Thần Ấn Vương Tọa

Chương 185: Ấm áp

/334


Long Hạo Thần nói tiếp.

"Sau khi đánh chết Xà Ma Thần An Độ Man Li, chúng con đi tới chỗ Trụ Ma Thần của gã định phá hủy nó, nhưng Trụ Ma Thần cực kỳ cứng rắn."

Thánh Nguyệt mỉm cười nói.

"Đó là chắc chắn rồi, các người đừng nản lòng vì thế. Từng có rất nhiều Liệp ma Đoàn cấp danh hiệu định tấn công Trụ Ma Thần mà không thể như ý. Ai, sáu ngàn năm, ma tộc khiến chúng ta bất lực nhất chính là bảy mươi hai Trụ Ma Thần, đây cũng là cái gốc của ma tộc. Chỉ cần bảy mươi hai cây cột đáng ghét còn đó, ma tộc chưa chắc thật sự suy kiệt. Các người đừng vì thế mà thấy khổ sở, chờ sau này chân chính có thực lực mạnh mẽ lại nghĩ cách đi. Đáng tiếc, năm đó con trai Luân Hồi của Thích Khách Thánh Điện chúng ta có khả năng đánh bại Trụ Ma Thần lại chết quá sớm. Nếu không thì nói không chừng sẽ sáng tạo ra kỳ tích."

Long Hạo Thần nghiêm túc nói.

"Nhưng mà, chúng con đã thành công."

"Thành công thì tốt! A? Thành công? Con nói thành công cái gì?" Thánh Nguyệt giật nảy người. Dáng người ông rất gầy, nhảy dựng lên thì tựa như con tinh tinh.

Long Hạo Thần nói.

"Chúng con thành công phá hủy Trụ Ma Thần đó, triệt để hủy diệt. Trên thế giới này về sau sẽ không lại xuất hiện Xà Ma Thần An Độ Man Li. Thậm chí Xà Ma tộc của gã có thể tiếp tục truyền thừa nữa không thì rất khó nói."

Thánh Nguyệt trợn to mắt, giữ nguyên tư thế bất động đến mười giây.

"Con, con…con nói thật? Các người, các người hủy một Trụ Ma Thần? Không, điều này là không thể nào. Nhiều tiền bối đều không thể làm được, cho dù các người được trời ưu đãi, mỗi cái đều tài năng bẩm sinh, nhưng các người tu vi mới bao nhiêu, sao có thể hủy Trụ Ma Thần? Không thể nào, tuyệt đối không thể được!"

Nhìn Thánh Nguyệt phản ứng có chút không bình thường, Long Hạo Thần cười khổ nói

"Ông cố, nhưng chúng con đúng là đã làm được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Ma Thần Hoàng lấy con làm điều kiện phát động thánh chiến!"

Thánh Nguyệt động kinh kéo dài tới mấy phút mới bình tĩnh trở lại.

"Ý con là, con có loại năng lực đặc biệt có thể đối phó Trụ Ma Thần?"

Long Hạo Thần gật đầu.

"Có thể nói như vậy, nhưng không phải con mà là đồng bạn ma thú của con, Hạo Nguyệt. Tin tưởng các bạn của con cũng đã cảm nhận được. Hạo Nguyệt mà một ma thú khác lạ, mãi đến nay không ai có thể nói nó thuộc loại gì. Nhưng nó có thể sử dụng một loại năng lực đặc biệt, năng lực này đối với nhân loại chúng ta dường như không có tác dụng to lớn gì, nhưng đối với ma tộc lại là sự hủy diệt, đặc biệt là Trụ Ma Thần. Hạo Nguyệt lấy cái giá tiêu hao sức sống giúp chúng con hủy đi cây cột. Nếu con không đoán sai, Ma Thần Hoàng là bởi vì biết sự uy hiếp của Hạo Nguyệt đối với ma tộc, cho nên mới đòi liên minh giao con ra. Con và Hạo Nguyệt là huyết khế, chỉ cần con chết thì Hạo Nguyệt khó sống một mình."

Trong Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, nếu nói không ai đoán được điều này thì là không thể nào. Chẳng qua lúc này trong lòng mọi người rất hỗn loạn. Nghe những lời này từ miệng Long Hạo Thần, mọi người mới càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Thoáng chốc không khí cả phòng họp biến trầm trọng.

