Editor: Thảo My
Beta: Melodysoyani.
―― Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, như vậy nhi tử, dứt khoát tiến hành gian tình đi.
Ta không thể không nói, có lúc, con người là loại động vật rất kỳ quái. Chẳng hạn như ta, chẳng hạn như tình cảm. Giống như hiện tại là được rồi, bị Hạ Hầu Du hôn sâu như vậy, trừ lúc bắt đầu có chút khẩn trương lo lắng ra, thế nhưng ta lại không có một chút cảm giác không thoải mái, ta rốt cuộc là làm sao rồi hả? Ta ngay cả mình cũng không hiểu. Xác thực, ta rất thích Hạ Hầu Du, đối với hắn cùng Hạ Hầu Dận, ta vẫn luôn có nhiều hảo cảm, nhưng mà, không có nghĩa là có thể tiếp nhận quan hệ người tình như vậy.
Nhưng mà, đó là trước kia, bởi vì Hạ Hầu Dận tồn tại, bởi vì cái hậu cung kia, hơn nữa lúc đó ta và Hạ Hầu Dận có một đoạn dây dưa, cuối cùng ta cảm thấy, nếu như nói ta yêu một người hoàng tộc, tất cả sẽ có vẻ đáng sợ giống như mạng lưới kỳ thư * thu thập sửa sang lại, cho nên, ta vô ý thức từ chối quan hệ càng ngày càng mập mờ cùng Hạ Hầu Dận, đồng thời không tự chủ cách tiểu nhi tử càng ngày càng xa. Nhưng bây giờ lại phát hiện, ta không chỉ không muốn cách Hạ Hầu Du càng ngày càng xa, hơn nữa, ta lại còn quyến luyến hắn.
Trêu cợt của hắn, nụ cười của hắn, nụ hôn của hắn, ngực của hắn. . . . . .
Ta, là thích hắn sao? Ta ngây ngốc nhắm mắt lại, hít thật sâu, mặc cho nụ hôn nhiệt tình của Hạ Hầu Du cắn nuốt ta.
Xác thực, bây giờ ta đã không phải là mẫu phi của hắn nữa rồi, hôn cũng được, ôm cũng được, thì có cái hệ trọng chứ? Nếu làm thế có thể vui vẻ thì cứ thế đi, ta tùy hứng nghĩ.
Dù sao, chỉ cần không phải là Thái hậu, ta lựa chọn bất kỳ một suất ca nào làm người tình của mình dường như cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Ta khoái trá tựa vào trong ngực Hạ Hầu Du, nhìn ánh mắt hắn mê loạn còn có vẻ mặt say mê, không nhịn được cười hì hì một tiếng.
Hạ Hầu Du vốn đang hôn tình thâm ý trọng lại cực kỳ bất mãn mở to mắt nhìn ta: Phiêu Phiêu, không có chuyện làm sao lại cười loạn lên, nàng đã phá hư bầu không khí rồi. Hạ Hầu Du cảm thấy vô cùng bất mãn với việc ta phá hư chuyện tốt hắn làm.
Ặc, vậy nếu không, ngươi tiếp tục, chờ ngươi thỏa mãn chúng ta lại tới hàn huyên một chút? Dù sao kỹ thuật hôn của tiểu nhi tử cũng rất tốt, ta không ngại tiếp tục hưởng thụ, vì vậy ta nhún nhún vai, cười híp mắt trả lời hắn.
Sắc mặt Hạ Hầu Du nhất thời đen lại, khụ khụ, cái đó, nơi này ở trước mặt mọi người, lại nói, người đến người đi rất nhiều người thấy được chúng ta có gian tình ngay giữa ban ngày ban mặt.
Dù là da mặt tiểu nhi tử rất dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, trợn mắt nhìn ta một cái sau đó ôm ta đi lên: Chúng ta trước đi tìm khách điếm dừng chân. Nói xong, Hạ Hầu Du lập tức bất chấp nhân quyền của ta tiến về phía phía khách điếm.
Ưm, tiểu nhi tử thật là bá đạo, ta buồn bực.
Không nói chuyện trở về, những ngày kế tiếp ngày ngày phải lắc lư ở bên ngoài, không có một chỗ của mình thật là rất bất tiện, ta nhíu mày, ưm, xem ra nên suy tính thành gia lập nghiệp rồi.
Nghĩ đến thành gia, ta lại không nhịn được đỏ mặt, thuận tiện vụng trộm liếc mắt nhìn tiểu nhi tử vô cùng anh tuấn, người này, nghiêm túc với ta sao?
