Editor: linglink
Beta: Thảo My, Melodysoyani
―― Từ câu chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như, đã nói cho chúng ta biết, bỏ trốn, có tính tất yếu của lịch sử và tính thiết yếu của tình yêu, cho nên con yêu à, chúng ta bỏ trốn đi, còn chờ cái gì nữa?
Làm thế nào, làm thế nào?
Ta thật sự đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm trước có hổ sau có sói. Ừm ừm, quái lạ, không phải kế hoạch trốn đi của ta vừa rồi còn thuận buồm xuôi gió sao? Tại sao đột nhiên lại bị làm rối tung rối mù lên vậy?
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Ta suy nghĩ kỹ lại, không có vấn đề gì mà, nhưng vì sao không chỉ có tiểu nhi tử, mà ngay cả đại nhi tử cũng giương nanh múa vuốt đuổi tới đây chứ?
Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ.
Nhưng mà, hiện giờ cũng không phải là lúc để cho ta dừng lại suy nghĩ, nếu không đi thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Vì vậy ta vừa cắn răng vừa giậm chân, sau đó bắt lấy tiểu nhi tử, nhìn chằm chằm vào hắn, hung hăng thấp giọng gọi: Hạ Hầu Du, ta cho ngươi hai lựa chọn, chạy cùng ta hoặc là giao ta cho bọn họ? Đại nhi tử sắp ra khỏi cửa thành rồi! Hết sức khẩn cấp đấy.
Tiểu nhi tử, cầu xin ngươi, nhất định đừng làm cho ta thất vọng, hu hu hu, ta vừa hùng hổ ép hỏi, trái tim vừa giống như đánh trống chờ đợi tiểu nhi tử quyết định.
Ánh mắt của tiểu nhi tử rất sâu rất thâm trầm, cả người tản ra một loại cảm xúc phức tạp mà ta nhìn không hiểu, hắn mím chặt đôi môi đẹp, nhìn chằm chằm vào ta, giống như đang nhìn con mồi, loại ánh mắt này, làm cho trong lòng ta phát bực.
Nhưng việc đã tới nước này, thực sự muốn chạy trốn thành công, cũng chỉ có thể mong chờ vào tiểu nhi tử mở rộng lòng từ bi. Vì thế ánh mắt ta nhìn hắn với vẻ cầu xin.
Ôi, tiểu nhi tử, cầu xin ngươi nghĩ nhanh lên một chút được không, ta thật sự không muốn trở về tiếp tục làm Thái hậu, ta muốn tự do tự tại đi tìm hạnh phúc của ta, có được hay không vậy, bình thường ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng phải giúp ta chứ, được không? Mắt thấy cứng rắn không được, ta lập tức trở nên dịu dàng, quấn chặt lấy hắn.
Tiểu nhi tử đột nhiên bật cười, cười rộ lên thực sự là lãng tử phong trần, đẹp trai chết người, làm cho nước miếng của ta bắt đầu rơi xuống tách tách.
Thế này nhé, là người cầu xin ta đi cùng với người có đúng hay không? Tiểu nhi tử cười lên trông rất đáng yêu rất hiền lành, nhưng tại sao ta lại nhìn thấy sau lưng của hắn mọc ra đôi cánh màu đen của tiểu ác ma nhỉ?
Nhưng mà không quan tâm được nhiều như vậy, hiện giờ chỉ cần hắn để cho ta đi, muốn ta nói cái gì cũng được.
Dĩ nhiên, ta cầu xin ngươi, con yêu, đi cùng ta đi, nhanh lên một chút. Ta không kìm được gầm lên.
Vậy người phải nhớ, là người cầu xin ta đi cùng người, Phiêu Phiêu, không được quên đấy. Nói xong, không biết vì sao vừa rồi mặt của tiểu nhi tử còn tối sầm, đột nhiên lại cười như hoa đào nở, tâm tình có vẻ rất tốt.
Được được được, không sai, là ta, vậy rốt cuộc ngươi có ý gì, có đi theo ta hay không, ta đã nghiêm túc khẩn cầu ngươi như vậy. Thiệt là, bỏ trốn cũng không phiền toái như thế.
