Thần Ấn Vương Tọa

Chương 239: Hạo Nguyệt giáng thế

/334


"Hạo Thần…" Chỉ kêu lên hai chữ này thì giọng Dương Văn Chiêu đã nghẹn ngào, thoáng chốc không nói nên lời. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gã cúi đầu không muốn thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Long Hạo Thần.

Dương Văn Chiêu, Hàn Vũ, Long Hạo Thần đều là con dòng cháu giống trong Kỵ Sĩ Thánh Điện. Long Hạo Thần bởi vì thưở nhỏ sống với mẹ nên gặp phải tình cảnh khác xa họ. Dương Văn Chiêu, Hàn Vũ thì hơi giống nhau, điểm đó là kiêu ngạo.

Kỵ Sĩ Thánh Điện là đứng đầu Lục Đại Thánh Điện, gia đình họ có thân phận đặc biệt, từ nhỏ đã dưỡng thành sự kiêu ngạo thấm sâu vào xương máu. Cho nên Dương Văn Chiêu mới vô tình chọc giận Trần Anh Nhi. Hàn Vũ bởi vì sự kiêu ngạo này mà lúc vòng loại thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn thua thảm dưới tay Long Hạo Thần.

Hai người kiêu ngạo giống nhau, khác là Hàn Vũ càng biểu hiện rõ ràng, nên sớm chịu hậu quả của sự kiêu ngạo đó. Dương Văn Chiêu so với Hàn Vũ thì trầm ổn hơn. Là cháu của minh chủ Liên Minh Thánh Điện, nói gã là thái tử Liên Minh Thánh Điện cũng không quá đáng. Nhưng gã chưa bao giờ dùng thân phận chèn ép người khác, ngược lại càng cố gắng hơn người bình thường, để có một ngày nối tiếp huy hoàng ông cố.

Nếu như không có Long Hạo Thần bỗng nhiên xuất hiện, chỉ cần gã còn sống, thuận lợi trưởng thành, vậy rất có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Kỵ Sĩ Thánh Điện. Chính vì Long Hạo Thần đem đến áp lực lớn lao nên gã mới càng thêm cố gắng.

Nhưng tài năng của Long Hạo Thần thật sự vượt xa gã, lại thêm bản thân hắn trả giá còn nhiều hơn gã, vậy nên gã chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình và Long Hạo Thần ngày càng xa. Loại cảm giác này luôn chặn trong lòng Dương Văn Chiêu, khiến gã thường có cảm xúc không ổn định.

Lần này Săn Ma Đoàn của gã và Đoạn Ức cùng nhau hành động, gặp phải Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức hủy diệt, đối với Dương Văn Chiêu đả kích thật quá nặng nề. Lúc gã bị A Tư Mạc Đức bắt, cũng từng muốn tự sát nhưng bị A Tư Mạc Đức chặn lại. Lúc đó Dương Văn Chiêu biết mình tiêu rồi, dù Săn Ma Đoàn bị diệt toàn quân có phải lỗi của gã hay không, chắc chắn gã phải gánh trách nhiệm. Dù lúc này sống sót, gã biết mình vĩnh viễn không thể đi lên vị trí cao tầng Kỵ Sĩ Thánh Điện, thế thì sao không nản lòng cho được?

Nếu không phải hai ngày nay luôn có Trần Anh Nhi ở bên chăm sóc, có lẽ cảm xúc của gã càng tệ hơn. Trần Anh Nhi tha thứ cho gã can đảm sống tiếp. Nhưng lúc này gặp Long Hạo Thần, các loại cảm xúc trong lòng gã đan vào nhau, tinh thần thoáng chốc dao động mạnh.

"Cảm ơn cậu, Hạo Thần. Ơn cứu mạng khắc ghi trong lòng." Dương Văn Chiêu điều chỉnh cảm xúc, chân thành nói.

Khoảnh khắc này gã đã hoàn toàn đánh mất ý muốn so tài với Long Hạo Thần. Gã từ chỗ Trần Anh Nhi biết được Long Hạo Thần là Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng. Cấp tám, không ngờ hắn đã tới cấp tám!

Dương Văn Chiêu cảm ơn phát ra từ tận đáy lòng. Tuy có lẽ gã vĩnh viễn không thể vượt qua Long Hạo Thần, nhưng lần này hắn không chỉ cứu mạng gã, càng khiến gã gặp lại Trần Anh Nhi, còn được cô tha thứ.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Anh nên cảm ơn Anh Nhi mới đúng. Từ khi biết anh bị bắt đi thì cô ấy đã đứng ngồi không yên. Chúng tôi chỉ là may mắn gặp đúng thời cơ mà thôi."