Ở thời điểm ta suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề cuộc sống, tiểu nhi tử đã thuận lợi giải quyết tốt vấn đề chỗ ở cùng vấn đề ăn cơm, chờ ta phục hồi tinh thần lại, ta đã bị tiểu nhi tử đặt trên giường mềm mại, đè ép trên người . . . . . . Là thân thể cường tráng của tiểu nhi tử .
Oa tắc, vóc người thật tốt, nước miếng ta chảy ra.
Này này, đừng…chảy nước miếng với ta, bẩn rồi. Hạ Hầu Du vô cùng chán ghét trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó cười tà đến sờ cằm của ta: Chậc, bây giờ bắt đầu có thể hôn đủ rồi. Sau đó còn hạnh phúc vô cùng than thở một tiếng, không để ý ý nguyện của ta lại đè ép xuống, cắn môi của ta.
Ngao ưm, người ta còn chưa kịp kháng nghị thì lại bị hôn lên, ghét, người này thật chỉ muốn hôn ta thôi sao?
Ta dùng sức túm lấy đầu tiểu nhi tử, ngăn cản hành động say mê cuồng nhiệt của hắn, làm ơn, ta không muốn tùy tùy tiện tiện thất thân như vậy, dễ dàng như vậy liền bị tiểu nhi tử ăn sạch sành sanh, ta rất thua thiệt chăng.
Này này, Hạ Hầu Du, ngươi đợi ta một chút, sắc lang. Ta hao hết tất cả hơi sức, cuối cùng kéo lý trí sắc lang bị dục vọng làm cho hôn mê lại.
Làm sao á..., nơi này không ai nhìn, nàng là người tình của ta, ta hôn nàng còn không được sao? Nét mặt Hạ Hầu Du ai oán, bộ dáng ôm ta vô cùng uỷ khuất.
Đầu ta đầy vạch đen: Làm ơn, người tình cũng là ngươi nói có được hay không? Ngay cả đóa hồng cũng không đưa qua lại muốn lừa gạt ta lên giường? Cái tên gian thương này, nghĩ hay thật đó. Ta cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm Hạ Hầu Du nói.
Cái vấn đề này. . . . . . Nhưng mà, chẳng lẽ nàng và ta không phải lưỡng tình tương duyệt ( tình cảm từ hai phía) sao? Tiểu nhi tử vô cùng ngây thơ nhìn ta đặt câu hỏi.
Tên khốn kiếp này, thật sự có khả năng là hoa hoa công tử trong truyền thuyết không? Tại sao vấn đề như vậy tiểu nhi tử cũng có thể nói ra được? Ta giận!
Khốn kiếp, từ lúc nào mà chúng ta lưỡng tình tương duyệt rồi hả ? Ta rống lên.
Cái này, chẳng lẽ nàng thích hoàng huynh và Thẩm Không Minh hơn sao? Tiểu nhi tử bắt đầu lên án hành vi bỉ ổi của ta, vẻ mặt lã chã sắp khóc, dễ trêu người ta thương xót nha.
Ai nói, bọn họ cũng có một đống lão bà, sao ta có thể thích bọn họ? Mặc dù là soái ca, nhưng ta cũng không phải là hoa si. Thật là!
Chính là như vậy, chẳng lẽ nàng bất mãn với ta sao? Dù gì địa vị người ta cũng rất cao có rất nhiều tiền dung mạo rất tuấn tú lại săn sóc nhiệt tình, chỗ nào không tốt? Tại sao nàng không gả cho ta? Tiểu nhi tử lại càng bất mãn hơn.
Ta im lặng, cái này, chẳng lẽ nói, cổ nhân đều thẳng thắn như vậy sao? Chỉ là cũng đúng, thời đại kia của bọn họ, chỉ có kết hôn không có yêu. . . . . . Ta biết.
Vì vậy ta tình ý sâu xa mở miệng, sờ sờ mặt của tiểu nhi tử bắt đầu ân cần dạy bảo: Hạ Hầu Du, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện không phải đơn giản như vậy.
Thế nào không đơn giản? Chẳng lẽ nàng thích là Hạ Hầu Duật? Ta không cho phép, nàng là của ta! Tiểu nhi tử kêu to, một bộ dáng đố phu.
Ặc, trí tưởng tượng của tiểu nhi tử thật là kinh người, ta không còn lời nào để nói nhìn hắn, được rồi, ta thừa nhận, ta đã từng có động tác, thấy suất ca mắt liền sáng lên, nhưng Hạ Hầu Duật thật sự thuần khiết, không có chuyện gì ai lại muốn dính líu tới kẻ đơn thuần như đứa trẻ như vậy chứ?
