Ngoại thất, nghĩa là nữ nhân được nam nhân đã có chính thê nuôi dưỡng bên ngoài, không được luật pháp Đại Vận triều bảo vệ, nói trắng ra là thiếp thất không được công nhận.
Có không ít công tử thế gia ở Thịnh Kinh đến tuổi lấy vợ đều nạp thiếp, điều này dĩ nhiên cũng liên quan đến gia phong.
Đối với những gia đình dòng dõi thư hương chính thống hoặc những gia đình coi trọng lễ giáo, nam tử đến năm bốn mươi tuổi mà không có nhi tử mới được phép nạp thiếp để nối dõi tông đường.
Trì gia vốn có truyền thống võ tướng, võ tướng thường xuyên xa nhà để tận trung với đất nước nên ít nhiều đều có lỗi với thê tử.
Ba trăm năm nay, con cháu Trì gia chỉ cưới vợ chứ không nạp thiếp, đây là điều độc nhất vô nhị ở kinh thành. Vì gia quy như vậy nên khi cha đón dâu, biết bao nhiêu nữ nhi quyền quý đã khóc đến tan nát cõi lòng.
Trì Hành từ nhỏ đã được nghe và nhìn thấy, dần dần thấm nhuần, coi thường những công tử có tam thê tứ thiếp. Chưa nói tới nàng là nữ nhân, cho dù là nam nhân, nàng cũng chỉ muốn có một người tri tâm cùng nhau già đi.
Bây giờ nghe được Thanh Hòa tỷ tỷ mà nàng kính trọng nhất lấy những lời này châm chọc mình, nàng vội vàng nói: “Hộ nào ở Thịnh Kinh mà to gan đến mức dám muốn tỷ tỷ làm thiếp?”
Lờ vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức đối diện với đôi mắt trong sáng và bao dung của Thẩm Thanh Hòa, nhất thời ngẩn người.
Nghĩ lại những lời mình nói trước đó, cái gì mà có rất nhiều bạc để mua đất đai tài sản cho tỷ tỷ, đây chẳng phải là trò lừa gạt nữ tử của đám công tử nhà giàu hay sao?
Tỷ tỷ là đích nữ của phủ Trấn Quốc tướng quân, xuất thân cao quý, sao có thể là một vị chủ nhân thiếu bạc để tiêu?
Nàng ăn nói không lựa lời, lập tức hối hận, mặt rời khỏi hõm cổ của Thanh Hòa, đứng thẳng người dậy.
Giọng điệu của Trì Hành mềm xuống: “Lời này của tỷ tỷ thật khiến ta hổ thẹn.”
“A Trì.”
Thanh Hòa đặt tay lên vòng eo thon gọn mà săn chắc của tiểu tướng quân, lơ đễnh vuốt ve.
Nàng đưa đầu ngón tay lướt qua eo, nói: “A Trì là Trì tam công tử của phủ tướng quân, lại đối đãi với ta như vậy, không sợ Trì tam phu nhân tương lai ghen sao?”
“Trì, Trì tam phu nhân?” Bị nàng vuốt đến ngứa, Trì Hành giữ chặt tay nàng đang đặt trên eo mình, vẻ mặt hoang mang: “Trì tam phu nhân gì chứ, ta vốn dĩ không có ý định lấy vợ, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy vợ.”
Nàng là nữ tử, lại đang cải trang nam tử, chưa từng trải qua tình yêu sâu đậm, cũng không có người thương, sao có thể liều lĩnh lấy một thê tử về nhà?
Hơn nữa, chuyện hôn sự của nàng đã có cha mẹ trù tính, nàng còn trẻ, còn lâu mới đến lúc phải lo lắng về chuyện này.
“Không lấy vợ à?”
“Không lấy.”
Thanh Hòa bật cười, thu lại lòng bàn tay bị nàng đè: “Ngươi không cho ta lấy chồng, bản thân cũng không lấy vợ, lại nuôi ta ở bên ngoài. A Trì, người ngoài biết được sẽ bàn tán về chúng ta như thế nào đây?”
“Chuyện này...”
Lời này của nàng khiến Trì Hành câm nín.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Gió thổi qua cửa sổ, ô cửa sổ vuông vức mở toang, như khung tranh tô điểm cho màn đêm u ám.
Không còn sớm nữa.
Nhận ra mình vẫn còn ở trong khuê phòng của tỷ tỷ, vẻ mặt Trì Hành trông rất khốn đốn: “Là ta lỡ lời, Thanh Hòa tỷ tỷ, ta về trước.”
Cánh cửa gỗ mở ra, nàng cúi đầu bước ra ngoài, sống lưng thon thả thẳng tắp, bước chân nặng nề, bóng lưng không hiểu sao lại chạm đến phần mềm mại nhất trong trái tim Thanh Hòa.
Nàng nhẫn nhịn, chịu đựng không lên tiếng gọi nàng ấy.
Gió đêm mùa hè phả qua má, mang theo hơi ấm còn sót lại của ban ngày. Đứng lặng nhìn hồi lâu, Trì Hành vẫn không quay đầu lại.
Mặt trời nhỏ luôn rực rỡ bỗng trở nên uể oải, không còn phấn chấn nữa, dù vô cùng đau lòng nhưng từ bước chân nặng nề của nàng, Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy tia hy vọng le lói.
Giống như măng mọc lên từ dưới đất vào mùa xuân, mầm măng non xanh tươi, chứa đựng sức sống mãnh liệt.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, trong mắt lăn tăn gợn sóng, cuộn lên ngàn lớp tuyết.
Đây là một cơ hội.
***
Trở lại phòng, Trì Hành ngơ ngác ngồi ở mép giường, đầu óc hỗn loạn.
Lúc thì là tranh vẽ trong “Đại Liễu Thư xã”, lúc thì là hình ảnh đôi vợ chồng cùng nhau ra ngoài, cùng nhau trở về.
Sẽ có người cùng Uyển Uyển ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng nàng ấy bên nhau sớm chiều.
Phu thê hành phòng, cũng sẽ thân mật và cởi mở hơn cả khoảnh khắc hai người ở bên nhau trong căn phòng tối ở dược cốc.
Sẽ có cốt nhục từ cơ thể Uyển Uyển thai nghén, nàng ấy sẽ vì sinh con nối dõi mà dốc hết toàn lực.
Ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống.
Mồ hôi lạnh lại tuôn ra từ khe ngón tay của Trì Hành, nỗi lo sợ như sóng gió ập đến, quật ngã nàng xuống giường.
Phải làm sao bây giờ?
Nàng ngẩng đầu, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
Phải làm sao bây giờ?
Sau ba ngày huấn luyện, trong thôn bắt đầu chuẩn bị cho hỉ sự.
Trong bầu không khí tươi vui, náo nhiệt, ngoài mặt Trì Hành mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui.
