"Đừng để bị thương nữa, mặc kệ khi nào, với bất kỳ ai, đừng để bị thương thêm một lần nữa."
Ở đầu đường Trường An người đến người đi náo nhiệt ồn ào, A Âm chỉ nghe được những lời này.
Hình bóng người thanh niên in sâu trong con ngươi đen láy của A Âm, lông mày nàng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, A Âm gật đầu: "Ừm! Ta nhất định không bị thương, tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Đúng vào lúc này, trên đỉnh tháp vang lên tiếng chuông cổ, pháo hoa đủ màu nở rộ trên bầu trời, lộng lẫy đến chói mắt.
A Âm hiếm nhìn thấy, chỉ tay về nơi có pháo hoa nở rộ: "Oa, A Tấn, thật là đẹp, đây chính là pháo hoa của Nhân gian sao?"
Nhìn nụ cười của A Âm, Cổ Tấn bỗng nhiên nắm tay thiếu nữ, đầu hơi thấp: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem."
A Âm khẽ giật mình, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Cổ Tấn nắm tay dẫn về phía dòng sông biển người đứng đông đúc.
Vừa vào Trường An, A Cửu đã lao vào thành đông, tìm gần nửa canh giờ đều không tìm được A Âm hay bóng lưng của Cổ Tấn.
Yến Sảng ở sau lưng hắn cười tươi như hoa: "Này, hồ ly thối, Cổ Tấn Tiên quân so với ngươi thông minh hơn nhiều, hắn nói đến đông thành rõ ràng là lừa gạt ngươi, ngươi còn muốn tìm A Âm."
A Cửu liếc Yến Sảng một cái: "Lão tử nguyện ý, mắc mớ gì tới ngươi."
"Câu nói thô bỉ, hồ ly thối, cha mẹ ngươi dạy ngươi nói chuyện như thế à!"
A Cửu bước chân bỗng nhiên dừng lại, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Yến Sảng.
Yến Sảng theo trực giác biết mình nói sai, buông thả tùy ý thành quen, không sợ bị mất mặt chạy đến xin lỗi, khi ngẩng đầu nhìn lại đã thấy A Cửu đi một mình ở phía xa.
Nàng đáy lòng lo lắng, đang định đi theo, ánh mắt lại để ý một thứ bên đường.
A Cửu dù sao cũng là Hồ tộc thiếu chủ, thật sẽ không nổi giận với một nữ nhân, trong lòng hắn hiểu Yến Sảng là người tính tình ngay thẳng. Đi được một đoạn không thấy giọng nói ồn ào của Yến Sảng, không khỏi có chút bận tâm, quay lại nhìn thì thấy xa xa Yến Sảng đang đứng ở trước quán bán bánh ngọt, người không nhúc nhích.
Thật sự là con chim ưng này chưa từng thấy qua nhân thế, thấy bánh ngọt thèm ăn liền không đi nữa?
A Cửu không cam lòng đi tới, chọc chọc bả vai Yến Sảng: "Muốn ăn không?"
Yến Sảng hiếm khi không cùng hắn tranh cãi, thành thật gật đầu.
A Cửu chế nhạo nàng: "Ồ, ngươi công chúa Tiên tộc cái gì ngon đều đã ăn qua, bánh hoa quế Nhân gian có gì mà lạ?"
Yến Sảng liếc nhìn chiếc bánh kem thơm ngon trên quầy hàng, cảm xúc có chút hụt hẫng: "Khi còn bé mẹ ta thường xuyên làm cho ta, ta đã rất nhiều năm không được ăn."
A Cửu thắc mắc: "Vì sao? Ngươi lớn lên mẹ ngươi không làm cho ngươi nữa? Không được ăn thì không được ăn, làm sao giống như con nít vậy."
Yến Sảng lắc đầu, trầm giọng nói: "Khi ta mấy trăm tuổi, mẹ ta ở bên trên Bắc Hải vì bảo vệ tộc nhân, đánh nhau với hải quái bị trọng thương, cha ta không kịp cứu, không bao lâu mẹ ta qua đời."
A Cửu sững sờ, liếm môi một cái, có chút luống cuống.
