Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 62 - Không cam chịu số mệnh

/108


Cuối cùng Dụ Sân cũng hiểu ra ý nghĩa của mấy chữ cái kia, hai má cô nóng rực, lung tung gật đầu.

Bên trong Khánh Công Yến có tiếng người ồn ào.

Dụ Sân lại không dám nhìn cậu, chỉ nói: “Nên tới chúc mừng sinh nhật Kiều Huy rồi!”

Lúc cô ngượng ngùng, rất thích tìm cớ nói chuyện.

Trong lòng Bách Chính cười không ngớt, vừa lúc Đại Quang đi ra, vẫy tay với bọn họ: “Anh Chính, bọn anh đến rồi à.”

Bách Chính nói với Dụ Sân: “Đi vào thôi.”

Đây là lần đầu tiên Dụ Sân tới nơi này, tấm rèm pha lê lấp lánh dưới ánh sáng màu vàng ấm, phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.

Đại Quang giúp bọn họ mở cửa phòng bao, bên trong có mười mấy nam thanh nữ tú, ngồi xúm quanh chiếc bàn để chơi bài.

Bách Chính vừa bước vào, đám thiếu niên hú lên: “Anh Chính đến rồi, đến muộn uống một ly.”

Bách Chính cũng sảng khoái: “Được.”

Mọi người ào áo đến chào hỏi Dụ Sân: “Dụ Sân mau tới đây ngồi.”

Tang Tang và Hình Phỉ Phỉ ngồi trên sô pha ở trong góc.

Dụ Sân gật đầu, cô nhìn qua một vòng, phát hiện đa số đều quen mặt, chỉ có một ít là lạ mặt thôi, ầm thâm nhìn chằm chằm cô.

Mấy người chưa gặp qua cô nhỏ giọng nói: “Cô ấy chính là Dụ Sân à, xinh thật đấy.”

“Nếu không thì sao, trước đây là nữ thần của Hằng Việt đó.”

Tang Tang nhìn thấy Dụ Sân thì rất vui: “Dụ Sân, qua ngồi chỗ bọn tớ này.”

Dụ Sân thân với bọn họ hơn, tự nhiên đi qua chỗ bọn họ ngồi xuống.

Tang Tang bưng một đĩa hoa quả nói; “Hoa quả chỗ này của bọn họ ăn ngon cực, bánh ngọt cũng không tồi, Dụ Sân cậu thử đi.”

“Cảm ơn.”

Ánh mắt Hình Phỉ Phỉ lãnh đạm, miễn cưỡng cười một cái. Hôm nay cô ta nhận được lời mời, nói không rõ trong lòng có bao nhiêu chờ mong, mà cuối cùng cũng đến rồi.

Chỉ tiếc là cả buổi tối Bách Chính không ở đây, tính cách Hình Phỉ Phỉ cũng lạnh lùng, ngôn từ bất thiện, rất hòa hòa nhập được vào với đám Kiều Huy, hoàn cảnh khó tránh khỏi ngượng ngập.

Kiều Huy rất biết điều tiết không khí, cậu ta đứng dậy, vốn muốn cụng ly với Dụ Sân, ly vừa cầm lên, bị Bách Chính đoạt lấy.

Cậu đổi một chiếc ly khác, lấy một chai nước ép hoa quả bên cạnh lên, mở nắp đổ vào ly.

Kiều Huy nghẹn họng trân trối, cậu ta sờ mũi nhận rồi, đưa chiếc ly cho Dụ Sân, Dụ Sân nói: “Kiều Huy, sinh nhật vui vẻ.”

Kiều Huy cười hi hi: “Dụ Sân em thực sự cho đủ mặt mũi nha, hôm nay em chơi vui vẻ, muộn chút bọn anh đưa em về.”

“Được ạ.”

Dụ Sân hơi do dự sờ chiếc móc khóa trong túi.

Kiều Huy thực sự thích cái này sao?