Mấy ngày nay, cả đêm nàng đều mơ thấy ác mộng, không phải mơ thấy Uyển Uyển lấy chồng thì là mơ thấy nàng chết vì khó sinh, thậm chí trước khi hạ táng còn không được nhìn thấy mặt nàng lần cuối.
Cảnh trong mơ quá đáng sợ, Trì Hành không chấp nhận nổi.
Nàng cố gắng gượng dậy tinh thần để không ai nhận ra điều bất thường, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm tư của nàng đã chìm sâu hơn cả bùn lắng dưới đáy sông.
Trong làng tổ chức tiệc cưới chú trọng náo nhiệt, càng náo nhiệt càng thể hiện được vui mừng.
Hôm nay tất cả mọi người trong làng đều đến dự tiệc cưới của đôi uyên ương, Thanh Hòa và Trì Hành thay một bộ trang phục giản dị để tránh lấn át sự nổi bật của đôi tân nhân.
Dù vậy, cả hai vẫn trở thành tâm điểm của mọi người.
Dân làng không tiện trêu chọc cô nương gia, cho nên Trì Hành ở trong đám nam nhân khá khổ sở.
Nàng lấy lại tinh thần để đối phó, lời nói không lộ ra sơ hở.
Trong viện có nhiều người, đám trẻ con chạy tới chạy lui, một đứa bé vô tình ngã dưới chân Thanh Hòa, ngã cũng không khóc, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt. Thanh Hòa mỉm cười, cúi người đỡ đứa bé dậy.
Nàng biết đứa trẻ này, nhũ danh là Mầm nhi, là một cô bé cực kỳ ngoan ngoãn, mới năm tuổi, vóc người thấp hơn các bạn cùng lứa, đôi mắt to tròn và có hai má lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu.
“Cảm ơn Thẩm tỷ tỷ.”
Giọng con nít ngây ngô.
Thanh Hòa sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng: “Đi chơi đi.”
Mầm nhi ngượng ngùng nhìn nàng rồi ngượng ngùng bỏ chạy, có lẽ cú ngã đó không có gì nghiêm trọng.
Trì Hành quan sát từ đầu đến cuối tương tác giữa một lớn một nhỏ kia, trong lòng bỗng sáng tỏ hai phần, đôi mắt trong veo nở rộ nụ cười.
Ý cười hiện lên đến đuôi lông mày, bất chợt nghĩ đến một ngày nào đó tỷ tỷ cũng sẽ cởi bỏ hình hài thiếu nữ để làm mẹ, lòng bỗng chùng xuống.
Mộc Đại Lang cùng nàng ngồi chung một bàn, trước khi nói chuyện đã chuẩn bị kỹ lời nên nói, nhỏ giọng hỏi: “Hôn sự của Trì tiểu huynh đệ và Thẩm cô nương khi nào diễn ra? Theo ta, hai người nên ở lại làng, vài năm nữa cha mẹ ta sẽ lo liệu chuyện hôn sự cho hai người, nơi đây an toàn, tốt hơn nhiều so với bên ngoài lòng người khó đoán.”
Người dân trong làng luôn đề phòng nguy hiểm từ bên ngoài, ngay cả khi đi ra ngoài thành cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
Người bên ngoài xấu tính, không lương thiện như bọn họ, mới đầu có người không chịu nổi tịch mịch mà chạy ra bên ngoài, kết quả khi rời làng không phải bị lừa thì là bị người ta hại.
Dần dà, bọn họ cảm thấy sống ở trong làng cũng khá tốt.
Dù sao thì cách sống của những người bên ngoài và cách sống của họ rất khác biệt.
Nam tử trong làng bọn họ cả đời chỉ có thể nghênh thú một thê tử, yêu nàng như mạng. Nữ tử cả đời cũng chỉ có thể gả cho một nam nhân, trung trinh như một.
Không có chuyện tam thê tứ thiếp lung tung rối loạn, cũng không có nam nhân da mặt dày đi nuôi dưỡng nữ nhân không sạch sẽ.
Cách sống khác nhau, khó thích nghi với thế giới bên ngoài, còn bị giễu cợt.
Theo quan điểm của Mộc Đại Lang, việc Trì tiểu huynh đệ và Thẩm cô nương đến đây là duyên phận do ông trời sắp đặt, người trong làng cũng rất hoan nghênh họ định cư tại đây.
Hắn chờ mong mà nhìn Trì Hành, cuối cùng lời đề nghị bị nàng nhẹ nhàng từ chối. Hắn đành nuốt ngược những lời đã chuẩn bị, không nói thêm lời nào nữa.
Đã gặp nhau là có duyên, trong khoảng thời gian hữu hạn nên trân trọng mối duyên này, đại đa số mọi người chỉ có thể làm được như vậy. Hắn cũng nhận ra, Trì tiểu huynh đệ có tâm sự.
Tiệc cưới kết thúc, Trì Hành và Thanh Hòa tay trong tay trở về nhà. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hình của họ, in lên trong mắt Thanh Hòa, hai người thật đẹp đôi.
“Tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi đây.”
Bấc nến bỗng bùng lên tia lửa nhỏ, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Trì Hành ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, những ngón tay thon dài không ngừng nhấc lên đặt xuống nắp chén trà, che giấu tâm trạng không bình tĩnh của mình.
Nghe vậy, Thanh Hòa một tay chống cằm, ung dung, thong thả nhìn nàng: “Sao lại muốn rời đi, không phải ngươi rất thích nơi này sao?”
“Nơi này rất tốt.”
Trì Hành rất thích phong tục tập quán nơi đây, theo nàng, nếu như ngôi làng này là một mảnh đất đào nguyên thanh tịnh, không bị vấy bẩn thì Thịnh Kinh chính là một chốn thị phi ồn ào náo nhiệt, không thể chối cãi.
Sinh ra trong lo âu, chết trong an nhàn, có lẽ nơi này quá tốt đẹp, không phù hợp để nàng ở lại lâu dài.
Điều quan trọng nhất là, ở lại đây nhìn cảnh nam nữ trong thôn cả ngày ân ân ái ái khiến lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Ban ngày khi đi ngang qua “Đại Liễu Thư Xã” nàng cảm thấy khó chịu, ở tiệc cưới gặp vị trưởng lão đức cao vọng trọng kia nàng cũng thấy khó chịu. Nhìn thấy gương mặt luôn luôn nhiệt tình của Mộc đại nương, lòng nàng lại càng thêm bất an.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không biết từ lúc nào đã trở thành gai nhọn đâm vào lòng nàng.
Chờ đến khi nhận ra, gai nhọn kia đã thâm nhập vào huyết nhục.
Nàng không muốn Uyển Uyển lấy chồng.
“Được không? Tỷ tỷ.”
Thanh Hòa mỉm cười, trong mắt đều là yêu chiều: “Đều nghe theo ngươi.”
Chuyện đã quyết định xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Hành nở một nụ cười rạng rỡ: “Tỷ tỷ, ta đi dọn dẹp đây.”
