Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 94: Chương 94:

/120



 
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Chiêu nghi
 
Chủ ý này là một ý kiến hay, ân thưởng cho sinh mẫu của Hoàng hậu, đây là một khẳng định lớn nhất đối với Hoàng hậu.
 
Anh Minh tất nhiên biết hắn muốn cất nhắc Tề gia, cũng có ý lấy lòng mẫu thân nàng. Hiện giờ người này, không biết lấy cái gì để lấy lòng trượng mẫu nương, trực tiếp phong Cáo mệnh là được. Nhưng ân chỉ tốt, tai họa ngầm cũng không thiếu.
 
Nàng bước một chân lên rồi ngồi xuống, hai bàn tay ôm bắp chân của hắn, vừa nhẹ nhàng ấn vừa nói: "Chuyện này làm cùng nhau sẽ không tốt, Tiết gia mới long trời lở đất, chúng ta sắp đại hôn, không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tề gia, bây giờ lại phong mẫu thân ta làm Cáo mệnh, vinh sủng quá mức rồi. Ngài nghe ta nói, phúc quá lớn ngược lại dễ rước họa, cứ bình thường như hiện tại là được rồi, tế thủy trường lưu [1] mới có thể lâu dài. Hơn nữa Phúc tấn nhà chúng ta là nhất phẩm Cáo mệnh, nếu như ngài lại ân phong cho sinh mẫu của ta, huyên náo thành Phúc tấn và Trắc Phúc tấn cùng ngồi cùng ăn, làm cho trong lòng Phúc tấn nghĩ thế nào đây? Nãi nãi của ta luôn không quan tâm đến hư danh, trước đây không có chức hàm gì, không phải cũng rất tốt sao. Trong nhà hai mươi năm nay luôn luôn hòa thuận, đột nhiên thăng chức, ngược lại gà chó không yên, ngài  nói đúng không?"
 
[1] Tế thủy trường lưu: làm việc đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.
 
Hoàng đế nghe nàng nói chuyện ôn tồn, tất cả đều là kiến thức tiến lui cơ bản. Thảo nào lúc đầu Thái hoàng Thái hậu nói nàng tốt, nàng không giống với những kẻ tranh chấp vặt vãnh, sợ tụt lại phía sau người khác, không vì hiện tại mình đang thuận lợi mà sao nhỏ muốn thành ánh trăng. Loại đồ vật như phúc khí, thật sự không thể dùng quá mức, phải dùng đều đặn một chút. Như đốt củi trong đêm lạnh, ham muốn ấm áp nhất thời mà ném tất cả vào, sao có thể chịu đựng được đến hừng đông. Chi bằng chậm rãi nối tiếp, không đến mức quá nóng, cũng không đến mức sau đó không có gì để tiếp tục, như vậy là tốt nhất.
 
Hoàng đế rũ mắt nhìn nàng, đôi tay nhỏ nhắn sạch sẽ cách ống quần cẩn thận xoa nắn, mỗi một lực ấn đều rơi vào trong lòng hắn. Hắn chợt phát hiện bề ngoài láu lỉnh của nàng không thể ngăn được sức quyến rũ, chính là khi đối mặt với đúng sai rõ ràng, giữ được một đầu óc tỉnh táo. Trước đây chuyện của Tiết Thượng Chương vừa xảy ra, nàng nhốt mình trong sao gian để khóc, lúc Hải Đường truyền tin tức đến ngự tiền, hắn bỗng cảm thấy khó giải quyết, sợ nàng không hiểu được chỗ khó xử của hắn. Trước khi hắn chạy đến trấn an nàng, thậm chí đã chuẩn bị tiếp nhận nàng tức giận náo loạn một hồi, nhưng mà không có gì cả. Nàng nói "Ngài  tiến vào nói chuyện với ta, ta đã biết bản thân không nên khóc", cũng không phải vì nàng sợ hoặc là thỏa hiệp, mà vì nàng hiểu nặng nhẹ. Cô nương như vậy, tại sao phải phí nhiều thời gian mới yêu, bây giờ nghĩ lại lãng  phí quá nhiều thời gian, thật đáng tiếc.
 
Hắn nói được: "Đều làm theo ý của nàng." Thả tay chạm vào gò má nàng, sau đó vén những sợi tóc tán loạn trên má nàng ra sau tai.
 
