Giọng nói lanh lảnh của tiểu cô nương dưới gốc cây ngô đồng truyền đến, lời còn chưa dứt, Tu Ngôn đã dừng lại.
Quỷ quân mạnh mẽ nhất Quỷ giới quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương thông minh lém lỉnh phía sau
"Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta là gì?"
A Âm sờ sờ mũi, lại kêu một tiếng: "Bệ hạ, Quỷ Vương bệ hạ."
Tu Ngôn trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bất lực, nhưng không phủ nhận: "Ngươi làm sao biết được?"
"Bệ hạ có lẽ không biết, Thủy Ngưng thú linh lực hiếm có, nếu chữa vết thương cho ai đó, thì khí tức trong vòng ba ngày sẽ không tiêu tán. Ngày ấy ta tại Tu Ngôn Lâu vì ngài mà truyền vào linh lực, theo lý thuyết khí tức kia sẽ chỉ ở trên người ngài mới đúng. Nhưng mới rồi ta cũng cảm nhận được khí tức của ta ở ngón tay giữa đeo nhẫn huyết ngọc của Quỷ Vương bệ hạ, mà nhẫn trên tay ngài cùng Quỷ vương bệ hạ giống nhau như đúc." Ánh mắt của A Âm nhìn vào ngón tay giữa đeo nhẫn huyết ngọc trên tay Tu Ngôn, "Ngài có lẽ cùng Quỷ Vương bệ hạ có nhẫn huyết ngọc giống nhau, nhưng ngón tay còn khí tức của ta chỉ có một, tuyệt sẽ không có hai."
Tu Ngôn nhíu mày, đối với suy đoán của A Âm không chút ý kiến.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ, trừ quần áo, màu mắt cùng tính tình, Tu Ngôn xác thực rất giống Ngao Ca đến bảy tám phần. Chỉ là Ngao Ca là đế vương chi tôn, hắn ánh mắt màu đỏ U Minh quỷ dị, thường thường làm quỷ hồn khiếp sợ, người ở Quỷ giới phần lớn kính sợ, chưa từng dám nhìn thẳng, mà cả hai tính tình lại hoàn toàn trái ngược, cho nên không ai phát hiện chỗ vi diệu của Quỷ Vương cùng Tu Ngôn, cũng chưa từng có người phát giác hai người này kỳ thật chưa hề đồng thời cùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tu Ngôn vuốt v e ngón tay đeo nhẫn huyết ngọc một chút, cười nói: "Thì ra là do thứ này để lại dấu tích. Tiểu cô nương, ngươi ngược lại là rất thông minh, ta cùng hắn ở Quỷ giới nhiều năm như vậy, chưa hề có người phát hiện chúng ta chính là một người."
"Vậy ngài đến cùng là... Tu Ngôn Quỷ quân? Hay là Ngao Ca bệ hạ?" A Âm hỏi.
"Ta đương nhiên là Tu Ngôn." Tu Ngôn nhíu mày, vẻ mặt thể hiện sự đương nhiên.
"Ngao Ca bệ hạ đâu?" A Âm hiếu kì nói: "Chẳng lẽ Ngao Ca bệ hạ là ngài giả vờ? Ngài làm sao biến hóa được màu mắt? Còn có quỷ lực cùng tính cách của ngài, rõ ràng hoàn toàn khác nhau?"
"Bởi vì chúng ta vốn chính là hai người."
A Âm vừa định xích lại gần Tu Ngôn để hỏi chuyện, nhưng một giọng nói âm trầm lạnh lùng từ miệng hắn lại cất lên. Màu mắt đen như mực hóa thành đỏ, khuôn mặt ấm áp đột nhiên lạnh lẽo mà cương nghị, ngăn cách người bên ngoài ngàn dặm. Trừ không mặc đế bào, hiện tại Tu Ngôn trước mặt A Âm cùng người trong Vô Song Điện Quỷ Vương Ngao Ca cơ hồ giống nhau như đúc.
"Quỷ Vương bệ hạ!" A Âm bị ánh mắt màu đỏ lạnh lùng của Ngao Ca dọa đến lùi lại một bước, thiếu chút nữa đụng vào cây ngô đồng sau lưng. Nàng cùng Tu Ngôn có thể nói đùa, nhưng hoàn toàn không dám lỗ m ãng trước mặt Ngao Ca, chúa tể một giới. Nàng nuốt nước miếng, lúng túng giật giật khóe miệng: "Hóa ra ngài thật sự sẽ biến lại thành người khi nãy."
A Âm nhìn nhìn Quỷ Vương, thận trọng hỏi: "Tu Ngôn Quỷ quân đâu?"
"Linh hồn chi lực của hắn vẫn luôn yếu hơn so với bản vương, chỉ cần bản vương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện." Ngao Ca liếc A Âm một chút, "Linh lực đã đổi, hồn phách Phượng Ẩn cũng cầm rồi. Quỷ giới không phải nơi nên ở lâu, ngươi đi đi."
Quỷ Vương nói xong xoay người rời đi, không chút dây dưa dài dòng, hoàn toàn không để ý tới nội tâm đang rực lửa của A Âm.
A Âm bĩu môi, rất là tiếc nuối, ủ rũ cụp đầu đi theo sau lưng Quỷ Vương. Đột nhiên người phía trước dừng lại, A Âm tránh không kịp, đâm rầm một tiếng vào người Quỷ Vương. Nàng sợ nhảy dựng lên, bỏ qua cơn đau trên trán, nhảy lùi ra sau ba thước, che lại trái tim nhỏ đang lo sợ bất an.