Cô có chút hối hận khi nghe lời Bách Chính, trong lúc do dự, Bách Chính đi tới, lấy chiếc móc khóa từ trong túi cô ra, nhét vào tay Kiều Huy: “Tặng mày đó, cầm lấy.”

Kiều Huy tóm lấy chiếc móc khóa lạnh băng.

Cậu ta cúi đầu nhìn một cái, ngây ngốc luôn: cái quái gì đây? Móc khóa, lại còn màu hường.

Dụ Sân cảm thấy ngại vô cùng.

“Không phải mày thích cái móc khóa này mãi à?” Bách Chính nâng mắt lên.

“Hả?” trong lòng Kiều Huy nghĩ, cậu ta khi nào thì thiếu thứ đồ chơi này rồi, mãi sau cậu ta mới phản ứng lại, “Ồ ồ đúng rồi, anh rất thích cái này, cảm ơn em nhá Dụ Sân.”

Nói đến thì cậu ta thực sự không để ý Dụ Sân tặng cái gì.

Đám người bọn họ tùy tiện cẩu thả, mấy cậu trai ai tới sinh nhật thì sẽ mời mọi người ăn cơm, nhưng mà không tặng đối phương quà tặng.

Trong tất cả mọi người, Bách Chính là người không thích đón sinh nhật nhất, vì sinh nhật cậu vừa lúc trùng ngày với sinh nhật Mục Nguyên.

Bàng Thư Vinh đang ngồi bên mép bàn đánh bài, hô hào mọi người: “Đều tới đây chơi đi, không biết chơi có thể ngồi nhìn người khác chơi.”

Có Dụ Sân cuối cùng Tang Tang cũng thả lỏng chút.

“Dụ Sân, Hình Phỉ Phỉ, chúng ta cũng qua đó xem đi, ngồi chỗ này chán lắm.”

Tuy rất nhiều thứ Dụ Sân không biết, nhưng cô rất hòa đồng, nghe vậy thì gật đầu. Hình Phỉ Phỉ lắc đầu: “Các cậu đi đi, tớ không có hứng.”

Dụ Sân bị Tang Tang kéo qua bên kia ngồi.

Cô với Tang Tang đều không biết chơi cái này, chỉ có thể ngồi ở chỗ quan sát, cô vừa ngồi xuống, Bách Chính cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Cánh tay dài của thiếu niên giơ ra, khoác lên phía sau lưng cô.

Tư thái lười nhác nhưng dục vòng chiếm hữu vô cùng mạnh.

Dụ Sân kéo vạt áo cậu: anh có thể ngồi yên một chút không?



Bách Chính không để ý tới cô.

Nhân lúc trước khi có người nhìn qua, Dụ Sân khẽ lắc vạt áo cậu.

Khóe môi Bách Chính hơi cong lên, thu tay lại ngồi ngay ngắn.

Bàng Thư Vinh nói: “Anh Chính, anh ngồi bên đó làm gì? Không cùng chơi à?”

“Không tới, không biết lắm.”

Bách Chính trắng trợn nói không biết, suýt nữa thì Kiều Huy phun một ngụm nước ra ngoài. Anh không biết lắm? Ở trong này chẳng có ai thắng nổi anh có được không? Đây là muốn tạo dựng hình tượng ngoan ngoãn sao?

Mấy thiếu niên nhịn cười, không gọi cậu nữa.

Dụ Sân nhìn một lúc, ngược lại nhìn ra một chút mánh khóe.

Nhưng cô chơi trò chơi không giỏi, cho nên nhỏ giọng nói cho Tang Tang biết.

Tâm tư Dụ Sân nhạy bén, cho dù Hình Phỉ Phỉ chẳng nói gì, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm giác thấy khoảng cách, cũng không chủ động đi trêu chọc Hình Phỉ Phỉ.

Phảng phất như lúc mọi người tiến về phía trước, rồi chẳng rõ sao lại xa cách nhau rồi.

Dụ Sân không hỏi nguyên do, Hình Phỉ Phỉ mím chặt môi, cũng vĩnh viễn không nói cho cô biết nguyên nhân là gì.

