Tử Dạ cảm giác được trên tay có điểm khác thường, động tác thô lỗ, không khỏi mềm nhẹ rất nhiều, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Diệp Lạc một chút, lại cảm thấy không có gì khác thường, đang muốn cúi đầu nhìn rõ ràng, lúc này đại đường bên ngoài bỗng nhiên vang đến một trận tiếng bước chân. Đúng lúc này, Diệp Lạc bị hắn giữ chặt trong ngực nhẹ vung tay lên, đã lui xa hắn, đứng ở nửa thước ở ngoài, trên cổ trắng noãn tinh tế, còn có lưu lại vài vết dấu tay màu đỏ tím nhìn thấy ghê người, mà khuôn mặt bình thường xấu xí nay che kín sương lạnh, giờ phút này mặt vô cảm nhìn hắn. Diệp Lạc biểu tình vẫn bình tĩnh, nhưng là nội tâm của nàng ở chỗ sâu trong cũng đang rối loạn, hắn đã phát hiện sao? Phát hiện nàng đeo mặt nạ? Kỳ thật, nàng cũng không phải sợ Tử Dạ nhận ra, mà là, dung mạo của nàng trước mặt mọi người đã ẩn nhiều năm như vậy rồi, nàng không muốn người khác biết dung nhan của nàng, nhất là trước mắt nam nhân tự cao tự đại bạo ngược này phát hiện. Đột nhiên bị Diệp Lạc dễ dàng đẩy ra, Tử Daj cảm thấy có điểm kinh ngạc, hắn nhìn lại cánh tay của mình, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ vừa rồi hắn không dùng lực? Xấu nữ nhân Này làm sao có thể đột nhiên giãy dụa thoát ra? Hắn còn không kịp nghĩ lại nghi hoặc trong lòng, Vệ Tử Thanh đã mang theo vài cung nữ đi đến. Con ngươi đen lạnh lùng của Tử Dạ nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người bước đi lên án thai. Vệ Tử Thanh lơ đãng quét Diệp Lạc liếc mắt một cái, đang nhìn đến trên cổ nàng thấy vết máu ứ đọng ghê người, tròng mắt đen lãnh đạm hiện lên một chút tia phức tạp, ánh mắt hắn rất nhanh liền bỏ qua một bên, nhìn về phía Tử Dạ ngồi ở sau án thai, cúi người nói “Bẩm, người đã đưa tới” Vài cung nữ nơm nớp lo sợ nhìn Tử Dạ ngồi ở trên chánh đường, trong lòng đều không hẹn mà cùng hoảng sợ, không biết thái tử gia đột nhiên gọi các nàng đến nơi này làm cái gì, lập tức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run giọng cùng nói “Nô tỳ khấu kiến thái tử gia, Thái Tử Phi!” Tử Dạ bên môi gợi lên một chút cười lạnh, bỗng nhiên mặt trầm xuống, đối cung nữ quỳ gối ở dưới đại đường tức giận quát “Đêm qua Linh sườn phi đã uống bát súp là do ai hầm?” Vài cung nữ liếc nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi ở trong mắt đối phương, trong đó một cung nữ sắc mặt trắng bệch bỗng nhiên dập đầu, run giọng nói “Bẩm thái tử gia… Là nô tỳ… Nô tỳ…. đã hầm…..” Tử Dạ sắc mặt lo lắng, bỗng nhiên dùng sức vỗ án thai, đứng lên, tức giận quát “Tiện tỳ lớn mật, cư nhiên dám độc hại Linh sườn phi? Người đâu, đem tiện tỳ này cấp bản thái tử mang xuống!” Cung nữ xụi lơ trên mặt đất, hoảng sợ hô “Thái tử gia, oan uổng, nô tỳ ngày hôm qua ở phòng ăn hầm bát súp, mấy vị tỷ tỷ này đều ở đó, nô tỳ thật sự là không có hạ độc nha, cầu thái tử gia làm rõ a…..” Tử Dạ vung tay lên, ngăn thị vệ tiến lên, sau đó trầm giọng hỏi “Ngươi nói thật? Đem chuyện ngày đó cấp bản thái tử nói rõ, nếu không, bản thái tử sẽ lấy mạng chó nhà ngươi!” Tử Dạ một