Nhàn Thiện muốn cho A Cửu ở lại Đại Trạch Sơn, tự nhiên hỏi ra những điều nghi hoặc trong lòng. Cổ Tấn và A Âm còn trẻ tuổi, tất nhiên sẽ chưa có kinh nghiệm, nhưng Nhàn Thiện nghe Cổ Tấn kể lại sự tình đã gặp trên đường, đối với việc A Cửu vào Cửu U Luyện Ngục như thế nào quả thực hiếu kì.
Thiên Khải Thần quân đã ra ngoài du lịch, Hoả Long Tam Thủ là người giữ cửa, cũng chưa hề mở ra phong ấn Luyện Ngục, thực lực của A Cửu như thế nào mà có thể tiến vào Luyện Ngục? Lại như nào có thể sống sót trước hung thú độc ác bên trong Luyện Ngục?
Mọi người chờ câu trả lời của A Cửu, nào ngờ hắn cũng hoang mang lắc đầu: "Chưởng môn, vãn bối cũng không biết". Mọi người sững sờ, chỉ nghe hắn mở miệng nói: "Ba năm trước đây vãn bối ra ngoài du lịch, do nhầm đường đi tới Tử Nguyệt Sơn, không cẩn thận đụng vào trận pháp hộ núi ngoài núi, bị trận pháp hộ núi làm choáng váng, sau khi tỉnh lại thì đã ở ngay bên trong Cửu U Luyện Ngục, vãn bối cũng không biết mình đi vào như thế nào. Luyện Ngục bên trong Ma thú cực hung ác, đều muốn ăn yêu đan của ta để trở nên lớn mạnh, nếu không phải cây ngô đồng kia phù hộ để vãn bối còn một hơi thở, vãn bối sớm đã chết ở bên trong Luyện Ngục, căn bản không đợi được Cổ Tấn cùng A Âm vào Luyện Ngục đưa ta ra ngoài."
Mọi người chờ hồi lâu, lại không phải đáp án muốn nghe, đều có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy A Cửu thần sắc thành khẩn, xác thực không giống nói dối.
"Sư huynh, ta cùng A Tấn trong Cửu U Luyện Ngục dưới cây ngô đồng phát hiện A Cửu, lúc ấy toàn thân hắn là tổn thương, thoi thóp sắp chết, không phải chúng ta vừa vặn xuất hiện cứu hắn, hắn sớm đã bị Ma thú ăn." A Âm thấy Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc mặt có sự nghi hoặc, sợ bọn họ không tin A Cửu, vội vàng vì hắn thanh minh.
"Vâng, sư huynh, A Âm nói không sai. Lúc ấy chúng ta bên trong bị Thí Thần Hoa vây, cũng là A Cửu sau khi biến hóa kịp thời đã cứu chúng ta." Cổ Tấn nhìn về phía A Cửu, "Chẳng qua ta một mực rất hiếu kì, khi chúng ta thấy ngươi vì sao ngươi là bộ dáng ấu Hồ?"
"Cửu U Luyện Ngục bên trong mỗi một tấc không gian tứ phía đều có nguy hiểm, yêu lực của ta đã tiêu hao gần hết sau khi bị hung thú truy đuổi, căn bản không thể duy trì trạng thái trưởng thành. Về sau ta ép buộc dùng yêu đan hóa hình, cứu các ngươi thoát khỏi Thí Thần Hoa ".
Cổ Tấn gật đầu, xem như đã giải được nghi hoặc.
"Thôi được, có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều. Cửu U Luyện Ngục tại Tử Nguyệt Sơn, có Tam Hỏa Long Quân trông giữ, còn có Thiên Khải Thần quân trấn thủ hộ sơn, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện." Nhàn Thiện nói: "A Cửu, nếu chỉ có linh lực của A Âm có thể chữa lành yêu đan của ngươi, vậy ngươi cùng A Âm A Tấn ở cùng nhau trong Kỳ Nguyệt Điện. Thanh Y, A Cửu thân phận đặc biệt, sinh hoạt thường ngày của A Cửu sẽ để con chăm sóc."
Thanh Y đợi đã lâu, nghe thấy Nhàn Thiện phân phó, giật mình ngó ngó A Cửu, miễn cưỡng gật đầu.
