Sống chết không rõ
Edit: Yunchan
***
Ngoại thành Thiên Thù, Thập Lý pha.
Lúc trước Hàn Ngâm đã tới đây một lần, dù nơi đây hoang vắng quạnh quẽ nhưng hoa cỏ dại vẫn sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống. Thế mà lúc này đây, trước mắt cô lại độc một máu xám tiêu điều, cả sườn núi trũng xuống, dưới chân đầy rẫy những hố sâu hoặc cạn, bùn đất cháy xém, không còn sót lại một ngọn cỏ.
Có thể nhìn thấy bốn phía đã được dọn dẹp sơ qua, không để lại bất cứ thứ gì không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng vẫn không giấu được vết tích của một trận chiến khốc liệt, khiến lòng cô càng chìm sâu vào hoảng loạn.
Rốt cuộc vẫn tới muộn, không còn thấy nửa bóng người nào, thế nhưng dù tới sớm hơn thì cô cũng chẳng thay đổi được gì...
Hàn Ngâm nhất thời mờ mịt, quỳ một gối xuống đất, tiện tay bốc một nắm đất khô cằn lên nhìn thử, phát hiện bên trong có lẫn vết máu, tay cô run lên, hạt cát li ti lập tức lọt qua kẽ ngón tay chảy xuống.
Đương nhiên cô không ngốc tới mức nhìn thấy máu thì nhận định đó là của Mộ Thập Tam, nhưng điều này chứng tỏ tình huống mà cô lo lắng trước đây đã thật sự xảy ra, nguy cơ mà cô cảm ứng cũng là thật! Thế thì bây giờ hắn đang ở đâu? Là bỏ chạy nhưng bị người tiên môn truy đuổi ráo riết, hay đã cắt được truy lùng nhưng vì bị thương nặng mà tạm thời ẩn nấp ở đâu đó?
Hàn Ngâm không dám nghĩ tới những khả năng khác, hít sâu vào hai hơi, ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó bắt Thổ Linh trư trong trận đồ thất tình lục dục ra, hạ lệnh cho nó: Nha Nha, tìm thử đi.
Thổ Linh trư rất lanh lợi, liếc mắt quan sát cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cảm xúc bất ổn thì biết ngay bây giờ không phải lúc để đùa với cô, lập tức ngoan ngoãn vểnh mông, hít mũi, ụt ịt ngửi ngửi đất.
Mùi, Hàn Ngâm muốn nó tìm mùi của Mộ thập Tam, muốn thử xem có thể tìm được chỗ ẩn nấp nào không. Nhưng Thổ Linh trư vòng quanh cả Thập Lý pha ba bốn lần, tới khi dừng lại, trong cặp mắt đậu ngập đầy hoang mang.
Không tìm được!
Nơi này có lưu lại mùi của Mộ Thập Tam, nhưng có lẽ vì hai ngày trước ở đây đổ mưa, khiến mùi nhạt đi, còn tản ra khắp bốn phương tám hướng, làm nó bối rối không biết nên tìm theo hướng nào.
Hàn Ngâm dò linh thức qua, sau khi biết được tình hình thì chân mày càng nhíu sâu hơn.
Đúng lúc này, trên bầu trời một tia sáng cấp tốc trờ tới trước mặt cô, dù cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn, bèn mặt đối mặt với người vừa bay tới.
Cô? Hàn Ngâm kinh ngạc vô cùng, không ngờ sẽ gặp Giang Tĩnh Dạ ở đây.
Không sai, cô gái vừa bước xuống từ phi kiếm chính là Giang Tĩnh Dạ đã lâu không gặp, lúc này nét mặt cô ta có vẻ hậm hực, bất mãn nói: Xảy ra chuyện gì mà cô hớt ha hớt hải thế hả, buổi sáng ta thấy cô ở trong thành Sinh Tử, gọi mấy tiếng cô cũng không nghe thấy?
Giang Tĩnh Dạ vừa nhắc, Hàn Ngâm hồi tưởng lại mới nhớ đúng là có chuyện này, nhưng lúc đó cô không nghe rõ. Hơn nữa cũng không nghĩ ra có ai gọi mình, lúc đó đầu óc rồi bời nên chỉ tưởng mình nghe nhầm, không để ý tới, nào ngờ Giang Tĩnh Dạ lại đuổi theo cô tới tận đây.
