Trì Hành tự nhận mình có trí nhớ tốt. Người ta vẫn nói "nhớ dai không bằng ghi chép", nhưng sau bao năm đèn sách, nàng vẫn có thể đọc làu làu những thơ văn mà nàng từng học thuộc. Những thứ đã đi vào lòng, dù là người hay vật, muốn quên cũng khó mà quên được.
Trong trí nhớ của nàng không có cái gọi là thuốc mê, điều đó có nghĩa là có một số chuyện thú vị đã xảy ra mà nàng không hề hay biết. Nàng không hề tức giận, dù sao Uyển Uyển cũng sẽ không làm hại nàng.
Đôi mắt nàng sáng ngời, cùng với pháo hoa lớn nổ tung trên bầu trời, nàng mỉm cười hỏi: "Hửm?"
Giọng điệu trầm thấp, trong trẻo thuần khiết của thiếu niên cùng với âm cuối chứa đầy nghi ngờ bị gió đêm thổi vào trái tim Thanh Hòa, khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Thanh Hòa khẽ chớp mắt, xua đi cảm giác rung động và chột dạ mà lẽ ra không nên có vào lúc này, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hửm?"
Tiểu tướng quân buồn cười: "Uyển Uyển, sao tỷ bắt chước cách nói chuyện của ta vậy? Ta đang hỏi tỷ đó."
Nàng đi vòng quanh thiếu nữ với trang phục lộng lẫy và khuôn mặt thanh tú, nghiêng người, móc ngón tay út của nàng ấy, hỏi đùa: "Không phải chứ, Uyển Uyển sẽ không ra tay ngay cả với người bạn nhỏ ngoan ngoãn như ta đâu nhỉ?"
Liễu Cầm Liễu Sắt ở một bên bị nàng chọc cười đến vai run lên, hai người quay lưng đi, không muốn cho Tiểu tướng quân nhìn thấy.
Trì Hành không mù, rõ ràng trong đó có chuyện mà nàng không biết. Nàng chăm chú nhìn Thanh Hòa, dõi theo hai rặng mây hồng từ từ nổi lên trên gò má nàng ấy, trong lòng ngoại trừ đầy ắp ngỡ ngàng, còn có một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.
Thường ngày chỉ thấy vẻ điềm tĩnh và tự chủ của nàng, thỉnh thoảng mới được chứng kiến sự e ấp của nữ nhi gia, quả là cảnh đẹp hiếm có.
Nàng nhìn đến mức quên cả trời đất, vành tai Thanh Hòa ửng đỏ dưới ánh nhìn nồng nhiệt không hề che giấu của nàng, trong mắt hàm chứa ý giận, nàng khẽ hé môi, giọng nói nhỏ nhẹ: "Là ta ra tay với ngươi, thì sao?"
"Không sao cả." Trì Hành thích nghe nàng nói với giọng điệu này, muốn nghe thêm nữa, thấy nàng ngoảnh đầu sang một bên cũng theo sát lại gần, nghiêng đầu: "Ta có thể hỏi được không, tỷ đã 'ra tay' với ta bằng cách nào?"
"..."
Tim Thanh Hòa đập thình thịch, lặng lẽ liếc nhìn Cầm Sắt, chỉ thấy hai tỷ muội đã thức thời mà chạy ra cửa viện nhìn trời.
Lòng nàng nhẹ nhõm, dòng suy nghĩ lại quay về cái đêm cùng nhau trong nhà tre.
Nàng quả thực đã "ra tay" với A Trì.
Cả trái tim và bàn tay của nàng đều đã chạm vào làn da mềm mại như ngọc của A Trì, đôi mắt nàng cũng đã nhìn thấy vẻ đẹp ngây thơ của thiếu niên, thậm chí còn sớm hơn ở biệt trang Nghênh Thủy, dưới sự trần trụi không tì vết mà nhìn thấy những đợt sóng cuộn trào của ham muốn lạ lẫm.
"Tỷ tỷ......"
Trì Hành mân mê tay áo thêu viền kim tuyến của Thanh Hòa, ngón tay vuốt ve từng đường thêu hoa lê tinh tế, cười híp mắt: "Tỷ tỷ còn bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết, nói ra hết đi?"
Nói ra hết đi? Đừng mà. Thanh Hòa sợ sẽ dọa nàng mất.
Chưa kịp suy nghĩ đã đẩy khuôn mặt xinh đẹp đang tiến lại gần ra xa.
Cơ hội đến tận cửa không lấy thì uổng phí, Trì Hành nhân cơ hội nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thanh Hòa đang áp vào má mình, gò má và lòng bàn tay kề sát nhau, nàng như chú mèo ăn vụng, khóe môi cong lên: "Nhanh! Nói rõ ràng, không nói rõ ràng không cho tỷ đi."
"Ngươi, ngươi buông ra!"
Tiểu tướng quân nhếch môi cười: "Có phải là đêm rung chuông không?"
Thanh Hòa không còn giãy dụa nữa, trong giây lát ánh mắt nàng lộ ra ba phần tình ý khó kìm nén. May mắn thay, Trì Hành đang đắm chìm trong hồi ức nên không chú ý. Nàng nhìn Trì Hành đang xuất thần, lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy, ấm áp vô cùng. Theo thói quen, nàng hoàn toàn thả lỏng.
"Tỷ tỷ, đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy tỷ lắc kim linh, ta còn tưởng rằng tỷ gặp nguy hiểm, vội vàng đi ra ngoài..."
Trì Hành chợt mỉm cười: "Thì ra không phải nằm mơ. Lúc ta xông vào cánh cửa đó, ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, mùi hương rất nồng, chẳng lẽ là 'thuốc mê' mà tỷ tỷ nói sao?"
Nàng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt trong veo long lanh, lấp lánh ánh tinh nghịch: "Tỷ tỷ, ta tặng chuông cho tỷ là vì lo cho an toàn của tỷ, vậy mà tỷ lại đem ra làm chuyện này. Trong lúc ta hôn mê, rốt cuộc tỷ tỷ đã làm gì ta?"
Trong lòng Thanh Hòa nóng bừng, giọng nói của nàng trong trẻo nhẹ nhàng, âm cuối khẽ cong lên mềm mại: "Ta có thể làm gì ngươi?"
Trì Hành bị câu hỏi của nàng làm cho bối rối, cũng không thể nghĩ ra ngoài việc phát hiện thân phận nữ nhi của nàng thì còn có thể làm gì khác.