Phần sùng bái ái mộ hèn mịn ấy, vốn dĩ đã sai đối tượng rồi. Hình Phỉ Phỉ khắc chế ánh mắt, cả buổi tối không nhìn Bách Chính lấy mấy lần, một mình ngồi trong góc.

Ngược lại sinh nhật Kiều Huy rất náo nhiệt, mọi người đều chơi rất vui vẻ.

Tan tiệc, đã là hai giờ sáng rồi.

Bách Chính lại từ mình đưa Dụ Sân về trường học.

Trước khi cô rời đi, Bách Chính hỏi: “Nghỉ hè có đi đâu chơi không?”

“Không đâu, chỉ ở nhà thôi, sắp thi tốt nghiệp rồi.”

Bách Chính không thích kỳ nghỉ dài đằng đẵng này, mà cậu chỉ nhìn cô một cái: “Ừ, biết rồi.”

Cô có ước mơ của cô, cậu không thể mãi đi ngăn cản cô đi tới những nơi tốt hơn được.

Chỉ có một cách, cậu trở thành người tốt nhất trong sinh mệnh của cô.

*

Rất nhanh thành tích thi cuối kỳ của đám Dụ Sân có rồi. Lần này Dụ Sân đạt thành tích đứng thứ ba toàn khối. Đứng thứ nhất vẫn là Dụ Nhiên.

Hôm dán bảng thành tích, Dụ Sân ngạc nhiên nhìn thấy, thành tích của Mục Nguyên trượt dốc, thành tích đứng thứ hai mươi ba.

Cô cực kỳ ngạc nhiên, tại sao thành tích của Mục Nguyên lại tụt dốc nhỉ?

Nói tới thì, rất lâu rồi cô chưa nói chuyện với Mục Nguyên, lúc hai người gặp nhau ở lối đi, Mục Nguyên chỉ hơi gật đầu, trong mắt cũng không còn ý cười nữa.

Khi có thành tích, Mục Nguyên cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Cậu bình tĩnh thu dọn đồ đạc, quãng thời gian này, tâm trạng của cậu quá tồi tệ, ngay cả lúc đang thi cũng thất thần.

Trong cơn hoảng hốt, cậu dường như lại nhớ tới cái hôn giữa Dụ Sân và Bách Chính.

Trong cơn mưa nhỏ, thiếu niên ôm lấy cô gái vào lòng, dùng ô che cho cô, mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau.

Nghỉ hè theo lệ thường Mục Nguyên sẽ tới nhà họ Bách, Mục Mộng Nghi quá cô đơn, thân là đứa trẻ mà bà ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, Mục Nguyên sẽ tới với bà ta.

Mục Mộng Nghi rất quan tâm tới thành tích của cậu.

Nhìn thấy phiếu điểm, Mục Mộng Nghi có chút ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, bà ta dịu dàng nói: “Học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, A Nguyên đã rất ưu tú rồi, thả lỏng một chút cũng không sao.”

Buổi tối, Mục Mộng Nghi âm thầm nói với Bách Thiên Khấu: “Anh nói đứa trẻ A Nguyên này, có phải thích cô gái nào rồi không?”

“Sao lại nói vậy?”

“Thành tích của nó luôn ở top cao, lần này vẫn là lần đầu tiên tụt dốc như vậy.”

Nỗi lòng của thanh xuân, có lẽ chỉ bị mấy việc như thế này làm dao động.

Bách Thiên Khấu không hiểu nối: “Thành tích của nó tụt dốc em còn vui như vậy?”

“Em vui vì nó trưởng thành rồi, đứa trẻ này quá ổn trọng, khó có được cô gái mà nó thích. Đây là chuyện tốt.”

Bách Thiên Khấu gật đầu, nhưng trong lòng không cách nào vui vẻ như Mục Mộng Nghi.

