Cửa chính đường hé mở, một ngọn đèn le lói bên trong, nghe thấy tiếng động, tiếng bước chân từ xa đến gần, rất nhanh, một gương mặt hiện ra sau tấm rèm.
“A Dao?”
Cố Trường Trạch vẫn mặc bộ y phục lúc ăn tối, nhưng sắc mặt có chút mệt mỏi và nặng nề, sự lo lắng trong lòng Tạ Dao tan biến khi nhìn thấy y, nàng bước nhanh về phía y.
“Điện hạ, sao chàng lại ở đây?”
Nàng nhìn thấy cánh cửa hé mở phía sau, định đi theo Cố Trường Trạch vào trong, vừa đi được hai bước đã bị y kéo tay lại.
“Nàng về trước đi.”
Tạ Dao ngẩng đầu nhìn vào mắt y.
“Có chuyện gì mà ta không thể biết sao?”
Từ khi vào Đông cung, mọi ngóc ngách trong cung đều không giới hạn nàng, Cố Trường Trạch đối với nàng cũng coi như không giấu giếm điều gì, đây là lần đầu tiên Tạ Dao muốn vào một nơi nào đó lại bị ngăn cản.
Cố Trường Trạch không trả lời, chỉ nói:
“Nàng về trước đi, A Dao.”
Tạ Dao mím môi, nụ cười trên môi biến mất, quay mặt đi nói:
“Vậy chàng mau chóng trở về.”
Nàng xoay người, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu.
Tạ Dao vừa định rời đi, bỗng nhiên bàn tay siết chặt, người vừa nói để nàng đi lại kéo nàng lại.
“Thôi vậy, nàng muốn vào thì cùng vào xem đi.”
Cố Trường Trạch đẩy cửa ra.
Bên trong trống không, căn phòng rộng lớn chỉ có một bát hương đặt ở chính giữa.
Cùng với mấy nén hương vừa mới thắp.
Tạ Dao mở to mắt.
“Đây…”
“Là ngày giỗ của mẫu hậu.”
Cố Trường Trạch kéo một chiếc ghế cho nàng ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, nói:
“Hôm nay Hoằng nhi trở về, ta nghĩ nàng vui vẻ, lại phải đến Tử Thần điện dùng bữa, nên không định nói với nàng.”
Còn lý do y không đến, đáp án đã rõ ràng.
Ngày giỗ của Tiên hậu trùng với sinh thần của đương kim Hoàng hậu, cả thiên hạ đều bận rộn chúc thọ quốc mẫu, người khác có thể quên ngày này, nhưng y là nhi tử, không thể nào quên.
“Chuyện lớn như vậy chàng cũng không nói với ta sao?”
Tạ Dao chợt thấy chua xót, chút tủi thân vì bị Cố Trường Trạch đuổi đi lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Nàng ngẩng đầu, Cố Trường Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng.
“Mới thành thân, ta sợ nàng thấy không thoải mái.”
Y biết Tạ Dao chưa hoàn toàn coi mình là người của Đông cung, vốn định chờ thêm một thời gian nữa rồi mới dẫn nàng đến đây.
“Nhưng ta cũng nên gọi một tiếng ‘mẫu hậu’, ngày trọng đại như vậy, sao có thể để một mình chàng đến tận hiếu.”
Ngày hồi môn, Cố Trường Trạch cùng nàng vào từ đường Tạ gia, cũng không câu nệ thân phận Thái tử mà bái lạy Tạ vương và Vương phi, Tạ Dao đỏ hoe mắt, tiến lên hai bước, cùng Cố Trường Trạch quỳ xuống, thành kính dập đầu ba cái.
“Chàng nên nói với ta sớm hơn.”
Dập đầu xong, Tạ Dao không hỏi vì sao bài vị của Tiên hậu lại được đặt ở đây, nàng nhẹ nhàng dựa vào người y, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y.
“Ta quen rồi, trước đây cứ đến ngày này đều một mình đến đây ngồi một lúc, nói chuyện với mẫu hậu, hôm nay nói chuyện hơi lâu, quên mất cho người báo với nàng.”
Cơ thể nhỏ bé nép vào người y, Cố Trường Trạch nhớ đến động tác nàng không chút do dự quỳ xuống lúc nãy, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó va phải, đập thình thịch.
Nhìn thấy nàng thở hổn hển chạy vào, y liền biết nàng nhất định là đến tìm mình, lời nói ra khỏi miệng, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nàng lại không nhịn được.