Ta nhẫn nhịn không ngừng thở dài, xem ra, mặc dù Hạ Hầu Du được công nhận là hoa hoa công tử, nhưng mà hiển nhiên là, thời điểm đối mặt chân ái, còn phải giáo dục tốt hơn.
Nghe nói, nam nhân tốt đều do nữ nhân tốt dạy dỗ nên, như vậy, vì tương lai của ta, ta còn phải gắng gượng dạy dỗ cái tình yêu ngu ngốc này thôi.
Tiểu tử này, tám phần là trước kia đều được nữ nhân đi theo, đầu năm nay lễ giáo tam tòng tứ đức có vẻ cũng cực kỳ nguy hiểm, không được không được, ta phải nghĩ một chút biện pháp, không thể chỉ giáo dục nữ nhân trong cung, nữ nhân bên ngoài cung cũng phải giáo dục, như vậy các hoàng đế mới có thể dần dần nhờ cậy tam cung lục viện, nam nhân mới có thể từ từ không có tam thê tứ thiếp.
Ừ, nghề nghiệp vĩ đại của đời người, ta quyết định, ta muốn khai thiên tích địa khai sáng tương lai ở đây!
Du, ngươi hãy nghe ta nói. Ta đẩy thân thể Hạ Hầu Du ra, ngồi dậy, vù vù, thiếu chút nữa cùng Hạ Hầu Du làm ra chuyện tình Diêu Minh, may mà lý trí ta không bị tình cảm cắn nuốt.
Ưm ưm, chỉ là, ta liếc Hạ Hầu Du một cái, nói thế nào ta cũng vậy nên tìm cho mình lão công thích hợp.
Hạ Hầu Du, cũng không tệ lắm, chỉ là, ta nâng lên một nụ cười giảo hoạt, đột nhiên, ta cũng có phẩm chất riêng của người Hạ Hầu gia nha, chẳng lẽ, theo chân bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu, bị đồng hóa?
Nàng nói gì? Hạ Hầu Du hóa thân thành bảo bảo nghe lời nhìn ta.
Đến đây, bảo bối ngoan, nói cho ta biết, ngươi bắt đầu thích ta từ lúc nào vậy? Vì sao ta đều không biết nha.
Cái này sao. Hạ Hầu Du cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hắn nhìn về phía ta cười mập mờ: Nếu như nàng quyết định gả cho ta, ta liền nói cho nàng biết, như thế nào?
Đứa trẻ hư hỏng, quả nhiên muốn lừa gạt nói cũng dễ dàng, ta thật sự là quá khinh thường Hạ Hầu Du rồi.
Ta suy nghĩ một chút, con ngươi xoay chuyển: Vậy ít nhất cũng phải nói cho ta biết, ngươi có thật lòng với ta hay không, nếu không thì sao ta có thể tùy tiện phó thác mình cho ngươi? Cả đời của nữ hài tử thật ra rất đơn giản, nếu không gả cho một lang quân tốt, đến lúc đó ngươi lại cưới vào một đống nữ nhân, ta không phải rất buồn bực sao? Nói xong, ta làm bộ nặn ra hai giọt nước mắt ra vẻ đáng thương.
Hạ Hầu Du ôm ta vào trong lòng: Sẽ không, Phiêu Phiêu, nàng nha, trước kia trong mắt chỉ có hoàng huynh, sau lại trong mắt chỉ có tự do, căn bản cũng không biết, người khác giao trái tim đặt trên người nàng. Ta hiểu rõ tâm tư của nàng, nhưng nàng không biết ta đây nhiều năm qua không cưới tiểu thiếp không cần phi tử là vì người nào? Kỳ - thư - lưới đến bây giờ, nàng còn không biết ta yêu nàng bao nhiêu. Phiêu Phiêu, nàng rốt cuộc muốn hành hạ ta bao lâu mới cam tâm đây? Tiểu nhi tử ôm ta thật chặt, im lặng thở dài, hô hấp của hắn phun vào tai ta, làm cho toàn thân cao thấp của ta một hồi run rẩy.
Thật không ngờ, thì ra là Hạ Hầu Du hắn thì ra là. . . . . .
Ta nhịn không được đỏ mặt, nhưng lại có loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc.
Ta ôm Hạ Hầu Du thật chặt, tương lai tương lai, ta giống như thấy được tương lai của ta, thật là tươi đẹp hạnh phúc đấy.