Đương nhiên là đi theo người. Tiểu nhi tử cười vô cùng rạng rỡ, động tác nhanh như tia chớp, vươn tay ra ôm chặt eo của ta, sau đó giơ roi thúc ngựa cực nhanh, xe ngựa từ từ bay ra ngoài, mà tiểu nhi tử vẫn còn đang ôm ta làm nũng.
Nhưng mà ta cũng không rảnh quan tâm có phải hắn thừa cơ ăn đậu hũ của ta hay không, mà cũng không thể quản được, hiện giờ chạy thoát thân quan trọng hơn, lão tử Thiên Vương tới thì ta cũng chẳng muốn quản, ừm ừm, ta lo lắng quay đầu lại nhìn kỵ binh khoái mã phía sau, trong lòng hoảng hốt, hu hu hu, ngựa đáng yêu ơi, cầu xin ngươi chạy nhanh một chút, trở về nhất định mỗi ngày ta sẽ để cho ngươi ăn ngon uống đã, ngươi cũng đừng để cho ta bị tóm lại đơn giản như vậy, nếu không ta sẽ mất hết thể diện.
Yên tâm đi, có ta ở đây, hoàng huynh sẽ không đuổi kịp. Tiểu nhi tử thì bình chân như vại, dáng vẻ vui như hoa nở, cười đến nỗi vô cùng ngốc nghếch.
Ngươi chắc chắn? Ta hết sức nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Du, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đại nhi tử rất giỏi giang, còn tiểu nhi tử thì rất công tử bột, ừm, chẳng lẽ ta đã tìm nhầm trợ thủ? Ta nên dẫn theo đại nhi tử bỏ trốn hay sao?
Không thể, không thể, nghĩ tới đây ta lập tức cắt đứt ý định hoang đường này của ta, lộn xộn cái gì, làm sao có thể chứ, đối với Hạ Hầu Dận, nhất định ngôi vị Hoàng đế là quan trọng nhất, ta nghĩ lung tung gì vậy, thôi, mặc kệ tiểu nhi tử nói thật hay là giả, chỉ cần làm cho ta thoát khỏi truy binh là được.
Đương nhiên chắc chắn, ta chính là đệ nhất kỵ sĩ của Hy Thừa quốc. Tiểu nhi tử vô cùng tự tin nói, nhíu mày vỗ ngực tuyên bố.
Có thật không? Làm sao có thể? Ta hoàn toàn không tin, tiểu nhi tử cũng không nói nhảm, nhìn ta cười quỷ dị, sau đó ‘giá’ (1) một tiếng, ta còn chưa bám chắc, xe ngựa lại nhanh chóng chạy tiếp.
(1) Giá: tiếng hô thúc ngựa chạy.
Tốc độ này, ôi, thật không hay ho, mặc dù không thể so sánh với xe hơi, nhưng mà cưỡi ngựa, thì đúng là rất nhanh, chỉ có điều ta còn chưa kịp nói ra lời chân chó khen ngợi, thì cực kỳ bất hạnh cả người va phải lồng ngực của tiểu nhi tử, ừm, tiểu nhi tử này nhất định là lấy việc công làm việc tư.
Nhưng mà, dần dần đã không thấy đại đội nhân mã phía sau nữa, ta dần yên tâm, mặc dù trong lòng thấy mất mát, nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng lớn nhất sau khi xuyên không tới đây, thật sự không dễ dàng, nước mắt ta lăn thành hàng.
Nằm ở trong ngực tiểu nhi tử, ta không kiềm chế được khóc lên.
Xe ngựa vẫn đang chạy như bay, tiểu nhi tử ôm ta không nói một lời, để mặc cho ta trút ra hết nước mắt của mình, ta nghĩ hắn biết rất rõ, biết giờ phút này tâm tình của ta phức tạp.
