Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi.
Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi.
Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng “hoàng hậu tỷ tỷ”. Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này.
Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo.
Bấy giờ, tình thế đã khác. Hắn đã không còn là tiểu hoàng đế bù nhìn cho họ Hà tùy ý sử dụng. Sự ân cần giả dối của Hà Thục Chiêu, hắn cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Thời điểm năm hết tết đến vốn là lúc người thân quây quần, thế mà kẻ được gọi là thiên tử như hắn lại cảm thấy quá đỗi cô quạnh.
Làm vua một nước, có quá nhiều việc thân bất do kỷ. Ngay đến những việc nhỏ nhặt như tới cung nào uống một chén trà, ăn một cái bánh cũng đều phải nghĩ đến đại cuộc. Thế nhưng lúc này, hắn không muốn nghĩ quá nhiều như thế. Hắn đã vì quốc gia đại sự mà bó buộc mình suốt bảy năm ròng. Ích kỷ một lần, sống vì bản thân một lần thì đã làm sao? Chỉ một lần này thôi, hắn nhất định phải làm điều mình muốn.
Vậy nên, mặc cho Tô Trường Tín hết lời khuyên can, hắn vẫn lặng lẽ thay thường phục, lạnh nhạt ra lệnh:
– Đi Cẩm Tước cung.
Khi kiệu nhỏ của Tống Chiêu Huy đến được cổng sau Cẩm Tước cung, chỗ này đã đóng cửa cài then im lìm. Cẩm Tước cung lúc nào cũng quy củ như vậy. Ngay cả những đêm cận giao thừa khi khắp lục cung nhộn nhịp vui chơi thì nơi đây vẫn bình lặng đến kinh ngạc.
Người bên trong nghe tiếng gõ cửa, thò đầu ra trông thấy Lý Thọ thì đều lấy làm kinh hãi. Nhưng Lý Thọ đã kịp thời ngăn không cho bọn họ lên tiếng rồi kính cẩn đỡ Tống Chiêu Huy xuống kiệu.
Tống Chiêu Huy từ lâu đã thông thuộc đường đi lối lại ở Cẩm Tước cung. Không cần người dẫn đường, hắn cũng có thể một mình đi thẳng đến nơi muốn đến.
Không ngoài dự đoán của hắn, Chu Đan Nguyệt đã ngủ say tự bao giờ. Nghe nói dạo gần đây nàng hay gặp ác mộng cho nên cung nữ luôn thắp một ngọn nến nhỏ nơi góc phòng để nửa đêm nàng thức giấc không bị bóng tối làm kinh sợ.
Tống Chiêu Huy lặng lẽ cởi áo khoác ngoài treo lên giá, sau đó nhón chân rón rén đến nằm cạnh bên nàng.
Hậu cung trải qua nhiều biến cố, ngay đến một nữ tử không màn danh lợi như Đan Nguyệt cũng sống không yên. Tống Chiêu Huy chăm chú nhìn hai quầng mắt thâm đen nổi bật trên nước da xanh xao của nàng mà lòng bỗng nhói đau. Hình ảnh này làm hắn nhớ đến cái ngày phản tặc hành thích hắn ở Thanh An. Ngày ấy, nàng bất chấp hiểm nguy lao đến đỡ cho hắn một mũi tên tẩm kịch độc. Nếu không có nàng, cái mạng mỏng manh của hắn đã mất rồi. Giang sơn Bách Phượng sẽ rơi vào tay ngoại tộc, thiên thu đại nghiệp của họ Tống cũng chẳng còn.
Nhưng lúc ấy, thực ra hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Khi ôm tấm thân bất động của nàng trong tay, nhìn máu tươi chậm chạp lan khắp lưng áo nàng như một đóa hoa ma quái nở rộ, hắn chỉ cảm thấy cả thế gian này đã sụp đổ, vỡ vụn dưới chân mình. Thời khắc ấy, những cố kị của hắn đối với nàng, với thân thế của nàng đều tan biến như bọt nước. Nàng không còn là công chúa địch quốc, không còn là hiện thân của mối giao hảo lỏng lẻo giữa Bách Phượng và Tùy Khâu. Bấy giờ, người hắn đang ôm trên tay là nữ tử quan trọng nhất trong đời hắn. Thân phận, địa vị nhất thời đều hóa thành vô nghĩa.
