Edit: Coco
Đêm đám cưới của Bách Chính và Dụ Sân, Từ Học Dân uống rất nhiều rượu. Máu mủ ruột thịt của chú rể không ai có mặt, người tham dự là Từ Học Dân.
Bách Thiên Khấu đang trong tình trạng nguy kịch, Mục Mộng Nghi thì khỏi nói, vì vậy mà Từ Học Dân cười vui vẻ sắm vai người thân nhà trai.
Giây phút ông chủ nhỏ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ tiểu thư, tay anh vẫn luôn run rẩy.
Từ Học Dân hiểu rõ hơn ai hết, rằng để đến được ngày hôm nay, gia chủ đại nhân của mình đã khó khăn vất vả đến nhường nào. Một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã không được chúc phúc, đến tối nay cuối cùng cũng có được cuộc sống mới của riêng mình.
Từ Học Dân uống đến say khướt, giữ lấy ông chủ nhỏ nói: "Ông chủ ơi, ông nhất định phải đối xử tốt với cô dâu đấy, bỏ cái tật hay cáu đi. Cơ thể ông mà không thoải mái thì nhớ phải đi tìm Tiểu Từ tôi đấy."
Thấy ông ấy tự xưng là Tiểu Từ, Bách Chính hơi nhướng mày.
"Chú Từ, chú uống say rồi."
Vậy mà ông ý lại coi anh là Từ Ngạo Thần. Nếu là trước đây, Bách Chính sẽ nổi cáu, nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời anh, nên anh cũng chẳng thèm so đo với lão già bợm rượu này.
Từ Học Dân là một người rất biết kiềm chế, chắc hẳn hôm nay ông ấy vui đến phát điên rồi.
Ông chứng kiến cuộc đời của hai thế hệ, điều tiếc nuối nhất chính là một người xuất sắc như gia chủ nhà họ Từ, lại nổ súng tự sát.
Mà cuối cùng, Dụ tiểu thư đã chấm dứt tất cả những tiếc nuối này.
Cô đúng là một thiên thần nhỏ.
Giờ phút này, thiên thần nhỏ bước đến, cất giọng ngọt ngào nói: "Chú Từ, chú đã lớn tuổi rồi, đừng uống nhiều quá. Chú đi nghỉ ngơi một lát được không ạ?"
Từ Học Dân gật đầu cười.
Có người yêu thương ông chủ của ông, cô gái nhỏ nói gì ông cũng nghe. Nhà họ Từ giàu có là vậy, nhưng hỏi cưới vợ lại chẳng dễ dàng gì.
Nhìn lại vài đời trước, ông tổ của Bách Chính có chút bệnh tật, ông ấy suýt giết chết vợ mình vào lúc phát bệnh.
Ông nội của Bách Chính cũng không khá hơn là bao. Ông ấy yêu thanh mai của mình nhưng lại cưới bà nội Bách Chính, hai người đối xử với nhau lạnh như băng. Tốn bao công sức thì cuộc hôn nhân thương mại này mới sinh ra Từ Ngạo Thần, còn thật sự bồi dưỡng ông ta như một tinh anh trong nghề.
Từ Ngạo Thần được giáo ɖu͙ƈ trong môi trường quý tộc từ nhỏ, là niềm hy vọng của cả gia đình. Ông ta đúng là một người rất ưu tú, nhưng lại có bản tính nổi loạn từ trong xương tủy. Ông ta thích một người không nên thích, kết cục thế nào không cần nói cũng biết.
Người đàn ông sống thọ nhất nhà họ Từ chính là ông nội của Bách Chính. Người đàn ông chơi bời kia chỉ sống được đến 39 tuổi. Những người còn lại hoặc là chết trêи người phụ nữ, hoặc là chết trêи chặng đường theo đuổi người phụ nữ mình yêu. Tóm lại là muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu.
Lịch sử gia tộc như vậy, đúng là rất mất mặt, nhưng tuân theo nguyên tắc ăn ngay nói thật, thì đêm nay Bách Chính còn phải giải thích hết thảy cho cô vợ nhỏ của mình.
Từ Học Dân nghĩ mà thấy thương, quá không dễ dàng, sẽ không phải ông chủ nhỏ là người đàn ông đầu tiên bị đá vào đêm tân hôn chứ?
*
Điều Từ Học Dân lo lắng không phải không có lý. Ít nhất thì sau khi đám cưới xa hoa kết thúc, cả người Bách Chính căng thẳng cầm lấy quyển album gia phả.
Cô dâu mới tắm xong như một quả đào mọng nước.
Cô 23 tuổi, đôi mắt vẫn sáng trong không khác gì thời con gái.
Bách Chính ôm cô dâu nhỏ vào lòng, đầu tiên thơm má cô, sau đó căng da đầu nói: "Để anh giới thiệu với em về nhà họ Từ, mấy hôm trước chú Từ mới kể cho anh những chuyện này. Nếu tí nữa em tức giận thì cứ đổ lên người anh nhé. Đừng giấu trong lòng lại khó chịu, nếu em cảm thấy sợ thì đừng lo, anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi."
Dụ Sân chớp mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bách Chính mở album ra, bực bội giải thích gen tâm thần của cả gia đình. Anh không hề muốn nhận, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Anh đã trở thành chồng của bảo bối bé nhỏ rồi, không thể lừa gạt cô được nữa.
Nếu không thì chưa cần nói đến chuyện sau này có con, chính sự tồn tại của anh cũng là một quả bom rồi.
Dụ Sân nghe anh kể mà như nghe chuyện lạ, khuôn mặt có chút ngưng trọng.
Bách Chính rất căng thẳng, tim như ngừng đập. Anh nhìn thấy biểu cảm của Dụ Sân, vội nói: "Anh không giống bọn họ. Anh không có bệnh của cụ tổ, anh đã đi kiểm tra rồi, thật đấy. Anh cũng không đào hoa như ông, anh chỉ yêu mình em. Từ... Tên khốn đó không biết kiềm chế cảm xúc của chính mình, nhưng anh thì có thể. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em."
Anh ôm lấy Dụ Sân rồi lắc lắc, khẽ vỗ về bên tai cô: "Em đừng sợ, em thấy mấy cái chuông trong nhà không? Chỉ cần em cảm thấy không ổn thì ấn cái chuông đó, chú Từ và những người khác sẽ biết ngay lập tức. Đến lúc đó bọn họ sẽ khống chế anh bằng mọi giá."
Trong biệt thự có rất nhiều chuông, hóa ra là có tác dụng này.
Vì để cho vợ yêu có cảm giác an toàn, gia chủ đại nhân đã tính toán rất tỉ mỉ. Dụ Sân bật cười nói: "Anh nghĩ đi đâu vậy, em sợ gì chứ, em biết Bách Chính của em là tuyệt vời nhất. Điều em lo lắng chính là tổ tiên của anh đều không sống được lâu, em sợ tuổi thọ của anh cũng..."
Ánh mắt của anh dần trở nên dịu dàng, anh không nhịn được mà cong môi.
Cô vợ nhỏ cất tiếng làm nũng: "Anh không được ra đi trước em đâu đấy, em sẽ rất rất sợ."