Dương Văn Chiêu thở dài một tiếng.

"Là tôi, là tôi chôn vùi mạng sống đồng bạn. Nếu không phải quyết định của tôi thì sẽ không có hành động lần đó. Tôi không còn mặt mũi gặp ông nội, không còn mặt mũi quay lại tháp nhiệm vụ Săn Ma Đoàn. Hạo Thần, chờ vết thương của tôi tốt hơn chút thì sẽ rời khỏi đây. Mạng tôi giao cho ma tộc đi."

"Anh nói bậy bạ gì đó?" Trần Anh Nhi ở một bên tức giận nói. "Mạng anh rẻ tiền lắm sao? Hai ngày nay tôi nói sắp rách miệng rồi mà anh vẫn cứng đầu, cứng cổ như vậy. Nên nói anh làm sao đây hả? Anh đi chết đi, chết đi!!!"

Nói xong Trần Anh Nhi quay đầu bỏ chạy, nhào vào ngực Vương Nguyên Nguyên ở không xa, khóc rống.

Nhìn cô như vậy, mắt Dương Văn Chiêu biến ảm đạm nhưng không kêu gọi cô, chỉ im lặng.

Long Hạo Thần nhíu mày, trầm giọng nói.

"Dương huynh, tôi biết chuyện lần này đả kích rất lớn với anh. Nhưng anh có nghĩ đến không, mạng sống của anh không thuộc về mình anh. Chúng tôi hao hết sức cứu anh và Đoạn huynh là vì cái gì? Không phải vì để anh lần nữa chịu chết. Các người đều là thiên tài tuổi trẻ trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, tương lai tiềm năng vô hạn. Chẳng lẽ bởi vì một lần thất bại khiến anh từ đây ngã gục sao? Anh xứng với Dương gia gia, xứng với Anh Nhi không? Anh muốn chết tôi sẽ không cản, nhưng anh định cứ thế chết đi, vậy từ đầu đến cuối anh chỉ là người yếu đuối!"

"Tôi không phải người yếu đuối!" Dương Văn Chiêu hét lớn một tiếng, bởi vì quá kích động khiến vết thương nứt ra, đau đến mặt trắng bệch.

Nghe Long Hạo Thần giận dữ quát, Trần Anh Nhi không khóc nữa, ngoái đầu nhìn Dương Văn Chiêu bị nứt miệng vết thương, cô kiềm không được muốn đi qua nhưng bị Vương Nguyên Nguyên kéo lại. Vương Nguyên Nguyên nháy mắt với cô, lắc đầu.

Long Hạo Thần cười lạnh.

"Anh không phải người yếu đuối? Nếu anh không phải người yếu đuối vậy sao anh muốn kết thúc mạng sống của mình? Trốn tránh là biểu hiện yếu đuối nhất. Anh thử ngẫm lại, đồng bạn của anh đã chết như thế nào? Anh muốn chết thì được thôi, nhưng anh trốn tránh thì có xứng với họ không? Anh không sợ sau khi chết tới thế giới khác bị bọn họ đánh sao? Thù lớn của đồng bạn chưa trả, anh đã muốn chết rồi? Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức thậm chí không nhớ đến anh, gã thậm chí sẽ vui mừng không giết anh người nhu nhược không dám cả báo thù."

"Tôi biết, trong lòng anh luôn muốn vượt qua tôi, trở thành người đứng đầu trẻ tuổi trong Kỵ Sĩ Thánh Điện. Đến đây đi! Tôi đang chờ anh đây! Hiện giờ anh chuẩn bị từ bỏ? Chẳng lẽ Kỵ Sĩ Thánh Điện chỉ có một kỵ sĩ sao? Nguyên Nguyên, cô giữ chặt Anh Nhi, hiện giờ tôi lập tức quăng Dương Văn Chiêu ra, để hắn tự sinh tự diệt! Nếu hắn đã muốn chết thì không cần chờ vết thương lành đâu!"

Ai đều không ngờ tới Long Hạo Thần sẽ nói ra lời tàn nhẫn như vậy, nên mấy người nghe trợn mắt há hốc mồm, thoáng chốc nói không ra lời.

Thanh âm lạnh lùng của Long Hạo Thần tựa như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào ngực Dương Văn Chiêu.