Cuối cùng vẫn là gọi nàng vào.
Tạ Dao khẽ cắn môi liếc nhìn y.
“Điện hạ là quên thật, hay là căn bản không định nói với ta?”
Hơn một canh giờ, lúc đầu y còn thay y phục cùng nàng, sao có thể quên nói với nàng chứ.
Nàng nói với giọng điệu oán trách, Cố Trường Trạch đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
“Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Lần sau chàng chắc chắn sẽ không thể như vậy, sau này ta biết nơi này rồi, chàng còn đối xử tệ với ta, ta sẽ đến đây tố cáo chàng với mẫu hậu.”
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, Tạ Dao nhìn ra được sự cô đơn và lạc lõng trên người Cố Trường Trạch, liền nghĩ cách chọc y vui, cố tỏ ra thoải mái nói.
“A Dao như vậy, có phải là hơi bá đạo rồi không?”
“Mẫu hậu, người xem chàng kìa, con còn chưa nói được hai câu, chàng đã trách con bá đạo rồi.”
Tạ Dao lập tức làm nũng nói, câu nói đó khiến Cố Trường Trạch dịu dàng nhìn nàng.
“Được rồi, lần sau ta không dám nữa.”
Nói đùa vài câu, bầu không khí ngột ngạt ban nãy cũng thoải mái hơn, trong căn phòng âm u, Tạ Dao nửa quỳ trên tấm đệm, áp sát vào người y, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho y.
Cố Trường Trạch ngồi trong căn phòng nhỏ này hơn một canh giờ, quả thực có chút lạnh, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của nàng áp sát, liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Tìm ta lâu lắm rồi sao?”
“Cũng không lâu lắm.”
Tạ Dao lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo y.
Cúc áo lạnh lẽo áp vào lớp áo ngoài, mái tóc mềm mại quấn lấy đầu ngón tay hai người, trong phòng yên tĩnh, Tạ Dao nói:
“Lần sau chàng đến đây, cũng phải nói cho ta biết, nếu không ta cứ lo lắng cho chàng như vậy, đến người cũng không tìm thấy.”
“Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Sức khỏe của chàng yếu như vậy, lần sau đến thăm mẫu hậu, thì đến sớm một chút, nếu không bị cảm lạnh, mẫu hậu cũng sẽ đau lòng.”
“A Dao?”
Cố Trường Trạch vẫn mặc bộ y phục lúc ăn tối, nhưng sắc mặt có chút mệt mỏi và nặng nề, sự lo lắng trong lòng Tạ Dao tan biến khi nhìn thấy y, nàng bước nhanh về phía y.
“Điện hạ, sao chàng lại ở đây?”
Nàng nhìn thấy cánh cửa hé mở phía sau, định đi theo Cố Trường Trạch vào trong, vừa đi được hai bước đã bị y kéo tay lại.
“Nàng về trước đi.”
Tạ Dao ngẩng đầu nhìn vào mắt y.
“Có chuyện gì mà ta không thể biết sao?”
Từ khi vào Đông cung, mọi ngóc ngách trong cung đều không giới hạn nàng, Cố Trường Trạch đối với nàng cũng coi như không giấu giếm điều gì, đây là lần đầu tiên Tạ Dao muốn vào một nơi nào đó lại bị ngăn cản.
Cố Trường Trạch không trả lời, chỉ nói:
“Nàng về trước đi, A Dao.”
Tạ Dao mím môi, nụ cười trên môi biến mất, quay mặt đi nói:
“Vậy chàng mau chóng trở về.”
Nàng xoay người, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu.
Tạ Dao vừa định rời đi, bỗng nhiên bàn tay siết chặt, người vừa nói để nàng đi lại kéo nàng lại.
“Thôi vậy, nàng muốn vào thì cùng vào xem đi.”
Cố Trường Trạch đẩy cửa ra.
Bên trong trống không, căn phòng rộng lớn chỉ có một bát hương đặt ở chính giữa.
Cùng với mấy nén hương vừa mới thắp.
Tạ Dao mở to mắt.
“Đây…”
“Là ngày giỗ của mẫu hậu.”
Cố Trường Trạch kéo một chiếc ghế cho nàng ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, nói:
“Hôm nay Hoằng nhi trở về, ta nghĩ nàng vui vẻ, lại phải đến Tử Thần điện dùng bữa, nên không định nói với nàng.”
Còn lý do y không đến, đáp án đã rõ ràng.