Có lẽ nàng hơi kinh ngạc, không biết người vẫn thường la lên hét xuống, hiện giờ tay sao lại dịu dàng đến vậy, vì thể ngước đôi mắt to tựa như mắt nai, kinh ngạc nhìn hắn.
 
Một người ngước nhìn một người nhìn xuống, tầm mắt chạm vào nhau. Cái chạm này như hoa lửa mang tia chớp, cảm giác trời long đất lở.
 
Anh Minh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại si mê, sa vào trong đó khó có thể tự kiềm chế. Khả năng cảm nhận tình yêu của nữ nhân có lẽ mạnh hơn nam nhân một chút, nàng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, dù sao lúc này nàng cảm thấy thứ gì của hắn cũng tốt, ngay cả bá đáo và không hiểu phong tình, đều có chỗ tốt riêng của hắn.
 
Người này, đôi mắt cực đẹp, lông mi dài hơi cong lên, con ngươi giống như ôm lấy sương mù ở phía sau, nội liễm mà sáng đẹp. Nàng chưa từng thấy ánh mắt như vậy, khi kiêu căng thì không giận tự uy, lúc bình thản thì vô cùng dịu dàng, chỉ cần không mở miệng, mọi thứ đều không thể bắt bẻ.

 
Thế nhưng ai có thể ngăn hắn mở miệng? Sau khi hắn chăm chú nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên nói: "Hoàng hậu, tròng mắt của nàng có phải lớn hơn người khác một chút không? Con ngươi như trứng bồ câu, không phải là trọng đồng [2] đó chứ?"
 
[2] Trọng đồng (重瞳): mắt có hai đồng tử.
 
Con ngươi lớn như trứng bồ câu, vậy không phải lấp đầy cả mắt sao? Anh Minh ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngài  không chèn ép ta thì cả người khó chịu à? Ta cũng không phải Lý Hậu chủ [3], trọng cái gì đồng chứ, quá dọa người rồi."
 
[3] Lý Hậu chủ: tức Lý Dục, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc, được cho là mắt có hai đồng tử.
 
Hắn nói phải không, rõ ràng là không quá tin tưởng, một tay lặng lẽ mò tới nắm cằm nàng, dáng vẻ như là định cẩn thận nghiên cứu.
 
Anh Minh bị hắn bắt ngẩng mặt lên, ngay cả động tác trên tay cũng quên mất. Hắn cúi đầu, gần như là dán vào mặt nàng, hai người, bốn mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau, Anh Minh nói: "Kim hoàn trong mắt ngài thật là đẹp."
 
Rõ ràng Hoàng đế không thèm để ý đến sắc đẹp của mình, hắn ừm một tiếng: "Tổ tiên của chúng ta có huyết thống của Tích Bá và Tiên Ti [4], trong mắt tử tôn dòng chính đều có kim hoàn, không có gì không phải." Ngược lại là nàng, trong đôi mắt kia có một vùng biển mênh mông sâu thẳm, lần đầu tiên hắn phát hiện, thì ra ánh mắt của một người có thể trông đẹp như vậy.
 
[4] Tên hai dân tộc của Trung Quốc.
 
Bởi vì nhìn quá cẩn thận nên không khỏi càng dựa vào gần nhau. Hơi thở giao nhau, một nhịp hít thở cũng vô cùng rõ ràng. hắn bỗng nhiên nhận ra tư thế hiện tại có bao nhiêu mờ ám, mờ ám đến mức gần như làm hắn bốc cháy. Tầm mắt của hắn từ ánh mắt của nàng dần dần dời xuống dưới, chuyển đến trên đôi môi nàng... Đôi môi đỏ mọng tươi tắn ướt át, hắn bắt đầu rục rịch, hắn muốn hôn nàng một cái. Mấy năm nay hậu cung lục tục thêm vào không ít phi tần, lâm hạnh sinh con cũng có, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn một nữ nhân. Miệng đối miệng hôn môi, chuyện thân mật như vậy, chỉ có thể làm với người mình thích nhất. Tuy rằng những tần phi kia mỗi người đều thơm đến ngấy người, nhưng hắn không thích, quá trình lâm hạnh cũng chần chừ. So với nói là hưởng thụ, không bằng nói là vì sinh sôi nảy nở, sứ mệnh nguyên thủy như vậy, tất cả đều dốc lòng vì đại cục, không liên quan gì với cá nhân hắn.
 