"Không!!!!" Dương Văn Chiêu hét to một tiếng. "Tôi muốn sống! Tôi phải sống! Tôi còn chưa trả thù cho đồng bạn, tôi không thể chết như vậy được! Mắt gã đã biến thành đỏ rực. "Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức, hắn là của tôi! Tôi nhất định phải xé hắn thành trăm mảnh, báo thù cho đồng bạn, để linh hồn họ được an nghỉ!"

"Còn có tôi nữa." Đoạn Ức trước đó luôn im lặng chậm rãi mở miệng. "Một nửa mạng sống A Tư Mạc Đức là của tôi."

Long Hạo Thần thấy tình thế đã tới lúc, hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng đồng bạn, trầm giọng nói.

"Các người nhìn gì nữa? Không phải kêu mọi người đi chuẩn bị sao?" Nói xong hắn nháy mắt với mọi người.

"Vâng!"

Bao gồm Trần Anh Nhi, thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, tính cả Trương Phóng Phóng đều đồng thanh. Ở vị trí Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức không nhìn thấy, Tư Mã Tiên và Lâm Hâm giơ ngón cái hướng Long Hạo Thần. Trần Anh Nhi thở ra, cảm kích liếc Long Hạo Thần một cái, không quay lại bên người Dương Văn Chiêu mà đi tới một bên, ngồi xuống tu luyện.

Hiện giờ hiển nhiên không phải lúc để ý Dương Văn Chiêu, khiến gã tự mình bình tĩnh lại mới là tốt nhất.

Thải Nhi theo Long Hạo Thần đi tới phía xa ngồi xuống, cười khẽ nói.

"Lần đầu tiên tôi biết anh có thể nói chuyện cay nghiệt như vậy."

Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ nói.

"Không còn cách nào khác, cô không thấy mắt của họ sao? Ảm đạm không ánh sáng, đồng bạn chết khiến họ chịu đả kích quá lớn. Đóng kín tâm hồn là khó trị nhất. Nếu không dùng thuốc mạnh thì không thể khơi dậy đấu chí của họ. Tuy đây chỉ là dùng thù hận kích phát dũng khí sống sót, nhưng ít ra khiến họ sống, sau này từ từ tính tiếp. Họ không phải một người, chắc sẽ nghĩ thông."

Thải Nhi gật đầu, nhìn Long Hạo Thần sắc mặt mỏi mệt, nói.

"Anh mau nghỉ ngơi đi. Chúng ta có thể hành động chậm chút không? Anh quá mệt mỏi rồi."

Long Hạo Thần dứt khoát lắc đầu.

"Không được, bên chúng ta lâu hơn một phút đồng hồ, thì bên ông cố đối mặt thế công của Ma Thần Hoàng càng lớn một phần. Nhất định phải mau chóng để Ma Thần Hoàng biết chúng ta đã xâm nhập ma tộc. Hơn nữa ở trong Già La Thành tối đa chỉ có ma thần xếp hạng năm mươi bảy, sẽ không đem lại uy hiếp quá lớn."

Nói xong câu đó hắn liền nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng.

Dù Thải Nhi biết Long Hạo Thần làm vậy đa số là vì Liên Minh, vì cả nhân loại, nhưng tại Khu Ma quan dù sao có người thân của nàng! Mắt thấy Long Hạo Thần mệt như vậy mà không chịu nghỉ lâu hơn, sao lòng nàng không cảm động được? Cùng lúc đó, nàng thầm cầu nguyện cho ông cố và cha mẹ, Ma Thần Hoàng tuyệt đối đừng công kích Khu Ma quan!

Nếu nàng biết bên ngoài lều Ma Thần Hoàng có ít nhất ba Săn Ma Đoàn cường đại truyền kỳ hợp thành nhìn chằm chằm thì sẽ không khẩn trương như vậy. Sao Liên Minh Thánh Điện không kiềm chế Ma Thần Hoàng được? Có lẽ cộng ba Săn Ma Đoàn lại đều không phải đối thủ của Ma Thần Hoàng và đám ma thần bên cạnh y. Nhưng nếu họ liều mạng dốc sức công kích Ma Thần Hoàng, coi như Phong Tú là Ma Thần Hoàng mạnh nhất trong lịch sử cũng phải cẩn thận.

Bốn tiếng đồng hồ rất nhanh qua đi, khi Long Hạo Thần lần nữa mở mắt ra thì đồng bạn đã tụ tập lại. Không nói nhiều thêm, Long Hạo Thần lên tiếng.

"Xuất phát."