Bách Chính đáp: "Được."
Tổ tiên của anh sống không lâu là do chính bản thân họ. Anh không giống thế, anh có Dụ Sân, anh không nỡ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Đã thông báo xong xuôi lịch sử và bệnh trạng của cả gia tộc, Bách Chính quăng cuốn album đáng xấu hổ đó đi rồi khẽ tằng hắng: "Chúng ta vào việc chính được chưa?"
Đồ cưới màu đỏ mà cô vợ nhỏ đang mặc tản ra trêи giường, trông cực kỳ câu người.
Cô không nhận ra cô trưởng thành đẹp đến nhường nào. Kể cũng khổ Bách Chính, anh không nên nhất thời xúc động làm chuyện vui vẻ với Dụ Sân hồi năm cuối đại học.
Sau khi khai trai, suốt một năm tiếp theo anh không chạm vào cô thêm lần nào.
Chưa tính đến người anh rể tự kỷ kia phát điên, ngay cả người thích anh nhất nhà họ Dụ là Vạn Xu Mính, cũng không cho anh chạm vào cô gái nhỏ.
Bách Chính cũng đồng ý, suy cho cùng thì người yêu thương cô nhất trêи đời này chính là anh. Nhịn suốt một năm, anh sắp sửa phát ói với tay phải của mình rồi. Chẳng giấu giếm gì, anh đã chuẩn bị vài hộp ba con sói cho đêm nay đấy.
Dụ Sân nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông cởi quần áo cô mà kϊƈɦ động đến run cả tay. Cô đè tay anh lại, lắc đầu nói: "Không được, hôm nay em cảm thấy không thoải mái."
Nói xong, Dụ Sân thấy anh cứng đờ lại, sau đó lập tức hỏi: "Em khó chịu chỗ nào?"
Cô gái mềm mại vòng xuống dưới thân anh, cởi chiếc váy điểm xuyết vài hạt hồng ngọc ra, cô nâng cằm, đôi mắt xinh đẹp ngập nước nhìn anh.
Cô vợ nhỏ có đôi chân trắng trẻo thon dài, vòng eo nhỏ đến không ngờ.
Yết hầu Bách Chính giật giật.
Cô vợ nhỏ khẽ rêи rỉ: "Ngực không thoải mái."
Cô chọc chọc vào ngực mình, nhìn mềm mại vô cùng.
Dụ Sân nhịn cười, dùng đôi chân trắng nõn đá anh: "Anh tránh ra đi, không là em giận đấy."
Bách Chính muốn điên rồi, anh gần như bò qua đó: "Anh xoa xoa cho em được không?"
Trong lòng Dụ Sân đang muốn cười ầm lên, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn rất nghiêm túc, vô cùng mang thù mà lắc đầu: "Không được, anh xoa cũng không đỡ."
Bách Chính không hiểu vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy ngay trong đêm tân hôn mà anh đã mong đợi bấy lâu nay.
Nhưng anh cứ cảm thấy cuộc đối thoại giữa mình và Dụ Sân quen quen, nghe qua ở đâu rồi nhỉ...
Bách Chính cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến một chuyện xảy ra nửa năm trước.
Cuối tháng sáu, Dụ Sân tốt nghiệp đại học, cô đã hoàn thành luận văn và thông qua cả phần bảo vệ. Bách Chính đã dùng tay phải được nửa năm rồi.
Cô gái nhỏ thấy anh quá thảm. Mặc dù lần đầu tiên cô khá bối rối, nhưng vẫn dũng cảm bước tới hiến thân.
Hai người quấn lấy nhau, Vạn Xu Mính sẽ không quấy rầy, anh rể cũng không biết. Nhưng Bách Chính đã kìm chế bằng ý chí và nghị lực phi thường của mình. Anh nhớ đến viên thuốc tránh thai Dụ Sân uống trước đó, trong lòng đau như bị kim đâm.
Cuối cùng anh cắn răng lấy chăn quấn cô gái nhỏ lại, sau đó quẳng sang phòng bên cạnh.
Dụ Sân ngơ ngác, anh cúi đầu hôn cô, giọng nói cũng run rẩy: "Ngoan, anh..."
"Anh thấy không thoải mái."
Nói xong lý do này, Bách Chính liền chạy trối chết. Anh chẳng có tí tự chủ nào khi đối mặt với Dụ Sân cả, sau khi tắm nước lạnh nửa tiếng, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại được.
Dụ Sân bị bọc trong chăn không ra được thì phồng má, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mãi một lúc sau cô mới tủi thân gọi Bách Chính thả cô rả.
Bách Chính nhịn cười, cảm thấy cô gái nhỏ trong chăn vô cùng đáng yêu. Trước kia anh từng lấy áo khoác bọc cô lại một lần, bảo bối nhỏ cũng không chui ra được.
Dáng vẻ cô gái đỏ mặt mắng anh là người xấu đáng yêu chết đi được, anh nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ.
Đối với Dụ Sân mà nói, đó quả thật chính là bóng ma tâm lý.
Vì thế mà nửa năm sau, vào đêm tân hôn, Dụ Sân muốn trả thù một chút.
Bách Chính lại gần thì sẽ bị cô đá ra với đúng một lý do là: Em thấy không thoải mái.
Vòng eo cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại, cô nở nụ cười, lăn một vòng trêи giường rồi nói: "Đêm nay anh ngủ dưới đất đi, vì em thấy không thoải mái ý."
Bách Chính cắn răng: "Bảo bối, cho anh hôn một cái được không?"
Hai má cô gái như cánh hoa, giọng nói khiến người ta mê mẩn đáp: "Không muốn."
Cô nói xong, còn hào hứng đá chăn xuống: "Này, Bách Chính, anh ngủ ở đó nhé, nhanh lên, xuống đi."
Bách Chính trầm mặc.
Từ hai tuần trước, anh đã mơ tưởng không biết nhiêu lần về đêm nay, từ vui mừng đến thấp thỏm, thấp thỏm đến kϊƈɦ động, quần cũng sắp cởi rồi, cô lại bảo anh ngủ dưới chân giường.
Dụ Sân thấy anh không động đậy bèn chôn mặt vào chăn than thở: "Đồ lửa đảo, thế mà còn bảo anh nghe lời em, hôm nay có thấy nghe đâu."
Bách Chính xoa xoa thái dương, xuống giường, run rẩy ôm lấy cái chăn mà cô vợ nhỏ đưa: "Anh nghe."
Dường như anh chấp nhận số phận, nằm xuống dưới đất.
Dụ Sân bảo anh chết anh cũng đồng ý.
Nhưng trong lòng anh vẫn còn chút hi vọng cuối cùng. Anh hi vọng cô vợ nhỏ đổi ý, để anh muốn làm gì thì làm.
Có lẽ cô nghe được tiếng lòng của anh, cái đầu nhỏ thò ra từ bên trêи.
Cô nói: "Bách Chính, cho anh hôn nè."
Tim anh nở hoa, vừa định bật dậy, vợ yêu đã chọc vào ngực anh: "Nhưng anh không được ngồi dậy."
Bách Chính hơi rướn người, cơ bụng co lại, anh không ngồi dậy cũng có thể hôn cô.