Ta nhịn không cười ngọt ngào một tiếng, sau đó đưa tay nâng hai má của Hạ Hầu Du: Được rồi, ta không hỏi, ta đều hiểu, trước kia ta có rất nhiều vướng bận nên cũng không phải là lỗi của ta, hơn nữa, ngươi cũng không bày tỏ với ta nha, người ta nào biết được.
Ta thấy nàng chính là trì độn. Hạ Hầu Du rất không khách khí chỉ ra, chỉ là nói xong cả hắn cũng cười.
Được rồi, coi như là ta trì độn được chưa, chỉ là ngươi cũng thật khiêm tốn, vẫn là hoa hoa công tử mà, làm sao thích ta lâu như vậy mà cũng không biết theo đuổi hay sao? Ta không nhịn được giễu cợt hắn.
Phiêu Phiêu đáng chết, nàng đang giễu cợt ta sao? Đúng không? Hạ Hầu Du quả nhiên nhảy lên.
Ta vừa cười vừa chạy, cuối cùng chạy hết nổi lại bị hắn bắt được hôn thật sâu.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ ta đã bắt nàng lại rồi, sẽ không để cho nàng chạy mất. Hạ Hầu Du nhẹ giọng ở bên tai ta nói.
Vậy thì đừng để ta có lý do trốn chạy. Ta mỉm cười.
Tình yêu thứ này rất khó nói, nếu như lựa chọn cuối cùng của hắn là ở bên mỹ nhân, như vậy, ta cũng vậy chỉ có thể lựa chọn buông tha, dù sao, ta sẽ không uỷ khuất mình lựa chọn một nam nhân hoa tâm có một đống nữ nhân, cho nên, Hạ Hầu Du, ta nhìn trúng ngươi rồi.
Ta cười cười nhìn hắn, Hạ Hầu Du cũng cười nhìn ta.
Hắn giữ tay ta lại, mỉm cười: Yên tâm đi, rồi nàng sẽ biết, lựa chọn ta, nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Mỏi mắt chờ mong. Ở trong lòng ta nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, ta ôm đồm Hạ Hầu Du, kêu to lên: Nhi tử.
Gọi ta Du. Hạ Hầu Du cực kỳ bất mãn với xưng hô này của ta.
Ok, Du, chúng ta đi kinh doanh. Có được hay không? Ánh mắt ta sáng long lanh, mài đao sèn soẹt nhìn Hạ Hầu Du: Ngươi xem, chúng ta lưu lạc như vậy cũng không được, tiền cũng phải dùng hết có đúng không? Chúng ta làm buôn bán đi, tìm nơi náo nhiệt phồn hoa, mở tiểu điếm, kiếm ít tiền, không có việc gì thì đi xông xáo giang hồ cướp của người giàu giúp người nghèo, như thế nào như thế nào? Rất không tệ chứ! Hai ta mắt sáng lên mong đợi tương lai tốt đẹp chính là cuộc sống giang hồ.
Ưmh, nhất định phải mở quán cơm, chỉ là, nơi này đã có sẵn một chưởng quỹ, nơi ăn cơm uống trà bát quái là nhiều nhất, hơn nữa chơi có vẻ khá vui, mình mở tiệm cơm không cần lo lắng bị người khác hạ độc, hơn nữa dân dĩ thực vi thiên (nhân dân xem cơm là trên hết), không cần lo lắng vấn đề buôn bán, điểm quan trọng là rất tốt rất tốt, khó trách nữ nhân xuyên qua thường thích mở tiệm, mua bán không vốn. Không đúng, là dùng tiền vốn của người khác mua bán, dù sao không tốn của mình, không mở cửa tiệm thì làm cái gì đây?
Hơn nữa, ở thời đại đó của ta mở tiểu điếm tốt cũng cần nhiều tiền vốn, mà lại còn phải chịu đựng hai bên hắc bạch, tránh khỏi bị người vào nhà cướp của, hiện tại đây không phải, lợi dùng thế lực đên có sẵn, ha hả.
Mà Hạ Hầu Du, có lẽ đời này chưa từng nghĩ tới giấc mộng bình dân như vậy, càng không có nghĩ qua có thể phải làm chuyện bình dân như vậy, không biết là bởi vì hưng phấn hay là cảm thấy bi ai ngất đi.
Chỉ là, điếm cũng muốn mở, giang hồ cũng muốn xông xáo, mỹ nam cũng muốn đùa giỡn.
Cuộc sống, cuộc sống hạnh phúc nha.
Chỉ là, đi đâu mở tiệm để có nhiều suất ca tự động đưa tới cửa đây?
Beta: Melodysoyani.
―― Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, như vậy nhi tử, dứt khoát tiến hành gian tình đi.