Con hồ ly ngu ngốc, không trở lại xen vào việc của người khác thì không sao, bây giờ nói sai rồi, làm sao sửa bây giờ?
Hỏa Hồ lẩm bẩm hối hận, không chần chừ cởi một tràng hạt trên tay ném lên quầy hàng: "Chủ quán, đổi lấy một hộp bánh quế của ngươi."
Yến Sảng ngạc nhiên nhìn A Cửu, A Cửu hừ một tiếng, mặt kiêu ngạo: "Không cần cám ơn ta, không có gì có thể tiếc, thứ này cô cô ta tặng khi ta ra đời, mang theo cũng vướng víu."
Chủ quán sớm nhìn thấy hai nam thanh nữ tú này từ lâu, đang định lấy tràng hạt, lại bị Yến Sảng lấy đi trước.
Yến Sảng cầm tràng hạt hít hà, chậc chậc hai tiếng: "Thật hoang đường, ngươi là hồ ly, tràng hạt này làm bằng đàn mộc vạn năm, đeo ở trên người có thể chặn một đòn chí mạng của Tiên giới Thượng quân, cô cô của ngươi hẳn rất yêu ngươi!"
A Cửu không hề bị lay động, vẫn nghiêm mặt: "Ngươi lấy lại làm gì, Bản quân rốt cuộc thương tâm làm việc thiện, đã mua cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy."
Yến Sảng liếc nhìn tên ngốc A Cửu đang tỏ ra đại gia: "Ta nói ta mua không được khi nào." Nàng từ trong tay áo móc ra một lá vàng ném vào ngực chủ quán, "Chủ quán, không cần thối!"
Chủ quán vội vàng cầm lấy, lấy răng cắn cắn, vừa thấy là thật, cười đến không nhìn thấy răng: "Ây da, thật tốt, cám ơn tiểu thư!"
Yến Sảng ném lá vàng xong, cầm một hộp bánh quế, đặt tràng hạt vào tay A Cửu đang sững sờ, thần sắc có chút trịnh trọng: "Trưởng giả ban tặng, không thể từ. Hãy giữ cho tốt, phải biết trân trọng, đừng giống như ta, khi còn bé ghét mẹ ta làm bánh quế không đủ ngọt, không thích ăn. Khi muốn ăn lại không ai làm cho".
A Cửu khẽ giật mình, thu lại vẻ mặt khinh thường, nhìn tràng hạt trên tay không nói nên lời.
Đúng vào lúc này, pháo hoa nhiều màu rực rỡ cháy phía trên thành Trường An, nàng nhìn về phía pháo hoa bay lên: "Đi thôi, bọn họ nhất định ra bờ sông xem pháo hoa, chúng ta cũng đi, cùng ăn bánh quế."
Yến Sảng nói xong, ôm bánh quế đi về hướng đám người.
A Cửu nhìn theo bóng lưng Ưng tộc công chúa, đột nhiên nghĩ, nguyên lai Tiên tộc hẳn không phải ai cũng đáng ghét xấu xa. Khó trách dù hắn chán ghét như vậy, người đó cũng nguyện ý cùng Thiên Đế làm bằng hữu nhiều năm như vậy.
Chờ nội đan khôi phục, về thăm cô cô vậy, bọn họ mấy trăm năm chưa hề nói chuyện, lần này tế tự phụ vương, cùng uống chén rượu. Dù sao, người thân của hắn chỉ còn mình cô cô.
A Cửu nghĩ như vậy, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm, hắn đuổi theo Yến Sảng, hướng pháo hoa mà đi.
Đêm hôm ấy, bốn người bạn ngày thường ồn ào ầm ĩ cùng xem pháo hoa, cùng một chỗ ăn bánh quế, cùng một chỗ phẩm tửu.
Cảnh thành Trường An về đêm nở hoa sau lưng hai đôi bạn trẻ, trở lại thành kỉ niệm vĩnh cửu và quý giá.