Nói rồi mắt hắn liếc hướng Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức phía xa. Bây giờ họ đang ngồi xếp bằng minh tưởng, hiển nhiên là thông qua tu luyện hồi phục vết thương, đây đúng là sự bắt đầu tốt đẹp.

Trên mặt Long Hạo Thần lộ nụ cười, phát động truyền tống Giai Điệu Vĩnh Hằng.

Ánh sáng vàng lấp lóe, ngay sau đó, họ lại xuất hiện trong Già La Hành Tỉnh. Con ngươi vàng trong suốt của Long Hạo Thần khuếch tán tầng ánh tím nhạt. Ngay sau đó, vầng sáng tím lan tràn trước mặt hắn.

Ánh sáng tím nhu hòa rất nhanh bao phủ phạm vi hơn mười mét, một thân hình khổng lồ hiện ra.

Sáu đôi mắt tràn ngập lạnh lùng, sắc màu khác nhau chậm rãi mở ra. Yên tịnh, sát khí phát ra từ thân thể khổng lồ màu tím. Trừ Long Hạo Thần, những người khác thấy ánh mắt lạnh lùng của nó lập tức cảm giác toàn thân lạnh giá, như rơi vào hồ băng.

Mãi đến khi sáu đôi mắt rơi vào người Long Hạo Thần, ánh mắt mới thay đổi, rõ ràng biến thân thiết, hưng phấn. Chỉ khoảnh khắc, sáu cái đầu to liền đưa tới trước mặt Long Hạo Thần, cọ người hắn như đang làm nũng.

Trần Anh Nhi hít sâu, rung động nói.

"Hạo Nguyệt thay đổi khí chất thật lớn! Cao quý, cao ngạo, lạnh lùng, vảy nó thật đẹp, rất mê người!"

Khi Long Hạo Thần đấu với ông nội Trần Hoành Vũ của cô, triệu hoán ra Hạo Nguyệt thì Trần Anh Nhi đã hôn mê. Cho nên đây là lần đầu tiên từ khi mọi người chia tay cô thấy Hạo Nguyệt. Là triệu hoán sư, cô hiểu rõ ma thú nhất. Nhưng nhìn Hạo Nguyệt, cô là Linh Hồn Thánh Nữ mà không cảm giác Hạo Nguyệt thân thiết gì với mình. Chính là nói, làm sứ giả Thần Thú tại nhân gian nhưng cô không thể giao lưu cùng Hạo Nguyệt, chứ đừng nói là được nó chấp nhận. Linh Hồn Thánh Nữ không thể giao lưu với ma thú, ý nghĩa như thế nào? Hơn nữa tu vi của Hạo Nguyệt mới chỉ vào cấp tám! Còn chưa phải ma thú cao cấp nhất!

Nhưng Trần Anh Nhi không cảm thấy kỳ lạ. Chính ông nội còn không biết cực hạn của Hạo Nguyệt ở đâu, thì càng đừng nói tới trí thức hiện tại của cô. Hơn nữa Hạo Nguyệt càng mạnh thì càng tốt cho đội họ. Cô sẽ không vì Hạo Nguyệt không để ý mình mà thấy khó chịu.

Nhẹ vỗ đầu Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần nói.

"Chúng ta đi thôi, mọi người cùng tôi lên lưng Hạo Nguyệt nào!"

Hàn Vũ giật mình nói.

"Đoàn trưởng, thế này chỉ sợ sẽ lộ ra Hạo Nguyệt?"

Hạo Nguyệt toàn thân vảy tím quá bắt mắt, coi như là ở trên trời, có ánh nắng phản xạ cũng rất dễ dàng bị phát hiện.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Đúng là muốn ma tộc phát hiện, nếu không thì sao hấp dẫn Ma Thần Hoàng trở về? Sau này một đoạn thời gian dài, e rằng chúng ta sẽ cùng Ma Thần Hoàng chơi trốn tìm."

Khi nói ra câu này, hắn tràn đầy tin tưởng. Chơi trốn tìm với Ma Thần Hoàng, là loại kiêu hùng cỡ nào.

Sau khi Hạo Nguyệt tiến hóa sáu đầu, tuy thân thể không to hơn nhưng đã dài vượt qua mười lăm mét. Tám người Long Hạo Thần leo lên lưng nó cũng không chật chội.

Hạo Nguyệt nâng lên sáu cái đầu to, đôi cánh to lớn giang rộng, tứ chi chắc khỏe bỗng giậm đất, đẩy thân thể khổng lồ bay lên. Thoáng chốc mặt đất bị đôi cánh vỗ mang theo gió lốc thổi bay cát đá. Ngay sau đó, thân hình thủy tinh tím mỹ lệ đã xông lên trời, theo Long Hạo Thần chỉ huy bay hướng phương nam.