Nhàn Thiện khoát tay để mấy người trở về điện nghỉ ngơi, không nghĩ một bên Nhàn Trúc lắc lắc cây quạt hướng xoay người mấy người vẫy gọi: "Sư huynh, chờ một chút, còn có chuyện chưa phân phó xong đâu."
"Còn có chuyện gì?" Nhàn Thiện không hiểu.
Nhàn Trúc xoa eo Nhàn Thiện, nói: "Sư huynh, mấy ngày trước đây Bách Điểu Đảo đưa tới thiếp mời, Khổng Tước Vương đại thọ, mời huynh tới đảo tham gia yến tiệc, huynh cũng đừng quên đi."
Nghe vậy Cổ Tấn đang đứng buồn chán bên cạnh lập tức lấy lại tinh thần, liếc Nhàn Trúc một cái, Nhàn Trúc ném cho hắn một ánh mắt, ý bảo đứng sốt ruột.
Một màn này vừa lúc bị A Cửu nhìn thấy, hắn nhìn A Âm đột nhiên trầm mặc, trong mắt hiện lên 1 tia hứng thú.
Đêm đó tại Tử Nguyệt Sơn, hắn trốn ở sau tảng đá nghe được rõ ràng, Cổ Tấn đem Đông Hoa Thượng thần Già Thiên Tán lặng lẽ tặng cho Bách Điểu Đảo Hoa Thù hộ thân, nghĩ đến hai người quan hệ không ít.
"Sư tôn vừa mới phi thăng, sơn môn gần đây việc vặt rất nhiều, Bách Điểu Đảo thọ yến đệ thay ta đi là được." Nhàn Thiện nói với Nhàn Trúc.
"Sơn môn rất nhiều việc phải lo, đệ muốn ở bên giúp đỡ huynh một hai việc, hiện tại sao có thể xuống núi. Hoa Mặc là nhất tộc chi vương, để các đồ đệ đi chúc thọ cũng không quá thỏa đáng. Đúng lúc A Tấn trở về, liền để đệ ấy đi Bách Điểu Đảo một chuyến đi."
Nhàn Thiện sững sờ: "Việc này, A Tấn muốn đi Quỷ giới tìm hồn phách tiểu Phượng quân, lại vừa đại chiến trở về..."
"Sư huynh, hồn phách Phượng Ẩn cũng không phải chuyện ngày một ngày này hai, A Tấn đệ ấy từ nhỏ ở bên trong sơn môn lớn lên, cùng Tiên tộc các phái kết giao rất ít, lần này Bách Điểu Đảo chúng tiên tụ tập, thế hệ trẻ tuổi nhân tài kiệt xuất đều sẽ tới,nên để đệ ấy đi gặp gỡ một chút cũng tốt, kết giao bằng hữu, ngày sau còn trách nhiệm gánh vác sơn môn."
Nhàn Thiện nghe lời này có lý, thấy Cổ Tấn một mặt mong chờ, cười nói: "Cũng tốt, A Tấn, mấy ngày nữa đệ cầm thiệp mời của huynh đi Bách Điểu Đảo. Chẳng qua Đại Trạch Sơn chúng ta từ trước đến nay không nhúng tay vào tranh chấp của tộc khác, Khổng Tước tộc cùng Ưng tộc mấy năm liên tục đại chiến, đệ đến chúc thọ là được, nhưng nhớ không được cuốn vào chuyện đúng sai của hai tộc."
"Vâng, sư huynh." Giọng Cổ Tấn tươi tỉnh trở lại, mang theo ý cười cùng A Âm rời khỏi Trạch Hữu Đường.
Mấy người thối lui tiếng bước chân xa dần, Nhàn Trúc thu quạt xương phiến, mặt trầm tư, như có điều suy nghĩ.
"Sư huynh, huynh nói Hồng Dịch trả lời là thật hay giả?"
Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc không hơn so với đám tiểu bối, Cửu U Luyện Ngục bên trong là nơi giam giữ hung thú hung ác nhất Tam giới trong hàng vạn năm, nếu là có người có thể ra vào tuỳ ý mà không phá vỡ phong ấn của Thiên Khải Chân Thần. Nếu dùng cách tương tự mà thả những con hung thú đó ra, ắt hẳn trở thành hoạ lớn cho Tam giới.