Ta không thể không nói, có lúc, con người là loại động vật rất kỳ quái. Chẳng hạn như ta, chẳng hạn như tình cảm. Giống như hiện tại là được rồi, bị Hạ Hầu Du hôn sâu như vậy, trừ lúc bắt đầu có chút khẩn trương lo lắng ra, thế nhưng ta lại không có một chút cảm giác không thoải mái, ta rốt cuộc là làm sao rồi hả? Ta ngay cả mình cũng không hiểu. Xác thực, ta rất thích Hạ Hầu Du, đối với hắn cùng Hạ Hầu Dận, ta vẫn luôn có nhiều hảo cảm, nhưng mà, không có nghĩa là có thể tiếp nhận quan hệ người tình như vậy.
Nhưng mà, đó là trước kia, bởi vì Hạ Hầu Dận tồn tại, bởi vì cái hậu cung kia, hơn nữa lúc đó ta và Hạ Hầu Dận có một đoạn dây dưa, cuối cùng ta cảm thấy, nếu như nói ta yêu một người hoàng tộc, tất cả sẽ có vẻ đáng sợ giống như mạng lưới kỳ thư * thu thập sửa sang lại, cho nên, ta vô ý thức từ chối quan hệ càng ngày càng mập mờ cùng Hạ Hầu Dận, đồng thời không tự chủ cách tiểu nhi tử càng ngày càng xa. Nhưng bây giờ lại phát hiện, ta không chỉ không muốn cách Hạ Hầu Du càng ngày càng xa, hơn nữa, ta lại còn quyến luyến hắn.
Trêu cợt của hắn, nụ cười của hắn, nụ hôn của hắn, ngực của hắn. . . . . .
Ta, là thích hắn sao? Ta ngây ngốc nhắm mắt lại, hít thật sâu, mặc cho nụ hôn nhiệt tình của Hạ Hầu Du cắn nuốt ta.
Xác thực, bây giờ ta đã không phải là mẫu phi của hắn nữa rồi, hôn cũng được, ôm cũng được, thì có cái hệ trọng chứ? Nếu làm thế có thể vui vẻ thì cứ thế đi, ta tùy hứng nghĩ.
Dù sao, chỉ cần không phải là Thái hậu, ta lựa chọn bất kỳ một suất ca nào làm người tình của mình dường như cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Ta khoái trá tựa vào trong ngực Hạ Hầu Du, nhìn ánh mắt hắn mê loạn còn có vẻ mặt say mê, không nhịn được cười hì hì một tiếng.
Hạ Hầu Du vốn đang hôn tình thâm ý trọng lại cực kỳ bất mãn mở to mắt nhìn ta: Phiêu Phiêu, không có chuyện làm sao lại cười loạn lên, nàng đã phá hư bầu không khí rồi. Hạ Hầu Du cảm thấy vô cùng bất mãn với việc ta phá hư chuyện tốt hắn làm.
Ặc, vậy nếu không, ngươi tiếp tục, chờ ngươi thỏa mãn chúng ta lại tới hàn huyên một chút? Dù sao kỹ thuật hôn của tiểu nhi tử cũng rất tốt, ta không ngại tiếp tục hưởng thụ, vì vậy ta nhún nhún vai, cười híp mắt trả lời hắn.
Sắc mặt Hạ Hầu Du nhất thời đen lại, khụ khụ, cái đó, nơi này ở trước mặt mọi người, lại nói, người đến người đi rất nhiều người thấy được chúng ta có gian tình ngay giữa ban ngày ban mặt.
Dù là da mặt tiểu nhi tử rất dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, trợn mắt nhìn ta một cái sau đó ôm ta đi lên: Chúng ta trước đi tìm khách điếm dừng chân. Nói xong, Hạ Hầu Du lập tức bất chấp nhân quyền của ta tiến về phía phía khách điếm.
Ưm, tiểu nhi tử thật là bá đạo, ta buồn bực.
Không nói chuyện trở về, những ngày kế tiếp ngày ngày phải lắc lư ở bên ngoài, không có một chỗ của mình thật là rất bất tiện, ta nhíu mày, ưm, xem ra nên suy tính thành gia lập nghiệp rồi.
Nghĩ đến thành gia, ta lại không nhịn được đỏ mặt, thuận tiện vụng trộm liếc mắt nhìn tiểu nhi tử vô cùng anh tuấn, người này, nghiêm túc với ta sao?