Động tác khó khăn này giống như gập bụng, đôi môi đỏ của cô vợ nhỏ vừa thơm vừa ngọt, để mặc anh ɭϊếʍ láp như cún.
Dù sao thì cô cũng vui vẻ nằm sấp, chẳng tốn tí sức gì. Để xem eo Bách Chính khỏe đến mức nào, có thể giữ được bao lâu.
Hứ, ai bảo anh bọc cô vào chăn chứ!
Cuối cùng Bách Chính cũng kiệt sức nằm xuống.
Cô cười khanh khách, Bách Chính cũng không tức giận, anh cong môi cười. Đối với anh mà nói, lấy lòng Dụ Sân cũng là một loại hạnh phúc.
Dòng máu của nhà họ Từ cực kỳ cố chấp, chỉ cần chút hạnh phúc nho nhỏ, cũng có thể dễ dàng khiến anh thỏa mãn.
Ngoại trừ việc Dụ Sân không yêu anh, muốn rời khỏi anh thì Bách Chính chẳng sợ gì cả.
Dụ Sân thấy anh vẫn chưa nghĩ ra vì sao bản thân bị phạt, còn rất thoải mái chơi đùa với cô bèn dẩu môi nói: "Anh muốn lên đây cũng được, anh lấy chăn bọc mình vào đi."
Nói vậy, cuối cùng Bách Chính cũng hiểu ra cô vợ nhỏ của mình giận dỗi điều gì. Cô gái đáng yêu chắc hẳn lần trước phải điên lắm.
Anh cười đáp: "Được."
Bách Chính hết sức thong thả làm từng động tác một.
Chăn cưới rất to nhưng dáng người anh cũng cao lớn, cuốn chăn kín mít cũng không thể biến thành cái kén nhỏ giống Dụ Sân được.
Anh nhìn cô vợ nhỏ bước qua, còn hỏi cô: "Em có muốn chụp ảnh làm kỷ niệm không?"
Dụ Sân thấy anh đúng là mặt dày.
Cô nói: "Anh giữ nguyên ba mươi phút cho em."
Đôi mắt Bách Chính toát ra ý cười, anh đáp: "Được."
Không ngờ chưa đến nửa tiếng, cô đã lăn ra ngủ rồi. Má cô vừa hồng hào vừa mềm mại, hơi thở phả vào sườn mặt anh.
Trong lòng Bách Chính vô cùng mềm mại, thật ra anh vẫn luôn hiểu tại sao Từ Ngạo Thần lại tự sát.
Nếu khó chịu đến cùng cực sẽ muốn chết, vui sướиɠ đến tận cùng, cũng sẽ phát điên vì cô ấy, nhịp tim không thể bình thường lại được.
Anh giữ nguyên tư thế đó đủ ba mươi phút, sau đó chậm rãi mở chăn ra, không chần chờ mà hôn cô.
Dụ Sân cắn anh: "Đồ xấu xa."
"Em gọi một tiếng chồng cho anh nghe đi."
Lời chưa nói ra đã bị anh phá mất, cô cắn môi nhịn không gọi, nhưng đôi mắt lại rất dịu dàng.
Thật ra em vẫn quên không nói, Bách Chính, em rất hạnh phúc vì được gả cho anh.
*
Trường hợp chia tay ngay trong đêm tân hôn mà chú Từ lo lắng không hề xảy ra. Ông thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Cuối cùng thì ông chủ nhỏ cũng thoát khỏi vận mệnh xấu. Anh không điên, mà thay vào đó còn trở nên tràn đầy sức sống.
Sau khoảng thời gian nghỉ kết hôn, Bách Chính ngày nào cũng đi làm đúng giờ, lúc tan tầm thì chuồn nhanh nhất.
Yêu vợ đối với những người đàn ông nhà họ Từ mà nói, thật là một thứ khá hiếm lạ.
Trong lòng Từ Học Dân thầm khinh bỉ. Nói thật, kiểu có gia tài bạc triệu như nhà họ Từ, mà thế này thì đúng là không có tiền đồ.
Gia chủ nhà họ Từ bề ngoài oai phong lẫm liệt, cũng mặc kệ có tiền đồ hay không có tiền đồ. Có Sân Bảo trong nhà, đến cái chăn cũng thơm ơi là thơm. Anh chỉ lo Dụ Sân có vui hay không, cô bảo anh đóng giả cún anh cùng làm.
Hạnh phúc này quá không chân thật. Trước đây Bách Chính chưa bao giờ nghĩ đến, một người tính tình hung hăng còn chẳng đủ tiêu chuẩn nam phụ ngôn tình như anh, lại thật sự xứng đáng có một cuộc sống như này ư?
Hôm nay anh vừa về nhà, đã thấy Dụ Sân đang ôm một cô bé trong lòng.
Bách Chính đần một hồi, mới nhận ra cái người đang rút gỗ đó là Bách Thanh Hòa. Một lớn một bé nhìn có vẻ rất thắm thiết. Dụ Sân có kiên nhẫn, cũng giàu tình yêu thương.
Cô đang chơi xếp gỗ với Thanh Hòa. Cô bé thích cô đến nỗi, thiếu điều chỉ muốn hôn hôn người chị dâu này.
Bách Chính đứng ở cửa một lúc, trái tim như bị một tầng sương mù bao phủ, anh bỗng cảm thấy hơi khổ sở.
Bình thường anh sẽ không đồng ý để Bách Thanh Hòa chơi với Dụ Sân quá lâu, nhưng hôm nay anh không ngăn họ lại, mà chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn mãi cho đến khi Dụ Sân phát hiện ra anh.
"Bách Chính, anh về rồi còn đứng ngoài làm gì thế?"
Bách Thanh Hòa nói bằng giọng sữa: "Anh."
Tiểu Thanh Hòa đã là một thiếu nữ, nhưng não bộ vẫn không phát triển.
Bách Chính lập tức chỉnh lại tâm trạng của mình, che mắt Bách Thanh Hòa lại rồi hôn Dụ Sân: "Anh yêu em."
Anh khẽ nói.
Dụ Sân nhận ra điều gì, cô liếc nhìn Bách Chính trông có vẻ ổn, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Thanh Hòa ngây thơ, cô đẩy cô bé qua chỗ anh rồi nói: "Mình đưa Thanh Hòa về đi anh."
Bách Chính cong môi đáp: "Được."
Chỉ có cô bé là không vui, mãi bé mới được ra khỏi nhà mà.
Nhưng dường như hiện giờ anh trai đã trở thành một gia chủ vô cùng lợi hại, cả ba lẫn mẹ đều sợ anh. Cuộc sống của Tiểu Thanh Hòa thoải mái hơn nhiều, bảo mẫu cũng được thay thế bằng một người có tình cảm.
Đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông trợn tròn mắt giữa đêm.
Cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh, cơ thể xinh xắn sáp lại gần, cô cọ vào người anh nói: "Anh không được buồn, không được suy nghĩ linh tinh. Em không nhất thiết phải có con, em có anh là đủ rồi."
Anh mím môi ôm cô thật chặt, cất giọng khàn khàn: "Anh biết."