Nhàn Thiện từ trong tay áo móc ra một viên đá: "Vừa rồi lúc hắn trả lời, ta dùng vấn tâm chú, nếu có nói sai, Vấn Tâm Thạch nhất định sẽ cảnh cáo, nhưng Vấn Tâm Thạch không có chút nào thay đổi, Hồng Dịch cũng không hề nói dối, thật sự là hắn không biết mình là như thế nào đi vào được Cửu U Luyện Ngục."
"Chuyện này là chuyện lớn không phải chuyện nhỏ, sư huynh huynh nghĩ thế nào?"
Nhàn Thiện lắc đầu: "Tử Nguyệt Sơn là nơi ở Thiên Khải Thần quân, đừng nói Đại Trạch Sơn ta, chính Yêu Hoàng cũng không dám nhúng tay vào chuyện này. Nhưng việc này hoàn toàn kì lạ quá mức quỷ dị, Hồ tộc trừ Thường Thấm chỉ có Hồng Dịch là Cửu Vĩ Hồ, an nguy của hắn chắc chắn đối Hồ tộc cực kỳ quan trọng, Thường Thấm sẽ không ngồi yên không để ý đến. Đệ ngày mai tự mình đi Hồ tộc một chuyến, đem chuyện này nói cho Hồ vương, xem nàng có thể hay không điều tra rõ nguyên do trong đó."
"Vâng, sư huynh."
Nhàn Thiện thở dài: "Năm đó Bạch Quyết Chân Thần tuẫn thế mới đổi lấy hai tộc trăm năm an bình. Hi vọng không tái khởi tranh chấp, sinh linh đồ thán."
Cảm xúc nhạt nhào tại Trạch Hữu Đường bên trong tan biến, một làn khói đen vô hình lướt qua đại sảnh, xuyên qua gần phân nửa đỉnh núi trở lại chỗ A Cửu đang ngủ say trong điện, hoá thành vết in nhẹ trên cổ.
"Không hổ là Đại Trạch Sơn, làm việc giọt nước không lọt, ngược lại là so ta tưởng tượng khó chơi rất nhiều."
Cách đó ngàn dặm, bên trong Cửu U Luyện Ngục dung nham đỏ rực phía trên đỉnh núi lửa, có một người nghiêng người trên vương toạ nhìn qua làn khói đen thấy cảnh ở Đại Trạch Sơn. Trong ngọn lửa có một giọng nói kì quái vang lên:
"Ma quân, nếu là Nhàn Trúc đem tin tức đưa đến Hồ tộc, để Thường Thấm biết được việc này..."
Phía dưới vương tọa, khắp núi Ma thú quỳ sát, có mấy người hóa thành hình người đứng hai bên.
"Thì làm sao, cô ta còn dám tiến vào Tử Nguyệt Sơn hay sao?" người ngồi trên vương toạ phất phất tay áo, "Coi như để cô ta biết Cửu U Luyện Ngục đại loạn, Thiên Khải không ở đây, ai có thể làm gì được ta?"
"Ma quân, Thiên Khải Chân Thần dù không ở Tử Nguyệt Sơn, nhưng trong Thần giới còn có hai vị Chân Thần, nếu là bọn họ hạ giới...?"
Ba vị Chân Thần còn tồn tại, cho dù là Cửu U Luyện Ngục yêu ma cường đại nhất, độc ác nhất cũng đều cùng nhau im lặng.
Người ngồi trên vương toạ im lặng một lúc, chân trần giẫm lên nham thạch thiêu đốt, nàng nhìn về phía cuối bầu trời bên trong Luyện Ngục, phong ấn nặng nề sáng tối lờ mờ, cô lập Cửu U Luyện Ngục và bên ngoài, ngăn cách thành hai thế giới.
"Các ngươi không ra ngoài Luyện Ngục được, xem ra chỉ có thể ta tự mình đi một chuyến. Sát Thần, bảo vệ tốt Luyện Ngục, không thể để tên Yêu Long nhìn ra manh mối."
Thân rễ của Thí Thần Hoa dưới vương toạ lắc lư, nhụy h0a điểm nhẹ, mênh mông cuồn cuộn hướng lối vào Luyện Ngục mà đi.
Người kia ẩn trong Thí Thần Hoa, lặng yên biến mất tại cửa vào kết giới, xuyên qua phong ấn Cửu U Luyện Ngục mà không có chút trở ngại nào.