Một hơi thở ra, A Âm nhìn Quỷ vương không có động tĩnh, đang chuẩn bị hỏi có chuyện gì. Thân ảnh kia ngột quay người lại, khôi phục đôi mắt đen mang ý cười, hắn nhìn A Âm nháy mắt: "Ha ha, tiểu nha đầu, ta lại biến trở về đây rồi!"
A Âm nhìn Tu Ngôn đang cười vui vẻ trước mặt, lông mày nhíu lại, cuối cùng là kìm chế không đánh hắn một trận tơi bời. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, kia cũng là mặt mũi của Quỷ Vương, nàng cũng nhất định phải nhịn xuống.
"Biến trở về là tốt rồi." A Âm nhìn Tu Ngôn từ trên xuống dưới, "Tu Ngôn Quỷ quân, ngài cùng Ngao Ca bệ hạ rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Linh hồn hai người các ngươi làm sao lại trong một thân thể?"
Tu Ngôn nhìn thấy A Âm nghi hoặc, mới ngăn Ngao Ca rời đi, một lần nữa biến trở lại. Quỷ giới cô độc, đêm dài đằng đẵng, khó có được một tiểu nha đầu có thể nói chuyện cùng, cũng coi như không dễ dàng.
"Ta kể cho ngươi một cố sự." Tu Ngôn đi đến dưới cây ngô đồng, nhìn về phía ngọn cây, nhìn trời cao phía trên, giọng nói kéo dài: "Cố sự này phải kể từ nhiều năm về trước."
"Ta cùng Ngao Ca mười một vạn năm trước sinh ra tại Thượng Cổ Thần giới, là một đôi huynh đệ song sinh. Hắn chấp quản sinh, ta chấp quản tử, hắn sinh ra chính là Nhân giới thủ hộ giả, mà ta thì là Hoàng Tuyền vãng sinh người. Cho nên Chích Dương Chân Thần cùng Bạch Quyết Chân Thần trong ngày chúng ta trưởng thành định ta là Quỷ giới chi vương, hắn là Thiên Cung chi chủ."
Ngao Ca là Thiên Cung chi chủ? Vậy hắn vì sao lại trở thành Quỷ Vương? Tu Ngôn chính là Quỷ Vương vì sao chỉ còn lại một sợi hồn phách? A Âm không ngắt lời Tu Ngôn, lẳng lặng nghe tiếp.
"Chúng ta từ khi ra đời liền cùng nhau tu luyện, vốn dĩ sau khi trưởng thành mỗi người đi một ngả, ta đi Quỷ giới, hắn chấp chưởng Thiên Cung. Nhưng bảy vạn năm trước Thượng Cổ Thần giới Ma thú hạ giới làm loạn, đồ thán sinh linh, trong Tam giới không ai có thể ngăn cản. Thời gian đó Thượng Cổ, Bạch Quyết, Thiên Khải ba vị Chân Thần vừa đúng lúc lịch kiếp, đều không ở Thượng Cổ Thần giới. Chích Dương Chân Thần phải bảo vệ Thần giới, không thể tuỳ tiện hạ giới, thế là ta cùng Ngao Ca, Nguyệt Di suất mấy vạn thần tướng hạ giới bình loạn. Trận chiến kia sơn hà nhật nguyệt sụp đổ, máu chảy thành sông, một nửa Thần thú cùng Ma thú đều gặp nạn diệt tộc, ta cũng chiến tử trong trận chiến loạn đó."
Chiến trường Tu La bảy vạn năm trước từ từ hiện lên trong kí ức của Tu Ngôn, chỉ cần nghe tới, máu trong người đã sôi sục, tiếng trống đánh trận như đang trở lại, A Âm nghe mà mê mẩn. Nếu linh hồn Tu Ngôn vẫn còn, hẳn có người đã cứu hắn.
"Quỷ quân..." A Âm kêu một tiếng, vội vàng đổi giọng: "A, không đúng, Tu Ngôn bệ hạ, về sau ai cứu ngài?"
Bây giờ mới biết Tu Ngôn là Quỷ giới chi vương mà Chân Thần ở Thần giới chọn, nàng thực sự mặt dày cũng không muốn lôi kéo làm quen.
"Ngươi vẫn nên gọi ta là Tu Ngôn Quỷ quân đi. Dù sao ta một ngày đều chưa làm Quỷ Vương đã chết." Tu Ngôn nhún nhún vai, ra dáng không sao, "Là Ngao Ca trên chiến trường đã cứu một sợi tàn hồn cuối cùng của ta. Thượng Cổ Thần giới đều biết, chỉ cần còn còn một tàn hồn, hỗn độn chi lực của Thượng Cổ Chân Thần có thể giúp ta sống lại, nhưng lúc đó Thượng Cổ Chân Thần chưa lịch kiếp trở về. Ngao Ca vì ta xông vào Sinh Tử Điện, trộm đi sổ Sinh Tử, ở Nhân gian tìm được lịch kiếp luân hồi của Thượng Cổ Chân Thần, cưỡng ép Thượng Cổ Thần Quân tỉnh lại."
A Âm hít sâu một hơi, cưỡng ép đánh thức Thượng Cổ Chân Thần đang lịch kiếp? Làm sao cưỡng ép mang về Thượng Cổ giới? Chẳng lẽ đánh vào cổ Thần quân? Để thần hồn nàng trở về?
