Giữa tháng sáu, Tề Thịnh thay mặt hoàng đế đi tuần đại doanh Giang Bắc.
Bên bờ Uyển Giang, Tề Thịnh đầu đội mũ vàng, mình mặc áo tay bó màu đen có thêu hình rồng, bên ngoài là bộ giáp mỏng, oai phong lẫm liệt bước lên chiến thuyền của thủy quân Phụ Bình trước sự chứng kiến của đám đông.
Tôi mặc một bộ y phục thủy quân bình thường màu xanh xám, giấu mình trong khoang thuyền, phủ phục bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lén lút như một tên trộm.
Chênh lệch, đây chính là sự chênh lệch!
Tề Thịnh nói đi tuần đại doanh không thể mang theo đàn bà, vì thế chỉ còn cách để tôi cải trang thành thủy quân, nấp sẵn trong khoang thuyền.
Thực ra, tôi không mấy để ý đến chuyện mặc trang phục gì, lên thuyền như thế nào, hơn nữa, bây giờ với bộ dạng nhô trước lồi sau như thế này, cho dù tôi có mặc long bào cũng chẳng thể giống hoàng thượng được.Vấn đề là, rõ ràng Tề Thịnh bảo tôi cùng đi Giang Bắc, nhưng lại làm ra vẻ vô tội như anh ta chẳng biết gì!
Như vậy, kịch bản chính thức là: Thái tử đi tuần phía bắc thay cho Hoàng đế, Thái tử phi Trương thị tự mình ra khỏi cung và cải trang đi theo, mãi cho tới lúc đến Thái Hưng, thái tử mới phát hiện ra Trương thị trong số những người đi cùng. Thái tử vô cùng tức giận, dạy dỗ cho Trương thị một trận, nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ có thể mang theo Trương thị đi tiếp thôi.
Nói một cách đơn giản, hình ảnh của Thái tử vẫn rất vẻ vang vĩ đại, chuyện xấu toàn bộ là do Thái tử phi làm.
Anh ta coi tôi là đồ ngốc chắc?
Lúc đó, vừa nghe Tề Thịnh nói xong, tôi lập tức giơ tay phản đối.
Tề Thịnh bèn nheo mắt lại, nói với vẻ chẳng chút vội vàng: "Trương thị vốn là người ương bướng, nổi tiếng tùy tiện, ngang ngược, dù có thêm lần này cũng chẳng thấm vào đâu. Bên Hoàng hậu mong còn chả kịp, cùng lắm thì làm ra vẻ trách mắng nàng mấy câu là xong, chỉ cần ta không truy cứu thì nàng còn sợ gì?"
Nếu chuyện diễn ra đúng như vậy thì sẽ trở thành vết ố trong cuộc đời làm nghề thái tử phi của Trương thị, sẽ bị ghi vào hồ sơ đấy! Bây giờ anh nói là không truy cứu, nếu sau này anh trở mặt thì tôi biết kêu ai đây?
"Không được, không được!" tôi vội xua tay, "Với hình dạng này của thiếp, dù có mặc quân phục cũng chẳng có ma nào tin. Nếu có ai muốn kiểm tra người thì thiếp phải làm sao? Liệu có thể cho người ta kiểm tra không?"
Ánh mắt của Tề Thịnh trở nên sâu thẳm, anh ta lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Ta cho nàng thủ lệnh của ta, như thế nàng yên tâm rồi chứ?"
Anh ta nói như vậy, tức là đã đoán biết được suy nghĩ của tôi. Có điều tôi cũng không thấy sợ, liền gật đầu, cười đáp: “Như vậy thiếp thấy yên tâm hơn rồi".
Tề Thịnh nhếch môi cười châm biếm, sau đó hạ giọng dặn dò: “Không được mang theo bất cứ cung nữ nào, chỉ có một mình nàng thôi. Đến đêm, nàng hãy nghĩ cách để điều Lục Ly đi chỗ khác, ta sẽ sai người đến đón rồi sai người sắp xếp để nàng lên thuyền". Thế là đêm hôm ấy, tôi sai Lục Ly đến Phật đường trong hành cung, thay tôi tụng kinh niệm phật một đêm.
Lục Ly hỏi tôi là muốn cầu Bồ Tát điều gì, tôi nhìn vào đôi mắt chờ đợi của Lục Ly, đành trái với lòng mình mà nói với cô, cầu cho tình cảm của Tề Thịnh dành cho tôi ngày càng sâu nặng, không bao giờ rời bỏ tôi.
Lục Ly nghe tôi nói vậy cũng không đáp lời, lặng lẽ mang một túi lớn hương và kinh thư, phấn chấn ra khỏi điện.
Trước giờ cửa cung bị khóa, tôi theo một người điệu bộ như tiểu thái giám ra khỏi cung, lên một chiếc thuyền nhỏ bên bờ Uyển Giang chèo ra sông đến thuyền chính của Tề Thịnh.
Nấp nấp trốn trốn dưới đáy thuyền suốt cả đêm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc Tề Thịnh lên thuyền.
Pháo trên thuyền chính nổ râm ran, sau đó đoàn thuyền từ từ rời bến, hướng về phía thành Thái Hưng bên bờ đối diện.
Thái Hưng là thành lớn nhất ở Giang Bắc ở Nam Hạ, nằm song song với Phụ Bình ở bờ bắc của Uyển Giang, xuyên qua hai châu Túc, Dương, kiểm soát cả hai vùng Nam Bắc, từ xa xưa đã là nơi tranh giành của các thế lực.
Năm thứ ba đời Thành Tổ, đại quân Nam Hạ sau khi dẹp xong Lĩnh Nam lập tức tiến quân về phía Bắc, chính là Bắc Độ ở đây, vây thành Thái Hưng, tấn công Dự Châu, phối hợp cùng quân của Mạch Soái, tiến vào theo hai cánh bắc nam tấn công quân xâm lược Bắc Mạc, cuối cùng đã giành được Giang Bắc.
Trương Sinh, ông nội của Trương thị, hộ quốc đại tướng quân đã lập được chiến công lớn trong trận đánh này. Lục Ly kể, lúc thống lĩnh kỵ binh ở Giang Bắc, Trương Sinh đã tấn công một trạm mấu chốt tại Bắc Dự theo lệnh của Mạch Soái, hơn hai nghìn kỵ binh mấy phen xông lên, đến lúc chỉ còn lại mấy trăm người mới chiếm được nơi trọng yếu đấy. Kể từ đó về sau, trong quân, không ai còn dám coi thường người chân thọt họ Trương ấy nữa.
Đúng thế, một chiến tướng dũng mãnh, uy vũ như vậy lại là một người tàn tật, thật là khiến người ta thật kính nể. Tôi đã từng nhìn thấy mấy bức họa chân dung hồi còn trẻ của Trương Sinh, bức nào cũng vẽ cảnh Trương Sinh trên mình ngựa, người ta chỉ thấy đó là một vị tướng quân nét mặt cương nghị, tuấn tú với tư thế oai dũng trên lưng ngựa.
Ông là minh chứng hùng hồn cho câu nói của người xưa: Thằng què hay cưỡi ngựa, răng vổ hay cười.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì có người bước vào khoang thuyền. Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là tiểu thái giám Lý, người đã đưa tôi ra khỏi cung, chỉ có điều bây giờ anh ta đã thay bộ trang phục của thị vệ.
Lý thị vệ vái chào rồi đưa cho tôi một bộ quần áo của thị vệ, thì thầm: “Nương nương, Điện hạ có lệnh, lát nữa tới bến tàu Thái Hưng, nương nương hãy giả làm thị vệ đi theo tiểu nhân lên bờ, nhất định không để người khác phát hiện ra thân phận”.
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác đành thay trang phục, dùng tấm vải trắng bó cho ngực nhỏ lại, cẩn thận cuộn thủ lệnh mà Tề Thịnh đưa cho tôi lại thật bé, nhét vào trong.
Thuyền tiếp tục chạy một lúc nữa thì tới ngoài thành Thái Hưng. Thủ thành Thái Hưng, Dương Dự mang theo rất nhiều quan lại đã chờ sẵn ở bến tàu từ lâu. Trong tiếng kèn trống rộn rã, Tề Thịnh được đón tiếp lên bờ, lập tức vào thành Thái Hưng.
Tôi theo Lý thị vệ hòa lẫn vào đám đông lên bờ, vừa mới nơm nớp đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy tiếng một người nào đó kêu lên kinh ngạc: “Nương...A! Sao cô cũng tới đây?” .
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Nghiêm đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, há mồm trợn mắt nhìn tôi.
Nhìn thấy anh ta, tôi thấy tâm trạng đỡ hơn một chút bèn lên tiếng hỏi: “Lệnh đường ở đâu?”.
Dương Nghiêm như mắc nghẹn, không trả lời, sải bước đến gần tôi.
Lý thị vệ ở phía sau bước sát đến bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, lúc này nhất định không thể để xảy ra chuyện! Tiểu nhân thấy, chúng ta nên tìm một chỗ để tránh đã, tốt nhất là đừng có luẩn quẩn với người kia”.
Lúc đó tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, bèn bước vào giữa đám đông theo Lý thị vệ, định nhân lúc chen chúc thoát khỏi Dương Nghiêm. Ai ngờ Dương Nghiêm nhất quyết không chịu từ bỏ, cứ gạt những người cản trở trước mặt mà đuổi theo tôi, miệng không ngừng kêu lên : “Chờ chút đã, chờ chút đã”.
Chờ cái mẹ nhà anh! Tôi chửi thầm trong bụng, chân bước càng nhanh hơn. Lý thị vệ dẫn tôi đi một vòng quanh bến cảng, cuối cùng lại trở về bên bờ sông. Nhìn thấy Dương Nghiêm vẫn bám đuổi phía sau, Lý thị vệ bèn kéo tôi nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá bên bờ, vội vã giục người trên đó: “Chèo thuyền đi, nhanh lên!”.
Người đánh cá nhanh nhẹn cởi dây neo thuyền, con thuyền nhỏ theo dòng nước trôi theo dọc bờ sông, chỉ loáng một cái đã đi được một khoảng khá xa.
Dương Nghiêm chậm mất một bước nên chỉ còn biết đứng giậm chân trên bờ. Có điều anh ta vẫn không chịu từ bỏ, giơ tay vẫy vẫy về phía tôi.
Tôi thấy rất vui nên cũng giơ cao tay về phía Dương Nghiêm, chính xác là giơ ngón giữa lên với hắn.
Dương Nghiêm thấy vậy càng vẫy tay rối rít hơn.
Gió thổi trên mặt sông khiến tốc độ của thuyền nhanh hơn, chèo một hồi nữa thì không còn thấy Dương Nghiêm đuổi theo, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay người lại nhìn Lý thị vệ, hỏi : “Chúng ta làm sao bây giờ? Quay trở lại hay là tìm một bến khác để lên bờ?”.
Lý thị vệ đáp: “Bây giờ mà quay trở lại bến tàu thì e không ổn, chi bằng bây giờ tìm một chỗ khuất lên bờ, sau đó quay lại thành Thái Hưng tìm điện hạ”.
Lý thị vệ lời nói kính cẩn, thần thái bình tĩnh.
Tôi suy nghĩ một lát, thấy có lẽ như thế là tốt nhất, bèn gật đầu đáp: “Lý thị vệ suy nghĩ thật chu đáo, cứ làm như thế đi”.
Người lái thuyền vẫn miệt mài chèo ở phía sau, không để vào tai những lời trao đổi giữa tôi với Lý thị vệ.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một việc, lập tức thấy đầu căng lên, sống lưng lạnh toát. Cố gắng giữ vẻ bình thường, tôi đi về phía cuối thuyền, ngồi xuống rồi giả bộ dùng tay quạt quạt, nói: “Hôm nay nóng thật đấy”.
Vừa nói tôi vừa cởi đôi giày ở chân, không để ý đến vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Lý thị vệ và người chèo thuyền, thậm chí còn tháo luôn cả tất, ngẩng đầu lên hỏi Lý thị vệ: “Sao? Không thấy nóng à?”.
Lý thị vệ quay đầu đi tránh ánh mắt của tôi, lắc đầu.
Thái độ của anh ta khiến tôi thấy nghi ngờ, nếu muốn hại chết tôi, theo lý mà nói, sao lại cử một người da mặt mỏng như vậy, không lẽ là tôi đã quá đa nghi rồi?
Tôi thấy hơi do dự, không biết có nên nhảy xuống nước hay không? Ai ngờ, khoảng thời gian do dự chính là thời khắc quan trọng nhất, suýt nữa thì cái mạng của tôi đi đời rồi. Người da mặt mỏng kia một khi đã ra tay thì vừa nhanh vừa hiểm độc, khi tôi kịp phản ứng thì trước mặt đã là mũi nhọn của dao. Cũng may là tôi ngồi bên mạn thuyền, liền lập tức ngửa người về phía sau, thả thẳng người xuống nước mới thoát được, nhưng ngực thì đau nhói, nhìn xuống đã thấy có vết máu.
Mặt nước lập tức xuất hiện một dải hồng, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lấy hơi cố bơi đến một chỗ thật xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lý thị vệ kêu lên giận dữ: “Mau vớt xác lên, trong tay cô ta còn có thủ lệnh của thái tử”.