Nói đi! Sao cô đứng đờ ra thế hả? Giang Tĩnh Dạ đuổi theo vì lo lắng, bây giờ thấy dáng vẻ Hàn Ngâm đờ đẫn, không còn vẻ hoạt bát thường khi thì tim cũng xách lên, lại đảo mắt nhìn quanh nhưng không nhìn thấy Mộ Thập Tam, chỉ nhìn thấy Thập Lý pha ngổn ngang lộn xộn, bèn buột miệng hỏi: Công tử xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Ngâm nhìn cô: Ta không biết.
Giang Tĩnh Dạ gấp giọng: Sao lại không biết?
Thật ra bây giờ Hàn Ngâm hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng ngẫm lại Giang Tĩnh Dạ chắc là người có thể tin được, có cô ta góp ý, tiếp tay tìm người thì cố gắng có thể tra ra được chút manh mối nào đó, thế là Hàn Ngâm bèn kể sơ lại chuyện xảy ra sau khi chia tay với Giang Tĩnh Dạ.
Giang Tĩnh Dạ giúp Mộ Thập Tam điều tra vài chuyện, nên đương nhiên cũng có suy đoán của riêng mình về thân thế của hắn, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ nên không thể nào khẳng định. Bây giờ nghe Hàn Ngâm kể lại, cô vẫn khiếp sợ vô cùng, đã thế còn nghe Mộ Thập Tam có khả năng đã xảy ra chuyện, cô lại càng lo lắng hơn, vì vậy cũng quýnh quáng theo: Vậy làm sao bây giờ?
Hàn Ngâm im lặng nhìn Giang Tĩnh Dạ, nói ra được nên cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút, gật đầu nghĩ ngợi: Cô vào thành nghe ngóng giúp ta, nếu ở đây có đánh nhau, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy rồi loan tin đồn. Còn ta sẽ tìm kiếm quanh đây, chờ trời sụp tối, chúng ta quay lại đây hợp mặt, nếu tới lúc đó vẫn chưa có tin tức gì thì ta sẽ tìm lên Cửu Huyền nhân lúc trời tối. La chưởng môn không thể nào hoàn toàn vô tri vô giác với chuyện này, chắc hẳn sẽ biết chút tình hình cụ thể.
Bây giờ cách lúc trời tối còn khoảng hai canh giờ, Giang Tĩnh Dạ nhất thời không có cách nào tốt hơn, bèn làm theo lời Hàn Ngâm nói, hai người chia nhau đi làm việc của mình.
Hàn Ngâm dẫn Thổ Linh trư đi lục soát chung quanh mười dặm, kết quả chỉ tìm thấy mấy nơi còn lưu lại vết máu, Thổ Linh trư vẫn không ngửi thấy khí tức của Mộ Thập Tam ở đâu. Đến cùng cô vẫn không thu hoạch được gì, đành đi về hướng thành Thiên Thù, vì cô không tài nào ngồi yên trên Thập Lý pha để chờ đợi, nên quyết định tới cửa thành để đón Giang Tĩnh Dạ.
Lúc cô đi được nửa đường thì trời cũng đã tối hẳn, con đường trước mặt thấp thoáng có hai bóng người đang chạy như bay tới đây, trong lòng cô giật thót như linh cảm được điều gì, bèn dừng bước nhìn kỹ lại, quả nhiên một người trong số đó chính là Giang Tĩnh Dạ, mà người còn lại là một thiếu niên áo trắng, sự xuất hiện của người này nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Lạc sư huynh! Cuối cùng trên mặt Hàn ngâm cũng xuất hiện một tia vui mừng, chạy vội lên đón, bắt ngay lấy ống tay áo hắn, hỏi dồn: Mộ Thập Tam đâu rồi? Sư huynh có biết chàng ấy ở đâu không!
Chỉ mới nửa tháng không gặp mà Lạc Vân Khanh dường như đã gầy đi đôi chút, toàn thân càng tỏa ra hơi thở không nhiễm thế tục, vừa trông thấy Hàn Ngâm, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn bị xua tan, thay vào đó là ôn hòa dịu dàng.