Nhưng hiếm khi được thấy vẻ bối rối của Thanh Hòa, nàng không thể bỏ lỡ, nhẹ nhàng hất cằm, đắc ý liếc nhìn hai lần, rồi cúi xuống thì thầm bên tai nàng: "Được lắm tỷ tỷ, lúc đó ta còn là 'nam tử', tỷ tỷ đã dám cởi quần áo của ta rồi, còn có chuyện gì không dám làm sao?"
Thẩm cô nương rất giỏi giả vờ, vẻ mặt bình thản: "Ta cũng chỉ nhìn lướt qua thôi."
"Thật không công bằng, ta cũng muốn 'nhìn lướt qua' tỷ tỷ."
"..."
Hơi thở của nàng phả vào tai, Thẩm Thanh Hòa không chịu nổi nàng ồn ào nữa, đau đầu đỡ trán.
"Tỷ tỷ? Uyển Uyển? Thanh Hòa tỷ tỷ?"
Thanh Hòa hơi mím môi, vòng tay ôm lấy gáy Trì Hành, một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại đặt lên má trái nàng.
Son môi có màu tươi tắn như cánh hoa, in hằn trên đôi môi xinh xắn của thiếu nữ.
Hô hấp của nàng phập phồng, đôi mắt nàng phủ lên một lớp sương mù mỏng: "Như vậy có thể chuộc lỗi với ngươi không?"
Trì tiểu tướng quân ngơ ngác đứng trong cơn gió đêm, nuốt khan, muốn lấy tay che mặt lại lo sẽ làm hỏng dấu ấn mà mình đã thèm muốn từ lâu, tay nhấc lên rồi lại hạ xuống.
Nhân lúc nàng đang ngơ ngác, Thanh Hòa quay mặt đi: "Giao thừa rồi, ngươi về nhà với gia đình đi, ở chỗ của ta làm gì? Ta...không tiễn ngươi nữa."
Bước chân của nàng vững vàng nhưng vẫn ẩn chứa sự vội vã khó nhận ra, vạt áo tung bay theo làn gió khẽ lướt qua vai Trì Hành. Nàng đưa tay ra định níu nhưng không bắt được, chỉ mỉm cười: "Uyển Uyển, ta về nhà đốt pháo hoa cho tỷ xem nhé!"
Vất vả lắm mới nhận được nụ hôn từ mỹ nhân, nàng rất trân trọng, trèo qua bức tường cao, ôm trong lòng quần áo mới mà Thanh Hòa may cho mình, vui vẻ trở về nhà.
Phủ Tướng quân to như vậy, Trì phu nhân, Trì tướng quân, bao gồm cả Trì đại công tử đã bình phục vết thương ở chân cùng với Trì nhị công tử ôn tồn lễ độ đều đang chờ đợi đứa nhãi ranh nào đó khuỷu tay hướng ra bên ngoài.
Nhãi ranh - Hành ôm bọc quà đến, khuôn mặt nhỏ xinh lộ rõ dấu son môi đỏ chót: "Đại ca, pháo hoa đâu rồi?"
Trì Anh bị câu hỏi của nàng làm cho sững sờ, há miệng ra, định hỏi nàng lại đi lêu lổng ở đâu, nhưng rồi lại nghĩ đến việc A Hành vừa từ nhà bên cạnh trèo tường về, dấu son này làm sao mà có, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
Hắn ngưỡng mộ ấu đệ to gan, tự tiện xông vào viện của cô nương mà còn nhặt được hời mang về. Không bị Thẩm đại tướng quân đánh chết đã là ông trời rủ lòng thương.
Nào biết được Thẩm Duyên Ân đang nhốt mình trong từ đường, đóng cửa không ra ngoài, lúc này mới tạo cơ hội tốt cho "Trì tam công tử" tán tỉnh vị hôn thê.
"Đại ca, đại ca!"
Chớp mắt một cái, Trì Hành đã sử dụng khinh công của mình để chạy tới chạy lui từ Minh Quang Viện. Nàng đã quay lại rồi mà đại ca còn đang ngớ ngẩn, bèn vẫy tay: "Đại ca?"
Trì Anh bắt đầu cân nhắc xem có nên xin lời khuyên từ ấu đệ về cách lấy lòng nữ tử hay không, vẻ mặt nhăn nhó: "Tới liền đây."
Chịu thương chịu khó, hỗ trợ tam đệ đốt pháo hoa.
Pháo hoa bay cao lên trời và nổ tung, Thẩm cô nương nhà bên đứng ở đình viện ôm mèo trong tay, ngước mắt chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ chói lóa.
Mèo con ngoan ngoãn nép trong lòng nàng, tiếng pháo hoa nổ vang dội từng hồi, nàng che tai mèo lại, trong mắt ánh lên nụ cười dịu dàng.
Thẩm Thanh Yến đứng ở cửa Tú Xuân Viện, do dự một lát rồi lặng lẽ rồi đi.
Nương giận cha nên đã đập vỡ linh vị của tiên phu nhân, linh vị bị vỡ tan tành cũng đã xé nát vẻ ngoài hòa bình mà Thẩm gia đã duy trì suốt nhiều năm.
Cha hưu thê, còn nương trở thành người vợ bị bỏ rơi. Bên ngoài có rất nhiều tin đồn thất thiệt, hắn nghe nhiều rồi cũng dần trở nên chai sạn.
Bình tĩnh lại, hắn nhận ra hành động của mình ngày hôm đó gây khó chịu đến mức nào.
Hắn muốn làm hiếu tử, lại tùy hứng đi ngăn cản người ta làm hiếu nữ, không có lý lẽ chút nào. Hắn và a tỷ rốt cuộc không thể trở về như trước nữa.
Đầu năm mới, ngày đoàn viên, Thẩm gia tan vỡ.
Trở về Tạ gia, Tạ Chiết Chi mắc bệnh nặng. Đêm giao thừa, nàng nằm liệt giường, trong miệng lẩm bẩm tên phu quân, chìm trong cơn mê sảng suốt nửa đêm.
Mộng đẹp, ác mộng, tỉnh lại chỉ thấy gối chăn lạnh lẽo.
"Hối hận không?"
Cửa bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng len lỏi qua màng nhĩ, xuyên qua những năm tháng huy hoàng ồn ào. Tạ Chiết Chi vốn đang mơ màng, bỗng chốc mở to mắt nhìn về phía rèm cửa.
Rèm cửa được vén lên, một bàn tay thon dài, mảnh mai và trẻ trung khác thường lọt vào tầm nhìn của nàng.