tay ôm Diệp Linh, một tay kia tiếp nhận nhân sâm cung nữ kia trình lên đưa tới trên mũi ngửi ngửi, trên mặt biểu tình không hề thay đổi, bàn tay to của hắn cầm nhân sâm đưa qua Vệ Tử Thanh, lạnh lùng thốt “Đem nhân sâm này đưa đến thái y viện sai người xem xét kĩ.” Vệ Tử Thanh không nói lời nào, tiếp nhận bán nhân sâm kia, yên lặng xoay người rời đi. Diệp Lạc lạnh lùng đứng ở một bên, không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh không hề có độ ấm, thật sự là mưu kế hay! Thật là lo lắng nàng bị Tử Dạ oan uổng mới kéo thân thể suy yếu tiến đến sao? Vì sao nhiều năm trong quá khứ như vậy, nàng một chút cũng không cảm giác có muội muội này quan tâm? Diệp Linh a Diệp Linh, ngươi liền như vậy khẩn cấp mà nghĩ xem ta chết ra sao? Cũng là ngươi đã muốn khẩn cấp mà nghĩ đi lên ngôi vị Thái Tử Phi rồi? Hình đường rộng lớn lặng ngắt như tờ, các cung nữ hoặc đứng hoặc quỳ thở mạnh cũng không dám thở, trong không khí nặng nề, chỉ nghe được Diệp Linh bởi vì thân thể suy yếu mà phát ra tiếng hít thở khó khăn. Diệp Linh nhu nhược tựa vào trên người Tử Dạ thở dốc trong chốc lát, bỗng nhiên giãy ra khỏi vòng tay Tử Dạ, lắc người về phía Diệp Lạc đi đến, suy yếu nhìn Diệp Lạc, trong miệng an ủi “Tỷ tỷ, Linh Nhi biết không phải là tỷ làm, tỷ yên tâm, tỷ không có việc gì.” Nói xong, mở ra hai tay, muốn đi ôm Diệp Lạc. Diệp Lạc giờ phút này trong lòng đối với nàng có thể nói ghét đến cực điểm, đối mặt nàng ôm thêm tỉnh táo, nàng theo bản năng lắc mình tránh đi, nhưng không ngờ, Diệp Linh nhìn như thân thể suy yếu, động tác lại cực kỳ nhanh chóng hướng phía Diệp Lạc. Diệp Lạc tuy rằng chán ghét nàng, nhưng là, thấy nàng sắp ngã nhào trên đất, trong lòng cũng không yên, vươn tay ra, đang muốn đỡ nàng một phen, lại không thể tưởng được, Diệp Linh trên mặt đột nhiên đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tính toán, Diệp Lạc trong lòng cả kinh, còn không có kịp rụt tay về lại, Diệp Linh đã dùng sức đẩy tay nàng ra, dưới chân một cái lảo đảo, trong miệng hét thảm một tiếng, nặng nề mà ngã xuống đất. Đầu Diệp Linh, nặng nề mà đập trên mặt đất, trên thái dương bị rách nát một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống, một giọt một giọt nhỏ trên quần áo nàng, giống như hoa tươi nở rộ, làm người ta nhìn thấy ghê người. Đang lúc thời điểm mọi người còn không có kịp phản ứng, Diệp Linh đã mở to ánh mắt hoảng sợ, gắt gao nhìn Diệp Lạc, thống khổ mà bi thương khóc không ra tiếng “Tỷ tỷ, tỷ liền thật sự là hận muội như vậy sao? Linh Nhi rốt cuộc làm sai cái gì? Tỷ tại sao muốn như vậy đối Linh Nhi?” Tay Diệp Lạc vươn ra còn đang cứng ngắc ở giữa không trung, nàng không có làm gì, nàng không có, nhìn Diệp Linh trong mắt lên án, những người ở chỗ này, ai sẽ tin tưởng nàng? Nàng tự giễu mình cười khổ một cái, cùng Diệp Linh làm tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng đã sớm hiểu biết tính cách của nàng, không phải sao? Vì sao biết rõ nàng không có hảo ý, lại cứ đối với nàng mềm lòng, còn muốn đỡ nàng một phen?
/256
|