Thì ra muội không ở trong thành, chả trách ta đi tìm Hồ Khản hỏi ra chỗ muội ở, tới nơi thì chẳng có ai, hỏi ba người túc trực trong nhà muội thì họ cũng nói không biết muội đi đâu.
Hàn Ngâm thấy hắn cố tình đổi chủ đề, không trả lời câu hỏi của mình thì tim lập tức chùng xuống, vội đảo mắt nhìn sang Giang Tĩnh Dạ.
Nét mặt Giang Tĩnh Dạ cũng tiều tụy vì lo lắng: Cô đừng nhìn ta, ta vào trà lâu tửu lâu nghe ngóng cả buổi, nhưng không nghe được tin tức gì quan trọng, nên đành đi tìm Hồ Khản, trên đường tình cờ gặp được Lạc tiên trưởng. Lạc tiên trưởng nói chuyện của công tử phải đợi cô đến rồi mới bàn tiếp, ta cũng chưa biết rốt cuộc công tử ra sao rồi.
Nếu Mộ Thập Tam không có chuyện gì, tại sao Lạc Vân Khanh phải trịnh trọng như vậy chứ?
Hàn Ngâm cảm giác mọi chuyện không ổn chút nào, nhíu chặt mày nói: Lạc sư huynh, rốt cuộc Mộ Thập Tam đã xảy ra chuyện gì? Huynh đừng giấu ta!
Lạc Vân Khanh than nhẹ một tiếng: Về nhà của muội rồi hãy nói, Sở phu tử đang ở đó.
Ngụ ý là, Mộ Thập Tam không ở đó sao?
Dù đã sớm đoán trước nhưng Hàn Ngâm vẫn chết lặng đi, cắn răng hạ quyết tâm, kiên trì nói: Không được! Lạc sư huynh, muội muốn biết ngay bây giờ, huynh không cần kể quá chi tiết, chỉ cần nói cho muội biết chàng sống hay chết, bình yên vô sự hay bị trọng thương là đủ rồi!
Khi nói tới hai chữ Sống chết , cô không kiềm chế được siết chặt tay. Không tin! Cô không tin Mộ Thập Tam sẽ chết. Nhưng cô vẫn muốn nghe Lạc Vân Khanh nói, có thế cô mới an tâm hoàn toàn, nhưng mà sự thật hắn nói ra sẽ khiến cô an tâm thật sao?
Hàn Ngâm nhìn Lạc Vân Khanh chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái.
Lạc Vân Khanh vô cùng bất lực, đành phải cau mày đáp: Y bị thương, nhưng tình hình hiện tại ra sao, thật ra ta cũng không biết.
Lại thêm một người không biết!
Hàn Ngâm thật sự có cảm giác sụp đổ, cắn chặt môi.
Giang Tĩnh Dạ cướp lời: Chuyện gì xảy ra, Lạc tiên trưởng hãy nói rõ hơn đi.
Cũng vì không thể nói rõ trong chốc lát, nên hắn mới đề nghị quay về rồi hãy nói.
Lạc Vân Khanh lắc đầu: Vừa đi vừa nói.
Thì ra lúc đầu khi nhận được tin của Mộ Thập Tam, La Cẩn đã lo lắng người của tiên môn có thể mai phục gần đó, bèn hạ lệnh cho đệ tử Cửu Huyền tăng cường tuần tra.
Lẽ ra chuyện này tính toán rất kín đáo, nhưng không ngờ người các đại tiên môn phái ra ôm cây đợi thỏ lần này không phải đệ tử bình thường, mà là chưởng môn và trưởng lão có tu vi cao thâm đích thân ra mặt. Ấy cho nên, các đệ tử tuần tra của Cửu Huyền không phát hiện được dị trạng gì, do đó chỉ báo lại tin bình an vô sự.
Đương nhiên dù thế, La Cẩn vẫn chưa yên tâm lắm. Đến ngày hẹn, ngoài sáng thì gọi Lạc Vân Khanh và Phương Dữ hộ tống Sở phu tử xuống núi, trong tối bản thân La Cẩn cũng xuống núi. Vì dù gì nơi này cũng là địa bàn của Cửu Huyền, y đường đường là chưởng môn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể ứng phó như thường. Nào ngờ cuối cùng vẫn tính sai.
