Lần này chứng cứ rõ ràng, nếu thật sự chứng minh được là do Thái tử làm, vậy thì chuyện ngọc bội trước đó cũng không cần tìm kiếm bằng chứng nữa, tội danh mưu hại huynh đệ mà bị gán cho, đừng nói là trữ quân, e là sau này có được ở lại hoàng tộc hay không còn chưa biết được.
Trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Cố Trường Trạch một mình chậm rãi bước vào.
Tạ Dao đứng bên cạnh lo lắng bất an, nhìn bóng dáng gầy gò của hắn bước lên phía trước, còn chưa kịp quỳ xuống, Hành Đế trên đài đã sải bước đi xuống, cầm cây thước gỗ trong tay đánh mạnh vào lưng hắn.
“Phụt...”
Cơ thể đang quỳ thẳng tắp của Cố Trường Trạch khẽ run lên, một ngụm m.á.u tươi phun ra từ trong miệng.
“Thái tử giỏi của trẫm, ngươi nôn nóng muốn g.i.ế.c hại huynh đệ ruột thịt của mình như vậy, để bảo vệ ngôi vị Thái tử của ngươi sao? Ngươi có tin ta lập tức hạ chỉ phế truất ngươi không!”
16
Một câu “phế Thái tử” vừa dứt, cả tẩm điện bỗng chốc im phăng phắc.
Tạ Dao tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng theo bản năng tiến lên hai bước muốn đỡ hắn, nhưng lại bị Thanh Ngọc run rẩy níu tay kéo lại.
Cố Trường Trạch chậm chạp thẳng người, đôi mắt đẹp như lưu ly hiện lên ánh sáng u ám.
“Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng là gì?”
“Ngươi không hiểu? Ngươi trốn trong viện của mình, tự cho là có thể che giấu được trời đất, lại không ngờ Thái y viện phán cùng xuất thân từ biên địa với mẫu hậu ngươi, liếc mắt một cái đã nhận ra loại độc này, cả Đại Thịnh trừ ngươi ra, còn có ai hiểu biết về nó?”
Hành Đế không chút lưu tình ném gói thuốc trong tay Thái y xuống đất.
“Phụ hoàng đã hạ lệnh cấm túc nhi thần trong phủ, bên ngoài có đến mấy trăm thị vệ canh giữ, làm sao ra ngoài được?
Chuyện ngọc bội đã nhiều ngày chưa tra ra manh mối, hiện giờ chuyện thuốc độc lại muốn bỏ qua như vậy, mặc dù nhi thần tin tưởng phụ hoàng, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tổn thương, mong phụ hoàng minh xét.”
Lời nói tha thiết vừa dứt, Cố Trường Trạch liền quỳ xuống.
Dưới đài có vài vị đại thần nhìn thấy Cố Trường Trạch trọng thương như vậy, lại nói năng thành khẩn, không khỏi động lòng thương xắc, bắt đầu lên tiếng.
“Hoàng thượng, tuy rằng ngài thương yêu Lục hoàng tử, nhưng chuyện thuốc độc vẫn chưa có chứng cứ, ngôi vị Thái tử là nền móng xã tắc của quốc gia, thật sự không nên dễ dàng kết luận như vậy.”
“Điện hạ bị cấm túc trong phủ, thân thể lại yếu ớt, cho dù có muốn mua chuộc hạ nhân ám hại hoàng tử, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy Hoàng thượng, tuy rằng thuốc độc xuất xứ từ biên địa, nhưng kẻ có lòng chưa chắc không thể có được.”
“Hoàng thượng...”
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra nói đỡ, ánh mắt giận dữ đỏ ngầu của Hành Đế cũng dần bình tĩnh lại, ông ném tấm ván gỗ trong tay xuống, trầm giọng nói.
“Người đâu, đến tẩm điện của Thái tử, lục soát cho kỹ càng, lại đem tất cả những kẻ hầu hạ trong tẩm điện của Thái tử và Lục hoàng tử đến đây, thẩm vấn từng người một.”
“Nếu đã muốn thẩm vấn, vậy thì không chỉ nhi thần có hiềm nghi, tất cả những người có mặt ở Thượng Lâm viên, có phải đều nên bị lục soát hay không?”
Cố Trường Trạch nhìn ánh mắt lạnh lùng âm trầm của Hành Đế, thốt lên.
Hành Đế phất tay.
“Lục soát.”
Một tiếng lệnh hạ xuống, cả Thượng Lâm viên lập tức náo loạn.
Lúc này đã gần giờ Tuất, khắp nơi đều thắp đèn, mọi người nín thở chờ đợi trong điện đã một canh giờ, Cố Trường Trạch vẫn luôn quỳ trong điện, y phục màu lam nhạt bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt gầy gò của hắn càng thêm tái nhợt, Hành Đế ngồi trên ngai vàng, không chút động lòng.