A Âm xem thoại bản nhân gian nhiều, suy nghĩ càng rộng hơn. Tu Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của nàng liền biết nàng nghĩ sai điều gì, cười nói: "Ngươi nghĩ gì thế, Thần tộc có thể bị thần lực đánh thức, chỉ bất quá tiêu hao thần lực nhiều một chút. Ngao Ca vừa đánh thức Thượng Cổ Chân Thần, thần tướng đuổi bắt hắn cũng liền tới. Hắn tự biết phạm phải sai lầm nghiêm trọng, mang theo tàn hồn của ta quỳ ngoài Thượng Cổ Điện, xin Thượng Cổ Chân Thần cứu ta một mạng."
"Sau đó thì sao? Thượng Cổ Chân Thần cứu ngươi sao?" A Âm liền vội hỏi.
"Không có." Tu Ngôn lắc đầu, "Thần quân người từ chối."
A Âm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Vì sao?"
"Bởi vì ta là chấp quản luân hồi, nếu như người dùng hỗn độn chi lực giúp ta sống lại, trong mấy vạn năm ta được thần lực hồi sinh, giữa thiên địa sẽ không sinh ra người dẫn đường Hoàng Tuyền mới, Quỷ giới sẽ đại loạn."
Cái này A Âm thật đã nghe qua, Thần giới có một ít Thần quân sinh ra ở Càn Khôn Đài, thiên chức này trời sinh mà thành. Một khi Thần quân nắm giữ thiên chức này chết đi, trong Càn Khôn Đài sẽ sinh ra tân thần để kéo dài chức trách, nhưng người trước không chết, tân thần sẽ không sinh ra.
Một trăm năm trước sau khi Bạch Quyết Chân Thần vẫn lạc, Tam giới vẫn một mực cho rằng Chân Thần mới sẽ ở Thượng Cổ Thần giới sinh ra tại Càn Khôn Đài, nhưng bây giờ vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Đây là thiên địa quy tắc, ai cũng không thể vi phạm.
"Sau đó thì sao?"
"Vì cứu ta, Ngao Ca cam nguyện từ bỏ thần tịch cùng vị trí Thiên Đế, thay thế ta canh giữ ở Quỷ giới, thành Quỷ giới chi vương mới. Cho nên Thượng Cổ Thần quân đáp ứng hắn vì ta ngưng tụ hồn phách, giúp ta thức tỉnh sống lại."
"Mặc dù Ngao Ca bệ hạ có được thần lực mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không phải là thiên chức chấp quản luân hồi, như thế nào có thể dẫn đường cho Hoàng Tuyền?" A Âm lẩm bẩm nói, đột nhiên hiểu được, nhìn về phía Tu Ngôn, "Các ngươi là huynh đệ song sinh, thần lực căn nguyên căn bản giống nhau như đúc, nếu như lấy thân thể của hắn làm vật chứa, ngươi có thể lập tức thức tỉnh sống lại, Quỷ giới sẽ không bởi vì mất đi người dẫn đường mà đại loạn. Đây mới là nguyên nhân Thượng Cổ Chân Thần nguyện ý giúp các ngươi."
Ở trong thân thể Ngao Ca Tu Ngôn liền có thể sống lại, không cần trải qua quá trình hồi phục và nuôi dưỡng linh hồn lâu dài, Quỷ giới cũng sẽ không mất đi Đế quân. Nhưng cũng đồng nghĩa có được hồn phách Tu Ngôn, Ngao Ca nhất định phải ở lại Quỷ giới, vĩnh viễn không thể rời đi.
Lấy tự do vĩnh viễn đổi linh hồn Tu Ngôn về, không ai biết Quỷ Vương Ngao Ca lạnh lẽo đáng sợ trong truyền thuyết của Tam giới bảy vạn năm trước đã từng lựa chọn như vậy. Mà hắn nên ở Thiên Cung, quan sát Tam giới.
"Đúng vậy, để giữ mạng sống cho ta, từ đó hắn mất vị trí Thiên Đế, theo ta lưu lại Quỷ giới, thành Quỷ giới chi vương."
Tu Ngôn thở dài một tiếng, nhớ lại cố sự năm đó, thần sắc khó phân biệt.
"Thượng Cổ Thần quân đã giúp ngài ngưng tụ hồn phách sống lại, vậy tại sao hồn phách ngài còn suy bại vỡ vụn như thế, nếu không phải ta dùng linh lực thay ngài uẩn dưỡng, hồn lực của ngài không chống đỡ được bao lâu." A Âm không hiểu.
"Tiểu nha đầu, tàn hồn ngưng tụ cũng không phải là một chuyện đơn giản, ta vốn chính là Thần, cần hàng ngàn hàng vạn năm không ngừng lấy hỗn độn chi lực nuôi dưỡng mới được. Năm đó Thượng Cổ Thần quân cách mỗi ngàn năm sẽ đến Quỷ giới một lần vì ta tụ hồn, đáng tiếc thế sự vô thường, hơn sáu vạn năm trước Hỗn Độn kiếp giáng xuống, Thượng Cổ Chân Thần tuẫn thế, không còn có người có thể dùng hỗn độn chi lực vì ta tụ hồn. Ngao Ca vì ta tạo ra Tu Ngôn Lâu, lấy lệnh bài vào cung đổi kì trân dị bảo linh lực thâm hậu trong Tam giới, dùng cái này để uẩn dưỡng hồn phách của ta."