Tôi đưa tay giữ lấy ngực theo phản xạ, thấy thủ lệnh vẫn còn nên càng cố gắng bơi về phía bờ sông.
Tóm lại:
Thứ nhất, con người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, sát thủ có thể là một chàng trai ngây thơ hễ nhìn thấy con gái liền lập tức đỏ mặt.
Thứ hai, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, là thân con gái, đường sự nghiệp trên tay hằn sâu quả nhiên cũng có chỗ tốt.
Thứ ba, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tề Thịnh đúng là chẳng ra gì!
May mà khúc sông đó nước chảy tương đối êm, bên bờ sông còn có những bãi lau sậy có thể ẩn nấp. Hồi còn nhỏ, tôi đã đọc rất nhiều truyện kiếp hiệp, e ngại Lý thị vệ thực sự là một cao thủ võ lâm, có thể bắn chưởng sau lưng, vì vậy tôi chỉ còn cách chui thật sâu vào bụi lau sậy trốn.
Luồn lách một hồi trong bụi lau sậy, trườn xuống nước, sau đó tôi mới cẩn thận bơi ngược dòng về phía thượng du.
Tôi cân nhắc, với cách lẩn tránh như hiện tại thì đối phương không thể truy tìm hành tung của tôi. Chẳng ngờ trên đời này có kẻ ngốc đến thế, chỉ biết ngốc nghếch ngồi chờ tại một chỗ, thế nhưng ông trời lại thiên vị người ấy mới tức chứ.
Tôi không nghĩ rằng mình đã tự cho mình là thông minh, chỉ cảm thấy ông trời thật sự không có mắt.
Bơi một đoạn dài như vậy, nên lúc này tôi không còn đủ sức mà bơi lên bờ nữa, quyết định nghển cổ hét về phía Dương Nghiêm trên bờ: “Mau lại kéo ta một tay!".
Dương Nghiêm cười thích thú, nhanh chóng cởi hia, xắn cao ống quần, lội nước tới trước mặt tôi, rồi chống hai tay lên đầu gối, khom người xuống nhìn tôi, nói với vẻ rất đắc ý: “Tôi biết thế nào cô cũng quay về tìm tôi mà!".
Mẹ kiếp! Nếu ông mà biết ngươi ở đây thì đã nghiến răng bơi qua sông rồi!
Vì còn mải thở lấy hơi nên tôi không thèm để ý đến những lời anh ta nói, chỉ đưa tay lên, nói: “Kéo ta đứng dậy".
Dương Nghiêm nắm lấy bàn tay tôi, vừa kéo vừa tuôn một tràng, vẻ đắc ý: “Cửu ca nói rất đúng, có tật giật mình, chẳng cần bọn ta phải làm gì thì Tề Thịnh cũng sẽ ra tay trước. Chỉ có cô mới là kẻ ngốc, cho rằng anh ta là người tốt. Ngốc tới mức còn cải trang theo anh ta qua sông, nếu anh ta thực lòng muốn mang cô đi thì thiếu gì cách, cần gì phải..."
Tôi đang bực mình vì quá dễ dàng mắc mưu Tề Thịnh bây giờ lại phải nghe những lời chế giễu không dứt của Dương Nghiêm, từ bực mình đã chuyển thành tức giận, không nén được xông tới dùng sức lực yếu ớt bóp lấy cổ anh ta mà ấn xuống nước.
Lúc đầu, vì không đề phòng nên Dương Nghiêm phải uống mấy ngụm nước sông, nhưng sau khi phản ứng lại được thì lập tức tóm lấy tôi, đè xuống dưới.
Tôi ra sức vùng vẫy nhưng vì chênh lệch sức lực, cộng thêm sự khác biệt giữa nam và nữ, cuối cùng vẫn không sao thoát được bàn tay của Dương Nghiêm.
Dương Nghiêm giữ chặt lấy tôi, giận dữ quát lên: “Sao đàn bà hay hỉ nộ thất thường thế hả, lại lên cơn gì nữa?".
Tôi là đàn bà? Đúng vậy, bây giờ tôi là đàn bà, nhưng vì sao một người đàn ông như tôi lại trở thành đàn bà? Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ, dường như có một cục gì đó đè chặt lên ngực đến ngộp thở, vì thế tôi quay đầu lại, gầm lên: “Đúng, ta hỉ nộ thất thường, đang lên cơn điên đây, ngươi tưởng ta thích làm đàn bà lắm à!".
Dương Nghiêm nghe vậy bỗng ngây người, bàn tay cũng vô tình buông lỏng.
Cuối cùng thì tôi cũng giằng ra khỏi tay anh ta, cơn giận dữ trong đầu vẫn bốc lên, biến thành ngọn lửa ở hai mắt. Tôi không muốn thằng nhóc Dương Nghiêm coi thường mình nên quay người, nhào xuống nước.
Một lát sau, Dương Nghiêm tóm lấy quần áo tôi, lôi lên khỏi mặt nước rồi nghiêng đầu nhìn, thấp giọng hỏi: “Cô khóc à?".
Tôi lườm Dương Nghiêm rồi đáp: “Ở cùng một chỗ với một kẻ tồi tệ như ngươi thì ta có thể không khóc được chắc?".
Dương Nghiêm chau mày, nhìn tôi vẻ hoài nghi.
Tôi hất cằm về phía sau lưng anh ta, hỏi: “Này, một mình ngươi liệu có đánh lại được bọn chúng không?".
Dương Nghiêm ngây người một lúc rồi vội quay lại nhìn phía sau hơn chục kẻ mặc áo đen, tay cầm kiếm phía trên bờ đã dàn thành hình bán nguyệt, đang tiến dần về phía chúng tôi.
Dương Nghiêm đưa mắt nhìn bọn họ, miệng hỏi tôi: “Này, cô còn bơi được nữa không?".
Tôi nghĩ một lát, đáp: “Có thể bơi được một đoạn nữa".
Dương Nghiêm chậm rãi gật đầu, rồi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành, hỏi: “Vậy có thể đưa một người theo được không?".
Tôi ngây người ra, lúc đó mới hiểu ý câu nói của Dương Nghiêm. Mẹ kiếp, ngươi là đàn ông đấy!
Tôi quay người lại, chạy về phía sau, vừa chạy vừa kêu lên: “Dương Nghiêm, ngươi đúng là đầu đất, còn không mau chạy đi!".
Dương Nghiêm vội xổ đến tóm lấy cánh tay tôi, chạy ra giữa sông vừa chạy vừa không quên dặn: “Tôi biết bơi chó, chỉ có điều bơi không được nhanh, chỉ cần cô bơi phía trước kéo tôi một chút là được!".
Nói xong, bèn túm chặt lấy thắt lưng tôi.
Tôi chẳng còn cách nào khác, vừa cố gắng gạt nước, vừa thương lượng đến anh ta: “Chúng ta không nên túm lấy nhau như thế này. Để ta cởi thắt lưng ra, ngươi túm lấy một đầu, được không?".
Dương Nghiêm nghĩ một lát rồi buông tay ra. Tôi cởi thắt lưng, buộc một đầu vào cánh tay mình, ném đầu còn lại cho Dương Nghiêm.
Những kẻ mặc áo đen ở phía sau cũng đã bắt đầu xuống nước, trong số bọn chúng hình như cũng có kẻ biết bơi nên quyết tâm đuổi theo.
Tôi hít một hơi thật sâu, ra sức bơi, bất ngờ phát hiện sức cản ở phía sau quá lớn khiến tôi dường như không nhúc nhích được gì.
Tôi quay lại, nhìn thấy Dương Nghiêm cũng đang ra sức gạt nước.
Tôi tức quá, gầm lên: “Dương Nghiêm, ngươi có thể nằm im như chết được không?".
Dương Nghiêm cứng đơ người, sau đó không giãy giụa nữa, cơ thể dần dần nổi lên trên mặt nước.
Tôi quay người lại tiếp tục bơi, tốc độ quả nhiên nhanh hơn hẳn.
Đến khi ra đến giữa sông, nước càng chảy xiết hơn, đôi vai tôi trở nên nặng như chì, mỗi lên giơ tay lên là một lần phải tốn rất nhiều sức lực, đành phải thả lỏng người trôi theo dòng nước.
Đúng lúc ấy thì nghe thấy Dương Nghiêm ở đằng sau khích lệ: “Kiên trì lên, kiên trì chút nữa".
Tôi chẳng buồn quay đầu lại, quyết định dừng lại vừa gạt nước vừa cởi đai buộc trên cánh tay ra.
Giọng nói của Dương Nghiêm cao hơn hẳn: “Này, cô làm gì thế? Làm người thì phải giữ lời hứa, trọng nghĩa khí chứ!".
Tôi không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu gắng sức cởi chiếc đai thắt ra. Nhưng chiếc đai ngấm nước, lại thắt nút nên rất khó cởi.
Dương Nghiêm đổi giọng, tiếp tục kêu lên: “Tỷ tỷ, cô cô, bà nội ơi! Cô không thể như thế được, cô nghiến chặt răng lại, cố gắng chút nữa, ta đã báo cho Cửu ca biết rồi, nhất định huynh ấy sẽ đưa thuyền ra ứng cứu, nếu cô vứt ta lại giữa đường thì còn ra gì nữa?".
Tôi cố gắng bớt chút thời gian, quay đầu lại đáp: “Chẳng sao cả, ngươi biết bơi chó cơ mà, không chìm được đâu. Ngươi cứ để ngươi nổi theo dòng nước, nếu ta gặp được Sở Vương thì sẽ bảo Sở Vương chèo dọc sông tìm ngươi".
Thân hình của Dương Nghiêm lúc nổi lúc chìm trên mặt sông, nghe tôi nói như vậy lập tức cuống lên: “Không được, không được, đừng đùa như thế. Trời sắp tối rồi, tìm được thì mới là lạ!".
Tôi thật lòng khuyên anh ta: “Ta thật sự không còn sức nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì cả hai chúng ta đều chết, không bằng ngươi cứ nổi trên mặt nước đi, để ta sang kia đưa tin. Hơn nữa, ngươi thả lỏng người một chút, chỉ cần để cho miệng và mũi nổi trên mặt nước, về lý thuyết thì không thể chìm được!".
"Thật chứ?", Dương Nghiêm hỏi.
Tôi vội cam đoan: “Thật mà, thật mà!".
Nói xong, tôi thả chiếc đai đã tháo được nút thắt ra.
Dương Nghiêm bị nước cuốn đi một đoạn, vội kêu toáng lên: “Này, họ Trương kia, đừng có mà hối hận đấy...", chưa nói hết câu thì người đã biến mất trên mặt sông.
Tôi bỗng thấy không nỡ, kêu to lên: “Nếu hối hận thì ta sẽ đi vớt ngươi!".
Trời tối dần, sức lực của tôi gần cạn kiệt. Xem ra, dù không đeo theo cái của nợ Dương Nghiêm thì cũng khó lòng mà bơi qua sông được. Lúc này tôi thấy hơi hối hận, lẽ ra lúc trước không nên vứt bỏ Dương Nghiêm, nếu có bị chìm xuống đáy sông thì cũng có người bên cạnh.
Nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy mình đuối sức hơn.
Đang định quay lại tìm Dương Nghiêm thì bỗng tôi nhìn thấy có một chiếc thuyền lớn đang chèo đến gần. Từ xa chỉ thấy trên thân thuyền sơn son thiếp vàng, đèn đuốc sáng rực đến mức cả một khúc sông đều hắt bóng.
Chiếc thuyền như vậy chắc chắn không phải là thuyền của thích khách. Tôi vô cùng vui mừng, dốc sức bơi về phía đó, khi còn cách chiếc thuyền khá xa thì đã cố kêu to: “Cứu với!Cứu với!".
Trên thuyền có người dùng đèn chiếu về phía tôi, rồi sau đó quay lại nói với người ở phía sau: “Công tử, đã tìm thấy người rồi".
Tôi đờ người, nhất thời quên bơi, uống phải mấy ngụm nước. Đúng lúc này thì có một chiếc sào đưa về phía tôi, tôi ngẩng lên, nhìn về đầu đằng kia thì thấy Dương Nghiêm mặc một bộ đồ màu xanh thẫm, đang ngồi xổm trên khoang thuyền. Dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng màu đỏ, khuôn mặt của anh ta hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Dương Nghiêm hất cằm về phía tôi: “Sao? Cô cũng trôi theo dòng nước khá đấy chứ!".
Cơn tức giận dâng lên trong lòng tôi, thiếu chút nữa thì ngất. Dương Nghiêm đập cây sào xuống mặt sông trước mặt tôi, hỏi: “Có muốn lên không?".
Tôi rất muốn chửi tục nhưng sức lực trong cơ thể dường như đã hết, lúc này mà mở miệng chỉ uống thêm nước sông thôi.
Tôi không nói gì, nhìn Dương Nghiêm với vẻ tức giận.
Một người chậm rãi từ trong khoang thuyền bước ra, trên người mặc bộ đồ màu trắng viền vàng, nói bằng giọng rất ôn tồn: “Dương Nghiêm, đừng đùa nữa, ở dưới nước lâu sẽ bị lạnh, mau kéo nàng ấy lên đi".