Không thể nghi ngờ, đối với liên minh thánh điện mà nói, có năng lực có thể hủy hoại Trụ Ma Thần thì quả là chuyện cực tốt. Nhưng hiện tại ma tộc lại vì thế mà phát động thánh chiến không chết không ngừng. Liên minh thánh điện thật sự có đủ thực lực chống cự trận chiến này sao? Không ai biết. Đại chiến vừa mới tiến vào giai đoạn ban đầu, hai bên đều đang giàn quân.

Sáu ngàn năm tới nay, tuy nhân loại không ngừng nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng bọn họ dù sao chỉ chiếm cứ một góc đại lục mà thôi. Sự cường đại của ma tộc cũng đang kéo dài, ít nhất năng lực sinh dục không xuất hiện vấn đề. Khi nhân loại tích góp lực lượng thì sao ma tộc không thể chứ? Đặc biệt là số lượng ma tộc cao cấp, sáu ngàn năm trước không thể so sánh.

Có thể nghĩ ngay lúc này, Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt là điểm mẫn cảm.

Thánh Nguyệt rơi vào suy tư sâu xa. Xem từ góc độ liên minh thánh điện thì giao ra Long Hạo Thần, dĩ nhiên có được cơ hội tiếp tục nghỉ ngơi lấy sức. Nhưng sau này họ còn có cơ hội đạt được lực lượng hủy diệt Trụ Ma Thần không? Đáp án là không xác định. Mà bảo vệ tốt Long Hạo Thần, vậy thì liên minh phải đối mặt lửa giận từ ma tộc. Dù sao sự tình liên quan đến sự hưng thịnh cả ma tộc, đổi lại là ai thống trị ma tộc, dưới tình huống như vậy đều sẽ không tiếc tất cả cái giá đắt giết chết Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt.

Thật lâu sau Thánh Nguyệt mới gian nan mở miệng.

"Nhóc con, con không nên nói ra, như vậy rất có thể sẽ xuất hiện tình huống bất công với con, có hiểu không?"

Long Hạo Thần ngược lại bình thản mỉm cười.

"Ông cố, không có gì là bất công, con không thể làm trái lương tâm mình. Con nói rồi, con không thể giao ra Hạo Nguyệt, nó tựa như anh em ruột thịt của con. Điều con có thể làm chính là nói ra sự thật, giao quyền quyết định cho liên minh. Mặc kệ liên minh quyết định ra sau thì con sẽ không oán không hối. Ông cố, làm phiền ông kiếm một gian phòng cho con. Trước khi liên minh đặt quyết định, con sẽ ở lại Thích Khách Thánh Điện chúng ta."

Thánh Nguyệt khép mắt lại, trong lòng giằng co. Ông là một người có dục vọng khống chế mọi thứ rất mạnh, đời này không thích nhất là chuyện mình không thể nắm bắt. Không cần nghi ngờ, trước mắt Long Hạo Thần đem đến tình huống cho ông chính là như thế. Ông hoàn toàn không thể suy đoán, khi mình báo cho liên minh những lời Long Hạo Thần nói thì sẽ có hiệu quả gì. Dưới tình huống liên quan đến sinh mạng của trăm ngàn vạn người liên minh, ai đều không thể ra quyết định!

"Ông cố…"

Bỗng nhiên lúc này vang lên thanh âm của Thải Nhi.

Nghe tiếng kêu thánh thót như vừa mới tỉnh giấc, Long Hạo Thần đánh rùng mình, khó tin nhìn hướng Thải Nhi.

Ánh mắt Thải Nhi vẫn hơi ngơ ngác, từng bước một đi hướng Thánh Nguyệt.

Thánh Nguyệt trọn mắt, hơi sửng sốt nhìn Thải Nhi. Đây là cháu gái cố của ông, dĩ nhiên ông quen thuộc nhất. Tiếng kêu của Thải Nhi rõ ràng có chút kỳ lạ, khác biệt rất lớn với lúc trước.