Lão Phương rốt cuộc vẫn là người nhà họ Bách, Mục Nguyên thích ai, ông đều biết rõ. Nhưng chính vì vậy, mà ông còn biết thêm những chuyện khác, người cô gái đó thích dường như không phải Mục Nguyên, mà là…..thiếu niên bị Mục Mộng Nghi bỏ rơi nhiều năm kia.

Bách Chính ngoan cường trưởng thành, tất cả mọi người đều đối với cậu nhìn mà không thấy, mà cậu cứ ngoan cường giống như cỏ dại, giống như người đó, tính cách mãnh liệt như lửa.

Tâm tình Bách Thiên Khấu phức tạp, mặc dù có lòng riêng, nhưng ông vẫn hi vọng Bách Chính sẽ sống tốt cả đời.

Mà hiện thực nói cho ông biết, Bách Chính không thích hợp để thích bất cứ người nào.

Nếu cô gái đó lựa chọn Mục Nguyên, ước chừng sẽ thuận lợi ổn định rất nhiều.



Nếu chọn Bách Chính…..cũng giống như lựa chọn con đường khó đi nhất trên thế giới này.

Cô gái đó thực sự có thể kiên trì đến cuối cùng mà không bỏ rơi Bách Chính chứ?

Mục Mộng Nghi đối với những việc này không hề hay biết, Bách Thiên Khấu cũng không định nói cho vợ yêu của mình, càng tăng thêm đau khổ cho bà ta.

Ngược lại có một chuyện khác, là việc trước mắt mà Bách Thiên Khấu có thể giải quyết.

*

Đinh Tử Nghiên sắp sụp đổ rồi.

Cô ta và mẹ mình đã co rụt lại trong căn nhà thuê, ăn mì gói vài ngày rồi.

Trong căn phòng nhỏ bốc lên mùi khó ngửi, Lưu Quỳnh cả ngày mắng người, tiền Mục Nguyên đưa cho cũng sắp tiêu hết rồi.

Đinh Tử Nghiên cắn răng, cô ta không chịu nổi cuộc sống này nữa!

Cô ta vẫn phải đi tìm Mục Nguyên một chuyến nữa, bên Bách Chính cô ta chẳng dám đi tìm, cậu là một con rắn độc, không hề có chút lòng đồng tình và thương hại nào cả.

Cô ta chuẩn bị sẵn sàng, thì muốn đi tìm Mục Nguyên.

Nhưng trên đường bị lão Phương dắt người tới chặn lại.

Lão Phương không còn ôn hòa như trước nữa, nhìn cô ta một cái: “Đinh tiểu thư, còn xin cô hãy cách xa A Nguyên ra một chút.”

“Chú Phương, nhưng cuộc sống của cháu thực sự không chịu nổi nữa, chú cho cháu gặp Mục Nguyên đi, nhất định anh ấy sẽ đồng ý giúp cháu.”

“Xin lỗi, đây không phải ý của tôi, là ý của Bách tổng.”

“Chú Bách?” Trong mắt Đinh Tử Nghiên nhiễm thêm vài phần khủng hoảng, cô ta luôn cho rằng việc mình về nước, Bách Thiên Khấu không biết, nhưng người đàn ông có tuổi kia, cho dù tính cách có ôn hòa đi nữa thì cũng là một con hồ ly già.

Bách Thiên Khấu dùng Đinh Tử Nghiên để thử cách giải quyết vấn đề của hai thiếu niên.

Một người giàu lòng nhân ái, nhưng lại do dự thiếu quyết đoán.

Một kẻ lòng dạ độc ác, nhanh gọn quyết đoán.

Chỉ có Đinh Tử Nghiên như con hề đang nhảy nhót, biểu diễn vài vở kịch.

Hiện tại rõ ràng Bách Thiên Khấu không tính toán nhẫn nhịn hai mẹ con cô ta nữa, lão Phương nói: “Bách tổng không hi vọng lại nhìn thấy mẹ con hai người nữa, bây giờ ra khỏi thành phố này. Cũng không hi vọng cô lại đi làm phiền bất kỳ đứa trẻ nào nhà họ Bách nữa.”