Nàng quay đầu bước đi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thẩm Thanh Hòa trầm ngâm nhìn về hướng nàng rời đi, dường như sau ba ngày huấn luyện, cuối cùng A Trì cũng nhận ra điều gì đó.
Kế hoạch không theo kịp thay đổi, đã nói sẽ ở lại làng thêm một thời gian, kết quả người đầu tiên nảy sinh ý định rời đi lại là vị Trì tiểu tướng quân tuấn tú.
Trời sáng, Thanh Hòa như thường lệ mang theo dụng cụ câu cá đến bờ sông, muốn trước khi đi ăn một bữa cá kho tộ tươi ngon.
Sau khi tiễn nàng ra ngoài, Trì Hành bận rộn với mảnh vườn nhỏ trong nhà, nàng nhổ những củ cải mùa hè thu đã lớn lên từ trong đất, cành lá xanh lục, vỏ hồng nhạt, có thể thái sợi rưới dầu để làm món rau trộn.
Bình thường đào củ cải không tốn nhiều sức, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên, củ cải sẽ bị nhổ ra khỏi đất, đơn giản và tiện lợi.
Lần này không biết có phải do tâm trí nàng rối bời hay không, tay cầm cọng lá xanh mướt, bất cẩn làm gãy cọng lá, tiểu tướng quân trực tiếp ngã sõng soài xuống đất trồng rau.
Bên bờ sông.
Câu cá đòi hỏi sự tĩnh tâm, lòng Thanh Hòa tĩnh như nước, nhắm mắt ngồi đó đợi cá cắn câu.
Trước sau câu được vài con cá nhưng đều không béo lắm, nàng không nỡ nấu mấy chú cá chưa trưởng thành nên đã thả chúng về sông.
Cá trở lại mặt nước, phun một loạt bong bóng về phía nàng.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại chờ cá béo cắn câu, nghĩ cách tiếp thêm một ít lửa vào trong tim của tiểu tướng quân.
Cơ hội hiếm có, truy thê không dễ dàng, nàng đã nghĩ ra ba bốn năm sáu phiên bản khác nhau, nhưng tất cả đều tầm thường, không thể coi là sắp xếp hoàn hảo, tự nhiên.
Nếu bắt cóc A Trì ra khỏi Thịnh Kinh là đập nồi dìm thuyền [1], giả vờ làm một cặp vợ chồng chưa cưới là kiểm tra sơ bộ, thì việc nàng cần làm tiếp theo là tiên hạ thủ vi cường [2].
[1]: Không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
[2]: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
A Trì không muốn lấy vợ, nhưng không lấy vợ thì sao có thể thành công?
Việc đầu tiên cần làm là chặt đứt ý niệm không lấy vợ của nàng ấy!
Đôi mắt của thiếu nữ phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên khung cảnh núi non hùng vĩ dưới bầu trời bao la, giống như một tiên nữ từ cõi tiên rơi xuống trần gian.
Làng nhỏ tôn trọng thiên nhiên, sợ ô nhiễm nguồn nước nên không cho giặt quần áo bên bờ sông. Nếu đến đây thì chủ yếu là để câu cá.
Dệt nương [3] dẫn theo con gái đến ngồi cách Thanh Hòa không xa, Mầm nhi năm tuổi ôm một chú mèo con đi theo bên cạnh người lớn.
[3]: Chị dệt vải.
Hai bên không quấy rầy nhau, xung quanh yên tĩnh, trời vẫn còn sớm, nơi này cũng chỉ có mấy người.
Chờ gần mười lăm phút, có một con cá gan dạ cắn câu, Thanh Hòa mở mắt, dứt khoát thu dây câu, con cá béo núc ních nặng tới bốn cân nhảy tanh tách được kéo lên.
Con cá béo núc ních bị ném vào lồng cá, bỗng nghe phía trước vang lên một tiếng “bùm”, tiếp theo là tiếng kêu hoảng loạn của dệt nương: “Mầm nhi!”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu...cứu con!”
Dệt nương là người phương bắc, là một quả phụ, đi đâu trong làng cũng thích dắt nữ nhi đi cùng.
Nhìn thấy nữ nhi vì trêu đùa mèo con mà bị trượt chân rơi xuống sông, nàng cuống cuồng, muốn dùng cần câu để kéo con lên, nhưng Mầm nhi nhỏ bé, sức yếu, chỉ trong vài giây chìm trong nước đã sặc nước.
“Mầm nhi, Mầm nhi...”
Hai mắt dệt nương đỏ bừng vì lo lắng, nàng không biết bơi, là vịt trên cạn điển hình, trong lúc nóng vội đã vứt cần câu xuống nước, định tự mình cứu con gái thì khóe mắt nhìn thấy Thẩm cô nương đang tiến về phía mình.
Có lẽ vì thiếu nữ này tuy không lớn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác đặc biệt ổn định và đáng tin cậy, cho nên trong lúc hoảng loạn tột độ, dệt nương bỗng tỉnh táo trở lại, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt thiếu nữ: “Thẩm cô nương, Thẩm cô nương hãy cứu nữ nhi của ta! Cứu mạng Mầm nhi đi!”
“Mẹ, mẹ——”
Nói nhanh hơn làm, thậm chí không đợi dệt nương quỳ xuống, Thẩm Thanh Hòa đã lao mình xuống sông.
Nước bắn tung tóe, nàng suy nghĩ kỹ rồi, đây chính là mồi lửa cuối cùng.
***
Trì Hành chờ ở nhà, lòng dạ bồn chồn, không thể ngồi yên một chỗ bèn chạy ra cổng đứng đợi.
Theo lý mà nói, lúc này Uyển Uyển nên trở về rồi.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì Mộc đại nương vội vã chạy về phía nàng: “Trì tiểu công tử, Thẩm cô nương rơi xuống nước rồi!”
Dự cảm không lành đã thành hiện thực, sắc mặt Trì Hành lập tức tái nhợt, nàng chạy về phía dòng sông trong vắt duy nhất của làng.
“Trì tiểu công tử? Trì tiểu công tử, đợi ta với. Đừng lo lắng, Thẩm cô nương không sao đâu!”
Mộc đại nương đuổi theo phía sau, nhưng làm sao đuổi kịp Trì Hành đang thi triển khinh công?
Khi Trì Hành đến nơi, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của phụ nhân khiến tim nàng như thắt lại. Nóng lòng muốn biết rõ tình hình, nàng vội vàng tìm cách đi vào trong. Đám đông tự giác nhường đường cho nàng, để Trì tiểu công tử có thể nhìn rõ vị hôn thê anh dũng cứu người của mình.
Cả người Thẩm Thanh Hòa ướt sũng, khoác lên mình chiếc áo vải thô màu tối do một vị phụ nhân tốt bụng đưa cho, che lấp hoàn toàn đường cong quyến rũ của cơ thể.