Điều Dụ Sân nói là sự thật. Mặc dù cô rất thích trẻ con, nhưng cô không hề nghĩ rằng cuộc đời sẽ không trọn vẹn nếu như không có con. Phụ nữ sinh con vô cùng cực khổ, không phải trải qua chuyện đó, cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Bác sĩ đưa ra kết luận khá mơ hồ về kết quả kiểm tra của Bác Chính lần trước. Suy cho cùng thì anh mang dòng máu khuyết tật, nếu quyết định có con thì phải theo dõi sát sao quá trình Dụ Sân mang thai. Chỉ cần trạng thái của đứa bé không đúng thì không thể giữ được.
Đương nhiên, họ vẫn có hi vọng có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.
Đây là một ván cược, nếu thua cô vợ nhỏ có thể sẽ sinh non.
Bách Chính trầm mặc rất lâu, anh đi buộc garo.
Không ai có thể làm Dụ Sân tổn thương, cũng không ai có quyền lấy Dụ Sân ra đánh cược, bao gồm cả anh.
Bách Chính không quan trọng chuyện bản thân mình muốn hay không. Người nhà họ Từ bọn anh toàn người điên, anh không sợ chết, nhưng lại sợ Dụ Sân khó chịu. Gia tộc anh đã quá tệ rồi, nên chấm dứt ở thế hệ anh thôi, nhưng anh không muốn cuộc đời Dụ Sân không viên mãn bất luận là thứ gì.
Dụ Sân vừa đau lòng vừa buồn cười
Nơi mềm mại và đau đớn nhất trong tim anh, chỉ toàn hình bóng cô. Chạm nhẹ một chút là Bách Chính cũng sẽ cảm thấy đau.
Dụ Sân khẽ dỗ dành anh: "Anh đừng nghĩ về chuyện đó nữa, em vô cùng hạnh phúc. Bách Chính, để em làm anh vui vẻ nhé."
Cô chui vào trong chăn, cả người Bách Chính cứng đờ, anh nắm lấy chăn, không kiềm chế được mà vuốt ve tóc cô, đầu óc trống rỗng.
Được lắm, tầm này thì nghĩ gì đến chuyện có con hay không nữa, bảo bối nhỏ này đủ để lấy mạng anh rồi.
Chuyện này đúng là rất "Vui vẻ".
*
Chuyện đứa bé kết thúc. Cô nghe nói dù đàn ông đã buộc garo, vẫn có khả năng làm vợ mang thai. Tâm trạng của Dụ Sân rất tốt, tùy duyên đi.
Gia chủ này rất giàu, nếu trúng phải xác xuất đó thì cũng không đến nỗi không nuôi nổi một đứa bé. Không phải sợ đứa bé có khiếm khuyết, chỉ cần có tiền là có thể đủ cho nó sống an nhàn cả đời.
Không có cũng chẳng sao, bởi vì Bách Chính đã quá tuyệt vời rồi!
Trừ việc móc tim ra để cô xem, Bách Chính đã dâng cho cô tất cả mọi thứ.
Ai bảo đàn ông nhà họ Từ không tốt, anh chẳng có tật xấu gì, lúc rảnh rỗi còn giúp cô điều chế hương liệu. Dụ Sân không livestream nữa, mà theo chân người thầy già mở phường điều hương.
Nước hoa thời xưa có ý vị rất sâu sắc, nên được lưu truyền. Không ngờ cô lại làm ăn rất khá khẩm.
Rất nhiều fan trước đây xem cô livestream đều trở thành nhân viên trong phường. Dụ Sân giống như một chú ong mật chăm chỉ, vừa vui vẻ vừa sung túc.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Tai Bách Chính đã khỏi lâu rồi, hai tháng sau khi kết hôn, bỗng một đêm anh mơ thấy ác mộng.
Bảy năm trước, Dụ Sân cũng không trời xui đất khiến gặp anh ở câu lạc bộ.
Cô quen biết Mục Nguyên trước, Mục Nguyên cũng nhận ra cô.
Giữa hai người, một bên thì tấm lòng rộng mở, dịu dàng thương người, một bên thì đáng yêu không chịu nổi, tình yêu đến rất tự nhiên.
Từ đầu đến cuối, câu chuyện đều không có Bách Chính.
Từ khi sinh ra anh đã là một đống bùn, mọi người đều nói anh rác rưởi, anh cũng hoàn toàn không có ý định thay đổi.
Một ngày anh nhìn thấy Mục Nguyên và Dụ Sân, cậu thiếu niên dịu dàng hôn lên trán cô gái, cô gái ngẩng đầu thẹn thùng cười với cậu ấy.
Tai Mục Nguyên đỏ lên.
Lúc đó Bách Chính đang ngồi xổm dưới bóng cây, giữa cái nắng gay gắt, trong lòng anh trống rỗng.
Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô gái đó, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không liếc nhìn anh dù chỉ một lần. Bách Chính xăm con cùng kỳ dữ tợn trêи cổ, anh đuổi theo sau vài bước, nhưng cô gái không rõ tên tuổi đó đã đi xa rồi.
Kiếp sống đó đúng là rất kinh khủng, anh thích bạn gái của Mục Nguyên. Sau khi dõi theo cô nửa đời, anh trở thành một tên khốn nạn thật sự. Anh bị bắt vào tù vì trả thù Mục Mộng Nghi. Mọi chuyện tệ đến nỗi chính anh cũng không dám nhớ đến.
Khi anh tỉnh lại, bàn tay đã nắm chặt đến độ bật máu, từng giọt từng giọt rơi xuống ga giải giường.
Bách Chính thở gấp, Dụ Sân mơ màng hôn lên cằm anh.
"Bách Chính, anh sao thế?"
Anh nhìn sang vợ yêu nằm bên cạnh, ánh mắt dần dịu lại. Hóa ra chỉ là ác mộng mà thôi, may thay đó không phải sự thật. Anh đã sống nửa đời lênh đênh, suốt đời này chỉ có mình Dụ Sân là phần thưởng quý giá nhất.
Anh dỗ dành vỗ sống lưng mềm yếu của cô.
"Không sao, anh mơ thấy ác mộng thôi."
Khi tỉnh lại thì cảm thấy bản thân đã yêu em suốt hai đời. Một đời đau khổ, còn một đời hạnh phúc.
Cô vợ nhỏ ghé vào ngực anh khẽ lẩm bẩm, trái tim anh tan thành nước, không kìm lòng được mà âu yếm cô.
"Sân Bảo." Anh im lặng một chút rồi nói tiếp: "Hình như em béo lên."
Mỗi một cm trêи người cô đều như đã khắc sâu vào lòng anh, kể cả tóc cô dài thêm chút xíu, anh cũng có thể nhận ra.
Sân Bảo tỉnh ngay lập tức, tên xấu xa này dám chê bai cô!
"Chỗ nào? Béo chỗ nào hả!"
Bách Chính trầm ngây hai giây, khuôn mặt cứng lại, ngón tay trượt xuống, thật thà nói thật với cô: "Bụng nhỏ."
Ánh bình minh dịu dàng chiếu vào, hai người ngước mắt nhìn nhau.