"A Mi đã qua đời nhiều năm, cảnh còn người mất, ngươi đi trên con đường chết bao lâu rồi mới chịu quay đầu nhìn lại?"
Là nàng!
Quả nhiên là nàng ta!
Tạ Chiết Chi run rẩy, ôm chặt chăn, ánh mắt kinh hãi nhìn người mới tới: "Tạ, Tạ Chiết Ngọc!"
Một tiếng cười chế nhạo.
"Cái tên Tạ Chiết Ngọc này mang theo quá nhiều trách nhiệm. Thứ nhất, ta không bảo vệ tốt A Mi, thứ hai, ta không dạy dỗ tốt ngươi, làm trưởng tỷ lại hổ thẹn, không xứng được gọi là 'Chiết Ngọc', chi bằng gọi ta là Tạ Hành Lâu sẽ thoải mái hơn."
Nổi danh giang hồ, nhan sắc làm vô số người say mê, bậc thầy đúc vũ khí – Tạ Hành Lâu – Tạ gia trưởng nữ, là người dì duy nhất mà Thẩm Thanh Hòa công nhận.
"Mười tám năm trước ta đã từ bỏ hai chữ 'Chiết Ngọc', ta vô cùng hối hận, tại sao không đợi thêm hai năm nữa mới rời đi?"
Ánh mắt như điện, nàng ung dung bước đến trước giường, một tay bóp lấy cổ Tạ Chiết Chi, nhấc người lên khỏi giường: "A Mi, phải chăng là do ngươi làm?"
"Không, không phải ta..."
Tạ Hành Lâu đã tung hoành giang hồ nhiều năm, tâm vững như sắt, sao có thể nghe lời giải thích của nàng?
Năm ngón tay siết chặt, hận ý cùng phẫn nộ phát ra từ cơ thể mảnh khảnh mãnh liệt đến độ mặt Tạ Chiết Chi từ đỏ chuyển sang tím.
Nàng sắp chết rồi, sắp chết dưới tay của đứa con hoang đã gặp may mắn này.
Tạ Chiết Ngọc ban đầu không phải tên là Tạ Chiết Ngọc, nàng không có tên họ, là một đứa bé bị bỏ rơi bên lề đường vào một ngày mưa lớn.
A mẫu đã tốt bụng cứu nàng, cho nàng thân phận trưởng nữ của Tạ gia. Ngày nàng trở thành Tạ Chiết Ngọc, cuộc đời nàng đã thay đổi ở tuổi mười ba, mười bốn, ánh hào quang của nàng không còn bị thế nhân ngăn cản nữa.
Trong số ba nữ nhi của Tạ gia, trước có Tạ Chiết Ngọc, sau có Tạ Chiết Mi, Tạ Chiết Chi nhỏ tuổi nhất bị lu mờ, không hề nổi bật.
Sinh ra là mắt cá, sao có thể sánh với minh châu rực rỡ?
"A, a tỷ..." Nàng dùng hết sức cầu xin, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm, không muốn chết.Một tiếng "A tỷ", Tạ Hành Lâu niệm tình dưỡng phụ dưỡng mẫu, trong lòng đau nhói, rốt cuộc vẫn không thể giết nàng.
Nàng chán ghét ném nàng ta trở lại giường, trong phòng vang lên tiếng thở dốc và tiếng ho khan khó chịu.
Tạ Chiết Chi thoát khỏi quỷ môn quan, nước mắt chảy dài trên mặt: "A tỷ, không phải ta, không phải ta! A Mi chết không liên quan gì đến ta..."
Tạ gia có rất nhiều mỹ nhân, Tạ Chiết Chi dù có khóc đến hoa lê đái vũ cũng không lay động được trái tim của Tạ Hành Lâu.
"Ngươi muốn sống, tự nhiên không dám thừa nhận tội lỗi mình đã phạm."
Chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng bâng quơ cũng khiến Tạ Chiết Chi như rơi vào hầm băng.
"A tỷ... A tỷ..."
"Ta sẽ không giết ngươi."
Tim của Tạ Chiết Chi như nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng thả lỏng, khuôn mặt đẫm nước mắt, thu lại thái độ xu nịnh và hèn hạ, thân trên từ từ thẳng lại, bạo gan đánh giá dưỡng nữ thất lạc đã lâu của Tạ gia.
Tạ Hành Lâu xinh đẹp là không thể nghi ngờ, nhưng xinh đẹp đến mức nào? Xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Hấp dẫn hơn cả khuôn mặt của nàng là thứ tâm địa mà theo nàng nói là vô tình, nhưng lại ẩn chứa một thứ tình cảm khó lường.
Con người thích sự xấu tính, Tạ Hành Lâu càng không đối xử với những tên nam nhân đó như con người, họ càng điên cuồng cố gắng lấy lòng nàng, theo đuổi nàng.
Dù đã ngoài ba mươi lăm tuổi, nhan sắc của Tạ Hành Lâu vẫn toát lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, nói rằng nàng chỉ mới hai mươi cũng không quá lời.
Đây là một người mà đã lấy sức lực của mình chống lại sự già nua, không kết hôn, không sinh con.
Tạ Chiết Mi tiếng tăm lẫy lừng một đời còn thua trước Thẩm Duyên Ân, Tạ Hành Lâu tàn nhẫn hơn cả nàng, vừa mới mọc cánh mà mắt đã cao hơn đầu. Đã quyết tâm ra đi, ngay cả hai chữ "Chiết Ngọc" mà a mẫu đã ban cho cũng chôn giấu cẩn thận.
Nói nàng vô tình, nhưng lại trọng tình hơn bất cứ ai.
Trong mắt phụ mẫu, dưỡng nữ đã rời khỏi Tạ gia, sống một mình với thân phận khác sẽ luôn là con của họ, là "Chiết Ngọc" luôn tự do, lãng mạn và không bị gò bó trong lòng họ.
Là trưởng tỷ mà mỗi dịp lễ Tết đến, Tạ Chiết Mi đều phải tấm tắc khen ngợi "đúng là bản sắc nữ nhi".
Là vầng trăng trên bầu trời, người trong mộng nổi danh của vô số người ở Thịnh Kinh năm mười ba tuổi, đã giả chết nhiều năm.
Nhưng nàng không chỉ là vầng trăng trên bầu trời.
Trong lòng Tạ Chiết Chi vô cùng hoảng sợ, nàng rất sợ Tạ Hành Lâu mở miệng, bởi vì Tạ Hành Lâu chưa bao giờ nói điều gì mà không có mục đích.