Gương mặt của nàng như được nước rửa sạch, toát lên vẻ lạnh lùng, cả người bình tĩnh như một tảng băng, một nắm tuyết, trấn áp sự hỗn loạn trong sân.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim lơ lửng của Trì Hành từ từ hạ xuống, nhìn mái tóc xõa vai, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống thấm ướt vai và vạt áo, cố nhịn không tiến lên.
Nữ nhi bất động nằm đó, sắc mặt tái nhợt, nước mắt của dệt nương chảy không ngừng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hòa đang cấp cứu cho cô bé.
Sau khi phun ra mấy ngụm nước, Mầm nhi từ từ tỉnh lại, dệt nương vừa khóc vừa nhào đến, hai mẹ con ôm nhau khóc, Thẩm Thanh Hòa nghiêng đầu ho hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên vẻ bệnh tật khiến người ta thương xót.
Sau khi Mầm nhi được cứu, Trì Hành không còn quan tâm nữa, tiến lên vài bước ôm lấy eo cô nương, không nói một lời ôm về nhà.
Về đến nhà, Thanh Hòa quấn chăn gấm nhìn Trì Hành bận trước bận sau.
Sau khi nước nóng được đun sôi đổ vào bồn, trên mái nhà lơ lửng sương mù, Trì Hành quay đầu muốn nói lại thôi.
Hành động của tỷ tỷ là đang cứu người, thử hỏi Mầm nhi còn nhỏ như vậy, ai có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
Nhưng sức khoẻ của Uyển Uyển vốn yếu ớt, hàn độc nhiều năm mới giải được một nửa, còn một nửa còn lại vẫn bám rễ sâu trong lục phủ ngũ tạng, nếu tái phát thì phải làm sao?
Cổ họng nàng nghẹn lại, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Tỷ tỷ, tỷ tắm đi. Ta ra ngoài trông chừng cho tỷ.”
Nàng sải bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi ngồi ngoài thềm đá.
Cảm giác rơi xuống nước thật khó chịu, hơi lạnh ập đến, Thanh Hòa cởi bỏ xiêm y bước vào bồn tắm cao nửa người.
Dòng nước ấm áp bao trùm lấy da thịt lạnh lẽo khiến nàng rùng mình, nhớ đến vẻ mặt của A Trì nhìn nàng trước khi ra khỏi cửa, không khỏi mỉm cười.
Trên con đường truy thê, nàng cẩn trọng từng bước, mỗi một bước đều ẩn chứa mưu tính cẩn thận của Thẩm Thanh Hòa.
Cơ hội đang ở trước mắt, cho dù có phải lội xuống nước, nàng cũng không ngần ngại.
Nàng sắp thành công rồi.
Khương thần y còn để lại mấy viên thuốc, sau khi uống một viên, cảm giác lạnh buốt trong cơ thể dần dần dịu xuống.
“Tỷ tỷ?” Trì Hành ở bên ngoài hét lên, lo lắng nàng sẽ ngủ quên trong đó.
Cửa từ bên trong mở ra, Thanh Hòa đã thay quần áo mới, sắc mặt đỡ hơn trước rất nhiều, nàng đi thẳng vào vấn đề: “A Trì, chúng ta nên khởi hành sớm thôi.”
Nếu không có chuyện này xảy ra, sau khi ăn sáng xong họ sẽ rời khỏi làng. Trì Hành lo nàng bị phong hàn, nhưng suy nghĩ lại, nếu cơ thể thực sự không khỏe, đi vào trong thành sẽ tiện hơn.
Không lâu sau, Mộc đại nương và một nhóm phụ nhân đến thăm.
Dệt nương xen lẫn trong đám người, trong lòng biết ơn không lời nào tả xiết, mặc kệ ân nhân từ chối, nàng quỳ xuống dập đầu, Mầm nhi cũng học theo, lúc này cô bé còn yếu ớt, miệng lẩm bẩm “Cảm tạ ân cứu mạng của Thẩm tỷ tỷ“.
Thẩm Thanh Hòa cứu người tuy có lòng riêng, nhưng nhìn thấy Mầm nhi ngoan ngoãn, nàng lại thương yêu mà đích thân bắt mạch cho đứa nhỏ này, viết tay đơn thuốc rồi cử người đi lấy thuốc.
Trì Hành rốt cuộc không yên tâm cho sức khỏe của nàng nên chủ động đảm nhận nhiệm vụ đun thuốc, nấu hai phần, một phần cho Mầm nhi, một phần kia, phải tận mắt nhìn thấy nhìn Thanh Hòa uống xong nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người sắp sửa lên đường, trước khi đi còn cứu mạng cô bé trong làng, các dân làng cảm kích đến tiễn họ, tiễn đến cửa làng, lúc này đã là giữa trưa.
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly.
Trì Hành đỡ Thanh Hòa lên xe ngựa, chào tạm biệt gia đình trưởng lành, lại cười nói vài câu với những làng dân khác, sau đó vung roi ngựa, tiếng vó ngựa vang dội rời khỏi làng.
Mộc Đại Lang thở dài: “Sức khỏe của Thẩm cô nương không tốt, như vậy thật sự có thể đi được sao?”
Mộc Cửu Nhi ngước nhìn chiếc xe ngựa kia với vẻ mơ màng rồi lắc đầu, cắt đứt si niệm.
Ra khỏi làng nhỏ, đi qua núi thổ phỉ, dọc đường bình an vô sự.
Đầu tháng chín, thời tiết dần dần bớt oi bức, gió thổi qua mái tóc bên tai, có thể cảm nhận được chút se lạnh.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự làm ta sợ đấy.”
Cách một tấm rèm, Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: “Chuyện nguy hiểm nào cũng trải qua rồi, sao có thể dễ dàng gục ngã ở đây được?”
“Uyển Uyển, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm [4].”
[4]: Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
“Được rồi, A Trì, ta hiểu rồi.”
Trì Hành quay đầu lại, giọng nói mang theo ba phần ấm ức: “Uyển Uyển, tỷ chê ta nói nhiều.”
“Ta nào dám.”
Giọng thiếu nữ hơi khàn, có lẽ là do ngày hôm nay đã xuống nước cứu người.
Vừa mới sang tháng chín, nước sông dù sao cũng lạnh, huống hồ Uyển Uyển lại mang trong mình hàn độc, thân thể yếu ớt.
Lo lắng trỗi dậy, tốc độ lái xe của Trì Hành dần dần nhanh hơn.
Trong xe, đôi mắt của thiếu nữ rũ xuống mệt mỏi, hai chân được đắp một cái chăn mỏng để giữ ấm, đầu nghiêng sang một bên, gục xuống bàn rồi chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, nàng đã ở trong một sương phòng của khách điếm.
Từ nhỏ đã học y, Thanh Hòa hiểu rõ tình trạng bệnh của mình, nàng hơi nhíu mày: Muộn nhất là vào đêm khuya.