Ngoài Chân Thần, không có người nào có thể tùy ý ra vào Cửu U Luyện Ngục. Cho dù là Thượng thần, tuyệt đối cũng không thể làm tổn thương phong ấn, nhưng người này không phải Chân Thần, có thể tại Cửu U Luyện Ngục tới lui tự nhiên, quả thực chưa từng nghe tới, và cũng không biết là ai.
Tử Nguyệt Sơn hậu điện, Tam Hoả đang tập trung tu luyện đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm Bích Ba bên cạnh đang ngủ say ch ảy nước miếng, hướng chính điện mà đi.
Chính điện bên trong bên ngoài lặng yên không một tiếng động, Tam Hỏa đứng ở trên mái hiên, nhìn qua gió êm sóng lặng trên Tử Nguyệt mặt lộ vẻ nghi hoặc. Hắn vừa mới rõ ràng cảm giác được một cỗ quỷ dị thần lực ba động...
Hắn cẩn thận cõng Bích Ba trên vai, xuất ra mặt dây chuyền màu tím ném giữa không trung, niệm lên phù chú giải phong ấn Cửu U Luyện Ngục, cánh cửa Luyện Ngục bị mở ra, hơi thở hung ác và âm u của Thí Thần Hoa hung mãnh lập tức đập vào mặt, hắn bay đến giữa không trung nhìn lại, trừ Thí Thần Hoa đang gào thét, Luyện Ngục bên trong vẫn yên tĩnh, hắn trấn an bản thân rồi đóng lại phong ấn.
"Tam Hỏa, có chuyện gì?" Bích Ba bị động tĩnh này đánh thức, ngáp một cái, trợn tròn mắt hỏi.
"Không sao, ngươi ngủ tiếp đi." Tam Hỏa vỗ vỗ lưng của nó, xoa xoa trên cổ. Thủy Ngưng thú được xoa xoa cảm thấy thoải mái dễ chịu, lẩm bẩm đổi tư thế ôm chặt Tam Hỏa, tiếp tục ch ảy nước miếng ngủ tiếp.
Tam Hỏa lại liếc mắt nhìn Tử Nguyệt đang yên bình, khẽ nhíu lông mày, trở về hậu điện tu hành.
Ngày thứ hai Cổ Tấn về Đại Trạch Sơn, sáng sớm liền rời giường đi về phía sau sườn núi tu luyện, hắn mới đi ra khỏi cửa điện, liền nhìn thấy Nhàn Trúc nhàn nhã cầm quạt.
"Sư huynh." Cổ Tấn liền vội vàng tiến lên hành lễ, cười nhẹ nhàng với Nhàn Trúc nói: "Hôm qua đa tạ sư huynh."
"Cám ơn huynh làm cái gì?" Nhàn Trúc lắc lắc cây quạt, vẻ mặt kinh ngạc "Tiểu sư đệ, ta làm cái gì đệ muốn cám ơn ta?"
Cổ Tấn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ. Hắn nhớ Hoa Thù tầm mười năm, nếu không phải tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn trọng yếu hơn, sợ là mới ra cấm cốc liền đi Bách Điểu Đảo tìm Khổng Tước công chúa.
"A, tâm tính thiếu niên, thiếu niên tâm tính!" Cổ Tấn một lời yêu thương chỉ thiếu điều viết lên mặt, Nhàn Trúc nhìn bộ dạng của hắn, ngược lại là mười phần cảm khái, "Nhớ ngày đó ta cũng có lúc còn trẻ!"
Hắn nói vung quạt lên, một hộp mực xuất trên quạt: "Này sư đệ, cầm lấy đi."
"Sư huynh, đây là cái gì?" Cổ Tấn sững sờ.
"Thời điểm sư tôn phi thăng cũng tặng cho ta cùng đại sư huynh một bảo bối, đây là chính huynh chọn, tặng cho đệ."
Cổ Tấn mở hộp mực ra, một đỉnh mũ phượng lẳng lặng đặt ở bên trong.
Mũ phượng diễm hồng như lửa, sáu viên tiên thạch đính trên đó, tiên thạch ở giữa linh động lưu sa như ẩn như hiện, như bầu trời đêm chi cảnh mỹ lệ tươi thắm.