Năm ấy Tạ Chiết Ngọc mới mười hai tuổi, chỉ tay về phía vị Ngự sử đại phu đi ngang qua đường và nói rằng trong vòng ba ngày ông ta sẽ chết, chết không toàn thây.
Trên thực tế, không mất đến ba ngày, vào ngày thứ hai, vị Ngự sử đại phu vô song kia đã chết thảm tại nhà, thi thể không để lại dấu vết.
Chỉ có nàng và Tạ Chiết Mi nghe thấy lời này, phụ mẫu đều không biết.
Năm mười ba tuổi, vẫn là trưởng nữ Tạ gia này chỉ vào bản tấu sớ mà cha đã viết, nghiêm túc nói: "Không nên viết như vậy."
Cha cười hỏi: "Vậy nên viết thế nào đây?"
Tạ Chiết Ngọc trở về phòng, sau đó trở ra, tay cầm tấu chương đã viết xong.
Ngay hôm đó, cha đã chép lại bản tấu sớ do dưỡng nữ viết không sai một chữ rồi dâng lên Ngự Thư Phòng. Vua đọc được, vô cùng hài lòng.
Không lâu sau, nàng lại nói: "Đời này con họ Tạ, hai chữ 'Chiết Ngọc' này quá nặng. Trước ba mươi tuổi, nữ nhi không thể sống ở Tạ gia, cũng không thể lấy thân phận là nữ nhi của Tạ gia xuất hiện ở Thịnh Kinh nữa, nếu không sẽ mang đến tai họa cho Tạ gia."
Nàng bái tạ phụ mẫu, từ đó rời đi.
Mỗi dịp lễ Tết, nàng vẫn chu toàn lễ nghi, nhưng sau khi phụ mẫu qua đời, nàng cũng không còn qua lại với họ nữa.
Trong ấn tượng sâu sắc của Tạ Chiết Chi, trưởng tỷ là một người kỳ lạ luôn có thể đoán trước tương lai.
Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Tạ Hành Lâu, trong lòng như có tiếng chuông cảnh báo: Đừng nói, đừng nói.
"Im đi!" Nàng điên cuồng hét lên, cố gắng bịt miệng nàng ta lại.
Tạ Hành Lâu nhẹ nhàng tránh né, mỗi lời nói ra đều nặng tựa ngàn cân: "Ta không giết ngươi thì sẽ có người giết ngươi, ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống được thêm sáu năm!"
Có người sinh ra đã được trời sủng ái, người được trời sủng ái thì phải trả giá đắt để gánh chịu sự khác biệt với người thường.
Có người không chịu nổi, nửa đường gục ngã, có người may mắn gánh vác nổi, từ đó trời cao mây rộng.
Không ai biết rõ Tạ Hành Lâu đã phải trả giá cái gì, trả giá bao nhiêu, kể cả Tạ Chiết Chi, người tự nhận đã nhìn thấu được bí mật.
Dáng người nàng mềm mại, trong miệng lẩm bẩm: "Đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, tay ta không nên vấy máu của ngươi..."
"Nói nhảm, ngươi nói nhảm!" Tạ Chiết Chi điên cuồng nói: "Ngươi là ai mà có thể quyết định số mệnh của ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Tạ Hành Lâu xem nàng như không khí, nhấc chân bước ra ngoài, cánh cửa vang lên tiếng "cạch" đóng sầm lại vì gió.
Tạ Chiết Chi loạng choạng chạy xuống giường, bất chấp cơ thể ốm yếu và những quy tắc lễ nghi mà nàng luôn coi trọng nhất, hung hăng đá mạnh vào cánh cửa gỗ chạm trổ đang đóng chặt: "Ngươi tưởng mình là ai? Chẳng phải là một kẻ vô năng, chẳng phải là một kẻ hèn nhát sao?
Ngươi thích Tạ Chiết Mi, thích đến không tả nổi, chẳng phải vẫn nhẫn tâm cắt xẻo máu thịt, mặc kệ nàng ta tình chàng ý thiếp với Thẩm Duyên Ân đấy sao? Thích thì sao chứ? Mười sáu năm trước nàng ta đã hóa thành một nắm tro tàn!
Ngươi nói a mẫu nếu biết đứa con nhặt về lại mơ ước A Mi thì sẽ ghê tởm đến mức nào? Một nữ tử mà lại thích nữ tử khác, Tạ Chiết Ngọc, sao ngươi còn không chết đi?!"
Cánh cửa bị khóa chặt, tiếng nguyền rủa phẫn nộ của nàng bị giam cầm trong không gian chật hẹp, không ai nghe nàng phơi bày bí mật đã ẩn giấu bao năm.
Người ngoài nghe không được, người bị mắng cũng thờ ơ. Mắng mệt rồi, Tạ Chiết Chi ho dữ dội.
Đêm giao thừa, nhà nhà đều sáng đèn, bầu không khí vui vẻ và đầm ấm bao trùm khắp nơi. Tạ Hành Lâu khoác trên mình áo bào xanh, vẻ mặt bình thản đứng dưới gốc cây. Gió thổi qua, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì trong bầu không khí lạnh giá này.
Tiếng pháo hoa nổ vang tiễn biệt năm cũ, giữa chốn phồn hoa đô hội, điều đẹp đẽ nhất lại chính là những điều bình dị.
"Uyển Uyển——"
Trời vừa sáng, Trì tiểu tướng quân nhoài người qua bờ tường, hồn nhiên cười tít mắt: "Năm mới chúc Uyển Uyển ăn ngon, ngủ ngon, chơi vui, cuộc sống an nhàn. Chúc Thẩm Uyển Uyển được hạnh phúc viên mãn, trường thọ, phúc lộc trường tồn!"
Vừa thức dậy, đang mặc quần áo, Thanh Hòa đã nghe thấy lời chúc Tết vang lên bên ngoài cửa sổ. Nụ cười nhẹ nở rộ trên khuôn mặt nàng, chưa kịp bước ra khỏi cửa, Trì đại tướng quân đã gọi "Trì Hành", người đang rướn người qua tường vội vàng đáp lời: "Tới ngay, Uyển Uyển, ăn cơm xong ta sẽ đến tìm tỷ!"
Tiểu tướng quân mới sáng sớm đã quấy nhiễu người ta, ngẩn người một hồi, Thanh Hòa bật cười, đẩy cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp người.