Hạ Hầu Dận, phải nói lời tạm biệt rồi, ta lau nước mắt, lặng lẽ vén rèm của xe ngựa lên, ở một nơi rất xa rất xa, ta nhìn thấy Hạ Hầu Dận vừa rồi đuổi theo ra khỏi cửa thành, còn có đại đội nhân mã đã dừng lại, hắn, không có ý định tiếp tục đuổi theo ta bắt trở về, đứng xa xa nhìn hắn, dường như ta có thể cảm thấy sự bi thương của hắn ở khoảng cách xa như vậy, ta không kìm được mà đau lòng.
Thật xin lỗi, Hạ Hầu Dận, cuối cùng ta vẫn phụ lòng ngươi, có lẽ ta đã định trước sẽ phụ lòng ngươi, bắt đầu từ giây phút kia ngươi cũng đã được định trước là phải làm Hoàng đế.
Ta cúi đầu, buông rèm xuống, không nhìn nữa, cũng sẽ không suy nghĩ nữa.
Đến nước này, nếu đã chạy đi rồi, vậy thì không nên hối hận. Hắn có cuộc sống của hắn, ta cũng nên có hạnh phúc của ta, thí dụ như, cái tên đồng hành cùng chạy trốn với ta.
Tốc độ của xe ngựa dần dần chậm lại, Hạ Hầu Du giống như ta, biết rằng Hạ Hầu Dận đã không còn đuổi theo nữa. Bọn ta đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Lần này thì hay rồi, thật sự biến thành bỏ trốn rồi, ta nghiêng đầu nhìn tiểu nhi tử anh tuấn đến rối tinh rối mù (2), hoàn mỹ đến mức không thể soi mói, ta hé miệng cười.
(2) anh tuấn đến rối tinh rối mù: có nghĩa là rất đẹp trai, thời xưa thường dùng cách nói này.
Ừm, nhưng trong kế hoạch chạy trốn của ta không hề sắp xếp cho tiểu nhi tử đi theo, thế này thì phải làm sao? Không nói đến, ngân phiếu phải chia cho tiểu nhi tử một nửa, y phục cũng phải chia cho tiểu nhi tử một nửa, cộng thêm lương thực cũng phải chia một nửa? Nếu mà như vậy, hình như. . . . . . Hình như ta bị thiệt thòi, không đúng không đúng, không phải là hình như, mà là ta thực sự bị thiệt thòi. . . . . .
A. . . . . . Lúc ta phát hiện ra vấn đề này, thì xe ngựa đã ngừng lại, vào lúc này, bọn ta đã cách kinh thành một đoạn, mặc dù không được coi là an toàn, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, hẳn là ta và Hạ Hầu Du đã an toàn. Đã chạy được nửa ngày đường, bọn ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Hơn nữa, đi cùng bọn ta, cũng không được xem là một chuyện an toàn đối với Thu Liên, mục đích của ta không phải là biên quan, cho nên đã đến lúc mỗi người đi một ngả.
Nhảy xuống xe ngựa dưới sự giúp đỡ của Hạ Hầu Du, ba người bọn ta nghỉ ngơi ở bên dòng suối, cảm tạ vì công nghệ không phát triển ở cổ đại nên không có ô nhiễm, chuyện tốt là có thể uống trực tiếp nước suối, bọn ta ăn uống xong, sau đó chia tay Thu Liên.
Nhìn bóng lưng phía xa của người bạn nhỏ Thu Liên, ta không kìm được thở dài, chao ôi, kế hoạch chạy trốn mà ta tự cho là hoàn mỹ này, vậy mà đến cuối cùng lại đen đủi như vậy, nhưng may mắn là hữu kinh vô hiểm (3) chạy thoát thành công, nếu không ta thực sự sẽ rất buồn bực, buồn bực tới nỗi trầm cảm.
(3) Hữu kinh vô hiểm: chỉ bị làm cho sợ hãi chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ có điều, rốt cuộc tiểu tử này lấy được thông tin từ nơi nào nhỉ?
Ta không kìm được vỗ bả vai của Hạ Hầu Du, dù sao trước mắt người này đã là đồng đảng của ta: Này, Hạ Hầu Du, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, làm sao ngươi biết hôm nay ta. . . Sẽ. . .Ừ, làm sao biết được vậy? Ta không hỏi thì cả người sẽ không thoải mái.