Nghe đến đó, Hàn Ngâm vội hỏi: Người tới mai phục gồm những ai?
Cầm đầu là Tông chủ Thanh Tĩnh tông Hạ Sát, chưởng môn Quy Chân Phái Lục Hàn Thu, môn chủ Lưu Tiên môn Tần Phái, còn có chưởng môn Liên Hoa phái Ngôn Ánh Sương. Lạc Vân Khanh cười khổ: Chưởng môn của bát đại môn phái đã tới phân nửa, chỉ bấy nhiêu thì cũng chưa đến nỗi nào, muốn đối phó với Mộ sư thúc thì có thể, nhưng muốn giữ chân y rất khó. Việc này hỏng ở chỗ, mỗi môn phái còn dẫn theo một vị trưởng lão không phải cảnh giới Túy Dưỡng hậu kỳ cũng là Tọa Vong, từ lâu đã không màng tục sự, chỉ bế quan khổ tu trong môn phái. Mộ sư thúc vừa xuất hiện đã bị họ bao vây.
Họ cũng động thủ cùng một lúc như đối phó với Ma chủ Mặc Ly năm xưa sao? Hàn Ngâm phẫn nộ tới mức suýt nữa cắn rách môi.
Không khác mấy. Lạc Vân Khanh cau mày nói: Tuy họ bị chưởng môn dùng lời sỉ nhục nên không động thủ cùng một lúc, nhưng lại dùng chiến thuật đánh luân phiên, do chưởng môn Hạ Sát đề nghị, hỏi Mộ sư thúc có muốn kết thúc dứt điểm hay không.
Giang Tĩnh Dạ hỏi: Thế nào mới coi là kết thúc dứt điểm?
Lạc Vân Khanh giải thích: Hắn nói chỉ cần Mộ sư thúc đánh bại được tám người bọn họ thì có thể đưa Sở phu tử đi, về sau họ sẽ không tìm Mộ sư thúc gây phiền phức, đuổi giết Mộ sư thúc khắp nơi nữa.
Quả nhiên trơ tráo, đường đường là một vị chưởng môn như Hạ Sát mà cũng có mặt mũi để nói ra câu này!
Hàn Ngâm thiếu chút nữa đã chết ngất vì tức.
Giang Tĩnh Dạ la lên: Đây căn bản là chuyện không thể nào! Khoan nói tới chuyện công tử có thể đánh bại họ hay không, cho dù có thể, dựa vào đâu để tin bọn họ sẽ không lật lọng?
Họ đều lập trọng thệ. Lạc Vân Khanh mím môi, dừng lại một chút mới nói tiếp: Khi đó Hạ Sát chưởng môn nói cũng có hai phần lý lẽ, hắn nói họ đã thương nghị từ trước, nếu ngay cả tám người họ cũng không đối phó được Mộ sư thúc, thì dù phái những đệ tử tiên môn khác đuổi giết y cũng vô dụng, đơn giản chỉ chịu chết mà thôi.
Hàn Ngâm rũ mắt, nhẹ giọng than thở: Mộ Thập Tam đã đồng ý.
Cô không hỏi mà chỉ trần thuật.
Lạc Vân Khanh gật đầu.
Thật ra đây là chuyện rõ mười mươi, nếu như đặt cô vào vị trí đó thì cũng chỉ còn cách cách chấp nhận khiêu chiến, thứ nhất không thể bỏ lại Sở phu tử, thứ hai nếu có thể giải quyết rốt ráo mọi chuyện thì vẫn tốt hơn dăm ba bữa lại bị mai phục một lần, chém giết một trận. Lựa chọn này đối với hai bên đều là một loại giải thoát.
Có điều...
Hàn Ngâm lo lắng hỏi: Nếu Mộ Thập Tam đã đồng ý khiêu chiến, chẳng phải thắng bại nhìn là biết ngay ư, tại sao sư huynh lại nói không biết tình hình chàng bây giờ ra sao?
~ Hết chương 199 ~
Edit: Yunchan
***
Ngoại thành Thiên Thù, Thập Lý pha.