Nhưng hiện tại gặp được đúng người, chuyện trước đây nghĩ khó có thể tiếp nhận, bỗng nhiên biến thành một loại khát vọng mạnh mẽ, hắn cảm thấy hắn muốn làm chuyện này. Tối ngày kia là đại hôn, vì để tránh cho nàng đến lúc đó bối rối, bây giờ luyện tập một chút hình như cũng được...
 
Trân trọng nắm chiếc cằm lung linh trong tay, giống như là cầm một món đồ sứ tinh xảo. Đây là lần đầu tiên hắn định hôn một người, trong đầu nghĩ kĩ rồi mới làm, nhưng từ kế hoạch đến thực hành là một quá trình tương đối lâu dài.
 
Anh Minh nhớ tới đồ "dưới đáy hòm" mẫu thân nàng mới cần tới, trong quyển tranh có ghi chép rất cặn kẽ các tư thế mất hồn, nàng mơ hồ có dự cảm,  bá vương ngốc này muốn hôn nàng.
 

Mới ăn mứt hoa quả, còn chưa súc miệng, trong răng miệng còn có vị ngọt nhàn nhạt, bây giờ muốn hôn, hẳn là sẽ rất xấu hổ! Đầu nàng suy nghĩ lộn xộn, đương nhiên nếu hắn khí thế ào ạt nói làm là làm, nàng cũng chỉ có thể khuất phục.
 
Thật ra trong lòng nàng vẫn luôn khát vọng hắn có hành động, yêu thích một người là luôn cảm thấy dây dưa thế nào cũng không đủ, bây giờ hắn đường đột, nàng cũng sẽ không trách hắn. Sau đó nàng cứ ngẩng mặt như vậy mà chờ, ngẩng đến lúc cái cổ cũng mỏi, nhưng chờ mãi không thấy hắn có biểu hiện gì. Nàng có chút không nhịn được, quan sát hắn, biểu cảm trên mặt hắn có thể nói là một mảnh mờ mịt. Nàng lại bắt đầu nghi ngờ có thể là mình suy nghĩ nhiều, buồn bực đưa tay dò tìm, cầm chiếc quạt tròn trên đệm ngồi lên.
 
Trước mỗi lần Hoàng đế đưa ra một quyết định trọng đại, đều kỹ lưỡng thận trọng ấp ủ cảm xúc. Cuối cùng ấp ủ không sai biệt lắm, đang định hôn lên đôi môi đỏ mọng kia một cái, một mặt quạt tròn đột nhiên xuất hiện giữa hai khuôn mặt, hoàn toàn cắt đứt bao nhiêu suy diễn do hắn tưởng tưởng ra. Phía sau màng lụa dệt hoa gương mặt của nàng trở nên mông lung mềm mại, nói người cần phải về: "Qua một lúc nữa bữa tiệc của họ sẽ tan, bây giờ không đi, ngài  sẽ trốn trong ngăn tủ một đêm, vậy thì hai cái chân này xong rồi, ngày kia không có cách nào động phòng."
 
Mấy câu trước lực chấn nhiếp thật ra không lớn, nhưng câu nói cuối cùng quả thật là một kích trí mạng. Hắn lập tức đứng lên: "Đúng là trẫm đến một lúc rồi, cần phải về." Lòng như lửa đốt đi ra phía cửa, đi được mấy bước đột nhiên quay lại nhìn nàng, thấy nàng ngồi đó không hề di chuyển, hắn kinh ngạc hỏi: "Nàng không tiễn trẫm sao?"
 
Anh Minh không còn cách nào, đành phải đứng dậy tiễn hắn. Hiện giờ tuy trong viện trống trơn, nhưng khó tránh có người không đầu không đuôi xông tới, nếu như vừa lúc gặp phải, người chưa gặp thánh giá hét lên, vậy thật khó lường.
 
"Ngài đi phía sau ta, ta mở đường cho ngài." Nàng vỗ vỗ ngực nói, ngẩng đầu bước nhanh ra cửa. Đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai đi lại mới xoay người vẫy vẫy tay, dẫn hắn đi đến bức tường phía Đông.
 
Đám bẹ chuối bị đè gãy vô cùng đáng thương rơi trên đất, đây là bằng chứng Vạn tuế gia ra trận bất lợi. Anh Minh nhìn hắn cười: "Vận khí của ngài tốt vô cùng, may là chỗ này không trồng xương rồng."
 