Ha ha, người cho rằng mình rất giỏi lừa gạt sao? Tiểu nhi tử rất không chịu trách nhiệm nháy mắt với ta, dùng cây quạt gõ trán của ta: Căn bản là trên mặt người có viết bốn chữ ta muốn xuất cung, nếu không tại sao lúc Lâm Nhi thành thân, hoàng huynh không để cho người đi Tịnh Nghiệp Tự? Nhất định là hắn sợ người chạy mất, nhưng có lẽ hoàng huynh không ngờ được, rốt cuộc người vẫn chạy mất. Hạ Hầu Du tà ác bóp chặt gương mặt của ta.
Nhưng mà chạy cũng được, chỉ có điều Phiêu Phiêu, ta rất buồn, người biết hay không? Nói tới đây, tiểu nhi tử thay đổi ánh mắt nhìn thấu vừa rồi, vẻ mặt lạnh xuống, vừa vươn tay ra nắm cằm của ta bắt đầu đùa giỡn, vừa tiến hành ép hỏi.
Cái gì chứ? Ta không làm phiền đến ngươi, là ngươi làm phiền đến ta, được không? Ta ra sức giãy giụa, ta vô cùng hoài nghi rằng mình đã tìm một con sói độc ác làm bạn, chính là một chữ thảm, ôi trời.
Thật sao? Tiểu nhi tử bắt đầu ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, vừa lại gần ta, vừa cười đến vô cùng lạnh lẽo: Ta nói, chẳng lẽ bạn học Phiêu Phiêu đã quên, chính miệng người đã đồng ý với ta điều gì?
Khí thế của tiểu nhi tử rất đáng sợ, ta vô cùng thông minh ý thức được điều này, loại thời điểm này vẫn phải ngoan ngoãn một chút, phối hợp một chút, vì vậy ta nuốt nước miếng, nhìn tiểu nhi tử với vẻ hết sức lấy lòng, nói: Việc đó, rốt cuộc ta đã đồng ý ngươi cái gì? Vì sao ta không nhớ nổi vậy?
Ừm, xem ra thực sự phải nhắc nhở cái người óc heo này. Vẻ mặt Hạ Hầu Du bất mãn: Lần sau hễ có chuyện quan trọng, đều phải bắt người đồng ý ký tên giữ lại, để tránh người quên mất. Rõ ràng người đã nói, trong kế hoạch sau này, trong cuộc sống của người nhất định sẽ có sự tồn tại của ta, nhưng mà Phiêu Phiêu, người lại cứ một thân một mình bỏ ta lại rồi chạy mất, người nói, ta có nên đòi người bồi thường tổn thất tinh thần cho ta hay không? Hạ Hầu Du đưa bộ mặt nở nụ cười giả tạo tới.
Mặt ta đỏ đến nỗi không thể đỏ hơn được nữa, ừm ừm, tên này đang lạm dụng mỹ nhân kế, đừng mang theo khuôn mặt như vậy có được hay không, nhưng khi thấy khuôn mặt của nhi tử đến gần, ta vẫn không kìm được đỏ mặt.
Còn tiểu nhi tử, hài lòng hôn lên mặt ta một cái, sau đó ôm ta vô cùng vui vẻ tuyên bố: Phiêu Phiêu yêu dấu, chúng ta bỏ trốn đi, có được hay không?
Ta có thể nói không sao? Xem đi, đã bỏ trốn rồi. . . . . .
Ta hộc máu, chợt nghĩ đến lời nói hùng hồn của nha đầu Hạ Hầu Lâm kia, không có bỏ trốn thì tình yêu sẽ không đủ hoàn mỹ, chẳng lẽ, ta. . . . . . đang làm cho tình yêu trở nên hoàn mỹ sao? Chẳng lẽ, ta đã yêu tiểu nhi tử bỉ ổi của ta sao?
Ta trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm tiểu nhi tử đang cười tươi, rơi vào sự trầm tư lớn nhất của đời người…
Mẫu tử luyến (4), trời ạ. . . . . .
(4) Mẫu tử luyến: ý nói giữa mẹ và con nảy sinh tình cảm nam nữ.
