốn là nghĩ việc xuyên qua sẽ thực hiện được, đều là do nha đầu chết tiệt này, nàng cho là tìm cái chết rất dễ dàng sao? Tôi đây mất bao nhiêu công sức mới thực hiện được, 55555, tôi muốn kháng nghị!

Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, nhìn nàng, mắng cũng không mắng ra được, ỉu xìu.

"Ngươi làm sao vậy? Làm sao ba lần bốn lượt đều phá hỏng chuyện tốt của ta." Tôi buồn bực, dù sao bị nàng nắm váy như vậy tôi cũng không tự sát được, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, bắt đầu hờn dỗi.

"Thái hậu, chẳng lẽ cho tới bây giờ nội tâm người vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn còn vì hoàng thượng mà hận nô tỳ sao? Hay là muốn nô tỳ chết rồi, Thái hậu mới có thể an tâm sống nữa?" Quỷ dị, giọng nói Như Nguyệt sao lại thê thảm như thế?

Ai oán tôi sao, tôi bất mãn quay đầu lườm nàng một cái, lại phát hiện khuôn mặt nàng đầy nước mắt, thê thê thảm thảm ưu tư nhìn tôi, giống nhưu đứa con gái nhỏ.

Lạnh đến buồn nôn, bình sinh tôi sợ nhất là nhìn mỹ nhân khóc, nhất thời dọa tôi run lên, tâm cũng luống cuống, nhảy dựng lên liền an ủi nàng, "Ai ai ai, ngươi đừng khóc , mới vừa rồi là ngươi nói ngươi không muốn sống nên ta mới đưa ngươi cùng chết , ngươi đã không muốn chết vậy thì nói sớm đi, ta cũng sẽ không ép ngươi. . . . . . Hơn nữa ta chết của ta, có quan hệ gì với Hoàng đế chứ, cũng không có quan hệ với ngươi. . . . . ." Ta một hồi nhức đầu, kỳ quái, tại sao nàng lại nói ta hận nàng, còn liên lụy đến Hoàng đế?

"Chẳng lẽ Thái hậu không phải là vì Hoàng đế muốn kết hôn nô tỳ, cho nên mới muốn nô tỳ vào Phi Phượng Cung hầu hạ sao? Nô tỳ và Hoàng đế không có quan hệ, hơn nữa Thái hậu không nhớ rõ sao, hoàng thượng đã nói, nếu như không chăm sóc tốt Thái hậu, sẽ ban cho nô tỳ cái chết, Thái hậu làm như vậy, không phải muốn thần chết thì là gì? Thái hậu cứ như vậy hận thần sao?" Nước mắt Như Nguyệt rơi như mưa nhìn tôi, buồn bã vô cùng khóc lóc kể lể, bộ dáng kia quả thật so với Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành [1] còn khí thế hùng hậu hơn.

[1] Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.

Phải nói trước kia tôi không tin Mạnh Khương Nữ có thể khóc Trường Thành, bây giờ là tôi hối hận rồi, là tôi sai lầm rồi, nước mắt là vĩ đại, cái gì Trường Thành chứ, ngay cả trái đất cũng sẽ ngập lụt. . . . . .

Tôi hoàn toàn ngớ ngẩn, cái gì là cái gì thế này?

Thái hậu này, cùng con trai của mình, còn có vị cung nữ này. . . . . . Qủy thần ơi, cuối cùng tôi xâu chuỗi lại những lời trước đó và bây giờ của Như Nguyệt, tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ, ôi, cổ nhân quả nhiên rất dâm loạn, Thái hậu lại cùng nhi tử Hoàng đế có quan hệ này, khó trách nói là mờ ám, khó trách muốn tự sát, lại là vì ghen, tôi run, 5555, giết tôi đi, lúc này tôi thật không muốn sống nữa! Trời ạ, Lão bà bà + con trai. . . . . . Hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc của tôi, run rẩy, run rẩy, tiếp tục run rẩy. . . . . .

Đầu tôi đầy vạch đen, tránh ra khỏi tay Như Nguyệt, ai cũng đừng cản tôi tìm cái chết! Thái hậu không bị cản trở này tôi không cần, hãy để cho tôi nhanh chóng chết đi.

Vì vậy tôi hiên ngang lẫm liệt chạy đến rãnh sâu!