Thời điểm chạng vạng sáng, Yến Sảng tạm biệt bọn họ đi Bách Điểu Đảo, vào Vô Cực Động cùng Lan Phong điều tra chân tướng việc tộc nhân mất tích, và trước khi trở về Đại Trạch Sơn, Cổ Tấn quyết định đi tới nơi cuối cùng mà hắn biết có hồn phách Phượng Ẩn ẩn náu, Chung Linh Cung của Quỷ giới quân chủ Ngao Ca.
A Cửu yêu lực gần như khôi phục, hắn không muốn về Đại Trạch Sơn tĩnh dưỡng, Cổ Tấn đành phải mang theo cái tên vướng víu không vứt đi được này.
Quỷ giới tồn tại ở phía dưới Nhân giới, vô hạn dưới lòng đất, không thuộc quản lý của Tiên Yêu. Phàm vào Quỷ giới, trở thành một tia linh hồn, chỉ có Quỷ Vương Ngao Ca có thể làm chủ nó. Ngao Ca là được Thượng Cổ Chân Thần tự mình lựa chọn, Tiên Yêu hai tộc đế quân đều từng muốn giao hảo với Ngao Ca, nhưng hắn vô cùng bí ẩn, chưa từng cuốn vào tranh đấu hai tộc, cũng không thiên vị giới nào, cùng lưỡng giới đế quân đều không có giao tình.
Nhưng luôn có ngoại lệ, Đông Hoa trước khi phi thăng để lại cho Cổ Tấn một bức thư, đủ thấy Ngao Ca cùng Đông Hoa chắc hẳn có quen biết.
Dưới long mạch cách thành Trường An không xa là lối vào Quỷ giới, được Bích Tỉ Thượng quân cùng Trấn Hồn Tháp trấn giữ.
Cung điện nguy nga giấu ở dưới chỗ sâu của long mạch, tháp xanh cao sừng sững giữa trung tâm cung điện dưới lòng đất, Thượng Cổ phạn văn khắc trên đó, trang nghiêm mà hùng vĩ, vầng sáng màu xanh nhạt chiếu sáng cả tòa địa cung, hóa thành vầng trăng tròn trịa, trấn áp ma gầm phía dưới lòng đất. Và cửa đá sau Trấn Hồn Tháp, chính là cửa vào Quỷ giới.
Ba người đi vào, A Cửu cùng A Âm đang muốn định vòng qua Trấn Hồn Tháp, lại bị Cổ Tấn kéo lại.
"Đợi một chút." Cổ Tấn hướng vào khoảng không trong Trấn Hồn Tháp trên không chắp tay, cất cao giọng nói: "Đồ đệ Đại Trạch Sơn Đông Hoa Thượng thần Cổ Tấn, bái kiến Bích Tỉ Thượng quân."
Giọng Cổ Tấn kết thúc, khoảng không trong Trấn Hồn Tháp hiện một cái đệm đơn giản, một lão già thân áo bào trắng cổ hi ngồi xếp bằng trên đó. Hắn nhìn về ba người phía đáy tháp, ánh mắt ôn hòa.
Vị lão già này chính là thủ hộ Trấn Hồn Tháp Quỷ giới, tuy chỉ có cái tên Thượng quân, nhưng có thực lực thượng thần Bích Tỉ Thần quân.
"Đồ đệ Đông Hoa? Ngươi tới Quỷ cung có chuyện gì?" Bích Tỉ trừng mắt lên, thần sắc có chút hòa hoãn.
"Thượng quân, Cổ Tấn muốn vào Quỷ giới cầu kiến Quỷ Vương, xin Thượng quân tạo thuận lợi."
"Quỷ Vương có lệnh, trọng địa Quỷ giới Tiên Yêu hai tộc không được tự tiện ra vào, sư phụ ngươi chưa nói với ngươi sao?"
"Cổ Tấn hôm nay tới đây, chính vì tuân mệnh sư phụ mà tới." Thấy Bích Tỉ không hề bị lay động, Cổ Tấn sờ sờ mũi, đành phải mang con vô pháp vô thiên kia mang ra, "Bích Tỉ Thượng quân, Bích Ba nhờ ta hỏi thăm sức khỏe ngài."
Bích Tỉ Thượng quân sững sờ, lúc này hướng mắt nhìn Cổ Tấn: "Ngươi biết Bích Ba?"