Beta: Thảo My, Melodysoyani
―― Từ câu chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như, đã nói cho chúng ta biết, bỏ trốn, có tính tất yếu của lịch sử và tính thiết yếu của tình yêu, cho nên con yêu à, chúng ta bỏ trốn đi, còn chờ cái gì nữa?
Làm thế nào, làm thế nào?
Ta thật sự đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm trước có hổ sau có sói. Ừm ừm, quái lạ, không phải kế hoạch trốn đi của ta vừa rồi còn thuận buồm xuôi gió sao? Tại sao đột nhiên lại bị làm rối tung rối mù lên vậy?
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Ta suy nghĩ kỹ lại, không có vấn đề gì mà, nhưng vì sao không chỉ có tiểu nhi tử, mà ngay cả đại nhi tử cũng giương nanh múa vuốt đuổi tới đây chứ?
Kỳ lạ, thật sự là kỳ lạ.
Nhưng mà, hiện giờ cũng không phải là lúc để cho ta dừng lại suy nghĩ, nếu không đi thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Vì vậy ta vừa cắn răng vừa giậm chân, sau đó bắt lấy tiểu nhi tử, nhìn chằm chằm vào hắn, hung hăng thấp giọng gọi: Hạ Hầu Du, ta cho ngươi hai lựa chọn, chạy cùng ta hoặc là giao ta cho bọn họ? Đại nhi tử sắp ra khỏi cửa thành rồi! Hết sức khẩn cấp đấy.
Tiểu nhi tử, cầu xin ngươi, nhất định đừng làm cho ta thất vọng, hu hu hu, ta vừa hùng hổ ép hỏi, trái tim vừa giống như đánh trống chờ đợi tiểu nhi tử quyết định.
Ánh mắt của tiểu nhi tử rất sâu rất thâm trầm, cả người tản ra một loại cảm xúc phức tạp mà ta nhìn không hiểu, hắn mím chặt đôi môi đẹp, nhìn chằm chằm vào ta, giống như đang nhìn con mồi, loại ánh mắt này, làm cho trong lòng ta phát bực.
Nhưng việc đã tới nước này, thực sự muốn chạy trốn thành công, cũng chỉ có thể mong chờ vào tiểu nhi tử mở rộng lòng từ bi. Vì thế ánh mắt ta nhìn hắn với vẻ cầu xin.
Ôi, tiểu nhi tử, cầu xin ngươi nghĩ nhanh lên một chút được không, ta thật sự không muốn trở về tiếp tục làm Thái hậu, ta muốn tự do tự tại đi tìm hạnh phúc của ta, có được hay không vậy, bình thường ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng phải giúp ta chứ, được không? Mắt thấy cứng rắn không được, ta lập tức trở nên dịu dàng, quấn chặt lấy hắn.
Tiểu nhi tử đột nhiên bật cười, cười rộ lên thực sự là lãng tử phong trần, đẹp trai chết người, làm cho nước miếng của ta bắt đầu rơi xuống tách tách.
Thế này nhé, là người cầu xin ta đi cùng với người có đúng hay không? Tiểu nhi tử cười lên trông rất đáng yêu rất hiền lành, nhưng tại sao ta lại nhìn thấy sau lưng của hắn mọc ra đôi cánh màu đen của tiểu ác ma nhỉ?
Nhưng mà không quan tâm được nhiều như vậy, hiện giờ chỉ cần hắn để cho ta đi, muốn ta nói cái gì cũng được.
Dĩ nhiên, ta cầu xin ngươi, con yêu, đi cùng ta đi, nhanh lên một chút. Ta không kìm được gầm lên.
Vậy người phải nhớ, là người cầu xin ta đi cùng người, Phiêu Phiêu, không được quên đấy. Nói xong, không biết vì sao vừa rồi mặt của tiểu nhi tử còn tối sầm, đột nhiên lại cười như hoa đào nở, tâm tình có vẻ rất tốt.
Được được được, không sai, là ta, vậy rốt cuộc ngươi có ý gì, có đi theo ta hay không, ta đã nghiêm túc khẩn cầu ngươi như vậy. Thiệt là, bỏ trốn cũng không phiền toái như thế.