Mười ngày nàng mê man bất tỉnh là mười ngày hắn sống trong địa ngục. Đến đêm thứ mười, Đàm Mộc nói với hắn nàng trúng độc rất nặng, nếu trong đêm hôm đó mà vẫn không tỉnh lại thì có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa. Hắn nghe thế thì cả giận, lập tức mắng cho Đàm Mộc một trận nên thân. Mặc cho kẻ khác khuyên can thế nào, hắn vẫn kiên quyết không rời nàng nửa bước. Hắn nhất định phải cầm chặt tay nàng, cùng nàng vượt qua kiếp nạn này. Trời không phụ lòng người. Hắn mỏi mệt vừa ngủ thiếp đi một lát thì thấy hai chân tê đi, mở mắt ra đã thấy nàng gối đầu lên đùi hắn mà ngủ, sắc mặt cũng hơi hồng hào trở lại. Lúc ấy, hắn đã có một ý nghĩ điên rồ: Phải chi nàng không phải công chúa Tùy Khâu, hắn cũng chẳng phải quân vương Bách Phượng, hai người bọn họ chỉ là một đôi phu thê bình thường nơi thâm sơn cùng cốc, một đời bình an hạnh phúc bên nhau.
Mải đuổi theo những suy nghĩ xa xăm, Tống Chiêu Huy bất giác thở dài, cũng vì vậy mà đánh thức Chu Đan Nguyệt.
Nàng cựa mình, chầm chậm hé đôi mắt còn ngái ngủ nhìn hắn, mơ màng hỏi:
– Hoàng thượng đấy à?
Hắn nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán nàng lên, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn:
– Hoàng thượng đã ngủ say ở điện Cát Tường rồi. Là A Tiếu đến thăm nàng.
Nàng phì cười, ôm lấy cổ hắn nhừa nhựa đáp:
– Được, nếu là hoàng thượng thì thiếp không dám giữ. Nhưng nếu là A Tiếu… vậy thiếp liền ôm chặt không buông…
Nhìn bộ dạng ngái ngủ của nàng, hắn cũng biết chẳng thể tranh cãi. Quả nhiên, vừa kéo được hắn vào chăn, nàng đã lại chìm vào giấc ngủ.
Hắn biết những ngày này nàng thường gặp ác mộng, hiếm có giấc ngủ ngon như thế này nên cũng thôi không chọc ghẹo, chỉ lặng lẽ kéo nàng vào lòng.
Mùi thảo dược quen thuộc như thấm vào tâm can hắn, đẩy lùi mọi ưu phiền.
Làm A Tiếu tốt hơn làm Quang Nhật đế biết bao nhiêu.
Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi.
Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng “hoàng hậu tỷ tỷ”. Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này.
Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo.
Bấy giờ, tình thế đã khác. Hắn đã không còn là tiểu hoàng đế bù nhìn cho họ Hà tùy ý sử dụng. Sự ân cần giả dối của Hà Thục Chiêu, hắn cũng không muốn nhìn thấy nữa.
Thời điểm năm hết tết đến vốn là lúc người thân quây quần, thế mà kẻ được gọi là thiên tử như hắn lại cảm thấy quá đỗi cô quạnh.
Làm vua một nước, có quá nhiều việc thân bất do kỷ. Ngay đến những việc nhỏ nhặt như tới cung nào uống một chén trà, ăn một cái bánh cũng đều phải nghĩ đến đại cuộc. Thế nhưng lúc này, hắn không muốn nghĩ quá nhiều như thế. Hắn đã vì quốc gia đại sự mà bó buộc mình suốt bảy năm ròng. Ích kỷ một lần, sống vì bản thân một lần thì đã làm sao? Chỉ một lần này thôi, hắn nhất định phải làm điều mình muốn.
Vậy nên, mặc cho Tô Trường Tín hết lời khuyên can, hắn vẫn lặng lẽ thay thường phục, lạnh nhạt ra lệnh:
– Đi Cẩm Tước cung.
Khi kiệu nhỏ của Tống Chiêu Huy đến được cổng sau Cẩm Tước cung, chỗ này đã đóng cửa cài then im lìm. Cẩm Tước cung lúc nào cũng quy củ như vậy. Ngay cả những đêm cận giao thừa khi khắp lục cung nhộn nhịp vui chơi thì nơi đây vẫn bình lặng đến kinh ngạc.
Người bên trong nghe tiếng gõ cửa, thò đầu ra trông thấy Lý Thọ thì đều lấy làm kinh hãi. Nhưng Lý Thọ đã kịp thời ngăn không cho bọn họ lên tiếng rồi kính cẩn đỡ Tống Chiêu Huy xuống kiệu.
Tống Chiêu Huy từ lâu đã thông thuộc đường đi lối lại ở Cẩm Tước cung. Không cần người dẫn đường, hắn cũng có thể một mình đi thẳng đến nơi muốn đến.