Lúc trước Hàn Ngâm đã tới đây một lần, dù nơi đây hoang vắng quạnh quẽ nhưng hoa cỏ dại vẫn sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống. Thế mà lúc này đây, trước mắt cô lại độc một máu xám tiêu điều, cả sườn núi trũng xuống, dưới chân đầy rẫy những hố sâu hoặc cạn, bùn đất cháy xém, không còn sót lại một ngọn cỏ.
Có thể nhìn thấy bốn phía đã được dọn dẹp sơ qua, không để lại bất cứ thứ gì không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng vẫn không giấu được vết tích của một trận chiến khốc liệt, khiến lòng cô càng chìm sâu vào hoảng loạn.
Rốt cuộc vẫn tới muộn, không còn thấy nửa bóng người nào, thế nhưng dù tới sớm hơn thì cô cũng chẳng thay đổi được gì...
Hàn Ngâm nhất thời mờ mịt, quỳ một gối xuống đất, tiện tay bốc một nắm đất khô cằn lên nhìn thử, phát hiện bên trong có lẫn vết máu, tay cô run lên, hạt cát li ti lập tức lọt qua kẽ ngón tay chảy xuống.
Đương nhiên cô không ngốc tới mức nhìn thấy máu thì nhận định đó là của Mộ Thập Tam, nhưng điều này chứng tỏ tình huống mà cô lo lắng trước đây đã thật sự xảy ra, nguy cơ mà cô cảm ứng cũng là thật! Thế thì bây giờ hắn đang ở đâu? Là bỏ chạy nhưng bị người tiên môn truy đuổi ráo riết, hay đã cắt được truy lùng nhưng vì bị thương nặng mà tạm thời ẩn nấp ở đâu đó?
Hàn Ngâm không dám nghĩ tới những khả năng khác, hít sâu vào hai hơi, ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó bắt Thổ Linh trư trong trận đồ thất tình lục dục ra, hạ lệnh cho nó: Nha Nha, tìm thử đi.
Thổ Linh trư rất lanh lợi, liếc mắt quan sát cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cảm xúc bất ổn thì biết ngay bây giờ không phải lúc để đùa với cô, lập tức ngoan ngoãn vểnh mông, hít mũi, ụt ịt ngửi ngửi đất.
Mùi, Hàn Ngâm muốn nó tìm mùi của Mộ thập Tam, muốn thử xem có thể tìm được chỗ ẩn nấp nào không. Nhưng Thổ Linh trư vòng quanh cả Thập Lý pha ba bốn lần, tới khi dừng lại, trong cặp mắt đậu ngập đầy hoang mang.
Không tìm được!
Nơi này có lưu lại mùi của Mộ Thập Tam, nhưng có lẽ vì hai ngày trước ở đây đổ mưa, khiến mùi nhạt đi, còn tản ra khắp bốn phương tám hướng, làm nó bối rối không biết nên tìm theo hướng nào.
Hàn Ngâm dò linh thức qua, sau khi biết được tình hình thì chân mày càng nhíu sâu hơn.
Đúng lúc này, trên bầu trời một tia sáng cấp tốc trờ tới trước mặt cô, dù cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn, bèn mặt đối mặt với người vừa bay tới.
Cô? Hàn Ngâm kinh ngạc vô cùng, không ngờ sẽ gặp Giang Tĩnh Dạ ở đây.
Không sai, cô gái vừa bước xuống từ phi kiếm chính là Giang Tĩnh Dạ đã lâu không gặp, lúc này nét mặt cô ta có vẻ hậm hực, bất mãn nói: Xảy ra chuyện gì mà cô hớt ha hớt hải thế hả, buổi sáng ta thấy cô ở trong thành Sinh Tử, gọi mấy tiếng cô cũng không nghe thấy?
Giang Tĩnh Dạ vừa nhắc, Hàn Ngâm hồi tưởng lại mới nhớ đúng là có chuyện này, nhưng lúc đó cô không nghe rõ. Hơn nữa cũng không nghĩ ra có ai gọi mình, lúc đó đầu óc rồi bời nên chỉ tưởng mình nghe nhầm, không để ý tới, nào ngờ Giang Tĩnh Dạ lại đuổi theo cô tới tận đây.