Đêm đám cưới của Bách Chính và Dụ Sân, Từ Học Dân uống rất nhiều rượu. Máu mủ ruột thịt của chú rể không ai có mặt, người tham dự là Từ Học Dân.
Bách Thiên Khấu đang trong tình trạng nguy kịch, Mục Mộng Nghi thì khỏi nói, vì vậy mà Từ Học Dân cười vui vẻ sắm vai người thân nhà trai.
Giây phút ông chủ nhỏ đeo nhẫn vào ngón áp út của Dụ tiểu thư, tay anh vẫn luôn run rẩy.
Từ Học Dân hiểu rõ hơn ai hết, rằng để đến được ngày hôm nay, gia chủ đại nhân của mình đã khó khăn vất vả đến nhường nào. Một đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã không được chúc phúc, đến tối nay cuối cùng cũng có được cuộc sống mới của riêng mình.
Từ Học Dân uống đến say khướt, giữ lấy ông chủ nhỏ nói: "Ông chủ ơi, ông nhất định phải đối xử tốt với cô dâu đấy, bỏ cái tật hay cáu đi. Cơ thể ông mà không thoải mái thì nhớ phải đi tìm Tiểu Từ tôi đấy."
Thấy ông ấy tự xưng là Tiểu Từ, Bách Chính hơi nhướng mày.
"Chú Từ, chú uống say rồi."
Vậy mà ông ý lại coi anh là Từ Ngạo Thần. Nếu là trước đây, Bách Chính sẽ nổi cáu, nhưng hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời anh, nên anh cũng chẳng thèm so đo với lão già bợm rượu này.
Từ Học Dân là một người rất biết kiềm chế, chắc hẳn hôm nay ông ấy vui đến phát điên rồi.
Ông chứng kiến cuộc đời của hai thế hệ, điều tiếc nuối nhất chính là một người xuất sắc như gia chủ nhà họ Từ, lại nổ súng tự sát.
Mà cuối cùng, Dụ tiểu thư đã chấm dứt tất cả những tiếc nuối này.
Cô đúng là một thiên thần nhỏ.
Giờ phút này, thiên thần nhỏ bước đến, cất giọng ngọt ngào nói: "Chú Từ, chú đã lớn tuổi rồi, đừng uống nhiều quá. Chú đi nghỉ ngơi một lát được không ạ?"
Từ Học Dân gật đầu cười.
Có người yêu thương ông chủ của ông, cô gái nhỏ nói gì ông cũng nghe. Nhà họ Từ giàu có là vậy, nhưng hỏi cưới vợ lại chẳng dễ dàng gì.
Nhìn lại vài đời trước, ông tổ của Bách Chính có chút bệnh tật, ông ấy suýt giết chết vợ mình vào lúc phát bệnh.
Ông nội của Bách Chính cũng không khá hơn là bao. Ông ấy yêu thanh mai của mình nhưng lại cưới bà nội Bách Chính, hai người đối xử với nhau lạnh như băng. Tốn bao công sức thì cuộc hôn nhân thương mại này mới sinh ra Từ Ngạo Thần, còn thật sự bồi dưỡng ông ta như một tinh anh trong nghề.
Từ Ngạo Thần được giáo ɖu͙ƈ trong môi trường quý tộc từ nhỏ, là niềm hy vọng của cả gia đình. Ông ta đúng là một người rất ưu tú, nhưng lại có bản tính nổi loạn từ trong xương tủy. Ông ta thích một người không nên thích, kết cục thế nào không cần nói cũng biết.
Người đàn ông sống thọ nhất nhà họ Từ chính là ông nội của Bách Chính. Người đàn ông chơi bời kia chỉ sống được đến 39 tuổi. Những người còn lại hoặc là chết trêи người phụ nữ, hoặc là chết trêи chặng đường theo đuổi người phụ nữ mình yêu. Tóm lại là muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu.
Lịch sử gia tộc như vậy, đúng là rất mất mặt, nhưng tuân theo nguyên tắc ăn ngay nói thật, thì đêm nay Bách Chính còn phải giải thích hết thảy cho cô vợ nhỏ của mình.
Từ Học Dân nghĩ mà thấy thương, quá không dễ dàng, sẽ không phải ông chủ nhỏ là người đàn ông đầu tiên bị đá vào đêm tân hôn chứ?
*
Điều Từ Học Dân lo lắng không phải không có lý. Ít nhất thì sau khi đám cưới xa hoa kết thúc, cả người Bách Chính căng thẳng cầm lấy quyển album gia phả.
Cô dâu mới tắm xong như một quả đào mọng nước.
Cô 23 tuổi, đôi mắt vẫn sáng trong không khác gì thời con gái.
Bách Chính ôm cô dâu nhỏ vào lòng, đầu tiên thơm má cô, sau đó căng da đầu nói: "Để anh giới thiệu với em về nhà họ Từ, mấy hôm trước chú Từ mới kể cho anh những chuyện này. Nếu tí nữa em tức giận thì cứ đổ lên người anh nhé. Đừng giấu trong lòng lại khó chịu, nếu em cảm thấy sợ thì đừng lo, anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi."
Dụ Sân chớp mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bách Chính mở album ra, bực bội giải thích gen tâm thần của cả gia đình. Anh không hề muốn nhận, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Anh đã trở thành chồng của bảo bối bé nhỏ rồi, không thể lừa gạt cô được nữa.
Nếu không thì chưa cần nói đến chuyện sau này có con, chính sự tồn tại của anh cũng là một quả bom rồi.
Dụ Sân nghe anh kể mà như nghe chuyện lạ, khuôn mặt có chút ngưng trọng.
Bách Chính rất căng thẳng, tim như ngừng đập. Anh nhìn thấy biểu cảm của Dụ Sân, vội nói: "Anh không giống bọn họ. Anh không có bệnh của cụ tổ, anh đã đi kiểm tra rồi, thật đấy. Anh cũng không đào hoa như ông, anh chỉ yêu mình em. Từ... Tên khốn đó không biết kiềm chế cảm xúc của chính mình, nhưng anh thì có thể. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em."
Anh ôm lấy Dụ Sân rồi lắc lắc, khẽ vỗ về bên tai cô: "Em đừng sợ, em thấy mấy cái chuông trong nhà không? Chỉ cần em cảm thấy không ổn thì ấn cái chuông đó, chú Từ và những người khác sẽ biết ngay lập tức. Đến lúc đó bọn họ sẽ khống chế anh bằng mọi giá."
Trong biệt thự có rất nhiều chuông, hóa ra là có tác dụng này.
Vì để cho vợ yêu có cảm giác an toàn, gia chủ đại nhân đã tính toán rất tỉ mỉ. Dụ Sân bật cười nói: "Anh nghĩ đi đâu vậy, em sợ gì chứ, em biết Bách Chính của em là tuyệt vời nhất. Điều em lo lắng chính là tổ tiên của anh đều không sống được lâu, em sợ tuổi thọ của anh cũng..."
Ánh mắt của anh dần trở nên dịu dàng, anh không nhịn được mà cong môi.
Cô vợ nhỏ cất tiếng làm nũng: "Anh không được ra đi trước em đâu đấy, em sẽ rất rất sợ."
Bách Chính đáp: "Được."
