Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 8: Khổ nhục kế là vương đạo

/76


"Ghen cái đầu ngươi! Ta sẽ thích nữ nhân như ngươi sao? Đừng tự mình đa tình! Có nghe thấy không, Tần Phiêu Phiêu!" Thời điểm hồn trở lại, Hạ Hầu Du vẫn còn giương nanh múa vuốt kêu to, giống như tôi làm nhục nhân cách của hắn vậy. Nhìn hắn như vậy, ta nhẫn nhịn không ngừng nhíu mày, trong lòng có chút không vui, nhìn mỹ nam này cũng mất cảm giác, thiệt là, không phải là soái ca thôi sao, còn có gì đặc biệt hơn người. Tôi đây là nữ nhân như thế nào? Yêu thích tôi không được sao? Tôi có gì không tốt? Hừ! Đúng khốn kiếp, nam nhân đều không phải là đồ tốt!

Tôi nhẫn nhịn không ngừng oán thầm, siêu cấp buồn bực khó chịu nhìn gương mặt tuấn tú đang đen như đít nồi, không khỏi cảm thấy đắng như mật, ngươi không thích ta đúng không? Cảm thấy ta vổ sỉ lắm đúng không, vậy ta vô sỉ cho ngươi xem!

Nghĩ tới đây, tôi thừa dịp vị soát ca này đang hùng hổ không kịp phản ứng, đột nhiên mở mắt hung hăng ôm lấy hắn, sau đó lên tiếng khóc lớn, khóc đến trách trời thương dân, sơn băng địa liệt, mỹ nam sững sờ, tôi tiếp tục không dứt, thuận tiện để nước mắt nước mũi cũng cọ lên người hắn đi. Edit tại dien.dan.le.quy.don

Hừ hừ, đáng đời, ai cho ngươi đắc tội ta. Coi như ngươi là mỹ nam, xem thường nữ nhân đặc biệt là xem thường ta thì không được, bản tiểu thư gọi việc này là đường cong cứu quốc, giáo dục nam nhi phải tôn trọng phái nữ, hành động vĩ đại như thế đang làm nhiệm vụ tôn trọng con người. Hơn nữa, không phải là phá hủy bộ y phục của hắn nha, cùng lắm là ra ngoài tương đối mất mặt, nam tử hán đại trượng phu, mất đi một bộ y phục thì có làm sao, coi như là kinh nghiệm cuộc sống, nhìn thấy tôi tốt như thế nào, thứ nhất là lấy ra tinh thần mẹ kế ―― chịu mệt nhọc giáo dục vườn hoa của tổ quốc. . . . . . Chỉ là, tên Hạ Hầu Du này xem ra có chút già rồi, ừ, đó chính một bông hoa đã nở được một nửa. . . . . . Tôi lén lút định luận như vậy .

"Ô ô ô, ô ô ô, ông trời ơi, nhi tử quả nhiên chán ghét ta, chẳng lẽ đứa bé của ta không nên yêu thích ta sao? Ta thích các con của ta rốt cuộc đã phạm vào lỗi gì? Chẳng lẽ làm mẹ ghẻ thì không được chào đón sao? Nữ nhân không chỗ nương tựa như ta gả vào thâm cung, được vài ba ngày thì phu quân lại về chầu trời không quan tâm đến ta, mạng của ta thật là khổ, tại sao ta thê thảm thế này mà các con của ta vẫn không chịu tha thứ cho ta? Ô ô ô, ta đây đã làm ra nghiệt gì, không phải là muốn bọn nhỏ yêu ta sao? Chẳng qua là ta không muốn nửa đời sau vắng lặng trôi qua, lão nhân gia ta rốt cuộc có lỗi gì. . . . . ." Tôi nỗ lực nhớ lại hình ảnh nữ chủ khóc lóc thảm thiết trên phim truyền hình của Quỳnh Dao mà diễn thành thạo, học hết mười phần mười, tôi rất hài lòng vừa khóc đến chết đi sống lại vừa nhìn đến sắc mặt đã thay đổi của nhi tử.

Hắc hắc, tôi không tin hắn không có nhân tính! Tần Phiêu Phiêu tôi ra tay, không thây ngang khắp đồng không thu tay, chỉ là một cổ nhân, không vội không vội, xem ta thu thập ngươi ~~

"Ngươi đừng khóc, đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ tin ngươi." Hạ Hầu Fu cắn răng nói một câu, chỉ là người này đã là nỏ mạnh hết đà rồi, căn bản không lo lắng, tôi tiếp tục khóc, hừ, tin tưởng? Tôi không cần, ai muốn ngươi phải tin tưởng ta, ta chỉ là muốn đùa bỡn ngươi!