Tu Ngôn nhìn cây ngô đồng, "Nhưng những cái này linh vật này chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, linh hồn chi lực của ta vẫn ngày càng suy kiệt. Một trăm năm trước Thượng Cổ Chân Thần trở về, Ngao Ca về Thần giới thỉnh Thượng Cổ Chân Thần vì ta tụ hồn. Đáng tiếc Thượng Cổ Thần Quân lịch kiếp trở về, thần lực của nàng chỉ đủ mở Thần giới, đánh thức Chích Dương Chân Thần ngủ say, không thể vì ta uẩn dưỡng hồn phách. Những năm này, chính là cái gốc cây ngô đồng này đang giúp ta giữ lấy mạng sống. Ngươi nếu không xuất hiện, khả năng ta sống không được mấy năm nữa sẽ hồn phi phách tán."
Hắn thở dài, vẻ mặt ý vị không rõ: "Kỳ thật hồn phi phách tán cũng tốt, nếu ta chết rồi. Người dẫn đường Hoàng Tuyền mới một lần nữa sẽ sinh ra tại Càn Khôn Đài, hắn cũng không cần ở lại canh giữ Quỷ giới, ở tại nơi này."
Tiếng thở dài nhàn nhạt dài vang lên, A Âm vừa định an ủi Quỷ quân đang bi thương nhớ lại kí ức xuân thu vài câu.
Nào biết Tu Ngôn đột nhiên xoa xoa đôi bàn tay, hướng phía hư không lộ vẻ nịnh nọt: "Ây da, ta chẳng qua cảm khái vài câu, ta thật sự cũng không muốn chết, ngươi lo lắng cái gì? Quỷ giới chúng ta náo nhiệt hoa lệ, mỗi ngày giăng đèn kết hoa chiêng trống vang trời, ta làm sao bằng lòng chết được. Trước đó vài ngày ta còn viết mấy bài dân ca, ngày khác để nhạc cơ hát cho ngươi nghe."
Chắc là Ngao Ca bệ hạ nghe được Tu Ngôn Quỷ quân cảm khái, trong đầu không vui. Bọn họ cùng dùng chung một thân thể, tự nhiên có thể cảm nhận cảm xúc của đối phương.
Nghĩ đến Quỷ Vương thành cùng thành Trường An đồng dạng phồn hoa náo nhiệt, A Âm bỗng nhiên hiểu ra tâm ý của Quỷ Vương. Tu Ngôn Quỷ quân thích náo nhiệt, Quỷ Vương đem Quỷ giới xây dựng gần giống Nhân gian, là sợ hắn cô đơn tĩnh mịch đi. Hai người bọn họ, một người quản lý thành trì, một người dẫn dắt hồn phách vãng sinh, kỳ thật đều là Quỷ giới chi vương.
Thần tộc tuổi thọ dài lâu, Ngao Ca cùng Tu Ngôn có thể lấy phương thức như vậy cùng nhau làm bạn, có lẽ đối bọn hắn mà nói, cũng là một chuyện may mắn.
"Tiểu cô nương, cố sự nghe xong, ngươi có thể đi rồi." Tu Ngôn cười nói.
A Âm gật gật đầu, hướng Tu Ngôn hành lễ cáo từ. Nàng đi hai bước, đột nhiên xoay người hỏi: "Tu Ngôn Quỷ quân, ta còn muốn hỏi một câu."
Tu Ngôn hơi nhướng mày: "Ngươi còn có cái gì muốn biết?"
"Ngài không phải mới vừa nói hai người là huynh đệ song sinh sao?" A Âm tò mò, "Vậy hai người các ngươi rốt cục ai là huynh trưởng?"
Tu Ngôn sững sờ, nghĩ tới ngần ấy năm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cẩn thận nhớ lại, ánh mắt sáng lên mừng rỡ, phấn khởi vỗ vỗ chính mình nói: "Ta sớm hắn nửa nén hương khi ra đời ở Càn Khôn Đài, ta là huynh trưởng."
"Nguyên lai Ngao Ca bệ hạ là đệ đệ. Hắn rất hiểu sự tình, không để ngài bận tâm, chỉ là mặt hơi đơ một chút, ngài về sau còn có thể giáo điều dạy dỗ." A Âm gật gật đầu, không sợ chết nói một câu, đại khái là nhớ tới tính tình của Ngao Ca, sợ TNgao Ca đột nhiên lại biến trở về, nhìn Tu Ngôn lên tiếng chào, ôm hồn phách Phượng Ẩn chạy nhanh ra ngoài điện.
A Âm sau lưng, thân ảnh ánh mắt dần dần đỏ, chậm rãi khôi phục bộ dáng U Minh lạnh lùng.
Ngao Ca nhìn thiếu nữ đang nhảy nhót xa xa, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp cùng sự cảm kích hiếm thấy.
Bên trong cố sự này, Tu Ngôn từ đầu đến cuối có một điều quên không nhắc.
Năm đó trong trận chiến, bên trong Cửu U Luyện Ngục một bộ phận Ma thú xông phá cấm kỵ, tàn sát sinh linh. Tu Ngôn lấy binh giải chi pháp hồn phi phách tán, vì hắn tạo lên kết giới, lấy thân thể máu thịt ngăn trước mặt hắn.
Cuối cùng, hắn sống. Huynh trưởng của hắn, ở trước mặt hắn, bảo vệ hắn mà chết.
Bảy vạn năm, hắn chưa từng hối hận về lựa chọn năm đó, hắn từ bỏ Tam giới có là gì?
Đối ta mà nói, ngươi ở nơi nào, đó chính là đất trời thiên địa, thế gian rộng lớn.
Bên ngoài Chung Linh Cung, A Âm vừa bước một chân ra, nhìn thấy ngự kiếm đang đến, một người hai thú như muốn cuốn cả Quỷ giới vào biển máu, yên lặng thu chân lại.
Ai da má ơi Tu Ngôn Quỷ quân cứu mạng, đại muội tử ta chắc sống chẳng qua đêm nay!