Hơn ba trăm năm trước Bích Ba nghe hắn đi theo Thượng Cổ Chân Thần, nhận vị tiểu Thần quân chưa lột xác làm chủ, cũng không trở lại nữa, nhờ phúc vị tiểu Thần quân kia, hắn mới có ba trăm năm yên ổn thoải mái, nếu không đến bộ râu này cũng bị kẻ phá rối đó nhổ sạch. Chẳng lẽ... Cổ Tấn này là? Không đúng, Tiên quân này một thân tiên khí, nhưng tiểu Thần quân trong truyền thuyết rõ ràng có là thần lực hỗn độn.
Không đợi Bích Tỉ suy đoán xong, giọng Cổ Tấn đã vang lên: "Mẫu thân sợ ta khi còn bé không có bạn chơi nên đã đưa Bích Ba về đùa nghịch với ta, nói đến còn muốn đa tạ năm đó Thượng quân rộng lượng, nếu không Bích Ba cũng không thể làm bạn với ta."
Lời này quá hiển nhiên, chòm râu trẳng của Bích Tỉ lão Thượng quân run lên, rốt cuộc biết thân phận Tiên quân áo trắng trước mặt, hắn đang muốn mở miệng đáp ứng, giọng Cổ Tấn lại vang lên.
"Lão Thượng quân, ta vài ngày trước nhìn thấy Bích Ba, nó còn nói đã nhiều ngày không trở về, rất nhớ ngài, đợi ít ngày nó sẽ về Địa cung, hầu hạ ngài."
Chòm râu trắng của Lão Thượng quân run lên trầm trọng hơn, gần như khi giọng Cổ Tấn vừa dứt, cửa đá sau lưng Trấn Hồn Tháp liền mở ra.
"Không cần, ngươi nói cho nó biết, ta thân thể xương cốt rất tốt, gì cũng ăn được, để nó ở Tử Nguyệt Sơn bao lâu tùy thích, cùng con Yêu Long kia phi thăng cũng được, trở về cùng lão nhân già này canh giữ cửa Quỷ giới có gì mà tốt!" Bích Tỉ Thượng quân nói nhanh như bắn đạn, vội vàng vẫy tay về phía sau, "Các ngươi đi đi, Quỷ giới sau cổng đá này, đi đi đi đi!"
Mặc dù miệng nói không thích Bích Ba về Địa cung, lại hiểu tình hình hiện tại của nó, Bích Tỉ Thượng quân này hiển nhiên là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ.
Cổ Tấn cố nén nụ cười nơi khoe miệng, hướng Bích Tỉ hành lễ, dẫn A Âm cùng A Cửu đi về hướng cửa đá.
Phía sau hắn, A Âm cùng A Cửu lại đồng thời lộ vẻ trầm ngâm và nghi ngờ.
Đại Trạch Sơn đều truyền là Cổ Tấn được Đông Hoa Thượng thần mang về từ Nhân gian, A Âm vẫn cho là cha mẹ A Tấn đều là phàm nhân, nhưng mẫu thân hắn đã cùng Bích Tỉ Thượng quân có giao tình, hiển nhiên không phải Tiên tộc bình thường. Nếu là Tiên tộc, vì sao Đại Trạch Sơn trên dưới không ai biết lai lịch của hắn, hắn vì sao chưa bao giờ nhắc tới thân nhân của mình?
A Âm đáy lòng có chút bất an, lại đem sự bất an này giấu trong lòng, không để người ngoài phát giác.
A Cửu một bên nghĩ càng nhiều, hắn là người thừa kế Hồ tộc, tất nhiên đã sớm nghe nói qua vị trấn thủ Trấn Hồn Tháp của Quỷ giới là một vị Thượng thần có sức mạnh cực lớn. Một người có thể từ trong tay Bích Tỉ mang Thủy Ngưng Thần thú làm sủng vật cho con trai mình, đến tột cùng sẽ có thân phận gì?
Không đợi A Âm cùng A Cửu suy nghĩ nhiều, cửa đá đã gần ngay trước mắt. Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, bước vào bên trong Quỷ giới, nơi thần bí khó lường nhất Tam giới.