Có không ít công tử thế gia ở Thịnh Kinh đến tuổi lấy vợ đều nạp thiếp, điều này dĩ nhiên cũng liên quan đến gia phong.
Đối với những gia đình dòng dõi thư hương chính thống hoặc những gia đình coi trọng lễ giáo, nam tử đến năm bốn mươi tuổi mà không có nhi tử mới được phép nạp thiếp để nối dõi tông đường.
Trì gia vốn có truyền thống võ tướng, võ tướng thường xuyên xa nhà để tận trung với đất nước nên ít nhiều đều có lỗi với thê tử.
Ba trăm năm nay, con cháu Trì gia chỉ cưới vợ chứ không nạp thiếp, đây là điều độc nhất vô nhị ở kinh thành. Vì gia quy như vậy nên khi cha đón dâu, biết bao nhiêu nữ nhi quyền quý đã khóc đến tan nát cõi lòng.
Trì Hành từ nhỏ đã được nghe và nhìn thấy, dần dần thấm nhuần, coi thường những công tử có tam thê tứ thiếp. Chưa nói tới nàng là nữ nhân, cho dù là nam nhân, nàng cũng chỉ muốn có một người tri tâm cùng nhau già đi.
Bây giờ nghe được Thanh Hòa tỷ tỷ mà nàng kính trọng nhất lấy những lời này châm chọc mình, nàng vội vàng nói: “Hộ nào ở Thịnh Kinh mà to gan đến mức dám muốn tỷ tỷ làm thiếp?”
Lờ vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức đối diện với đôi mắt trong sáng và bao dung của Thẩm Thanh Hòa, nhất thời ngẩn người.
Nghĩ lại những lời mình nói trước đó, cái gì mà có rất nhiều bạc để mua đất đai tài sản cho tỷ tỷ, đây chẳng phải là trò lừa gạt nữ tử của đám công tử nhà giàu hay sao?
Tỷ tỷ là đích nữ của phủ Trấn Quốc tướng quân, xuất thân cao quý, sao có thể là một vị chủ nhân thiếu bạc để tiêu?
Nàng ăn nói không lựa lời, lập tức hối hận, mặt rời khỏi hõm cổ của Thanh Hòa, đứng thẳng người dậy.
Giọng điệu của Trì Hành mềm xuống: “Lời này của tỷ tỷ thật khiến ta hổ thẹn.”
“A Trì.”
Thanh Hòa đặt tay lên vòng eo thon gọn mà săn chắc của tiểu tướng quân, lơ đễnh vuốt ve.
Nàng đưa đầu ngón tay lướt qua eo, nói: “A Trì là Trì tam công tử của phủ tướng quân, lại đối đãi với ta như vậy, không sợ Trì tam phu nhân tương lai ghen sao?”
“Trì, Trì tam phu nhân?” Bị nàng vuốt đến ngứa, Trì Hành giữ chặt tay nàng đang đặt trên eo mình, vẻ mặt hoang mang: “Trì tam phu nhân gì chứ, ta vốn dĩ không có ý định lấy vợ, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy vợ.”
Nàng là nữ tử, lại đang cải trang nam tử, chưa từng trải qua tình yêu sâu đậm, cũng không có người thương, sao có thể liều lĩnh lấy một thê tử về nhà?
Hơn nữa, chuyện hôn sự của nàng đã có cha mẹ trù tính, nàng còn trẻ, còn lâu mới đến lúc phải lo lắng về chuyện này.
“Không lấy vợ à?”
“Không lấy.”
Thanh Hòa bật cười, thu lại lòng bàn tay bị nàng đè: “Ngươi không cho ta lấy chồng, bản thân cũng không lấy vợ, lại nuôi ta ở bên ngoài. A Trì, người ngoài biết được sẽ bàn tán về chúng ta như thế nào đây?”
“Chuyện này...”
Lời này của nàng khiến Trì Hành câm nín.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Gió thổi qua cửa sổ, ô cửa sổ vuông vức mở toang, như khung tranh tô điểm cho màn đêm u ám.
Không còn sớm nữa.
Nhận ra mình vẫn còn ở trong khuê phòng của tỷ tỷ, vẻ mặt Trì Hành trông rất khốn đốn: “Là ta lỡ lời, Thanh Hòa tỷ tỷ, ta về trước.”
Cánh cửa gỗ mở ra, nàng cúi đầu bước ra ngoài, sống lưng thon thả thẳng tắp, bước chân nặng nề, bóng lưng không hiểu sao lại chạm đến phần mềm mại nhất trong trái tim Thanh Hòa.
Nàng nhẫn nhịn, chịu đựng không lên tiếng gọi nàng ấy.
Gió đêm mùa hè phả qua má, mang theo hơi ấm còn sót lại của ban ngày. Đứng lặng nhìn hồi lâu, Trì Hành vẫn không quay đầu lại.
Mặt trời nhỏ luôn rực rỡ bỗng trở nên uể oải, không còn phấn chấn nữa, dù vô cùng đau lòng nhưng từ bước chân nặng nề của nàng, Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy tia hy vọng le lói.
Giống như măng mọc lên từ dưới đất vào mùa xuân, mầm măng non xanh tươi, chứa đựng sức sống mãnh liệt.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, trong mắt lăn tăn gợn sóng, cuộn lên ngàn lớp tuyết.
Đây là một cơ hội.
***
Trở lại phòng, Trì Hành ngơ ngác ngồi ở mép giường, đầu óc hỗn loạn.
Lúc thì là tranh vẽ trong “Đại Liễu Thư xã”, lúc thì là hình ảnh đôi vợ chồng cùng nhau ra ngoài, cùng nhau trở về.
Sẽ có người cùng Uyển Uyển ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng nàng ấy bên nhau sớm chiều.
Phu thê hành phòng, cũng sẽ thân mật và cởi mở hơn cả khoảnh khắc hai người ở bên nhau trong căn phòng tối ở dược cốc.
Sẽ có cốt nhục từ cơ thể Uyển Uyển thai nghén, nàng ấy sẽ vì sinh con nối dõi mà dốc hết toàn lực.
Ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống.
Mồ hôi lạnh lại tuôn ra từ khe ngón tay của Trì Hành, nỗi lo sợ như sóng gió ập đến, quật ngã nàng xuống giường.
Phải làm sao bây giờ?
Nàng ngẩng đầu, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
Phải làm sao bây giờ?
Sau ba ngày huấn luyện, trong thôn bắt đầu chuẩn bị cho hỉ sự.
Trong bầu không khí tươi vui, náo nhiệt, ngoài mặt Trì Hành mỉm cười nhưng trong lòng lại cảm thấy không vui.
Mấy ngày nay, cả đêm nàng đều mơ thấy ác mộng, không phải mơ thấy Uyển Uyển lấy chồng thì là mơ thấy nàng chết vì khó sinh, thậm chí trước khi hạ táng còn không được nhìn thấy mặt nàng lần cuối.