Ở thời điểm ta suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề cuộc sống, tiểu nhi tử đã thuận lợi giải quyết tốt vấn đề chỗ ở cùng vấn đề ăn cơm, chờ ta phục hồi tinh thần lại, ta đã bị tiểu nhi tử đặt trên giường mềm mại, đè ép trên người . . . . . . Là thân thể cường tráng của tiểu nhi tử .
Oa tắc, vóc người thật tốt, nước miếng ta chảy ra.
Này này, đừng…chảy nước miếng với ta, bẩn rồi. Hạ Hầu Du vô cùng chán ghét trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó cười tà đến sờ cằm của ta: Chậc, bây giờ bắt đầu có thể hôn đủ rồi. Sau đó còn hạnh phúc vô cùng than thở một tiếng, không để ý ý nguyện của ta lại đè ép xuống, cắn môi của ta.
Ngao ưm, người ta còn chưa kịp kháng nghị thì lại bị hôn lên, ghét, người này thật chỉ muốn hôn ta thôi sao?
Ta dùng sức túm lấy đầu tiểu nhi tử, ngăn cản hành động say mê cuồng nhiệt của hắn, làm ơn, ta không muốn tùy tùy tiện tiện thất thân như vậy, dễ dàng như vậy liền bị tiểu nhi tử ăn sạch sành sanh, ta rất thua thiệt chăng.
Này này, Hạ Hầu Du, ngươi đợi ta một chút, sắc lang. Ta hao hết tất cả hơi sức, cuối cùng kéo lý trí sắc lang bị dục vọng làm cho hôn mê lại.
Làm sao á..., nơi này không ai nhìn, nàng là người tình của ta, ta hôn nàng còn không được sao? Nét mặt Hạ Hầu Du ai oán, bộ dáng ôm ta vô cùng uỷ khuất.
Đầu ta đầy vạch đen: Làm ơn, người tình cũng là ngươi nói có được hay không? Ngay cả đóa hồng cũng không đưa qua lại muốn lừa gạt ta lên giường? Cái tên gian thương này, nghĩ hay thật đó. Ta cực kỳ bất mãn nhìn chằm chằm Hạ Hầu Du nói.
Cái vấn đề này. . . . . . Nhưng mà, chẳng lẽ nàng và ta không phải lưỡng tình tương duyệt ( tình cảm từ hai phía) sao? Tiểu nhi tử vô cùng ngây thơ nhìn ta đặt câu hỏi.
Tên khốn kiếp này, thật sự có khả năng là hoa hoa công tử trong truyền thuyết không? Tại sao vấn đề như vậy tiểu nhi tử cũng có thể nói ra được? Ta giận!
Khốn kiếp, từ lúc nào mà chúng ta lưỡng tình tương duyệt rồi hả ? Ta rống lên.
Cái này, chẳng lẽ nàng thích hoàng huynh và Thẩm Không Minh hơn sao? Tiểu nhi tử bắt đầu lên án hành vi bỉ ổi của ta, vẻ mặt lã chã sắp khóc, dễ trêu người ta thương xót nha.
Ai nói, bọn họ cũng có một đống lão bà, sao ta có thể thích bọn họ? Mặc dù là soái ca, nhưng ta cũng không phải là hoa si. Thật là!
Chính là như vậy, chẳng lẽ nàng bất mãn với ta sao? Dù gì địa vị người ta cũng rất cao có rất nhiều tiền dung mạo rất tuấn tú lại săn sóc nhiệt tình, chỗ nào không tốt? Tại sao nàng không gả cho ta? Tiểu nhi tử lại càng bất mãn hơn.
Ta im lặng, cái này, chẳng lẽ nói, cổ nhân đều thẳng thắn như vậy sao? Chỉ là cũng đúng, thời đại kia của bọn họ, chỉ có kết hôn không có yêu. . . . . . Ta biết.
Vì vậy ta tình ý sâu xa mở miệng, sờ sờ mặt của tiểu nhi tử bắt đầu ân cần dạy bảo: Hạ Hầu Du, ngươi hãy nghe ta nói, chuyện không phải đơn giản như vậy.
Thế nào không đơn giản? Chẳng lẽ nàng thích là Hạ Hầu Duật? Ta không cho phép, nàng là của ta! Tiểu nhi tử kêu to, một bộ dáng đố phu.
Ặc, trí tưởng tượng của tiểu nhi tử thật là kinh người, ta không còn lời nào để nói nhìn hắn, được rồi, ta thừa nhận, ta đã từng có động tác, thấy suất ca mắt liền sáng lên, nhưng Hạ Hầu Duật thật sự thuần khiết, không có chuyện gì ai lại muốn dính líu tới kẻ đơn thuần như đứa trẻ như vậy chứ?