Tổ tiên của anh sống không lâu là do chính bản thân họ. Anh không giống thế, anh có Dụ Sân, anh không nỡ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Đã thông báo xong xuôi lịch sử và bệnh trạng của cả gia tộc, Bách Chính quăng cuốn album đáng xấu hổ đó đi rồi khẽ tằng hắng: "Chúng ta vào việc chính được chưa?"
Đồ cưới màu đỏ mà cô vợ nhỏ đang mặc tản ra trêи giường, trông cực kỳ câu người.
Cô không nhận ra cô trưởng thành đẹp đến nhường nào. Kể cũng khổ Bách Chính, anh không nên nhất thời xúc động làm chuyện vui vẻ với Dụ Sân hồi năm cuối đại học.
Sau khi khai trai, suốt một năm tiếp theo anh không chạm vào cô thêm lần nào.
Chưa tính đến người anh rể tự kỷ kia phát điên, ngay cả người thích anh nhất nhà họ Dụ là Vạn Xu Mính, cũng không cho anh chạm vào cô gái nhỏ.
Bách Chính cũng đồng ý, suy cho cùng thì người yêu thương cô nhất trêи đời này chính là anh. Nhịn suốt một năm, anh sắp sửa phát ói với tay phải của mình rồi. Chẳng giấu giếm gì, anh đã chuẩn bị vài hộp ba con sói cho đêm nay đấy.
Dụ Sân nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông cởi quần áo cô mà kϊƈɦ động đến run cả tay. Cô đè tay anh lại, lắc đầu nói: "Không được, hôm nay em cảm thấy không thoải mái."
Nói xong, Dụ Sân thấy anh cứng đờ lại, sau đó lập tức hỏi: "Em khó chịu chỗ nào?"
Cô gái mềm mại vòng xuống dưới thân anh, cởi chiếc váy điểm xuyết vài hạt hồng ngọc ra, cô nâng cằm, đôi mắt xinh đẹp ngập nước nhìn anh.
Cô vợ nhỏ có đôi chân trắng trẻo thon dài, vòng eo nhỏ đến không ngờ.
Yết hầu Bách Chính giật giật.
Cô vợ nhỏ khẽ rêи rỉ: "Ngực không thoải mái."
Cô chọc chọc vào ngực mình, nhìn mềm mại vô cùng.
Dụ Sân nhịn cười, dùng đôi chân trắng nõn đá anh: "Anh tránh ra đi, không là em giận đấy."
Bách Chính muốn điên rồi, anh gần như bò qua đó: "Anh xoa xoa cho em được không?"
Trong lòng Dụ Sân đang muốn cười ầm lên, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn rất nghiêm túc, vô cùng mang thù mà lắc đầu: "Không được, anh xoa cũng không đỡ."
Bách Chính không hiểu vì sao bản thân lại bị đối xử như vậy ngay trong đêm tân hôn mà anh đã mong đợi bấy lâu nay.
Nhưng anh cứ cảm thấy cuộc đối thoại giữa mình và Dụ Sân quen quen, nghe qua ở đâu rồi nhỉ...
Bách Chính cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến một chuyện xảy ra nửa năm trước.
Cuối tháng sáu, Dụ Sân tốt nghiệp đại học, cô đã hoàn thành luận văn và thông qua cả phần bảo vệ. Bách Chính đã dùng tay phải được nửa năm rồi.
Cô gái nhỏ thấy anh quá thảm. Mặc dù lần đầu tiên cô khá bối rối, nhưng vẫn dũng cảm bước tới hiến thân.
Hai người quấn lấy nhau, Vạn Xu Mính sẽ không quấy rầy, anh rể cũng không biết. Nhưng Bách Chính đã kìm chế bằng ý chí và nghị lực phi thường của mình. Anh nhớ đến viên thuốc tránh thai Dụ Sân uống trước đó, trong lòng đau như bị kim đâm.
Cuối cùng anh cắn răng lấy chăn quấn cô gái nhỏ lại, sau đó quẳng sang phòng bên cạnh.
Dụ Sân ngơ ngác, anh cúi đầu hôn cô, giọng nói cũng run rẩy: "Ngoan, anh..."
"Anh thấy không thoải mái."
Nói xong lý do này, Bách Chính liền chạy trối chết. Anh chẳng có tí tự chủ nào khi đối mặt với Dụ Sân cả, sau khi tắm nước lạnh nửa tiếng, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại được.
Dụ Sân bị bọc trong chăn không ra được thì phồng má, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mãi một lúc sau cô mới tủi thân gọi Bách Chính thả cô rả.
Bách Chính nhịn cười, cảm thấy cô gái nhỏ trong chăn vô cùng đáng yêu. Trước kia anh từng lấy áo khoác bọc cô lại một lần, bảo bối nhỏ cũng không chui ra được.
Dáng vẻ cô gái đỏ mặt mắng anh là người xấu đáng yêu chết đi được, anh nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ.
Đối với Dụ Sân mà nói, đó quả thật chính là bóng ma tâm lý.
Vì thế mà nửa năm sau, vào đêm tân hôn, Dụ Sân muốn trả thù một chút.
Bách Chính lại gần thì sẽ bị cô đá ra với đúng một lý do là: Em thấy không thoải mái.
Vòng eo cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại, cô nở nụ cười, lăn một vòng trêи giường rồi nói: "Đêm nay anh ngủ dưới đất đi, vì em thấy không thoải mái ý."
Bách Chính cắn răng: "Bảo bối, cho anh hôn một cái được không?"
Hai má cô gái như cánh hoa, giọng nói khiến người ta mê mẩn đáp: "Không muốn."
Cô nói xong, còn hào hứng đá chăn xuống: "Này, Bách Chính, anh ngủ ở đó nhé, nhanh lên, xuống đi."
Bách Chính trầm mặc.
Từ hai tuần trước, anh đã mơ tưởng không biết nhiêu lần về đêm nay, từ vui mừng đến thấp thỏm, thấp thỏm đến kϊƈɦ động, quần cũng sắp cởi rồi, cô lại bảo anh ngủ dưới chân giường.
Dụ Sân thấy anh không động đậy bèn chôn mặt vào chăn than thở: "Đồ lửa đảo, thế mà còn bảo anh nghe lời em, hôm nay có thấy nghe đâu."
Bách Chính xoa xoa thái dương, xuống giường, run rẩy ôm lấy cái chăn mà cô vợ nhỏ đưa: "Anh nghe."
Dường như anh chấp nhận số phận, nằm xuống dưới đất.
Dụ Sân bảo anh chết anh cũng đồng ý.
Nhưng trong lòng anh vẫn còn chút hi vọng cuối cùng. Anh hi vọng cô vợ nhỏ đổi ý, để anh muốn làm gì thì làm.
Có lẽ cô nghe được tiếng lòng của anh, cái đầu nhỏ thò ra từ bên trêи.
Cô nói: "Bách Chính, cho anh hôn nè."
Tim anh nở hoa, vừa định bật dậy, vợ yêu đã chọc vào ngực anh: "Nhưng anh không được ngồi dậy."
Bách Chính hơi rướn người, cơ bụng co lại, anh không ngồi dậy cũng có thể hôn cô.