Giả thiết này làm hắn thấy đau nhức, Hoàng đế hờ hững liếc nàng một cái: "Nàng yên tâm, trẫm chưa bao giờ ngậm đắng nuốt cay."
 
Hắn nói xong nhẹ nhàng nhảy qua tường chắn mái, ngay cả một câu từ biệt cũng không nói, cứ như vậy mà đi. Anh Minh nhìn bức tường mà vô cùng phiền muộn, trên đời này có nam nhân nào không có tình thú hơn hắn không? Bản thân mình vậy mà không phải khuất phục với dâm uy của hắn mới thích hắn, ngẫm lại thật sự là ly kỳ. Yêu thích trong lòng nàng vốn không phải là khoản này, đây là do cùng đường bí lối sao? Có thể thấy tầm mắt của nữ nhân và hoàn cảnh sống rất quan trọng, nếu như gặp hắn ở ngoài cung, người như vậy ngoại trừ thoáng gặp mặt, sẽ không có khả năng bên nhau!
 
Bên đây Hoàng đế triển khai đả kích cực kỳ tàn ác với tiểu cửu tử, hắn hiền lành nhìn Hậu Phác: "Ngươi có biết đầu tường viện kia trồng chuối không?"
 
Hậu Phác chớp đôi mắt thành thật, cả người toát ra vị chất phác, nói ồ: "Sao nô tài có thể quên cái này nhỉ! Mong chủ tử thứ tội, chủ yếu là vì quy chủ trong nhà nô tài nghiêm ngặt, nô tài lên tám tuổi đã không được phép chạy vào viện của tỷ tỷ. Ngài nghĩ xem, năm năm trước bụi chuối kia mới cao tới bắp chân như vầy... Cái này không thể trách nô tài, ngài nói đúng không?"
 
Hoàng đế mỉm cười, đúng là nhi nữ (nhi tử + nữ nhi) của Nạp Tân, người này ba phải hơn người kia. Tiểu tử này rõ ràng là bất mãn bản thân còn nhỏ tuổi bị chỉ chỉ, hiện giờ mới có ý định bẫy người. Tỷ đệ Tề gia dù sao cũng là cùng một mẫu thân, gương mặt giả vờ thành thật, thực ra thì ý nghĩ xấu xa đầy người, tưởng hắn không biết à?

 
Hoàng đế chậm rãi mở nút áo, cưỡi hoàng mã quái ném cho Tam Khánh, trước khi lên xe còn quay đầu lại cười với Hậu Phác: "Hôm nay ngươi có công lao, trẫm là tỷ phu của ngươi, không thể chỉ vui vẻ mình mình, quên đi ngươi." Nói xong thì phân phó Đức Lộc: "Ngày mai tìm Khâm Thiên giám, chọn ngày lành cho Quốc cửu gia và Đồng Nhị cô nương. Thái hoàng Thái hậu vốn nói tuổi còn nhỏ, để thêm hai năm nữa, ngược lại trẫm cảm thấy rèn sắt nên rèn lúc còn nóng. Thành thân sớm một chút, sớm nhận sai sự, đối với Quốc cửu gia cũng xem như là một chuyện tốt."
 
Đức Lộc đáp vâng, thấy Hậu Phác ngẩn người ở đó, vội vàng phất tay áo ra sau nói: "Quốc cửu gia, còn không tạ ơn? Vạn tuế gia suy nghĩ chu toàn cho ngài, tìm khắp Đại Anh, ai có phúc như ngài chứ!"
 
Hậu Phác hồi phục lại tinh thần, ủ rũ phất tay áo, quỳ một gối nói: "Nô tài khấu tạ thiên ân của chủ tử."
 
Hoàng đế vung tay, cười đến sâu xa. Trong lòng nói thằng khỉ con, báo ứng của ngươi tới rồi, chưa đủ lông đủ cánh, xem lúc đó ngươi động phòng thế nào!
 
Hậu Phác tiễn Hoàng đế đi xong thì hoảng loạn về tới tiền viện, mẫu thân hắn đang tìm hắn khắp nơi, thấy hắn lập tức kéo tới răn dạy: "Đêm khuya thế này, đi đâu vậy?"
 
Quốc cửu gia khổ sở nói không ra lời, thật lâu sau mới hành lễ với mẫu thân hắn: "Nãi nãi, báo cho ngài tin vui. Khuê nữ của ngài ngày kia xuất giá, nhi tử của ngài cũng đuổi theo rất nhanh, nhiều nhất là tháng sau phải phụng chỉ thành thân, ngài vui không?" Hoàn toàn làm cho Trắc Phúc tấn bối rối.
 