Ta nhẫn nhịn không ngừng thở dài, xem ra, mặc dù Hạ Hầu Du được công nhận là hoa hoa công tử, nhưng mà hiển nhiên là, thời điểm đối mặt chân ái, còn phải giáo dục tốt hơn.
Nghe nói, nam nhân tốt đều do nữ nhân tốt dạy dỗ nên, như vậy, vì tương lai của ta, ta còn phải gắng gượng dạy dỗ cái tình yêu ngu ngốc này thôi.
Tiểu tử này, tám phần là trước kia đều được nữ nhân đi theo, đầu năm nay lễ giáo tam tòng tứ đức có vẻ cũng cực kỳ nguy hiểm, không được không được, ta phải nghĩ một chút biện pháp, không thể chỉ giáo dục nữ nhân trong cung, nữ nhân bên ngoài cung cũng phải giáo dục, như vậy các hoàng đế mới có thể dần dần nhờ cậy tam cung lục viện, nam nhân mới có thể từ từ không có tam thê tứ thiếp.
Ừ, nghề nghiệp vĩ đại của đời người, ta quyết định, ta muốn khai thiên tích địa khai sáng tương lai ở đây!
Du, ngươi hãy nghe ta nói. Ta đẩy thân thể Hạ Hầu Du ra, ngồi dậy, vù vù, thiếu chút nữa cùng Hạ Hầu Du làm ra chuyện tình Diêu Minh, may mà lý trí ta không bị tình cảm cắn nuốt.
Ưm ưm, chỉ là, ta liếc Hạ Hầu Du một cái, nói thế nào ta cũng vậy nên tìm cho mình lão công thích hợp.
Hạ Hầu Du, cũng không tệ lắm, chỉ là, ta nâng lên một nụ cười giảo hoạt, đột nhiên, ta cũng có phẩm chất riêng của người Hạ Hầu gia nha, chẳng lẽ, theo chân bọn họ ở cùng một chỗ đã lâu, bị đồng hóa?
Nàng nói gì? Hạ Hầu Du hóa thân thành bảo bảo nghe lời nhìn ta.
Đến đây, bảo bối ngoan, nói cho ta biết, ngươi bắt đầu thích ta từ lúc nào vậy? Vì sao ta đều không biết nha.
Cái này sao. Hạ Hầu Du cũng không phải là đèn đã cạn dầu, hắn nhìn về phía ta cười mập mờ: Nếu như nàng quyết định gả cho ta, ta liền nói cho nàng biết, như thế nào?
Đứa trẻ hư hỏng, quả nhiên muốn lừa gạt nói cũng dễ dàng, ta thật sự là quá khinh thường Hạ Hầu Du rồi.
Ta suy nghĩ một chút, con ngươi xoay chuyển: Vậy ít nhất cũng phải nói cho ta biết, ngươi có thật lòng với ta hay không, nếu không thì sao ta có thể tùy tiện phó thác mình cho ngươi? Cả đời của nữ hài tử thật ra rất đơn giản, nếu không gả cho một lang quân tốt, đến lúc đó ngươi lại cưới vào một đống nữ nhân, ta không phải rất buồn bực sao? Nói xong, ta làm bộ nặn ra hai giọt nước mắt ra vẻ đáng thương.
Hạ Hầu Du ôm ta vào trong lòng: Sẽ không, Phiêu Phiêu, nàng nha, trước kia trong mắt chỉ có hoàng huynh, sau lại trong mắt chỉ có tự do, căn bản cũng không biết, người khác giao trái tim đặt trên người nàng. Ta hiểu rõ tâm tư của nàng, nhưng nàng không biết ta đây nhiều năm qua không cưới tiểu thiếp không cần phi tử là vì người nào? Kỳ - thư - lưới đến bây giờ, nàng còn không biết ta yêu nàng bao nhiêu. Phiêu Phiêu, nàng rốt cuộc muốn hành hạ ta bao lâu mới cam tâm đây? Tiểu nhi tử ôm ta thật chặt, im lặng thở dài, hô hấp của hắn phun vào tai ta, làm cho toàn thân cao thấp của ta một hồi run rẩy.
Thật không ngờ, thì ra là Hạ Hầu Du hắn thì ra là. . . . . .
Ta nhịn không được đỏ mặt, nhưng lại có loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc.
Ta ôm Hạ Hầu Du thật chặt, tương lai tương lai, ta giống như thấy được tương lai của ta, thật là tươi đẹp hạnh phúc đấy.