Động tác khó khăn này giống như gập bụng, đôi môi đỏ của cô vợ nhỏ vừa thơm vừa ngọt, để mặc anh ɭϊếʍ láp như cún.
Dù sao thì cô cũng vui vẻ nằm sấp, chẳng tốn tí sức gì. Để xem eo Bách Chính khỏe đến mức nào, có thể giữ được bao lâu.
Hứ, ai bảo anh bọc cô vào chăn chứ!
Cuối cùng Bách Chính cũng kiệt sức nằm xuống.
Cô cười khanh khách, Bách Chính cũng không tức giận, anh cong môi cười. Đối với anh mà nói, lấy lòng Dụ Sân cũng là một loại hạnh phúc.
Dòng máu của nhà họ Từ cực kỳ cố chấp, chỉ cần chút hạnh phúc nho nhỏ, cũng có thể dễ dàng khiến anh thỏa mãn.
Ngoại trừ việc Dụ Sân không yêu anh, muốn rời khỏi anh thì Bách Chính chẳng sợ gì cả.
Dụ Sân thấy anh vẫn chưa nghĩ ra vì sao bản thân bị phạt, còn rất thoải mái chơi đùa với cô bèn dẩu môi nói: "Anh muốn lên đây cũng được, anh lấy chăn bọc mình vào đi."
Nói vậy, cuối cùng Bách Chính cũng hiểu ra cô vợ nhỏ của mình giận dỗi điều gì. Cô gái đáng yêu chắc hẳn lần trước phải điên lắm.
Anh cười đáp: "Được."
Bách Chính hết sức thong thả làm từng động tác một.
Chăn cưới rất to nhưng dáng người anh cũng cao lớn, cuốn chăn kín mít cũng không thể biến thành cái kén nhỏ giống Dụ Sân được.
Anh nhìn cô vợ nhỏ bước qua, còn hỏi cô: "Em có muốn chụp ảnh làm kỷ niệm không?"
Dụ Sân thấy anh đúng là mặt dày.
Cô nói: "Anh giữ nguyên ba mươi phút cho em."
Đôi mắt Bách Chính toát ra ý cười, anh đáp: "Được."
Không ngờ chưa đến nửa tiếng, cô đã lăn ra ngủ rồi. Má cô vừa hồng hào vừa mềm mại, hơi thở phả vào sườn mặt anh.
Trong lòng Bách Chính vô cùng mềm mại, thật ra anh vẫn luôn hiểu tại sao Từ Ngạo Thần lại tự sát.
Nếu khó chịu đến cùng cực sẽ muốn chết, vui sướиɠ đến tận cùng, cũng sẽ phát điên vì cô ấy, nhịp tim không thể bình thường lại được.
Anh giữ nguyên tư thế đó đủ ba mươi phút, sau đó chậm rãi mở chăn ra, không chần chờ mà hôn cô.
Dụ Sân cắn anh: "Đồ xấu xa."
"Em gọi một tiếng chồng cho anh nghe đi."
Lời chưa nói ra đã bị anh phá mất, cô cắn môi nhịn không gọi, nhưng đôi mắt lại rất dịu dàng.
Thật ra em vẫn quên không nói, Bách Chính, em rất hạnh phúc vì được gả cho anh.
*
Trường hợp chia tay ngay trong đêm tân hôn mà chú Từ lo lắng không hề xảy ra. Ông thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Cuối cùng thì ông chủ nhỏ cũng thoát khỏi vận mệnh xấu. Anh không điên, mà thay vào đó còn trở nên tràn đầy sức sống.
Sau khoảng thời gian nghỉ kết hôn, Bách Chính ngày nào cũng đi làm đúng giờ, lúc tan tầm thì chuồn nhanh nhất.
Yêu vợ đối với những người đàn ông nhà họ Từ mà nói, thật là một thứ khá hiếm lạ.
Trong lòng Từ Học Dân thầm khinh bỉ. Nói thật, kiểu có gia tài bạc triệu như nhà họ Từ, mà thế này thì đúng là không có tiền đồ.
Gia chủ nhà họ Từ bề ngoài oai phong lẫm liệt, cũng mặc kệ có tiền đồ hay không có tiền đồ. Có Sân Bảo trong nhà, đến cái chăn cũng thơm ơi là thơm. Anh chỉ lo Dụ Sân có vui hay không, cô bảo anh đóng giả cún anh cùng làm.
Hạnh phúc này quá không chân thật. Trước đây Bách Chính chưa bao giờ nghĩ đến, một người tính tình hung hăng còn chẳng đủ tiêu chuẩn nam phụ ngôn tình như anh, lại thật sự xứng đáng có một cuộc sống như này ư?
Hôm nay anh vừa về nhà, đã thấy Dụ Sân đang ôm một cô bé trong lòng.
Bách Chính đần một hồi, mới nhận ra cái người đang rút gỗ đó là Bách Thanh Hòa. Một lớn một bé nhìn có vẻ rất thắm thiết. Dụ Sân có kiên nhẫn, cũng giàu tình yêu thương.
Cô đang chơi xếp gỗ với Thanh Hòa. Cô bé thích cô đến nỗi, thiếu điều chỉ muốn hôn hôn người chị dâu này.
Bách Chính đứng ở cửa một lúc, trái tim như bị một tầng sương mù bao phủ, anh bỗng cảm thấy hơi khổ sở.
Bình thường anh sẽ không đồng ý để Bách Thanh Hòa chơi với Dụ Sân quá lâu, nhưng hôm nay anh không ngăn họ lại, mà chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn mãi cho đến khi Dụ Sân phát hiện ra anh.
"Bách Chính, anh về rồi còn đứng ngoài làm gì thế?"
Bách Thanh Hòa nói bằng giọng sữa: "Anh."
Tiểu Thanh Hòa đã là một thiếu nữ, nhưng não bộ vẫn không phát triển.
Bách Chính lập tức chỉnh lại tâm trạng của mình, che mắt Bách Thanh Hòa lại rồi hôn Dụ Sân: "Anh yêu em."
Anh khẽ nói.
Dụ Sân nhận ra điều gì, cô liếc nhìn Bách Chính trông có vẻ ổn, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Thanh Hòa ngây thơ, cô đẩy cô bé qua chỗ anh rồi nói: "Mình đưa Thanh Hòa về đi anh."
Bách Chính cong môi đáp: "Được."
Chỉ có cô bé là không vui, mãi bé mới được ra khỏi nhà mà.
Nhưng dường như hiện giờ anh trai đã trở thành một gia chủ vô cùng lợi hại, cả ba lẫn mẹ đều sợ anh. Cuộc sống của Tiểu Thanh Hòa thoải mái hơn nhiều, bảo mẫu cũng được thay thế bằng một người có tình cảm.
Đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông trợn tròn mắt giữa đêm.
Cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh, cơ thể xinh xắn sáp lại gần, cô cọ vào người anh nói: "Anh không được buồn, không được suy nghĩ linh tinh. Em không nhất thiết phải có con, em có anh là đủ rồi."
Anh mím môi ôm cô thật chặt, cất giọng khàn khàn: "Anh biết."