Quỷ quân mạnh mẽ nhất Quỷ giới quay đầu lại, nhìn tiểu cô nương thông minh lém lỉnh phía sau
"Tiểu nha đầu, ngươi gọi ta là gì?"
A Âm sờ sờ mũi, lại kêu một tiếng: "Bệ hạ, Quỷ Vương bệ hạ."
Tu Ngôn trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng bất lực, nhưng không phủ nhận: "Ngươi làm sao biết được?"
"Bệ hạ có lẽ không biết, Thủy Ngưng thú linh lực hiếm có, nếu chữa vết thương cho ai đó, thì khí tức trong vòng ba ngày sẽ không tiêu tán. Ngày ấy ta tại Tu Ngôn Lâu vì ngài mà truyền vào linh lực, theo lý thuyết khí tức kia sẽ chỉ ở trên người ngài mới đúng. Nhưng mới rồi ta cũng cảm nhận được khí tức của ta ở ngón tay giữa đeo nhẫn huyết ngọc của Quỷ Vương bệ hạ, mà nhẫn trên tay ngài cùng Quỷ vương bệ hạ giống nhau như đúc." Ánh mắt của A Âm nhìn vào ngón tay giữa đeo nhẫn huyết ngọc trên tay Tu Ngôn, "Ngài có lẽ cùng Quỷ Vương bệ hạ có nhẫn huyết ngọc giống nhau, nhưng ngón tay còn khí tức của ta chỉ có một, tuyệt sẽ không có hai."
Tu Ngôn nhíu mày, đối với suy đoán của A Âm không chút ý kiến.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ, trừ quần áo, màu mắt cùng tính tình, Tu Ngôn xác thực rất giống Ngao Ca đến bảy tám phần. Chỉ là Ngao Ca là đế vương chi tôn, hắn ánh mắt màu đỏ U Minh quỷ dị, thường thường làm quỷ hồn khiếp sợ, người ở Quỷ giới phần lớn kính sợ, chưa từng dám nhìn thẳng, mà cả hai tính tình lại hoàn toàn trái ngược, cho nên không ai phát hiện chỗ vi diệu của Quỷ Vương cùng Tu Ngôn, cũng chưa từng có người phát giác hai người này kỳ thật chưa hề đồng thời cùng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tu Ngôn vuốt v e ngón tay đeo nhẫn huyết ngọc một chút, cười nói: "Thì ra là do thứ này để lại dấu tích. Tiểu cô nương, ngươi ngược lại là rất thông minh, ta cùng hắn ở Quỷ giới nhiều năm như vậy, chưa hề có người phát hiện chúng ta chính là một người."
"Vậy ngài đến cùng là... Tu Ngôn Quỷ quân? Hay là Ngao Ca bệ hạ?" A Âm hỏi.
"Ta đương nhiên là Tu Ngôn." Tu Ngôn nhíu mày, vẻ mặt thể hiện sự đương nhiên.
"Ngao Ca bệ hạ đâu?" A Âm hiếu kì nói: "Chẳng lẽ Ngao Ca bệ hạ là ngài giả vờ? Ngài làm sao biến hóa được màu mắt? Còn có quỷ lực cùng tính cách của ngài, rõ ràng hoàn toàn khác nhau?"
"Bởi vì chúng ta vốn chính là hai người."
A Âm vừa định xích lại gần Tu Ngôn để hỏi chuyện, nhưng một giọng nói âm trầm lạnh lùng từ miệng hắn lại cất lên. Màu mắt đen như mực hóa thành đỏ, khuôn mặt ấm áp đột nhiên lạnh lẽo mà cương nghị, ngăn cách người bên ngoài ngàn dặm. Trừ không mặc đế bào, hiện tại Tu Ngôn trước mặt A Âm cùng người trong Vô Song Điện Quỷ Vương Ngao Ca cơ hồ giống nhau như đúc.
"Quỷ Vương bệ hạ!" A Âm bị ánh mắt màu đỏ lạnh lùng của Ngao Ca dọa đến lùi lại một bước, thiếu chút nữa đụng vào cây ngô đồng sau lưng. Nàng cùng Tu Ngôn có thể nói đùa, nhưng hoàn toàn không dám lỗ m ãng trước mặt Ngao Ca, chúa tể một giới. Nàng nuốt nước miếng, lúng túng giật giật khóe miệng: "Hóa ra ngài thật sự sẽ biến lại thành người khi nãy."
A Âm nhìn nhìn Quỷ Vương, thận trọng hỏi: "Tu Ngôn Quỷ quân đâu?"
"Linh hồn chi lực của hắn vẫn luôn yếu hơn so với bản vương, chỉ cần bản vương muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện." Ngao Ca liếc A Âm một chút, "Linh lực đã đổi, hồn phách Phượng Ẩn cũng cầm rồi. Quỷ giới không phải nơi nên ở lâu, ngươi đi đi."
Quỷ Vương nói xong xoay người rời đi, không chút dây dưa dài dòng, hoàn toàn không để ý tới nội tâm đang rực lửa của A Âm.
A Âm bĩu môi, rất là tiếc nuối, ủ rũ cụp đầu đi theo sau lưng Quỷ Vương. Đột nhiên người phía trước dừng lại, A Âm tránh không kịp, đâm rầm một tiếng vào người Quỷ Vương. Nàng sợ nhảy dựng lên, bỏ qua cơn đau trên trán, nhảy lùi ra sau ba thước, che lại trái tim nhỏ đang lo sợ bất an.