Không ngoài dự đoán của hắn, Chu Đan Nguyệt đã ngủ say tự bao giờ. Nghe nói dạo gần đây nàng hay gặp ác mộng cho nên cung nữ luôn thắp một ngọn nến nhỏ nơi góc phòng để nửa đêm nàng thức giấc không bị bóng tối làm kinh sợ.
Tống Chiêu Huy lặng lẽ cởi áo khoác ngoài treo lên giá, sau đó nhón chân rón rén đến nằm cạnh bên nàng.
Hậu cung trải qua nhiều biến cố, ngay đến một nữ tử không màn danh lợi như Đan Nguyệt cũng sống không yên. Tống Chiêu Huy chăm chú nhìn hai quầng mắt thâm đen nổi bật trên nước da xanh xao của nàng mà lòng bỗng nhói đau. Hình ảnh này làm hắn nhớ đến cái ngày phản tặc hành thích hắn ở Thanh An. Ngày ấy, nàng bất chấp hiểm nguy lao đến đỡ cho hắn một mũi tên tẩm kịch độc. Nếu không có nàng, cái mạng mỏng manh của hắn đã mất rồi. Giang sơn Bách Phượng sẽ rơi vào tay ngoại tộc, thiên thu đại nghiệp của họ Tống cũng chẳng còn.
Nhưng lúc ấy, thực ra hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Khi ôm tấm thân bất động của nàng trong tay, nhìn máu tươi chậm chạp lan khắp lưng áo nàng như một đóa hoa ma quái nở rộ, hắn chỉ cảm thấy cả thế gian này đã sụp đổ, vỡ vụn dưới chân mình. Thời khắc ấy, những cố kị của hắn đối với nàng, với thân thế của nàng đều tan biến như bọt nước. Nàng không còn là công chúa địch quốc, không còn là hiện thân của mối giao hảo lỏng lẻo giữa Bách Phượng và Tùy Khâu. Bấy giờ, người hắn đang ôm trên tay là nữ tử quan trọng nhất trong đời hắn. Thân phận, địa vị nhất thời đều hóa thành vô nghĩa.
Mười ngày nàng mê man bất tỉnh là mười ngày hắn sống trong địa ngục. Đến đêm thứ mười, Đàm Mộc nói với hắn nàng trúng độc rất nặng, nếu trong đêm hôm đó mà vẫn không tỉnh lại thì có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa. Hắn nghe thế thì cả giận, lập tức mắng cho Đàm Mộc một trận nên thân. Mặc cho kẻ khác khuyên can thế nào, hắn vẫn kiên quyết không rời nàng nửa bước. Hắn nhất định phải cầm chặt tay nàng, cùng nàng vượt qua kiếp nạn này. Trời không phụ lòng người. Hắn mỏi mệt vừa ngủ thiếp đi một lát thì thấy hai chân tê đi, mở mắt ra đã thấy nàng gối đầu lên đùi hắn mà ngủ, sắc mặt cũng hơi hồng hào trở lại. Lúc ấy, hắn đã có một ý nghĩ điên rồ: Phải chi nàng không phải công chúa Tùy Khâu, hắn cũng chẳng phải quân vương Bách Phượng, hai người bọn họ chỉ là một đôi phu thê bình thường nơi thâm sơn cùng cốc, một đời bình an hạnh phúc bên nhau.
Mải đuổi theo những suy nghĩ xa xăm, Tống Chiêu Huy bất giác thở dài, cũng vì vậy mà đánh thức Chu Đan Nguyệt.
Nàng cựa mình, chầm chậm hé đôi mắt còn ngái ngủ nhìn hắn, mơ màng hỏi:
– Hoàng thượng đấy à?
Hắn nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc lòa xòa trước trán nàng lên, dịu dàng đặt xuống một nụ hôn:
– Hoàng thượng đã ngủ say ở điện Cát Tường rồi. Là A Tiếu đến thăm nàng.
Nàng phì cười, ôm lấy cổ hắn nhừa nhựa đáp:
– Được, nếu là hoàng thượng thì thiếp không dám giữ. Nhưng nếu là A Tiếu… vậy thiếp liền ôm chặt không buông…
Nhìn bộ dạng ngái ngủ của nàng, hắn cũng biết chẳng thể tranh cãi. Quả nhiên, vừa kéo được hắn vào chăn, nàng đã lại chìm vào giấc ngủ.
Hắn biết những ngày này nàng thường gặp ác mộng, hiếm có giấc ngủ ngon như thế này nên cũng thôi không chọc ghẹo, chỉ lặng lẽ kéo nàng vào lòng.
Mùi thảo dược quen thuộc như thấm vào tâm can hắn, đẩy lùi mọi ưu phiền.
Làm A Tiếu tốt hơn làm Quang Nhật đế biết bao nhiêu.
/195
|