Trong trí nhớ của nàng không có cái gọi là thuốc mê, điều đó có nghĩa là có một số chuyện thú vị đã xảy ra mà nàng không hề hay biết. Nàng không hề tức giận, dù sao Uyển Uyển cũng sẽ không làm hại nàng.
Đôi mắt nàng sáng ngời, cùng với pháo hoa lớn nổ tung trên bầu trời, nàng mỉm cười hỏi: "Hửm?"
Giọng điệu trầm thấp, trong trẻo thuần khiết của thiếu niên cùng với âm cuối chứa đầy nghi ngờ bị gió đêm thổi vào trái tim Thanh Hòa, khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Thanh Hòa khẽ chớp mắt, xua đi cảm giác rung động và chột dạ mà lẽ ra không nên có vào lúc này, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hửm?"
Tiểu tướng quân buồn cười: "Uyển Uyển, sao tỷ bắt chước cách nói chuyện của ta vậy? Ta đang hỏi tỷ đó."
Nàng đi vòng quanh thiếu nữ với trang phục lộng lẫy và khuôn mặt thanh tú, nghiêng người, móc ngón tay út của nàng ấy, hỏi đùa: "Không phải chứ, Uyển Uyển sẽ không ra tay ngay cả với người bạn nhỏ ngoan ngoãn như ta đâu nhỉ?"
Liễu Cầm Liễu Sắt ở một bên bị nàng chọc cười đến vai run lên, hai người quay lưng đi, không muốn cho Tiểu tướng quân nhìn thấy.
Trì Hành không mù, rõ ràng trong đó có chuyện mà nàng không biết. Nàng chăm chú nhìn Thanh Hòa, dõi theo hai rặng mây hồng từ từ nổi lên trên gò má nàng ấy, trong lòng ngoại trừ đầy ắp ngỡ ngàng, còn có một cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.
Thường ngày chỉ thấy vẻ điềm tĩnh và tự chủ của nàng, thỉnh thoảng mới được chứng kiến sự e ấp của nữ nhi gia, quả là cảnh đẹp hiếm có.
Nàng nhìn đến mức quên cả trời đất, vành tai Thanh Hòa ửng đỏ dưới ánh nhìn nồng nhiệt không hề che giấu của nàng, trong mắt hàm chứa ý giận, nàng khẽ hé môi, giọng nói nhỏ nhẹ: "Là ta ra tay với ngươi, thì sao?"
"Không sao cả." Trì Hành thích nghe nàng nói với giọng điệu này, muốn nghe thêm nữa, thấy nàng ngoảnh đầu sang một bên cũng theo sát lại gần, nghiêng đầu: "Ta có thể hỏi được không, tỷ đã 'ra tay' với ta bằng cách nào?"
"..."
Tim Thanh Hòa đập thình thịch, lặng lẽ liếc nhìn Cầm Sắt, chỉ thấy hai tỷ muội đã thức thời mà chạy ra cửa viện nhìn trời.
Lòng nàng nhẹ nhõm, dòng suy nghĩ lại quay về cái đêm cùng nhau trong nhà tre.
Nàng quả thực đã "ra tay" với A Trì.
Cả trái tim và bàn tay của nàng đều đã chạm vào làn da mềm mại như ngọc của A Trì, đôi mắt nàng cũng đã nhìn thấy vẻ đẹp ngây thơ của thiếu niên, thậm chí còn sớm hơn ở biệt trang Nghênh Thủy, dưới sự trần trụi không tì vết mà nhìn thấy những đợt sóng cuộn trào của ham muốn lạ lẫm.
"Tỷ tỷ......"
Trì Hành mân mê tay áo thêu viền kim tuyến của Thanh Hòa, ngón tay vuốt ve từng đường thêu hoa lê tinh tế, cười híp mắt: "Tỷ tỷ còn bao nhiêu bí mật mà ta chưa biết, nói ra hết đi?"
Nói ra hết đi? Đừng mà. Thanh Hòa sợ sẽ dọa nàng mất.
Chưa kịp suy nghĩ đã đẩy khuôn mặt xinh đẹp đang tiến lại gần ra xa.
Cơ hội đến tận cửa không lấy thì uổng phí, Trì Hành nhân cơ hội nắm lấy bàn tay trắng nõn của Thanh Hòa đang áp vào má mình, gò má và lòng bàn tay kề sát nhau, nàng như chú mèo ăn vụng, khóe môi cong lên: "Nhanh! Nói rõ ràng, không nói rõ ràng không cho tỷ đi."
"Ngươi, ngươi buông ra!"
Tiểu tướng quân nhếch môi cười: "Có phải là đêm rung chuông không?"
Thanh Hòa không còn giãy dụa nữa, trong giây lát ánh mắt nàng lộ ra ba phần tình ý khó kìm nén. May mắn thay, Trì Hành đang đắm chìm trong hồi ức nên không chú ý. Nàng nhìn Trì Hành đang xuất thần, lòng bàn tay còn lưu lại hơi ấm từ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy, ấm áp vô cùng. Theo thói quen, nàng hoàn toàn thả lỏng.
"Tỷ tỷ, đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy tỷ lắc kim linh, ta còn tưởng rằng tỷ gặp nguy hiểm, vội vàng đi ra ngoài..."
Trì Hành chợt mỉm cười: "Thì ra không phải nằm mơ. Lúc ta xông vào cánh cửa đó, ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu, mùi hương rất nồng, chẳng lẽ là 'thuốc mê' mà tỷ tỷ nói sao?"
Nàng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt trong veo long lanh, lấp lánh ánh tinh nghịch: "Tỷ tỷ, ta tặng chuông cho tỷ là vì lo cho an toàn của tỷ, vậy mà tỷ lại đem ra làm chuyện này. Trong lúc ta hôn mê, rốt cuộc tỷ tỷ đã làm gì ta?"
Trong lòng Thanh Hòa nóng bừng, giọng nói của nàng trong trẻo nhẹ nhàng, âm cuối khẽ cong lên mềm mại: "Ta có thể làm gì ngươi?"
Trì Hành bị câu hỏi của nàng làm cho bối rối, cũng không thể nghĩ ra ngoài việc phát hiện thân phận nữ nhi của nàng thì còn có thể làm gì khác.
Nhưng hiếm khi được thấy vẻ bối rối của Thanh Hòa, nàng không thể bỏ lỡ, nhẹ nhàng hất cằm, đắc ý liếc nhìn hai lần, rồi cúi xuống thì thầm bên tai nàng: "Được lắm tỷ tỷ, lúc đó ta còn là 'nam tử', tỷ tỷ đã dám cởi quần áo của ta rồi, còn có chuyện gì không dám làm sao?"