Một hơi thở ra, A Âm nhìn Quỷ vương không có động tĩnh, đang chuẩn bị hỏi có chuyện gì. Thân ảnh kia ngột quay người lại, khôi phục đôi mắt đen mang ý cười, hắn nhìn A Âm nháy mắt: "Ha ha, tiểu nha đầu, ta lại biến trở về đây rồi!"
A Âm nhìn Tu Ngôn đang cười vui vẻ trước mặt, lông mày nhíu lại, cuối cùng là kìm chế không đánh hắn một trận tơi bời. Không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, kia cũng là mặt mũi của Quỷ Vương, nàng cũng nhất định phải nhịn xuống.
"Biến trở về là tốt rồi." A Âm nhìn Tu Ngôn từ trên xuống dưới, "Tu Ngôn Quỷ quân, ngài cùng Ngao Ca bệ hạ rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Linh hồn hai người các ngươi làm sao lại trong một thân thể?"
Tu Ngôn nhìn thấy A Âm nghi hoặc, mới ngăn Ngao Ca rời đi, một lần nữa biến trở lại. Quỷ giới cô độc, đêm dài đằng đẵng, khó có được một tiểu nha đầu có thể nói chuyện cùng, cũng coi như không dễ dàng.
"Ta kể cho ngươi một cố sự." Tu Ngôn đi đến dưới cây ngô đồng, nhìn về phía ngọn cây, nhìn trời cao phía trên, giọng nói kéo dài: "Cố sự này phải kể từ nhiều năm về trước."
"Ta cùng Ngao Ca mười một vạn năm trước sinh ra tại Thượng Cổ Thần giới, là một đôi huynh đệ song sinh. Hắn chấp quản sinh, ta chấp quản tử, hắn sinh ra chính là Nhân giới thủ hộ giả, mà ta thì là Hoàng Tuyền vãng sinh người. Cho nên Chích Dương Chân Thần cùng Bạch Quyết Chân Thần trong ngày chúng ta trưởng thành định ta là Quỷ giới chi vương, hắn là Thiên Cung chi chủ."
Ngao Ca là Thiên Cung chi chủ? Vậy hắn vì sao lại trở thành Quỷ Vương? Tu Ngôn chính là Quỷ Vương vì sao chỉ còn lại một sợi hồn phách? A Âm không ngắt lời Tu Ngôn, lẳng lặng nghe tiếp.
"Chúng ta từ khi ra đời liền cùng nhau tu luyện, vốn dĩ sau khi trưởng thành mỗi người đi một ngả, ta đi Quỷ giới, hắn chấp chưởng Thiên Cung. Nhưng bảy vạn năm trước Thượng Cổ Thần giới Ma thú hạ giới làm loạn, đồ thán sinh linh, trong Tam giới không ai có thể ngăn cản. Thời gian đó Thượng Cổ, Bạch Quyết, Thiên Khải ba vị Chân Thần vừa đúng lúc lịch kiếp, đều không ở Thượng Cổ Thần giới. Chích Dương Chân Thần phải bảo vệ Thần giới, không thể tuỳ tiện hạ giới, thế là ta cùng Ngao Ca, Nguyệt Di suất mấy vạn thần tướng hạ giới bình loạn. Trận chiến kia sơn hà nhật nguyệt sụp đổ, máu chảy thành sông, một nửa Thần thú cùng Ma thú đều gặp nạn diệt tộc, ta cũng chiến tử trong trận chiến loạn đó."
Chiến trường Tu La bảy vạn năm trước từ từ hiện lên trong kí ức của Tu Ngôn, chỉ cần nghe tới, máu trong người đã sôi sục, tiếng trống đánh trận như đang trở lại, A Âm nghe mà mê mẩn. Nếu linh hồn Tu Ngôn vẫn còn, hẳn có người đã cứu hắn.
"Quỷ quân..." A Âm kêu một tiếng, vội vàng đổi giọng: "A, không đúng, Tu Ngôn bệ hạ, về sau ai cứu ngài?"
Bây giờ mới biết Tu Ngôn là Quỷ giới chi vương mà Chân Thần ở Thần giới chọn, nàng thực sự mặt dày cũng không muốn lôi kéo làm quen.
"Ngươi vẫn nên gọi ta là Tu Ngôn Quỷ quân đi. Dù sao ta một ngày đều chưa làm Quỷ Vương đã chết." Tu Ngôn nhún nhún vai, ra dáng không sao, "Là Ngao Ca trên chiến trường đã cứu một sợi tàn hồn cuối cùng của ta. Thượng Cổ Thần giới đều biết, chỉ cần còn còn một tàn hồn, hỗn độn chi lực của Thượng Cổ Chân Thần có thể giúp ta sống lại, nhưng lúc đó Thượng Cổ Chân Thần chưa lịch kiếp trở về. Ngao Ca vì ta xông vào Sinh Tử Điện, trộm đi sổ Sinh Tử, ở Nhân gian tìm được lịch kiếp luân hồi của Thượng Cổ Chân Thần, cưỡng ép Thượng Cổ Thần Quân tỉnh lại."
A Âm hít sâu một hơi, cưỡng ép đánh thức Thượng Cổ Chân Thần đang lịch kiếp? Làm sao cưỡng ép mang về Thượng Cổ giới? Chẳng lẽ đánh vào cổ Thần quân? Để thần hồn nàng trở về?