Đương nhiên là đi theo người. Tiểu nhi tử cười vô cùng rạng rỡ, động tác nhanh như tia chớp, vươn tay ra ôm chặt eo của ta, sau đó giơ roi thúc ngựa cực nhanh, xe ngựa từ từ bay ra ngoài, mà tiểu nhi tử vẫn còn đang ôm ta làm nũng.
Nhưng mà ta cũng không rảnh quan tâm có phải hắn thừa cơ ăn đậu hũ của ta hay không, mà cũng không thể quản được, hiện giờ chạy thoát thân quan trọng hơn, lão tử Thiên Vương tới thì ta cũng chẳng muốn quản, ừm ừm, ta lo lắng quay đầu lại nhìn kỵ binh khoái mã phía sau, trong lòng hoảng hốt, hu hu hu, ngựa đáng yêu ơi, cầu xin ngươi chạy nhanh một chút, trở về nhất định mỗi ngày ta sẽ để cho ngươi ăn ngon uống đã, ngươi cũng đừng để cho ta bị tóm lại đơn giản như vậy, nếu không ta sẽ mất hết thể diện.
Yên tâm đi, có ta ở đây, hoàng huynh sẽ không đuổi kịp. Tiểu nhi tử thì bình chân như vại, dáng vẻ vui như hoa nở, cười đến nỗi vô cùng ngốc nghếch.
Ngươi chắc chắn? Ta hết sức nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Du, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đại nhi tử rất giỏi giang, còn tiểu nhi tử thì rất công tử bột, ừm, chẳng lẽ ta đã tìm nhầm trợ thủ? Ta nên dẫn theo đại nhi tử bỏ trốn hay sao?
Không thể, không thể, nghĩ tới đây ta lập tức cắt đứt ý định hoang đường này của ta, lộn xộn cái gì, làm sao có thể chứ, đối với Hạ Hầu Dận, nhất định ngôi vị Hoàng đế là quan trọng nhất, ta nghĩ lung tung gì vậy, thôi, mặc kệ tiểu nhi tử nói thật hay là giả, chỉ cần làm cho ta thoát khỏi truy binh là được.
Đương nhiên chắc chắn, ta chính là đệ nhất kỵ sĩ của Hy Thừa quốc. Tiểu nhi tử vô cùng tự tin nói, nhíu mày vỗ ngực tuyên bố.
Có thật không? Làm sao có thể? Ta hoàn toàn không tin, tiểu nhi tử cũng không nói nhảm, nhìn ta cười quỷ dị, sau đó ‘giá’ (1) một tiếng, ta còn chưa bám chắc, xe ngựa lại nhanh chóng chạy tiếp.
(1) Giá: tiếng hô thúc ngựa chạy.
Tốc độ này, ôi, thật không hay ho, mặc dù không thể so sánh với xe hơi, nhưng mà cưỡi ngựa, thì đúng là rất nhanh, chỉ có điều ta còn chưa kịp nói ra lời chân chó khen ngợi, thì cực kỳ bất hạnh cả người va phải lồng ngực của tiểu nhi tử, ừm, tiểu nhi tử này nhất định là lấy việc công làm việc tư.
Nhưng mà, dần dần đã không thấy đại đội nhân mã phía sau nữa, ta dần yên tâm, mặc dù trong lòng thấy mất mát, nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng lớn nhất sau khi xuyên không tới đây, thật sự không dễ dàng, nước mắt ta lăn thành hàng.
Nằm ở trong ngực tiểu nhi tử, ta không kiềm chế được khóc lên.
Xe ngựa vẫn đang chạy như bay, tiểu nhi tử ôm ta không nói một lời, để mặc cho ta trút ra hết nước mắt của mình, ta nghĩ hắn biết rất rõ, biết giờ phút này tâm tình của ta phức tạp.