Cảnh trong mơ quá đáng sợ, Trì Hành không chấp nhận nổi.
Nàng cố gắng gượng dậy tinh thần để không ai nhận ra điều bất thường, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm tư của nàng đã chìm sâu hơn cả bùn lắng dưới đáy sông.
Trong làng tổ chức tiệc cưới chú trọng náo nhiệt, càng náo nhiệt càng thể hiện được vui mừng.
Hôm nay tất cả mọi người trong làng đều đến dự tiệc cưới của đôi uyên ương, Thanh Hòa và Trì Hành thay một bộ trang phục giản dị để tránh lấn át sự nổi bật của đôi tân nhân.
Dù vậy, cả hai vẫn trở thành tâm điểm của mọi người.
Dân làng không tiện trêu chọc cô nương gia, cho nên Trì Hành ở trong đám nam nhân khá khổ sở.
Nàng lấy lại tinh thần để đối phó, lời nói không lộ ra sơ hở.
Trong viện có nhiều người, đám trẻ con chạy tới chạy lui, một đứa bé vô tình ngã dưới chân Thanh Hòa, ngã cũng không khóc, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt. Thanh Hòa mỉm cười, cúi người đỡ đứa bé dậy.
Nàng biết đứa trẻ này, nhũ danh là Mầm nhi, là một cô bé cực kỳ ngoan ngoãn, mới năm tuổi, vóc người thấp hơn các bạn cùng lứa, đôi mắt to tròn và có hai má lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu.
“Cảm ơn Thẩm tỷ tỷ.”
Giọng con nít ngây ngô.
Thanh Hòa sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng: “Đi chơi đi.”
Mầm nhi ngượng ngùng nhìn nàng rồi ngượng ngùng bỏ chạy, có lẽ cú ngã đó không có gì nghiêm trọng.
Trì Hành quan sát từ đầu đến cuối tương tác giữa một lớn một nhỏ kia, trong lòng bỗng sáng tỏ hai phần, đôi mắt trong veo nở rộ nụ cười.
Ý cười hiện lên đến đuôi lông mày, bất chợt nghĩ đến một ngày nào đó tỷ tỷ cũng sẽ cởi bỏ hình hài thiếu nữ để làm mẹ, lòng bỗng chùng xuống.
Mộc Đại Lang cùng nàng ngồi chung một bàn, trước khi nói chuyện đã chuẩn bị kỹ lời nên nói, nhỏ giọng hỏi: “Hôn sự của Trì tiểu huynh đệ và Thẩm cô nương khi nào diễn ra? Theo ta, hai người nên ở lại làng, vài năm nữa cha mẹ ta sẽ lo liệu chuyện hôn sự cho hai người, nơi đây an toàn, tốt hơn nhiều so với bên ngoài lòng người khó đoán.”
Người dân trong làng luôn đề phòng nguy hiểm từ bên ngoài, ngay cả khi đi ra ngoài thành cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
Người bên ngoài xấu tính, không lương thiện như bọn họ, mới đầu có người không chịu nổi tịch mịch mà chạy ra bên ngoài, kết quả khi rời làng không phải bị lừa thì là bị người ta hại.
Dần dà, bọn họ cảm thấy sống ở trong làng cũng khá tốt.
Dù sao thì cách sống của những người bên ngoài và cách sống của họ rất khác biệt.
Nam tử trong làng bọn họ cả đời chỉ có thể nghênh thú một thê tử, yêu nàng như mạng. Nữ tử cả đời cũng chỉ có thể gả cho một nam nhân, trung trinh như một.
Không có chuyện tam thê tứ thiếp lung tung rối loạn, cũng không có nam nhân da mặt dày đi nuôi dưỡng nữ nhân không sạch sẽ.
Cách sống khác nhau, khó thích nghi với thế giới bên ngoài, còn bị giễu cợt.
Theo quan điểm của Mộc Đại Lang, việc Trì tiểu huynh đệ và Thẩm cô nương đến đây là duyên phận do ông trời sắp đặt, người trong làng cũng rất hoan nghênh họ định cư tại đây.
Hắn chờ mong mà nhìn Trì Hành, cuối cùng lời đề nghị bị nàng nhẹ nhàng từ chối. Hắn đành nuốt ngược những lời đã chuẩn bị, không nói thêm lời nào nữa.
Đã gặp nhau là có duyên, trong khoảng thời gian hữu hạn nên trân trọng mối duyên này, đại đa số mọi người chỉ có thể làm được như vậy. Hắn cũng nhận ra, Trì tiểu huynh đệ có tâm sự.
Tiệc cưới kết thúc, Trì Hành và Thanh Hòa tay trong tay trở về nhà. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hình của họ, in lên trong mắt Thanh Hòa, hai người thật đẹp đôi.
“Tỷ tỷ, ta muốn rời khỏi đây.”
Bấc nến bỗng bùng lên tia lửa nhỏ, phá vỡ sự im lặng trong căn phòng.
Trì Hành ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, những ngón tay thon dài không ngừng nhấc lên đặt xuống nắp chén trà, che giấu tâm trạng không bình tĩnh của mình.
Nghe vậy, Thanh Hòa một tay chống cằm, ung dung, thong thả nhìn nàng: “Sao lại muốn rời đi, không phải ngươi rất thích nơi này sao?”
“Nơi này rất tốt.”
Trì Hành rất thích phong tục tập quán nơi đây, theo nàng, nếu như ngôi làng này là một mảnh đất đào nguyên thanh tịnh, không bị vấy bẩn thì Thịnh Kinh chính là một chốn thị phi ồn ào náo nhiệt, không thể chối cãi.
Sinh ra trong lo âu, chết trong an nhàn, có lẽ nơi này quá tốt đẹp, không phù hợp để nàng ở lại lâu dài.
Điều quan trọng nhất là, ở lại đây nhìn cảnh nam nữ trong thôn cả ngày ân ân ái ái khiến lòng nàng cảm thấy khó chịu.
Ban ngày khi đi ngang qua “Đại Liễu Thư Xã” nàng cảm thấy khó chịu, ở tiệc cưới gặp vị trưởng lão đức cao vọng trọng kia nàng cũng thấy khó chịu. Nhìn thấy gương mặt luôn luôn nhiệt tình của Mộc đại nương, lòng nàng lại càng thêm bất an.
Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, không biết từ lúc nào đã trở thành gai nhọn đâm vào lòng nàng.
Chờ đến khi nhận ra, gai nhọn kia đã thâm nhập vào huyết nhục.
Nàng không muốn Uyển Uyển lấy chồng.
“Được không? Tỷ tỷ.”
Thanh Hòa mỉm cười, trong mắt đều là yêu chiều: “Đều nghe theo ngươi.”
Chuyện đã quyết định xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Hành nở một nụ cười rạng rỡ: “Tỷ tỷ, ta đi dọn dẹp đây.”