Ở đầu đường Trường An người đến người đi náo nhiệt ồn ào, A Âm chỉ nghe được những lời này.
Hình bóng người thanh niên in sâu trong con ngươi đen láy của A Âm, lông mày nàng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, A Âm gật đầu: "Ừm! Ta nhất định không bị thương, tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Đúng vào lúc này, trên đỉnh tháp vang lên tiếng chuông cổ, pháo hoa đủ màu nở rộ trên bầu trời, lộng lẫy đến chói mắt.
A Âm hiếm nhìn thấy, chỉ tay về nơi có pháo hoa nở rộ: "Oa, A Tấn, thật là đẹp, đây chính là pháo hoa của Nhân gian sao?"
Nhìn nụ cười của A Âm, Cổ Tấn bỗng nhiên nắm tay thiếu nữ, đầu hơi thấp: "Đi, ta dẫn ngươi đi xem."
A Âm khẽ giật mình, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Cổ Tấn nắm tay dẫn về phía dòng sông biển người đứng đông đúc.
Vừa vào Trường An, A Cửu đã lao vào thành đông, tìm gần nửa canh giờ đều không tìm được A Âm hay bóng lưng của Cổ Tấn.
Yến Sảng ở sau lưng hắn cười tươi như hoa: "Này, hồ ly thối, Cổ Tấn Tiên quân so với ngươi thông minh hơn nhiều, hắn nói đến đông thành rõ ràng là lừa gạt ngươi, ngươi còn muốn tìm A Âm."
A Cửu liếc Yến Sảng một cái: "Lão tử nguyện ý, mắc mớ gì tới ngươi."
"Câu nói thô bỉ, hồ ly thối, cha mẹ ngươi dạy ngươi nói chuyện như thế à!"
A Cửu bước chân bỗng nhiên dừng lại, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Yến Sảng.
Yến Sảng theo trực giác biết mình nói sai, buông thả tùy ý thành quen, không sợ bị mất mặt chạy đến xin lỗi, khi ngẩng đầu nhìn lại đã thấy A Cửu đi một mình ở phía xa.
Nàng đáy lòng lo lắng, đang định đi theo, ánh mắt lại để ý một thứ bên đường.
A Cửu dù sao cũng là Hồ tộc thiếu chủ, thật sẽ không nổi giận với một nữ nhân, trong lòng hắn hiểu Yến Sảng là người tính tình ngay thẳng. Đi được một đoạn không thấy giọng nói ồn ào của Yến Sảng, không khỏi có chút bận tâm, quay lại nhìn thì thấy xa xa Yến Sảng đang đứng ở trước quán bán bánh ngọt, người không nhúc nhích.
Thật sự là con chim ưng này chưa từng thấy qua nhân thế, thấy bánh ngọt thèm ăn liền không đi nữa?
A Cửu không cam lòng đi tới, chọc chọc bả vai Yến Sảng: "Muốn ăn không?"
Yến Sảng hiếm khi không cùng hắn tranh cãi, thành thật gật đầu.
A Cửu chế nhạo nàng: "Ồ, ngươi công chúa Tiên tộc cái gì ngon đều đã ăn qua, bánh hoa quế Nhân gian có gì mà lạ?"
Yến Sảng liếc nhìn chiếc bánh kem thơm ngon trên quầy hàng, cảm xúc có chút hụt hẫng: "Khi còn bé mẹ ta thường xuyên làm cho ta, ta đã rất nhiều năm không được ăn."
A Cửu thắc mắc: "Vì sao? Ngươi lớn lên mẹ ngươi không làm cho ngươi nữa? Không được ăn thì không được ăn, làm sao giống như con nít vậy."
Yến Sảng lắc đầu, trầm giọng nói: "Khi ta mấy trăm tuổi, mẹ ta ở bên trên Bắc Hải vì bảo vệ tộc nhân, đánh nhau với hải quái bị trọng thương, cha ta không kịp cứu, không bao lâu mẹ ta qua đời."
A Cửu sững sờ, liếm môi một cái, có chút luống cuống.