Dương Nghiêm quay đầu lại, nói: “Cửu huynh, huynh không biết đấy thôi, người này đã vứt đệ lại giữa dòng sông, tâm địa rất độc ác. Dù thế nào đệ cũng phải để cho cô ta ngâm mình dưới nước thêm chút nữa!".
Tôi nghe những lời này, cảm thấy rất buồn cười, không nén được cất tiếng cười to, kết quả lại mấy ngụm nước sông nữa vào miệng, hình như nước còn tràn vào cả khí quản, khiến tôi bị sặc chảy cả nước mắt ra.
Tôi ngẩng cổ lên, chửi Dương Nghiêm: “Dương Nghiêm, ngươi đúng là đồ khốn. Ông đây đã vất vả đưa ngươi qua sông mà ngươi không nhớ ơn, lại chỉ nhớ đến mối hận bỏ ngươi lại. Rõ ràng biết bơi, thế mà lại bắt một người phụ nữ phải kiệt sức để lôi ngươi đi. Sao ngươi không đặt tay lên ngực mà hỏi mình xem, nếu không vì ngươi thì một mình ông đây chẳng lẽ lại không bơi qua được Uyển Giang chắc?".
Tôi càng mắng càng cảm thấy cuộc đời này thật nực cười, vì thế tiếp tục ngửa mặt lên nhìn Nhà xí huynh, mắng tiếp: “Ngươi cũng đừng có giả bộ làm người tốt. Tề Thịnh là kẻ tồi tệ, ngươi cũng chắng tốt đẹp gì hơn. Mấy người các ngươi, văn dốt võ nát cũng thể làm yên nước lợi bang, chỉ biết giở trò với một người đàn bà, các người còn là đàn ông nữa không? Phải chăng trên ngươi các ngươi bị thiếu bộ phận nào rồi? Ông đây thấy xấu hổ thay cho các ngươi!".
Tôi dùng đến chút sức lực cuối cùng, chồm lên chửi tiếp: “Ông nhổ vào!".
Khi rơi trở lại sông, tôi thôi không bơi nữa, mặc cho cơ thể chìm xuống.
Ông làm đàn bà như thế là đủ rồi! Ông không thèm chơi với lũ khốn các ngươi nữa!
...
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, dưới lưng và trên người là chăn nệm mềm mại, sạch sẽ khô ráo. Tôi thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn Nhà xí huynh và Dương Nghiêm đang đứng yên lặng bên giường.
Dương Nghiêm há miệng ra định nói nhưng lại thôi.
Tôi bèn nói thẳng: “Ta biết là các người sẽ cứu ta lên. Các ngươi làm sao có thể để cho ta chết được, vì thế ta liền nhân cơ hội mà chửi cho các người một trận, bỏ lỡ cơ hội ấy sẽ chẳng còn cơ hội khác".
Dương Nghiêm lại há miệng định nói nhưng rồi lại thôi.
Tôi thừa nhận một cách rất thoải mái: “Đúng thế, ta đã đánh cuộc bằng trận chửi mắng ấy và chìm xuống. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy tính cách của ta rất dữ dội, không chừng có thể nhìn ta bằng cái nhìn kính nể hơn".
Dương Nghiêm lại há miệng ra, cuối cùng hỏi: “Ta chỉ thắc mắc là, sao lúc đó cô lại tự xưng là "ông đây", cô có thể xưng là bà đây cơ mà?".
Tôi "..."
Nhìn đôi mắt khao khát học hỏi của Dương Nghiêm, tôi suy nghĩ rồi ngồi dậy một cách khó khăn, hỏi bằng giọng rất thật: “Ngươi không cảm thấy từ "ông đây" nghe có vẻ khí thế hơn là từ "bà đây" sao?".
Dương Nghiêm ngạc nhiên: “Thật thế?".
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Không tin ngươi kêu thử lên mà xem, khí thế khác hẳn nhau".
Nhà xí huynh đứng bên bất giác cười thành tiếng, lúc đó Dương Nghiêm mới hiểu ra, tức giận nói: “Cô đùa ta?".
"Hả?", tôi ngạc nhiên nhướng mày lên, hỏi lại: “Giờ ngươi mới biết sao?".
Dương Nghiêm ngây người, vẻ xấu hổ đang thay đàn bằng vẻ tức giận. Nhà xí huynh đột nhiên nói: “Dương Nghiêm, ngươi lui ra đi, ta có mấy điều muốn hỏi nàng ấy".
Dương Nghiêm rất không tự nguyện nhưng không dám làm trái lời Nhà xí huynh, đành tức giận đứng dậy.
Trước khi đi còn trừng mắt lên, chỉ vào tôi, nói: “Nha đầu kia, chờ đấy, rồi sẽ biết!".
Đối với loại người như anh ta, tôi chẳng thèm dùng lời lẽ để sỉ nhục, chỉ bĩu môi vẻ coi thường rồi giơ ngón giữa về phía anh ta.
Dương Nghiêm đã đi ra tới cửa, thấy thế lại quay lại, thấy Nhà xí huynh nhìn bèn vội giải thích: “Cửu ca, để đệ hỏi cô ta một câu nữa".
Nhà xí huynh không nói gì. Dương Nghiêm bèn chỉ tôi, hỏi: “Động tác tay vừa rồi của cô là có ý gì? Lúc ta nhìn thấy cô ở bến tàu, cô cũng làm động tác đó với ta, cô nói xem rốt cuộc là có ý gì?".
Bỗng nhiên tôi cảm thấy con người ở thời đại này thật là thuần khiết, đến một động tác rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu. Tôi hơi thay đổi nét mặt, đáp lại một cách rất là thành thật: “Đó là động tác bày tỏ lời chào".
Dương Nghiêm không tin: “Lời chào?".
Tôi gật đầu: “Là lời chào. Đã bao giờ nghe đến Gia Cát Lượng và Tào Tháo chưa?".
Dương Nghiêm nghĩ một lát, lại hỏi: “Nghe nói trước đây có một tú tài nghèo kiết xác đã viết một cuốn sách có tên là "Tam quốc" kể về chuyện tranh giành nhau của mấy nước. Hai người đó là nhân vật trong cuốn truyện đấy, đúng không? ".
Không thể sai vào đâu được! Chắc chắn là một bậc xuyên không tiền bối đã đạo văn của kiếp trước để nuôi miệng qua ngày. Nếu đã biết rồi thì dễ nói chuyện thôi.
Tôi gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Có thể là ngươi chưa đọc nhưng ta thì đọc rồi. Trong đó Gia Cát Lượng và Tào Tháo đều là những vị anh hùng, được hàng vạn người ngưỡng mộ."
Dương Nghiêm nghe vậy, tò mò, hỏi: “Hai người đó cũng dùng động tác tay như vậy để chào nhau à?".
Tôi cố nhịn cười, mặt mày nghiêm túc, đáp: “À, không, chuyện là như thế này. Gia Cát quân sư là một người rất hiếu lễ, mặc dù ở phe đối địch với Tào Tháo, nhưng mỗi một lần gặp nhau trên chiến trận đều tiên lễ hậu binh. Tào Tháo cũng là một người con có hiếu nên Gia Cát quân sư thường hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân Tào Tháo. Ngươi cũng biết đấy, trên chiến trận, khoảng cách giữa chủ soái hai quân thường rất xa, dù có hét to nhưng cũng chưa chắc đã nghe được, vì thế Gia Cát quân sư bèn nghĩ ra cách này, làm một động tác hỏi thăm Tào Tháo từ xa".
Tôi nói những lời trên rất trôi chảy, không hề ngắc ngứ chút nào. Điều mà tôi muốn là đánh nhanh thắng nhanh! Cho tận đến lúc tôi nói xong, Dương Nghiêm vẫn chưa hiểu rõ, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện đó à?".
Mặt Nhà xí huynh sa sầm, lạnh lùng nói: “Được rồi đấy, Dương Nghiêm! Đệ lui ra trước đi, ta có điều muốn hỏi nàng ấy".
Dương Nghiêm thấy vậy không dám nhiều lời nữa, vội đóng của lại đi ra ngoài. Trong khoang thuyền chỉ còn lại tôi và Nhà xí huynh. Nhà xí huynh không nói gì mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò. Tôi nghĩ thầm trong bụng: Chó cắn người là chó không sủa!
Không được rồi! Với loại chó như vậy thì lại càng phải đề phòng cẩn thận hơn, kẻo không nó lại bất ngờ đớp một miếng.
Tôi đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên Nhà xí huynh lên tiếng hỏi: “Cần phải có điều kiện gì thì nàng mới chịu nói ra sự thật?".
Tôi cụp mắt xuống, nhìn lên chiếc áo lụa màu vàng thiên nga mới tinh đang mặc trên người, hỏi: “Thủ lệnh của ta đâu?".
Nhà xí huynh trầm ngâm một lúc, đáp: “Đã bị nước làm nhòe, vứt đi rồi". Tôi thầm rủa Tề Thịnh quá xảo quyệt, chắc anh ta đã tính toán sẵn từ trước nên mới ra vẻ hào phóng ban cho tôi thủ lệnh ấy.
Nhà xí huynh vén áo ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi lại: “Nói đi, điều kiện gì?".
Mẹ kiếp, khẩu khí lớn đấy, làm như thể tôi nêu ra bất cứ điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng vậy. Bất giác tôi cười một tiếng lạnh lùng, hỏi lại: “Ngươi có thể đưa ra điều kiện gì cho ta nào?".
Nhà xí huynh lặng lẽ nhìn tôi một lát, đáp: “Bình an khỏe mạnh, đủ ăn đủ mặc".
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ cho tôi vinh hoa, phú quý, không ngờ chỉ là mấy từ đó nên không khỏi thấy ngạc nhiên. Chỉ là tám chữ đơn giản đó thôi, nhưng lại là những thứ mà bây giờ tôi khốn khổ cầu mong mà cũng không được.
Nhà xí huynh hỏi: “Thế nào, có thể đổi được một lời nói thật của nàng chứ?".
Tôi gật đầu: “Có thể, nhưng ngươi lấy cái gì ra để làm tin, đừng có nói với ta rằng ngươi cũng đưa ra một thủ lệnh đấy".
Mẹ kiếp, mắc lừa chịu thiệt một lần đã đủ lắm rồi, lần này dù Nhà xí huynh có đưa cho tôi thủ lệnh bằng vải dầu chấm nước, tôi cũng không tin!
Nhà xí huynh cười, đáp: “Nếu ta đã cho rồi mà muốn lấy lại, thì dù đó là bất cứ thứ gì, ta cũng lấy được. Cô tin vào tín vật, chi bằng hãy tin ở ta".
Tôi suy nghĩ thật kỹ, nhìn vào đôi mắt của Nhà xí huynh, đáp: “Được, ta tin ngươi. Ta không phải là Trương Thị".
Nhà xí huynh mỉm cười, nói: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã biết nàng không phải Trương thị, nhưng điều mà ta muốn hỏi là...", Nhà xí huynh hơi dừng lại, người cũng nghiêng về phía trước, nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Rốt cuộc nàng là ai?".
Chà, còn nhìn vào mắt tôi hỏi câu này, nhóc con, định xem những lời ta nói là thật hay là giả hả? Nhưng, đáng tiếc anh đã tính sai rồi, ông đây hơn hai mươi năm trước cũng đã từng có vô khối bạn gái, không được gì khác ngoài việc luyện mở mắt nói dối như thế nào.
Tôi nghiêng người tránh ánh mắt của Nhà xí huynh, trên mặt lộ vẻ đau thương, chậm rãi nói: “Những chuyện hồi còn nhỏ ta không nhớ, khi bắt đầu nhớ thì được một người què nuôi dưỡng. Mãi đến năm ngoái mới có một quý nhân mua rồi đưa tới một chỗ để dạy dỗ chừng nửa năm, sau đó ta được đưa tới Đông Cung".
Nhà xí huynh trầm mặc trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Người què ấy họ gì?".
Tôi đã đề phòng từ trước, nên khi Nhà xí huynh hỏi vậy liền trả lời rất tự nhiên: “Họ Tì".
Nhà xí huynh nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì. Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Hay là ngươi hãy đưa ta tới nhà họ Trương để xác định thật giả đi. Dù sao mẹ đẻ của Trương Thị vẫn còn sống, nhất định bà ta sẽ nhớ trên người con gái của mình có dấu vết gì".
Nhà xí huynh mỉm cười, không nói gì. Nói nhiều sai nhiều, vì thế tôi quyết định ngậm miệng lại.
Khoang thuyền bỗng chốc trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, con thuyền lắc lư mỗi lúc một mạnh, dường như trên sông đang nổi sóng. Nhà xí huynh thấy tôi nhìn ra cửa sổ bèn khẽ giải thích: “Sắp tới Cửu Khúc Hiệp, nước sông chảy xiết hơn".
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa khoang thuyền bị Leo cây công tử đẩy mạnh ra. Dương Nghiêm bước vào, nói với vẻ lo lắng: “Cửu ca, phía trước có thuyền của thủy quân Phụ Bình, họ đang chặn thuyền của chúng ta lại".