Thẩm cô nương rất giỏi giả vờ, vẻ mặt bình thản: "Ta cũng chỉ nhìn lướt qua thôi."
"Thật không công bằng, ta cũng muốn 'nhìn lướt qua' tỷ tỷ."
"..."
Hơi thở của nàng phả vào tai, Thẩm Thanh Hòa không chịu nổi nàng ồn ào nữa, đau đầu đỡ trán.
"Tỷ tỷ? Uyển Uyển? Thanh Hòa tỷ tỷ?"
Thanh Hòa hơi mím môi, vòng tay ôm lấy gáy Trì Hành, một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại đặt lên má trái nàng.
Son môi có màu tươi tắn như cánh hoa, in hằn trên đôi môi xinh xắn của thiếu nữ.
Hô hấp của nàng phập phồng, đôi mắt nàng phủ lên một lớp sương mù mỏng: "Như vậy có thể chuộc lỗi với ngươi không?"
Trì tiểu tướng quân ngơ ngác đứng trong cơn gió đêm, nuốt khan, muốn lấy tay che mặt lại lo sẽ làm hỏng dấu ấn mà mình đã thèm muốn từ lâu, tay nhấc lên rồi lại hạ xuống.
Nhân lúc nàng đang ngơ ngác, Thanh Hòa quay mặt đi: "Giao thừa rồi, ngươi về nhà với gia đình đi, ở chỗ của ta làm gì? Ta...không tiễn ngươi nữa."
Bước chân của nàng vững vàng nhưng vẫn ẩn chứa sự vội vã khó nhận ra, vạt áo tung bay theo làn gió khẽ lướt qua vai Trì Hành. Nàng đưa tay ra định níu nhưng không bắt được, chỉ mỉm cười: "Uyển Uyển, ta về nhà đốt pháo hoa cho tỷ xem nhé!"
Vất vả lắm mới nhận được nụ hôn từ mỹ nhân, nàng rất trân trọng, trèo qua bức tường cao, ôm trong lòng quần áo mới mà Thanh Hòa may cho mình, vui vẻ trở về nhà.
Phủ Tướng quân to như vậy, Trì phu nhân, Trì tướng quân, bao gồm cả Trì đại công tử đã bình phục vết thương ở chân cùng với Trì nhị công tử ôn tồn lễ độ đều đang chờ đợi đứa nhãi ranh nào đó khuỷu tay hướng ra bên ngoài.
Nhãi ranh - Hành ôm bọc quà đến, khuôn mặt nhỏ xinh lộ rõ dấu son môi đỏ chót: "Đại ca, pháo hoa đâu rồi?"
Trì Anh bị câu hỏi của nàng làm cho sững sờ, há miệng ra, định hỏi nàng lại đi lêu lổng ở đâu, nhưng rồi lại nghĩ đến việc A Hành vừa từ nhà bên cạnh trèo tường về, dấu son này làm sao mà có, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra.
Hắn ngưỡng mộ ấu đệ to gan, tự tiện xông vào viện của cô nương mà còn nhặt được hời mang về. Không bị Thẩm đại tướng quân đánh chết đã là ông trời rủ lòng thương.
Nào biết được Thẩm Duyên Ân đang nhốt mình trong từ đường, đóng cửa không ra ngoài, lúc này mới tạo cơ hội tốt cho "Trì tam công tử" tán tỉnh vị hôn thê.
"Đại ca, đại ca!"
Chớp mắt một cái, Trì Hành đã sử dụng khinh công của mình để chạy tới chạy lui từ Minh Quang Viện. Nàng đã quay lại rồi mà đại ca còn đang ngớ ngẩn, bèn vẫy tay: "Đại ca?"
Trì Anh bắt đầu cân nhắc xem có nên xin lời khuyên từ ấu đệ về cách lấy lòng nữ tử hay không, vẻ mặt nhăn nhó: "Tới liền đây."
Chịu thương chịu khó, hỗ trợ tam đệ đốt pháo hoa.
Pháo hoa bay cao lên trời và nổ tung, Thẩm cô nương nhà bên đứng ở đình viện ôm mèo trong tay, ngước mắt chiêm ngưỡng vẻ rực rỡ chói lóa.
Mèo con ngoan ngoãn nép trong lòng nàng, tiếng pháo hoa nổ vang dội từng hồi, nàng che tai mèo lại, trong mắt ánh lên nụ cười dịu dàng.
Thẩm Thanh Yến đứng ở cửa Tú Xuân Viện, do dự một lát rồi lặng lẽ rồi đi.
Nương giận cha nên đã đập vỡ linh vị của tiên phu nhân, linh vị bị vỡ tan tành cũng đã xé nát vẻ ngoài hòa bình mà Thẩm gia đã duy trì suốt nhiều năm.
Cha hưu thê, còn nương trở thành người vợ bị bỏ rơi. Bên ngoài có rất nhiều tin đồn thất thiệt, hắn nghe nhiều rồi cũng dần trở nên chai sạn.
Bình tĩnh lại, hắn nhận ra hành động của mình ngày hôm đó gây khó chịu đến mức nào.
Hắn muốn làm hiếu tử, lại tùy hứng đi ngăn cản người ta làm hiếu nữ, không có lý lẽ chút nào. Hắn và a tỷ rốt cuộc không thể trở về như trước nữa.
Đầu năm mới, ngày đoàn viên, Thẩm gia tan vỡ.
Trở về Tạ gia, Tạ Chiết Chi mắc bệnh nặng. Đêm giao thừa, nàng nằm liệt giường, trong miệng lẩm bẩm tên phu quân, chìm trong cơn mê sảng suốt nửa đêm.
Mộng đẹp, ác mộng, tỉnh lại chỉ thấy gối chăn lạnh lẽo.
"Hối hận không?"
Cửa bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng len lỏi qua màng nhĩ, xuyên qua những năm tháng huy hoàng ồn ào. Tạ Chiết Chi vốn đang mơ màng, bỗng chốc mở to mắt nhìn về phía rèm cửa.
Rèm cửa được vén lên, một bàn tay thon dài, mảnh mai và trẻ trung khác thường lọt vào tầm nhìn của nàng.
"A Mi đã qua đời nhiều năm, cảnh còn người mất, ngươi đi trên con đường chết bao lâu rồi mới chịu quay đầu nhìn lại?"