Hạ Hầu Dận, phải nói lời tạm biệt rồi, ta lau nước mắt, lặng lẽ vén rèm của xe ngựa lên, ở một nơi rất xa rất xa, ta nhìn thấy Hạ Hầu Dận vừa rồi đuổi theo ra khỏi cửa thành, còn có đại đội nhân mã đã dừng lại, hắn, không có ý định tiếp tục đuổi theo ta bắt trở về, đứng xa xa nhìn hắn, dường như ta có thể cảm thấy sự bi thương của hắn ở khoảng cách xa như vậy, ta không kìm được mà đau lòng.
Thật xin lỗi, Hạ Hầu Dận, cuối cùng ta vẫn phụ lòng ngươi, có lẽ ta đã định trước sẽ phụ lòng ngươi, bắt đầu từ giây phút kia ngươi cũng đã được định trước là phải làm Hoàng đế.
Ta cúi đầu, buông rèm xuống, không nhìn nữa, cũng sẽ không suy nghĩ nữa.
Đến nước này, nếu đã chạy đi rồi, vậy thì không nên hối hận. Hắn có cuộc sống của hắn, ta cũng nên có hạnh phúc của ta, thí dụ như, cái tên đồng hành cùng chạy trốn với ta.
Tốc độ của xe ngựa dần dần chậm lại, Hạ Hầu Du giống như ta, biết rằng Hạ Hầu Dận đã không còn đuổi theo nữa. Bọn ta đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Lần này thì hay rồi, thật sự biến thành bỏ trốn rồi, ta nghiêng đầu nhìn tiểu nhi tử anh tuấn đến rối tinh rối mù (2), hoàn mỹ đến mức không thể soi mói, ta hé miệng cười.
(2) anh tuấn đến rối tinh rối mù: có nghĩa là rất đẹp trai, thời xưa thường dùng cách nói này.
Ừm, nhưng trong kế hoạch chạy trốn của ta không hề sắp xếp cho tiểu nhi tử đi theo, thế này thì phải làm sao? Không nói đến, ngân phiếu phải chia cho tiểu nhi tử một nửa, y phục cũng phải chia cho tiểu nhi tử một nửa, cộng thêm lương thực cũng phải chia một nửa? Nếu mà như vậy, hình như. . . . . . Hình như ta bị thiệt thòi, không đúng không đúng, không phải là hình như, mà là ta thực sự bị thiệt thòi. . . . . .
A. . . . . . Lúc ta phát hiện ra vấn đề này, thì xe ngựa đã ngừng lại, vào lúc này, bọn ta đã cách kinh thành một đoạn, mặc dù không được coi là an toàn, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, hẳn là ta và Hạ Hầu Du đã an toàn. Đã chạy được nửa ngày đường, bọn ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Hơn nữa, đi cùng bọn ta, cũng không được xem là một chuyện an toàn đối với Thu Liên, mục đích của ta không phải là biên quan, cho nên đã đến lúc mỗi người đi một ngả.
Nhảy xuống xe ngựa dưới sự giúp đỡ của Hạ Hầu Du, ba người bọn ta nghỉ ngơi ở bên dòng suối, cảm tạ vì công nghệ không phát triển ở cổ đại nên không có ô nhiễm, chuyện tốt là có thể uống trực tiếp nước suối, bọn ta ăn uống xong, sau đó chia tay Thu Liên.
Nhìn bóng lưng phía xa của người bạn nhỏ Thu Liên, ta không kìm được thở dài, chao ôi, kế hoạch chạy trốn mà ta tự cho là hoàn mỹ này, vậy mà đến cuối cùng lại đen đủi như vậy, nhưng may mắn là hữu kinh vô hiểm (3) chạy thoát thành công, nếu không ta thực sự sẽ rất buồn bực, buồn bực tới nỗi trầm cảm.
(3) Hữu kinh vô hiểm: chỉ bị làm cho sợ hãi chứ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ có điều, rốt cuộc tiểu tử này lấy được thông tin từ nơi nào nhỉ?
Ta không kìm được vỗ bả vai của Hạ Hầu Du, dù sao trước mắt người này đã là đồng đảng của ta: Này, Hạ Hầu Du, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, làm sao ngươi biết hôm nay ta. . . Sẽ. . .Ừ, làm sao biết được vậy? Ta không hỏi thì cả người sẽ không thoải mái.