Nói đi! Sao cô đứng đờ ra thế hả? Giang Tĩnh Dạ đuổi theo vì lo lắng, bây giờ thấy dáng vẻ Hàn Ngâm đờ đẫn, không còn vẻ hoạt bát thường khi thì tim cũng xách lên, lại đảo mắt nhìn quanh nhưng không nhìn thấy Mộ Thập Tam, chỉ nhìn thấy Thập Lý pha ngổn ngang lộn xộn, bèn buột miệng hỏi: Công tử xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Ngâm nhìn cô: Ta không biết.
Giang Tĩnh Dạ gấp giọng: Sao lại không biết?
Thật ra bây giờ Hàn Ngâm hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng ngẫm lại Giang Tĩnh Dạ chắc là người có thể tin được, có cô ta góp ý, tiếp tay tìm người thì cố gắng có thể tra ra được chút manh mối nào đó, thế là Hàn Ngâm bèn kể sơ lại chuyện xảy ra sau khi chia tay với Giang Tĩnh Dạ.
Giang Tĩnh Dạ giúp Mộ Thập Tam điều tra vài chuyện, nên đương nhiên cũng có suy đoán của riêng mình về thân thế của hắn, nhưng dù sao cũng không có chứng cứ nên không thể nào khẳng định. Bây giờ nghe Hàn Ngâm kể lại, cô vẫn khiếp sợ vô cùng, đã thế còn nghe Mộ Thập Tam có khả năng đã xảy ra chuyện, cô lại càng lo lắng hơn, vì vậy cũng quýnh quáng theo: Vậy làm sao bây giờ?
Hàn Ngâm im lặng nhìn Giang Tĩnh Dạ, nói ra được nên cô cũng tỉnh táo hơn đôi chút, gật đầu nghĩ ngợi: Cô vào thành nghe ngóng giúp ta, nếu ở đây có đánh nhau, nói không chừng sẽ có người nhìn thấy rồi loan tin đồn. Còn ta sẽ tìm kiếm quanh đây, chờ trời sụp tối, chúng ta quay lại đây hợp mặt, nếu tới lúc đó vẫn chưa có tin tức gì thì ta sẽ tìm lên Cửu Huyền nhân lúc trời tối. La chưởng môn không thể nào hoàn toàn vô tri vô giác với chuyện này, chắc hẳn sẽ biết chút tình hình cụ thể.
Bây giờ cách lúc trời tối còn khoảng hai canh giờ, Giang Tĩnh Dạ nhất thời không có cách nào tốt hơn, bèn làm theo lời Hàn Ngâm nói, hai người chia nhau đi làm việc của mình.
Hàn Ngâm dẫn Thổ Linh trư đi lục soát chung quanh mười dặm, kết quả chỉ tìm thấy mấy nơi còn lưu lại vết máu, Thổ Linh trư vẫn không ngửi thấy khí tức của Mộ Thập Tam ở đâu. Đến cùng cô vẫn không thu hoạch được gì, đành đi về hướng thành Thiên Thù, vì cô không tài nào ngồi yên trên Thập Lý pha để chờ đợi, nên quyết định tới cửa thành để đón Giang Tĩnh Dạ.
Lúc cô đi được nửa đường thì trời cũng đã tối hẳn, con đường trước mặt thấp thoáng có hai bóng người đang chạy như bay tới đây, trong lòng cô giật thót như linh cảm được điều gì, bèn dừng bước nhìn kỹ lại, quả nhiên một người trong số đó chính là Giang Tĩnh Dạ, mà người còn lại là một thiếu niên áo trắng, sự xuất hiện của người này nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Lạc sư huynh! Cuối cùng trên mặt Hàn ngâm cũng xuất hiện một tia vui mừng, chạy vội lên đón, bắt ngay lấy ống tay áo hắn, hỏi dồn: Mộ Thập Tam đâu rồi? Sư huynh có biết chàng ấy ở đâu không!
Chỉ mới nửa tháng không gặp mà Lạc Vân Khanh dường như đã gầy đi đôi chút, toàn thân càng tỏa ra hơi thở không nhiễm thế tục, vừa trông thấy Hàn Ngâm, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn bị xua tan, thay vào đó là ôn hòa dịu dàng.