Ta nhịn không cười ngọt ngào một tiếng, sau đó đưa tay nâng hai má của Hạ Hầu Du: Được rồi, ta không hỏi, ta đều hiểu, trước kia ta có rất nhiều vướng bận nên cũng không phải là lỗi của ta, hơn nữa, ngươi cũng không bày tỏ với ta nha, người ta nào biết được.
Ta thấy nàng chính là trì độn. Hạ Hầu Du rất không khách khí chỉ ra, chỉ là nói xong cả hắn cũng cười.
Được rồi, coi như là ta trì độn được chưa, chỉ là ngươi cũng thật khiêm tốn, vẫn là hoa hoa công tử mà, làm sao thích ta lâu như vậy mà cũng không biết theo đuổi hay sao? Ta không nhịn được giễu cợt hắn.
Phiêu Phiêu đáng chết, nàng đang giễu cợt ta sao? Đúng không? Hạ Hầu Du quả nhiên nhảy lên.
Ta vừa cười vừa chạy, cuối cùng chạy hết nổi lại bị hắn bắt được hôn thật sâu.
Mặc kệ như thế nào, bây giờ ta đã bắt nàng lại rồi, sẽ không để cho nàng chạy mất. Hạ Hầu Du nhẹ giọng ở bên tai ta nói.
Vậy thì đừng để ta có lý do trốn chạy. Ta mỉm cười.
Tình yêu thứ này rất khó nói, nếu như lựa chọn cuối cùng của hắn là ở bên mỹ nhân, như vậy, ta cũng vậy chỉ có thể lựa chọn buông tha, dù sao, ta sẽ không uỷ khuất mình lựa chọn một nam nhân hoa tâm có một đống nữ nhân, cho nên, Hạ Hầu Du, ta nhìn trúng ngươi rồi.
Ta cười cười nhìn hắn, Hạ Hầu Du cũng cười nhìn ta.
Hắn giữ tay ta lại, mỉm cười: Yên tâm đi, rồi nàng sẽ biết, lựa chọn ta, nàng vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Mỏi mắt chờ mong. Ở trong lòng ta nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, ta ôm đồm Hạ Hầu Du, kêu to lên: Nhi tử.
Gọi ta Du. Hạ Hầu Du cực kỳ bất mãn với xưng hô này của ta.
Ok, Du, chúng ta đi kinh doanh. Có được hay không? Ánh mắt ta sáng long lanh, mài đao sèn soẹt nhìn Hạ Hầu Du: Ngươi xem, chúng ta lưu lạc như vậy cũng không được, tiền cũng phải dùng hết có đúng không? Chúng ta làm buôn bán đi, tìm nơi náo nhiệt phồn hoa, mở tiểu điếm, kiếm ít tiền, không có việc gì thì đi xông xáo giang hồ cướp của người giàu giúp người nghèo, như thế nào như thế nào? Rất không tệ chứ! Hai ta mắt sáng lên mong đợi tương lai tốt đẹp chính là cuộc sống giang hồ.
Ưmh, nhất định phải mở quán cơm, chỉ là, nơi này đã có sẵn một chưởng quỹ, nơi ăn cơm uống trà bát quái là nhiều nhất, hơn nữa chơi có vẻ khá vui, mình mở tiệm cơm không cần lo lắng bị người khác hạ độc, hơn nữa dân dĩ thực vi thiên (nhân dân xem cơm là trên hết), không cần lo lắng vấn đề buôn bán, điểm quan trọng là rất tốt rất tốt, khó trách nữ nhân xuyên qua thường thích mở tiệm, mua bán không vốn. Không đúng, là dùng tiền vốn của người khác mua bán, dù sao không tốn của mình, không mở cửa tiệm thì làm cái gì đây?
Hơn nữa, ở thời đại đó của ta mở tiểu điếm tốt cũng cần nhiều tiền vốn, mà lại còn phải chịu đựng hai bên hắc bạch, tránh khỏi bị người vào nhà cướp của, hiện tại đây không phải, lợi dùng thế lực đên có sẵn, ha hả.
Mà Hạ Hầu Du, có lẽ đời này chưa từng nghĩ tới giấc mộng bình dân như vậy, càng không có nghĩ qua có thể phải làm chuyện bình dân như vậy, không biết là bởi vì hưng phấn hay là cảm thấy bi ai ngất đi.
Chỉ là, điếm cũng muốn mở, giang hồ cũng muốn xông xáo, mỹ nam cũng muốn đùa giỡn.
Cuộc sống, cuộc sống hạnh phúc nha.
Chỉ là, đi đâu mở tiệm để có nhiều suất ca tự động đưa tới cửa đây?
/76
|