Là nàng!
Quả nhiên là nàng ta!
Tạ Chiết Chi run rẩy, ôm chặt chăn, ánh mắt kinh hãi nhìn người mới tới: "Tạ, Tạ Chiết Ngọc!"
Một tiếng cười chế nhạo.
"Cái tên Tạ Chiết Ngọc này mang theo quá nhiều trách nhiệm. Thứ nhất, ta không bảo vệ tốt A Mi, thứ hai, ta không dạy dỗ tốt ngươi, làm trưởng tỷ lại hổ thẹn, không xứng được gọi là 'Chiết Ngọc', chi bằng gọi ta là Tạ Hành Lâu sẽ thoải mái hơn."
Nổi danh giang hồ, nhan sắc làm vô số người say mê, bậc thầy đúc vũ khí – Tạ Hành Lâu – Tạ gia trưởng nữ, là người dì duy nhất mà Thẩm Thanh Hòa công nhận.
"Mười tám năm trước ta đã từ bỏ hai chữ 'Chiết Ngọc', ta vô cùng hối hận, tại sao không đợi thêm hai năm nữa mới rời đi?"
Ánh mắt như điện, nàng ung dung bước đến trước giường, một tay bóp lấy cổ Tạ Chiết Chi, nhấc người lên khỏi giường: "A Mi, phải chăng là do ngươi làm?"
"Không, không phải ta..."
Tạ Hành Lâu đã tung hoành giang hồ nhiều năm, tâm vững như sắt, sao có thể nghe lời giải thích của nàng?
Năm ngón tay siết chặt, hận ý cùng phẫn nộ phát ra từ cơ thể mảnh khảnh mãnh liệt đến độ mặt Tạ Chiết Chi từ đỏ chuyển sang tím.
Nàng sắp chết rồi, sắp chết dưới tay của đứa con hoang đã gặp may mắn này.
Tạ Chiết Ngọc ban đầu không phải tên là Tạ Chiết Ngọc, nàng không có tên họ, là một đứa bé bị bỏ rơi bên lề đường vào một ngày mưa lớn.
A mẫu đã tốt bụng cứu nàng, cho nàng thân phận trưởng nữ của Tạ gia. Ngày nàng trở thành Tạ Chiết Ngọc, cuộc đời nàng đã thay đổi ở tuổi mười ba, mười bốn, ánh hào quang của nàng không còn bị thế nhân ngăn cản nữa.
Trong số ba nữ nhi của Tạ gia, trước có Tạ Chiết Ngọc, sau có Tạ Chiết Mi, Tạ Chiết Chi nhỏ tuổi nhất bị lu mờ, không hề nổi bật.
Sinh ra là mắt cá, sao có thể sánh với minh châu rực rỡ?
"A, a tỷ..." Nàng dùng hết sức cầu xin, trong mắt tràn đầy vẻ không cam tâm, không muốn chết.Một tiếng "A tỷ", Tạ Hành Lâu niệm tình dưỡng phụ dưỡng mẫu, trong lòng đau nhói, rốt cuộc vẫn không thể giết nàng.
Nàng chán ghét ném nàng ta trở lại giường, trong phòng vang lên tiếng thở dốc và tiếng ho khan khó chịu.
Tạ Chiết Chi thoát khỏi quỷ môn quan, nước mắt chảy dài trên mặt: "A tỷ, không phải ta, không phải ta! A Mi chết không liên quan gì đến ta..."
Tạ gia có rất nhiều mỹ nhân, Tạ Chiết Chi dù có khóc đến hoa lê đái vũ cũng không lay động được trái tim của Tạ Hành Lâu.
"Ngươi muốn sống, tự nhiên không dám thừa nhận tội lỗi mình đã phạm."
Chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng bâng quơ cũng khiến Tạ Chiết Chi như rơi vào hầm băng.
"A tỷ... A tỷ..."
"Ta sẽ không giết ngươi."
Tim của Tạ Chiết Chi như nhảy lên cổ họng cuối cùng cũng thả lỏng, khuôn mặt đẫm nước mắt, thu lại thái độ xu nịnh và hèn hạ, thân trên từ từ thẳng lại, bạo gan đánh giá dưỡng nữ thất lạc đã lâu của Tạ gia.
Tạ Hành Lâu xinh đẹp là không thể nghi ngờ, nhưng xinh đẹp đến mức nào? Xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở. Hấp dẫn hơn cả khuôn mặt của nàng là thứ tâm địa mà theo nàng nói là vô tình, nhưng lại ẩn chứa một thứ tình cảm khó lường.
Con người thích sự xấu tính, Tạ Hành Lâu càng không đối xử với những tên nam nhân đó như con người, họ càng điên cuồng cố gắng lấy lòng nàng, theo đuổi nàng.
Dù đã ngoài ba mươi lăm tuổi, nhan sắc của Tạ Hành Lâu vẫn toát lên vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, nói rằng nàng chỉ mới hai mươi cũng không quá lời.
Đây là một người mà đã lấy sức lực của mình chống lại sự già nua, không kết hôn, không sinh con.
Tạ Chiết Mi tiếng tăm lẫy lừng một đời còn thua trước Thẩm Duyên Ân, Tạ Hành Lâu tàn nhẫn hơn cả nàng, vừa mới mọc cánh mà mắt đã cao hơn đầu. Đã quyết tâm ra đi, ngay cả hai chữ "Chiết Ngọc" mà a mẫu đã ban cho cũng chôn giấu cẩn thận.
Nói nàng vô tình, nhưng lại trọng tình hơn bất cứ ai.
Trong mắt phụ mẫu, dưỡng nữ đã rời khỏi Tạ gia, sống một mình với thân phận khác sẽ luôn là con của họ, là "Chiết Ngọc" luôn tự do, lãng mạn và không bị gò bó trong lòng họ.
Là trưởng tỷ mà mỗi dịp lễ Tết đến, Tạ Chiết Mi đều phải tấm tắc khen ngợi "đúng là bản sắc nữ nhi".
Là vầng trăng trên bầu trời, người trong mộng nổi danh của vô số người ở Thịnh Kinh năm mười ba tuổi, đã giả chết nhiều năm.
Nhưng nàng không chỉ là vầng trăng trên bầu trời.
Trong lòng Tạ Chiết Chi vô cùng hoảng sợ, nàng rất sợ Tạ Hành Lâu mở miệng, bởi vì Tạ Hành Lâu chưa bao giờ nói điều gì mà không có mục đích.