Ngày giỗ của Tiên hậu trùng với sinh thần của đương kim Hoàng hậu, cả thiên hạ đều bận rộn chúc thọ quốc mẫu, người khác có thể quên ngày này, nhưng y là nhi tử, không thể nào quên.
“Chuyện lớn như vậy chàng cũng không nói với ta sao?”
Tạ Dao chợt thấy chua xót, chút tủi thân vì bị Cố Trường Trạch đuổi đi lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Nàng ngẩng đầu, Cố Trường Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng.
“Mới thành thân, ta sợ nàng thấy không thoải mái.”
Y biết Tạ Dao chưa hoàn toàn coi mình là người của Đông cung, vốn định chờ thêm một thời gian nữa rồi mới dẫn nàng đến đây.
“Nhưng ta cũng nên gọi một tiếng ‘mẫu hậu’, ngày trọng đại như vậy, sao có thể để một mình chàng đến tận hiếu.”
Ngày hồi môn, Cố Trường Trạch cùng nàng vào từ đường Tạ gia, cũng không câu nệ thân phận Thái tử mà bái lạy Tạ vương và Vương phi, Tạ Dao đỏ hoe mắt, tiến lên hai bước, cùng Cố Trường Trạch quỳ xuống, thành kính dập đầu ba cái.
“Chàng nên nói với ta sớm hơn.”
Dập đầu xong, Tạ Dao không hỏi vì sao bài vị của Tiên hậu lại được đặt ở đây, nàng nhẹ nhàng dựa vào người y, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y.
“Ta quen rồi, trước đây cứ đến ngày này đều một mình đến đây ngồi một lúc, nói chuyện với mẫu hậu, hôm nay nói chuyện hơi lâu, quên mất cho người báo với nàng.”
Cơ thể nhỏ bé nép vào người y, Cố Trường Trạch nhớ đến động tác nàng không chút do dự quỳ xuống lúc nãy, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó va phải, đập thình thịch.
Nhìn thấy nàng thở hổn hển chạy vào, y liền biết nàng nhất định là đến tìm mình, lời nói ra khỏi miệng, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của nàng lại không nhịn được.
Cuối cùng vẫn là gọi nàng vào.
Tạ Dao khẽ cắn môi liếc nhìn y.
“Điện hạ là quên thật, hay là căn bản không định nói với ta?”
Hơn một canh giờ, lúc đầu y còn thay y phục cùng nàng, sao có thể quên nói với nàng chứ.
Nàng nói với giọng điệu oán trách, Cố Trường Trạch đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
“Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Lần sau chàng chắc chắn sẽ không thể như vậy, sau này ta biết nơi này rồi, chàng còn đối xử tệ với ta, ta sẽ đến đây tố cáo chàng với mẫu hậu.”
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y, Tạ Dao nhìn ra được sự cô đơn và lạc lõng trên người Cố Trường Trạch, liền nghĩ cách chọc y vui, cố tỏ ra thoải mái nói.
“A Dao như vậy, có phải là hơi bá đạo rồi không?”
“Mẫu hậu, người xem chàng kìa, con còn chưa nói được hai câu, chàng đã trách con bá đạo rồi.”
Tạ Dao lập tức làm nũng nói, câu nói đó khiến Cố Trường Trạch dịu dàng nhìn nàng.
“Được rồi, lần sau ta không dám nữa.”
Nói đùa vài câu, bầu không khí ngột ngạt ban nãy cũng thoải mái hơn, trong căn phòng âm u, Tạ Dao nửa quỳ trên tấm đệm, áp sát vào người y, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho y.
Cố Trường Trạch ngồi trong căn phòng nhỏ này hơn một canh giờ, quả thực có chút lạnh, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của nàng áp sát, liền nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
“Tìm ta lâu lắm rồi sao?”
“Cũng không lâu lắm.”
Tạ Dao lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo y.
Cúc áo lạnh lẽo áp vào lớp áo ngoài, mái tóc mềm mại quấn lấy đầu ngón tay hai người, trong phòng yên tĩnh, Tạ Dao nói:
“Lần sau chàng đến đây, cũng phải nói cho ta biết, nếu không ta cứ lo lắng cho chàng như vậy, đến người cũng không tìm thấy.”
“Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Sức khỏe của chàng yếu như vậy, lần sau đến thăm mẫu hậu, thì đến sớm một chút, nếu không bị cảm lạnh, mẫu hậu cũng sẽ đau lòng.”
/255
|