Không hề nghi ngờ, đây là một Bán Thần khí, một Bán Thần Khí cực đẹp và hiếm có
Ngay cả Cổ Tấn, lớn lên trong đống châu báu, lần đầu xem mũ phượng này cũng có một chút thất thần.
Thiên Khải Thần quân đã ra ngoài du lịch, Hoả Long Tam Thủ là người giữ cửa, cũng chưa hề mở ra phong ấn Luyện Ngục, thực lực của A Cửu như thế nào mà có thể tiến vào Luyện Ngục? Lại như nào có thể sống sót trước hung thú độc ác bên trong Luyện Ngục?
Mọi người chờ câu trả lời của A Cửu, nào ngờ hắn cũng hoang mang lắc đầu: "Chưởng môn, vãn bối cũng không biết". Mọi người sững sờ, chỉ nghe hắn mở miệng nói: "Ba năm trước đây vãn bối ra ngoài du lịch, do nhầm đường đi tới Tử Nguyệt Sơn, không cẩn thận đụng vào trận pháp hộ núi ngoài núi, bị trận pháp hộ núi làm choáng váng, sau khi tỉnh lại thì đã ở ngay bên trong Cửu U Luyện Ngục, vãn bối cũng không biết mình đi vào như thế nào. Luyện Ngục bên trong Ma thú cực hung ác, đều muốn ăn yêu đan của ta để trở nên lớn mạnh, nếu không phải cây ngô đồng kia phù hộ để vãn bối còn một hơi thở, vãn bối sớm đã chết ở bên trong Luyện Ngục, căn bản không đợi được Cổ Tấn cùng A Âm vào Luyện Ngục đưa ta ra ngoài."
Mọi người chờ hồi lâu, lại không phải đáp án muốn nghe, đều có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy A Cửu thần sắc thành khẩn, xác thực không giống nói dối.
"Sư huynh, ta cùng A Tấn trong Cửu U Luyện Ngục dưới cây ngô đồng phát hiện A Cửu, lúc ấy toàn thân hắn là tổn thương, thoi thóp sắp chết, không phải chúng ta vừa vặn xuất hiện cứu hắn, hắn sớm đã bị Ma thú ăn." A Âm thấy Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc mặt có sự nghi hoặc, sợ bọn họ không tin A Cửu, vội vàng vì hắn thanh minh.
"Vâng, sư huynh, A Âm nói không sai. Lúc ấy chúng ta bên trong bị Thí Thần Hoa vây, cũng là A Cửu sau khi biến hóa kịp thời đã cứu chúng ta." Cổ Tấn nhìn về phía A Cửu, "Chẳng qua ta một mực rất hiếu kì, khi chúng ta thấy ngươi vì sao ngươi là bộ dáng ấu Hồ?"
"Cửu U Luyện Ngục bên trong mỗi một tấc không gian tứ phía đều có nguy hiểm, yêu lực của ta đã tiêu hao gần hết sau khi bị hung thú truy đuổi, căn bản không thể duy trì trạng thái trưởng thành. Về sau ta ép buộc dùng yêu đan hóa hình, cứu các ngươi thoát khỏi Thí Thần Hoa ".
Cổ Tấn gật đầu, xem như đã giải được nghi hoặc.
"Thôi được, có lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều. Cửu U Luyện Ngục tại Tử Nguyệt Sơn, có Tam Hỏa Long Quân trông giữ, còn có Thiên Khải Thần quân trấn thủ hộ sơn, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện." Nhàn Thiện nói: "A Cửu, nếu chỉ có linh lực của A Âm có thể chữa lành yêu đan của ngươi, vậy ngươi cùng A Âm A Tấn ở cùng nhau trong Kỳ Nguyệt Điện. Thanh Y, A Cửu thân phận đặc biệt, sinh hoạt thường ngày của A Cửu sẽ để con chăm sóc."
Thanh Y đợi đã lâu, nghe thấy Nhàn Thiện phân phó, giật mình ngó ngó A Cửu, miễn cưỡng gật đầu.
Nhàn Thiện khoát tay để mấy người trở về điện nghỉ ngơi, không nghĩ một bên Nhàn Trúc lắc lắc cây quạt hướng xoay người mấy người vẫy gọi: "Sư huynh, chờ một chút, còn có chuyện chưa phân phó xong đâu."
"Còn có chuyện gì?" Nhàn Thiện không hiểu.