Con hồ ly ngu ngốc, không trở lại xen vào việc của người khác thì không sao, bây giờ nói sai rồi, làm sao sửa bây giờ?
Hỏa Hồ lẩm bẩm hối hận, không chần chừ cởi một tràng hạt trên tay ném lên quầy hàng: "Chủ quán, đổi lấy một hộp bánh quế của ngươi."
Yến Sảng ngạc nhiên nhìn A Cửu, A Cửu hừ một tiếng, mặt kiêu ngạo: "Không cần cám ơn ta, không có gì có thể tiếc, thứ này cô cô ta tặng khi ta ra đời, mang theo cũng vướng víu."
Chủ quán sớm nhìn thấy hai nam thanh nữ tú này từ lâu, đang định lấy tràng hạt, lại bị Yến Sảng lấy đi trước.
Yến Sảng cầm tràng hạt hít hà, chậc chậc hai tiếng: "Thật hoang đường, ngươi là hồ ly, tràng hạt này làm bằng đàn mộc vạn năm, đeo ở trên người có thể chặn một đòn chí mạng của Tiên giới Thượng quân, cô cô của ngươi hẳn rất yêu ngươi!"
A Cửu không hề bị lay động, vẫn nghiêm mặt: "Ngươi lấy lại làm gì, Bản quân rốt cuộc thương tâm làm việc thiện, đã mua cho ngươi, ngươi hãy cầm lấy."
Yến Sảng liếc nhìn tên ngốc A Cửu đang tỏ ra đại gia: "Ta nói ta mua không được khi nào." Nàng từ trong tay áo móc ra một lá vàng ném vào ngực chủ quán, "Chủ quán, không cần thối!"
Chủ quán vội vàng cầm lấy, lấy răng cắn cắn, vừa thấy là thật, cười đến không nhìn thấy răng: "Ây da, thật tốt, cám ơn tiểu thư!"
Yến Sảng ném lá vàng xong, cầm một hộp bánh quế, đặt tràng hạt vào tay A Cửu đang sững sờ, thần sắc có chút trịnh trọng: "Trưởng giả ban tặng, không thể từ. Hãy giữ cho tốt, phải biết trân trọng, đừng giống như ta, khi còn bé ghét mẹ ta làm bánh quế không đủ ngọt, không thích ăn. Khi muốn ăn lại không ai làm cho".
A Cửu khẽ giật mình, thu lại vẻ mặt khinh thường, nhìn tràng hạt trên tay không nói nên lời.
Đúng vào lúc này, pháo hoa nhiều màu rực rỡ cháy phía trên thành Trường An, nàng nhìn về phía pháo hoa bay lên: "Đi thôi, bọn họ nhất định ra bờ sông xem pháo hoa, chúng ta cũng đi, cùng ăn bánh quế."
Yến Sảng nói xong, ôm bánh quế đi về hướng đám người.
A Cửu nhìn theo bóng lưng Ưng tộc công chúa, đột nhiên nghĩ, nguyên lai Tiên tộc hẳn không phải ai cũng đáng ghét xấu xa. Khó trách dù hắn chán ghét như vậy, người đó cũng nguyện ý cùng Thiên Đế làm bằng hữu nhiều năm như vậy.
Chờ nội đan khôi phục, về thăm cô cô vậy, bọn họ mấy trăm năm chưa hề nói chuyện, lần này tế tự phụ vương, cùng uống chén rượu. Dù sao, người thân của hắn chỉ còn mình cô cô.
A Cửu nghĩ như vậy, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm, hắn đuổi theo Yến Sảng, hướng pháo hoa mà đi.
Đêm hôm ấy, bốn người bạn ngày thường ồn ào ầm ĩ cùng xem pháo hoa, cùng một chỗ ăn bánh quế, cùng một chỗ phẩm tửu.
Cảnh thành Trường An về đêm nở hoa sau lưng hai đôi bạn trẻ, trở lại thành kỉ niệm vĩnh cửu và quý giá.
