Hắn nhìn Tạ Dao xuống núi, chạy về phía trước không hề quay đầu lại, hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay khiến hắn nhớ lại từng cảnh tượng vừa rồi.
Cúi đầu nhìn thấy thảo dược, thì có một nửa tờ giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là một bức tranh đom đóm giống hệt bức hắn vẽ.
Bức nàng vẽ còn nguệch ngoạc hơn bức của hắn, lại vì là bắt chước, nên thần thái giống bức của hắn ba phần.
Dòng lạc khoản viết những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Nếu đã có thể dẫn đường, vậy chắc huynh cũng sợ tối nhỉ.”
Ngày hôm sau trở về doanh trại, Tạ Vương từng đến thăm hắn, có thuộc hạ nói đùa vài câu, nhắc đến Tạ Vương có một người con gái.
“Điện hạ vừa độ tuổi này, nữ nhi Vương gia sang năm cập kê, quận chúa cao quý và Thái tử, quả là trời sinh một cặp.”
Giữa những tiếng ồn ào trêu chọc, Cố Trường Trạch khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai lướt qua ngoài doanh trại.
Thuộc hạ chỉ vào khuôn mặt mà mấy ngày trước hắn vừa mới nhìn thấy:
“Đó là Tạ tiểu thư.”
Hắn dưỡng thương trong doanh trại, cuộc sống nhàm chán trong quân doanh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, nàng làm nũng với Tạ Vương, cười đùa cùng Tạ thế tử, thậm chí rất nhiều người trong quân doanh nàng đều gọi được tên, duy chỉ có điều chưa từng vào doanh trại thăm hắn lần nào.
Thỉnh thoảng, trong lòng Cố Trường Trạch cũng có chút hụt hẫng.
Có phải ký ức đêm hôm đó, sự nguy hiểm khi một mình leo lên khe núi, hơi ấm khi dựa vào nhau bôi thuốc lúc đêm khuya, đều chỉ còn mình hắn nhớ rõ?
Hầu hết thời gian hắn đều tự an ủi bản thân, bất quá chỉ là gặp mặt thoáng qua, hơn nữa hắn còn đeo mặt nạ.
“Hôm nay Tạ tiểu thư đi câu cá, một tiểu thư khuê các như vậy, vậy mà cũng biết câu cá.”
“Tối nay Tạ tiểu thư đi đua ngựa cùng Tạ thế tử, suýt chút nữa Tạ thế tử đã ngã ngựa, bị Tạ tiểu thư mắng cho một trận, nghe nói thuộc hạ bên cạnh Tạ thế tử bị thương, Tạ tiểu thư còn tự mình bôi thuốc, quả nhiên là người lương thiện.”
“Tạ tiểu thư đang nghiên cứu cách trồng hoa ngọc lan ở biên quan, cái nơi khỉ ho cò gáy này, sao có thể có loài hoa kiêu sa như vậy chứ.”
Nhưng trong cuộc sống dưỡng bệnh nhàm chán trong quân doanh, ngày ngày hắn đều nghe ngóng tin tức của nàng từ trong lời nói của thuộc hạ và những âm thanh nghe được ngoài cửa, đối với một người chỉ gặp mặt một lần, trong lòng lại dâng lên sự tò mò mãnh liệt.
Hắn không thể ra ngoài, cũng không thể tùy tiện nhắc đến đêm hôm đó, chỉ có thể xem đi xem lại bức tranh đom đóm kia vô số lần trong doanh trại của mình, vuốt ve từng chút một.
Hắn phác họa trong lòng một Tạ Dao với tính cách hoạt bát, bóng dáng nàng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong giấc mơ và trí tưởng tượng của hắn, cho đến khi dần dần bén rễ, càng ngày càng rõ ràng.
“Hôm nay Tạ tiểu thư đến một hang động ở nơi xa, nàng nói ở đó có người bị thương, không biết đã ra ngoài chưa.”
Vừa nghe thấy câu này, Cố Trường Trạch đang chỉnh sửa áo giáp, sắp sửa nghênh đón trận chiến lớn nhất ở biên quan này.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cẩn thận vuốt ve bức tranh đom đóm kia rất nhiều lần.
Nàng vẫn nhớ, nàng vậy mà vẫn nhớ.
“Chỉ là trận chiến cuối cùng, ta nghĩ nếu chờ ta trở về, nhất định phải đi gặp tiểu thư nhà họ Tạ một lần, nói với nàng rằng người trốn trong hang động kia rất khỏe, hắn đã nghe lời nàng bình an trở về nhà, cũng biết nàng là ai, nếu được, ta muốn đích thân cảm ơn thảo dược của nàng.”