Nhàn Trúc xoa eo Nhàn Thiện, nói: "Sư huynh, mấy ngày trước đây Bách Điểu Đảo đưa tới thiếp mời, Khổng Tước Vương đại thọ, mời huynh tới đảo tham gia yến tiệc, huynh cũng đừng quên đi."
Nghe vậy Cổ Tấn đang đứng buồn chán bên cạnh lập tức lấy lại tinh thần, liếc Nhàn Trúc một cái, Nhàn Trúc ném cho hắn một ánh mắt, ý bảo đứng sốt ruột.
Một màn này vừa lúc bị A Cửu nhìn thấy, hắn nhìn A Âm đột nhiên trầm mặc, trong mắt hiện lên 1 tia hứng thú.
Đêm đó tại Tử Nguyệt Sơn, hắn trốn ở sau tảng đá nghe được rõ ràng, Cổ Tấn đem Đông Hoa Thượng thần Già Thiên Tán lặng lẽ tặng cho Bách Điểu Đảo Hoa Thù hộ thân, nghĩ đến hai người quan hệ không ít.
"Sư tôn vừa mới phi thăng, sơn môn gần đây việc vặt rất nhiều, Bách Điểu Đảo thọ yến đệ thay ta đi là được." Nhàn Thiện nói với Nhàn Trúc.
"Sơn môn rất nhiều việc phải lo, đệ muốn ở bên giúp đỡ huynh một hai việc, hiện tại sao có thể xuống núi. Hoa Mặc là nhất tộc chi vương, để các đồ đệ đi chúc thọ cũng không quá thỏa đáng. Đúng lúc A Tấn trở về, liền để đệ ấy đi Bách Điểu Đảo một chuyến đi."
Nhàn Thiện sững sờ: "Việc này, A Tấn muốn đi Quỷ giới tìm hồn phách tiểu Phượng quân, lại vừa đại chiến trở về..."
"Sư huynh, hồn phách Phượng Ẩn cũng không phải chuyện ngày một ngày này hai, A Tấn đệ ấy từ nhỏ ở bên trong sơn môn lớn lên, cùng Tiên tộc các phái kết giao rất ít, lần này Bách Điểu Đảo chúng tiên tụ tập, thế hệ trẻ tuổi nhân tài kiệt xuất đều sẽ tới,nên để đệ ấy đi gặp gỡ một chút cũng tốt, kết giao bằng hữu, ngày sau còn trách nhiệm gánh vác sơn môn."
Nhàn Thiện nghe lời này có lý, thấy Cổ Tấn một mặt mong chờ, cười nói: "Cũng tốt, A Tấn, mấy ngày nữa đệ cầm thiệp mời của huynh đi Bách Điểu Đảo. Chẳng qua Đại Trạch Sơn chúng ta từ trước đến nay không nhúng tay vào tranh chấp của tộc khác, Khổng Tước tộc cùng Ưng tộc mấy năm liên tục đại chiến, đệ đến chúc thọ là được, nhưng nhớ không được cuốn vào chuyện đúng sai của hai tộc."
"Vâng, sư huynh." Giọng Cổ Tấn tươi tỉnh trở lại, mang theo ý cười cùng A Âm rời khỏi Trạch Hữu Đường.
Mấy người thối lui tiếng bước chân xa dần, Nhàn Trúc thu quạt xương phiến, mặt trầm tư, như có điều suy nghĩ.
"Sư huynh, huynh nói Hồng Dịch trả lời là thật hay giả?"
Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc không hơn so với đám tiểu bối, Cửu U Luyện Ngục bên trong là nơi giam giữ hung thú hung ác nhất Tam giới trong hàng vạn năm, nếu là có người có thể ra vào tuỳ ý mà không phá vỡ phong ấn của Thiên Khải Chân Thần. Nếu dùng cách tương tự mà thả những con hung thú đó ra, ắt hẳn trở thành hoạ lớn cho Tam giới.
Nhàn Thiện từ trong tay áo móc ra một viên đá: "Vừa rồi lúc hắn trả lời, ta dùng vấn tâm chú, nếu có nói sai, Vấn Tâm Thạch nhất định sẽ cảnh cáo, nhưng Vấn Tâm Thạch không có chút nào thay đổi, Hồng Dịch cũng không hề nói dối, thật sự là hắn không biết mình là như thế nào đi vào được Cửu U Luyện Ngục."