"Ô ô ô ô, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà, lũ trẻ các ngươi đều không yêu thương ra, ngay cả ta muốn chết cũng không muốn nhìn thấy ta, mất trí nhớ, quên hết tất cả đều là lỗi của ta hay sao? Được rồi được rồi, lão bà ta coi như là tâm ý nguội lạnh, ngươi đi đi, các ngươi đừng ai đến nữa, ta không cần các ngươi." Tôi như oan hồn nhìn hắn một cái, vô cùng u oán buông hắn ra, sau đó hoảng loạn từ trên giường ngồi dậy, lay động thoáng một đã đi ra cửa, vừa đi vừa ở trong lòng hô hào, "Sao không gọi ta lại? Không định hỏi ta muốn làm gì à?"

Ở thời điểm chân tôi bước ra khỏi thềm cửa, Hạ Hầu Du cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là thanh âm có chút lạnh.

"Ngươi đi làm gì?"

Chậc, chính là chờ những lời này của ngươi!

Tôi nhất thời buồn bã mỹ lệ quay lại , nỗ lực làm theo "Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp", cười đến điên đảo chúng sinh, vô cùng khuynh thành, yêu mị vô hạn, "Đi tìm cái chết."

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Chậc chậc, thật là chịu không được, tôi chỉ là nói một câu muốn tìm cái chết, hắn lại tối mặt lần nữa. . . . . .

"Đi tìm cái chết." Tôi nói thật vô tội, "Các ngươi đều không thích ta, đều cho rằng ta đang gạt các ngươi, đều cho rằng ta muốn hại các ngươi, không tin rằng ta đã quên hết mọi thứ, Du nhi à, ta thật sự muốn bắt đầu cuộc sống mới, ta cũng không quan tâm quên cái gì, nhớ cái gì, còn sống chính là những ngày quyến luyến, ta không muốn thêm điều gì nữa, nhưng xem ra là ta đã mơ mộng rồi, các ngươi thấy ta sống chính là cái gai trong mắt, vậy ta cần gì phải sống nữa?" Tôi thể hiên bộ dáng lương thiện hiền lành như thánh mẫu Maria, nói chuyện đạo lý rõ ràng, còn kém không có lư hương trên đỉnh đầu, biểu hiện Ngã Phật Từ Bi. . . . . .

"Cho nên, ta đi rồi, gặp lại sau, ta yêu bọn nhỏ. . . . . ." Tôi mở trừng hai mắt, nhu tình tựa thủy truyền, một ngọn sóng lăn tăn trong mắt thể hiện sự tiếc nuối quá khứ, lệ chảy đầy mặt, uất ức cực kỳ, sau đó hiên ngang lẫm liệt chạy về phía dòng suối nhỏ. . . . . . Ừ, tôi đã khảo nghiệm qua nước sâu rồi, tôi từng ở trong đội bơi của trường, nhảy xuống nhắm mắt lại nửa giờ cũng không vấn đề gì, giả chết, rất đơn giản!

"Phiêu Phiêu, đừng đi, là ta sai rồi!" Chẳng qua tôi còn chưa kịp chạy đi giả tự sát thì đã bị trai đẹp ôm lấy, tôi giả bộ hung hăng hít thở, ôi, đời trước không nắm chắc tuổi thanh xuân là lỗi của tôi, Lão sư, ngươi sai lầm rồi, yêu sớm là một chuyện vô cùng quan trọng. . . . . . Tôi lệ rơi, nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm để tôi hoa si, thật vất vả mới khiến tiểu tử này tin tưởng tôi, còn đối với tôi tình thâm ý trọng, tôi phải tiếp tục thật tốt cố gắng, tranh thủ đem lòng của mỹ nam nắm trong tay.

Chỉ là, hình như tôi quên, lấy thân phận bây giờ mà nói, đây là tiểu nhi tử của tôi, tôi dường như. . . . . . dẫn dụ nhi tử. . . . . .

Chỉ là không sao, dù sao tôi cũng không phải là Thái hậu thật, Thái hậu thật cũng không phải là mẫu thân của hắn, vậy tôi chỉ là vô tội giả trang lừa gạt thôi.

Hơn nữa những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung, đừng nghĩ bọn họ còn nhỏ, mỗi một người đều là nhân tinh hết đấy, tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ cho bọn họ biết rằng một ngọn núi cao sẽ có ngọn núi cao hơn, ai kêu tôi là trưởng bối?

Kết quả là, tôi tiếp tục yên tâm vùi trong ngực mỹ nam khóc thút thít, thuận tiện hung hăng sỗ sàng. Ôi, trên người mỹ nam thơm quá, da mỹ nam thật tuyệt, mỹ nam . . . . . .