Điều Dụ Sân nói là sự thật. Mặc dù cô rất thích trẻ con, nhưng cô không hề nghĩ rằng cuộc đời sẽ không trọn vẹn nếu như không có con. Phụ nữ sinh con vô cùng cực khổ, không phải trải qua chuyện đó, cũng coi như là một loại hạnh phúc.
Bác sĩ đưa ra kết luận khá mơ hồ về kết quả kiểm tra của Bác Chính lần trước. Suy cho cùng thì anh mang dòng máu khuyết tật, nếu quyết định có con thì phải theo dõi sát sao quá trình Dụ Sân mang thai. Chỉ cần trạng thái của đứa bé không đúng thì không thể giữ được.
Đương nhiên, họ vẫn có hi vọng có thể sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.
Đây là một ván cược, nếu thua cô vợ nhỏ có thể sẽ sinh non.
Bách Chính trầm mặc rất lâu, anh đi buộc garo.
Không ai có thể làm Dụ Sân tổn thương, cũng không ai có quyền lấy Dụ Sân ra đánh cược, bao gồm cả anh.
Bách Chính không quan trọng chuyện bản thân mình muốn hay không. Người nhà họ Từ bọn anh toàn người điên, anh không sợ chết, nhưng lại sợ Dụ Sân khó chịu. Gia tộc anh đã quá tệ rồi, nên chấm dứt ở thế hệ anh thôi, nhưng anh không muốn cuộc đời Dụ Sân không viên mãn bất luận là thứ gì.
Dụ Sân vừa đau lòng vừa buồn cười
Nơi mềm mại và đau đớn nhất trong tim anh, chỉ toàn hình bóng cô. Chạm nhẹ một chút là Bách Chính cũng sẽ cảm thấy đau.
Dụ Sân khẽ dỗ dành anh: "Anh đừng nghĩ về chuyện đó nữa, em vô cùng hạnh phúc. Bách Chính, để em làm anh vui vẻ nhé."
Cô chui vào trong chăn, cả người Bách Chính cứng đờ, anh nắm lấy chăn, không kiềm chế được mà vuốt ve tóc cô, đầu óc trống rỗng.
Được lắm, tầm này thì nghĩ gì đến chuyện có con hay không nữa, bảo bối nhỏ này đủ để lấy mạng anh rồi.
Chuyện này đúng là rất "Vui vẻ".
*
Chuyện đứa bé kết thúc. Cô nghe nói dù đàn ông đã buộc garo, vẫn có khả năng làm vợ mang thai. Tâm trạng của Dụ Sân rất tốt, tùy duyên đi.
Gia chủ này rất giàu, nếu trúng phải xác xuất đó thì cũng không đến nỗi không nuôi nổi một đứa bé. Không phải sợ đứa bé có khiếm khuyết, chỉ cần có tiền là có thể đủ cho nó sống an nhàn cả đời.
Không có cũng chẳng sao, bởi vì Bách Chính đã quá tuyệt vời rồi!
Trừ việc móc tim ra để cô xem, Bách Chính đã dâng cho cô tất cả mọi thứ.
Ai bảo đàn ông nhà họ Từ không tốt, anh chẳng có tật xấu gì, lúc rảnh rỗi còn giúp cô điều chế hương liệu. Dụ Sân không livestream nữa, mà theo chân người thầy già mở phường điều hương.
Nước hoa thời xưa có ý vị rất sâu sắc, nên được lưu truyền. Không ngờ cô lại làm ăn rất khá khẩm.
Rất nhiều fan trước đây xem cô livestream đều trở thành nhân viên trong phường. Dụ Sân giống như một chú ong mật chăm chỉ, vừa vui vẻ vừa sung túc.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Tai Bách Chính đã khỏi lâu rồi, hai tháng sau khi kết hôn, bỗng một đêm anh mơ thấy ác mộng.
Bảy năm trước, Dụ Sân cũng không trời xui đất khiến gặp anh ở câu lạc bộ.
Cô quen biết Mục Nguyên trước, Mục Nguyên cũng nhận ra cô.
Giữa hai người, một bên thì tấm lòng rộng mở, dịu dàng thương người, một bên thì đáng yêu không chịu nổi, tình yêu đến rất tự nhiên.
Từ đầu đến cuối, câu chuyện đều không có Bách Chính.
Từ khi sinh ra anh đã là một đống bùn, mọi người đều nói anh rác rưởi, anh cũng hoàn toàn không có ý định thay đổi.
Một ngày anh nhìn thấy Mục Nguyên và Dụ Sân, cậu thiếu niên dịu dàng hôn lên trán cô gái, cô gái ngẩng đầu thẹn thùng cười với cậu ấy.
Tai Mục Nguyên đỏ lên.
Lúc đó Bách Chính đang ngồi xổm dưới bóng cây, giữa cái nắng gay gắt, trong lòng anh trống rỗng.
Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô gái đó, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không liếc nhìn anh dù chỉ một lần. Bách Chính xăm con cùng kỳ dữ tợn trêи cổ, anh đuổi theo sau vài bước, nhưng cô gái không rõ tên tuổi đó đã đi xa rồi.
Kiếp sống đó đúng là rất kinh khủng, anh thích bạn gái của Mục Nguyên. Sau khi dõi theo cô nửa đời, anh trở thành một tên khốn nạn thật sự. Anh bị bắt vào tù vì trả thù Mục Mộng Nghi. Mọi chuyện tệ đến nỗi chính anh cũng không dám nhớ đến.
Khi anh tỉnh lại, bàn tay đã nắm chặt đến độ bật máu, từng giọt từng giọt rơi xuống ga giải giường.
Bách Chính thở gấp, Dụ Sân mơ màng hôn lên cằm anh.
"Bách Chính, anh sao thế?"
Anh nhìn sang vợ yêu nằm bên cạnh, ánh mắt dần dịu lại. Hóa ra chỉ là ác mộng mà thôi, may thay đó không phải sự thật. Anh đã sống nửa đời lênh đênh, suốt đời này chỉ có mình Dụ Sân là phần thưởng quý giá nhất.
Anh dỗ dành vỗ sống lưng mềm yếu của cô.
"Không sao, anh mơ thấy ác mộng thôi."
Khi tỉnh lại thì cảm thấy bản thân đã yêu em suốt hai đời. Một đời đau khổ, còn một đời hạnh phúc.
Cô vợ nhỏ ghé vào ngực anh khẽ lẩm bẩm, trái tim anh tan thành nước, không kìm lòng được mà âu yếm cô.
"Sân Bảo." Anh im lặng một chút rồi nói tiếp: "Hình như em béo lên."
Mỗi một cm trêи người cô đều như đã khắc sâu vào lòng anh, kể cả tóc cô dài thêm chút xíu, anh cũng có thể nhận ra.
Sân Bảo tỉnh ngay lập tức, tên xấu xa này dám chê bai cô!
"Chỗ nào? Béo chỗ nào hả!"
Bách Chính trầm ngây hai giây, khuôn mặt cứng lại, ngón tay trượt xuống, thật thà nói thật với cô: "Bụng nhỏ."
Ánh bình minh dịu dàng chiếu vào, hai người ngước mắt nhìn nhau.
/108
|