Nhưng. . . . . . Ah ah ah, tại sao tôi còn ở trên mặt đất bằng? Một phút, hai phút, ba phút. . . . . . A a a a, rốt cuộc tôi không nhịn được nổi giận , bởi vì tôi phát hiện, tôi đến với địa ngục còn là thời gian dài. . . . . . Đem khát vọng của tôi cách xa trượng trượng . . . . .

Tôi rốt cuộc buồn bực điên cuồng hét lên, ngửa mặt lên trời kêu lớn, "Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm, không phải muốn tự sát hay sao? Tại sao ông trời cũng gây sự với ta?"

"Thái hậu. . . . . ." Tại thời điểm tôi phát điên, sau lưng vang lên thanh âm khiếp sợ, không cần nói đó chính là Như Nguyệt.

"Làm sao?" Tôi trừng mắt nhìn, tiểu thư tôi tâm tình hiện tại không tốt, không có việc gì thì đừng quấy rầy.

"Việc này. . . . . . Là người nói rãnh này quá bí ẩn, cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ gặp điều bất trắc , không phải là muốn hoàng thượng phủ một lớp kính dày. . . . ." Như Nguyệt bị tôi làm sợ đến sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói, nhưng lời nàng nói khiến tôi càng thêm tức giận, Thái hậu khốn kiếp này, nàng đoán chắc sau khi nàng tự sát thì người xuyên qua nàng muốn xuyên qua lại hay sao? Tôi giận!

"Ngươi nói là ta?” Tôi hung dữ mở miệng.

"Không có. . . . . . Không sai. . . . . . Chính là Thái hậu lão nhân gia. . . . . ." Như Nguyệt tiếp tục run, tần số run vô cùng khả quan, đoán chừng có thể làm một cái sàng tốt.

"Lão nhân gia ta? Ta lớn tuổi lắm sao? Cái gì lão nhân gia lão nhân gia? Ngươi đang trù ẻo ta mau già để mau chết sao?" Tôi bất mãn nhìn Như Nguyệt một cái, bởi vì thật sự rất giận dữ, tôi quên mình bây giờ đã nhập vào thân thể Thái hậu, là một "Lão nhân gia" chính cống.

Nhưng điều không nghĩ tới chính là, Như Nguyệt vừa nói vừa quỳ lần thứ n, lớn tiếng gào khóc, "Không không không, Thái hậu năm nay chỉ mới 20 tuổi, làm sao già được, là nô tỳ sai, nô tỳ đáng chết, Thái hậu xin tha cho nô tỳ. . . . . ." Âm thanh thê thảm, từng chữ chua cay, tôi vốn muốn khóc cảm thông, nhưng xin lỗi, mỹ nữ, tôi không phải là cố ý muốn cô dập đầu quỳ gối, thật sự là ta đã không có hơi sức để ý tới ngươi, ta đã hoàn toàn hóa đá. . . . . .

Thì ra là, Thái hậu này không chỉ không bị cản trở, hơn nữa còn trẻ tuổi. . . . . . Hoàng thái hậu20 tuổi. . . . . . nhi tử Hoàng đế 30 tuổi. . . . . . Khó trách. . . . . . Quan hệ giữa bọn họ là mờ ám. . . . . .

Tôi rụt, khóe miệng co giật, liếc mắt cúi đầu ngã quỵ đi xuống, ấn tượng cuối cùng là tiếng khóc của Như Nguyệt kinh thiên động địa.

Mamma-Mia, tha cho tôi đi, đùa giỡn gì đây? Cung đình cổ đại hay Lôi Vũ [2] ? Phùng Tiểu Cương [3] hãy Dạ yến [4] ? Tôi không biết, tôi hộc máu, sắp chết sớm rồi . . . . .

[2] Lôi Vũ: Tên một cuốn sách của tác giả Tào Ngu “ Lôi Vũ - 100 Kiệt Tác Sân Khấu Thế Giới”

[3] Phùng Tiểu Cương: Đạo diễn người Trung Quốc

[4] Dạ Yến: Phim cổ trang TQ dựa trên lịch sử

55555, tôi sai lầm rồi, thì ra là Thái hậu không nhất định phải là lão thái bà, hơn nữa còn có thể là thanh niên rất không bị cản trở, cư nhiên so với tôi còn trẻ hơn, cư nhiên đuổi ngược con trai của mình, tôi nghiêm trọng hoài nghi người đạo đức tiêu chuẩn đầu năm nay. . . . . .


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status