Trong nhà có hai đứa nhỏ phải thành hôn, thật là làm cho Tề gia loạn thành một đoàn. Trước đây Nạp Công gia còn có hồng nhan tri kỷ, hiện tại bận rộn đến mức không thể phân thân, không còn để ý được gì nữa.
 
Bọn họ bên này khí thế ngất trời, môn đình của Tiết gia lại vắng vẻ. Một năm liên tiếp mất ba người, những người trước đây dựa vào Tiết gia cũng không dám lui tới, văn võ cả triều ai ai cũng cảm thấy bất an, Hoàng đế đại hôn cũng không thể xua tan khủng hoảng ở khắp kinh thành.
 
Nến trắng trong linh đường lay động, Tiết Phúc tấn thắp hương xong từ bên trong đi ra, giương mắt nhìn thấy Nhị nhi tử Phúc Cách vào Thận môn.
 
Phúc Cách tiến lên gọi một tiếng ngạch nương, khuôn mặt đầy buồn lo, lắc đầu nói: "Chạy mấy nhà, đừng nói là nói chuyện, ngay cả mặt mũi còn không thấy. Tường đổ mọi người đẩy, đều nói Tiết gia thất bại, ai còn nguyện ý giao du với kẻ xấu chứ!"
 
Sắc mặt Tiết Phúc tấn trắng đến dọa người: "Vậy phải làm sao bây giờ? Lão Tam ở nơi nào, không ai biết sao?"
 
Tiết gia có ba nhi tử, lớn không còn, thi thể bị vùi lấp ngay tại chỗ, chỉ đưa giáp trụ mặc lúc ấy trở về, đã là ân điển lớn lao. Lão Tam cũng theo quân xuất chinh, nhưng hắn dẫn binh dự khuyết của tam kỳ đi một con đường khác, hiện giờ sống chết không rõ, Phúc Cách nghe ngóng khắp nơi cũng không nghe được tin tức nào của hắn. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, không cần phải hỏi thăm nhiều nơi, tám phần mười là lành ít dữ nhiều, nếu không phải Phúc Cách ở lại kinh thành, có lẽ lúc này cũng đã không còn rồi.
 
Phúc Cách vì trấn an mẫu thân, chỉ nói: "Ngạch nương đừng vội, nhi tử đi tìm người của Kiện Duệ doanh lần nữa. Đa Long là bằng hữu nối khố của Tam ca, hắn tám phần là bằng lòng hỏi thăm giúp một chút."
 
Kết quả mẫu thân hắn vô lực khoát tay áo: "Bây giờ chúng ta còn lợi hại hơn cả ôn dịch, trên đời này có ai muốn gặp chúng ta? Không cần phải tới tìm hắn nữa, đều giống nhau thôi, canh bế môn còn ăn chưa đủ sao!" Dừng một chút lại hỏi: "Bây giờ Tề gia thế nào?"
 

Nhắc tới Tề gia, Phúc Cách căm phẫn vô cùng: "Nạp Tân hôm nay đắc ý rồi, khuê nữ làm Hoàng hậu, hôn sự của Nhị tiểu tử nhà hắn cũng đã bắt đầu thu xếp. Lão thất phu này, trước đây không phải là con chó của a mã sao, nói hắn đi hướng đông thì không dám đi hướng tây. Bây giờ bọ hung biến thành chim sẻ, một bước lên trời, trong mắt không có ai, a mã xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ngay cả mặt cũng không lộ ra, không phải hắn cho rằng phúc quý của mình luôn bền chắc đó chứ?"
 
Tiết Phúc tấn hừ cười một tiếng: "Khuê nữ của hắn lên làm Hoàng hậu là do chúng ta tiến cử, điền vào chỗ trống của cô nãi nãi [5] nhà ta, có gì ghê gớm? Kế Hoàng hậu, đi Càn Thanh môn... Hừ, hoa đẹp cũng tàn, có thể đắc ý tới khi nào! Nhưng bát tự của Nạp Tân, ta đã sớm tính cho hắn xong, cái chết của hắn đã ngay trước mắt, bản thân còn không tự biết."
 
[5] Cô nãi nãi: cách nhà gái gọi con gái đã lấy chồng.
 