Hạo Nguyệt mới bay qua thì một luồng sáng xanh từ đầu Tiểu Thanh khuếch tán ra, đem thân thể Hạo Nguyệt và đám Long Hạo Thần đều bao phủ vào trong.

Phiêu Phù Thuật, một loại thuật giảm bớt phần lớn trọng lượng. Vốn đây là ma pháp phong hệ đơn thể lại bị Tiểu Thanh dùng làm hiệu quả quần thể. Sau khi giảm trọng lượng, Tiểu Thanh vỗ đập cánh, tăng nhanh tốc độ, ở trên trời như sao băng tím xẹt hướng phương xa.

Ngồi trên lưng Hạo Nguyệt, thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều cảm thấy rất vững vàng nhưng không thoải mái. Bởi vì từ người Hạo Nguyệt tỏa ra khí thế độc đáo cho họ có cảm giác ức chế lạ lùng. Thỉnh thoảng còn tỏa tia lạnh giá khiến họ cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác này trước kia không xảy ra, dù lúc Hạo Nguyệt tiến hóa cái đầu thứ năm cũng không có.

Thải Nhi vội báo cho Long Hạo Thần loại cảm giác này. Hắn suy nghĩ chốc lát lập tức hiểu ra. Đây chắc là liên quan rất lớn đến lực lượng huyết mạch của Hạo Nguyệt.

Tiến hóa cái đầu thứ sáu xong, lực lượng huyết mạch của Hạo Nguyệt rõ ràng bị kích phát nhiều, đây là biến hóa rõ nhất trừ mọc cái đầu thứ sáu có thêm một thuộc tính ra. Vậy nên mọi người khó chịu có thể nguyên do là vì đây.

Nhưng vì lần đánh lén bất ngờ này, mọi người chỉ có thể nhẫn nhịn. Long Hạo Thần khiến Hạo Nguyệt cố gắng thu lại khí thế huyết mạch, không ảnh hưởng quá lớn đến mọi người.

Hạo Nguyệt bay tốc độ cực nhanh, mới đầu Long Hạo Thần còn tưởng nó không nhanh bằng Tinh Vương, nhưng Long Hạo Thần mau chóng phát hiện mình đã sai. Có ma pháp phong hệ của Tiểu Thanh hỗ trợ, Hạo Nguyệt càng ngày càng nhanh, hoàn toàn vượt qua Tinh Vương. Bay với độ cao mấy ngàn mét, chỉ một tiếng đồng hồ là họ đã đến Già La Thành.

"Mục tiêu của chúng ta là ma thần điện tại Già La Thành. Chờ lát nữa Hạo Nguyệt đáp xuống, chúng ta cố gắng phá hủy kiến trúc ma thần điện và ma tộc bên trong. Nhưng đừng ra khỏi phạm vi ma thần điện. Anh Nhi, Lâm Hâm, hai người đừng rời khỏi lưng Hạo Nguyệt. Anh Nhi, trước tiên cô đừng ra tay, nếu kẻ địch quá nhiều thì cô dùng ma pháp triệu hoán đoạn hậu."

Đơn giản dặn dò vài câu, Long Hạo Thần vỗ cổ Hạo Nguyệt, hắn và Hạo Nguyệt tâm linh tương thông. Chỉ thấy thân thể màu tím khổng lồ chợt hóa thành sao băng tím lao xuống Già La Thành.

Bất cứ một ma thần nào trong ma tộc đều có tư cách xây dựng ma thần điện, chẳng qua quy cách khác nhau. Mỗi mười hai hạng thì tăng quy cách một cấp. Ma Hoàng cung của Ma Thần Hoàng không thể nghi ngờ là ma thần điện hùng vĩ nhất.

Tuy Long Hạo Thần không chắc chắn Báo Ma Thần Âu Tắc có phải ở Già La Thành hay không. Nhưng dù gã có mặt hay không, làm ma thần trấn giữ một phương, ma thần điện của gã nhất định sẽ xây dựng trong Già La Thành. Hơn nữa chắc chắn là kiến trúc đẹp nhất Già La Thành. Thế nên dù lần đầu họ tới đây, trong quá trình Hạo Nguyệt lao xuống, trực tiếp hướng mục tiêu ma thần điện của Báo Ma Thần.


/334

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status