Thời điểm chạng vạng sáng, Yến Sảng tạm biệt bọn họ đi Bách Điểu Đảo, vào Vô Cực Động cùng Lan Phong điều tra chân tướng việc tộc nhân mất tích, và trước khi trở về Đại Trạch Sơn, Cổ Tấn quyết định đi tới nơi cuối cùng mà hắn biết có hồn phách Phượng Ẩn ẩn náu, Chung Linh Cung của Quỷ giới quân chủ Ngao Ca.
A Cửu yêu lực gần như khôi phục, hắn không muốn về Đại Trạch Sơn tĩnh dưỡng, Cổ Tấn đành phải mang theo cái tên vướng víu không vứt đi được này.
Quỷ giới tồn tại ở phía dưới Nhân giới, vô hạn dưới lòng đất, không thuộc quản lý của Tiên Yêu. Phàm vào Quỷ giới, trở thành một tia linh hồn, chỉ có Quỷ Vương Ngao Ca có thể làm chủ nó. Ngao Ca là được Thượng Cổ Chân Thần tự mình lựa chọn, Tiên Yêu hai tộc đế quân đều từng muốn giao hảo với Ngao Ca, nhưng hắn vô cùng bí ẩn, chưa từng cuốn vào tranh đấu hai tộc, cũng không thiên vị giới nào, cùng lưỡng giới đế quân đều không có giao tình.
Nhưng luôn có ngoại lệ, Đông Hoa trước khi phi thăng để lại cho Cổ Tấn một bức thư, đủ thấy Ngao Ca cùng Đông Hoa chắc hẳn có quen biết.
Dưới long mạch cách thành Trường An không xa là lối vào Quỷ giới, được Bích Tỉ Thượng quân cùng Trấn Hồn Tháp trấn giữ.
Cung điện nguy nga giấu ở dưới chỗ sâu của long mạch, tháp xanh cao sừng sững giữa trung tâm cung điện dưới lòng đất, Thượng Cổ phạn văn khắc trên đó, trang nghiêm mà hùng vĩ, vầng sáng màu xanh nhạt chiếu sáng cả tòa địa cung, hóa thành vầng trăng tròn trịa, trấn áp ma gầm phía dưới lòng đất. Và cửa đá sau Trấn Hồn Tháp, chính là cửa vào Quỷ giới.
Ba người đi vào, A Cửu cùng A Âm đang muốn định vòng qua Trấn Hồn Tháp, lại bị Cổ Tấn kéo lại.
"Đợi một chút." Cổ Tấn hướng vào khoảng không trong Trấn Hồn Tháp trên không chắp tay, cất cao giọng nói: "Đồ đệ Đại Trạch Sơn Đông Hoa Thượng thần Cổ Tấn, bái kiến Bích Tỉ Thượng quân."
Giọng Cổ Tấn kết thúc, khoảng không trong Trấn Hồn Tháp hiện một cái đệm đơn giản, một lão già thân áo bào trắng cổ hi ngồi xếp bằng trên đó. Hắn nhìn về ba người phía đáy tháp, ánh mắt ôn hòa.
Vị lão già này chính là thủ hộ Trấn Hồn Tháp Quỷ giới, tuy chỉ có cái tên Thượng quân, nhưng có thực lực thượng thần Bích Tỉ Thần quân.
"Đồ đệ Đông Hoa? Ngươi tới Quỷ cung có chuyện gì?" Bích Tỉ trừng mắt lên, thần sắc có chút hòa hoãn.
"Thượng quân, Cổ Tấn muốn vào Quỷ giới cầu kiến Quỷ Vương, xin Thượng quân tạo thuận lợi."
"Quỷ Vương có lệnh, trọng địa Quỷ giới Tiên Yêu hai tộc không được tự tiện ra vào, sư phụ ngươi chưa nói với ngươi sao?"
"Cổ Tấn hôm nay tới đây, chính vì tuân mệnh sư phụ mà tới." Thấy Bích Tỉ không hề bị lay động, Cổ Tấn sờ sờ mũi, đành phải mang con vô pháp vô thiên kia mang ra, "Bích Tỉ Thượng quân, Bích Ba nhờ ta hỏi thăm sức khỏe ngài."
Bích Tỉ Thượng quân sững sờ, lúc này hướng mắt nhìn Cổ Tấn: "Ngươi biết Bích Ba?"