"Chuyện này là chuyện lớn không phải chuyện nhỏ, sư huynh huynh nghĩ thế nào?"
Nhàn Thiện lắc đầu: "Tử Nguyệt Sơn là nơi ở Thiên Khải Thần quân, đừng nói Đại Trạch Sơn ta, chính Yêu Hoàng cũng không dám nhúng tay vào chuyện này. Nhưng việc này hoàn toàn kì lạ quá mức quỷ dị, Hồ tộc trừ Thường Thấm chỉ có Hồng Dịch là Cửu Vĩ Hồ, an nguy của hắn chắc chắn đối Hồ tộc cực kỳ quan trọng, Thường Thấm sẽ không ngồi yên không để ý đến. Đệ ngày mai tự mình đi Hồ tộc một chuyến, đem chuyện này nói cho Hồ vương, xem nàng có thể hay không điều tra rõ nguyên do trong đó."
"Vâng, sư huynh."
Nhàn Thiện thở dài: "Năm đó Bạch Quyết Chân Thần tuẫn thế mới đổi lấy hai tộc trăm năm an bình. Hi vọng không tái khởi tranh chấp, sinh linh đồ thán."
Cảm xúc nhạt nhào tại Trạch Hữu Đường bên trong tan biến, một làn khói đen vô hình lướt qua đại sảnh, xuyên qua gần phân nửa đỉnh núi trở lại chỗ A Cửu đang ngủ say trong điện, hoá thành vết in nhẹ trên cổ.
"Không hổ là Đại Trạch Sơn, làm việc giọt nước không lọt, ngược lại là so ta tưởng tượng khó chơi rất nhiều."
Cách đó ngàn dặm, bên trong Cửu U Luyện Ngục dung nham đỏ rực phía trên đỉnh núi lửa, có một người nghiêng người trên vương toạ nhìn qua làn khói đen thấy cảnh ở Đại Trạch Sơn. Trong ngọn lửa có một giọng nói kì quái vang lên:
"Ma quân, nếu là Nhàn Trúc đem tin tức đưa đến Hồ tộc, để Thường Thấm biết được việc này..."
Phía dưới vương tọa, khắp núi Ma thú quỳ sát, có mấy người hóa thành hình người đứng hai bên.
"Thì làm sao, cô ta còn dám tiến vào Tử Nguyệt Sơn hay sao?" người ngồi trên vương toạ phất phất tay áo, "Coi như để cô ta biết Cửu U Luyện Ngục đại loạn, Thiên Khải không ở đây, ai có thể làm gì được ta?"
"Ma quân, Thiên Khải Chân Thần dù không ở Tử Nguyệt Sơn, nhưng trong Thần giới còn có hai vị Chân Thần, nếu là bọn họ hạ giới...?"
Ba vị Chân Thần còn tồn tại, cho dù là Cửu U Luyện Ngục yêu ma cường đại nhất, độc ác nhất cũng đều cùng nhau im lặng.
Người ngồi trên vương toạ im lặng một lúc, chân trần giẫm lên nham thạch thiêu đốt, nàng nhìn về phía cuối bầu trời bên trong Luyện Ngục, phong ấn nặng nề sáng tối lờ mờ, cô lập Cửu U Luyện Ngục và bên ngoài, ngăn cách thành hai thế giới.
"Các ngươi không ra ngoài Luyện Ngục được, xem ra chỉ có thể ta tự mình đi một chuyến. Sát Thần, bảo vệ tốt Luyện Ngục, không thể để tên Yêu Long nhìn ra manh mối."
Thân rễ của Thí Thần Hoa dưới vương toạ lắc lư, nhụy h0a điểm nhẹ, mênh mông cuồn cuộn hướng lối vào Luyện Ngục mà đi.
Người kia ẩn trong Thí Thần Hoa, lặng yên biến mất tại cửa vào kết giới, xuyên qua phong ấn Cửu U Luyện Ngục mà không có chút trở ngại nào.
Ngoài Chân Thần, không có người nào có thể tùy ý ra vào Cửu U Luyện Ngục. Cho dù là Thượng thần, tuyệt đối cũng không thể làm tổn thương phong ấn, nhưng người này không phải Chân Thần, có thể tại Cửu U Luyện Ngục tới lui tự nhiên, quả thực chưa từng nghe tới, và cũng không biết là ai.