Dưới ánh đèn, Nhà xí huynh nhướng mày lên, nói với tôi: “Họ tới để tìm nàng đấy".
Trong vài phút ngắn ngủi, tôi không hiểu ý đồ của Tề Thịnh. Thái Tử Phi trốn ra khỏi cung, thế mà nửa đêm lại tìm thấy trên thuyền riêng của Cửu hoàng tử. Phải chăng anh ta tạo cơ hội để tôi hành động vượt giới hạn, sau đó lại kéo người đến bắt quả tang?
Hình như anh ta rất thích sừng thì phải, không chỉ cắm sừng cho người khác, anh ta còn muốn thử xem sừng mọc trên đầu mình như thế nào?
Không lẽ anh ta có sở thích tương tự với Triệu Vương đang ở lại Thịnh Đô?
Đầu ốc tôi có phần rối loạn, nghĩ thế nào cũng vẫn không thấy xuôi, rồi một ý nghĩ chợt lóe lên: Lúc này, nếu Nhà xí huynh trói tôi lại rồi buộc thêm hòn đá, ném xuống dưới sông, anh ta sẽ được trong sạch.
Nghĩ vậy, tôi chợt thấy thất kinh, vội vàng đưa mắt nhìn sang Nhà xí huynh. Anh ta cũng đang nhìn về phía này, dường như đọc được ý nghĩ của tôi, bình thản nói: “Nếu ta đã cam đoan với nàng thì tất nhiên ta sẽ giữ lời hứa".
Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Tôi ngồi trên giường, cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Nhà xí huynh, cuối cùng vẫn không tin tưởng hoàn toàn ở anh ta, bụng nhủ thầm: Cứ ngồi đây mà chờ kết quả chi bằng tự mình ra ngoài xem thế nào, dù sao cũng còn hơn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Nghĩ như vậy, tôi bèn đứng phắt dậy, thận trọng mặc chiếc áo thủy quân phơi bên cạnh lên người. Chiếc áo vốn mặc rất vừa, lúc này sao lại cảm thấy nửa thân trên chật hẳn đi? Hay vì nó bị ngấm nước nên co lại? Cuối cùng khi nhìn xuống ngực mình tôi mới hiểu.
Vì bị thương ở ngực nên lớp vải quấn ngực bị cắt ra, thay vào đó là bớp bông băng màu trắng. Có điều, người thực hiện nó chắc chắn là người chưa bao giờ thử trò gái giả trai, băng rất không chuyên nghiệp, căn bản là chẳng che được tí gì.
Không có thời gian để ý nhiều chuyện như vậy, cũng may lúc này đang là ban đêm, có lẽ nếu không nhìn kĩ cũng chẳng nhìn thấy gì đâu.
Tôi tự trấn an mình như vậy rồi len lén chui ra khỏi khoang thuyền.
Mấy chiếc chiến thuyền của thủy quân Phụ Bình đang ở cách phía trước không xa lắm, chỉ chừng mấy chục trượng. Điểm khác với chiếc thuyền hoa này là trên mấy chiếc chiến thuyền ấy, ngoài đèn lồng chiếu sáng còn có rất nhiều đuốc, khiến cho khoảng sông đó được chiếu sáng như ban ngày.
Trên chiếc thuyền chính, Thái tử Tề Thịnh mặc áo đen khoác giáp bạc tay giữ kiếm đang đứng, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng, trông rất oai nghiêm, rất đẹp đẽ! Và cũng rất đầu đất!
Chà, anh chàng đó chắc là chưa bao giờ tham gia thủy quân. Lên thuyền rồi mà vẫn còn mặc loại giáp đó, sợ nếu bị rơi xuống nước sẽ không thành quả cân được chắc? Chờ đấy, anh cứ chờ đấy, chỉ cần ông có cơ hội, nhất định sẽ đạp một cái để anh xuống nước ngâm thử xem!
Nhà xí huynh vẫn đứng ở mũi thuyền lên giọng đối đáp với bên kia. Chiến thuyền áp sát lại, sau đó từ mũi thuyền vang lên một tiếng kêu xé ruột xé gan: “Tiểu thư! Tiểu thư!".
Tôi ngây người, nhìn về phía có tiếng gọi thì thấy Lục Ly lao ra từ khoang thuyền, vừa giằng co với mấy tên lính chạy ra ngăn lại, vừa hướng về bên này khóc gọi: “Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư có ở trên thuyền không? Tiểu thư có ở trên thuyền không?".
Mẹ ơi! Sao bà cô này cũng theo tới đây cơ chứ?
Tôi tức giận đến mức chỉ muốn giậm chân, vò đầu. Trời ạ, như thế chẳng phải khiến cho tình hình thêm loạn sao? Hay phải nói là có đàn bà phụ nữ dính vào chỉ tổ thêm rắc rối thêm đây?
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thì Dương Nghiêm không biết từ đâu mò ra đứng ngay sau lưng tôi, một tay bịt miệng, một tay giữ lấy thắt lưng tôi, kéo lùi về phía sau. Mãi tới khi vào đến chỗ khuất, Dương Nghiêm mới ghé sát vào tai tôi, nói: “Thủy quân muốn lên thuyền kiểm tra, để ta đưa cô trốn xuống nước".
Tôi cuống lên, cắn vào tay của Dương Nghiêm một cái thật mạnh, giận dữ đáp: “Ngươi muốn chết mà cũng muốn kéo ta chết cùng sao? Chỗ này nước chảy rất xiết, nếu xuống là sẽ lập tức bị cuốn phăng đi đấy!".
Dương Nghiêm nhướng mày, đắc ý cười nói: “Đó là với cô, nhưng có ta thì đến Thủy Long vương cũng không triệu nổi cô đâu".
Tôi không tin! Lời này của Dương Nghiêm tuyệt đối không đáng tin! Hôm nay anh ta vừa nói mình chỉ biết bơi chó thôi, đến tối bỗng nhiên lại xưng mình là rái cá! Ai mà tin được!
Nhưng Dương Nghiêm bất chấp tôi có tin hay không, quay người đi, vừa nhanh chóng cởi quần áo của mình, vừa luôn miệng giục tôi: “Nhanh lên, bỏ hết những thứ vướng víu trên người lại!"
Sống lưng trần của Dương Nghiêm hơi gầy nhưng rắn chắc. Mẹ kiếp, nếu lúc này mà bị người của Tề Thịnh bắt được thì đúng là bắt gian!
Dương Nghiêm quay đầu lại nhìn, thấy tôi vẫn đứng ngây ra, hỏi bằng giọng ngạc nhiên: “Này, cô đang nghĩ gì thế?".
Nghĩ gì ư? Cả đống chuyện, chúng đang dồn lại thành một mớ bòng bong đây này!
Màn kịch hôm nay không hiểu rốt cuộc là do ai đạo diễn?T ề Thịnh hay Nhà xí huynh? Hai người bọn họ xuất hiện rất sớm, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước. Vấn đề là ai là người giăng bẫy người kia? Hai bên đều là thuyền giặc, tôi lên chiếc nào thì sẽ thích hợp hơn? Bên Tề Thịnh thì có vẻ danh chính ngôn thuận hơn, nhưng trước con mắt của bao nhiêu người, việc tôi bị tìm thấy trong thuyền của Nhà xí huynh khiến cho sự trong sạch của tôi bị hoen ố, kế sinh nhai của tôi sau này sẽ đổ vỡ hoàn toàn.
Còn thuyền của Nhà xí huynh, chẳng biết có ở được lâu hay không? Cá mè một lứa thì khác nhau là mấy?
Hai chiếc thuyền mỗi lúc một áp sát lại với nhau, thủy quân trên chiếc thuyền kia đã bắt đầu quăng dây nối hai thuyền với nhau.
Dương Nghiêm cuộn đám quần áo cởi ra thành một mớ, tiện tay ném xuống sông, quay người lại, khẽ giục tôi: “Nhanh lên, đừng có giả bộ xấu hổ nữa! Để tôi dìu cô lặn xuống gầm thuyền, nhất định không được để cho Tề Thịnh tìm thấy!".
Ở mũi thuyền, tiếng Nhà xí huynh đáp lại lời của Tề Thịnh thế nào tôi không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lục Ly vẫn thảm thiết như cũ.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Dù ở trên thuyền của ai thì vẫn tốt hơn là xuống nước cùng Dương Nghiêm!
Nhân lúc Dương Nghiêm không chú ý, tôi đẩy mạnh anh ta ra ngoài, sau đó lập tức quay đầu chạy về phía mũi thuyền.
Tình hình hiện tại là Tề Thịnh đã đặt chân lên mui thuyền bên này, Nhà xí huynh cúi đầu hành lễ với Tề Thịnh ở khoảng cách chừng ba bước, miệng cung kính nói: “Tam ca". Tôi xộc tới, nhân lúc đám đông chưa kịp định thần, lao về phía Tề Thịnh, sau đó kéo dài giọng, cất tiếng kêu giống như Lục Ly: “Điện hạ...".
Khi tiếng kêu đó phát ra, mọi trở ngại về tâm lý chẳng còn thấy đâu nữa. Tôi bày ra bộ dạng vô cùng hoảng hốt, đưa hai tay túm chặt lấy áo của Tề Thịnh, nức nở: “Có người muốn sát hại thiếp, thiếp rơi xuống sông, thuyền của Sở Vương điện hạ đã cứu thiếp lên".
Nói xong liền giống như không thể nói tiếp được nữa, người run lên bần bật. Tề Thịnh giơ cánh tay lên, hơi dừng lại trên không, sau đó đặt lên vai tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm tới mức sởn cả da gà. Mẹ kiếp, nếu không phải cảm thấy chiếc thuyền của nhà anh to hơn, vững hơn thì đừng hòng ông đây chịu diễn màn kịch này.
Lúc ấy, Nhà xí huynh ở phía sau tôi mới nói bằng giọng áy náy: “Tam ca, Tam tẩu nửa đêm lưu lạc bên ngoài, thần đệ e ảnh hưởng đến danh tiết nên vừa rồi không dám nói trước mặt binh lính, mong Tam ca tha tội".
Tề Thịnh khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Không sao, nàng ấy không sao là tốt rồi".
Mẹ kiếp, đúng là dàn diễn viên có thực lực, vai nữ chính xuất sắc nhất chắc chắn là tôi rồi, chỉ có điều vai nam chính xuất sắc nhất không biết là ai.
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì đồng chí Lục Ly, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng sang thuyền theo Tề Thịnh, nhìn thấy tôi bèn lao tới, vừa khóc vừa cười, nói: “Tiểu thư, tiểu thư! Tốt quá, tiểu thư không sao là tốt rồi!".
Tôi nhân dịp đó bèn thoát ra khỏi vòng tay của Tề Thịnh, quay sang ôm lấy Lục Ly, lần này thì ôm thật sự, rồi khẽ cười, nói: “Ngốc ạ, ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Ta cao số lắm!".
Lục Ly vừa khóc vừa gật đầu, gạt nước mắt đang định mở miệng nói thì đột nhiên mặt biến sắc, kêu lên một tiếng thất thanh, gạt mạnh tôi sang một bên.
Vì bị bất ngờ, tôi ngã ngồi xuống sàn thuyền, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy một đoàn tiễn màu đen cắm vào ngực Lục Ly, còn thân người thì đang từ từ đổ về phía sau.
Vì Lục Ly mới bước lên thuyền nên phía sau lưng cô là mạn thuyền, còn phía trước là nước sông đen ngòm chảy xiết. Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội nhào tới giữ lấy vạt áo của Lục Ly.
Trên mặt sông đen ngòm bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thuyền nhỏ, trông giống như những phiến lá bồng bềnh trên mặt nước. Trên những chiếc thuyền đó ẩn giấu rất nhiều hắc y nhân, tay cung tay nỏ nhắm về phía đầu thuyền chúng tôi đang đứng. Trên sàn thuyền phía sau, tên bay rào rào như mưa, các hộ vệ trên cả hai thuyền vội vã lấy cung nỏ ra bắn trả, nhưng chiếc thuyền lớn ở trong sáng, còn thuyền nhỏ lại ở trong tối, thế nên tỉ lệ thương vong giữa hai bên khá chênh lệch. Các hộ vệ bên cạnh Tề Thịnh đã tạo thành một vòng tròn bảo vệ anh ta, đồng thời vung binh khí gạt các mũi tên, phía trước Nhà xí huynh cũng có hai, ba người bảo vệ.
Một mình tôi nằm bò ra ở mũi thuyền, tay giữ chặt lấy vạt áo của Lục Ly, quay đầu lại hét về phía đám đông: “Mau lại cứu người! Mau lại cứu người!".
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi, chẳng có lấy một người để ý đến tôi.
Thân hình Lục Ly nặng trịch, một tay còn lại của tôi bám chặt lấy mạn thuyền nhưng vẫn bị sức nặng của cơ thể Lục Ly kéo dần ra phía ngoài thuyền.