Nàng quay đầu bước đi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thẩm Thanh Hòa trầm ngâm nhìn về hướng nàng rời đi, dường như sau ba ngày huấn luyện, cuối cùng A Trì cũng nhận ra điều gì đó.
Kế hoạch không theo kịp thay đổi, đã nói sẽ ở lại làng thêm một thời gian, kết quả người đầu tiên nảy sinh ý định rời đi lại là vị Trì tiểu tướng quân tuấn tú.
Trời sáng, Thanh Hòa như thường lệ mang theo dụng cụ câu cá đến bờ sông, muốn trước khi đi ăn một bữa cá kho tộ tươi ngon.
Sau khi tiễn nàng ra ngoài, Trì Hành bận rộn với mảnh vườn nhỏ trong nhà, nàng nhổ những củ cải mùa hè thu đã lớn lên từ trong đất, cành lá xanh lục, vỏ hồng nhạt, có thể thái sợi rưới dầu để làm món rau trộn.
Bình thường đào củ cải không tốn nhiều sức, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên, củ cải sẽ bị nhổ ra khỏi đất, đơn giản và tiện lợi.
Lần này không biết có phải do tâm trí nàng rối bời hay không, tay cầm cọng lá xanh mướt, bất cẩn làm gãy cọng lá, tiểu tướng quân trực tiếp ngã sõng soài xuống đất trồng rau.
Bên bờ sông.
Câu cá đòi hỏi sự tĩnh tâm, lòng Thanh Hòa tĩnh như nước, nhắm mắt ngồi đó đợi cá cắn câu.
Trước sau câu được vài con cá nhưng đều không béo lắm, nàng không nỡ nấu mấy chú cá chưa trưởng thành nên đã thả chúng về sông.
Cá trở lại mặt nước, phun một loạt bong bóng về phía nàng.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại chờ cá béo cắn câu, nghĩ cách tiếp thêm một ít lửa vào trong tim của tiểu tướng quân.
Cơ hội hiếm có, truy thê không dễ dàng, nàng đã nghĩ ra ba bốn năm sáu phiên bản khác nhau, nhưng tất cả đều tầm thường, không thể coi là sắp xếp hoàn hảo, tự nhiên.
Nếu bắt cóc A Trì ra khỏi Thịnh Kinh là đập nồi dìm thuyền [1], giả vờ làm một cặp vợ chồng chưa cưới là kiểm tra sơ bộ, thì việc nàng cần làm tiếp theo là tiên hạ thủ vi cường [2].
[1]: Không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
[2]: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
A Trì không muốn lấy vợ, nhưng không lấy vợ thì sao có thể thành công?
Việc đầu tiên cần làm là chặt đứt ý niệm không lấy vợ của nàng ấy!
Đôi mắt của thiếu nữ phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên khung cảnh núi non hùng vĩ dưới bầu trời bao la, giống như một tiên nữ từ cõi tiên rơi xuống trần gian.
Làng nhỏ tôn trọng thiên nhiên, sợ ô nhiễm nguồn nước nên không cho giặt quần áo bên bờ sông. Nếu đến đây thì chủ yếu là để câu cá.
Dệt nương [3] dẫn theo con gái đến ngồi cách Thanh Hòa không xa, Mầm nhi năm tuổi ôm một chú mèo con đi theo bên cạnh người lớn.
[3]: Chị dệt vải.
Hai bên không quấy rầy nhau, xung quanh yên tĩnh, trời vẫn còn sớm, nơi này cũng chỉ có mấy người.
Chờ gần mười lăm phút, có một con cá gan dạ cắn câu, Thanh Hòa mở mắt, dứt khoát thu dây câu, con cá béo núc ních nặng tới bốn cân nhảy tanh tách được kéo lên.
Con cá béo núc ních bị ném vào lồng cá, bỗng nghe phía trước vang lên một tiếng “bùm”, tiếp theo là tiếng kêu hoảng loạn của dệt nương: “Mầm nhi!”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu...cứu con!”
Dệt nương là người phương bắc, là một quả phụ, đi đâu trong làng cũng thích dắt nữ nhi đi cùng.
Nhìn thấy nữ nhi vì trêu đùa mèo con mà bị trượt chân rơi xuống sông, nàng cuống cuồng, muốn dùng cần câu để kéo con lên, nhưng Mầm nhi nhỏ bé, sức yếu, chỉ trong vài giây chìm trong nước đã sặc nước.
“Mầm nhi, Mầm nhi...”
Hai mắt dệt nương đỏ bừng vì lo lắng, nàng không biết bơi, là vịt trên cạn điển hình, trong lúc nóng vội đã vứt cần câu xuống nước, định tự mình cứu con gái thì khóe mắt nhìn thấy Thẩm cô nương đang tiến về phía mình.
Có lẽ vì thiếu nữ này tuy không lớn nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác đặc biệt ổn định và đáng tin cậy, cho nên trong lúc hoảng loạn tột độ, dệt nương bỗng tỉnh táo trở lại, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt thiếu nữ: “Thẩm cô nương, Thẩm cô nương hãy cứu nữ nhi của ta! Cứu mạng Mầm nhi đi!”
“Mẹ, mẹ——”
Nói nhanh hơn làm, thậm chí không đợi dệt nương quỳ xuống, Thẩm Thanh Hòa đã lao mình xuống sông.
Nước bắn tung tóe, nàng suy nghĩ kỹ rồi, đây chính là mồi lửa cuối cùng.
***
Trì Hành chờ ở nhà, lòng dạ bồn chồn, không thể ngồi yên một chỗ bèn chạy ra cổng đứng đợi.
Theo lý mà nói, lúc này Uyển Uyển nên trở về rồi.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì Mộc đại nương vội vã chạy về phía nàng: “Trì tiểu công tử, Thẩm cô nương rơi xuống nước rồi!”
Dự cảm không lành đã thành hiện thực, sắc mặt Trì Hành lập tức tái nhợt, nàng chạy về phía dòng sông trong vắt duy nhất của làng.
“Trì tiểu công tử? Trì tiểu công tử, đợi ta với. Đừng lo lắng, Thẩm cô nương không sao đâu!”
Mộc đại nương đuổi theo phía sau, nhưng làm sao đuổi kịp Trì Hành đang thi triển khinh công?
Khi Trì Hành đến nơi, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của phụ nhân khiến tim nàng như thắt lại. Nóng lòng muốn biết rõ tình hình, nàng vội vàng tìm cách đi vào trong. Đám đông tự giác nhường đường cho nàng, để Trì tiểu công tử có thể nhìn rõ vị hôn thê anh dũng cứu người của mình.
Cả người Thẩm Thanh Hòa ướt sũng, khoác lên mình chiếc áo vải thô màu tối do một vị phụ nhân tốt bụng đưa cho, che lấp hoàn toàn đường cong quyến rũ của cơ thể.