A Âm xem thoại bản nhân gian nhiều, suy nghĩ càng rộng hơn. Tu Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của nàng liền biết nàng nghĩ sai điều gì, cười nói: "Ngươi nghĩ gì thế, Thần tộc có thể bị thần lực đánh thức, chỉ bất quá tiêu hao thần lực nhiều một chút. Ngao Ca vừa đánh thức Thượng Cổ Chân Thần, thần tướng đuổi bắt hắn cũng liền tới. Hắn tự biết phạm phải sai lầm nghiêm trọng, mang theo tàn hồn của ta quỳ ngoài Thượng Cổ Điện, xin Thượng Cổ Chân Thần cứu ta một mạng."
"Sau đó thì sao? Thượng Cổ Chân Thần cứu ngươi sao?" A Âm liền vội hỏi.
"Không có." Tu Ngôn lắc đầu, "Thần quân người từ chối."
A Âm mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Vì sao?"
"Bởi vì ta là chấp quản luân hồi, nếu như người dùng hỗn độn chi lực giúp ta sống lại, trong mấy vạn năm ta được thần lực hồi sinh, giữa thiên địa sẽ không sinh ra người dẫn đường Hoàng Tuyền mới, Quỷ giới sẽ đại loạn."
Cái này A Âm thật đã nghe qua, Thần giới có một ít Thần quân sinh ra ở Càn Khôn Đài, thiên chức này trời sinh mà thành. Một khi Thần quân nắm giữ thiên chức này chết đi, trong Càn Khôn Đài sẽ sinh ra tân thần để kéo dài chức trách, nhưng người trước không chết, tân thần sẽ không sinh ra.
Một trăm năm trước sau khi Bạch Quyết Chân Thần vẫn lạc, Tam giới vẫn một mực cho rằng Chân Thần mới sẽ ở Thượng Cổ Thần giới sinh ra tại Càn Khôn Đài, nhưng bây giờ vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.
Đây là thiên địa quy tắc, ai cũng không thể vi phạm.
"Sau đó thì sao?"
"Vì cứu ta, Ngao Ca cam nguyện từ bỏ thần tịch cùng vị trí Thiên Đế, thay thế ta canh giữ ở Quỷ giới, thành Quỷ giới chi vương mới. Cho nên Thượng Cổ Thần quân đáp ứng hắn vì ta ngưng tụ hồn phách, giúp ta thức tỉnh sống lại."
"Mặc dù Ngao Ca bệ hạ có được thần lực mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không phải là thiên chức chấp quản luân hồi, như thế nào có thể dẫn đường cho Hoàng Tuyền?" A Âm lẩm bẩm nói, đột nhiên hiểu được, nhìn về phía Tu Ngôn, "Các ngươi là huynh đệ song sinh, thần lực căn nguyên căn bản giống nhau như đúc, nếu như lấy thân thể của hắn làm vật chứa, ngươi có thể lập tức thức tỉnh sống lại, Quỷ giới sẽ không bởi vì mất đi người dẫn đường mà đại loạn. Đây mới là nguyên nhân Thượng Cổ Chân Thần nguyện ý giúp các ngươi."
Ở trong thân thể Ngao Ca Tu Ngôn liền có thể sống lại, không cần trải qua quá trình hồi phục và nuôi dưỡng linh hồn lâu dài, Quỷ giới cũng sẽ không mất đi Đế quân. Nhưng cũng đồng nghĩa có được hồn phách Tu Ngôn, Ngao Ca nhất định phải ở lại Quỷ giới, vĩnh viễn không thể rời đi.
Lấy tự do vĩnh viễn đổi linh hồn Tu Ngôn về, không ai biết Quỷ Vương Ngao Ca lạnh lẽo đáng sợ trong truyền thuyết của Tam giới bảy vạn năm trước đã từng lựa chọn như vậy. Mà hắn nên ở Thiên Cung, quan sát Tam giới.
"Đúng vậy, để giữ mạng sống cho ta, từ đó hắn mất vị trí Thiên Đế, theo ta lưu lại Quỷ giới, thành Quỷ giới chi vương."
Tu Ngôn thở dài một tiếng, nhớ lại cố sự năm đó, thần sắc khó phân biệt.
"Thượng Cổ Thần quân đã giúp ngài ngưng tụ hồn phách sống lại, vậy tại sao hồn phách ngài còn suy bại vỡ vụn như thế, nếu không phải ta dùng linh lực thay ngài uẩn dưỡng, hồn lực của ngài không chống đỡ được bao lâu." A Âm không hiểu.
"Tiểu nha đầu, tàn hồn ngưng tụ cũng không phải là một chuyện đơn giản, ta vốn chính là Thần, cần hàng ngàn hàng vạn năm không ngừng lấy hỗn độn chi lực nuôi dưỡng mới được. Năm đó Thượng Cổ Thần quân cách mỗi ngàn năm sẽ đến Quỷ giới một lần vì ta tụ hồn, đáng tiếc thế sự vô thường, hơn sáu vạn năm trước Hỗn Độn kiếp giáng xuống, Thượng Cổ Chân Thần tuẫn thế, không còn có người có thể dùng hỗn độn chi lực vì ta tụ hồn. Ngao Ca vì ta tạo ra Tu Ngôn Lâu, lấy lệnh bài vào cung đổi kì trân dị bảo linh lực thâm hậu trong Tam giới, dùng cái này để uẩn dưỡng hồn phách của ta."
Tu Ngôn nhìn cây ngô đồng, "Nhưng những cái này linh vật này chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, linh hồn chi lực của ta vẫn ngày càng suy kiệt. Một trăm năm trước Thượng Cổ Chân Thần trở về, Ngao Ca về Thần giới thỉnh Thượng Cổ Chân Thần vì ta tụ hồn. Đáng tiếc Thượng Cổ Thần Quân lịch kiếp trở về, thần lực của nàng chỉ đủ mở Thần giới, đánh thức Chích Dương Chân Thần ngủ say, không thể vì ta uẩn dưỡng hồn phách. Những năm này, chính là cái gốc cây ngô đồng này đang giúp ta giữ lấy mạng sống. Ngươi nếu không xuất hiện, khả năng ta sống không được mấy năm nữa sẽ hồn phi phách tán."