Bên bờ Uyển Giang, Tề Thịnh đầu đội mũ vàng, mình mặc áo tay bó màu đen có thêu hình rồng, bên ngoài là bộ giáp mỏng, oai phong lẫm liệt bước lên chiến thuyền của thủy quân Phụ Bình trước sự chứng kiến của đám đông.
Tôi mặc một bộ y phục thủy quân bình thường màu xanh xám, giấu mình trong khoang thuyền, phủ phục bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lén lút như một tên trộm.
Chênh lệch, đây chính là sự chênh lệch!
Tề Thịnh nói đi tuần đại doanh không thể mang theo đàn bà, vì thế chỉ còn cách để tôi cải trang thành thủy quân, nấp sẵn trong khoang thuyền.
Thực ra, tôi không mấy để ý đến chuyện mặc trang phục gì, lên thuyền như thế nào, hơn nữa, bây giờ với bộ dạng nhô trước lồi sau như thế này, cho dù tôi có mặc long bào cũng chẳng thể giống hoàng thượng được.Vấn đề là, rõ ràng Tề Thịnh bảo tôi cùng đi Giang Bắc, nhưng lại làm ra vẻ vô tội như anh ta chẳng biết gì!
Như vậy, kịch bản chính thức là: Thái tử đi tuần phía bắc thay cho Hoàng đế, Thái tử phi Trương thị tự mình ra khỏi cung và cải trang đi theo, mãi cho tới lúc đến Thái Hưng, thái tử mới phát hiện ra Trương thị trong số những người đi cùng. Thái tử vô cùng tức giận, dạy dỗ cho Trương thị một trận, nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ có thể mang theo Trương thị đi tiếp thôi.
Nói một cách đơn giản, hình ảnh của Thái tử vẫn rất vẻ vang vĩ đại, chuyện xấu toàn bộ là do Thái tử phi làm.
Anh ta coi tôi là đồ ngốc chắc?
Lúc đó, vừa nghe Tề Thịnh nói xong, tôi lập tức giơ tay phản đối.
Tề Thịnh bèn nheo mắt lại, nói với vẻ chẳng chút vội vàng: "Trương thị vốn là người ương bướng, nổi tiếng tùy tiện, ngang ngược, dù có thêm lần này cũng chẳng thấm vào đâu. Bên Hoàng hậu mong còn chả kịp, cùng lắm thì làm ra vẻ trách mắng nàng mấy câu là xong, chỉ cần ta không truy cứu thì nàng còn sợ gì?"
Nếu chuyện diễn ra đúng như vậy thì sẽ trở thành vết ố trong cuộc đời làm nghề thái tử phi của Trương thị, sẽ bị ghi vào hồ sơ đấy! Bây giờ anh nói là không truy cứu, nếu sau này anh trở mặt thì tôi biết kêu ai đây?
"Không được, không được!" tôi vội xua tay, "Với hình dạng này của thiếp, dù có mặc quân phục cũng chẳng có ma nào tin. Nếu có ai muốn kiểm tra người thì thiếp phải làm sao? Liệu có thể cho người ta kiểm tra không?"
Ánh mắt của Tề Thịnh trở nên sâu thẳm, anh ta lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Ta cho nàng thủ lệnh của ta, như thế nàng yên tâm rồi chứ?"
Anh ta nói như vậy, tức là đã đoán biết được suy nghĩ của tôi. Có điều tôi cũng không thấy sợ, liền gật đầu, cười đáp: “Như vậy thiếp thấy yên tâm hơn rồi".
Tề Thịnh nhếch môi cười châm biếm, sau đó hạ giọng dặn dò: “Không được mang theo bất cứ cung nữ nào, chỉ có một mình nàng thôi. Đến đêm, nàng hãy nghĩ cách để điều Lục Ly đi chỗ khác, ta sẽ sai người đến đón rồi sai người sắp xếp để nàng lên thuyền". Thế là đêm hôm ấy, tôi sai Lục Ly đến Phật đường trong hành cung, thay tôi tụng kinh niệm phật một đêm.
Lục Ly hỏi tôi là muốn cầu Bồ Tát điều gì, tôi nhìn vào đôi mắt chờ đợi của Lục Ly, đành trái với lòng mình mà nói với cô, cầu cho tình cảm của Tề Thịnh dành cho tôi ngày càng sâu nặng, không bao giờ rời bỏ tôi.
Lục Ly nghe tôi nói vậy cũng không đáp lời, lặng lẽ mang một túi lớn hương và kinh thư, phấn chấn ra khỏi điện.
Trước giờ cửa cung bị khóa, tôi theo một người điệu bộ như tiểu thái giám ra khỏi cung, lên một chiếc thuyền nhỏ bên bờ Uyển Giang chèo ra sông đến thuyền chính của Tề Thịnh.
Nấp nấp trốn trốn dưới đáy thuyền suốt cả đêm, cuối cùng cũng đợi được tới lúc Tề Thịnh lên thuyền.
Pháo trên thuyền chính nổ râm ran, sau đó đoàn thuyền từ từ rời bến, hướng về phía thành Thái Hưng bên bờ đối diện.
Thái Hưng là thành lớn nhất ở Giang Bắc ở Nam Hạ, nằm song song với Phụ Bình ở bờ bắc của Uyển Giang, xuyên qua hai châu Túc, Dương, kiểm soát cả hai vùng Nam Bắc, từ xa xưa đã là nơi tranh giành của các thế lực.
Năm thứ ba đời Thành Tổ, đại quân Nam Hạ sau khi dẹp xong Lĩnh Nam lập tức tiến quân về phía Bắc, chính là Bắc Độ ở đây, vây thành Thái Hưng, tấn công Dự Châu, phối hợp cùng quân của Mạch Soái, tiến vào theo hai cánh bắc nam tấn công quân xâm lược Bắc Mạc, cuối cùng đã giành được Giang Bắc.
Trương Sinh, ông nội của Trương thị, hộ quốc đại tướng quân đã lập được chiến công lớn trong trận đánh này. Lục Ly kể, lúc thống lĩnh kỵ binh ở Giang Bắc, Trương Sinh đã tấn công một trạm mấu chốt tại Bắc Dự theo lệnh của Mạch Soái, hơn hai nghìn kỵ binh mấy phen xông lên, đến lúc chỉ còn lại mấy trăm người mới chiếm được nơi trọng yếu đấy. Kể từ đó về sau, trong quân, không ai còn dám coi thường người chân thọt họ Trương ấy nữa.
Đúng thế, một chiến tướng dũng mãnh, uy vũ như vậy lại là một người tàn tật, thật là khiến người ta thật kính nể. Tôi đã từng nhìn thấy mấy bức họa chân dung hồi còn trẻ của Trương Sinh, bức nào cũng vẽ cảnh Trương Sinh trên mình ngựa, người ta chỉ thấy đó là một vị tướng quân nét mặt cương nghị, tuấn tú với tư thế oai dũng trên lưng ngựa.
Ông là minh chứng hùng hồn cho câu nói của người xưa: Thằng què hay cưỡi ngựa, răng vổ hay cười.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man thì có người bước vào khoang thuyền. Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là tiểu thái giám Lý, người đã đưa tôi ra khỏi cung, chỉ có điều bây giờ anh ta đã thay bộ trang phục của thị vệ.
Lý thị vệ vái chào rồi đưa cho tôi một bộ quần áo của thị vệ, thì thầm: “Nương nương, Điện hạ có lệnh, lát nữa tới bến tàu Thái Hưng, nương nương hãy giả làm thị vệ đi theo tiểu nhân lên bờ, nhất định không để người khác phát hiện ra thân phận”.
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác đành thay trang phục, dùng tấm vải trắng bó cho ngực nhỏ lại, cẩn thận cuộn thủ lệnh mà Tề Thịnh đưa cho tôi lại thật bé, nhét vào trong.
Thuyền tiếp tục chạy một lúc nữa thì tới ngoài thành Thái Hưng. Thủ thành Thái Hưng, Dương Dự mang theo rất nhiều quan lại đã chờ sẵn ở bến tàu từ lâu. Trong tiếng kèn trống rộn rã, Tề Thịnh được đón tiếp lên bờ, lập tức vào thành Thái Hưng.
Tôi theo Lý thị vệ hòa lẫn vào đám đông lên bờ, vừa mới nơm nớp đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy tiếng một người nào đó kêu lên kinh ngạc: “Nương...A! Sao cô cũng tới đây?” .
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Nghiêm đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, há mồm trợn mắt nhìn tôi.
Nhìn thấy anh ta, tôi thấy tâm trạng đỡ hơn một chút bèn lên tiếng hỏi: “Lệnh đường ở đâu?”.
Dương Nghiêm như mắc nghẹn, không trả lời, sải bước đến gần tôi.
Lý thị vệ ở phía sau bước sát đến bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, lúc này nhất định không thể để xảy ra chuyện! Tiểu nhân thấy, chúng ta nên tìm một chỗ để tránh đã, tốt nhất là đừng có luẩn quẩn với người kia”.
Lúc đó tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, bèn bước vào giữa đám đông theo Lý thị vệ, định nhân lúc chen chúc thoát khỏi Dương Nghiêm. Ai ngờ Dương Nghiêm nhất quyết không chịu từ bỏ, cứ gạt những người cản trở trước mặt mà đuổi theo tôi, miệng không ngừng kêu lên : “Chờ chút đã, chờ chút đã”.
Chờ cái mẹ nhà anh! Tôi chửi thầm trong bụng, chân bước càng nhanh hơn. Lý thị vệ dẫn tôi đi một vòng quanh bến cảng, cuối cùng lại trở về bên bờ sông. Nhìn thấy Dương Nghiêm vẫn bám đuổi phía sau, Lý thị vệ bèn kéo tôi nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá bên bờ, vội vã giục người trên đó: “Chèo thuyền đi, nhanh lên!”.
Người đánh cá nhanh nhẹn cởi dây neo thuyền, con thuyền nhỏ theo dòng nước trôi theo dọc bờ sông, chỉ loáng một cái đã đi được một khoảng khá xa.
Dương Nghiêm chậm mất một bước nên chỉ còn biết đứng giậm chân trên bờ. Có điều anh ta vẫn không chịu từ bỏ, giơ tay vẫy vẫy về phía tôi.
Tôi thấy rất vui nên cũng giơ cao tay về phía Dương Nghiêm, chính xác là giơ ngón giữa lên với hắn.
Dương Nghiêm thấy vậy càng vẫy tay rối rít hơn.
Gió thổi trên mặt sông khiến tốc độ của thuyền nhanh hơn, chèo một hồi nữa thì không còn thấy Dương Nghiêm đuổi theo, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay người lại nhìn Lý thị vệ, hỏi : “Chúng ta làm sao bây giờ? Quay trở lại hay là tìm một bến khác để lên bờ?”.
Lý thị vệ đáp: “Bây giờ mà quay trở lại bến tàu thì e không ổn, chi bằng bây giờ tìm một chỗ khuất lên bờ, sau đó quay lại thành Thái Hưng tìm điện hạ”.
Lý thị vệ lời nói kính cẩn, thần thái bình tĩnh.
Tôi suy nghĩ một lát, thấy có lẽ như thế là tốt nhất, bèn gật đầu đáp: “Lý thị vệ suy nghĩ thật chu đáo, cứ làm như thế đi”.
Người lái thuyền vẫn miệt mài chèo ở phía sau, không để vào tai những lời trao đổi giữa tôi với Lý thị vệ.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một việc, lập tức thấy đầu căng lên, sống lưng lạnh toát. Cố gắng giữ vẻ bình thường, tôi đi về phía cuối thuyền, ngồi xuống rồi giả bộ dùng tay quạt quạt, nói: “Hôm nay nóng thật đấy”.
Vừa nói tôi vừa cởi đôi giày ở chân, không để ý đến vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Lý thị vệ và người chèo thuyền, thậm chí còn tháo luôn cả tất, ngẩng đầu lên hỏi Lý thị vệ: “Sao? Không thấy nóng à?”.
Lý thị vệ quay đầu đi tránh ánh mắt của tôi, lắc đầu.
Thái độ của anh ta khiến tôi thấy nghi ngờ, nếu muốn hại chết tôi, theo lý mà nói, sao lại cử một người da mặt mỏng như vậy, không lẽ là tôi đã quá đa nghi rồi?
Tôi thấy hơi do dự, không biết có nên nhảy xuống nước hay không? Ai ngờ, khoảng thời gian do dự chính là thời khắc quan trọng nhất, suýt nữa thì cái mạng của tôi đi đời rồi. Người da mặt mỏng kia một khi đã ra tay thì vừa nhanh vừa hiểm độc, khi tôi kịp phản ứng thì trước mặt đã là mũi nhọn của dao. Cũng may là tôi ngồi bên mạn thuyền, liền lập tức ngửa người về phía sau, thả thẳng người xuống nước mới thoát được, nhưng ngực thì đau nhói, nhìn xuống đã thấy có vết máu.
Mặt nước lập tức xuất hiện một dải hồng, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lấy hơi cố bơi đến một chỗ thật xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lý thị vệ kêu lên giận dữ: “Mau vớt xác lên, trong tay cô ta còn có thủ lệnh của thái tử”.
Tôi đưa tay giữ lấy ngực theo phản xạ, thấy thủ lệnh vẫn còn nên càng cố gắng bơi về phía bờ sông.