Tử Nguyệt Sơn hậu điện, Tam Hoả đang tập trung tu luyện đột nhiên ngẩng đầu, bỗng nhiên ôm Bích Ba bên cạnh đang ngủ say ch ảy nước miếng, hướng chính điện mà đi.
Chính điện bên trong bên ngoài lặng yên không một tiếng động, Tam Hỏa đứng ở trên mái hiên, nhìn qua gió êm sóng lặng trên Tử Nguyệt mặt lộ vẻ nghi hoặc. Hắn vừa mới rõ ràng cảm giác được một cỗ quỷ dị thần lực ba động...
Hắn cẩn thận cõng Bích Ba trên vai, xuất ra mặt dây chuyền màu tím ném giữa không trung, niệm lên phù chú giải phong ấn Cửu U Luyện Ngục, cánh cửa Luyện Ngục bị mở ra, hơi thở hung ác và âm u của Thí Thần Hoa hung mãnh lập tức đập vào mặt, hắn bay đến giữa không trung nhìn lại, trừ Thí Thần Hoa đang gào thét, Luyện Ngục bên trong vẫn yên tĩnh, hắn trấn an bản thân rồi đóng lại phong ấn.
"Tam Hỏa, có chuyện gì?" Bích Ba bị động tĩnh này đánh thức, ngáp một cái, trợn tròn mắt hỏi.
"Không sao, ngươi ngủ tiếp đi." Tam Hỏa vỗ vỗ lưng của nó, xoa xoa trên cổ. Thủy Ngưng thú được xoa xoa cảm thấy thoải mái dễ chịu, lẩm bẩm đổi tư thế ôm chặt Tam Hỏa, tiếp tục ch ảy nước miếng ngủ tiếp.
Tam Hỏa lại liếc mắt nhìn Tử Nguyệt đang yên bình, khẽ nhíu lông mày, trở về hậu điện tu hành.
Ngày thứ hai Cổ Tấn về Đại Trạch Sơn, sáng sớm liền rời giường đi về phía sau sườn núi tu luyện, hắn mới đi ra khỏi cửa điện, liền nhìn thấy Nhàn Trúc nhàn nhã cầm quạt.
"Sư huynh." Cổ Tấn liền vội vàng tiến lên hành lễ, cười nhẹ nhàng với Nhàn Trúc nói: "Hôm qua đa tạ sư huynh."
"Cám ơn huynh làm cái gì?" Nhàn Trúc lắc lắc cây quạt, vẻ mặt kinh ngạc "Tiểu sư đệ, ta làm cái gì đệ muốn cám ơn ta?"
Cổ Tấn sờ sờ mũi, có chút xấu hổ. Hắn nhớ Hoa Thù tầm mười năm, nếu không phải tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn trọng yếu hơn, sợ là mới ra cấm cốc liền đi Bách Điểu Đảo tìm Khổng Tước công chúa.
"A, tâm tính thiếu niên, thiếu niên tâm tính!" Cổ Tấn một lời yêu thương chỉ thiếu điều viết lên mặt, Nhàn Trúc nhìn bộ dạng của hắn, ngược lại là mười phần cảm khái, "Nhớ ngày đó ta cũng có lúc còn trẻ!"
Hắn nói vung quạt lên, một hộp mực xuất trên quạt: "Này sư đệ, cầm lấy đi."
"Sư huynh, đây là cái gì?" Cổ Tấn sững sờ.
"Thời điểm sư tôn phi thăng cũng tặng cho ta cùng đại sư huynh một bảo bối, đây là chính huynh chọn, tặng cho đệ."
Cổ Tấn mở hộp mực ra, một đỉnh mũ phượng lẳng lặng đặt ở bên trong.
Mũ phượng diễm hồng như lửa, sáu viên tiên thạch đính trên đó, tiên thạch ở giữa linh động lưu sa như ẩn như hiện, như bầu trời đêm chi cảnh mỹ lệ tươi thắm.
Không hề nghi ngờ, đây là một Bán Thần khí, một Bán Thần Khí cực đẹp và hiếm có
Ngay cả Cổ Tấn, lớn lên trong đống châu báu, lần đầu xem mũ phượng này cũng có một chút thất thần.
/139
|