Phúc Cách đoán mẫu thân hắn đã có dự tính, chần chừ hỏi: "Ngạch nương định xử trí như thế nào?"
 
Tầm mắt của Trắc Phúc tấn rơi vào áng mây ở chân trời, thì thào: "Vị Quốc trượng mới này, chắc là nôn nóng lập công huân. Triều đình chỉnh đốn kỳ vụ, hắn định ra một cái danh sách tham ô [6], đắc tội với một đám lão nhân. Bây giờ danh tiếng của hắn đang nổi bật, mọi người đều chịu đựng, chờ qua hai tháng nữa con lại xem, không đánh hắn ngã ngựa, ta thật đúng là không tin."
 
[6] Nguyên văn 吃空饷: Khai khống lên để hưởng tiền lương trong quân đội.
 
Trong lòng Phúc Cách vẫn không yên: "Trong tay chúng ta tuy có sổ sách, nhưng liên quan tới danh dự của a mã, nếu như lấy ra, sợ là không ổn."
 
Đúng vậy, uất ức là uất ức ở chỗ này, tiểu Hoàng đế tâm tư kín đáo, bí mật xử trí Công gia. Công huân của Tiết gia vẫn còn. Ngày linh cửu của Công gia vào kinh, thậm chí hắn còn hạ ân chỉ được hưởng Thái miếu, bởi vậy đã trấn an người của Tiết phái, lại làm cho người trong thiên hạ thấy tấm gương lấy ơn báo oán, làm rất đẹp! Hôm nay bọn họ muốn động đến Nạp Tân, vì để Công gia giữ được tang lễ trọng thể sau khi chết, trước tiên phải chọn giữ sạch Tiết gia. Tiết Phúc tấn cười lạnh: "Sổ sách có Nạp Tân đếm hoài không hết, trước đây triều đình cứu tế trị thủy, bạc chảy vào túi hắn không ít, tùy tiện giao một hai vụ cho những giám quan nắm đạo kỳ cũng đủ làm hắn rơi đầu. Tề gia vừa xong, Kế Hoàng hậu cũng phải rơi đài theo, ta không tin, không có nhà mẹ đẻ Hoàng hậu có thể dựng thân được. Dù Hoàng thượng có thể tha thứ cho nàng ta, e là các lão chủ tử ở hậu cung cũng không chấp nhận."
 
Cho nên việc này có thể trách ai được, làm người quá tuyệt tình, không phải cũng đi đến bước kia sao. Anh Minh cho người đến phúng viếng, chỉ là khoe khoang thân phận, ngay cả tưới rượu cũng không tới tưới một chén, một khuê nữ nuôi, viết đôi câu đối phúng điếu, đây được tính là lễ nghĩa sao?
 
Tiết Phúc tấn sai người phát bạc cho ăn mày ở bên ngoài, còn câu đối phúng điếu kia, hỏa táng tại chỗ trong chậu than ở linh đường. Bà nhìn chằm chằm vào ngọn lửa xanh, cắn răng nói: "Lão gia tử, đây là tấm lòng của Hoàng hậu nương nương, ta sợ ngài không nhìn thấy, đặc biệt mang cho ngài rửa mắt."
 
Sau khi Anh Minh biết chỉ thở dài, nói với Trắc Phúc tấn: "Con đã hết lòng, nếu bà ấy không cảm kích, con cũng không còn cách nào. Lần trước bà ấy tiến cung, con đã từng khuyên, tiếc là bà ấy không chịu nghe. Hiện giờ Tiết gia còn để lại dòng giống, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là dòng giống này cũng sẽ bị rút đi."
 
Trắc Phúc tấn vội vàng chải tóc cho nàng, đánh một lớp phấn lên thái dương và bên tóc mai, trong tay bện một sợi chỉ nói: "Đại Từ Bi không độ người tự tuyệt, hôm nay là ngày vui của con, quản những thứ đó làm gì! Nhớ lời ta nói, phu thê hòa thuận tôn kính là quan trọng nhất, cho dù bao nhiêu khó khăn, chỉ cần gia môn yêu thương con, là con có thể sống, nhớ kỹ chưa?"
 
Anh Minh còn chưa trả lời, sợi chỉ của Trắc Phúc tấn đã đi lên mặt nàng, như gió thu cuốn hết lá vàng, làm nàng đau đến hai mắt lưng tròng.


 



/120

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status