Hơn ba trăm năm trước Bích Ba nghe hắn đi theo Thượng Cổ Chân Thần, nhận vị tiểu Thần quân chưa lột xác làm chủ, cũng không trở lại nữa, nhờ phúc vị tiểu Thần quân kia, hắn mới có ba trăm năm yên ổn thoải mái, nếu không đến bộ râu này cũng bị kẻ phá rối đó nhổ sạch. Chẳng lẽ... Cổ Tấn này là? Không đúng, Tiên quân này một thân tiên khí, nhưng tiểu Thần quân trong truyền thuyết rõ ràng có là thần lực hỗn độn.
Không đợi Bích Tỉ suy đoán xong, giọng Cổ Tấn đã vang lên: "Mẫu thân sợ ta khi còn bé không có bạn chơi nên đã đưa Bích Ba về đùa nghịch với ta, nói đến còn muốn đa tạ năm đó Thượng quân rộng lượng, nếu không Bích Ba cũng không thể làm bạn với ta."
Lời này quá hiển nhiên, chòm râu trẳng của Bích Tỉ lão Thượng quân run lên, rốt cuộc biết thân phận Tiên quân áo trắng trước mặt, hắn đang muốn mở miệng đáp ứng, giọng Cổ Tấn lại vang lên.
"Lão Thượng quân, ta vài ngày trước nhìn thấy Bích Ba, nó còn nói đã nhiều ngày không trở về, rất nhớ ngài, đợi ít ngày nó sẽ về Địa cung, hầu hạ ngài."
Chòm râu trắng của Lão Thượng quân run lên trầm trọng hơn, gần như khi giọng Cổ Tấn vừa dứt, cửa đá sau lưng Trấn Hồn Tháp liền mở ra.
"Không cần, ngươi nói cho nó biết, ta thân thể xương cốt rất tốt, gì cũng ăn được, để nó ở Tử Nguyệt Sơn bao lâu tùy thích, cùng con Yêu Long kia phi thăng cũng được, trở về cùng lão nhân già này canh giữ cửa Quỷ giới có gì mà tốt!" Bích Tỉ Thượng quân nói nhanh như bắn đạn, vội vàng vẫy tay về phía sau, "Các ngươi đi đi, Quỷ giới sau cổng đá này, đi đi đi đi!"
Mặc dù miệng nói không thích Bích Ba về Địa cung, lại hiểu tình hình hiện tại của nó, Bích Tỉ Thượng quân này hiển nhiên là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hũ.
Cổ Tấn cố nén nụ cười nơi khoe miệng, hướng Bích Tỉ hành lễ, dẫn A Âm cùng A Cửu đi về hướng cửa đá.
Phía sau hắn, A Âm cùng A Cửu lại đồng thời lộ vẻ trầm ngâm và nghi ngờ.
Đại Trạch Sơn đều truyền là Cổ Tấn được Đông Hoa Thượng thần mang về từ Nhân gian, A Âm vẫn cho là cha mẹ A Tấn đều là phàm nhân, nhưng mẫu thân hắn đã cùng Bích Tỉ Thượng quân có giao tình, hiển nhiên không phải Tiên tộc bình thường. Nếu là Tiên tộc, vì sao Đại Trạch Sơn trên dưới không ai biết lai lịch của hắn, hắn vì sao chưa bao giờ nhắc tới thân nhân của mình?
A Âm đáy lòng có chút bất an, lại đem sự bất an này giấu trong lòng, không để người ngoài phát giác.
A Cửu một bên nghĩ càng nhiều, hắn là người thừa kế Hồ tộc, tất nhiên đã sớm nghe nói qua vị trấn thủ Trấn Hồn Tháp của Quỷ giới là một vị Thượng thần có sức mạnh cực lớn. Một người có thể từ trong tay Bích Tỉ mang Thủy Ngưng Thần thú làm sủng vật cho con trai mình, đến tột cùng sẽ có thân phận gì?
Không đợi A Âm cùng A Cửu suy nghĩ nhiều, cửa đá đã gần ngay trước mắt. Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, bước vào bên trong Quỷ giới, nơi thần bí khó lường nhất Tam giới.
/139
|