Tóm lại:
Thứ nhất, con người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, sát thủ có thể là một chàng trai ngây thơ hễ nhìn thấy con gái liền lập tức đỏ mặt.
Thứ hai, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, là thân con gái, đường sự nghiệp trên tay hằn sâu quả nhiên cũng có chỗ tốt.
Thứ ba, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tề Thịnh đúng là chẳng ra gì!
May mà khúc sông đó nước chảy tương đối êm, bên bờ sông còn có những bãi lau sậy có thể ẩn nấp. Hồi còn nhỏ, tôi đã đọc rất nhiều truyện kiếp hiệp, e ngại Lý thị vệ thực sự là một cao thủ võ lâm, có thể bắn chưởng sau lưng, vì vậy tôi chỉ còn cách chui thật sâu vào bụi lau sậy trốn.
Luồn lách một hồi trong bụi lau sậy, trườn xuống nước, sau đó tôi mới cẩn thận bơi ngược dòng về phía thượng du.
Tôi cân nhắc, với cách lẩn tránh như hiện tại thì đối phương không thể truy tìm hành tung của tôi. Chẳng ngờ trên đời này có kẻ ngốc đến thế, chỉ biết ngốc nghếch ngồi chờ tại một chỗ, thế nhưng ông trời lại thiên vị người ấy mới tức chứ.
Tôi không nghĩ rằng mình đã tự cho mình là thông minh, chỉ cảm thấy ông trời thật sự không có mắt.
Bơi một đoạn dài như vậy, nên lúc này tôi không còn đủ sức mà bơi lên bờ nữa, quyết định nghển cổ hét về phía Dương Nghiêm trên bờ: “Mau lại kéo ta một tay!".
Dương Nghiêm cười thích thú, nhanh chóng cởi hia, xắn cao ống quần, lội nước tới trước mặt tôi, rồi chống hai tay lên đầu gối, khom người xuống nhìn tôi, nói với vẻ rất đắc ý: “Tôi biết thế nào cô cũng quay về tìm tôi mà!".
Mẹ kiếp! Nếu ông mà biết ngươi ở đây thì đã nghiến răng bơi qua sông rồi!
Vì còn mải thở lấy hơi nên tôi không thèm để ý đến những lời anh ta nói, chỉ đưa tay lên, nói: “Kéo ta đứng dậy".
Dương Nghiêm nắm lấy bàn tay tôi, vừa kéo vừa tuôn một tràng, vẻ đắc ý: “Cửu ca nói rất đúng, có tật giật mình, chẳng cần bọn ta phải làm gì thì Tề Thịnh cũng sẽ ra tay trước. Chỉ có cô mới là kẻ ngốc, cho rằng anh ta là người tốt. Ngốc tới mức còn cải trang theo anh ta qua sông, nếu anh ta thực lòng muốn mang cô đi thì thiếu gì cách, cần gì phải..."
Tôi đang bực mình vì quá dễ dàng mắc mưu Tề Thịnh bây giờ lại phải nghe những lời chế giễu không dứt của Dương Nghiêm, từ bực mình đã chuyển thành tức giận, không nén được xông tới dùng sức lực yếu ớt bóp lấy cổ anh ta mà ấn xuống nước.
Lúc đầu, vì không đề phòng nên Dương Nghiêm phải uống mấy ngụm nước sông, nhưng sau khi phản ứng lại được thì lập tức tóm lấy tôi, đè xuống dưới.
Tôi ra sức vùng vẫy nhưng vì chênh lệch sức lực, cộng thêm sự khác biệt giữa nam và nữ, cuối cùng vẫn không sao thoát được bàn tay của Dương Nghiêm.
Dương Nghiêm giữ chặt lấy tôi, giận dữ quát lên: “Sao đàn bà hay hỉ nộ thất thường thế hả, lại lên cơn gì nữa?".
Tôi là đàn bà? Đúng vậy, bây giờ tôi là đàn bà, nhưng vì sao một người đàn ông như tôi lại trở thành đàn bà? Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ, dường như có một cục gì đó đè chặt lên ngực đến ngộp thở, vì thế tôi quay đầu lại, gầm lên: “Đúng, ta hỉ nộ thất thường, đang lên cơn điên đây, ngươi tưởng ta thích làm đàn bà lắm à!".
Dương Nghiêm nghe vậy bỗng ngây người, bàn tay cũng vô tình buông lỏng.
Cuối cùng thì tôi cũng giằng ra khỏi tay anh ta, cơn giận dữ trong đầu vẫn bốc lên, biến thành ngọn lửa ở hai mắt. Tôi không muốn thằng nhóc Dương Nghiêm coi thường mình nên quay người, nhào xuống nước.
Một lát sau, Dương Nghiêm tóm lấy quần áo tôi, lôi lên khỏi mặt nước rồi nghiêng đầu nhìn, thấp giọng hỏi: “Cô khóc à?".
Tôi lườm Dương Nghiêm rồi đáp: “Ở cùng một chỗ với một kẻ tồi tệ như ngươi thì ta có thể không khóc được chắc?".
Dương Nghiêm chau mày, nhìn tôi vẻ hoài nghi.
Tôi hất cằm về phía sau lưng anh ta, hỏi: “Này, một mình ngươi liệu có đánh lại được bọn chúng không?".
Dương Nghiêm ngây người một lúc rồi vội quay lại nhìn phía sau hơn chục kẻ mặc áo đen, tay cầm kiếm phía trên bờ đã dàn thành hình bán nguyệt, đang tiến dần về phía chúng tôi.
Dương Nghiêm đưa mắt nhìn bọn họ, miệng hỏi tôi: “Này, cô còn bơi được nữa không?".
Tôi nghĩ một lát, đáp: “Có thể bơi được một đoạn nữa".
Dương Nghiêm chậm rãi gật đầu, rồi quay lại, nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành, hỏi: “Vậy có thể đưa một người theo được không?".
Tôi ngây người ra, lúc đó mới hiểu ý câu nói của Dương Nghiêm. Mẹ kiếp, ngươi là đàn ông đấy!
Tôi quay người lại, chạy về phía sau, vừa chạy vừa kêu lên: “Dương Nghiêm, ngươi đúng là đầu đất, còn không mau chạy đi!".
Dương Nghiêm vội xổ đến tóm lấy cánh tay tôi, chạy ra giữa sông vừa chạy vừa không quên dặn: “Tôi biết bơi chó, chỉ có điều bơi không được nhanh, chỉ cần cô bơi phía trước kéo tôi một chút là được!".
Nói xong, bèn túm chặt lấy thắt lưng tôi.
Tôi chẳng còn cách nào khác, vừa cố gắng gạt nước, vừa thương lượng đến anh ta: “Chúng ta không nên túm lấy nhau như thế này. Để ta cởi thắt lưng ra, ngươi túm lấy một đầu, được không?".
Dương Nghiêm nghĩ một lát rồi buông tay ra. Tôi cởi thắt lưng, buộc một đầu vào cánh tay mình, ném đầu còn lại cho Dương Nghiêm.
Những kẻ mặc áo đen ở phía sau cũng đã bắt đầu xuống nước, trong số bọn chúng hình như cũng có kẻ biết bơi nên quyết tâm đuổi theo.
Tôi hít một hơi thật sâu, ra sức bơi, bất ngờ phát hiện sức cản ở phía sau quá lớn khiến tôi dường như không nhúc nhích được gì.
Tôi quay lại, nhìn thấy Dương Nghiêm cũng đang ra sức gạt nước.
Tôi tức quá, gầm lên: “Dương Nghiêm, ngươi có thể nằm im như chết được không?".
Dương Nghiêm cứng đơ người, sau đó không giãy giụa nữa, cơ thể dần dần nổi lên trên mặt nước.
Tôi quay người lại tiếp tục bơi, tốc độ quả nhiên nhanh hơn hẳn.
Đến khi ra đến giữa sông, nước càng chảy xiết hơn, đôi vai tôi trở nên nặng như chì, mỗi lên giơ tay lên là một lần phải tốn rất nhiều sức lực, đành phải thả lỏng người trôi theo dòng nước.
Đúng lúc ấy thì nghe thấy Dương Nghiêm ở đằng sau khích lệ: “Kiên trì lên, kiên trì chút nữa".
Tôi chẳng buồn quay đầu lại, quyết định dừng lại vừa gạt nước vừa cởi đai buộc trên cánh tay ra.
Giọng nói của Dương Nghiêm cao hơn hẳn: “Này, cô làm gì thế? Làm người thì phải giữ lời hứa, trọng nghĩa khí chứ!".
Tôi không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu gắng sức cởi chiếc đai thắt ra. Nhưng chiếc đai ngấm nước, lại thắt nút nên rất khó cởi.
Dương Nghiêm đổi giọng, tiếp tục kêu lên: “Tỷ tỷ, cô cô, bà nội ơi! Cô không thể như thế được, cô nghiến chặt răng lại, cố gắng chút nữa, ta đã báo cho Cửu ca biết rồi, nhất định huynh ấy sẽ đưa thuyền ra ứng cứu, nếu cô vứt ta lại giữa đường thì còn ra gì nữa?".
Tôi cố gắng bớt chút thời gian, quay đầu lại đáp: “Chẳng sao cả, ngươi biết bơi chó cơ mà, không chìm được đâu. Ngươi cứ để ngươi nổi theo dòng nước, nếu ta gặp được Sở Vương thì sẽ bảo Sở Vương chèo dọc sông tìm ngươi".
Thân hình của Dương Nghiêm lúc nổi lúc chìm trên mặt sông, nghe tôi nói như vậy lập tức cuống lên: “Không được, không được, đừng đùa như thế. Trời sắp tối rồi, tìm được thì mới là lạ!".
Tôi thật lòng khuyên anh ta: “Ta thật sự không còn sức nữa, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì cả hai chúng ta đều chết, không bằng ngươi cứ nổi trên mặt nước đi, để ta sang kia đưa tin. Hơn nữa, ngươi thả lỏng người một chút, chỉ cần để cho miệng và mũi nổi trên mặt nước, về lý thuyết thì không thể chìm được!".
"Thật chứ?", Dương Nghiêm hỏi.
Tôi vội cam đoan: “Thật mà, thật mà!".
Nói xong, tôi thả chiếc đai đã tháo được nút thắt ra.
Dương Nghiêm bị nước cuốn đi một đoạn, vội kêu toáng lên: “Này, họ Trương kia, đừng có mà hối hận đấy...", chưa nói hết câu thì người đã biến mất trên mặt sông.
Tôi bỗng thấy không nỡ, kêu to lên: “Nếu hối hận thì ta sẽ đi vớt ngươi!".
Trời tối dần, sức lực của tôi gần cạn kiệt. Xem ra, dù không đeo theo cái của nợ Dương Nghiêm thì cũng khó lòng mà bơi qua sông được. Lúc này tôi thấy hơi hối hận, lẽ ra lúc trước không nên vứt bỏ Dương Nghiêm, nếu có bị chìm xuống đáy sông thì cũng có người bên cạnh.
Nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy mình đuối sức hơn.
Đang định quay lại tìm Dương Nghiêm thì bỗng tôi nhìn thấy có một chiếc thuyền lớn đang chèo đến gần. Từ xa chỉ thấy trên thân thuyền sơn son thiếp vàng, đèn đuốc sáng rực đến mức cả một khúc sông đều hắt bóng.
Chiếc thuyền như vậy chắc chắn không phải là thuyền của thích khách. Tôi vô cùng vui mừng, dốc sức bơi về phía đó, khi còn cách chiếc thuyền khá xa thì đã cố kêu to: “Cứu với!Cứu với!".
Trên thuyền có người dùng đèn chiếu về phía tôi, rồi sau đó quay lại nói với người ở phía sau: “Công tử, đã tìm thấy người rồi".
Tôi đờ người, nhất thời quên bơi, uống phải mấy ngụm nước. Đúng lúc này thì có một chiếc sào đưa về phía tôi, tôi ngẩng lên, nhìn về đầu đằng kia thì thấy Dương Nghiêm mặc một bộ đồ màu xanh thẫm, đang ngồi xổm trên khoang thuyền. Dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng màu đỏ, khuôn mặt của anh ta hiện lên nụ cười ranh mãnh.
Dương Nghiêm hất cằm về phía tôi: “Sao? Cô cũng trôi theo dòng nước khá đấy chứ!".
Cơn tức giận dâng lên trong lòng tôi, thiếu chút nữa thì ngất. Dương Nghiêm đập cây sào xuống mặt sông trước mặt tôi, hỏi: “Có muốn lên không?".
Tôi rất muốn chửi tục nhưng sức lực trong cơ thể dường như đã hết, lúc này mà mở miệng chỉ uống thêm nước sông thôi.
Tôi không nói gì, nhìn Dương Nghiêm với vẻ tức giận.
Một người chậm rãi từ trong khoang thuyền bước ra, trên người mặc bộ đồ màu trắng viền vàng, nói bằng giọng rất ôn tồn: “Dương Nghiêm, đừng đùa nữa, ở dưới nước lâu sẽ bị lạnh, mau kéo nàng ấy lên đi".