Thì ra muội không ở trong thành, chả trách ta đi tìm Hồ Khản hỏi ra chỗ muội ở, tới nơi thì chẳng có ai, hỏi ba người túc trực trong nhà muội thì họ cũng nói không biết muội đi đâu.
Hàn Ngâm thấy hắn cố tình đổi chủ đề, không trả lời câu hỏi của mình thì tim lập tức chùng xuống, vội đảo mắt nhìn sang Giang Tĩnh Dạ.
Nét mặt Giang Tĩnh Dạ cũng tiều tụy vì lo lắng: Cô đừng nhìn ta, ta vào trà lâu tửu lâu nghe ngóng cả buổi, nhưng không nghe được tin tức gì quan trọng, nên đành đi tìm Hồ Khản, trên đường tình cờ gặp được Lạc tiên trưởng. Lạc tiên trưởng nói chuyện của công tử phải đợi cô đến rồi mới bàn tiếp, ta cũng chưa biết rốt cuộc công tử ra sao rồi.
Nếu Mộ Thập Tam không có chuyện gì, tại sao Lạc Vân Khanh phải trịnh trọng như vậy chứ?
Hàn Ngâm cảm giác mọi chuyện không ổn chút nào, nhíu chặt mày nói: Lạc sư huynh, rốt cuộc Mộ Thập Tam đã xảy ra chuyện gì? Huynh đừng giấu ta!
Lạc Vân Khanh than nhẹ một tiếng: Về nhà của muội rồi hãy nói, Sở phu tử đang ở đó.
Ngụ ý là, Mộ Thập Tam không ở đó sao?
Dù đã sớm đoán trước nhưng Hàn Ngâm vẫn chết lặng đi, cắn răng hạ quyết tâm, kiên trì nói: Không được! Lạc sư huynh, muội muốn biết ngay bây giờ, huynh không cần kể quá chi tiết, chỉ cần nói cho muội biết chàng sống hay chết, bình yên vô sự hay bị trọng thương là đủ rồi!
Khi nói tới hai chữ Sống chết , cô không kiềm chế được siết chặt tay. Không tin! Cô không tin Mộ Thập Tam sẽ chết. Nhưng cô vẫn muốn nghe Lạc Vân Khanh nói, có thế cô mới an tâm hoàn toàn, nhưng mà sự thật hắn nói ra sẽ khiến cô an tâm thật sao?
Hàn Ngâm nhìn Lạc Vân Khanh chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái.
Lạc Vân Khanh vô cùng bất lực, đành phải cau mày đáp: Y bị thương, nhưng tình hình hiện tại ra sao, thật ra ta cũng không biết.
Lại thêm một người không biết!
Hàn Ngâm thật sự có cảm giác sụp đổ, cắn chặt môi.
Giang Tĩnh Dạ cướp lời: Chuyện gì xảy ra, Lạc tiên trưởng hãy nói rõ hơn đi.
Cũng vì không thể nói rõ trong chốc lát, nên hắn mới đề nghị quay về rồi hãy nói.
Lạc Vân Khanh lắc đầu: Vừa đi vừa nói.
Thì ra lúc đầu khi nhận được tin của Mộ Thập Tam, La Cẩn đã lo lắng người của tiên môn có thể mai phục gần đó, bèn hạ lệnh cho đệ tử Cửu Huyền tăng cường tuần tra.
Lẽ ra chuyện này tính toán rất kín đáo, nhưng không ngờ người các đại tiên môn phái ra ôm cây đợi thỏ lần này không phải đệ tử bình thường, mà là chưởng môn và trưởng lão có tu vi cao thâm đích thân ra mặt. Ấy cho nên, các đệ tử tuần tra của Cửu Huyền không phát hiện được dị trạng gì, do đó chỉ báo lại tin bình an vô sự.
Đương nhiên dù thế, La Cẩn vẫn chưa yên tâm lắm. Đến ngày hẹn, ngoài sáng thì gọi Lạc Vân Khanh và Phương Dữ hộ tống Sở phu tử xuống núi, trong tối bản thân La Cẩn cũng xuống núi. Vì dù gì nơi này cũng là địa bàn của Cửu Huyền, y đường đường là chưởng môn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng có thể ứng phó như thường. Nào ngờ cuối cùng vẫn tính sai.