Một canh giờ sau, có người đến bẩm báo.
“Hoàng thượng, trong tẩm điện của Thái tử điện hạ không tìm thấy loại thuốc này.”
“Ngươi dám để ta lục soát, chẳng lẽ đã sớm chuẩn bị tốt rồi sao?”
Thần kinh vừa mới thả lỏng của Tạ Dao lại căng thẳng, nàng không ngờ Hành Đế lại truy cứu chuyện này một cách gay gắt như vậy.
Sắc mặt nhiễm vài phần lo lắng, Tạ Dao biết rõ cơn sốt cao của Cố Trường Trạch mới vừa hạ, một phen giày vò như vậy, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
“Phụ hoàng không tin nhi thần.”
Cố Trường Trạch nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, trong giọng nói có chút thất vọng.
“Ngươi phải cho ta lý do để tin ngươi.”
Gió lạnh bên ngoài thổi qua, lời nói của Hành Đế vô cùng lạnh lùng.
“Nếu nhi thần đoán không lầm, loại độc này muốn điều chế thành công, toàn bộ dựa vào một vị thuốc, hơn nữa cần đến bảy ngày mới có thể chế thành, vị thuốc này trong quốc khố của phụ hoàng hiện giờ chỉ còn ba viên, nếu phụ hoàng muốn biết là ai đã lấy đi, đến kho báu tra một chút là biết.”
Ánh mắt Hành Đế nhìn về phía Thái y viện phán, ông ta khẽ gật đầu thừa nhận lời Cố Trường Trạch nói.
“Loại thuốc này đã thất truyền từ lâu, duy chỉ có Đại Thịnh còn lại ba viên, lời Thái tử điện hạ nói không sai.”
Thị vệ canh giữ quốc khố rất nhanh đã mang theo một quyển sổ dày đến tẩm điện, Thượng thư lệnh đứng đầu tiên nhận lấy quyển sổ lật xem, lập tức trợn tròn mắt.
“Hoàng thượng, chuyện này...”
“Có chuyện gì thì nói.”
Hành Đế đã đứng dậy chuẩn bị viết thánh chỉ, bút son vừa hạ xuống, liền nghe thấy Thượng thư lệnh run run rẩy rẩy nói.
“Loại thuốc này trong ba tháng qua, chỉ có một người từng lấy, là...”
“Là Thái tử sao?”
“Là Tam hoàng tử!”
Trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Cố Trường Trạch một mình chậm rãi bước vào.
Tạ Dao đứng bên cạnh lo lắng bất an, nhìn bóng dáng gầy gò của hắn bước lên phía trước, còn chưa kịp quỳ xuống, Hành Đế trên đài đã sải bước đi xuống, cầm cây thước gỗ trong tay đánh mạnh vào lưng hắn.
“Phụt...”
Cơ thể đang quỳ thẳng tắp của Cố Trường Trạch khẽ run lên, một ngụm m.á.u tươi phun ra từ trong miệng.
“Thái tử giỏi của trẫm, ngươi nôn nóng muốn g.i.ế.c hại huynh đệ ruột thịt của mình như vậy, để bảo vệ ngôi vị Thái tử của ngươi sao? Ngươi có tin ta lập tức hạ chỉ phế truất ngươi không!”
16
Một câu “phế Thái tử” vừa dứt, cả tẩm điện bỗng chốc im phăng phắc.
Tạ Dao tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng theo bản năng tiến lên hai bước muốn đỡ hắn, nhưng lại bị Thanh Ngọc run rẩy níu tay kéo lại.
Cố Trường Trạch chậm chạp thẳng người, đôi mắt đẹp như lưu ly hiện lên ánh sáng u ám.
“Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng là gì?”
“Ngươi không hiểu? Ngươi trốn trong viện của mình, tự cho là có thể che giấu được trời đất, lại không ngờ Thái y viện phán cùng xuất thân từ biên địa với mẫu hậu ngươi, liếc mắt một cái đã nhận ra loại độc này, cả Đại Thịnh trừ ngươi ra, còn có ai hiểu biết về nó?”
Hành Đế không chút lưu tình ném gói thuốc trong tay Thái y xuống đất.
“Phụ hoàng đã hạ lệnh cấm túc nhi thần trong phủ, bên ngoài có đến mấy trăm thị vệ canh giữ, làm sao ra ngoài được?
Chuyện ngọc bội đã nhiều ngày chưa tra ra manh mối, hiện giờ chuyện thuốc độc lại muốn bỏ qua như vậy, mặc dù nhi thần tin tưởng phụ hoàng, nhưng trong lòng khó tránh khỏi tổn thương, mong phụ hoàng minh xét.”