Dương Nghiêm quay đầu lại, nói: “Cửu huynh, huynh không biết đấy thôi, người này đã vứt đệ lại giữa dòng sông, tâm địa rất độc ác. Dù thế nào đệ cũng phải để cho cô ta ngâm mình dưới nước thêm chút nữa!".
Tôi nghe những lời này, cảm thấy rất buồn cười, không nén được cất tiếng cười to, kết quả lại mấy ngụm nước sông nữa vào miệng, hình như nước còn tràn vào cả khí quản, khiến tôi bị sặc chảy cả nước mắt ra.
Tôi ngẩng cổ lên, chửi Dương Nghiêm: “Dương Nghiêm, ngươi đúng là đồ khốn. Ông đây đã vất vả đưa ngươi qua sông mà ngươi không nhớ ơn, lại chỉ nhớ đến mối hận bỏ ngươi lại. Rõ ràng biết bơi, thế mà lại bắt một người phụ nữ phải kiệt sức để lôi ngươi đi. Sao ngươi không đặt tay lên ngực mà hỏi mình xem, nếu không vì ngươi thì một mình ông đây chẳng lẽ lại không bơi qua được Uyển Giang chắc?".
Tôi càng mắng càng cảm thấy cuộc đời này thật nực cười, vì thế tiếp tục ngửa mặt lên nhìn Nhà xí huynh, mắng tiếp: “Ngươi cũng đừng có giả bộ làm người tốt. Tề Thịnh là kẻ tồi tệ, ngươi cũng chắng tốt đẹp gì hơn. Mấy người các ngươi, văn dốt võ nát cũng thể làm yên nước lợi bang, chỉ biết giở trò với một người đàn bà, các người còn là đàn ông nữa không? Phải chăng trên ngươi các ngươi bị thiếu bộ phận nào rồi? Ông đây thấy xấu hổ thay cho các ngươi!".
Tôi dùng đến chút sức lực cuối cùng, chồm lên chửi tiếp: “Ông nhổ vào!".
Khi rơi trở lại sông, tôi thôi không bơi nữa, mặc cho cơ thể chìm xuống.
Ông làm đàn bà như thế là đủ rồi! Ông không thèm chơi với lũ khốn các ngươi nữa!
...
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, dưới lưng và trên người là chăn nệm mềm mại, sạch sẽ khô ráo. Tôi thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn Nhà xí huynh và Dương Nghiêm đang đứng yên lặng bên giường.
Dương Nghiêm há miệng ra định nói nhưng lại thôi.
Tôi bèn nói thẳng: “Ta biết là các người sẽ cứu ta lên. Các ngươi làm sao có thể để cho ta chết được, vì thế ta liền nhân cơ hội mà chửi cho các người một trận, bỏ lỡ cơ hội ấy sẽ chẳng còn cơ hội khác".
Dương Nghiêm lại há miệng định nói nhưng rồi lại thôi.
Tôi thừa nhận một cách rất thoải mái: “Đúng thế, ta đã đánh cuộc bằng trận chửi mắng ấy và chìm xuống. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy tính cách của ta rất dữ dội, không chừng có thể nhìn ta bằng cái nhìn kính nể hơn".
Dương Nghiêm lại há miệng ra, cuối cùng hỏi: “Ta chỉ thắc mắc là, sao lúc đó cô lại tự xưng là "ông đây", cô có thể xưng là bà đây cơ mà?".
Tôi "..."
Nhìn đôi mắt khao khát học hỏi của Dương Nghiêm, tôi suy nghĩ rồi ngồi dậy một cách khó khăn, hỏi bằng giọng rất thật: “Ngươi không cảm thấy từ "ông đây" nghe có vẻ khí thế hơn là từ "bà đây" sao?".
Dương Nghiêm ngạc nhiên: “Thật thế?".
Tôi trịnh trọng gật đầu: “Không tin ngươi kêu thử lên mà xem, khí thế khác hẳn nhau".
Nhà xí huynh đứng bên bất giác cười thành tiếng, lúc đó Dương Nghiêm mới hiểu ra, tức giận nói: “Cô đùa ta?".
"Hả?", tôi ngạc nhiên nhướng mày lên, hỏi lại: “Giờ ngươi mới biết sao?".
Dương Nghiêm ngây người, vẻ xấu hổ đang thay đàn bằng vẻ tức giận. Nhà xí huynh đột nhiên nói: “Dương Nghiêm, ngươi lui ra đi, ta có mấy điều muốn hỏi nàng ấy".
Dương Nghiêm rất không tự nguyện nhưng không dám làm trái lời Nhà xí huynh, đành tức giận đứng dậy.
Trước khi đi còn trừng mắt lên, chỉ vào tôi, nói: “Nha đầu kia, chờ đấy, rồi sẽ biết!".
Đối với loại người như anh ta, tôi chẳng thèm dùng lời lẽ để sỉ nhục, chỉ bĩu môi vẻ coi thường rồi giơ ngón giữa về phía anh ta.
Dương Nghiêm đã đi ra tới cửa, thấy thế lại quay lại, thấy Nhà xí huynh nhìn bèn vội giải thích: “Cửu ca, để đệ hỏi cô ta một câu nữa".
Nhà xí huynh không nói gì. Dương Nghiêm bèn chỉ tôi, hỏi: “Động tác tay vừa rồi của cô là có ý gì? Lúc ta nhìn thấy cô ở bến tàu, cô cũng làm động tác đó với ta, cô nói xem rốt cuộc là có ý gì?".
Bỗng nhiên tôi cảm thấy con người ở thời đại này thật là thuần khiết, đến một động tác rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu. Tôi hơi thay đổi nét mặt, đáp lại một cách rất là thành thật: “Đó là động tác bày tỏ lời chào".
Dương Nghiêm không tin: “Lời chào?".
Tôi gật đầu: “Là lời chào. Đã bao giờ nghe đến Gia Cát Lượng và Tào Tháo chưa?".
Dương Nghiêm nghĩ một lát, lại hỏi: “Nghe nói trước đây có một tú tài nghèo kiết xác đã viết một cuốn sách có tên là "Tam quốc" kể về chuyện tranh giành nhau của mấy nước. Hai người đó là nhân vật trong cuốn truyện đấy, đúng không? ".
Không thể sai vào đâu được! Chắc chắn là một bậc xuyên không tiền bối đã đạo văn của kiếp trước để nuôi miệng qua ngày. Nếu đã biết rồi thì dễ nói chuyện thôi.
Tôi gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Có thể là ngươi chưa đọc nhưng ta thì đọc rồi. Trong đó Gia Cát Lượng và Tào Tháo đều là những vị anh hùng, được hàng vạn người ngưỡng mộ."
Dương Nghiêm nghe vậy, tò mò, hỏi: “Hai người đó cũng dùng động tác tay như vậy để chào nhau à?".
Tôi cố nhịn cười, mặt mày nghiêm túc, đáp: “À, không, chuyện là như thế này. Gia Cát quân sư là một người rất hiếu lễ, mặc dù ở phe đối địch với Tào Tháo, nhưng mỗi một lần gặp nhau trên chiến trận đều tiên lễ hậu binh. Tào Tháo cũng là một người con có hiếu nên Gia Cát quân sư thường hỏi thăm sức khỏe của mẫu thân Tào Tháo. Ngươi cũng biết đấy, trên chiến trận, khoảng cách giữa chủ soái hai quân thường rất xa, dù có hét to nhưng cũng chưa chắc đã nghe được, vì thế Gia Cát quân sư bèn nghĩ ra cách này, làm một động tác hỏi thăm Tào Tháo từ xa".
Tôi nói những lời trên rất trôi chảy, không hề ngắc ngứ chút nào. Điều mà tôi muốn là đánh nhanh thắng nhanh! Cho tận đến lúc tôi nói xong, Dương Nghiêm vẫn chưa hiểu rõ, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện đó à?".
Mặt Nhà xí huynh sa sầm, lạnh lùng nói: “Được rồi đấy, Dương Nghiêm! Đệ lui ra trước đi, ta có điều muốn hỏi nàng ấy".
Dương Nghiêm thấy vậy không dám nhiều lời nữa, vội đóng của lại đi ra ngoài. Trong khoang thuyền chỉ còn lại tôi và Nhà xí huynh. Nhà xí huynh không nói gì mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò. Tôi nghĩ thầm trong bụng: Chó cắn người là chó không sủa!
Không được rồi! Với loại chó như vậy thì lại càng phải đề phòng cẩn thận hơn, kẻo không nó lại bất ngờ đớp một miếng.
Tôi đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên Nhà xí huynh lên tiếng hỏi: “Cần phải có điều kiện gì thì nàng mới chịu nói ra sự thật?".
Tôi cụp mắt xuống, nhìn lên chiếc áo lụa màu vàng thiên nga mới tinh đang mặc trên người, hỏi: “Thủ lệnh của ta đâu?".
Nhà xí huynh trầm ngâm một lúc, đáp: “Đã bị nước làm nhòe, vứt đi rồi". Tôi thầm rủa Tề Thịnh quá xảo quyệt, chắc anh ta đã tính toán sẵn từ trước nên mới ra vẻ hào phóng ban cho tôi thủ lệnh ấy.
Nhà xí huynh vén áo ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi lại: “Nói đi, điều kiện gì?".
Mẹ kiếp, khẩu khí lớn đấy, làm như thể tôi nêu ra bất cứ điều kiện gì cũng sẽ đáp ứng vậy. Bất giác tôi cười một tiếng lạnh lùng, hỏi lại: “Ngươi có thể đưa ra điều kiện gì cho ta nào?".
Nhà xí huynh lặng lẽ nhìn tôi một lát, đáp: “Bình an khỏe mạnh, đủ ăn đủ mặc".
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ cho tôi vinh hoa, phú quý, không ngờ chỉ là mấy từ đó nên không khỏi thấy ngạc nhiên. Chỉ là tám chữ đơn giản đó thôi, nhưng lại là những thứ mà bây giờ tôi khốn khổ cầu mong mà cũng không được.
Nhà xí huynh hỏi: “Thế nào, có thể đổi được một lời nói thật của nàng chứ?".
Tôi gật đầu: “Có thể, nhưng ngươi lấy cái gì ra để làm tin, đừng có nói với ta rằng ngươi cũng đưa ra một thủ lệnh đấy".
Mẹ kiếp, mắc lừa chịu thiệt một lần đã đủ lắm rồi, lần này dù Nhà xí huynh có đưa cho tôi thủ lệnh bằng vải dầu chấm nước, tôi cũng không tin!
Nhà xí huynh cười, đáp: “Nếu ta đã cho rồi mà muốn lấy lại, thì dù đó là bất cứ thứ gì, ta cũng lấy được. Cô tin vào tín vật, chi bằng hãy tin ở ta".
Tôi suy nghĩ thật kỹ, nhìn vào đôi mắt của Nhà xí huynh, đáp: “Được, ta tin ngươi. Ta không phải là Trương Thị".
Nhà xí huynh mỉm cười, nói: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã biết nàng không phải Trương thị, nhưng điều mà ta muốn hỏi là...", Nhà xí huynh hơi dừng lại, người cũng nghiêng về phía trước, nhìn vào mắt tôi, hỏi: “Rốt cuộc nàng là ai?".
Chà, còn nhìn vào mắt tôi hỏi câu này, nhóc con, định xem những lời ta nói là thật hay là giả hả? Nhưng, đáng tiếc anh đã tính sai rồi, ông đây hơn hai mươi năm trước cũng đã từng có vô khối bạn gái, không được gì khác ngoài việc luyện mở mắt nói dối như thế nào.
Tôi nghiêng người tránh ánh mắt của Nhà xí huynh, trên mặt lộ vẻ đau thương, chậm rãi nói: “Những chuyện hồi còn nhỏ ta không nhớ, khi bắt đầu nhớ thì được một người què nuôi dưỡng. Mãi đến năm ngoái mới có một quý nhân mua rồi đưa tới một chỗ để dạy dỗ chừng nửa năm, sau đó ta được đưa tới Đông Cung".
Nhà xí huynh trầm mặc trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Người què ấy họ gì?".
Tôi đã đề phòng từ trước, nên khi Nhà xí huynh hỏi vậy liền trả lời rất tự nhiên: “Họ Tì".
Nhà xí huynh nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì. Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Hay là ngươi hãy đưa ta tới nhà họ Trương để xác định thật giả đi. Dù sao mẹ đẻ của Trương Thị vẫn còn sống, nhất định bà ta sẽ nhớ trên người con gái của mình có dấu vết gì".
Nhà xí huynh mỉm cười, không nói gì. Nói nhiều sai nhiều, vì thế tôi quyết định ngậm miệng lại.
Khoang thuyền bỗng chốc trở nên yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, con thuyền lắc lư mỗi lúc một mạnh, dường như trên sông đang nổi sóng. Nhà xí huynh thấy tôi nhìn ra cửa sổ bèn khẽ giải thích: “Sắp tới Cửu Khúc Hiệp, nước sông chảy xiết hơn".
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa khoang thuyền bị Leo cây công tử đẩy mạnh ra. Dương Nghiêm bước vào, nói với vẻ lo lắng: “Cửu ca, phía trước có thuyền của thủy quân Phụ Bình, họ đang chặn thuyền của chúng ta lại".