"Này, ngươi sờ chưa đủ sao!" Vào thời điểm tôi trầm mơ, mỹ nam chợt hướng về phía tôi tức giận, tôi không để ý, suýt nữa bị hắn hù chết.

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . sao lại kêu lên vậy?" Tôi buồn bực, siêu cấp buồn bực, thiệt là, vị mỹ nam siêu cấp đẹp trai này không hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao, lần một lần hai phá hư chuyện tốt của tôi, chỉ là, tôi vô lễ với hình tượng của hắn. . . . . . Một giọt mồ hôi chảy xuống. . . . . .

"Không đủ. . . . . ." Vì vậy tôi ai oán ngẩng đầu lên, oán niệm vô cùng nhìn ánh mắt của Hạ Hầu Du, giả bộ đáng thương. Ghét, đều tại tôi hoa si cá tính này, nhịn một chút không phải qua sao, chân trời chỗ nào không có mỹ nam, cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa? Tôi xong rồi, sao tình cảm lại nặng váng đầu thế này, hiện tại đang khá tốt, tôi đã phải đùa giỡn nửa ngày, không phải là uổng phí sao? Tôi thật oan ức. . . . . .

Ai ai ai, tôi than vãn ba tiếng, phờ phạc rã rượi ủ rũ cúi đầu đẩy Hạ Hầu Du ra, dù sao đều lộ rồi, hắn vốn không tin tưởng tôi, lúc này càng thêm không tin tôi, không tin thì không tin, ta cũng không hăng hái tiếp tục chơi đùa cùng hắn nữa. Dù thế nào đi nữa hắn không tin tôi cũng không có biện pháp gì, chỉ cần cái đầu được bảo vệ liền ok, quản hắn cái khỉ gió.

Cho nên tôi hăng hái đẩy mỹ nam ra, vô cùng khách khí tiễn khách, "Ta mệt mỏi, mời ngươi đi thôi." Diễn nửa ngày miệng tôi cũng khát, bụng đói, cánh tay lại tê rần, cực kỳ thê thảm, cho nên, ăn cơm, ta muốn đi lấp đầy bụng và làm những chuyện còn dang dở, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc như heo.

Mỹ nam dường như thấy hành động vô lễ của tôi như bị dọa, ngẩn người tại đó không nhúc nhích nhìn tôi, nháy nháy mắt, làm dáng vẻ đáng thương.

"Ngươi. . . . . . thật sự quên rồi sao?" Nhăn nhăn nhó nhó lề mề sau nửa ngày, mỹ nam này tiếp tục nói vấn đề đó.

Tôi điên!

Hạ Hầu Du này đầu óc không tốt lại còn mau quên, tôi nói biết bao nhiêu lần là tôi quên, cả lỗ tai hắn cũng không nghe thấy sao?

Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà chức năng thân thể lại không trọn vẹn.

Tôi đồng tình liếc hắn một cái, chỉ là cũng đồng tình mà thôi, ta không có hơi sức giải thích tiếp, bản thân ngươi nên đi đi, ta muốn tiếp xúc thân mật với thức ăn.

Cho nên tôi tiếp tục không quan tâm đến sự hiện hữu của hắn, ngồi vào trước bàn cơm, không có hình tượng chút nào rống to một tiếng, "Có ai không, ăn cơm, ta chết đói rồi!"

Có lẽ là bởi vì tôi làm cho quá thảm thiết, mỹ nam chợt cười lên ha hả, "Mẫu hậu, xem ra người quên thật rồi." Nói xong, tiểu tử chết toi còn vô cùng tự luyến hướng về phía tôi phóng điện liên tục. . . . . .

Tôi trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc tin sao..., chẳng qua hiện tại ta không có tâm tình quản ngươi, ngươi có thể tùy ý.

Tôi tiếp tục dùng ánh mắt nóng bóng truyền đạt ý muốn hắn cút ngay lập tức, đáng tiếc không biết tôi truyền đạt quá kém hay năng lực tiếp nhận của hắn quá tốt, hắn lại tiến về phía tôi ôn nhu cười, còn đi đến bàn cơm của tôi, chiếm đoạt vị trí trước mắt tôi, vô cùng hiếu thuận mở miệng, "Nếu mẫu hậu muốn nhi thần dùng cơm ở đây, không bằng thần cung kính tòng mệnh."

Vì vậy tôi hộc máu, hắn hài lòng.

Cơm của tôi, món ăn của tôi, chỉ hơn một chén .

Tôi nguyền rủa, giết hắn!


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status