Tạ Dao đột nhiên bật khóc nức nở.
Hắn nhớ rõ đêm hôm đó, chẳng lẽ nàng lại không nhớ sao?
Đó là lần đầu tiên một người từ nhỏ đến lớn không dám bước chân ra khỏi cửa nhà bị lạc đường, nàng sợ hãi bóng tối trong khe núi, hoảng hốt chạy bừa, bị vấp ngã vào hang động, ngã vào một vòng tay đầy mùi máu.
Thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt ngang ngược nhưng đầy cảnh giác.
Nàng cứ nghĩ rằng khoảnh khắc đó nàng sẽ chết, nhưng không, hắn đã tha mạng cho nàng, thậm chí còn ngồi xổm bên ngoài hang động tối tăm vào lúc nàng hoang mang nhất, mượn ánh trăng vẽ cho nàng một bức tranh.
“Đom đóm ban đêm có thể dẫn đường, nàng cứ đi theo hướng sáng nhất, đến khi trời sáng là có thể về nhà.”
Hắn để lại một bức tranh, xoay người kéo theo vết thương nặng nề đi về phía bên kia, đó là con đường núi tối đen như mực, nàng thậm chí còn không kịp dặn dò hắn một câu bảo trọng.
“Là huynh… Tại sao huynh không nói cho ta biết?”
Nàng nhìn Cố Trường Trạch với đôi mắt đẫm lệ.
Ngày hôm sau khi xuống núi trở về, nàng từng quay lại hang động tìm kiếm, nàng muốn cảm ơn người đó vì bức tranh, nàng đã nhận ra đom đóm trên đường đi, đi theo hướng sáng nhất, nàng nhìn thấy quân đội Đại Thịnh.
Nhưng trong hang động đó chỉ tìm thấy thảo dược nàng để lại.
Hắn không mang theo, trên mặt đất có vết m.á.u loang lổ, nàng thậm chí còn không biết hắn có bình an hay không.
“Ban đầu là dưỡng thương, sau đó…”
Lúc hắn định nói cho nàng biết, thì đã là trận chiến cuối cùng giữa Đại Thịnh và nước láng giềng.
Hắn bị người ta hãm hại trong lúc giao chiến, trọng thương, không còn dũng khí nói cho nàng biết nữa.
Cúi đầu nhìn thấy thảo dược, thì có một nửa tờ giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là một bức tranh đom đóm giống hệt bức hắn vẽ.
Bức nàng vẽ còn nguệch ngoạc hơn bức của hắn, lại vì là bắt chước, nên thần thái giống bức của hắn ba phần.
Dòng lạc khoản viết những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
“Nếu đã có thể dẫn đường, vậy chắc huynh cũng sợ tối nhỉ.”
Ngày hôm sau trở về doanh trại, Tạ Vương từng đến thăm hắn, có thuộc hạ nói đùa vài câu, nhắc đến Tạ Vương có một người con gái.
“Điện hạ vừa độ tuổi này, nữ nhi Vương gia sang năm cập kê, quận chúa cao quý và Thái tử, quả là trời sinh một cặp.”
Giữa những tiếng ồn ào trêu chọc, Cố Trường Trạch khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai lướt qua ngoài doanh trại.
Thuộc hạ chỉ vào khuôn mặt mà mấy ngày trước hắn vừa mới nhìn thấy:
“Đó là Tạ tiểu thư.”
Hắn dưỡng thương trong doanh trại, cuộc sống nhàm chán trong quân doanh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, nàng làm nũng với Tạ Vương, cười đùa cùng Tạ thế tử, thậm chí rất nhiều người trong quân doanh nàng đều gọi được tên, duy chỉ có điều chưa từng vào doanh trại thăm hắn lần nào.
Thỉnh thoảng, trong lòng Cố Trường Trạch cũng có chút hụt hẫng.
Có phải ký ức đêm hôm đó, sự nguy hiểm khi một mình leo lên khe núi, hơi ấm khi dựa vào nhau bôi thuốc lúc đêm khuya, đều chỉ còn mình hắn nhớ rõ?
Hầu hết thời gian hắn đều tự an ủi bản thân, bất quá chỉ là gặp mặt thoáng qua, hơn nữa hắn còn đeo mặt nạ.
“Hôm nay Tạ tiểu thư đi câu cá, một tiểu thư khuê các như vậy, vậy mà cũng biết câu cá.”