Gương mặt của nàng như được nước rửa sạch, toát lên vẻ lạnh lùng, cả người bình tĩnh như một tảng băng, một nắm tuyết, trấn áp sự hỗn loạn trong sân.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, trái tim lơ lửng của Trì Hành từ từ hạ xuống, nhìn mái tóc xõa vai, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống thấm ướt vai và vạt áo, cố nhịn không tiến lên.
Nữ nhi bất động nằm đó, sắc mặt tái nhợt, nước mắt của dệt nương chảy không ngừng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hòa đang cấp cứu cho cô bé.
Sau khi phun ra mấy ngụm nước, Mầm nhi từ từ tỉnh lại, dệt nương vừa khóc vừa nhào đến, hai mẹ con ôm nhau khóc, Thẩm Thanh Hòa nghiêng đầu ho hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên vẻ bệnh tật khiến người ta thương xót.
Sau khi Mầm nhi được cứu, Trì Hành không còn quan tâm nữa, tiến lên vài bước ôm lấy eo cô nương, không nói một lời ôm về nhà.
Về đến nhà, Thanh Hòa quấn chăn gấm nhìn Trì Hành bận trước bận sau.
Sau khi nước nóng được đun sôi đổ vào bồn, trên mái nhà lơ lửng sương mù, Trì Hành quay đầu muốn nói lại thôi.
Hành động của tỷ tỷ là đang cứu người, thử hỏi Mầm nhi còn nhỏ như vậy, ai có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
Nhưng sức khoẻ của Uyển Uyển vốn yếu ớt, hàn độc nhiều năm mới giải được một nửa, còn một nửa còn lại vẫn bám rễ sâu trong lục phủ ngũ tạng, nếu tái phát thì phải làm sao?
Cổ họng nàng nghẹn lại, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Tỷ tỷ, tỷ tắm đi. Ta ra ngoài trông chừng cho tỷ.”
Nàng sải bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi ngồi ngoài thềm đá.
Cảm giác rơi xuống nước thật khó chịu, hơi lạnh ập đến, Thanh Hòa cởi bỏ xiêm y bước vào bồn tắm cao nửa người.
Dòng nước ấm áp bao trùm lấy da thịt lạnh lẽo khiến nàng rùng mình, nhớ đến vẻ mặt của A Trì nhìn nàng trước khi ra khỏi cửa, không khỏi mỉm cười.
Trên con đường truy thê, nàng cẩn trọng từng bước, mỗi một bước đều ẩn chứa mưu tính cẩn thận của Thẩm Thanh Hòa.
Cơ hội đang ở trước mắt, cho dù có phải lội xuống nước, nàng cũng không ngần ngại.
Nàng sắp thành công rồi.
Khương thần y còn để lại mấy viên thuốc, sau khi uống một viên, cảm giác lạnh buốt trong cơ thể dần dần dịu xuống.
“Tỷ tỷ?” Trì Hành ở bên ngoài hét lên, lo lắng nàng sẽ ngủ quên trong đó.
Cửa từ bên trong mở ra, Thanh Hòa đã thay quần áo mới, sắc mặt đỡ hơn trước rất nhiều, nàng đi thẳng vào vấn đề: “A Trì, chúng ta nên khởi hành sớm thôi.”
Nếu không có chuyện này xảy ra, sau khi ăn sáng xong họ sẽ rời khỏi làng. Trì Hành lo nàng bị phong hàn, nhưng suy nghĩ lại, nếu cơ thể thực sự không khỏe, đi vào trong thành sẽ tiện hơn.
Không lâu sau, Mộc đại nương và một nhóm phụ nhân đến thăm.
Dệt nương xen lẫn trong đám người, trong lòng biết ơn không lời nào tả xiết, mặc kệ ân nhân từ chối, nàng quỳ xuống dập đầu, Mầm nhi cũng học theo, lúc này cô bé còn yếu ớt, miệng lẩm bẩm “Cảm tạ ân cứu mạng của Thẩm tỷ tỷ“.
Thẩm Thanh Hòa cứu người tuy có lòng riêng, nhưng nhìn thấy Mầm nhi ngoan ngoãn, nàng lại thương yêu mà đích thân bắt mạch cho đứa nhỏ này, viết tay đơn thuốc rồi cử người đi lấy thuốc.
Trì Hành rốt cuộc không yên tâm cho sức khỏe của nàng nên chủ động đảm nhận nhiệm vụ đun thuốc, nấu hai phần, một phần cho Mầm nhi, một phần kia, phải tận mắt nhìn thấy nhìn Thanh Hòa uống xong nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người sắp sửa lên đường, trước khi đi còn cứu mạng cô bé trong làng, các dân làng cảm kích đến tiễn họ, tiễn đến cửa làng, lúc này đã là giữa trưa.
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng nói lời biệt ly.
Trì Hành đỡ Thanh Hòa lên xe ngựa, chào tạm biệt gia đình trưởng lành, lại cười nói vài câu với những làng dân khác, sau đó vung roi ngựa, tiếng vó ngựa vang dội rời khỏi làng.
Mộc Đại Lang thở dài: “Sức khỏe của Thẩm cô nương không tốt, như vậy thật sự có thể đi được sao?”
Mộc Cửu Nhi ngước nhìn chiếc xe ngựa kia với vẻ mơ màng rồi lắc đầu, cắt đứt si niệm.
Ra khỏi làng nhỏ, đi qua núi thổ phỉ, dọc đường bình an vô sự.
Đầu tháng chín, thời tiết dần dần bớt oi bức, gió thổi qua mái tóc bên tai, có thể cảm nhận được chút se lạnh.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự làm ta sợ đấy.”
Cách một tấm rèm, Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: “Chuyện nguy hiểm nào cũng trải qua rồi, sao có thể dễ dàng gục ngã ở đây được?”
“Uyển Uyển, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm [4].”
[4]: Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
“Được rồi, A Trì, ta hiểu rồi.”
Trì Hành quay đầu lại, giọng nói mang theo ba phần ấm ức: “Uyển Uyển, tỷ chê ta nói nhiều.”
“Ta nào dám.”
Giọng thiếu nữ hơi khàn, có lẽ là do ngày hôm nay đã xuống nước cứu người.
Vừa mới sang tháng chín, nước sông dù sao cũng lạnh, huống hồ Uyển Uyển lại mang trong mình hàn độc, thân thể yếu ớt.
Lo lắng trỗi dậy, tốc độ lái xe của Trì Hành dần dần nhanh hơn.
Trong xe, đôi mắt của thiếu nữ rũ xuống mệt mỏi, hai chân được đắp một cái chăn mỏng để giữ ấm, đầu nghiêng sang một bên, gục xuống bàn rồi chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, nàng đã ở trong một sương phòng của khách điếm.
Từ nhỏ đã học y, Thanh Hòa hiểu rõ tình trạng bệnh của mình, nàng hơi nhíu mày: Muộn nhất là vào đêm khuya.
/78
|