Ha ha, người cho rằng mình rất giỏi lừa gạt sao? Tiểu nhi tử rất không chịu trách nhiệm nháy mắt với ta, dùng cây quạt gõ trán của ta: Căn bản là trên mặt người có viết bốn chữ ta muốn xuất cung, nếu không tại sao lúc Lâm Nhi thành thân, hoàng huynh không để cho người đi Tịnh Nghiệp Tự? Nhất định là hắn sợ người chạy mất, nhưng có lẽ hoàng huynh không ngờ được, rốt cuộc người vẫn chạy mất. Hạ Hầu Du tà ác bóp chặt gương mặt của ta.
Nhưng mà chạy cũng được, chỉ có điều Phiêu Phiêu, ta rất buồn, người biết hay không? Nói tới đây, tiểu nhi tử thay đổi ánh mắt nhìn thấu vừa rồi, vẻ mặt lạnh xuống, vừa vươn tay ra nắm cằm của ta bắt đầu đùa giỡn, vừa tiến hành ép hỏi.
Cái gì chứ? Ta không làm phiền đến ngươi, là ngươi làm phiền đến ta, được không? Ta ra sức giãy giụa, ta vô cùng hoài nghi rằng mình đã tìm một con sói độc ác làm bạn, chính là một chữ thảm, ôi trời.
Thật sao? Tiểu nhi tử bắt đầu ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, vừa lại gần ta, vừa cười đến vô cùng lạnh lẽo: Ta nói, chẳng lẽ bạn học Phiêu Phiêu đã quên, chính miệng người đã đồng ý với ta điều gì?
Khí thế của tiểu nhi tử rất đáng sợ, ta vô cùng thông minh ý thức được điều này, loại thời điểm này vẫn phải ngoan ngoãn một chút, phối hợp một chút, vì vậy ta nuốt nước miếng, nhìn tiểu nhi tử với vẻ hết sức lấy lòng, nói: Việc đó, rốt cuộc ta đã đồng ý ngươi cái gì? Vì sao ta không nhớ nổi vậy?
Ừm, xem ra thực sự phải nhắc nhở cái người óc heo này. Vẻ mặt Hạ Hầu Du bất mãn: Lần sau hễ có chuyện quan trọng, đều phải bắt người đồng ý ký tên giữ lại, để tránh người quên mất. Rõ ràng người đã nói, trong kế hoạch sau này, trong cuộc sống của người nhất định sẽ có sự tồn tại của ta, nhưng mà Phiêu Phiêu, người lại cứ một thân một mình bỏ ta lại rồi chạy mất, người nói, ta có nên đòi người bồi thường tổn thất tinh thần cho ta hay không? Hạ Hầu Du đưa bộ mặt nở nụ cười giả tạo tới.
Mặt ta đỏ đến nỗi không thể đỏ hơn được nữa, ừm ừm, tên này đang lạm dụng mỹ nhân kế, đừng mang theo khuôn mặt như vậy có được hay không, nhưng khi thấy khuôn mặt của nhi tử đến gần, ta vẫn không kìm được đỏ mặt.
Còn tiểu nhi tử, hài lòng hôn lên mặt ta một cái, sau đó ôm ta vô cùng vui vẻ tuyên bố: Phiêu Phiêu yêu dấu, chúng ta bỏ trốn đi, có được hay không?
Ta có thể nói không sao? Xem đi, đã bỏ trốn rồi. . . . . .
Ta hộc máu, chợt nghĩ đến lời nói hùng hồn của nha đầu Hạ Hầu Lâm kia, không có bỏ trốn thì tình yêu sẽ không đủ hoàn mỹ, chẳng lẽ, ta. . . . . . đang làm cho tình yêu trở nên hoàn mỹ sao? Chẳng lẽ, ta đã yêu tiểu nhi tử bỉ ổi của ta sao?
Ta trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm tiểu nhi tử đang cười tươi, rơi vào sự trầm tư lớn nhất của đời người…
Mẫu tử luyến (4), trời ạ. . . . . .
(4) Mẫu tử luyến: ý nói giữa mẹ và con nảy sinh tình cảm nam nữ.
/76
|