Năm ấy Tạ Chiết Ngọc mới mười hai tuổi, chỉ tay về phía vị Ngự sử đại phu đi ngang qua đường và nói rằng trong vòng ba ngày ông ta sẽ chết, chết không toàn thây.
Trên thực tế, không mất đến ba ngày, vào ngày thứ hai, vị Ngự sử đại phu vô song kia đã chết thảm tại nhà, thi thể không để lại dấu vết.
Chỉ có nàng và Tạ Chiết Mi nghe thấy lời này, phụ mẫu đều không biết.
Năm mười ba tuổi, vẫn là trưởng nữ Tạ gia này chỉ vào bản tấu sớ mà cha đã viết, nghiêm túc nói: "Không nên viết như vậy."
Cha cười hỏi: "Vậy nên viết thế nào đây?"
Tạ Chiết Ngọc trở về phòng, sau đó trở ra, tay cầm tấu chương đã viết xong.
Ngay hôm đó, cha đã chép lại bản tấu sớ do dưỡng nữ viết không sai một chữ rồi dâng lên Ngự Thư Phòng. Vua đọc được, vô cùng hài lòng.
Không lâu sau, nàng lại nói: "Đời này con họ Tạ, hai chữ 'Chiết Ngọc' này quá nặng. Trước ba mươi tuổi, nữ nhi không thể sống ở Tạ gia, cũng không thể lấy thân phận là nữ nhi của Tạ gia xuất hiện ở Thịnh Kinh nữa, nếu không sẽ mang đến tai họa cho Tạ gia."
Nàng bái tạ phụ mẫu, từ đó rời đi.
Mỗi dịp lễ Tết, nàng vẫn chu toàn lễ nghi, nhưng sau khi phụ mẫu qua đời, nàng cũng không còn qua lại với họ nữa.
Trong ấn tượng sâu sắc của Tạ Chiết Chi, trưởng tỷ là một người kỳ lạ luôn có thể đoán trước tương lai.
Nàng sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Tạ Hành Lâu, trong lòng như có tiếng chuông cảnh báo: Đừng nói, đừng nói.
"Im đi!" Nàng điên cuồng hét lên, cố gắng bịt miệng nàng ta lại.
Tạ Hành Lâu nhẹ nhàng tránh né, mỗi lời nói ra đều nặng tựa ngàn cân: "Ta không giết ngươi thì sẽ có người giết ngươi, ngươi nhiều nhất chỉ có thể sống được thêm sáu năm!"
Có người sinh ra đã được trời sủng ái, người được trời sủng ái thì phải trả giá đắt để gánh chịu sự khác biệt với người thường.
Có người không chịu nổi, nửa đường gục ngã, có người may mắn gánh vác nổi, từ đó trời cao mây rộng.
Không ai biết rõ Tạ Hành Lâu đã phải trả giá cái gì, trả giá bao nhiêu, kể cả Tạ Chiết Chi, người tự nhận đã nhìn thấu được bí mật.
Dáng người nàng mềm mại, trong miệng lẩm bẩm: "Đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, tay ta không nên vấy máu của ngươi..."
"Nói nhảm, ngươi nói nhảm!" Tạ Chiết Chi điên cuồng nói: "Ngươi là ai mà có thể quyết định số mệnh của ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Tạ Hành Lâu xem nàng như không khí, nhấc chân bước ra ngoài, cánh cửa vang lên tiếng "cạch" đóng sầm lại vì gió.
Tạ Chiết Chi loạng choạng chạy xuống giường, bất chấp cơ thể ốm yếu và những quy tắc lễ nghi mà nàng luôn coi trọng nhất, hung hăng đá mạnh vào cánh cửa gỗ chạm trổ đang đóng chặt: "Ngươi tưởng mình là ai? Chẳng phải là một kẻ vô năng, chẳng phải là một kẻ hèn nhát sao?
Ngươi thích Tạ Chiết Mi, thích đến không tả nổi, chẳng phải vẫn nhẫn tâm cắt xẻo máu thịt, mặc kệ nàng ta tình chàng ý thiếp với Thẩm Duyên Ân đấy sao? Thích thì sao chứ? Mười sáu năm trước nàng ta đã hóa thành một nắm tro tàn!
Ngươi nói a mẫu nếu biết đứa con nhặt về lại mơ ước A Mi thì sẽ ghê tởm đến mức nào? Một nữ tử mà lại thích nữ tử khác, Tạ Chiết Ngọc, sao ngươi còn không chết đi?!"
Cánh cửa bị khóa chặt, tiếng nguyền rủa phẫn nộ của nàng bị giam cầm trong không gian chật hẹp, không ai nghe nàng phơi bày bí mật đã ẩn giấu bao năm.
Người ngoài nghe không được, người bị mắng cũng thờ ơ. Mắng mệt rồi, Tạ Chiết Chi ho dữ dội.
Đêm giao thừa, nhà nhà đều sáng đèn, bầu không khí vui vẻ và đầm ấm bao trùm khắp nơi. Tạ Hành Lâu khoác trên mình áo bào xanh, vẻ mặt bình thản đứng dưới gốc cây. Gió thổi qua, không ai biết nàng đang suy nghĩ gì trong bầu không khí lạnh giá này.
Tiếng pháo hoa nổ vang tiễn biệt năm cũ, giữa chốn phồn hoa đô hội, điều đẹp đẽ nhất lại chính là những điều bình dị.
"Uyển Uyển——"
Trời vừa sáng, Trì tiểu tướng quân nhoài người qua bờ tường, hồn nhiên cười tít mắt: "Năm mới chúc Uyển Uyển ăn ngon, ngủ ngon, chơi vui, cuộc sống an nhàn. Chúc Thẩm Uyển Uyển được hạnh phúc viên mãn, trường thọ, phúc lộc trường tồn!"
Vừa thức dậy, đang mặc quần áo, Thanh Hòa đã nghe thấy lời chúc Tết vang lên bên ngoài cửa sổ. Nụ cười nhẹ nở rộ trên khuôn mặt nàng, chưa kịp bước ra khỏi cửa, Trì đại tướng quân đã gọi "Trì Hành", người đang rướn người qua tường vội vàng đáp lời: "Tới ngay, Uyển Uyển, ăn cơm xong ta sẽ đến tìm tỷ!"
Tiểu tướng quân mới sáng sớm đã quấy nhiễu người ta, ngẩn người một hồi, Thanh Hòa bật cười, đẩy cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp người.
/78
|