Dưới ánh đèn, Nhà xí huynh nhướng mày lên, nói với tôi: “Họ tới để tìm nàng đấy".
Trong vài phút ngắn ngủi, tôi không hiểu ý đồ của Tề Thịnh. Thái Tử Phi trốn ra khỏi cung, thế mà nửa đêm lại tìm thấy trên thuyền riêng của Cửu hoàng tử. Phải chăng anh ta tạo cơ hội để tôi hành động vượt giới hạn, sau đó lại kéo người đến bắt quả tang?
Hình như anh ta rất thích sừng thì phải, không chỉ cắm sừng cho người khác, anh ta còn muốn thử xem sừng mọc trên đầu mình như thế nào?
Không lẽ anh ta có sở thích tương tự với Triệu Vương đang ở lại Thịnh Đô?
Đầu ốc tôi có phần rối loạn, nghĩ thế nào cũng vẫn không thấy xuôi, rồi một ý nghĩ chợt lóe lên: Lúc này, nếu Nhà xí huynh trói tôi lại rồi buộc thêm hòn đá, ném xuống dưới sông, anh ta sẽ được trong sạch.
Nghĩ vậy, tôi chợt thấy thất kinh, vội vàng đưa mắt nhìn sang Nhà xí huynh. Anh ta cũng đang nhìn về phía này, dường như đọc được ý nghĩ của tôi, bình thản nói: “Nếu ta đã cam đoan với nàng thì tất nhiên ta sẽ giữ lời hứa".
Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Tôi ngồi trên giường, cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Nhà xí huynh, cuối cùng vẫn không tin tưởng hoàn toàn ở anh ta, bụng nhủ thầm: Cứ ngồi đây mà chờ kết quả chi bằng tự mình ra ngoài xem thế nào, dù sao cũng còn hơn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Nghĩ như vậy, tôi bèn đứng phắt dậy, thận trọng mặc chiếc áo thủy quân phơi bên cạnh lên người. Chiếc áo vốn mặc rất vừa, lúc này sao lại cảm thấy nửa thân trên chật hẳn đi? Hay vì nó bị ngấm nước nên co lại? Cuối cùng khi nhìn xuống ngực mình tôi mới hiểu.
Vì bị thương ở ngực nên lớp vải quấn ngực bị cắt ra, thay vào đó là bớp bông băng màu trắng. Có điều, người thực hiện nó chắc chắn là người chưa bao giờ thử trò gái giả trai, băng rất không chuyên nghiệp, căn bản là chẳng che được tí gì.
Không có thời gian để ý nhiều chuyện như vậy, cũng may lúc này đang là ban đêm, có lẽ nếu không nhìn kĩ cũng chẳng nhìn thấy gì đâu.
Tôi tự trấn an mình như vậy rồi len lén chui ra khỏi khoang thuyền.
Mấy chiếc chiến thuyền của thủy quân Phụ Bình đang ở cách phía trước không xa lắm, chỉ chừng mấy chục trượng. Điểm khác với chiếc thuyền hoa này là trên mấy chiếc chiến thuyền ấy, ngoài đèn lồng chiếu sáng còn có rất nhiều đuốc, khiến cho khoảng sông đó được chiếu sáng như ban ngày.
Trên chiếc thuyền chính, Thái tử Tề Thịnh mặc áo đen khoác giáp bạc tay giữ kiếm đang đứng, đôi mắt toát ra vẻ lạnh lùng, trông rất oai nghiêm, rất đẹp đẽ! Và cũng rất đầu đất!
Chà, anh chàng đó chắc là chưa bao giờ tham gia thủy quân. Lên thuyền rồi mà vẫn còn mặc loại giáp đó, sợ nếu bị rơi xuống nước sẽ không thành quả cân được chắc? Chờ đấy, anh cứ chờ đấy, chỉ cần ông có cơ hội, nhất định sẽ đạp một cái để anh xuống nước ngâm thử xem!
Nhà xí huynh vẫn đứng ở mũi thuyền lên giọng đối đáp với bên kia. Chiến thuyền áp sát lại, sau đó từ mũi thuyền vang lên một tiếng kêu xé ruột xé gan: “Tiểu thư! Tiểu thư!".
Tôi ngây người, nhìn về phía có tiếng gọi thì thấy Lục Ly lao ra từ khoang thuyền, vừa giằng co với mấy tên lính chạy ra ngăn lại, vừa hướng về bên này khóc gọi: “Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư có ở trên thuyền không? Tiểu thư có ở trên thuyền không?".
Mẹ ơi! Sao bà cô này cũng theo tới đây cơ chứ?
Tôi tức giận đến mức chỉ muốn giậm chân, vò đầu. Trời ạ, như thế chẳng phải khiến cho tình hình thêm loạn sao? Hay phải nói là có đàn bà phụ nữ dính vào chỉ tổ thêm rắc rối thêm đây?
Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thì Dương Nghiêm không biết từ đâu mò ra đứng ngay sau lưng tôi, một tay bịt miệng, một tay giữ lấy thắt lưng tôi, kéo lùi về phía sau. Mãi tới khi vào đến chỗ khuất, Dương Nghiêm mới ghé sát vào tai tôi, nói: “Thủy quân muốn lên thuyền kiểm tra, để ta đưa cô trốn xuống nước".
Tôi cuống lên, cắn vào tay của Dương Nghiêm một cái thật mạnh, giận dữ đáp: “Ngươi muốn chết mà cũng muốn kéo ta chết cùng sao? Chỗ này nước chảy rất xiết, nếu xuống là sẽ lập tức bị cuốn phăng đi đấy!".
Dương Nghiêm nhướng mày, đắc ý cười nói: “Đó là với cô, nhưng có ta thì đến Thủy Long vương cũng không triệu nổi cô đâu".
Tôi không tin! Lời này của Dương Nghiêm tuyệt đối không đáng tin! Hôm nay anh ta vừa nói mình chỉ biết bơi chó thôi, đến tối bỗng nhiên lại xưng mình là rái cá! Ai mà tin được!
Nhưng Dương Nghiêm bất chấp tôi có tin hay không, quay người đi, vừa nhanh chóng cởi quần áo của mình, vừa luôn miệng giục tôi: “Nhanh lên, bỏ hết những thứ vướng víu trên người lại!"
Sống lưng trần của Dương Nghiêm hơi gầy nhưng rắn chắc. Mẹ kiếp, nếu lúc này mà bị người của Tề Thịnh bắt được thì đúng là bắt gian!
Dương Nghiêm quay đầu lại nhìn, thấy tôi vẫn đứng ngây ra, hỏi bằng giọng ngạc nhiên: “Này, cô đang nghĩ gì thế?".
Nghĩ gì ư? Cả đống chuyện, chúng đang dồn lại thành một mớ bòng bong đây này!
Màn kịch hôm nay không hiểu rốt cuộc là do ai đạo diễn?T ề Thịnh hay Nhà xí huynh? Hai người bọn họ xuất hiện rất sớm, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước. Vấn đề là ai là người giăng bẫy người kia? Hai bên đều là thuyền giặc, tôi lên chiếc nào thì sẽ thích hợp hơn? Bên Tề Thịnh thì có vẻ danh chính ngôn thuận hơn, nhưng trước con mắt của bao nhiêu người, việc tôi bị tìm thấy trong thuyền của Nhà xí huynh khiến cho sự trong sạch của tôi bị hoen ố, kế sinh nhai của tôi sau này sẽ đổ vỡ hoàn toàn.
Còn thuyền của Nhà xí huynh, chẳng biết có ở được lâu hay không? Cá mè một lứa thì khác nhau là mấy?
Hai chiếc thuyền mỗi lúc một áp sát lại với nhau, thủy quân trên chiếc thuyền kia đã bắt đầu quăng dây nối hai thuyền với nhau.
Dương Nghiêm cuộn đám quần áo cởi ra thành một mớ, tiện tay ném xuống sông, quay người lại, khẽ giục tôi: “Nhanh lên, đừng có giả bộ xấu hổ nữa! Để tôi dìu cô lặn xuống gầm thuyền, nhất định không được để cho Tề Thịnh tìm thấy!".
Ở mũi thuyền, tiếng Nhà xí huynh đáp lại lời của Tề Thịnh thế nào tôi không nghe rõ, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lục Ly vẫn thảm thiết như cũ.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Dù ở trên thuyền của ai thì vẫn tốt hơn là xuống nước cùng Dương Nghiêm!
Nhân lúc Dương Nghiêm không chú ý, tôi đẩy mạnh anh ta ra ngoài, sau đó lập tức quay đầu chạy về phía mũi thuyền.
Tình hình hiện tại là Tề Thịnh đã đặt chân lên mui thuyền bên này, Nhà xí huynh cúi đầu hành lễ với Tề Thịnh ở khoảng cách chừng ba bước, miệng cung kính nói: “Tam ca". Tôi xộc tới, nhân lúc đám đông chưa kịp định thần, lao về phía Tề Thịnh, sau đó kéo dài giọng, cất tiếng kêu giống như Lục Ly: “Điện hạ...".
Khi tiếng kêu đó phát ra, mọi trở ngại về tâm lý chẳng còn thấy đâu nữa. Tôi bày ra bộ dạng vô cùng hoảng hốt, đưa hai tay túm chặt lấy áo của Tề Thịnh, nức nở: “Có người muốn sát hại thiếp, thiếp rơi xuống sông, thuyền của Sở Vương điện hạ đã cứu thiếp lên".
Nói xong liền giống như không thể nói tiếp được nữa, người run lên bần bật. Tề Thịnh giơ cánh tay lên, hơi dừng lại trên không, sau đó đặt lên vai tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm tới mức sởn cả da gà. Mẹ kiếp, nếu không phải cảm thấy chiếc thuyền của nhà anh to hơn, vững hơn thì đừng hòng ông đây chịu diễn màn kịch này.
Lúc ấy, Nhà xí huynh ở phía sau tôi mới nói bằng giọng áy náy: “Tam ca, Tam tẩu nửa đêm lưu lạc bên ngoài, thần đệ e ảnh hưởng đến danh tiết nên vừa rồi không dám nói trước mặt binh lính, mong Tam ca tha tội".
Tề Thịnh khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Không sao, nàng ấy không sao là tốt rồi".
Mẹ kiếp, đúng là dàn diễn viên có thực lực, vai nữ chính xuất sắc nhất chắc chắn là tôi rồi, chỉ có điều vai nam chính xuất sắc nhất không biết là ai.
Đúng lúc tôi đang nghĩ vậy thì đồng chí Lục Ly, nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cũng sang thuyền theo Tề Thịnh, nhìn thấy tôi bèn lao tới, vừa khóc vừa cười, nói: “Tiểu thư, tiểu thư! Tốt quá, tiểu thư không sao là tốt rồi!".
Tôi nhân dịp đó bèn thoát ra khỏi vòng tay của Tề Thịnh, quay sang ôm lấy Lục Ly, lần này thì ôm thật sự, rồi khẽ cười, nói: “Ngốc ạ, ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Ta cao số lắm!".
Lục Ly vừa khóc vừa gật đầu, gạt nước mắt đang định mở miệng nói thì đột nhiên mặt biến sắc, kêu lên một tiếng thất thanh, gạt mạnh tôi sang một bên.
Vì bị bất ngờ, tôi ngã ngồi xuống sàn thuyền, vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy một đoàn tiễn màu đen cắm vào ngực Lục Ly, còn thân người thì đang từ từ đổ về phía sau.
Vì Lục Ly mới bước lên thuyền nên phía sau lưng cô là mạn thuyền, còn phía trước là nước sông đen ngòm chảy xiết. Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội nhào tới giữ lấy vạt áo của Lục Ly.
Trên mặt sông đen ngòm bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thuyền nhỏ, trông giống như những phiến lá bồng bềnh trên mặt nước. Trên những chiếc thuyền đó ẩn giấu rất nhiều hắc y nhân, tay cung tay nỏ nhắm về phía đầu thuyền chúng tôi đang đứng. Trên sàn thuyền phía sau, tên bay rào rào như mưa, các hộ vệ trên cả hai thuyền vội vã lấy cung nỏ ra bắn trả, nhưng chiếc thuyền lớn ở trong sáng, còn thuyền nhỏ lại ở trong tối, thế nên tỉ lệ thương vong giữa hai bên khá chênh lệch. Các hộ vệ bên cạnh Tề Thịnh đã tạo thành một vòng tròn bảo vệ anh ta, đồng thời vung binh khí gạt các mũi tên, phía trước Nhà xí huynh cũng có hai, ba người bảo vệ.
Một mình tôi nằm bò ra ở mũi thuyền, tay giữ chặt lấy vạt áo của Lục Ly, quay đầu lại hét về phía đám đông: “Mau lại cứu người! Mau lại cứu người!".
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi, chẳng có lấy một người để ý đến tôi.
Thân hình Lục Ly nặng trịch, một tay còn lại của tôi bám chặt lấy mạn thuyền nhưng vẫn bị sức nặng của cơ thể Lục Ly kéo dần ra phía ngoài thuyền.
/37
|