Lời nói tha thiết vừa dứt, Cố Trường Trạch liền quỳ xuống.
Dưới đài có vài vị đại thần nhìn thấy Cố Trường Trạch trọng thương như vậy, lại nói năng thành khẩn, không khỏi động lòng thương xắc, bắt đầu lên tiếng.
“Hoàng thượng, tuy rằng ngài thương yêu Lục hoàng tử, nhưng chuyện thuốc độc vẫn chưa có chứng cứ, ngôi vị Thái tử là nền móng xã tắc của quốc gia, thật sự không nên dễ dàng kết luận như vậy.”
“Điện hạ bị cấm túc trong phủ, thân thể lại yếu ớt, cho dù có muốn mua chuộc hạ nhân ám hại hoàng tử, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Đúng vậy Hoàng thượng, tuy rằng thuốc độc xuất xứ từ biên địa, nhưng kẻ có lòng chưa chắc không thể có được.”
“Hoàng thượng...”
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra nói đỡ, ánh mắt giận dữ đỏ ngầu của Hành Đế cũng dần bình tĩnh lại, ông ném tấm ván gỗ trong tay xuống, trầm giọng nói.
“Người đâu, đến tẩm điện của Thái tử, lục soát cho kỹ càng, lại đem tất cả những kẻ hầu hạ trong tẩm điện của Thái tử và Lục hoàng tử đến đây, thẩm vấn từng người một.”
“Nếu đã muốn thẩm vấn, vậy thì không chỉ nhi thần có hiềm nghi, tất cả những người có mặt ở Thượng Lâm viên, có phải đều nên bị lục soát hay không?”
Cố Trường Trạch nhìn ánh mắt lạnh lùng âm trầm của Hành Đế, thốt lên.
Hành Đế phất tay.
“Lục soát.”
Một tiếng lệnh hạ xuống, cả Thượng Lâm viên lập tức náo loạn.
Lúc này đã gần giờ Tuất, khắp nơi đều thắp đèn, mọi người nín thở chờ đợi trong điện đã một canh giờ, Cố Trường Trạch vẫn luôn quỳ trong điện, y phục màu lam nhạt bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt gầy gò của hắn càng thêm tái nhợt, Hành Đế ngồi trên ngai vàng, không chút động lòng.
Một canh giờ sau, có người đến bẩm báo.
“Hoàng thượng, trong tẩm điện của Thái tử điện hạ không tìm thấy loại thuốc này.”
“Ngươi dám để ta lục soát, chẳng lẽ đã sớm chuẩn bị tốt rồi sao?”
Thần kinh vừa mới thả lỏng của Tạ Dao lại căng thẳng, nàng không ngờ Hành Đế lại truy cứu chuyện này một cách gay gắt như vậy.
Sắc mặt nhiễm vài phần lo lắng, Tạ Dao biết rõ cơn sốt cao của Cố Trường Trạch mới vừa hạ, một phen giày vò như vậy, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
“Phụ hoàng không tin nhi thần.”
Cố Trường Trạch nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, trong giọng nói có chút thất vọng.
“Ngươi phải cho ta lý do để tin ngươi.”
Gió lạnh bên ngoài thổi qua, lời nói của Hành Đế vô cùng lạnh lùng.
“Nếu nhi thần đoán không lầm, loại độc này muốn điều chế thành công, toàn bộ dựa vào một vị thuốc, hơn nữa cần đến bảy ngày mới có thể chế thành, vị thuốc này trong quốc khố của phụ hoàng hiện giờ chỉ còn ba viên, nếu phụ hoàng muốn biết là ai đã lấy đi, đến kho báu tra một chút là biết.”
Ánh mắt Hành Đế nhìn về phía Thái y viện phán, ông ta khẽ gật đầu thừa nhận lời Cố Trường Trạch nói.
“Loại thuốc này đã thất truyền từ lâu, duy chỉ có Đại Thịnh còn lại ba viên, lời Thái tử điện hạ nói không sai.”
Thị vệ canh giữ quốc khố rất nhanh đã mang theo một quyển sổ dày đến tẩm điện, Thượng thư lệnh đứng đầu tiên nhận lấy quyển sổ lật xem, lập tức trợn tròn mắt.
“Hoàng thượng, chuyện này...”
“Có chuyện gì thì nói.”
Hành Đế đã đứng dậy chuẩn bị viết thánh chỉ, bút son vừa hạ xuống, liền nghe thấy Thượng thư lệnh run run rẩy rẩy nói.
“Loại thuốc này trong ba tháng qua, chỉ có một người từng lấy, là...”
“Là Thái tử sao?”
“Là Tam hoàng tử!”
/255
|