“Tối nay Tạ tiểu thư đi đua ngựa cùng Tạ thế tử, suýt chút nữa Tạ thế tử đã ngã ngựa, bị Tạ tiểu thư mắng cho một trận, nghe nói thuộc hạ bên cạnh Tạ thế tử bị thương, Tạ tiểu thư còn tự mình bôi thuốc, quả nhiên là người lương thiện.”
“Tạ tiểu thư đang nghiên cứu cách trồng hoa ngọc lan ở biên quan, cái nơi khỉ ho cò gáy này, sao có thể có loài hoa kiêu sa như vậy chứ.”
Nhưng trong cuộc sống dưỡng bệnh nhàm chán trong quân doanh, ngày ngày hắn đều nghe ngóng tin tức của nàng từ trong lời nói của thuộc hạ và những âm thanh nghe được ngoài cửa, đối với một người chỉ gặp mặt một lần, trong lòng lại dâng lên sự tò mò mãnh liệt.
Hắn không thể ra ngoài, cũng không thể tùy tiện nhắc đến đêm hôm đó, chỉ có thể xem đi xem lại bức tranh đom đóm kia vô số lần trong doanh trại của mình, vuốt ve từng chút một.
Hắn phác họa trong lòng một Tạ Dao với tính cách hoạt bát, bóng dáng nàng ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong giấc mơ và trí tưởng tượng của hắn, cho đến khi dần dần bén rễ, càng ngày càng rõ ràng.
“Hôm nay Tạ tiểu thư đến một hang động ở nơi xa, nàng nói ở đó có người bị thương, không biết đã ra ngoài chưa.”
Vừa nghe thấy câu này, Cố Trường Trạch đang chỉnh sửa áo giáp, sắp sửa nghênh đón trận chiến lớn nhất ở biên quan này.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, cẩn thận vuốt ve bức tranh đom đóm kia rất nhiều lần.
Nàng vẫn nhớ, nàng vậy mà vẫn nhớ.
“Chỉ là trận chiến cuối cùng, ta nghĩ nếu chờ ta trở về, nhất định phải đi gặp tiểu thư nhà họ Tạ một lần, nói với nàng rằng người trốn trong hang động kia rất khỏe, hắn đã nghe lời nàng bình an trở về nhà, cũng biết nàng là ai, nếu được, ta muốn đích thân cảm ơn thảo dược của nàng.”
Tạ Dao đột nhiên bật khóc nức nở.
Hắn nhớ rõ đêm hôm đó, chẳng lẽ nàng lại không nhớ sao?
Đó là lần đầu tiên một người từ nhỏ đến lớn không dám bước chân ra khỏi cửa nhà bị lạc đường, nàng sợ hãi bóng tối trong khe núi, hoảng hốt chạy bừa, bị vấp ngã vào hang động, ngã vào một vòng tay đầy mùi máu.
Thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt ngang ngược nhưng đầy cảnh giác.
Nàng cứ nghĩ rằng khoảnh khắc đó nàng sẽ chết, nhưng không, hắn đã tha mạng cho nàng, thậm chí còn ngồi xổm bên ngoài hang động tối tăm vào lúc nàng hoang mang nhất, mượn ánh trăng vẽ cho nàng một bức tranh.
“Đom đóm ban đêm có thể dẫn đường, nàng cứ đi theo hướng sáng nhất, đến khi trời sáng là có thể về nhà.”
Hắn để lại một bức tranh, xoay người kéo theo vết thương nặng nề đi về phía bên kia, đó là con đường núi tối đen như mực, nàng thậm chí còn không kịp dặn dò hắn một câu bảo trọng.
“Là huynh… Tại sao huynh không nói cho ta biết?”
Nàng nhìn Cố Trường Trạch với đôi mắt đẫm lệ.
Ngày hôm sau khi xuống núi trở về, nàng từng quay lại hang động tìm kiếm, nàng muốn cảm ơn người đó vì bức tranh, nàng đã nhận ra đom đóm trên đường đi, đi theo hướng sáng nhất, nàng nhìn thấy quân đội Đại Thịnh.
Nhưng trong hang động đó chỉ tìm thấy thảo dược nàng để lại.
Hắn không mang theo, trên mặt đất có vết m.á.u loang lổ, nàng thậm chí còn không biết hắn có bình an hay không.
“Ban đầu là dưỡng thương, sau đó…”
Lúc hắn định nói cho nàng biết, thì đã là trận chiến cuối cùng giữa Đại Thịnh và nước láng giềng.
Hắn bị người ta hãm hại trong lúc giao chiến, trọng thương, không còn dũng khí nói cho nàng biết nữa.
/255
|