Đinh Tử Nghiên khó chịu sắp khóc rồi.

Đã từng có lúc, cô ta cũng là một trongnhững đứa trẻ nhà họ Bách mà, hưởng thụ sự bảo hộ của nhà họ Bách.

Lão Phương giơ tay: “Xin mời về cho, trải qua nhiều năm như vậy, cô cũng nên học cách thành thực một chút rồi, tôi cũng coi như quen biết cô vài năm, cũng không muốn động tay với cô ở chuyện này nữa. Bách tổng nói, ba cô ở quê có mười mấy mẫu đất, các cô trở về, chăm chỉ cũng có thể sống được.”

Câu nói này trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta bị chặt đứt, cô ta ngồi xổm trên đất khóc to.

Vẻ mặt lão Phương cũng chẳng có thương hại.

Tất cả những thứ này đều do hai mẹ con Đinh Tử Nghiên tự mình tìm khổ, Bách thiếu không có nhà để về, tinh thần Nghi phu nhân hoảng loạn thất thường. Bọn họ cuối cùng cũng phải trả giá cho hành vi của mình.

Việc này vừa xảy ra, thì Từ Học Dân đã biết.

Ông nhún nhường người nhà họ Bách, cũng vô cùng tôn trọng Bách Thiên Khấu, nhưng mà bàn về thực lực, họ Từ không hề kém cạnh Bách Thiên Khấu.

Ông đem việc này nói với Bách Chính, Bách Chính cài xong mũ bóng chày, hơi nhếch mày lên.

“Lần này lão Bách còn rất quyết đoán đấy, nhưng cho người theo dõi, loại người như Đinh Tử Nghiên, thích nhất vò mẻ lại sứt.”

Quả nhiên không tới vài ngày, Từ Học Dân nói: “Đinh Tử Nghiên bọn chúng không muốn về quê, nhưng lại không có tiền, cho nên mua chuộc phóng viên, nói có thể bán cho bọn họ bí mật trong hào môn.”

Cô ta còn biết những bí mật nào nữa, trừ một chút chuyện kia nhà họ Bách, còn có thân thế và thời thơ ấu của Bách Chính.

Bách Chính lạnh lùng cười một tiếng.

Từ Học Dân rũ đầu, bản lĩnh tính kế người khác, thiếu niên thực sự dần dần trưởng thành rồi. Trời sinh Bách Chính là người lãnh đạo, cho dù bản thân cậu không thích những thứ này.

Từ Học Dân tự nhiên sẽ không để Đinh Tử Nghiên thành sự, ông cũng không cần thiếu tự mình động tay, trực tiếp đưa tin tức này cho Bách Thiên Khấu.

Bách Thiên Khấu tức đến mức lồng ngực phập phồng, trực tiếp sai người ném hai mẹ con Đinh Tử Nghiên về quê.

Đinh Tử Nghiên trở thành quá khứ giữa cuộc đời của Bách Chính và Mục Nguyên, năm đó cô ta còn nở mặt nào có từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có ngày này?

Cô ta rời khỏi rồi, cuộc sống của những người khác vẫn còn tiếp tục.

Kỳ nghỉ hè lớp mười một tới gần.

Dưới cái nóng bức của tháng bảy, có mấy thiếu niên ăn không ít khổ, không bằng lòng làm vận động viên nữa.

Bách Chính cũng không miễn cưỡng bọn họ, kiên trì tới cuối cùng cũng chỉ còn lại năm người Bách Chính bọn họ.

Bách Chính chạy dưới ánh nắng mặt trời, quần áo vận động viên đã ướt hết.

Câu ngẩng lên nhìn bầu trời trong xanh, sẽ có một ngày, cả người cậu tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Đứng dưới ánh mặt trời, cùng cô đứng bên nhau.

Cả thể giới đều chắc chắn rằng cậu sẽ trở thành cặn bã rác rưởi như người đó.

Nhưng cậu cố ý không cam chịu số mệnh này.

/108

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status