Nghe đến đó, Hàn Ngâm vội hỏi: Người tới mai phục gồm những ai?
Cầm đầu là Tông chủ Thanh Tĩnh tông Hạ Sát, chưởng môn Quy Chân Phái Lục Hàn Thu, môn chủ Lưu Tiên môn Tần Phái, còn có chưởng môn Liên Hoa phái Ngôn Ánh Sương. Lạc Vân Khanh cười khổ: Chưởng môn của bát đại môn phái đã tới phân nửa, chỉ bấy nhiêu thì cũng chưa đến nỗi nào, muốn đối phó với Mộ sư thúc thì có thể, nhưng muốn giữ chân y rất khó. Việc này hỏng ở chỗ, mỗi môn phái còn dẫn theo một vị trưởng lão không phải cảnh giới Túy Dưỡng hậu kỳ cũng là Tọa Vong, từ lâu đã không màng tục sự, chỉ bế quan khổ tu trong môn phái. Mộ sư thúc vừa xuất hiện đã bị họ bao vây.
Họ cũng động thủ cùng một lúc như đối phó với Ma chủ Mặc Ly năm xưa sao? Hàn Ngâm phẫn nộ tới mức suýt nữa cắn rách môi.
Không khác mấy. Lạc Vân Khanh cau mày nói: Tuy họ bị chưởng môn dùng lời sỉ nhục nên không động thủ cùng một lúc, nhưng lại dùng chiến thuật đánh luân phiên, do chưởng môn Hạ Sát đề nghị, hỏi Mộ sư thúc có muốn kết thúc dứt điểm hay không.
Giang Tĩnh Dạ hỏi: Thế nào mới coi là kết thúc dứt điểm?
Lạc Vân Khanh giải thích: Hắn nói chỉ cần Mộ sư thúc đánh bại được tám người bọn họ thì có thể đưa Sở phu tử đi, về sau họ sẽ không tìm Mộ sư thúc gây phiền phức, đuổi giết Mộ sư thúc khắp nơi nữa.
Quả nhiên trơ tráo, đường đường là một vị chưởng môn như Hạ Sát mà cũng có mặt mũi để nói ra câu này!
Hàn Ngâm thiếu chút nữa đã chết ngất vì tức.
Giang Tĩnh Dạ la lên: Đây căn bản là chuyện không thể nào! Khoan nói tới chuyện công tử có thể đánh bại họ hay không, cho dù có thể, dựa vào đâu để tin bọn họ sẽ không lật lọng?
Họ đều lập trọng thệ. Lạc Vân Khanh mím môi, dừng lại một chút mới nói tiếp: Khi đó Hạ Sát chưởng môn nói cũng có hai phần lý lẽ, hắn nói họ đã thương nghị từ trước, nếu ngay cả tám người họ cũng không đối phó được Mộ sư thúc, thì dù phái những đệ tử tiên môn khác đuổi giết y cũng vô dụng, đơn giản chỉ chịu chết mà thôi.
Hàn Ngâm rũ mắt, nhẹ giọng than thở: Mộ Thập Tam đã đồng ý.
Cô không hỏi mà chỉ trần thuật.
Lạc Vân Khanh gật đầu.
Thật ra đây là chuyện rõ mười mươi, nếu như đặt cô vào vị trí đó thì cũng chỉ còn cách cách chấp nhận khiêu chiến, thứ nhất không thể bỏ lại Sở phu tử, thứ hai nếu có thể giải quyết rốt ráo mọi chuyện thì vẫn tốt hơn dăm ba bữa lại bị mai phục một lần, chém giết một trận. Lựa chọn này đối với hai bên đều là một loại giải thoát.
Có điều...
Hàn Ngâm lo lắng hỏi: Nếu Mộ Thập Tam đã đồng ý khiêu chiến, chẳng phải thắng bại nhìn là biết ngay ư, tại sao sư huynh lại nói không biết tình hình chàng bây giờ ra sao?
~ Hết chương 199 ~
/227
|