"Ta, ta nhớ ra rồi, ông là ông cố của ta. Ông cố, cha, mẹ, cha mẹ của con đâu? Bọn họ, vì sao họ không tới cứu con, vì sao không tới cứu con…"

"Thải Nhi, con làm sao vậy?" Thánh Nguyệt giật mình nhìn Thải Nhi rõ ràng cảm xúc mất khống chế.

Long Hạo Thần vội vàng tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Thải Nhi.

"Thải Nhi, cô nghĩ ra rồi? Đều nhớ ra tất cả sao?"

"Vì sao không cứu con…vì sao không tới cứu con." Thải Nhi tuyệt không để ý đến Long Hạo Thần, chỉ lặp lại câu nói này. Ánh mắt nàng ngơ ngác nhưng nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống, điều này thật khiến người đau lòng.

Lúc này Long Hạo Thần đã quên mất việc của mình, tinh thần đều đặt trên người Thải Nhi, vội vàng muốn kéo lấy nàng.

Nhưng hiện tại cảm xúc của Thải Nhi rất kích động, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và lạnh băng, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Thánh Nguyệt.

"Vì sao? Vì sao ông ném con ở đó? Vì sao các người đối xử với con như vậy, các người có biết…"

Giọng nàng gần như điên cuồng khiến mỗi người có cảm giác trái tim bị bóp chặt.

*Bụp*

Long Hạo Thần một chưởng nhẹ chặt cổ Thải Nhi, nàng bỗng mềm ngã trong ngực hắn, khuôn mặt còn tràn ngập nước mắt.

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Lúc này đầu óc Thánh Nguyệt cũng tràn ngập mờ mịt. Bị cháu cố gái đột nhiên gắt hỏi khiến ông không hiểu ra sao.

Long Hạo Thần ôm Thải Nhi, cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt nàng.

"Đều tại con, không bảo vệ được Thải Nhi…"

Sau đó hắn nói cho Thánh Nguyệt cả quá trình Thải Nhi mất trí nhớ. Đương nhiên không kể việc liên quan đến Tháp Vĩnh Hằng, chỉ nói mình không thể không mang nàng phá tan vòng vây, cho nên quấy rầy quá trình thức tỉnh thần quyến giả của nàng.

Nghe Long Hạo Thần giải thích, Thánh Nguyệt thật lâu không nói lời nào. Ông biết, điều này tuyệt không thể trách Long Hạo Thần. Thải Nhi đột nhiên thức tỉnh, việc này ai có thể dự đoán được? Long Hạo Thần đã làm điều tốt nhất, tuy hắn không kể rõ tình hình, nhưng có thể tưởng tượng, đối diện nhiều Diệt Liệp ma bao vây, hắn có thể lao ra vòng vây đâu phải chuyện dễ?

"Đi đi, các người trước tiên trở lại nhà ta đã."

Nhà của Thánh Nguyệt chính là phủ chấp chính trong thành Khu Ma quan, Cả nhà Thánh Linh Tâm vốn ở đó chứ không phải bên Thích Khách Thánh Điện. Làm tổng trưởng quân sự Khu Ma quan, cả nhà họ ở phía sau phủ chấp chính trong một cái viện nhỏ. Thánh Nguyệt không có ý hạn chế đám Long Hạo Thần, chỉ để họ ngụ tại đây, hơn nữa nói cho hắn rằng ông sẽ báo cáo tình huống của hắn lên cấp trên, muốn Long Hạo Thần cứ chờ đợi tin tức liên minh thánh điện.

Khi Thánh Nguyệt nói như vậy với Long Hạo Thần thì trong lòng đã suy tính xong. Nơi này là Khu Ma quan, địa bàn của ông, nếu cuối cùng liên minh ra quyết định giao nộp Long Hạo Thần, vậy thì chẳng lẽ ông không thể thả thiếu niên này đi sao? Con người đều có lòng ích kỷ, ông cũng không ngoại lệ. Khi ông nhìn thấy Thải Nhi mất trí nhớ, tâm tình của Thánh Nguyệt biến đổi nghiêng trời lệch đất. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình đã sai, vì liên minh và Thích Khách Thánh Điện, Thải Nhi chịu đựng thống khổ vượt xa người thường, thậm chí sau khi mất trí nhớ, ký ức đầu tiên nhớ lại chính là khổ sở khắc cốt minh tâm.


/334

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status