Hắn thở dài, vẻ mặt ý vị không rõ: "Kỳ thật hồn phi phách tán cũng tốt, nếu ta chết rồi. Người dẫn đường Hoàng Tuyền mới một lần nữa sẽ sinh ra tại Càn Khôn Đài, hắn cũng không cần ở lại canh giữ Quỷ giới, ở tại nơi này."
Tiếng thở dài nhàn nhạt dài vang lên, A Âm vừa định an ủi Quỷ quân đang bi thương nhớ lại kí ức xuân thu vài câu.
Nào biết Tu Ngôn đột nhiên xoa xoa đôi bàn tay, hướng phía hư không lộ vẻ nịnh nọt: "Ây da, ta chẳng qua cảm khái vài câu, ta thật sự cũng không muốn chết, ngươi lo lắng cái gì? Quỷ giới chúng ta náo nhiệt hoa lệ, mỗi ngày giăng đèn kết hoa chiêng trống vang trời, ta làm sao bằng lòng chết được. Trước đó vài ngày ta còn viết mấy bài dân ca, ngày khác để nhạc cơ hát cho ngươi nghe."
Chắc là Ngao Ca bệ hạ nghe được Tu Ngôn Quỷ quân cảm khái, trong đầu không vui. Bọn họ cùng dùng chung một thân thể, tự nhiên có thể cảm nhận cảm xúc của đối phương.
Nghĩ đến Quỷ Vương thành cùng thành Trường An đồng dạng phồn hoa náo nhiệt, A Âm bỗng nhiên hiểu ra tâm ý của Quỷ Vương. Tu Ngôn Quỷ quân thích náo nhiệt, Quỷ Vương đem Quỷ giới xây dựng gần giống Nhân gian, là sợ hắn cô đơn tĩnh mịch đi. Hai người bọn họ, một người quản lý thành trì, một người dẫn dắt hồn phách vãng sinh, kỳ thật đều là Quỷ giới chi vương.
Thần tộc tuổi thọ dài lâu, Ngao Ca cùng Tu Ngôn có thể lấy phương thức như vậy cùng nhau làm bạn, có lẽ đối bọn hắn mà nói, cũng là một chuyện may mắn.
"Tiểu cô nương, cố sự nghe xong, ngươi có thể đi rồi." Tu Ngôn cười nói.
A Âm gật gật đầu, hướng Tu Ngôn hành lễ cáo từ. Nàng đi hai bước, đột nhiên xoay người hỏi: "Tu Ngôn Quỷ quân, ta còn muốn hỏi một câu."
Tu Ngôn hơi nhướng mày: "Ngươi còn có cái gì muốn biết?"
"Ngài không phải mới vừa nói hai người là huynh đệ song sinh sao?" A Âm tò mò, "Vậy hai người các ngươi rốt cục ai là huynh trưởng?"
Tu Ngôn sững sờ, nghĩ tới ngần ấy năm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cẩn thận nhớ lại, ánh mắt sáng lên mừng rỡ, phấn khởi vỗ vỗ chính mình nói: "Ta sớm hắn nửa nén hương khi ra đời ở Càn Khôn Đài, ta là huynh trưởng."
"Nguyên lai Ngao Ca bệ hạ là đệ đệ. Hắn rất hiểu sự tình, không để ngài bận tâm, chỉ là mặt hơi đơ một chút, ngài về sau còn có thể giáo điều dạy dỗ." A Âm gật gật đầu, không sợ chết nói một câu, đại khái là nhớ tới tính tình của Ngao Ca, sợ TNgao Ca đột nhiên lại biến trở về, nhìn Tu Ngôn lên tiếng chào, ôm hồn phách Phượng Ẩn chạy nhanh ra ngoài điện.
A Âm sau lưng, thân ảnh ánh mắt dần dần đỏ, chậm rãi khôi phục bộ dáng U Minh lạnh lùng.
Ngao Ca nhìn thiếu nữ đang nhảy nhót xa xa, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp cùng sự cảm kích hiếm thấy.
Bên trong cố sự này, Tu Ngôn từ đầu đến cuối có một điều quên không nhắc.
Năm đó trong trận chiến, bên trong Cửu U Luyện Ngục một bộ phận Ma thú xông phá cấm kỵ, tàn sát sinh linh. Tu Ngôn lấy binh giải chi pháp hồn phi phách tán, vì hắn tạo lên kết giới, lấy thân thể máu thịt ngăn trước mặt hắn.
Cuối cùng, hắn sống. Huynh trưởng của hắn, ở trước mặt hắn, bảo vệ hắn mà chết.
Bảy vạn năm, hắn chưa từng hối hận về lựa chọn năm đó, hắn từ bỏ Tam giới có là gì?
Đối ta mà nói, ngươi ở nơi nào, đó chính là đất trời thiên địa, thế gian rộng lớn.
Bên ngoài Chung Linh Cung, A Âm vừa bước một chân ra, nhìn thấy ngự kiếm đang đến, một người hai thú như muốn cuốn cả Quỷ giới vào biển máu, yên lặng thu chân lại.
Ai da má ơi Tu Ngôn Quỷ quân cứu mạng, đại muội tử ta chắc sống chẳng qua đêm nay!
/139
|